Chương 62: Phương thuốc dưỡng da tốt

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hồ đại nhân chính sự bận rộn, lần này vì việc con trai đến đây trì hoãn không ít thời gian, sự việc đại khái đã quyết định xong ông cũng không lưu lại nữa, ngay trưa hôm đó đã vội vàng khởi hành về kinh sư. Tiểu Bồ Đào tiếp tục ở lại Hầu phủ, được sự cho phép của phụ thân, phấn chấn vui vẻ đi tìm Vân Đỉnh chơi, vòng vo ám chỉ mình muốn học chiêu thức ‘ngực phá đá lớn’.

Quận chúa và công chúa được biết Tống Dương sắp tới dự định ở lại trong nhà nên đều vui mừng tự đáy lòng, rồi lại nghe người yêu chuẩn bị đọc binh thư chiến sách, tìm hiểu thực lực các quốc gia Trung thổ, phản ứng của hai chị em lại không giống nhau.

Tiểu Bộ xem người yêu như thần thánh, trong lòng nàng không có việc mà Tống Dương không làm được, vui vẻ gật đầu, hoàn toàn tán đồng; quận chúa cười có chút gượng gạo, nhẹ nhàng lắc đầu:
– Con người chàng bướng bỉnh làm liều, làm kì binh còn được nhưng thống lĩnh thiên binh vạn mã thì nhất định có chuyện.

Tống Dương vừa cười vừa trấn an:
– Ta chưa từng nghĩ đến thống lĩnh binh lính đánh giặc.

Sơ Dung bất ngờ, Tiểu Bộ buồn bực, cả hai cùng đồng thanh hỏi:
– Vậy còn học binh pháp gì?

Chuyến đi Đại Yến cuối năm vì có Tiểu Bộ đi theo bên mình nên Tống Dương chưa đi gây chuyện mà chỉ đơn thuần phóng hỏa. Nhưng lúc trong ở Tình thành, hắn đã mấy lần đi dạo xung quanh hoàng cung Yến, Đại Lôi Âm đài, nghĩ đến những kẻ thù bên trong, tính toán tâm sự của mình… Hai nơi thánh địa của nước Yến đều phòng vệ nghiêm ngặt, ám sát là việc hoàn toàn không thể, đừng nói một mình Tống Dương mà cho dù hắn có dẫn tất cả cao thủ ở phong ấp đến đây cũng tuyệt đối không có cơ hội thành công.

Không có cơ hội còn nói gì trả thù, Tống Dương không sợ chờ đợi, nhưng hắn không muốn vĩnh viễn phải chờ đợi.

Năm đó, Yến Tử Bình dùng lạo dịch làm mồi, quốc sư may mắn chạy thoát; nhất phẩm lôi động loạn Tình thành, uổng phí công sức mà không thể loại trừ Cảnh Thái. Nhưng lúc đó Tống Dương không tiếc nuối, không buồn bực, có thể thản nhiên như vậy là do tính cách của hắn, nhưng trong đó còn có một nguyên nhân quan trọng khác: lúc đó Tống Dương cho rằng đại loạn Trung thổ sắp ập đến.

Dân loạn đốt cung rửa hận, với tính tình bạo ngược của Cảnh Thái tất nhiên sẽ điên cuồng phản pháo Nam Lý, hai nhà gây chiến, cân bằng của năm nước Trung thổ tan vỡ, không thể tránh khỏi thế cục loạn chiến. Về phần nước Yến, động việc binh đao đầu tiên cũng sẽ rước lấy loạn thế đầu tiên. Không cần nghĩ cũng có thể hiểu, trọng binh nước Yến tấn công dữ dội tại Nam Lý, Thổ Phiên, Khuyển Nhung sẽ có cớ để thừa dịp xen vào, huống chi Đại Yến còn có nội hoạn là Đàm nghịch, Tạ môn, Phó đảng… Dù Tống Dương không trực tiếp nhắm vào kế hoạch loạn thế thì khi khói lửa bốc lên, ngày nước Yến đại loạn thật sự có thể xảy ra.

Nhưng thật không ngờ, Cảnh Thái lại nhẫn nhịn, nước Yến không hề động, thế giới Trung thổ vẫn như cũ, mọi người lại tiếp tục sống cuộc sống thái bình.

Tiểu Bộ chớp mắt, trong mắt có chút mơ hồ, không hiểu sao đề tài lại trở về hai năm trước, Tống Dương nói việc này chẳng liên quan gì đến việc hắn muốn học binh pháp. Nhưng sắc mặt Sơ Dung lại thay đổi, nheo mắt nhìn về phía Tống Dương:
– Cách nghĩ bây giờ của chàng, có chút quá ác độc đó.

Tống Dương cười:
– Còn nhớ độc “loạn hoa” ta dùng trong cuộc thi tuyển kì sĩ ngay trước điện không?

– Không có gì khác biệt, ta luôn như vậy.

Tiểu Bộ không chịu nổi cách đối thoại khó hiểu của hai người nữa, nắm tay áo của Nhâm Sơ Dung:
– Ý gì vậy? Chàng rốt cuộc muốn làm gì?

– Tỷ giải thích cho muội nghe xong, muội cũng phải trả lời một câu hỏi của tỷ đó.
Tam tỷ là tiểu thư danh môn, luôn giữ lễ nghĩa, Tiểu Bộ hoàn toàn tin tưởng tỷ ấy sẽ không hỏi những vấn đề khó nói nên liền cười cười gật đầu:
– Tiểu Dung nhi đừng ngại, cứ hỏi, bổn công chúa được hỏi nhất định trả lời, tỷ cứ nói trước đi.

Vẻ mặt Nhâm Sơ Dung đã trở lại bình thường, chỉ tay về phía Tống Dương rồi nói với Tiểu Bộ:
– Chàng sắp gây đại họa… Sau nhất phẩm lôi, chàng tưởng loạn thế sắp xảy ra, lúc đó sẽ xuất hiện cơ hội báo thù, không ngờ Trung thổ trời yên biển lặng, hoàn toàn không có cảnh tưởng động loạn. Cảnh Thái ẩn thân nơi thâm cung, Yến Đỉnh luôn ở Đại Lôi Âm đài, chúng ta và bọn họ cách biệt quá lớn về thân phận, địa vị, thế lực. Nếu là hoàn cảnh thái bình thịnh vượng thì thật không dễ trả thù. Chỉ khi Đại Yến bị loạn thì mới có cơ hội, nhưng Đại Yến không loạn, phải làm thế nào?

– Trong tay chàng bây giờ đang có tám ngàn Thiền Dạ Xoa, hai ngàn Thạch Lão Đầu , lại thêm Sơn Khê Tú và Hồng Ba vệ, cộng lại là một vạn tinh binh, cho nên, Thường Xuân hầu lại có ý khác rồi: Yến không loạn, nghĩ cách làm nó loạn là được rồi.

– Đại Yến và Trung thổ, tuy một mà hai, tuy hai mà một, Đại Yến loạn thì Trung thổ động, Trung thổ loạn thì Đại Yến cũng không thể không sao. Một vạn tinh binh không đủ để thành công nhưng nếu gây loạn thì có thể canh đúng thời cơ, đánh ngay vào điểm yếu, cũng có một chút khả năng. Cho một ví dụ, tỷ lén đá vào chân muội rồi giá họa cho Tống Dương; tỷ lại lợi dụng lúc không ai để ý, tát Tần Trùy một cái rồi giá họa cho muội; sau đó tỷ lại đợi lúc Tống Dương không phòng bị đánh lên đầu chàng làm chàng tưởng là do Tần Trùy làm, hơn nữa, ba người bọn muội vốn có thù, đến lúc đó không đánh nhau mới là lạ.

– Đạo lý cũng gần giống như vậy nhưng nếu muốn tiến hành thật sự, không phải là không có khó khăn. Nhưng Tống Dương bây giờ đã có một vạn tinh binh, ít nhất đã có khả năng cơ bản nhất để làm việc này. Học tập binh thư đúng là không phải thống lĩnh binh đi đánh giặc, chàng là muốn thống lĩnh binh đi làm loạn; nghiên cứu quốc thế là để tìm đúng điểm yếu, đảm bảo chỉ đâm một nhát là có thể khiến người ta thật đau.
Sơ Dung nói đến bản thân cũng có chút đau đầu, Tiểu Bộ đại khái cũng hiểu được chút ít. Hơn nữa, dù việc này có khả năng thực hiện được hay không, ít nhất trong lòng Tống Dương cũng đã có ý định, nghĩ đến biện pháp dùng quân của chính mình gây loạn Trung thổ.

Tiểu Bộ nhíu mày:
– Việc này đâu có dễ dàng… huống chi cho dù phật tổ giúp sức, có thể gây loạn Trung thổ cũng chưa chắc có thể tìm ra cơ hội báo thù.

Nhâm Sơ Dung bỗng nhiên cười:
– Thường Xuân hầu nhà chúng ta chính là loại người có tính hoành hành làm liều. Loạn thế và báo thù không hề có quan hệ trực tiếp nhưng trong loạn thế có thể xuất hiện cơ hội báo thù. Tống Dương chỉ vì ‘có khả năng xuất hiện cơ hội’ mà không tiếc quấy loạn Trung thổ, gây họa cho thiên hạ.

Cũng như Tống Dương đã nói, tính toán bây giờ của hắn và việc đầu độc ở cung điện Nam Lý trước đó, căn bản cũng không có gì khác biệt.

Nếu không qua được cuộc thi, không thể trúng cử kì sĩ đi Đại Yến đoạt đao, hắn sẽ phải độc chết Phong Long và trọng thần liên quan, đợi tân hoàng đế lên ngôi, có thể Tống Dương không trúng tuyển kì sĩ nhưng biết đâu tân hoàng đế lại làm ngược ý chỉ của tiên đế… Cũng giống như vậy, cũng là vì ‘có khả năng xuất hiện cơ hội’.

Tiểu Bộ nghe vậy cũng không biết nói thế nào, trong chốc lát lại thấy bộ dạng của tam tỷ hoàn toàn không lo nghĩ gì, nàng nén không nổi nữa mà cười mếu, đặt câu hỏi:
– Sao tỷ còn có thể thản nhiên như vậy?

Nhâm Sơ Dung đưa chén trà cho muội muội để trấn an, cười nói:
– Bằng một vạn người muốn làm loạn Trung thổ, muội cũng vừa mới nói việc đó đâu có dễ dàng? Không chỉ không dễ dàng, thật ra là còn khó hơn lên trời. Bây giờ chúng ta đã theo đó mà sốt ruột, có phải là hơi sớm không.

– Đúng là không cần sốt ruột.

Tống Dương mở miệng:
– Huống chi bây giờ ta không nỡ lại đem Nam Lý đi gây họa, sự tình cũng trở nên khó khăn hơn, bản thân ta cũng không ôm hi vọng nhưng dù sao hiểu biết chút về đạo lý đánh trận cũng không có hại.

Tiểu Bộ lắc lắc đầu, tiếp tục nói với tam tỉ:
– Khó mà nói, việc chàng muốn làm đa phần chàng đều làm được.

Nhâm Sơ Dung càng cười nhiều hơn, nói rõ cách nghĩ của mình:
– Nói thật, tỉ cho rằng tốt hơn là Trung thổ nên loạn trong tay chàng.
Nói tới đây, quận chúa đột ngột chuyển cách nói:
– Thảm họa đêm Trung thu, loạn Tĩnh Vương, chúng ta có thể bình định thành công, thuần túy là may mắn.

Tiểu Bộ sớm đã được biết toàn bộ quá trình của sự việc, tuy không biết vì sao tam tỷ đột nhiên chuyển đề tài qua đây nhưng vẫn gật đầu, tiếp lời:
– Đúng lúc Tống Dương đến Phượng Hoàng thành đối phó với Vô Ngư lại vô tình cứu hoàng đế, vạch trần Thanh Mộc, đúng là may mắn…

– Nếu Tống Dương không may mắn gặp dịp, đa phần chúng ta đã tiến vào thâm sơn để nhờ Sơn Khê Man che chở; phụ vương vào kinh lành ít dữ nhiều; Nam Lý cũng trở thành món ăn trên bàn của hôn quân Cảnh Thái rồi.
Nhâm Sơ Dung thở dài, đưa mắt nhìn về phía Tống Dương:
– Nếu như vậy chi bằng năm đó cứ tùy tiện để “loạn hoa” phát tác !

Tống Dương cười, việc này hắn cũng đã nghĩ tới, chỉ là chưa bao giờ nói ra miệng. Không ngờ lý luận của Sơ Dung lại giống như ý nghĩ của hắn.

Năm đó, nếu tùy tiện để độc “loạn hoa” phát tác, Phong Long và trọng thần trong triều đều chết, triều cương Nam Lý đại loạn nhưng Tĩnh Vương và Đại Yến cũng trở tay không kịp, không kịp làm gì cả. Sau khi Nam Lý loạn, cuối cùng cũng sẽ được khống chế bởi Hồng Ba phủ. Mà sau khi giải trừ “loạn hoa” được ba năm, Yến Đỉnh dự tính cài đặt Tĩnh Vương chuẩn bị ổn thỏa, trung thu đi dạo, thảm họa xảy ra. Nếu lúc đó vận may không đủ, bây giờ Hồng Ba phủ tất nhiên không còn, Thường Xuân hầu vào núi đánh du kích, Nam Lý đã biến thành hậu hoa viên của Cảnh Thái rồi, kết quả như thế này, chi bằng lúc đầu để Tống Dương độc chết đám Phong Long cho rồi.

Bất luận đầu độc trước cung điện hay thảm họa khi đi dạo, Nam Lý cũng sẽ đại loạn, đối với Phong Long hoàng đế là cùng một kết cục nhưng đối với Tống Dương và Yến Đỉnh mà nói, chủ động, bị động sẽ hoàn toàn tương phản.

”Loạn hoa” Trung thổ cũng cùng đạo lý như vậy.

– Ta không làm gì cả, Trung thổ cũng sẽ loạn.
Tống Dương hít một hơi sâu:
– Hai năm nay, Đại Yến quá yên tĩnh rồi.

Sau đại loạn mùng tám tháng chín, Cảnh Thái nhẫn nhịn không lên tiếng, trước đại lễ mừng thọ ba chín tuổi, hoàng cung lại bị đốt, nước Yến vẫn như không có chuyện gì xảy ra… Đến nước nhỏ như Nam Lý sau khi bị người ta hãm hại còn phải nghĩ cách trả thù, huống chi Đại Yến, huống chi Cảnh Thái tàn bạo?

Tống Dương không biết bọn chúng thật sự đang mưu tính gì nhưng ít nhất có thể hiểu rằng Yến Đỉnh, Cảnh Thái đang mưu đồ một việc lớn, việc liên quan đến thiên hạ, liên quan đến Trung thổ nên không còn tâm trí lo lắng chuyện nước mình, theo cách nói đùa của kiếp trước, đối phương đang “để dành hơi xuất tuyệt chiêu”.

Khi bọn họ chuẩn bị ổn thỏa cũng là ngày Trung thổ đại loạn. Nước Yến tất nhiên sẽ chiếm thượng phong.

Nhâm Sơ Dung tiếp lời:
– Thế giới Trung thổ nhất định sẽ loạn, thay vì ngồi chờ Yến Đỉnh ra tay, mở mắt nhìn bọn chúng chiếm hết thế thượng phong, chi bằng Tống Dương ra tay trước. Cho dù chúng ta không chiếm được thế chủ động, ít nhất cũng khiến người Yến trở tay không kịp.

– Đúng là đạo lý này, lúc trước ta đã nghĩ đến nhưng trong tay không có binh thì việc gì cũng không làm được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Bây giờ đã có chút vốn liếng, tâm tư lại lung lay. Nhưng việc này khả năng thành công mong manh, từ phía ta cũng chỉ biết hết sức mà suy nghĩ, mà chuẩn bị, thử tìm cơ hội.
Tống Dương cười nói tiếp:
– Cũng như lúc nãy vừa nói, cho dù ta không làm cho thiên hạ đại loạn, Trung thổ vẫn gặp nạn, cho nên, trước đó tìm học ít đạo lý dùng binh, có lẽ sẽ có lúc cần đến.

Sự tình được nói thông suốt, Tiểu Bộ thấy thoải mái, đặc biệt là Tống Dương đã cố ý nhắc đến một câu “Sẽ không chủ động gây hại cho Nam Lý” khiến nàng càng yên tâm hơn nhiều, dùng sức thở ra một hơi, nhìn về phía Nhâm Sơ Dung cười nói:
– Hiểu rồi, loại sự việc này không do ta nghĩ, Tiểu Dung nhi, tỷ muốn hỏi muội điều gì?

Lúc nãy đã nói rõ là quận chúa giải thích cho công chúa cách nghĩ của Tống Dương thì công chúa cũng phải trả lời một câu hỏi của quận chúa. Nhâm Sơ Dung giơ tay nhẹ nhàng nựng hai má của Tiểu Bộ, vừa cười vừa nói:
– Tỉ cũng không dám mạnh tay chỉ sợ nước cũng chảy ra, dám hỏi công chúa điện hạ, rốt cuộc là đã dùng phương pháp gì mà dưỡng được khí sắc tốt thế này, mỗi ngày một xinh đẹp ra vậy.

Nữ nhi nào không quan tâm nhan sắc? Sơ Dung cũng không ngoại lệ, mắt thấy sự biến hóa thần kì của muội muội, quận chúa vô cùng tò mò, còn về phần trước đây từng nói “trái cây thần tiên”, nàng đương nhiên không cho là thật, chỉ xem là chuyện cười nghe chơi thôi.

Tiểu Bộ á khẩu không lên tiếng, Tống Dương có tật giật mình, làm bộ ho khan hai tiếng, tìm cớ nhanh chân rời khỏi đại sảnh.

Đi đến vườn trong Hầu phủ , Tống Dương mới thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Cửu từ phía đối diện nhẹ nhàng bước lên nghênh đón, trong mắt tràn đầy mong đợi, đôi tay nhỏ nhắn, xinh đẹp đỡ lấy cánh tay hắn:
– Công tử, Tiểu Cửu có một việc muốn tìm người.

Tiểu a đầu là người thân cận của Tống Dương, thỉnh cầu của nàng Tống Dương tất nhiên đáp ứng, vừa cười vừa gật đầu:
– Nàng nói, chỉ cần ta có thể làm được.
Tiểu Cửu vui vẻ ra mặt, không vội vàng nói sự tình, vẻ mặt hớn hở, đáp tạ với giọng giòn tan, sau đó mới nói:
– Công chúa điện hạ có thần khí như tiên nữ, Tiểu Cửu ngưỡng mộ chết được. Tiểu Cửu biết, công chúa được như vậy đa phần là do trên tay công tử có phương thuốc thần kì. Tiểu Cửu muốn cầu xin người ra tay, không dám cầu mong được tươi đẹp như công chúa, chỉ cầu mong không già nhanh như vậy. Công tử người xem, tiểu nữ cũng có nếp nhăn rồi.

Vừa nói, tiểu a đầu vừa nheo mắt lại, ngón tay chỉ vào một nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt rồi lập tức lại ưỡn ngực nghiêm túc nói:
– Châm kim tiểu nữ không sợ đau, uống thuốc cũng không chê đắng, chỉ cầu xin công tử có thể tội nghiệp ra tay giúp đỡ tiểu nữ.
Tống Dương không biết nên nói gì. Tiếp tục ho khan, trả lời đối phó cho qua:
– Nói sau, nói sau, một lát ta giúp nàng phối chút thuốc bôi đắp mặt để dưỡng mặt.
Nói xong, Tống Dương chạy trối chết.

Tiểu Cửu là tì nữ cận thân của Tống Dương, địa vị đặc thù nên có một tòa tiểu viện riêng trong Hầu phủ .

Tiểu Cửu vừa về đến nơi ở của mình, trong đó sớm đã có không ít người đang đợi, Nam Vinh Hữu Thuyên là người đầu tiên lên chào đón, theo sau là Hồng Ba nữ vệ, tì nữ, đầu bếp nữ trong Hầu phủ , một đám đông nữ nhi xúm lại, ai cũng lên tiếng hỏi:
– Thế nào? Thường Xuân hầu có chịu giúp không? Có nói ngài dùng phương pháp gì cho công chúa không?

Tiểu Cửu rầu rĩ không vui, bĩu môi lắc đầu, vẻ mặt Nam Vinh thất vọng, những người khác cũng bất đắc dĩ thở dài.

Sắc khí tốt của công chúa đã gây nên một chấn động nho nhỏ trong giới nữ nhân ở Yến Tử Bình.

Một đám nữ nhân thảo luận chuyện ‘trái cây thần tiên’. Tống Dương vừa chạy khỏi Hầu phủ lại đụng ngay một người đàn ông trung niên. Tống Dương nhận ra ông ta, người này họ Bố, trong nhà đứng hàng thứ ba, ai ai cũng gọi hắn là Bố Lão Tam, là thuộc hạ tâm phúc của Cố Chiêu Quân, chuyên giúp lão Cố lo việc vặt, vị trí có chút giống quản gia.

Bố Lão Tam vừa gặp Tống Dương lập tức tươi cười, chào đón:
– Hầu gia, chủ nhân nhà tôi có việc mời ngài qua đó bàn bạc.

Nói xong, không đợi Tống Dương hỏi, Bố Lão Tam lại nói:
– Là mời ngài đến gặp một vị khách quý, chủ nhân lệnh tôi chuyển lời, vốn không có đạo lý để chủ nhà phải đi gặp khách, chỉ là thân phận của vị khách này có chút đặc thù, không tiện trực tiếp qua đây nên mới phiền ngài đại giá, mong ngài thông cảm.

Phong cách làm việc của Cố Chiêu Quân thật khó lường, có lúc vô cùng quang minh, có lúc cực kì thần bí, Tống Dương sớm đã quen, cũng không hỏi thêm gì, nói một tiếng với hộ vệ trước cửa, dắt ngựa đến, cùng Lão Tam vội đến Tiêu Kim Oa.

Mặc dù còn lâu mới hoàn thành nhưng sau khi xây dựng, Tiêu Kim Oa đã có quy mô sơ bộ, nhìn từ xa, một mảnh Quỳnh lầu ngay trong núi hoang, sau lưng có núi vờn quanh, bốn phía rừng rậm bao bọc, chính là ‘quần tiên bão nguyệt’ mà lúc đầu Cố Chiêu Quân có nói. Tống Dương có thể được xem là nửa chủ nhân nơi này, nhìn thấy trước mắt mà vui ở trong lòng. Bố Lão Tam cũng chấn hưng tinh thần, miệng không ngừng nói về việc xây dựng gần đây của Tiêu Kim Oa, sự chuẩn bị sau này… báo cáo rất tỉ mỉ.

Cố Chiêu Quân đang ở trong một tiểu lầu hai tầng mới hoàn thành. Bố Lão Tam dẫn theo Tống Dương, trực tiếp đi lên lầu, đến trước một gian nhà, cung kính nói:
– Khởi bẩm chủ thượng, hầu gia giá đáo.

Hẳn là sớm đã được dặn dò, sau khi thông báo, Bố Lão Tam không đợi bên trong đáp lại đã đưa tay đẩy cửa phòng mở ra.

Trong phòng thoáng đãng, nội thất thiết kế đơn giản, vừa nhìn đã thấy hết, trong phòng không có khách quý nào cả mà chỉ có một mình Cố Chiêu Quân, sắc mặt do dự ngồi trên ghế, thấy Tống Dương đi đến, lão hướng về phía hắn gật đầu.

Đợi Tống Dương vào trong, Bố Lão Tam ở bên ngoài đóng cửa lại,vung tay ra lệnh toàn bộ người hầu ở gần đó lui đi. Sau khi mọi người đi hết, Bố Lão Tam lại đi quanh một vòng để xác định xung quanh không còn ai rồi bản thân cũng nhanh chóng rời khỏi.

Tống Dương nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nhìn Cố Chiêu Quân nói:
– Thần thần bí bí, trong nhà đang giấu phản tặc à? Khách ở đâu?
Vừa nói, ánh mắt Tống Dương dừng lại ở trên giường, trên đó có che một tấm màn cản trở tầm mắt, nhìn không thấy trên đó có gì nhưng Tống Dương nghe thấy rõ ràng, trong đó có tiếng thở yếu ớt.

– Người đang trên giường. Nhưng…
Giọng điệu của Cố Chiêu Quân có chút do dự:
– Người này đã phạm vào kiêng kị của ngài, tôi vốn không nên giữ lại, càng không nên tìm ngài tới nhưng y là một người bạn cũ của tôi, lúc trước từng giúp tôi. Lời đã nói trước đó, nếu ngài có thể thông cảm thì giúp tôi cứu cái mạng già của y, xem như tôi nợ ngài một món nợ ân tình; nếu ngài không thông cảm, tôi cũng tuyệt đối không phiền lòng, ngài cứ về, xem như chưa từng tới đây.

Tống Dương đưa tay sờ lên mặt, hít một hơi sâu, sau đó lại bỗng nhiên cười:
– Nói không được rõ ràng, vừa nghe lời của ngươi, ta còn tưởng người đang nấp trên giường là Yến Đỉnh hay Cảnh Thái nữa, không ngờ lại là Hữu thừa tướng.

Cố Chiêu Quân ngạc nhiên:
– Sao ngài biết?
Nhưng một lát sau lại quay lại thử thăm dò:
– Ngửi ra sao?

Ngũ quan nhạy bén, không chỉ mắt tinh, tai thính, Tống Dương còn có một cái mũi nhạy, hắn gật đầu nói:
– Trên người Ban đại nhân ngoài mùi thuốc còn có mùi của người già, có thể nói là đặc thù, lúc trước ở trước cung điện đã ngửi được vài lần nên nhớ kĩ.
Ban đại nhân quá già rồi, mùi người già không thể nào đuổi đi được.

Lúc nói chuyện, Tống Dương cất bước đi về phía giường, Cố Chiêu Quân nhanh chân đến ngăn lại, lắc đầu nói:
– Giúp hay không giúp, ngài còn chưa nói rõ ràng.

Thân pháp của Cố Chiêu Quân nhẹ nhàng, lúc thi triển như một cái bóng, theo gió mà lướt, mơ hồ khó xác định.

Tống Dương nhún vai một cái:
– Y là bạn của ngươi, cũng không thể đến y chết trên giường của ngươi, cứu người trước rồi hãy nói.
Vừa nói, Tống Dương vừa đẩy nhẹ Cố Chiêu Quân ra, đưa tay giở tấm màn lên, đồng thời cười nói với lão Cố:
– Lúc trước có ai nói qua với ngươi, thân pháp của ngươi, lúc thi triển rất giống như kiễng lên, kiễng lên…

Cố Chiêu Quân tiếp lời lạnh nhạt:
– Giống như kiễng lên khẽ đánh rắm rồi phiêu về trước chứ gì? Lúc trước có người nói qua, mà không chỉ một người!