Chương 123: Chuông tang

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lưu thái thú và Cát Tư Mã liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng dạng, vẻ mặt chất phác ánh mắt man dại. Đã nghe qua lời giới thiệu của Tề Thượng và tiếng rít gào của Hỏa đạo nhân, suy nghĩ thêm một chút về tình hình chiến sự trước mắt, hai vị quan lại Thanh Dương sao có thể không tưởng tượng có điều gì sắp sửa xảy ra nữa? Chỉ là chuyện này thật sự quá lớn, nếu thật có thể thành công, vậy thì không còn là sự được mất của một thành, không còn là thắng bại của một chiến dịch hay một trận chiến đấu, mà là sự lật ngược và nghịch chuyển của cả một đợt chiến tranh!

Trong đầu hai vị đại nhân vang lên những tiếng on gong, hoàn toàn bị sợ hãi đến ngây dại.

Hai người bọn họ còn nhớ mang máng, trước khi chủ lực Thổ Phiên quân tiên phong Phiên tử từng chia tách lách thành công kích phong ấp, lúc đó Tống Dương phái Thiền Dạ Xoa đi chặn đánh kẻ thù. Khi ấy Tống Dương đang cùng Thái tú, Tư Mã thảo luận việc này từng nói qua một câu:
– Phong ấp nhất định sẽ hủy trong tay Phiên tử, tuy nhiên nơi lớn nhất, đã bị hơn ba vạn bại binh đạp bằng ta thật không cam lòng.

Lúc ấy nghe được lời này quả thật mọi người không hiểu ra sao, hiện giờ nhớ lại thật quá rõ ràng, phong ấp bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một tòa địa ngục lửa. Tống Dương sớm đã bố trí phong ấp để đối phó với Phiên tử, nhưng dùng lửa đáng sợ có phạm vi năm mươi dặm đó để tiêu diệt ba vạn quân kỵ binh tiên phong lách thành mà lên, Tống Dương cảm thấy không có lời.

Cũng lần đó, Thiền Dạ Xoa nhận lệnh đi đánh lén kẻ thù, vì tiêu diệt kỵ binh của Thổ Phiên, Thiền Dạ Xoa không tiếc đem người thân ra làm mồi nhử, làm vật hy sinh. Khi Thiền Dạ Xoa chiến thắng trở về Thanh Dương, Tống Dương cảm thán cho sự quyết tuyệt của bọn họ, từng một mình tìm đến Trịnh Kỷ nói:
– Thực ra không cần làm như thế, cứ để quân tiên phong của Thổ Phiên đánh vào phong ấp cũng không sao.

Ý của Tống Dương rất rõ ràng, lần này kỵ binh tiến đánh phong ấp, cùng lắm thì một mồi lửa thiêu rụi là xong. Đối với Tống Dương mà nói đám người đó chỉ là kiếm chút ít, không cần khiến Thiền Dạ Xoa đem thân quyến của mình liên lụy vào.

Nhưng câu trả lời của Trịnh Kỷ rất đơn giản:
– Đúng là không cần, nhưng rất đáng… Dùng mấy ngàn người ngăn cản đội quân xâm lấn chút ít Phiên binh, bảo vệ nơi hương hỏa, cũng giống như bảo vệ phong ấp giúp nó phát huy được uy lực hơn nữa, tiêu diệt hy vọng cực lớn của quân địch.

Chỉ vì một niềm hi vọng, không sợ tổn thất mấy ngàn thân quyến của mình, Trịnh Kỷ vẫn thấy đáng giá.

Một khi tiến vào chiến trường, Thiền Dạ Xoa không xem kẻ thù là người, không xem thân thích là người, càng không đem mình làm người. Hết thảy chỉ là những con số, hết thảy cũng chỉ theo đuổi một mục đích cuối cùng là thắng lợi và năng lực… Thiền Dạ Xoa của Đại Hồng triều thất lạc trong cuộc chiến của thế giới như vậy.

Sự thật cũng thật sự như Trịnh Kỷ mong muốn, gã hi sinh mấy ngàn tộc nhân, giữ lại chính là trận đại hỏa đủ để đốt cháy mười vạn địch nhân.

Kỳ thật từ trong phong ấp xuất binh chống đỡ, tiếp viện Thanh Dương bắt đầu tiến hành, các hang hỏa trong phong ấp nằm trong kế hoạch của các tướng quân thủ lĩnh Tống Dương, Trịnh Kỷ, Kim Mã …, nhưng cụ thể trận này đại hỏa có thể đổi lấy kết quả tốt như thế nào, không ai có thể nói trước. Tuy nhiên người bình thường, trước chịu càng nhiều thiệt thòi, sau đó trả thù trở lại càng mãnh liệt hơn, muốn quân binh oanh oanh liệt liệt đánh tới phong ấp, phía trước thế nào cũng phải đem bọn chúng đánh thật đau, đau đến nghiến răng nghiến lợi, đau đến mức bọn chúng uất nghẹn buồn bực, đau đến nỗi bọn chúng nổi trận lôi đình, đến đến độ bọn chúng nhất định phải phá vớ Thanh Dương, sau đó nghĩ cách thể hiện uy phong tìm lại thể diện.

Cho nên có liên quan đến chống trả của thành Thanh Dương, đều là thuộc hạ võ trang trong phong ấp của Tống Dương, đều mang ra toàn bộ sinh mệnh để chiến đầu. Nếu không làm sao thê thảm như vậy, mãnh liệt như vậy, thương vong nghiêm trọng như vậy…

Lời Tề Thượng còn chưa nói xong, chỉ tạm thời im tiếng, hai vị quan Thanh Dương từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, gã mời nói tiếp:
– Uy lực của trận hỏa hoạn này, các vị không cần lo lắng, hỏa đạo nhân cùng Quỷ Cốc tử bố trí cũng không phải đơn giản là một trận lửa, mà là một trận đại hỏa!

Phong ấp và Tình thành không giống nhau, Hoàng cung trong Tình thành là người chết, nó chạy không được; nhưng địch nhân trong phong ấp đều là người sống, bọn họ sẽ chạy trốn phá vây.

Cho nên khi mồi lửa châm lên, ánh lửa bùng lên xa xa còn chưa đủ, phải lan đi cực nhanh, phủ kín mọi nơi khiến địch nhân không có chỗ mà trốn, đơn độc dựa vào uy lực của hỏa đạo nhân còn chưa đủ, nhưng có Quỷ Cốc phối hợp mọi việc liền trở nên khác nhiều rồi. Người mù đem bản lĩnh độn giáp kỳ môn của mình hòa trộn bên trong thiết kế phóng hỏa, hai bên tương trợ lẫn nhau, riêng về suy nghĩ thiết kế mà nói, hơn xa bố trí của anh em bọn họ ở Tình thành.

Tề Thượng nói một lúc lâu, khuôn mặt lộ ra vẻ đau nhức, không kìm lòng nổi liếc nhìn Ba Hạ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ… Không lâu trước đó gã còn đang chê cười miệng vết thương của Ba Hạ so với vết thương của gã có phần khoa trương hơn, nhưng người ta trán trọc da không làm chậm trễ câu chuyện, miệng mình vừa động vết thương trên má đã bị xé ra rồi.

Tuy nhiên điều kiện có khó khăn cỡ nào cũng không ngăn được lão Tề quyết tâm nói chuyện:
– Trận hỏa hoạn này dùng để đốt kẻ trộm, nhưng liệt hỏa vô tình chỉ biết đốt cháy vạn vật chứ không phân biệt được địch bạn, đợi thế lửa bùng lên nếu ngay cả chúng ta cũng nướng luôn, tư vị đó phỏng chừng không dễ chịu chút nào. Nếu nhớ được đào hầm, lại quên không lưu lại cho mình chiếc thang dây, đó chẳng phải đồ ngốc sao? Thường Xuân Hầu của chúng ta có thể làm ra việc như vậy không, ở nơi khác trong phong ấp đã đào một đường hầm, nối thẳng tới lòng núi lớn.

Nghe tới đó Lưu thái thú sao có thể đoán không ra, tiếp lời hỏi luôn:
– Cửa đường hầm ở ngay chỗ này sao?

Tề Thượng da mặt cứng đờ mà vẫn cười, gật đầu:
– Đúng vậy, ngay tại trong Diệu Hương Cát Tường!

Lúc ban đầu trong phong ấp xây dựng cải tạo lại cửa đường hầm chạy trốn ở trong tiểu trấn Yến Tử Bình, nhưng sau lại xây trong Diệu Hương Cát Tường. Tống Dương đem cửa cũ phá hỏng, sửa lại nhét đất bên trong, đây là chủ ý do mọi người đưa ra, nguyên nhân rất đơn giản:

– Thời điểm dùng đường hầm chạy trốn, nhất định có cường địch xâm lấn, đại hỏa bùng lên cực lớn, trong chuyện này có hai điểm mấu chốt: một là chỗ mật đạo phải là nơi thủ dễ khó công, đám người chạy trối chết cũng cần có thời gian, những nơi khác trong phong ấp bất kể là Hầu phủ, Nam Uy hay Tiêu Kim Oa đều không đủ vững để thủ, chỉ có đại trận của Diệu Hương Cát Tường thủ tốt; những chỗ mấu chốt khác, cuối cùng nơi chạy trốn, ở trong mắt kẻ thù hắn là nơi tử thủ của người dân Nam Lý đương nheien phải là “thánh địa Phật gia không nơi nào qua được nơi trọng yếu nhất của phong ấp, Thường Xuân Hầu dẫn binh tử thủ nơi này sẽ không khiến địch hoài nghi. Nếu địch binh giết người trong phong ấp như ong vỡ tổ hướng ra trấn nhỏ chạy trối chết, đối phương đương nhiên sẽ nghi ngờ.

Tất cả thiết kế đều đã nằm trong suy tính.

– Ẩn nấp trong phong ấp rồi vô số điểm lửa lớn nhỏ, mỗi nơi đều được ngụy trang tỉ mỉ, không dễ dàng bị phát hiện ra, cho dù cso phát hiện cũng không sao, trong đó dược vật nhóm lửa đều là độc môn hỏa đạo nhân phối trí, người ngoài nhìn thấy cũng không nhận ra chút gì khác biệt, khó có thể liên tưởng đến việc phóng hỏa.
Tề Thượng vẫn nói tiếp theo đề tài phóng hỏa:
– Các điểm hỏa tuy nhiều, nhưng nói cần phóng hỏa chỉ cần cùng lúc châm năm mươi chỗ mấu chốt là được. Năm mươi điểm mấu chỗ đó đều được xây dựng bí mật dưới lòng đất, bình thường không có người, nhưng lúc này đã có người đóng giữ tại đó, luôn luôn túc trực sẵn sàng.

– Vậy bọn họ… sau khi châm lửa sẽ thế nào?
Lưu thái thú ngữ khí do dự.

– Năm mươi mốt vị phật đồ thành tín nhất của Nam Lý, xả thân không cố kỵ chỉ cầu hạng ma biện hộ.
Tề Thượng thở ra một ngụm trọc khí, khua tay nói:
– Đã như thế rồi, hang hỏa trong phong ấp, là huyền môn đạo gia cùng đệ tử phật môn liên kết làm. Thần hỏa từ đất lên, thần ý từ trời xuống, là vô lượng chân hỏa cũng là Hồng Liên nghiệp hỏa, đại hỏa quá hạn khiến đám binh lính Thổ Phiên không còn lại một manh giáp!

Đề tài tuyệt hảo cuối cùng đã nói xong, Tề Thượng cảm thấy tinh thần sảng khoái, khuôn mặt cũng không còn đau nữa.

Mà Lưu đại nhân nghe được kinh sợ vô cùng, trong giây lát nghĩ thông suốt một việc:
– Cửa thành đó…

Từ Thanh Dương dốc sức phá vòng vây, Tống Dương truyền lệnh triệt hồi tứ môn chống đỡ và bảo hộ. Nếu chỉ vì chạy trốn, mở ra một tòa thành như vậy đủ rồi, cần gì phải đem tất cả cánh cửa thành tháo xuống? Trừ phi hắn còn có tính toán khác.

Quả nhiên, Tề Thương gật đầu cười:
– Chính là để khiến đâm Phiên tử đem bốn cánh cửa thành cùng tiêu hủy! Không cần bao lâu chúng ta còn có thể sẽ giết trở lại Thanh Dương, đến lúc đó từ thủ chuyển thành công, có cửa chính chống đỡ thật không thuận tiện, dứt khoát hủy hết đi!

Ba Hạ vẫn ngậm miệng không hé răng cũng nhịn không được cười một tiếng quái dị:
– Chủ lực Phiên tử đều ở trong này biến thành heo nướng, chỉ bằng đám người đóng giữ trong thành Thanh Dương, có thể chống đỡ nổi chúng ta sao? Thanh Dương vẫn là của chúng ta, Tống Dương nếu mang theo đại hỏa đi tiếp viện Thanh Dương, cũng sẽ không để nó lưu lại trong tay Phiên tử.

Ánh mắt Lưu thái thú và Cát Tư Mã đồng thời lóe sáng: hay là muốn về nhà… Hay là muốn về nhà!

Lúc này từng nhóm vũ trang trốn trong Cát Tường đã tập hợp ý kiến, có người muốn chạy có người muốn ở, cũng không nói muốn đi sợ chết, lưu lại là dũng cảm. Mà bởi mọi người đối với việc thưởng thức ngọn lửa lớn này có chút khác nhay. Man di phần lớn thích ngọn núi cao, chỗ cao xem, Thiền Dạ Xoa thì muốn tiếp tục ở lại, ít nhất trước khi đại hỏa nổi lên, bọn họ còn muốn đóng giữ tại Diệu Hương Cát Tường, phòng ngừa Phiên Tử chuyển sự nghi ngờ sang chỗ khác.

Thi Tiêu Hiểu và Tống Dương cùng hợp sức, mở ra một tòa đại điện Kim Thân Phật Tổ, lộ ra cánh cửa đường hầm, còn muốn Cố Chiêu Quân dẫn đầu đám người chạy khỏi đây như vậy. Lưu Nhị mẫu mực đi đầu, dẫn theo Lưu gia quân nhà mình vào động rộng mênh mông, trước tiên tiến vào bên trong. Cho dù người khác cũng không hung mãnh nhưng đám súc sinh cũng phải đi trước, nếu không một hồi lửa cháy đến nơi kinh động khiến bọn chúng chạy loạn thì không ai chịu nổi.

Đường hầm được tu sửa đủ cao, dưới chân bằng phẳng, trên vách đá bố trí đủ sáng, mọi người đi lại nhanh chóng rời khỏi nơi này. Không lâu sau một vị tăng lữ cường tráng chạy tới, chỉ nhìn bước chạy của vị này cũng biết võ công không tầm thường, chắc chắn đã đạt tới tu vi võ sĩ thượng phẩm. Người này pháp danh Thanh Không là phật đồ thành kính, thủ hạ đắc lực của Thi Tiêu Hiểu, chịu trách nhiệm trên tháp cao nhất của Diệu Hương Cát Tường để theo dõi tình hình địch.

Thanh Không xuất hiện trình báo: Cuối tầm nhìn thấy đất bay huyên náo, quân chủ lực Thổ Phiên dần hiện thân, đang nhằm hướng phong ấp đánh tới.

Đối với việc này Tống Dương chỉ đáp lại một tiếng cười ha hả. Tiếng cười vang dội, vẻ mặt hưng phấn.

Đại quân Thổ Phiên tiến đến, sau khi vào phong ấp trước tiên Nguyên soái tập hợp đội quân chủ lực và lấy ra một nhóm, nghe xong những báo cáo của bọn họ y không khỏi giật mình, y sớm đã được quân tiên phong hồi báo, trong tay địch nhân có một đạo quân mặt quỷ tinh nhuệ. Có thể y chưa tưởng tượng được Quỷ quân dũng mãnh đến mức này, ngay cả Phược Nhật La cũng không phải đối thủ của bọn họ. Tuy nhiên không quan trọng, đại quân đã chết, mặc dù trận pháp trong Diệu Hương Cát Tường kỳ diệu tới mức nào cũng là nơi có giới hạn. Nơi này đánh cùng sói và voi thật không hợp đạo lý chút nào. Chỉ cần đại quân càng động, Diệu Hương Cát Tường nhỏ bé này cũng rất nhanh bị san thành bình địa.

Hoàn toàn không cần tu sửa, Nguyên soái ra lệnh một tiếng Phiên quân lập tức phát động đánh bất ngờ, tấn công ào ạt vào thánh địa. Nào ngờ bọn họ lập tức bị Thiền Dạ Xoa hung mãnh ngắm bắn, từng trận kèn lệnh truyền rút lui từ bốn phía, tiếng kêu kinh động trời đất, Phật gia là nơi thanh tĩnh chớp mắt biến thành một phường máu thịt lẫn lộn.

Thường Xuân Hầu không rời đi, đám người Lưu thái thú và Cát Tư Mã cũng ở lại, mắt thấy trận ác chiến bắt đầu khôi phục, Thái thú có chút gấp gáp, muốn hỏi nhưng không dám mở miệng… Nên phóng hỏa chưa? Còn phải chờ cái gì nữa?

– Vẫn phải chờ thêm chút nữa.
Thi Tiêu Hiểu nhận ra được những lo lắng của thái thú, hòa thượng Vô Diễm trước sau vẫn một vẻ tươi cười, nói:
– Quân đội Thổ Phiên khổng lồ, phía trước bắt đầu công phạt, nhưng đội ngũ phía sau còn chưa vào tới phong ấp, hiện tại nếu đốt lửa thì không thể thiêu hết toàn bộ bọn chúng.

Mặc dù được Lực Hòa Bạt trình báo, đại trận huyền diệu ở Cát Tường và thiết diện quân hung mãnh vẫn thoáng vượt qua dự kiến của Nguyên soái Thổ Phiên. Chiến sự vừa mới bắt đầu tấn công dũng mãnh cũng không tính là quá thuận lợi, nhưng tuyệt đối nhân số giành lấy ưu thế vẫn dần hiện ra, Phiên quân vững vàng chiếm được thế thượng phong, tầng tầng đẩy mạnh, từng bước tiến đánh sâu vào bên trong Cát Tường.

Lúc xế chiều bắt đầu chiến đấu, đến lúc hoàng hôn Cát Tường bị chiếm hơn phân nửa. Không cần nghĩ cũng biết không gian Quỷ quân thu lại càng lúc càng hẹp, khoảng cách toàn bộ đạo quân bị tiêu diệt càng lúc càng gần. Lúc đó đại soái nhận được truyền báo, đại quân đã tiến hết vào phong ấp, đang ra sức hoạt động dựa theo các vị trí chiến đấu được bố trí trước đó… Thân binh quân tình trình báo mới đem sự tình báo lên, bỗng nhiên từng đợt chuông từ trong trung tâm Cát Tường vang lên. Âm thanh vang dội, du dương lại không mất đi sự trang nghiêm, chậm rãi phiêu tán tứ phía.

Nguyên soái cảm thấy có chút nực cowif, thuận miệng quay sang tướng lãnh bên cạnh cười nói:
– Lúc này bọn họ còn lo lắng đánh chuông sao? Như thế nào vẫn còn chuyên tâm như vậy?

Lực Hòa Bạt là thân thuộc của bá phụ, ha hả cười nói:
– Bọn họ chuyên tâm cũng vô dụng, chỉ còn con đường chết. Thừa dịp tay chân vẫn còn trên cơ thể, khẩn trương đánh vài nhịp chuông lớn, bọn họ đánh chính là tiếng chuông tang.

Lời vừa dứt, gần như trong nháy mắt, từ bốn phương tám hướng đều mạnh mẽ truyền đến tiếng sấm trầm đục.

Hỏa xà xoay tròn dựng lên, vốn đã vào lúc chạng vạng, bầu trời ảm đạm bỗng bị chiếu bừng sáng, Phiên quân thấy cháy, nhưng hoàn toàn không thể giải thích vì sao lửa có thể cháy nhanh như vậy; rõ ràng chỉ có vài chỗ có đốm lửa vì sao trong chớp mắt liền phóng lên cao, vì sao trong mấy nhịp thở liền kết thành mảng, trở thành bức tường ấm, núi lửa, từ bốn phương tám hướng cuốn tới…

Cũng giống như bọn binh sĩ, khi ngọn lửa mới nảy sinh, nguyên soái Thổ Phiên và tướng lĩnh dưới trướng vẫn chưa kinh hoảng. Khi đánh giặc đốt lên vài đám lửa là chuyện hết sức bình thường, hơn phân nửa có chút lọt lưới, Nam man ẩn núp trong bóng tối phóng hỏa đều muốn nghe được nhiễu loạn…Có thể chưa đợi lệnh dập tắt lửa truyền xuống, dường như chính lúc hai mắt mở to, phía xa ngọn lửa nhỏ trước mắt thoáng chốc biến thành lửa trời phẫn nộ!

Phiên quân không thiếu tướng tài, bản thân Nguyên soái cũng thuộc lòng binh pháp, kinh nghiệm tác chiến phong phú. Dám dẫn đầu đại quân tiến quân thần tốc đương nhiên cũng từng nghĩ đến khả năng trúng phục kích. Nhưng thời tiết Nam Lý hiện giờ ẩm ướt, địa hình Yến Tử Bình như động bằng phẳng, thiên thời và địa hình như vậy muốn đốt ra một trận đại hỏa xâm hại tới đại quân Thổ Phiên, trừ phi Tống Dương có thể giống như Nguyên Soái đốt thành Thanh Dương, có thể điều vận hơn mười vạn người cùng mấy trăm vạn bình dầu hỏa. Rất rõ ràng, điều đó không thể xảy ra.

Huống chi Phiên tử không phải vừa mới đến, Lực Hòa Bạt suất lĩnh bốn vạn binh sĩ ở trong phong ấp mấy ngày rồi, cho dù có mai phục bọn họ sớm cũng bị tấn công rồi.

Không phải nguyên soái khinh địch. Chỉ vì y không thể tưởng tượng dưới gầm trời này vẫn còn có người điên, dám đem nơi ở của mình bố trí thành chảo lửa cực lớn; chỉ vì y không thể lý giải được, thiên hạ này vẫn còn bậc kỳ nhân như hỏa đạo nhân, Quỷ Cốc tử. Dựa vào thiết kế huyền bí và mấy năm chuẩn bị liền có thể đem ý tưởng của kẻ điên rồ biến thành sự thật… Nói thẳng ra, đây là một trận đại hỏa vượt ra ngoài tầm nhận thức của Nguyên soái, y căn bản không có phòng bị, khi y phát binh tấn công Yến Tử Bình, thời khắc quyết định quét ngang Diệu Hương Cát Tường, một chân y đã chắc chắn giẫm vào Quỷ Môn quan.

Trận chiến này trước sau giằng co hồi lâu, nhưng mấu chốt chính là những chỗ thiết kế vây quanh, có lẽ dụ địch thành công chính là điểm mấu chốt của trận đánh này: trận đại hỏa này không thể nào có, nhưng nó thật sự đã ẩn mình trong phong ấp.

Trước mắt chỉ có ánh lửa chói mắt, mơ hồ che đậy mọi thứ, lại dấu không được binh lính dưới trướng hoảng hốt bỏ chạy; trong tai âm thanh thiêu đốt oanh oanh liệt liệt, mơ hồ xen lẫn tiếng rú thảm của các huynh đệ. Nguyên soái kinh ngạc đứng ở phòng chính, cơn ác mộng hoàn toàn rơi xuống, trận đại hỏa này tới quá đột ngột và hung mãnh, cứ thế y trong cơn hoảng hốt cũng phân cách nào phân biệt rõ ràng: ngọn lửa đến tột cùng là do âm mưu quỷ kế của Thường Xuân Hầu hay do Tiên Phật nổi giận mà giáng xuống?

Ánh lửa ngút trời, thiêu đốt người, thân thể Nguyên soái bị hun đến bỏng rát, nhưng trong lòng lạnh buốt từng mảnh, lạnh khiến y không thể ức chế cơn run rẩy. Lực Hòa Bạt bám lấy bá phụ liều mạng lui về phía sau, trong miệng kêu lên nhiều tiếng kỳ quái, không biết hô cái gì, Nguyên soái rốt cuộc cả kinh mà tỉnh lại, hít một hơi khí nóng thật sâu bỏng hầu, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, ôm thân binh bên cạnh nói:
– Truyền xuống hỏi thăm tình hình các nhóm.

Nguyên soái không thể loạn. Nếu y cũng kinh hoảng thì đại quân này xong rồi. Tình thế trước mắt nguy ngập, việc cấp bách cần thiết chính là hiểu rõ tình hình hỏa hoạn, nhưng tất cả mọi người chìm trong lửa, ai cũng không có cách nào nhận rõ toàn cục. Tuy nhiên thuộc hạ dưới tay Nguyên soái tất cả đã được bố trí, chỗ đóng quân cũng như lòng bàn tay y. Y phải dựa vào quân số đưa tin qua lại, đợi đến khi nắm được toàn bộ tin tức từng vị trí, y có thể dựa vào tình trạng mồi lửa để phán đoán, có thể hiểu tại sao trong phong ấp Yến Tử Bình là có trận đại hỏa đáng sợ như vậy, lửa nơi nào thế mỏng, tiến tới xác định chạy về hướng đó phá vây là được.

Trong lúc hoảng sợ cấp bách Nguyên soái có thể nghĩ ra biện pháp này cũng không tệ, đáng tiếc, y không có đủ thời gian. Đại hỏa kéo tới quá nhanh, so với sự dự liệu của y còn nhanh và hung mãnh hơn nhiều. Còn không đợi các nhóm quân nổi kèn hồi báo, đại hỏa liền sôi trào cuốn vào trọng địa.

Lực Hòa Bạt và Ba Thác một tả một hữu, đỡ Nguyên soái nhấc chân bỏ chạy, mà Ba Thác tay vừa đỡ vừa thổi tù và trong tay gã. Gã đang thổi tù lệnh tập kết quân số… Phược Nhật La chủ quan, thân mình cũng cho là thiết huyết chiến sĩ, cho tới bây giờ có có biện pháp nào khác nữa, gã chỉ có một ý niệm trong đầu: Cứu hộ Nguyên soái rời khỏi hiểm địa. Đại hỏa nan giải, khó phá, cho nên Phược Nhật La phải triệu tập nhân sự, cho dù là dùng mạng người để đấu, dùng thi thể các huynh đệ rải xuống, nhất định cũng phải vì Nguyên soái rải ra một đại lộ hài cốt, để gã tìm ra được con đường sống!

Chủ soái lân cận chỉ cần còn có thể thu được Phiên binh đều tập kết lại đây, mấy nghìn người kìm kẹp dày đặc cùng một chỗ, bao lấy Nguyên soái ở giữa, cả đám như ong vỡ tổ hướng ra bên ngoài mà chạy.

Nhưng Nguyên soái lại thất thần… Y nghe được tiếng tù và xa xa, phương hướng bất đồng, xa gần bất đồng, không cần nghĩ cũng biết, đây là hiệu lệnh các nhóm thuộc hạ dưới trướng đáp lại hiệu lệnh trước đó của y, hướng y hồi báo tình trạng quân bên mình. Nhưng cũng không ngoại lệ, tất cả tiếng hồi đáp đều có tiết tấu, tần suất, ý tứ giống nhau: Cầu cứu.

Tất cả các đội quân, tất cả đều lấy tù và ra cầu cứu!

Tín hiệu thổi lên đến nửa chừng thì đột nhiên dừng lại; càng nhiều hơn nữa những tiếng tù và còn lại tiếp diễn lại lần nữa… Ngày xưa ăn no bao bọc sát phạt, quân hiệu âm vang không nừng, giờ phút này rơi vào trong tai Nguyên soái chỉ còn thấy vô cùng thê lương…