Chương 46: Không tham không thể làm quan

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đang lúc mọi người nghi hoặc bất định, không biết vì sao sư thái hành động như vậy, cái dị tượng khi Tĩnh Vương hướng phật tổ dâng hương lại tái hiện, chỉ là lần này so với lần trước đồ sộ hơn một chút, một bó hương dài tốc độ thiêu đốt đột ngột nhanh hơn, sương khói ngưng tụ thành cột trụ hương thẳng lên không trung Vô Ngư sư thái mỉm cười nói:
– Phật sao lại có thể thương xót yêu nhân?
Bó hương này chỉ là Vô Ngư sư thái diễn trò.

Cô Thạch lại giải thích:
– Nếu lúc Tĩnh Vương dâng hương không có dị tượng, đợi sau khi các quan nhân dâng hương pháp sự hôm nay đã kết thúc hoàn toàn rồi, trận pháp phục ma không thể nào thi triển.

Làm gì có yêu nhân nào cam tâm tình nguyện tự chạy vào trong phục ma trận? Cho nên Vô Ngư sư thái thực hiện diệu kế, lúc hương bắt lửa đã động thủ, nhân đó đơn độc chuẩn bị một màn vì Tĩnh Vương mà ‘cầu phúc’ còn nói với gian vương đây là một cơ hội tốt để thu nạp lòng người, thấy lợi mà tối mắt quả nhiên đã mắc mưu, cuối cùng không thể tự kiềm chế mà rơi vào phục ma pháp trận, tự mình chuốc lấy hậu quả. Vốn dĩ Vô Ngư sư thái cùng với Tĩnh Vương đã thương lượng xong mọi chuyện, hiện tại lại trở thành công lao của một mình Vô Ngư, Cô Thạch không cố ý thổi phồng Vô Ngư, lão ni cô từ đầu đến cuối đều bị lừa, Cô Thạch thực sự cho rằng Tĩnh Vương chính là La Yêu Nhân, chết do phật pháp trừng phạt không tính không tính là vi phạm sát giới, Những gì lão ni cô Cô Thạch nói tối nay, sợ rằng còn nhiều hơn nhưng gì Cô Thạch nói trong ba năm cộng lại, lão ni cô vốn dĩ không thích nói lời thừa, nhưng lần này cảm giác không giống trước: Cái cảm giác một người nói, vô số người đến thở mạnh một cái cũng không dám, tất cả đều tập trung lắng nghe thật tốt, qua đêm nay lại sợ rằng không còn cơ hội tốt như vậy rồi, do đó lão ni cô cần phải nắm chặt cơ hội một chút.

Giải thích xong mọi chuyện, Cô Thạch thở phào một cái, ánh mắt hiện lên hơi có chút cô đơn, không còn gì để nói nữa rồi…….

Cô thạch hai tay tạo thành chữ thập, xoay người mặt hướng Vô Ngư, khom người thi lễ đồng thời nghiêm mặt nói:
– Sư tỷ vất vả rồi.

Sau Cô Thạch, đầu tiên là mười vị khổ tu, tiếp đến là Hồ đại nhân, Đỗ đại nhân, cuối cùng là ngàn vạn bách tính trong Phượng Hoàng thành nhất tề khom người thi lễ, tiếng cảm ơn lại vang dội trước hoàng cung không ngớt, vô tình vinh quang đều qui về hết cho một mình Vô Ngư sư thái.

Màn “tế lễ tạ ơn” này, cũng nằm trong dự liệu của Vô Ngư, ta lấy danh phật để phạt ác dương thiện, tru sát yêu nhân bình ổn phản loạn, trả lại cho Nam Lý sự thanh tĩnh, làm ra việc lớn như vậy, muốn không vang danh cũng không được. Vốn dĩ Vô Ngư sư thái đều đã nghĩ tới, thời gian này đem Tống Dương kéo ra sân khấu, để Thường Xuân Hầu cũng được thơm lây với mình, dù sao trong chuyện này Tống Dương cũng là nhân vật chủ chốt.

Có điều khi trước, lúc đang thương lượng, Tống Dưỡng đã lắc đầu cự tuyệt, thân phận của hắn là làm rể của Hồng Ba phủ, xem như một phần của Trấn Tây Vương, trong việc bình loạn nghịch tặc của phật môn chỉ để ý đến thiện ác chứ không để ý được mất, chính là vai trò trung lập, thế mới có thể được vạn dân mến yêu. Nếu như Tống Dương mà nổi lên, thì câu chuyện sẽ thay đổi, vô duyên vô cớ sẽ có thêm “lưỡng vương tranh quyền”, lúc đó câu chuyện sẽ không còn hoàn mỹ nữa.

Sự tình tiếp theo cũng không quan hệ nhiều lắm với phật pháp, pháp sự kết thúc rồi, dân chúng giải tán, đêm nay vẫn là đêm giới nghiêm. Tất cả mọi người sau khi về nhà đều không được phép ra ngoài nửa bước, Tả thừa tướng cùng Đỗ đại nhân cùng với một bộ phận quan lại mới đạt được sự ủng hộ của cấm quân và thị vệ nội cung, tạm thời chủ trì việc triều chính.

Hai vị đại nhân không từ chối, nhưng nói rõ trước, chỉ là tạm thời phụ tá hoàng thất duy trì cục diện,

Đại sự phải đợi sau khi Trấn Tây Vương hồi kinh giải quyết, đêm đó việc chính sự đầu tiên là đưa tin đến Trấn Tây Vương, đem hết chuyện phát sinh trong kinh thành thông báo tường tận, mời Trấn Tây Vương nhanh chóng hồi kinh chủ trì đại sự. Hành động này nhanh chóng nhận được hảo cảm từ hoàng thất và cấm quân.

Sau khi lật đổ Tĩnh Vương, tình hình trong thành không những chưa từng được thả lỏng, ngược lại còn thêm khẩn trương, sau khi pháp sự kết thúc không đến một khắc công phu, trong thành chim ưng ngân dài, từng đầu liệp ưng được phóng thả, ước chừng mấy trăm đầu, bay quanh trên không không ngớt.

Tất cả lũ ưng này đã được bắt đầu huấn luyện từ lúc mới đạp vỏ mà ra, không những hung mãnh mau lẹ hơn nữa còn có bản lĩnh nhìn trong đêm, là chuyên môn dùng thu bắt tin tước, vẫn là huấn luyện hiệu quả, ưng không bao giờ bắt giữ tin tức của cấm quân hay thị vệ trong cung, còn về phần tin tước khác nhất định sẽ không bỏ qua. Phượng Hoàng thành muốn phong tỏa tin tức, ngăn cách tin tức phản loạn với dư nghiệt bên ngoài.

Mặt khác cần lập tức xử lý sự việc quan trọng, chính là Lang Nha quân đang đóng ở ngoại ô.

Sự thực, nếu cục diện trong thành có thể bình ổn được thì Lang Nha quân cũng không có sự uy hiếp nhiều lắm.

Bốn vạn binh mã ngoại thành, cấm quân cùng với thị vệ nội cung cũng đã hơn ba vạn rồi, hơn nữa kinh thành tường cao cửa nặng, quân thủ thành giới bị đầy đủ, nếu thực sự muốn đánh tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi, thêm trọng binh trong tay Trấn Tây Vương, Lang Nha quân nếu như muốn phản, vương gia có cớ xuất quân, đến lúc đó trong ứng trong ngoài công dập tắt bọn họ không phải là việc khó.

Không sai biệt lắm chính lúc ưng săn đang bay trên không thì cửa tây Phượng Hoàng thành mở ra một khe nhỏ, một vị thủ lĩnh cấm cung thị vệ mang theo thủ cấp của Tĩnh Vương, tín hàm của Vô Ngư sư thái và thư tay có đóng giấu hoàng cung của Hồ đại nhân, đi về hướng chủ doanh Lang Nha quân …

Buổi sáng ngày thứ hai liền có tin tức tốt truyền đến, Lang Nha quân nói rõ lập trường, ủng hộ hoàng thất Nam Lý, coi Tĩnh Vương như phản tặc nghịch đảng, đồng thời nhổ trại lùi về sau ba mươi dặm, nói rõ tuyệt không mang lòng phản nghịch. Kết quả như vậy cũng coi như hợp lý, Tĩnh Vương thất bại, việc soán vị là có thật, đến cái mạng già cũng giữ không được, đi theo y chỉ còn duy nhất một con đường chết.

Hơn nữa trong Lang Nha quân, bộ hạ cũ của Tĩnh Vương tuy đông, nhưng không hề biết chân tướng việc phản nghịch của y. Quân đội ủng hộ y vốn dĩ bởi “Tĩnh Vương có cơ hội đăng cơ, ta hỗ trợ”, chứ không phải “Tĩnh Vương muốn tạo phản ta đi theo”

Tuy nhiên trong đêm đó, Lang Nha quân doanh cũng có sự việc làm phản bất ngờ xuất hiện, không cần hỏi cầm đầu đều là những kẻ tử trung với Tĩnh Vương, may mà không gây thêm một trận sóng gió.

Không sai biệt lắm tin vui truyền đến đúng là lúc Tống Dương đến phủ Tả thừa tướng.

Tả thừa tướng làm việc trong cung bận rộn cả đêm, trắng đêm chưa ngủ mới về đến nhà, nghe nói Tống Dương đến, không để ý chuyện nghỉ ngơi liền đi ra tiếp đón, dẫn hắn đến nội đường, sau khi ngồi xuống hỏi:
– Sao ?

Tống Dương đáp:
– Phụng mệnh sư thái, đến trả y phục, lúc này sư thái đến tìm ngài không thuận tiện lắm, liền nhờ ta giúp, đợi về sau tình hình yên ổn, sư thái sẽ thân chinh đến phủ tạ ơn
Nói xong, hắn cởi bỏ túi tùy thân mang theo.

Bên trong đúng là chiếc Hải Thanh cà sa kia, đồng thời Tống Dương không quên nói một câu:
– Yên tâm thuốc bột đã được xử lý sạch sẽ.

Tả thừa tướng còn tưởng hắn đến là có đại sự gì, hóa ra là đến đưa trả y phục, lập tức thả lỏng, khách khí nói:
– Sư thái hậu thưởng, lúc đầu thu nạp có chút xấu hổ, vốn đã nói rõ chính là giữ hộ, sau sư thái xuất quan lấy đi cũng là chuyện đương nhiên, sao lại đưa trở lại.

– Hàn huyên khách khí, lần sau ngài và sư thái nói với nhau, ta không tiện chuyện truyền đạt
Tống Dương cười ha hả , có vẻ rất tò mò:
– Lúc trước ngài quyên góp bao nhiêu tiền ?

Tả thừa tướng lần này một chút không khách khí:
– Ngươi quản không được.

Tống Dương cười ha hả:
– Ngài có tiền ta biết, nhưng ta không ngờ ngài lại nhiều tiền như vậy, càng không nghĩ tới ngài có thể lấy tiền đi làm từ thiện……

Năm đó trước khi bế quan, Vô Ngư đem Thanh Hải ca sa đưa cho một vị thần bí trong thành đã quyên tiền giúp nạn thiên tai, sau khi xuất quan vì đối phó với Tĩnh Vương sư thái lại mượn lại áo cà sa, hiện giờ Tống Dương đem hoàn trả.

Không cần hỏi vị thần bí kia chính là Hồ đại nhân.

Hồ đại nhân giúp nạn thiên tai quyên tiền số lượng bao nhiêu Tống Dương không thể biết, tuy nhiên có thể khẳng định , nhất định là một khoản lớn. Nếu không có như thế, một là sư thái sẽ không đem kiện pháp y bảo bối này đến để cổ vũ, hai là cũng không cần ẩn danh, quyên tiền là chuyện tốt, không ai không nghĩ tới việc lưu lại tiếng tốt, trừ phi khoản tiền đó lớn đến nỗi không nên do Tả thừa tướng lấy ra.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù không lưu danh tính, cũng khó đảm bảo không bị người ngoài phát hiện. Giúp nạn là đại thiện, nhưng Tả thừa tướng quyên một khoản lớn như vậy: lấy bổng lộc không ăn không uống mười đời cũng chưa đủ, nếu lộ diện không nghi ngờ tự tìm phiền phức, cho nên Tống Dương mới có chút tò mò.

Ngay trước mặt Tống Dương, Hồ đại nhân cũng không có ý giấu diếm:
– Hồ gia ba đời làm quan, quan lớn.

Làm quan lớn, muốn không giàu cũng khó….

Hoàn thành đại sự bình bình phản loạn, Tống Dương tâm tình rất tốt, nghe vậy sắc mặt láu lỉnh hỏi:
– Ba đời tham quan?

– Ngươi không làm quan nên không hiểu được, không tham thì không làm được quan.
Đối với sự vô lễ nho nhỏ của Tống Dương, lão Hồ không để ý, có điều đối với đạo lý “ không tham không làm được quan” Hồ đại nhân cũng không có ý giải thích.
– Cho đến thời điểm xảy ra thảm họa lũ lụt, tiền của ta đủ để con cháu mười đời giàu có, ta là quan không phải là thương nhân, tiền cũng không nhiều tác dụng lắm, nhiều hơn bao nhiêu nữa cũng không cần thiết lắm, lưu lại trong người trái lại còn là mầm họa, do đó không bằng đem ra quyên, làm một chút việc thiện coi như tích lũy phúc đức cho con cháu.

– Vẫn là cái đạo lý lúc nãy, không tham ô không cách nào làm quan, tham ô là vì chức vị.
Hồ đại nhân há mồm ngáp một cái thật to, giơ tay chỉ chỉ cái mũi của mình:
– Tham quan không giả, có điều ta là quan tham ô chứ không phải là quan có lòng tham càng không phải quan có lòng dạ hiểm độc.

Tống Dương cười hỏi:
– Ta đây nên khen ngươi?

Hồ đại nhân cũng cười , xua tay nói:
– Không cần ngươi khen, cũng không chịu ngươi mắng, nên làm gì làm đi, lão phu phải ngủ một lúc.

Sau đó vài ngày, Hồ đại nhân cùng với Đỗ đại nhân phân công rõ ràng, người trước xử lý chính sự, người sau toàn bộ tinh thần dùng vào việc quét sạch bọn phản loạn. Hình bộ đi đầu, ba ti cùng hành động, cùng với cấm quân hoàng thành, toàn lực truy nã tâm phúc của Tĩnh Vương và quan viên lớn nhỏ tham gia phản loạn, thế lớn ra tay vô tình, kẻ nào thân phận thấp ảnh hưởng nhỏ trực tiếp giết, kẻ nào thân phận cao thì nhốt lại trong đại lao, người nhà bị giam lỏng. Bất luận địa vị cao thấp, các quan viên bị bắt không cần thẩm vấn phiền phức, bắt người mà không thăng đường, phạm nhân bị bắt đều đợi Trấn Tây Vương trở về xử lý.

Sau đó bốn ngày, sự tình phản loạn kết thúc, triều chính cũng coi như tạm an ổn, Phượng Hoàng thành khôi phục lại trật tự, từ trung thu đến nay liên tục mười tám ngày giới nghiêm cuối cùng cũng kết thúc, Phượng Hoàng thành lại khôi phục lại trật tự như ngày thường.

Phản nghịch dọn sạch, Phong Long cũng không cần trốn trong đại lao nữa, hoàng cung thì không về được nữa rồi, tạm thời ở trong một sơn trang gần Hồng Ba phủ, Lý Dật Phong cùng với Lý công công đi theo, xung quang Hồng Ba phủ có thủ vệ trùng trùng, tạm thời cũng yên ổn.

Hai ngày trước Tống Dương nhận đươc thông tri từ Hồng Ba phủ, tùy theo “nhị cữu” chủ trì tình hình trong vương phủ, nhị ca của Tiểu Phất và Sơ Dung cùng rời khỏi Phượng Hoàng thành, một đường hướng về phía tây đi nghênh đón đội ngũ của Trấn Tây Vương.

Gặp vương gia, Tống Dương đem hết những chuyện mình biết bắt đầu nói thẳng ra, bao gồm : Vô Ngư sư thái muốn xây dựng Diệu Hương Cát Tường, Phong Long không muốn tái đăng cơ….. Ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng không giấu, Trấn Tây Vương sau khi nghe xong, không giống như mọi người tưởng tượng, chỉ gật gật đầu:
– Làm rất tốt, vất vả rồi.

Nếu Tống Dương vẫn chỉ là một kỳ sĩ, Trấn Tây Vương có lẽ sẽ thực sự ca ngợi một phen, nhưng Tống Dương là tiểu tử đã cưới một lúc hai nữ nhi bảo bối của lão, cha vợ trong lúc nhất thời cũng không có mặt mũi làm vậy.

Tống Dương cũng không để ý, như vậy váo lui, vội vàng đi kiếm Sơ Dung nói chuyện. Thừa Hợp quận chúa cũng trong đội ngũ, đi theo phụ hoàng hồi kinh.

Nhâm Sơ Dung sắc mặt rất không tốt.

Nhưng Nhâm Sơ Dung rất đẹp.

Sắc mặt không tốt là do thân thể suy nhược, xinh đẹp thì vốn từ đôi mắt sáng ngời, con ngươi có thần không đánh mà thắng bình định phản loạn, tuy rằng toàn bộ quá trình sự việc thoạt nhìn giống như trò đùa, nhưng mặc kệ nói thế nào, Tống Dương lần này đã đứng đắn cứu Nam Lý, làm được ‘ công đức vô lượng’. Vị hôn phu, người trong lòng làm được một việc lớn như vậy, Nhâm Sơ Dung trong lòng vui sướng cùng với tự hào, càng làm thần thái trong mắt thêm phấn chấn.

Tống Dương cười nói:
– Ánh mắt thực sáng.

– Hoá ra Thường Xuân hầu không phải chỉ biết giết người phóng hỏa, còn có thể nghịch chuyển Càn Khôn cứu nước cứu dân, Thừa Hợp cũng được thơm lây.

Nhâm Sơ Dung không hề che giấu tâm trạng vui vẻ:
– Chàng làm rất tốt, ánh mắt của ta tự nhiên là sáng rồi.
Mặc dù thời gian ở gần nhau không ngắn, danh phận cũng sớm định rồi, nhưng nói đến đây nàng vẫn không kìm được mặt liền đỏ rồi.

Tống Dương rất khiêm tốn:
– Đi bắt Vô Ngư lại gặp được phản loạn, lại mơ mơ hồ hồ mà gặp được Phong Long, lần này thật sự là trùng hợp, vừa khéo bị ta bắt được, “cứu dân cứu nước” bốn chữ này không dính dáng tới ta.

Đề cập tới hai chữ “Trùng hợp”, không hiểu ra sao, con mắt Nhâm Sơ Dung càng sáng một chút:
– Vẫn nhớ ngươi còn một thân phận khác chứ? Thiên sát yêu tinh. Lúc ngươi sinh ra Yến Quốc quốc sư đã nói ngươi là gây ra loạn thế họa quốc…. Loạn Yến quốc, họa Cảnh Thái hoàng đế. Theo ta không phải là trùng hợp, mà là nhất định thế.

Tống Dương không mê tín, nhưng hắn đã trải qua rõ ràng, cơ hồ gần như mọi chuyện đều giống như từ câu chuyện cười ở Yến quốc “ từ dự ngôn” mà dựng lên, hoặc là bên trong đã sớm an bài.

Nhâm Sơ Dung lộ ra vẻ tươi cười, con mắt lại cong thành đôi trăng non, khi đứng lên nói, tự tay rót cho Tống Dương một chén trà:
– Ta vui vẻ cũng không chỉ vì chàng cứu nước cứu dân, sớm đã nói qua rất nhiều lần, Thừa Hợp chỉ là tiểu nữ tử, không hỏi quốc sự chỉ hỏi việc chàng lật ngã Tĩnh Vương, giúp được phụ vương, Hồng Ba phủ việc lớn, ta không tạ ơn chàng, nhưng ta thật sự rất vui.

Lúc ở phong ấp, việc mà Thừa Hợp quận chúa chủ trì đều là công trường khai mỏ, trù tiền sung quân, chưa bao giờ pha cho Tống Dương được một chén trà, Tống Dương thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), vội vàng đón lấy chén trà trong tay, đồng thời lắc đầu nói:
– Tĩnh Vương tài trí bình thường, đối phó với y không phải là việc khó, cho dù ta không giúp, Trấn Tây Vương cũng không thể thua, cùng lắm là nhất thời bị động.

Nhâm Sơ Dung lại nghiêm mặt lắc đầu:
– Tài trí là một chuyện, thời thế lại là một việc khác, lần này Tĩnh Vương có được thời thế, chỉ bằng Hồng Ba phủ chúng ta, thực sự khó có thể ứng phó rồi, cửa đầu tiên cũng không qua được, sao có thể nói chuyện về sau được.

Đối với Tống Dương quận chúa không khách sáo, chỉ là nghĩ sao nói vậy, lúc biết được tin dữ : thảm họa đêm trung thu, Tĩnh Vương nổi lên nắm giữ kinh sư, gan của Thừa Hợp quận chúa lập tức liền to lên, cố ý rời khỏi phong ấp, đi đến chặn đứng phụ vương tại con đường Trấn Tây Vương chắc chắn sẽ đi qua khi hồi kinh.

Binh mã tây cương tuy có điều động, nhưng Trấn Tây Vương vẫn quyết ý đơn độc hồi kinh, ngài không đem theo binh mã theo, xuất quân không có lý do, binh sĩ không nguyện ý nội chiến, các đại doanh tây cương đều có các cơ sở ngầm giám thị, phật gia thành phát ngôn của Tĩnh Vương, cảnh vệ kinh sư tinh nhuệ, phòng ngự kiên cố cho dù Trấn Tây Vương có mang trọng binh quay về, trận này cũng không đánh được, chỉ mang thêm ác danh mà thôi.

Nhưng trong kinh lại có đại sự như vậy, Trấn Tây Vương không thể không quay về. Lưu tại tây cương liền bị mang tiếng‘ “giữ binh khi quân” “tự lập làm vương”Trấn Tây Vương cả đời trên ngựa chiến, đều vì quốc mà khổ chiến, để trước lúc tuổi già trên lưng còn mang ác danh, ngài thà rằng một mình về kinh cùng Tĩnh Vương liều một trận ngọc nát đá tan.

Nhi nữ hiểu rõ phụ thân, Nhâm Sơ Dung biết rõ suy nghĩ của lão đầu tử, nàng đuổi đến chỉ để đưa ra một biện pháp khác: Vương gia không mang theo binh mã Nam Lý, nhưng có thể mang theo đội võ trang tùy thân của phong ấp.

Tây cương điều động binh mã không qua được con mắt giám thị ở kinh sư, nhưng lực lượng trong phong ấp đều là ‘ không tồn tại’.

Ý tưởng của Nhâm Sơ Dung là: bề ngoài là phụ vương một minh hồi kinh, nhưng trên thực tế lực lượng của phong ấp bí mật theo sau, có thể lẫn vào thành là tốt nhất, vào không được thì ở bên ngoài mai phục, thực sự nếu trong kinh Trấn Tây Vương xảy ra chuyện gì, ít nhât cũng có một đội binh mã tác chiến.

Đây đúng là một chủ ý hay, ít nhất so với việc một mình Trấn Tây Vương hồi kinh tranh đấu tốt hơn nhiều, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển .Hiện tại trong phong ấp chỉ có thể điều động dùng được : ba trăm Sơn Khê Man, ba trăm dân tộc Hồi Hột ngoài ra còn thêm một nghìn hai trăm Thạch Đầu Lão, hợp lại cũng không đủ hai nghìn người, làm kì binh còn được, nếu dựa vào bọn họ mà thay đổi cục thế thì chỉ là vô vọng.

Còn về phần chi binh Thiền Dạ Xoa tinh nhuệ nhất kia, hiện tại thì chưa có khả năng chân chính thu phục họ, cũng không từng vũ trang nổi dậy, “ Tôn Sứ lại không ở nhà, Thừa Hợp không cách nào điều động được họ.

Có lẽ cảm thấy lực lượng trong phong ấp không có mấy tác dụng, cũng có lẽ không lỡ đem vốn liếng của con gái và con rể ra dùng, nên đối với ý kiến của Thừa Hợp Trấn Tây Vương do dự một hồi rồi cự tuyệt.

Nhâm Sơ Dung biết mình không khuyên được phụ thân, cũng không nói thêm gì, chỉ mong có thể đi cùng một đoạn, tiễn chân phụ thân, không ngờ lúc tiễn đưa đột nhiên nhận được tin tức quan trọng “ kinh thành đã bình định xong nghịch tặc” thời điểm Sơ Dung nghe được tin vui, Nhâm Sơ Dung vui mừng đến độ tim sắp nổ tung, đáng tiếc lúc đó Tống Dương vẫn đang trên đường đến, nếu ở trước mặt nàng nhất định có thể nhận được cái ôm ấm áp.

Nhâm Sơ Dung truyền tin đến cho Tiểu Bộ trong phong ấp,bản thân mình thì không rời đội ngũ, dứt khoát theo phụ thân cùng về kinh sư. Cuối cùng Nhâm Sơ Dung giải thích:
– Tiểu Phất bị ta lưu lại trong phong ấp, lúc đó trong nhà nhất định phải có nhân vật quan trọng tọa trấn không cần chủ trì sự việc cụ thể gì, nhưng không thể không có một người như vậy giữ nhà.

Tuy rằng chỉ đại khái trao đổi với nhau, nhưng sự việc phản loạn trong Phượng Hoàng thành, Nhâm Sơ Dung vì Tống Dương mà lo lắng, thay phụ thân mà bận tâm, đồng thời vẫn phải quản lý phong ấp, vất vả không cần phải nói, ngoại trừ đôi mắt vẫn xinh đẹp có thần như trước ra, thì chỉ có thể dùng từ”tiều tụy’’ để hình dung , Tống Dương thật lòng có chút lo lắng, bởi ví hắn tinh thông y lý nên hiểu được, thân thể dù có tốt hơn nữa cũng có cực hạn, vượt qua cực hạn sẽ dẫn đến thương tích thuốc và kim châm cứu căn bản không bổ trợ được, vất vả lâu ngày thành tật chính xác có việc này.

Nhâm Sơ Dung liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn, lắc đầu nói:
– Công việc của phong ấp hiện nay đúng là lúc rất phấn trấn, tạm thời không thể dừng lại được, có điều Hồng Ba phủ không cần ta quản, đã thoải mái hơn rất nhiều.

Tống Dương cũng lắc đầu:
-Việc trong phong ấp nàng giao cho ta …

Không đợi hắn nói xong Nhâm Sơ Dung liền mỉm cười :
– Hoặc là chàng phải đi giết người phóng hỏa, hoặc là nước cứu dân, Thường Xuân Hầu vẫn thường làm nhưng việc kinh thiên đông địa mà, phong ấp giao cho chàng ta lại không yên tâm.

Đêm mồng sáu tháng chín, Phượng Hoàng thành rốt cục cũng ở xa xa trong tầm mắt, Trấn Tây Vương một hàng đi đến bên ngoài thành, có điều vương gia không vội vã vào thành, bỏ đội ngũ lại vội vàng chạy đến sơn trang bên ngoài thành, ngài phải gặp mặt Phong Long hoàng đế trước.