Chương 46: Đại quân

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

A Nhất đi theo Quốc sư hơn nửa đời người, từng gặp không ít trường hợp, duy chỉ có chưa từng theo quân xuất chinh, lúc mới đầu còn chưa cảm thấy gì, đến khi đi được mấy chục dặm đường thì cảm xúc mới trọn vẹn. Tiếng vó ngựa ầm ầm, tướng lĩnh truyền lệnh, kèn hiệu âm vang, cờ quạt phần phật, đủ loại thanh âm hòa lẫn với nhau, làm cho người ta càng ngày càng hăng hái, tim đập càng lúc càng nhanh, huyết dịch càng chảy càng nóng…

Tin báo từ tiền phương tầng tầng chuyển về, tiểu trấn xác thực là “đã chết sạch sẽ”, thi thể đều đã thối rữa bốc mùi, có người chết trong nhà, có người chết lăn ngoài phố, chỉ là cả người và súc vật đều chết hết, nhưng tài sản lại hoàn toàn không có dấu vết là đã bị đụng tới, đúng là kiểu của bệnh dịch đột nhiên phát tác, tình hình rất lạc quan. Sau đó không lâu, A Nhất và sư phụ, đồng môn được đại đội kỵ binh hộ tống tiến vào tiểu trấn.

Không cần Quốc sư căn dặn, cả đám đệ tử đều xuống ngựa, chuẩn bị đi kiểm tra thi thể, không ngờ trong nháy mắt hai chân của A Nhất chạm xuống đất, đột nhiên một chuỗi tiếng xé gió vang lên, một thanh chùy đá cực lớn không biết từ chỗ nào bay lên, phá vỡ màn mưa, hướng về bọn họ hung hăng bay đến.

Thanh thế thạch chùy kinh người, nhưng trong mắt Đại tông sư lại không coi ra gì, A Nhất cảm giác được liền mỉm cười: Không ngờ thật sự có mai phục. Không ngờ vẫn còn dám phát động.

Tuy nhiên trong nháy mắt kế tiếp, nụ cười của y đột nhiên đông cứng lại…vẫn là thạch chùy nhưng không phải một thanh, mà là một nắm, một nắm che phủ cả đất trời.

Một ngàn thanh ư? Hay là hai ngàn? Không ai có thể đếm được chính xác.

Cơn mưa to xối xả, so với cơn mưa này thì khí thế sau khi thạch chùy công phá còn mãnh liệt gấp vạn lần, tiếng rít chói tai, tiếng rống khàn khàn, gào rít dữ tợn, đủ loại tiếng kêu gào hội tụ lại như thủy triều, từ bốn phương tám hướng nổi lên. Ai có thể tin rằng, xung quanh tiểu trấn không ngờ thật sự có một đội quân đang mai phục.

Đại quân.

Trong tay Tống Dương không có quân đội, Nhâm Sơ Dung đã không có quyền lực, cũng tuyệt đối không điều động một đội quân mã cho hắn, sự giúp đỡ của quận chúa Thừa Hợp vẻn vẹn chỉ là “mê” “hoặc”, bố trí, tung tin tức, cũng không hề đề cập đến “vũ lực”.

Tuy nhiên, có một đại quân người Man ẩn nấp ở nơi núi non sâu thẳm, không tùy tiện đặt chân vào ranh giới của người Hán, nghe nói đám người ba năm trước khinh nhờn di hài của Tôn Thi, đã hại chết thủ lĩnh và hơn trăm kẻ thù đồng tộc, đang đi vào Yến Tử Bình, lại hết sức vui vẻ.

Sơn Khê Man.

Tin tức Tống Dương đi qua Mộc Ân truyền tới sào huyệt của Sơn Khê Man, chín bộ ở Sơn Khê nghe thấy tin liền hành động, chỉ e đây là lần tập hợp lớn nhất trong vòng hơn trăm năm, không chỉ đại tộc ở trong sào huyệt, mà các tiểu bộ thiên về sống ở bên ngoài cũng đều nghe tin mà tới. Ba ngày truyền tin, bảy ngày tập hợp, cuối cùng bốn ngàn người Man cường tráng hung ác tề tụ tại tiểu trấn. Ngoại trừ ba trăm tên Sơn Khê Tú, còn những đội ngũ khác đều là thuộc hạ của Tống Dương, bọn họ không phải tới vì Tống Dương. Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, chỉ cần mọi người có chung một kẻ thù là đủ rồi.

Theo Tống Dương đoán, thời điểm này người của Quốc sư đang ở Nam Lý, hắn liền đem chủ lực của Sơn Khê Man vào trong tính toán của mình. Đại quân người Man, mới là điểm tựa đích thực mà hắn dùng để đối phó với Quốc sư.

Quốc sư cho rằng bản thân là một con đại tượng là có thể không kiêng nể ai rồi ư? Cái mà Tống Dương bày ra chính là một cạm bẫy giết rồng.

Vòng vây là do tự Tần Trùy bố trí, không cần binh pháp quá cao minh, chỉ cần người đủ nhiều, đủ dũng mãnh là tốt rồi. Giống như đám Sơn Khê Tú nấp trong cây cao, Tống Dương cũng khó có thể phát hiện ra, chín bộ người Man đều có bản lĩnh che giấu hành tung, tên do thám trước đó căn bản không thể phát giác được mai phục của bọn họ. Còn Quốc sư, A Nhất, A Nhị những kẻ cao nhân này cùng với đội kỵ binh hộ tống tiến vào trấn, thanh thế kỵ binh khi tiến lên dồn dập mênh mông, khiến cho ngũ giác của họ hoàn toàn bị che đậy.

Vài thập niên trước, binh mã Nam Lý từng đánh nhau với Sơn Khê Man, trong tình trạng thế bình đẳng, tinh binh Nam Lý chống lại quân dã man, nếu quân số ngang bằng thì nhất định sẽ bại, gấp hai người Man thì có thể đánh ngang ngửa, toàn thân mà lui, muốn đánh thắng trận thì không gấp ba lần kẻ địch là không được.

Đây là đạo lý mà các tướng già đều hiểu. Mà đạo lý này chỉ có thể dùng vào ban ngày, người Man sinh trưởng ở nơi sơn dã, bản lĩnh nhìn trong đêm vượt xa người Hán bình thường. Nếu như trái lại, người Man gấp ba lần quân mình, trong đêm đen, bố trí bao vây sẵn, rồi tập kích bất ngờ trước thì sao?

Kỵ binh dưới trướng của Lâu tướng quân đều là khoái kỵ, thiện về nước rút, giỏi tập kích, nhưng không xứng có được mâu lớn khiên nặng, giáp trụ trên người cũng là giáp nhẹ, làm sao có thể chống đỡ được thạch chùy nặng?

Tập kích tới quá đột ngột và quá dũng mãnh, một vòng thạch chùy quét qua xong, binh mã thủ hạ của Lâu tướng quân đã tổn thất quá ba phần. Lâu tướng quân tuy kinh nhưng không loạn, trong miệng lớn tiếng truyền lệnh, ra lệnh cho thủ hạ không cần để ý tới bọn người Man sắp tới vây công, chuyên tâm tổ chức lại đội hình chuẩn bị tiến lên, tuy rằng thương vong thê thảm, nhưng chủ lực tạm thời vẫn còn, chỉ cần có thể làm cho bọn họ xông lên, mượn thế xung phong chưa chắc đã không thể đột phá vòng vây, hộ tống Sư tôn thoát hiểm.

Nhưng đạo quân lệnh đó còn chưa nói xong, Lâu tướng quân bỗng nhiên mất đi tiếng nói. Người bên cạnh còn có thể nhìn thấy miệng của tướng quân chuyển động, nhưng bất kể thế nào cũng không nghe được rốt cuộc tướng quân đang nói cái gì. Trong tai mọi người, chỉ có tiếng gió gào thét, lại là một trời thạch chùy, lại một lần nữa ầm ầm bay tới. Trận “mưa lớn” thứ hai.

Đại thủ lĩnh triệu tập toàn tộc, tất cả người Man rời núi đều biết rằng bọn họ lần này phải làm cái gì, bởi vậy dựa theo trận mẫu, mỗi người đều mang theo ba thanh thạch chùy.

Đợt oanh tập thứ hai, hoàn toàn phá hủy sức lực chiến đấu của kỵ binh Nam Lý. Không chỉ kỵ binh, ngay cả chính Lâu tướng quân cũng không tránh khỏi bị trận “mưa thạch chùy” đánh chết tại chỗ. Sau đó người Man phóng cây thạch chùy cuối cùng, từ bốn phương tám hướng chen chúc bay ra, tiểu trấn yên tĩnh bỗng chốc hóa thành địa ngục trần gian, không có đường ra, không có lối thoát, chỉ có chém giết vô tận.

Quốc sư hiểu rõ thiên hạ, nhưng lão dù sao cũng là Quốc sư nước Yến, mặc dù dựa vào những việc ám muội và cơ sở ngầm có thể hiểu được quân sự và chính trị của Nam Lý, nhưng sao có thể dự đoán được hướng đi của người Man, ai nói thần linh không có mắt không nhìn xuống thế gian? Quốc sư từng thanh toán Tôn Thi của người Man, hôm nay chính là lúc báo ứng.

Kỵ binh Nam Lý thương vong quá nửa, thế trận bị phá vỡ hoàn toàn, bọn họ không biết rằng chính mình chỉ còn tính mạng hơn nửa canh giờ, vẫn còn vì được sống mà liều mạng, tốp năm tốp ba chiến đấu như những con thú bị khốn. nhìn thấy bọn họ không thể trông cậy được, Quốc sư trầm giọng truyền lệnh:
– Phân tán ra xông lên, có thể sống thì tự mình quay trở về nước Yến đi.
Giọng nói lạc đi, hai tay cởi bỏ trường bào, cuộn lại rồi mặc ngược lại trên người, lớp lót bên trong màu đen, sau đó chính mình cũng khoác lên một mặt nạ màu đen, trong nháy mắt từ dễ phân biệt chuyển thành dung hòa với màu của bóng đêm.

Những người có thể đi theo Quốc sư, đều là những đệ tử trung thành, nghe thấy hiệu lệnh liền im lặng, lập tức tản ra nhập vào trận hỗn chiến tự phá vòng vây. A Nhất và A Nhị nhìn nhau, đang định cắn răng nhập trận, không ngờ trước mắt nhoáng qua một bóng người, Quốc sư giơ tay ngăn hai người lại, thấp giọng nói:
– Hai con đi cùng ta!

Có thể là không nỡ bỏ hai đệ tử âu yếm nhất, có thể là cảm thấy chỉ có hai truyền nhân của tu vi Đại tông sư mới có thể hỗ trợ cho mình, mới không mệt mỏi mà chạy trốn một mình, Quốc sư mang theo hai tên đệ tử lẫn vào loạn chiến, trốn đông lủi tây, trong lúc đó Quốc sư vẫn không quên dặn dò A Nhị:
– Cái hộp sau lưng con, không có lệnh của ta thì không được phát động.

Chiến trường trải rộng cả tòa tiểu trấn, chỉ dựa vào cơ quát “nhất phát” này căn bản không có tác dụng gì, ngược lại đao tròn lại phiêu tán sắc màu, sẽ mang lại càng nhiều sự chú ý của kẻ thù, trừ khi có quan hệ đến chuyện sinh tử khẩn cấp, nếu không thì thực sự không thể dùng tới.

Đối với người lưu vong mà nói, kỵ binh Nam Lý còn may mắn tồn tại vẫn còn tác dụng cuối cùng: tạo ra hỗn loạn.

Trấn nhỏ hoàn toàn rơi vào điên cuồng, lại có màn đêm che chở, ba vị đại tông sư cẩn thận lén đi, thời điểm có thể trốn chạy tuyệt sẽ không lộ diện, nhưng lúc tránh cũng không thể tránh bị một kích tàn nhẫn đánh tới thì đem vật cản trước người hoàn toàn biến thành một trời mưa máu thịt nát, trong nháy mắt bọn họ lại biến mất không thấy tăm hơi. Nhưng mặc dù tu vi đã đạt đến tột đỉnh trần gian, muốn từ trong cuộc loạn chiến của mấy ngàn người Man không phải là một chuyện dễ dàng.

Yến Tử Bình phạm vi không quá ba dặm, một em bé bảy tám tuổi chạy ngang dọc cũng không hết nửa nén hương. Còn ba thầy trò Quốc sư lén lút di chuyển, khổ chiến, vòng vo, từ trung tâm tiểu trấn ra tới ngoại biên trấn, ước chừng mất hơn nửa canh giờ, hướng về vùng núi gần tiểu trấn.

Không phải Quốc sư muốn làm trái ngược, mà là lựa chọn rõ ràng nhất và thực dụng nhất: nơi nào ít người, nơi nào tương đối thanh tĩnh, thì chạy trốn về nơi đó.

Một bên đầu bả vai của A Nhất bị chặt đứt, mắt phải của A Nhị thì máu thịt lẫn lộn, không biết con mắt còn có thể giữ lại được hay không, Quốc sư coi như không sao, nhưng cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, ngón cái tay trái của lão đã hoàn toàn đấu lưng lại với mu bàn tay rồi, nếu không phải gãy xương thì bất kể là ai cũng không vặn ra được tư thế tay đó.

Đến bọn họ còn bị như thế, càng không thể nói đến những tên đệ tử khác. Bọn họ thất bại thảm hại nhưng ít nhất tính mạng thì vẫn còn. Ánh mắt Quốc sư không biến hóa quá nhiều, thua thắng đều không sao, chỉ cần còn sống là còn có cơ hội. Quốc sư mang theo hai đệ tử trốn ở sau một chuồng dê trống không, cẩn thận đánh giá tình hình xung quanh, nơi này đã không còn là trung tâm của hỗn chiến nữa, người Man cũng trở nên thưa thớt, không đáng lo ngại.

Mắt thấy đường sống, A Nhất, A Nhị có hơi không nén nổi, ánh mắt trông mong nhìn sư phụ, chờ đợi mau chóng phát lệnh, chạy ra khỏi tiểu trấn, tiến vào núi sâu, mặc dù đi sâu vào địa bản của người Man cũng không sao, núi lớn kéo dài hàng trăm nghìn dặm, với bản lĩnh của ba thầy trò, người Man có nhiều gấp mười lần cũng đừng hòng có thể tìm thấy họ.

Quốc sư lại hoàn toàn không có ý nhúc nhích, ánh mắt lão dừng ở một cỗ xe ngựa cũ nát bên đường, đang đánh giá tỉ mỉ.

Chỉ có một cái thùng xe, gia súc đã đi đâu từ lâu rồi. Nhìn qua cũng không quá ngạc nhiên, bất kỳ trấn nào cũng có mấy cỗ xe ngựa xếp xó, bỏ không thế này. Tuy nhiên vị trí mà nó bị bỏ lại…là vắt ngang bên đường, muốn ra khỏi trấn thế nào cũng phải vượt qua nó mới được.

Thời cơ cuối cùng, Quốc sư không chút khinh thường, vứt bỏ tạp niệm lẳng lặng vận hành ngũ thính lắng nghe. Nhiều lần lão đã nghe ra ở trong xe có người nấp. Có hai người, một người hơi thở nặng nề, chắc là một lực sĩ, người kia thì ngân nga, chậm rãi gần như là quá nhỏ để nghe thấy, cho dù không phải bậc thầy thì cũng không quá kém.

Quả nhiên vẫn là có mai phục. Khuôn mặt ẩn sau mặt nạ hiện lên một nụ cười. Nếu trước đó không kiểm tra mà tùy tiện vượt qua, đối phương đột nhiên ra tay đánh úp, cho dù là người không bị thương, thì chính ba người nhất định sẽ bị kìm chân lại trong chốc lát. Như vậy thì có thể thật sự không đi được rồi.

Quốc sư ra dấu vài động tác tay ngắn gọn, cuối cùng chỉ chỉ vào chiếc xe ngựa kia. A Nhất, A Nhị yên lặng gật đầu. Sau khi hít một hơi dài, ba người nhún người bay lên, ngưng tụ mười phần tu vi, đồng thời nhào về chiếc xe ngựa cách đó không xa.

Nhanh như chim ưng, mãnh liệt như sấm sét, ba vị tuyệt đỉnh cao thủ đến từ Đại Yến cùng nhau đánh tới. Lần này tuyệt không gặp may rồi, ngay cả xe dẫn người cũng bị bọn họ dùng chân lực hùng mạnh đánh cho tan nát, mà sau một kích này, ba người lại có thể mượn phản lực, một lần nữa phóng lên, “bay” thẳng ra ngoài trấn, đến lúc đó thật sự như chim bay như rừng, chạm tới con đường sống.

Nhưng điều có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, đó là bọn họ đã gặp phải ác mộng.

Ngay tại lúc ba người đến gần chiếc xe ngựa, khó khăn lắm liền phát lực phá hủy xe, đột nhiên một chùm màu sắc từ trong thùng xe lan tỏa ra ngoài.