Chương 130: Tín ngưỡng.

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hồng Thái Tổ để lại một tòa hùng quan cho người Thổ Phiên, một tòa Thiên quan có thể bị hậu nhân Hồng Hoàng phá hỏng bất cứ lúc nào.

Tuy hùng quan đã bị hồng thủy hủy diệt, nhưng không có quân đội ra hồn, con cháu Đại Hồng muốn phục quốc đúng là kẻ ngốc nói mớ. Chẳng nhẽ để thành trì ngập nước rồi sau đó vỗ tay hoan hô?

Là Hữu thừa tướng, Tạ Tư Trạc hay là Bạch Âm Vương? Tống Dương không nhớ rõ ai đã nói với hắn. Nhưng mơ hồ vẫn có thể nhớ rõ khi hắn ở Sa Tộc có nghe nói qua: nếu quay lại thời cổ, mấy trăm năm trước, Sa Tộc là dân tộc hùng mạnh hiếm có của phương bắc. Còn cường thịnh hơn nhiều so với Hồi Hột, Khuyển Nhung.

Đáng tiếc cuối cùng Sa tộc không thể phát triển lớn mạnh, thậm chí còn để người anh em Khuyển Nhung đè đầu cưỡi cổ. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng nhất là khi Hồng Thái Tổ còn tại thế, sa mạc phương bắc, hoang nguyên, thảo nguyên các dân tộc du mục còn chưa đâu vào đâu, riêng Sa tộc đã có hình có dáng rồi.

Lại nghĩ đến người Hán bên cạnh Sa chủ lúc trước, trên tay thi hài đó đeo tín vật của Hồng hoàng tộc… Bảy trăm năm trước kế sách của Thái Tổ cũng bắt đầu rõ ràng trong mắt Tống Dương.

Đại Hồng sụp đổ, hậu nhân tìm được Sa Tộc, hiệp trợ Sa chủ thống nhất toàn tộc, nắm giữ lực lượng Sa tộc. Tuy rằng Sa dân lạc hậu, nhưng dân số lại rất rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành một đội quân đàng hoàng, thực lực không thể khinh thường.

Sa dân xuất binh công kích cao nguyên độc lập, người Thổ Phiên sẽ dùng Thiên Quan làm lá chắn. Thoạt nhìn, quân đội phương Bắc muốn đột phá Thiên Quan còn khó hơn lên trời. Nhưng chỉ cần mở miệng cống trong Thiên Trì trên tuyết sơn, hậu nhân Hồng Hoàng muốn thắng một trận dễ như trở bàn tay. Thổ Phiên thương vong thê thảm nghiêm trọng, đại quân Sa dân thì tiến quân thần tốc.

Không riêng Sa dân ở phương bắc, Hồng Thái Tổ còn dấu ở phía nam một đội tinh binh chân chính – Thiền Dạ Xoa.

Sa dân từ bắc mà đến, Thiền Dạ Xoa từ nam mà lên…. Có lẽ nghề nghiệp kiếp trước khiến Tống Dương có thói quen gặp chuyện liền nghiên cứu, cũng có lẽ cảm thấy câu chuyện này rất thú vị. Hắn suy nghĩ, bắt đầu từ giai đoạn bảy trăm năm trước, Hồng Thái Tổ đã định ra đại kế phục quốc cho con cháu hậu nhân. Đáng tiếc manh mối trong tay có hạn, hiện tại hắn mới nghĩ được ‘đại quân Sa dân, Thiền Dạ Xoa tinh nhuệ nam bắc giáp công, bất ngờ đánh cao nguyên’.

Nhìn sợi châu đeo trên tay do Hàng Châu đưa hắn, ít nhất trên đảo Đông Hải còn ẩn dấu kế hoạch của Hồng Thái Tổ. Nhưng những người đó cụ thể muốn làm gì, mưu đồ có thể thành công hay không thì không biết được… Tống Dương không thể suy đoán được hết.

Tuy năm đó Hồng Thái Tổ vẫn không thể tính tường tận hết mọi chuyện, không nghĩ đến bảy trăm năm sau ở phương bắc Hồi Hột và Khuyển Nhung sóng vai quật khởi. lão đại ca Sa tộc của năm đó lại không ra hồn. Nhưng chỉ cần để Sa dân xuống nam, phá Thiên Quan của địch, đã khiến Tống Dương khâm phục.

Nếu phương bắc đã sắp đặt dòng lũ Thiên Quan, dọn sạch đường cho Sa tộc, vậy Nam Cảnh ở cao nguyên có thể có phương pháp để Thiền Dạ Xoa ở bắc cũng có thể quét ngang ngàn quân không?

Vừa rồi Trịnh Chuyển còn nhắc đến ba tòa thành Hồng Thái Tổ lưu lại ở cao nguyên, hai đạo đại áp và một con đường. Bây giờ Nam hỏa chuẩn bị tấn công Đa Lan Thành, Tống Dương xem xét lại tất cả quân báo tình báo có liên quan đến tòa thành này. Lịch sử Đa Lan thành cũng có bảy trăm năm, từ khi Hồng Thái Tổ truyền chỉ xây dựng cải tạo… cho đến hiện tại, Tống Dương làm sao không nghĩ đến, lúc này mới vui mừng thấy rõ, cười nói tiếng:
– Thật tốt quá.

Quả nhiên, Trịnh Chuyển thấy thế chỉ biết hắn nghĩ đến mấu chốt, gật đầu cười nói:

– Trong kế sách của Thái Tổ, Đa Lan Thành chính là Thiên Quan phía nam!

Thiên Quan phương bắc nằm ở vị trí trọng yếu trong quan ải, địa thế hiểm trợ, lại có thể dựa vào mạch nước mà động tay chân, đối với Hồng Thái Tổ mà nói quả thực là tạo hóa của trời đất, là ông trời ban cho nơi tốt nhất cho ông ta. Nếu không có mạch nước, hoặc ngọn nguồn mạch nước không phải là Thiên Trì , cho dù Hồng Thái Tổ có thủ đoạn thông thiên cũng không thể đặt ra kế sách như vậy.

Còn Nam Cảnh cao nguyên, về mặt địa lý khác biệt rất lớn so với phương bắc. Không có hai ngọn núi bao bọc xung quanh, cửa ải canh giữ chỗ trọng yếu, Hồng Thái Tổ chỉ có thể lấy lùi để tiến, tìm kiếm thủy mạch có thể lợi dụng được trong nam cảnh. Cũng ở trên thủy mạch này xây dựng một tòa thành trì hùng vĩ: Đa Lan.

Thủ đoạn giống Thiên Quan như đúc, chỉ khác biệt ở chỗ Đa Lan không hiểm yếu như Thiên Quan. Nhưng đối với Phiên tử nam cảnh, thành trì chắc chắn do tiền triều lưu lại có tường thành rất dày bảo hộ, gò đất, đài quan sát không ít, lại nằm trên con đường từ Nam Cảnh đi cao nguyên, đương nhiên sẽ nghĩ đó là thành lũy trọng yếu chống lại kẻ thù từ bên ngoài vào.

Tống Dương cười không ngậm nổi miệng. Vừa rồi các tướng còn đang do dự, sợ tạo thành thương vong nghiêm trọng, trận đánh ác liệt, hiện tại chỉ cần mấy câu nói của Trịnh Chuyển đã thay đổi cục diện.

– Thái Tổ lưu lại tam thành nhị áp nhất lộ, trong đó nhị thành nhị áp đã dùng cho Thiên Quan và Đa Lan. – Trịnh Chuyển tiếp tục nói – Mặt khác một thành còn lại chính là đô thành Nhân Khách Thụ Xuyên của Phiên tử.

Nhân Khách nằm tại trung tâm cao nguyên, thời viễn cỗ còn từng được người cao nguyên cho là trung tâm đại địa, địa vị cực kì thần thánh. Nhiều thế hệ vua chúa tài trí mưu lược kiệt xuất của cao nguyên đều coi đây là thủ đô, Mật Tông hiện giờ cũng không ngoại lệ. Lúc trước Hồng Thái Tổ không phải đều xây thành trên đất bằng phẳng. Nhưng đã tốn rất nhiều tiền để xây dựng thêm, đảm bảo sau này có thể dụ dỗ, để chủ nhân cao nguyên tiếp tục coi nó là đô thành. Làm xong, ông ta để lại một mật đạo nối thẳng vào trong thành.

Tam thành, nhị áp, nhất lộ. Hai tòa thành lớn quan trọng một nam một bắc và đô thành trung ương, Hồng Thái Tổ kế sách thật đúng là hết sức tỉ mỉ. Còn việc ông ta an bài ở khắp các nơi trên Trung Thổ, hay là ông ta chỉ để lại ở cao nguyên thì không ai biết.

Nếu là cái trước thì không cần phải nói. Bây giờ trên Trung Thổ mà có một quốc gia nắm giữ toàn bộ sắp đặt của Hồng Thái Tổ, muốn sáng lập sự nghiệp thống nhất đất nước sẽ không còn là giấc mộng. Nếu là cái sau, thì vì sao Hồng Thái Tổ lại coi trọng cao nguyên đến vậy?

Tống Dương không nghĩ ra, Trịnh Chuyển càng lười nghĩ. Anh ta nói qua các sắp xếp của Hồng Thái Tổ xong, lại đổi đề tài, một lần nữa kể chuyện của mình.

Sau khi tôn sứ đại nhân mất tích ở thảo nguyên, Thiền Dạ Xoa phụng mệnh tiến vào cao nguyên. Trịnh Chuyển lĩnh mệnh: tận lực quấy rối, làm cho cao nguyên càng loạn càng tốt.

Đối với mệnh lệnh này, Trịnh Chuyển nghĩ đến con đường Thái Tổ lưu lại. Còn có chuyện gì loạn hơn là phá hủy đô thành cao nguyên , Dạ Xoa tắm máu cho Sài Thố Đáp Tháp? Cho nên anh ta mang binh tiềm hành, đi thẳng đến thủ đô Nhân Khách của Thổ Phiên.

Bây giờ nói đến, hai chữ ‘tiềm hành’ nói thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế tám ngàn người đi ngang qua nửa cao nguyên, ngay dưới mắt Phiên quân lượn qua lượn lại, làm sao có thể dễ dàng được?

Ngoại trừ Thiền Dạ Xoa, chỉ sợ trên đời này không có một đội quân nào có thể làm đến bước đó. Trịnh Chuyển thành công dẫn đội đến bên ngoài Nhân Khách. Mặc dù cũng có chuyện mà Thiền Dạ Xoa không làm được, bọn họ đành phải dừng bên ngoài Nhân Khách.

Cảnh vệ xung quanh Thánh Thành không giống bình thường, Thiền Dạ Xoa muốn tiếp tục tiềm hành không bại lộ hành tung là không có khả năng. Mà con đường Thái Tổ lưu lại thì phải vào trong một đoạn nữa mới được. Trịnh Chuyển kiên trì suy nghĩ, suất lĩnh thủ hạ tới lui tuần tra bên ngoài, cẩn thận tìm kiếm sơ hở đối phương, tìm kiếm có khe hở nào có thể lẻn vào… Vào thời điểm đó, Lạt Ma và Yến Đỉnh còn đang lục đục với nhau, lại chưa thu được tin từ bên ngoài vụng trộm xâm nhập vào đây một đội tinh binh. Huyến án nghe rợn người.

Bây giờ xem ra, con đường Hồng Thái Tổ lưu lại không phải vô dụng. Nhưng thế nào cũng phải cho đại quân đánh đến cổng thành, dọn sạch cảnh vệ xung quanh, để phiên quân cố thủ trong thành thì mới có tác dụng.

Sau đó Trịnh Chuyển nhận được ám hiệu ‘Thiên ma quy sào, Dạ Xoa tùy duyên’, biết Tống Dương hoàn toàn không có việc gì, nhiệm vụ lần này không cần phải tiến hành nữa.

Trịnh Chuyển giao đại đội nhân mã cho Trịnh Kỷ, để các huynh đệ dẫn theo mọi người về nước trước, còn anh ta mang một ngàn người tiếp tục ở lại cao nguyên. Suy nghĩ của Trịnh Chuyển rất đơn giản, nếu đã đến cao nguyên, nên thuận đường nhìn xem hai đạo áp còn tốt hay không, cơ quan sửa chữa từ bảy trăm năm trước còn dùng được hay không… nói không chừng về sau sẽ dùng đến sắp xếp của Hồng Thái Tổ để tấn công cao nguyên. Trước tiên xác nhận trước, biết nắm chắc tiên cơ luôn có lợi hơn đối với mình.

Chuyện sau đó đơn giản hơn. Trịnh Kỷ xác nhận qua miệng cống, dẫn đội xuống tuyết sơn muốn rời khỏi cao nguyên, lại biết được Hồi Hột mang binh xuống nam, trả thù Thổ Phiên thay Nam Lý. Hai bên đánh nhau ở Thiên Quan, Hồi Hột dần gặp bất lợi. Trịnh Chuyển biết quan hệ giữa Tống Dương và Đại Khả Hãn, cũng muốn nhận được thái độ của Hoàng đế và tôn sứ, lúc này dẫn các huynh đệ quay lại, mở cống Thiên Quan, tặng Thổ Phiên một kích hung mãnh!

Thiền Dạ Xoa làm chuyện tốt không để lại tên, từ đầu đến đuôi cũng không liên lạc với người Hồi Hột . Nên bọn họ cho tới giờ vẫn không hiểu chuyện tình sao lại như vậy.

Khi Trịnh Chuyển xuống tuyết sơn lần thứ hai, Tống Dương đã mang theo Nam Hỏa đánh tới Thổ Phiên, anh ta liền trở về gấp hội họp. May mắn thay, anh ta đến đúng lúc.

Tống Dương cười đến ngại ngùng, còn phiền toái Trịnh Chuyển lại đi một chuyến. Trịnh Chuyển không thể chối từ. Nhưng trước khi đi, còn phải triệu tập các tướng trong quân, mở bản đồ giải thích tỉ mỉ quy mô và xu thế khi hồng thủy tới, miễn cho đến lúc đó người nhà mình lại không bố trí tốt, chọn sai vị trí cũng bị hồng thủy hại đến.

Mọi người cẩn thận tính toán thời gian. Một hành trình này của Trịnh Chuyển, từ tuyết sơn cho đến Đa Lan Thành, trước sau cộng lại nhanh nhất cũng mất hơn bốn mươi ngày. Cách đó không lâu, A Nan Kim Mã còn đang chủ trương tốc chiến tốc thắng nay nghe thấy lâu như vậy nước mới ngập Đa Lan, không chỉ không thoải mái, mà còn vui mừng cười ha hả:

– Càng chậm càng tốt! Càng chậm Phiên tử chết đuối càng nhiều!

A Lý Hán cũng cười nói:

– Nhưng cũng không thể quá chậm. Sắp đến mùa đông rồi!

Kế hoạch tấn công Đa Lan thành lại một lần nữa sửa đổi, nhanh chóng có được hình hài đại khái. Trịnh Chuyển mang binh lặn lội đến tây bắc tuyết vực mở miệng cống. Nam Hỏa tiếp tục đánh Đa Lan. Đương nhiên, bây giờ không cần phải liều mạng, chỉ cần tạo dáng là được.

Không khó tưởng tượng, Đa Lan phòng thủ kiên cố, Phiên binh tam quân phục tùng quân lệnh, Nam Hỏa có vẻ bất lợi. Phiên tử tướng sĩ trôi dạt xung quanh đều đầu thành, hợp lực chống đỡ nam man. Bên trong thành, binh mã Thổ Phiên càng lúc càng nhiều. Chờ năm mươi ngày sau hẳn là quy mô không tệ, rồi thì hồng thủy đến…

Tướng lãnh Nam Hỏa định ra ngày Đa Lan ngập nước. Sau năm mươi ngày, không thể dây dưa nữa. Thời tiết càng ngày càng lạnh, các con sông gần đó đã bắt đầu tiến vào mùa khô. Dây dưa nữa sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến uy lực hồng thủy.

Tin tức được bảo mật nghiêm khắc. Ngoại trừ các tướng lãnh nòng cốt và đám người không phận sự bên cạnh Tống Dương, tướng sĩ Nam Hỏa bình thường không biết chuyện gì. Trịnh Chuyển sáng sớm vừa mới trở lại trong quân đã dẫn người rời khỏi.

Chiến sự phương bắc giằng co, tuy rằng đột phá Thiên Quan, nhưng Hồi Hột tiến quân cũng không thuận lợi. Bọn họ bị Phiên quân ngắm bắn gay gắt, kỵ binh đại mạc dấu chân nhuốm máu từng bước gian nan đi vào sâu trong cao nguyên. Nghe Sài Thố Đáp Tháp lại tổ chức đại quân mới, sắp đầu nhập chiến trường phương bắc, đến lúc đó ngày lành của người Hồi Hột phải chấm dứt. Đối với người Thổ Phiên mà nói, Nam Cảnh đã nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, nam man hung mãnh rốt cuộc gặp đối thủ, nhiều ngày liên tục công kích Đa Lan Thành mà không có kết quả. Trong thành sĩ khí tràn đầu, Phiên chủ các vùng phụ cần đều đến tiếp viện. Cứ tình hình này thì không lâu nữa sẽ đến lượt người Thổ Phiên phản kích. Nam man sắp gặp xui xẻo!

Chiến sự hai miền nam bắc kịch liệt, nhưng trong Thánh Thành, chuyện trọng yếu nhất lại chẳng liên quan gì tới chiến tranh. Tất cả mọi người trong thành đều đầu nhập vào một chuyện khác trọng đại hơn: linh đồng thăng tọa tiểu Lạt Ma.

Xung quanh Thánh Thành, các tín đồ chỉ cần còn có thể đi, còn kịp lộ trình, tất cả đều chen chúc tới, chạy đến Nhân Khách xem lễ, cúng bái, bảy tòa tháp lan đều kín hết người. Bắt đầu còn cách thăng tọa bảy ngày, chuột chạy chết hàng loạt, bươm bướm tụ hội, trẻ con chào đơi, người chết sống lại… từng chuyện một đều biểu thị cát tường. Kỳ tích đại công đức liên tiếp phát sinh, tin tức truyền tán theo gió, lại một lần nữa đẩy cao khí thế người Thổ Phiên. Tùy ý đều có thể nhìn thấy Mật Tông tín đồ nghe tin mừng đến phát khóc, quỳ xuống đất cúng bái Phật tổ. Mỗi một dị tượng đều thể hiện Tân Lạt Ma mang đến sự giàu có phồn vinh trước nay chưa từng có cho cao nguyên. Hiện giờ chiến loạn nam bắc cứ coi như là tôi luyện, qua kiếp số lại là một mảnh thiên địa mới rực rỡ huy hoàng.

Sau khi bắt đầu dị tượng, Ô Đạt trấn thủ Sài Thố Đáp Tháp truyền lệnh xuống, mang mỗi một kỳ tích đều truyền lưu ra ngoài, để các chiến sĩ đang chiến đấu hăng hái ở tiền phương biết tin vui, có thể nhận được ủng hộ từ tín ngưỡng, tăng thêm lực lượng, anh dũng giết địch.

Trong ngoài Thánh Thành, đâu đâu cũng vui mừng khôn xiết… Chỉ có một người nhíu mày không nói, có vẻ tách biệt so với không khí xung quanh như Vân Đỉnh Lạt Ma.

Trận trước Tống Dương gặp chuyện ở thảo nguyên, người trong phong ấp từ bốn phương tám hướng đến phương bắc tìm kiếm. Sau đó Cố Chiêu Quân và mọi người từ Thổ Phiên trở về Nam Lý. Trên đường đi Vân Đỉnh đi đến giáo khu của mình, tụ lại một số lượng đệ tử không nhiều lắm cùng đi đến Thánh Thành, vì thế chậm trễ hành trình. Thổ Phiên hưng binh nhanh chóng khó xâm, bọn họ cũng khó mà trở về được. Lễ hoàn toàn là chuyện lễ nghĩa, nhưng lúc bọn họ ở Nhân Khách còn biết Thổ Phiên tuyên bố Nam Lý là hung thủ giết chủ. Vô Ngư và Vân Đỉnh lại không ngốc, đương nhiên sẽ không tự nhiên mà dâng mồi vào miệng cọp. Vốn định rời đi ngay lập tức, nhưng Vực Tông khổ tu ở bên cạnh Vân Đỉnh lại không cẩn thận bại lộ hành tung, khiến cho Phiên binh đuổi giết.

May mà Vân Đính tu vi kinh người, vả lại lúc đó Quốc sư mang thủ hạ và Hoa Tiểu Phi đi Khổ Thủy Quan trợ chiến, lại thêm đệ tử Vực Tông người người đều khổ tu, lúc tác chiến dũng mãnh không sợ chết, liều mình hỗ trợ Vân Đỉnh và Vô Ngư chạy thoát.

Nhưng Vô Ngư sư thái bản lĩnh hơi kém, lúc phá vây bị trọng thương, trong thời gian ngắn không thể lặn lội đường xa. Vân Đỉnh không chịu bỏ lại bạn mà độc hành, mang theo bà ẩn thân bên ngoài Nhân Khách Thành, coi như nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Phiên binh đuổi bắt Vân Đỉnh đều đặt tâm tư trên đường trốn về Nam Lý, hai vị xuất gia tránh thoát đại nạn, cứ ở ngoại ô Nhân Khách cho đến bây giờ.

Dị tượng liên quan tháp lan tập, Vân Đỉnh đều có nghe qua. Hắn còn tự đi xem qua hai tòa tháp lan trong đó, dựa vào ánh mắt và bản lĩnh của hắn, đương nhiên có nhìn ra dấu hiệu đó đều có người cố ý tạo ra.

Vân Đỉnh không xem trọng thứ này. Còn Vô Ngư mỉm cười điềm đạm, thanh âm nhàn nhạt nói:

– Linh đồng thăng tọa vốn chính là gấp gáp tổ chức để nâng cao lòng người Thổ Phiên, trong đó có chút thủ đoạn để tín đồ quy thuận là đương nhiên.

Sư thái mặc y phục nữ tử cao nguyên, nhìn qua như bà lão Thổ Phiên bình thường. Trong thời gian nghỉ ngơi, thương thế dần dần khép lại, cuối cùng cũng chống đỡ qua đại kiếp nạn sinh tử, nhưng hiện tại không thể thi triển võ công.

Vân Đỉnh giật môi, như muốn nói thao thao bất tuyệt để cãi lại, cuối cùng lại chỉ chậm rãi lắc đầu, trầm thấp nói bốn chữ:

– Không dám gật bừa!

Mặc dù đều là tín đồ Phật giáo, đều là môn phái dưới trước Phật tổ, nhưng Vực Tông Vân Đính đơn thuần hơn rất nhiều. Trong mắt Vân Đính, bái phật không phải cầu phật, tự thân tính ngưỡng không liên quan gì đến ngoại vật, mà là tự tâm tỉnh ngộ, lĩnh ngộ và tiến bộ.

Nếu là thực tâm, thì hòa thượng cũng được, thượng sư cũng thể, chỉ có thể tuyên giảng đạo lý, để người hữu duyên nhập cửa phật, không thể bắt buộc người khác tin phật, càng không thể mê hoặc người khác đến bái phật. Mà những chuyện phát sinh ở tháp lan, lại càng trở nên khó chấp nhận với Vân Đính. Đây rõ ràng có người ngụy trang Phật tổ để thực hiện mục đích cá nhân, rõ ràng chính là giả danh lừa bịp, quá đáng giận!

Làm như vậy thì có khác gì mấy tên thầy cúng vu bà ở vùng nông thôn hoang vắng dùng tàn nhang chế thành tiên dược để lừa tiền?!

Suy nghĩ của Vân Đỉnh có hơi thuần khiết. Kỳ thật không riêng hắn, các thế hệ Lạt Ma của Vực Tông đều như vậy. Ôm suy nghĩ đó, cho dù có được tuyệt kỹ, cho dù có kế thừa công pháp hàng ma kinh người, làm sao có thế phát dương quang đại giáo phái? Tuy nhiên… mỗi người đều có chấp niệm, Vân Đỉnh thà để Vực Tông xuống dốc còn hơn là mượn tên Phật tổ để đại tông phồn thịnh.

Vô Ngư cười cười, không nói gì nữa. Mặc dù nhận thức của vị lão Lạt Ma này nàng không đồng ý lắm, nhưng cũng không ngại khâm phục.

Vân Đỉnh lại trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn sắc trời tối đen ngoài cửa, bỗng nhiên nói:

– Ngày mai linh đồng thăng tọa, ta muốn vào thành nhìn xem. Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, càng không quấy rối… Cuối cùng cũng phải niệm vài câu bình an cho vị tiểu Lạt Ma kia khi thăng tọa. Ngươi đừng quên, nói gì thì nói ta cũng là đệ tử Mật Tông giáo.

Vô Ngư không phản đối, đáp:

– Ta cùng đi với ngươi, ta cũng muốn xem thử tiểu Lạt Ma là béo hay mập.

Vân Đính không phản đối, cười ha hả gật đầu, không nói gì nữa, cầm lấy roi mây đi về phía cửa sổ, bắt đầu tự phạt thân. Hắn thuộc phái khổ tu, mỗi sáng sớm đều tự đánh vào thân là công khóa bắt buộc mỗi ngày của hắn. Như thế có thể khiến nội tâm hắn an bình…