Chương 32: Bí mật trong Biệt Lai thiền viện

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau đó hơn nửa canh giờ,, Tống Dương đều bị đánh. Nữ ni trong Biệt Lai thiền viện nhìn thoáng qua có vẻ mềm mỏng dịu dàng, hòa ái khách khí, thời điểm cần tra tấn lại như La Sát vậy, hạ thủ quả thực rất tàn độc. Tống Dương vẫn không nghĩ tới việc phát nộ tại đây, hắn muốn từ căn phòng đá hành hình này đi xuống địa lao, Thi Tiểu Hiểu vẫn ở chỗ đó thổi sáo…

Làm bộ như nội lực không đủ, không thể vận công ngăn cản, Tống Dương quả thật bị một đòn hiểm, thậm chí trên ngón tay bị sứt mất ba móng đau như cắt, Tống Dương cắn chặt răng một câu cũng không kêu. Hắn sợ như vậy đối phương sẽ cho là người vô dụng, trực tiếp giết cho xong việc, hắn khai báo cực kỳ , trong mơ hồ, trong lời nói, chung quy là nhằm vào bối cảnh của Vô Ngư, tất cả những việc phản nghịch đã xảy ra, nhưng những chi tiết liên quan tới thì hắn tuyệt nhiên không đả động tới một chữ.

Quả nhiên sau đó, mấy nữ ni đều cảm thấy sự việc liên quan tới Tống Dương quả thật trọng đai, vẫn còn nhiều ẩn tình chưa nói rõ, không thể giết ngay được. Đến cuối cùng Tống Dương cảm thấy trận chiến này không khác biệt lắm, sững sờ hít một hơi, vận ngược nội công hộc ra ngụm máu và ngất đi, mọi người phẫn nộ dừng tay, bàn bạc vài câu, kết quả không ngoài dự đoán,trước tiên giam hắn vào ngục, sau đó sẽ thẩm vấn.

Vẫn là các thao tác điều khiển cơ quan mật, cánh cửa ngầm thông với tầng hầm thứ hai được mở ra, Tống Dương bị ném thẳng xuống đất, những âm thanh bịch bịch vọng lên, độ cao không đến nỗi gây ra chết người. Nhưng cả người trực tiếp nằm trên sàn đá lạnh, mùi vị tuyệt không dễ chịu, cũng không cần biết Tống Dương có nghe hay không? Họ cười nói với hắn một câu:
– Không phải muốn học cái giai điệu đó sao, ngươi thỏa lòng rồi chứ.

Cửa ngầm chầm chậm khép kín, một màn đen kịt bao trùm lên khắp cả căn phòng.

Tối đen như mực, thị lực tốt cỡ nào cũng không có tác dụng, Tống Dương cố mở to mắt nhưng vẫn không thấy gì, nhưng tai nghe tiếng bước chân truyền đến, có người đến đỡ hắn dậy
– Vẫn tốt chứ?

Giọng nói nghe quen thuộc lạ thường, không phải Thi Tiêu Hiểu thì ai chứ? Tống Dương cười nhạt hạ giọng nói:
– Tốt gì chứ, , nếu không phải vì tìm ngươi thì ta đâu phải chịu khổ sở thế này.

Thi Tiêu Hiểu lập tức nhận ra tiếng của hắn, thất thanh gọi:
– Phải Tống Dương không?

Tống Dương không vội lên tiếng, nín thở cẩn thận lắng nghe, xác định nữ ni ở lầu trên rời khỏi rồi, hắn tiếp tục cười nói
– Ni cô đánh ta cũng đang ở phía trên đầu ngươi, hòa thượng nhà ngươi vẫn còn nợ ta một trận đánh đó.
Vừa nói Tống Dương vừa trở mình đứng dậy, lại hỏi tiếp:
– Hòa thượng, còn một người nữa là ai vậy?
Trong địa lao không chỉ hắn và Thi Tiêu Hiểu, Tống Dương còn nghe rất rõ tiếng thở của kẻ thứ ba.

Vừa dứt lời, cách đó không xa 1 giọng già nua cất lên:
– Bần ni Vô Ngư.

– Ai?
Tống Dương hỏi , sợ chính mình nghe lầm.

– Vô Ngư sư thái.
Thi Tiêu Hiểu trả lời thay. Hai lần câu trả lời đều rõ ràng, Tống Dương giật mình.

Không khí trong địa lao hỗn tạp, bao gồm cả mùi tanh tưởi, Tống Dương ngược lại bất chấp những điều đó, hít một hơi thật sâu, giơ tay chỉ về phía trên, lập tức nhớ ra động tác của hắn không ai nhìn thấy, thu tay lại hỏi:
– Vô Ngư sư thái trong địa lao, vậy cái kia bên ngoài…

– Giả!
Tiếng của Vô Ngư rất điềm tĩnh, không bất mãn cũng không ác ý.

Tống Dương động đậy chân tay,, bắt đầu mò mẫm hình dạng của địa lao, đồng thời nói:
-Nói đi, chuyện gì đã xảy ra.

Giọng điệu không khách sáo, lại không Tống Dương cố ý, chủ yếu khi ở bên ngoài hắn luôn cho rằng Vô Ngư ở là kẻ thù, hiện vẫn có chỗ chưa thay đổi được. Vô Ngư cũng không để ý, từ đầu bắt đầu nói:
– Cao tăng Nam Lý vô số, nhưng không phải ai cũng thành tâm hướng Phật, lại có một số hòa thượng danh tiếngkhông quá vang dội, Phật pháp tinh thông, lòng giấu cẩm tú, Thiên Hỗ sư huynh của chùa Bạch Tháp ở Kinh Giao là một trong số đó, , sự hiểu biết của huynh ấy đối với phật pháp, ta vô cùng kính phục.

– Mười ba năm trước, ta theo Khuyển Nhung về Nam Lý, lúc chuẩn bị bế quan thanh tu, Thiên Hỗ sư huynh đến viếng thăm, nói hắn có quen 1 vị nữ thí chủ, thân đủ tuệ căn thành tâm hướng phật, mong có thể quy y. Nhưng Thiên Hỗlà hòa thượng không thể thu nhận nữ đồ dệ được nên muốn tiến cử cho ta.

– Thiên Khư đã mở miệng, ta khó lòng từ chối. Ngoài ra, nử tử có thể khiến Thiên Hỗ luôn miệng khen không dứt, ta rất tò mò, bèn gật đầu đồng ý, thật không ngờ, nữ tử đó đúng như lời Thiên khư nói, trời sinh ra đã có khiếu học phật rồi… Ta vốn không có ý thu nhận đồ đệ, nhưng sau khi gặp cô ấy, liền cảm thấy người này có thể truyền y bát của ta, há không phải là một chuyện tốt hay sao.
Còn phần nữ tử này làm sao có khiếu phật học thì Vô Ngư sư thái chưa nói, Tống Dương cũng không có ý truy cứu ra lẽ.

– Lão ni cô bế quan không phải gấu mù ngủ đông và bình thường vẫn phải ăn uống.
Vô Ngư ăn nói ngay thẳng, phải thế nào thì nói thế ấy, không có nhiều cấm kỵ, cũng không chú ý mượn từ:
– Cái gọi là bế quan chỉ là không bước chân ra ngoài, không để ý đến chuyện bên ngoài, khóa cửa lại tự mình thanh tu, cũng không chậm trễ việc dạy bảo đệ tử, do đó ta đã thu nhận một nữ đệ tử, lấy pháp hiệu Thanh Mộc.

Thanh Mộc theo ta tu hành , sau sáu năm,nàng hạ độc, ta trúng độc, sau đó bị nàng giam vào địa lao, cho đến nay.
Vô Ngư kể xong, im lặng. Từ đầu đến giờ giọng kể của lão ni không có gì thay đổi, tựa như đang nói về chuyện của người khác vậy.

Tống Dương động lòng trắc ẩn, hỏi Vô ngư:
– Vị sư huynh Thiên Hỗ ở chùa Bạch Tháp của sư thái …
Nói xong liền đem chuyện lão tăng phía sau hậu điện ra kể sơ qua, Vô Ngư gật đầu :
– Không sai, chính là lão.

Không cần hỏi, Quốc sư bố trí hai quân cờ trọng yếu trong Phượng Hoàng thành, một là Thanh Mộc, và 1 nữa là Thiên Hỗ. Lúc Thanh Mộc giả mạo Vô Ngư nhập cung, Biệt Lai thiền viện do Thiên Hỗ trấn thủ.

Tống Dương lại vỗ vỗ Thi Tiêu Hiểu:
– Ngươi lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?

Thi Tiêu Hiểu đáp:
– Vốn là muốn xem có thể giúp gì cho ngươi không…

Gã vốn là cao tăng nổi danh, đối với tin tức trong phật môn so với Tống Dương thì Thi Tiêu Hiểu rành hơn nhiều, sau khi ăn Tết ở Hồng thành không lâu thì được biết, nhiều đại tự ở Nam Lý đều mở lớp kinh phật khí thế hùng hậu, mũi nhọntrực tiếp nhắm thẳng vào Tống Dương. Thi Tiêu Hiểu lại qua nhiều người nghe được, ngọn nguồn câu chuyện Vô Ngư sư thái bế quan nhiều năm.

– Khoảng mười lăm năm trước, ta và Vô Ngư từng có thời gian ngắn ở cùng nhau, cách đối nhân xử thế của sư thái ta rất bái phục
– Thi Tiêu Hiểu nói.

Tống Dương ngạc nhiên:
– Mười lăm năm năm trước:? Người mới bao nhiêu tuổi? Vẫn chưa đến 10 tuổi có thể hiểu gì chứ?

Thi Tiêu Hiểu lắc đầu:
– Tuổi tác không quan hệ, bái phục là bái phục, nếu có người hỏi ta trong Nam lý ai mới là đệ tử chân chính của phật, ta chỉ có thể trả lời hai chữ:
-Vô Ngư.

Vô Ngư cười nhạt, khách sáo nói :
– Không dám.

Thi Tiêu Hiểu và Tống Dương cùng chung mối thù, cùngVô Ngư miễn cưỡng xem như quen biết, trong lòng cảm thấy chuyện này có sự hiểu lầm, liền từ Hồng thành đến Biệt Lai thiền viện muốn hỏi Vô Ngư thực ra đã xảy ra chuyện gì, xem có thể hòa giải hai bên chăng.

Tống Dương chen lời hỏi:
– Ngươi về Phượng Hoàng thành đi thẳng đến thiền viện? Sao không đến tìm ta? Lúc đó ta vẫn ở trong thành.

– Tính khí đó của ngươi? Ta muốn trước tiên báo việc này với ngươi, ngươi sẽ lập tức hô La Quan trực tiếp đánh vào cửa bắt Vô Ngư sư thái? Hay là sai hỏa đạo nhân phóng hỏa Biệt Lai thiền viện? Thi Tiêu Hiểu cười nói:
– Lúc nãy ta nói rồi, sư thái là người ta rất kính trọng, cũng không dám cho người đến làm càn.

Tống Dương nghe vậy cười nói:
– Ta cũng không lộn xộn vậy chứ.Nhưng ngươi chớ nói, ta còn 2 câu đều để người nói đúng rồi”

Thi Tiêu Hiểu nhún vai: “
– Ngươi nói và làm không đúng mực, ta nói không tốt ngươi sẽ có phản ứng gì, tốt nhất đừng mạo hiểm, ta tra hỏi trước ổn thỏa đã.

Tống Dương vui vẻ gật đầu
– Um. Quả nhiên ổn thỏa.

Thi Tiêu Hiểu không để ý đến vẻ hả hê của hắn, tiếp tục nói:
– Hồi tháng hai ta đến thiền viện, báo tên Vô Diễm, nếu như gặp Vô Ngư sư thái, nếu như lúc đó gặp bà ta. Khi đó ta không biết người đó là giả mạo, nhưng nói thật, lúc đó không thể nhìn ra bà ta có gì đó không ổn, từ tướng mạo, giọng nói và cử chỉ hoàn toàn chính là vị ni cô trong trí tưởng tượng của ta.

Tống Dương gật gật đầu:
– Thanh mộc.

– Ngoại trừ nàng còn có ai.
Vô Ngư tiếp lời đáp:
– Thời gian sáu năm, đủ để nàng ta học được lời nói và việc làm của ta, hơn nữa thêm thuật hóa trang cực cao, Quan trọng hơn cả, chính là tất cả những ai quen biết ta trong thiền viện đều bị nàng trừ khử hết. Vả lại lúc nàng xuất quan, cách thời gian ta bế quan những mười ba năm, ấn tượng của quần chúng bên ngoài đối với ta đều mơ hồ cả rồi.

Thi Tiêu Hiểu quả nhiên đã bị Thanh Mộc giấu đi. Nhưng đối phương không dự tính thả hắn, thử thẩm vấn vài câu xác định hòa thượng xinh đẹp đi không ai biết liền xuống tay hạ độc và đem gã giam lại, Thanh Mộc làm vậy không phải khó lí giải sao, mưu đồ của nàng ta quá lớn, trước khi việc thành tuyệt không để xảy ra một sai sót nhỏ. Không cho Thi Tiêu Hiểu rời khỏi chỉ là lo sợ mối họa mà thôi.

Vô Ngư, Thi Tiêu Hiểu và Lý Dật Phong trúng độc giống nhau, đều bị ‘Phác ngọc’ phong bế nội công, trở thành người thường. Bị nhốt vào ngục đá hoàn toàn không có cơ hội thoát thân. Trước khi vào thiền viện, phòng kẻ địch soát người, Tống Dương đã đem túi thuốc giao cho Trần Phản, trên người không có thuốc giải, hắn tạm thời cũng không giúp mọi người giải độc được.

Sự việc đã đi đến nước này, Tống Dương vẫn còn 1 điều chưa hiểu:
– Tại sao nàng ta phải giữ các người lại không giết quách cho xong?

Vô Ngư sư thái đáp: “
– Thanh Mộc muốn ta trả lời nàng 1 chuyện, nhưng ta không nói, nàng ta không giết ta ngay là vậy.

Lão ni cô không đề cập tới việc gì một cách cụ thể, mà việc này đối với Tống Dương cũng không quan hệ nên mới không đi truy cứu tới cùng, , lại quay qua hỏi Thi Tiêu Hiểu
– Còn ngươi, sao nàng ta không giết?

Không ngờ Thi Tiêu Hiểu hai tay nhất quán:
– Ta không biết.

Bởi vì tìm được Thi Tiêu Hiểu, Tống Dương tâm trạng vui vẻ, cười nói:
– Có chuyện không làm chung với ta, tự mình hồ đồ bị người ta bắt nhốt? Nửa năm nay ở đây thoải mái chứ? Ngày ngày được nghe lão sư dạy dỗ, tiến bộ chút nào không?

Nói xong, Tống Dương lại cảm thấy chính mình trêu đùa hòa thượng, kéo cả Vô Ngư vào có điều thất lễ, lật đật nói với Vô Ngư:
– Người đừng để ý..

Vô Ngư thật đúng là cao nhân, làm sao đi để ý mấy lời này, không đợi hắn nói hết khoát tay nói:
– Không sao, cứ nói đi.

Thi Tiêu Hiểu thì khinh thường đáp:
– Ngươi cũng bị bắt vào đây, về sau muốn nghe sư thái dạy dỗ, vẫn còn thời gian rồi đó.

Tống Dương chờ gã nói xong, nghe vậy cười ha ha:
– Thường Xuân Hầu nhà ngươi nội lực hùng hậu, chiến lực mười phần, đặc biệt tới cứu ngươi. Tuy nhiên ngươi cũng không phải không có công lao, cái đoạn “Truy mộng nhân” thổi đúng rồi.
Lúc nói chuyện mặt mày rất đắc ý, chỉ hận lúc này không gian quá tối hòa thượng không nhìn thấy vẻ dương dương tự đắc của hắn.

Tuy nhiên lời của hắn đủ để cho hòa thượng biến đổi sắc mặt :
– Ngươi không trúng độc?
Vừa hỏi xong, gã liền vỗ trán, lắc đầu cười nói:
– Quên mất ngươi cũng là cao thủ dùng độc, bọn họ dùng độc không đối phó được ngươi.

Tống Dương thật thà:
– Cũng không thể nói như vậy, nếu không sớm có sự chuẩn bị ta cũng sẽ như vậy…
Lập tức hắn tươi cười, đem những việc mà bản thân trải qua kể lại một lượt tỉ mỉ.

Tống Dương nhìn không ra vẻ mặt của sư thái, nhưng theo sự trầm lắng của họ, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khiếp sợ trong lòng họ.

Sau 1 lúc lâu, Thi Tiêu Hiểu thở dài, không hỏi tiếp âm mưu của kẻ thù, chỉ hỏi:
– Về sau dự tính làm thế nào?

– Cứ chờ từ từ đi, đợi lần sau thẩm vấn lại, ta sẽ cứu hai người ra ngoài, có chuyện gì đợi rời khỏi đây rồi hãy nói.
Nói đoạn Tống Dương đứng dậy đi qua đi lại trong thạch lao, hoạt động tay chân cho giãn gân cốt.

Hắn cắn răng chịu đau, bị ni cô đánh đòn hiểm, toàn bộ là vì muốn có cơ hội cứu hòa thượng, sự việc trước sau không nghĩ tới là trong địa lao còn giam một vị Vô Ngư thật nữa. Do vậy, sự việc cũng thay đổi có nhiều hứng thú.

Nhưng thoáng có chút ngoài ý muốn, sau một khoảng thời gian dài, bọn ni cô không quay lại, chỉ có điều cách một khoảng thời gian thì cửa đá trên đỉnh đầu lại hé mở chút xíu từ trên đó quăng xuống mấy cái bánh bao và một bình nước nhỏ, bánh bao không mùi vị, rơi xuống đất cũng không sao, cùng lắm thì lột ra rồi mới ăn, nhưng nước thì phải cẩn thận đón lấy, ba người một ngày chỉ được một lon nước, nếu không cẩn thận làm bể thì chỉ còn đợi sang ngày mai mà thôi.

Cũng may mỗi ngày đều có một lần được đưa nước và thức ăn đến, để Tống Dương có thể tính toán thời gian. Mà hai ngườibạn tù xuất gia cắn răng mỗi ngày chỉ ăn nữa cái bánh bao và uống vài ngụm nước, thức ăn dư ra đều để dành cho Tống Dương.

Tống Dương cũng không khách khí gì, hiện không phải lúc nhún nhường, hắn chuẩn bị liều mạng với kẻ thù nên rất cần duy trì thể lực tốt

Như vậy qua được bốn ngày, Tống Dương càng lúc càng nôn nóng, cuối cùng trên đỉnh đầu truyền đến một hồi tiếng bước chân.

Nữ ni hôm nay tâm tình cực tốt, tốt mà không có lý do. Sáng vừa thức dậy, hít thở cảm thấy không khí trong lành, bầu trời trong ánh mắt một màu xanh trong, tai nghe tiếng chim hót líu lo, thậm chí khi ăn điểm tâm sáng là cháo rau cũng cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Tất cả đều rất kỳ diệu, chỉ có lúc này mới khiến người ta giật mình phát giác, hôm nay trời đẹp quá.

Bởi vui vẻ nên làm bất cứ chuyện gì cũng đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, lúc nhận được lệnh đi thẩm vấn Tống Dương, nàng vui vẻ gật đầu, sau lưng nàng còn có ba sư muội đi theo, không phải phòng bị là gì, chỉ là thói quen như thế, dưới chân phạm nhân trong thạch lao không cách nào dùng nội lực, căn bản là không có sức kháng cự.

Bởi tâm trạng vui vẻ, nên động tác cũng nhẹ nhàng lạ thường, lúc chân giẫm lên gạch hoa sen khởi động cơ quan, có chút hương vị của điệu múa nhẹ nhàng, các sư muội đi phía sau cười vì thân pháp của sư tỉ lại có tiến bộ nữa.

Không để ý tới sư muội, nàng đang cần suy nghĩ, lúc này đây không vội thẩm vấn mà nghiêm hình tra tấn đi, trước tiên cho tên hán tử đó biết trên đời có rất nhiều thú vui, để hắn biết rằng chỉ có cung khai mới có cơ hội sống. Nếu hắn khai thật tất cả thì ta sẽ xin sư phụ cho hắn cái chết nhẹ nhàng, cửa cơ quan mở, tên hán tử đang ngồi trên mặt đất nhìn lên, hắn đang cười hình như rất nguyện ý thụ hình vậy.

Vẫn là ni cô tươi cười với Tống Dương, liền nhìn thấy trên tay hắn đang cầm cây sáo của hòa thượng, cười và hỏi:
– Đã học cái giai điệu này chưa?Đợi ngươi thổi cho ta nghe, ta rất thích nghe đó
Nói đoạn đá sợi dây thừng xuống hỏi:
– Ngươi tự leo lên đây hay để ta xuống bắt người lên?

Lời nói vừa rơi xuống, một hán tử phía dưới đột nhiên giương tay..

Nhìn không ra, cây sáo nhỏ màu hồng đang đâm vào ấn đường của mình. Không quá nửa đầu, không cảm thấy đau, tất thảy đều cứng rắn kết thúc như thế , thậm chí cũng không biết mình đã chết, trên mặt vần còn nụ cười thuần khiết, chỉ là trong khoảnh khắc mất đi trời đất, nàng hoảng hốt hiện lên trong đầu một ý niệm: khó trách hôm nay đẹp như vậy.

Tống Dương toàn lực phát động, đồng thời với lúc dùng sáo kích, hắn đã nhảy vọt ra khỏi thạch lao, với độ cao hơn một trượng làm sao nhốt được sức lực long tước chứ. Hơn nữa võ công của ba nữ ni chỉ tàm tạm lại không phòng bị, làm sao là đối thủ của Tống Dương , thậm chí còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đã bị trúng quyền mạnh thấu tâm can, phơi thây ra đất.

Một đầu dây thừng buộc trên vách tường, có thể tựa để leo lên, Tống Dương hét xuống dưới:
– Mau mau lên đây đi
Bản thân nắm tay thi thể một ni cô, xoay tròn biến thành cơn gió lớn dũng mãnh đánh về phía trên.

Hai tầng địa cung, hắn phải thần tốc xông lên gác ở cửa ra vào của tầng trên, bằng không kẻ thù đóng chặt cửa đá, bọn họ lại phải làm chim thú trong lồng.

Lối đi bí mật đi thẳng đến sau điện của Biệt Lai thiền viện, Tống Dương nhanh, người trên điện cũng không kém cạnh.

Nghe được tiếng động bất thường từ dưới đất, Thiên Hỗ hai tay một chưởng đón đỡ gió lớn, toàn thân nhảy lên lăng lên không, nhanh như chim ưng bay vụt đi. Lúc lão đến cửa vào lối đi bí mật trước mặt bất ngờ có một người bay ra.

Ni cô.

Cho dù từ lối đi bí mật xông ra là Bồ Tát Phật tổ, Thiên Hỗ cũng phải ép nó trở lại. làm sao để ý đến thi thể của nữ đệ tử, không còn cử động, không tồn tại khoảnh khắc thất thần, để tranh thủ thời gian không kịp né tránh,TThiên Hỗ cao giọng gào to, hai tay vận lực đẩy thi thể, tiếp tục vọt tới trước.

Tống Dương vừa mới đem thi thể némđi, chỉ thấy ‘Nữ ni’ lại ‘Rút lui’ trở về, muốn giành lấy lối ra lại hắn lại không có biện pháp khác, , duy nhất chỉ có đá chọi đá, long tước phát huy đến cực điểm song quyền như sấm vô cùng mãnh liệt!

ThiênHỗ, Tống Dương mỗi người đều có sức mạnh phân kim chẻ đá, trước sau giáp kích. Thi thể đó làm sao chịu đựng được, 1 tiếng binh nổ vang, máu văng tứ phía, cả hai đều bị máu văng dính đầy mặt và cổ, đánh tiếp 1 kích, Thiên Hỗ rên đứt quãng, thân hình bay ra phía sau, Tống Dương thì rống lên, hai chân dường như mọc rễ, dính chặt phía trước cửa ra vào.

Nhắc tới tu luyện nội kình, Thiên Hỗ và Tống Dương gần ngang nhau, nhưng người trước mượn thế lùi sau, mất nhiều sức lực. Tống Dương ngược lại không thể lùi nữa bước, tất cả sức lực đều trực tiếp ném ra hết, chẳng mấy chốc mệt lả.

Thiên Hỗ làm sao không rõ đạo lý này, trên mặt cười hiểm thân hình bay lên, chỉ là lão tuyệt đối không nghĩ tới, vẫn không đợi mình ra tay, vừa mới bị thương nhưng Tống Dương như gió cháy bừng bừng xung phong liều chết lao về trước.

Long tước nhất mạch, không phải võ công mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là phương pháp giết quyết liệt nhất.

Lực mạnh dồn dập, mới trúng hai chưởng, mà lúc này, Tống Dương lại làm một chuyện khiến lão giật mình la hét ầm ĩ.

Long tước chuyển lực hối nhập thét dài, bay thẳng lên mây.

Cao thủ đánh nhau, la hét ầm ĩ, không nghi ngờ gì nó sẽ làm mất đi nửa phần sức lực, trừ phi chán sống, bằng không ai cũng biết không nên vừa đánh vừa la. Thiên Hỗ trước ngạc nhiên sau tỉnh ra, hắn đang gọi người.

Tống dương không phải một mình, bên ngoài còn 1 vị đại tôn sư, 1 đội tinh binh chứa nhiều thế lực, đương nhiên muốn hét .. hơn nữa còn phải dùng sức hét lớn!