Chương 68: Người chiến thắng cuối cùng

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chỉ còn lại năm người, La Quan và chủ tướng Khuyển Nhung bất phân thắng bại, nhưng dư chiến thì cơ bản đã chấm dứt, hai tên Yến tốt người bị trọng thương đang liên thủ giết chết một dũng sĩ thảo nguyên cuối cùng bị thương còn nặng hơn.

Đã đến mức đèn cạn dầu rồi, đều không là ngoại lệ, hoàn toàn không có cơ hội tránh né, Long Tước lướt qua, Yến tốt ngã gục.

Long Tước run lên, máu tươi vung vẩy tung tóe, Tống Dương lại giương đao, lúc này, đao phong trong tay hắn chậm rãi chuyển động, đích chỉ chính là vô số người Yến đang xem cuộc chiến ở phía ngoài.

Ngàn vạn người sau khi kinh hô, đồng thời hét tiếng chửi rủa, Tống Dương cười ha hả, không tự tay giết chết hai tên Yến tốt kia, chẳng phải đã làm phụ lòng phần “nhiệt tình” trước đó của người Yến hay sao?

Chính vào lúc này, La Quan cũng gào to một tiếng, một quyền đánh nát đầu chủ tướng Khuyển Nhung, đồng thời trường đao trong tay phản xạn, đem dũng sĩ thảo nguyên may mắn còn lại cuối cùng đóng đinh trên mặt đất.

Trong khoảnh khắc, người Yến ở bên ngoài từ tiếng mắng giận biến thành hoan hô vang dội, đến cả Cảnh Thái ngồi trên cổng thành cũng gật đầu cười to. Thắng chắc rồi!

Dân tộc Hồi Hột chỉ còn bốn thương binh tàn tướng, Nam Lý tuy đội hình chỉnh tề, nhưng khả năng đánh chẳng qua chỉ có một Tống Dương. Mà chủ tướng nước Yến khi định thần lại thì vẻ mặt ung dung, hiển nhiên còn có sức lực dồi dào, tuy rằng chỉ còn một người, nhưng lão lại là tông sư chân chính, thu dọn cái tàn cục này chẳng qua chỉ là một cái hẩy tay mà thôi.

Đến cuối cùng, người chiến thắng chỉ có thể là La Quan, chỉ có thể là Đại Yến.

Tới lúc bấy giờ, sự lo lắng liên quan đến đoạt lôi cuối cũng cũng biến thành hư không, Cảnh Thái giơ tay lên chụp lấy chồng tên ở trước mặt, cười to gào lên:
– Giết!

Đế vương lời vàng miệng ngọc, tất cả người Yến cùng kêu lên phụ họa: giết!

La Quan khoanh tay đứng, lẳng lặng nhìn phía Tống Dương. A Hạ lấy tay che miệng vết thương, thở hồng hộc, dẫn theo những thủ hạ còn sót lại sóng vai với Tống Dương, Thi Tiêu Hiểu, Nam Vinh nhẹ nhàng tiến lên, người mù, Chu Nho rút đao ra khỏi vỏ, ngay cả Nhị Sỏa cũng có chút khẩn trương, đem tấm khiên lớn nâng lên, thò đầu ra nhìn.

Một lát sau, La Quan bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Ta đầu hàng!

Nếu là một tháng trước, La Quan nhất định sẽ không hàng, lão nhất định phải thắng. Sẽ không thương tiếc cho tính mệnh của Tống Dương, nhưng nhất định phải bức bách cho Nam Lý phải quăng kiếm, Tống Dương nếu không đồng ý, liền đánh tới khi hắn đồng ý mới thôi. Về phần dân tộc Hồi Hột lại càng không coi ra gì, A Hạ đồng ý đầu hàng thì là tốt nhất, không hàng sẽ giết. La Quan là đại tông sư, danh tiếng có một không hai thiên hạ, không thể, không muốn, càng không cam lòng cúi đầu trước người ngoài.

Nhưng một tháng trước, lão biết chính mình chỉ còn có nửa năm để sống, đến hiện tại thì càng ngắn, chỉ còn chưa đến năm tháng, mạng không bao lâu sau là mất, thì còn có hư danh gì mà không bỏ qua được?

Thiếu niên trước mặt đã đồng ý sẽ chăm sóc cho sư phụ thay mình, nhận được đại ân, đối phương lại chưa từng đề cập tới nửa chữ báo đáp, lại nhìn lại tình trạng hiện tại của chính mình…đem tặng hắn phần vinh quang này thì có sao?

Huống hồ, ánh mắt La Quan sáng như tuyết, từng trải qua chuyện ở Lậu Sương các, sao lại không hiểu được Tống Dương là phản tặc lớn nhất của chính tông, tự mình đầu hàng, chính là để cho hắn đạp một cước lên mặt Đại Yến, đối với Tống Dương mà nói quà tặng như vậy, so với bất cứ phần thưởng vinh quang gì đều thực tế hơn nhiều.

Tống Dương cũng được, Hổ Phách cũng tốt, trước đó chưa từng lường trước cho tới hôm nay Nam Lý còn phải nhập lôi, cũng càng không thể tưởng được một trò đùa này của cô cô, sẽ làm cho tâm tình của La Quan phát sinh biến hóa lớn, bỏ đi uy danh cả đời, bỏ cả vinh quang đủ để chiếu rọi cả trung thổ.

Tống Dương thu đao, hướng về La Quan cúi người vái dài, nghiêm túc nói:
– Tạ ơn tiền bối ban thưởng.

A Hạ cực kỳ không ngờ, nhưng đối phương nhượng bộ, phía mình coi như bảo vệ được tính mệnh rồi, vui mừng không kịp, cũng vội vàng cùng Tống Dương hướng về La Quan hành lễ.

Chúng nhân đang xem ở ngoài lung không nghe được bọn họ nói cái gì, chỉ thấy võ sĩ nước ngoài hướng về chủ tướng nhà mình cúi đầu, còn nói là A Hạ, Tống Dương đầu hàng rồi, trong nháy mắt tiếng hoan hô sấm dậy, mà càng nhiều người lại không muốn người Man Di còn có thể sống mà rời đi, tiếp tục cùng gào thét thánh chỉ lúc nãy: giết, giết, giết!

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy La Quan cởi bình tên sau lưng đưa cho Tống Dương, cho dù là một đứa bé cũng có thể hiểu được, đây là lễ hiến hàng của trung thổ, ai dâng lên vũ khí thì là người đó nhận thua.

Tiếng huyên náo như sét đánh đột nhiên trở thành yên tĩnh như cõi chết vậy.

Cảnh Thái tình nguyện chịu một đao cũng không dám tin vào chuyện chính mắt đang nhìn thấy, ngồi trên cổng thành hoàn toàn đần ra.

Phải mất ba nhịp thở, người Yến rốt cục đã hiểu được đã xảy ra chuyện gì, không biết là ai bộc phát ra một tiếng kêu trách trước, tiếng trách đơn thuần, không có bất luận ý nghĩa gì, chỉ là phát tiết ra sự nóng giận trực tiếp nhất trong lòng, chợt lại nổi lên tranh cãi ầm ĩ, có người mắng chửi là bị bệnh thần kinh, có người đấm ngực dậm chân gào khóc, vì sao lại thua? Sao có thể đầu hàng?

Làn sóng âm thanh đâm nát bầu trời đêm, Nhị Sỏa càng hoảng sợ, trề môi nhỏ giọng nói:
– Đáng chết.

Cảnh Thái ở trên thành cũng bị tiếng hét của vạn dân làm bừng tỉnh, sau khi phục hồi lại tinh thần chỉ cảm thấy yết hầu có vị ngòn ngọt, ngực khó chịu, rồi từng đợt từng đợt khí huyết cuồn cuộn chực ói máu ra, thực là tức chết mất, đúng là tức điên lên rồi.

Ở trong thiết lung, sau khi La Quan rút lui rồi, trên mặt A Hạ lại hiện ra một phần do dự, nói với Tống Dương:
– A Hạ không dám tranh chấp với vương gia, nhưng giờ phút này ngài là xuất chiến thay Nam Lý…

La Quan hàng, ngoại trừ “cái chết đến gần” ra, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, lão không phải là người Yến, hoặc là nói lão là người nước nào cũng không đúng, chẳng qua chỉ là một con chim nhạn cô đơn, được Cảnh Thái mướn về để đánh thôi. Đối với người chí cao của Đại Yến hoàn toàn không có lòng trung thành, càng chưa từng xem mình là người Yến, nếu không lúc đầu cũng sẽ không để cho Tống Dương bắt cóc Đàm Quy Đức.

Nhưng A Hạ thân là thuộc về dân tộc Hồi Hột, sinh trưởng ở sa mạc, tính từ Thái lão gia gia xuống dưới, liệt tổ liệt tông đều là dũng sĩ nổi danh của dân tộc Hồi Hột, thuở nhỏ nghe đã quen tai, vinh dự của quốc gia còn quan trọng hơn tính mệnh của mình, nàng có thể quỳ với Tống Dương, nhưng không thể cúi đầu trước Nam Lý.

Tống Dương hiểu được nỗi khó xử của nàng, gật đầu nói:
– Cũng không nhất định phải không đầu hàng thì mới có thể không đánh, ta nhớ rõ trong quy tắc không đề cập đến chuyện đánh hay hòa đúng không?

A Hạ lắc đầu, Tống Dương cười:
– Không nhắc tới chính là ngầm thừa nhận, cuối cùng hai nhà ta không đánh, muốn làm hòa, ai còn có thể ép chúng ta đánh nữa?

A Hạ cũng cười, sánh vai xưng hùng, chủ ý này hóa ra lại đúng là vẹn toàn đôi bên, tiếp theo lại hỏi:
– Vậy tiền đặt cược kia thì phân chia thế nào?

Tiền đặt cược đều là lời nói suông, muốn thực hiện phải khai chiến trước, Tống Dương không cần, lắc đầu cười nói:
– Không cần chia, toàn bộ thuộc về dân tộc Hồi Hột ngươi. Nhưng các phần thưởng trên cái bàn nhỏ kia là của ta.

A Hạ mừng rỡ, lập tức gật đầu đáp ứng, đương nhiên cũng không quên nói lời cảm tạ, hai nhà Nam Lý, dân tộc Hồi Hột thắng, ngay trong tiếng kêu giận dữ của người Yến, giống như nhà nào cũng uống rượu vậy, chiến lợi phẩm đã được phân chia. Tống Dương biết mình chiếm tiện nghi, có phần ngượng ngùng, lại chỉ vào các phần thưởng trên bàn nhỏ:
– Hay là…ngươi chọn một cái đi. Thấy cái nào thuận mắt thì cầm lấy.

A Hạ lại nói chính mình mới là người chiếm tiện nghi, vội vàng lắc đầu không ngừng:
– Không cần, không cần, đều là của ngài.
Nói xong nàng ngẫm nghĩ một chút, lại bổ sung nói:
– Tiền đặt cược nhà ta cũng không thể lấy hết được. Tình thành cho ngài nhé?

A Hạ không có nhãn quang như Hồ đại nhân, tuy nhiên cũng có thể đại khái hiểu được, trong số tiền đặt cược cho người thắng cuộc này, “Tình thành” là nghe hay nhất, quý giá nhất, nhưng gần như không thể đổi hoàn toàn, rõ ràng là đem món này đem tặng cho Tống Dương, chính mình không mất lợi ích thực tế, lại có vẻ rất hào phóng.

Lòng dạ hẹp hòi của người phụ nữ này, Tống Dương đương nhiên sẽ không vạch trần, cũng không nhún nhường, cười ha hả nói:
– “Nhật Xuất Đông Phương” nếu thật có thể lấy ngươi, là phúc khí của anh ta đó.

Nhắc tới người trong lòng, khuôn mặt A Hạ đỏ lên, Tống Dương cười ha hả, hắn cũng không biết biểu thị ý “làm hòa” như thế nào, rõ ràng dùng biện pháp của kiếp trước, nắm lấy tay của A Hạ, cùng giơ lên cao, hướng về mọi người ra hiệu, hai nhà giảng hòa cùng thắng lợi.

Một võ sĩ ở phía sau A Hạ, không màng đến vết thương nghiêm trọng, ra sức dùng giọng mình hét lớn, tuyên bố với người bên ngoài:
– Dân tộc Hồi Hột và Nam Lý giảng hòa rồi! Cả hai đều là số một. Tất cả phần thưởng cho võ sĩ của nhất phẩm lôi đều thuộc về Nam Lý, trong tiền đặt cược của Nhất phẩm lôi, Tình thành thuộc về Nam Lý, còn lại toàn bộ đều là của Hồi Hột.

Tiếng Hán của người Hồi Hột không lưu loát, phát âm cổ quái, càng không thể chọn từ hay để nói, đều là những lời nói lòng ngay dạ thẳng, nhưng tiếng hô của người này quả thực kinh người, ngay cả Cảnh Thái ngồi trên cổng thành cũng nghe được rõ ràng rành mạch.

Tống Dương thích thú, cũng hùa theo hét lớn, chỉ có hai chữ:
– Chuyển nhà!

Tình thành không phải của các người nữa, nhanh chóng chuyển nhà. Tiếng mắng chửi của người Yến bỗng nhiên tăng vọt, Tống Dương hoàn toàn không để ý đến, quay đầu nhìn Tiêu thợ rèn:
– Long Tước quả thật có thể công phá được thiết lung ư? Ta không đợi được bọn chúng mở cửa.

Thợ rèn gật đầu chắc chắn, Tống Dương lầm bầm vài tiếng “ là thật thì tốt quá, nếu không thì sẽ mất mặt lắm”, vừa nói, Long Tước vung lên oanh oanh liệt liệt, chiến đao màu đỏ mãnh liệt chém tới. Chỉ nghe liên tiếp những tiếng vang chói tai, thiết lung không gì phá nổi đã bị bảo đao chém vỡ một lỗ lớn. Tống Dương thoát thân đi ra, vẫn chưa dừng lại tại đó, mà là tiếp tục vội vàng bước bay lên tiểu đài trưng bày phần thưởng.

Hắn là người thắng, phần thưởng vốn là của hắn, Yến binh không ngăn cản, chỉ có điều hướng ánh mắt lên trên, tướng lãnh thì lại ngửa đầu nhìn về phía Cảnh Thái Hoàng đế trên cổng thành. Hai mắt Cảnh Thái đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt, căn bản không nhìn người khác, mà chỉ nhìn chằm chằm gay gắt vào La Quan, nghiến răng nghiến lợi.

Tống Dương lên đài, đi vào các loại phần thưởng là binh khí trước, huyết sắc Long Tước tăng vọt, hung hăng chém xuống.

Tiếng của kim loại va vào nhau đâm thủng màn đêm, Tống Dương như phát tâm điên, từng đao một nghiêm trọng chém vào chiến lợi phẩm của hắn, chỉ trong một lát gào thét mãnh liệt, tất cả phần thưởng trên đài cao đều bị Long Tước chém gãy, chém vỡ tan tành.

Nào là hồng mâu khai quốc, binh khí công huân cũng không ngoại lệ, gãy thành ba bốn đoạn. Nhìn khắp thiên hạ, không có một thứ binh khí nào, cũng không thể có loại binh khí nào có tư cách trưng bày ở trên Long Tước.

Long Tước trong tay.

Long Tước trong tim.

Long Tước bảo đao đệ nhất thiên hạ, là của Vưu thái y tặng. Tống Dương cười to, liền giống như lúc trước khi nhập lôi, tay giơ Long Tước lên trời. Lóe sáng!

Con biết, người có thể nhìn thấy.

Nhưng ngày mùng tám tháng chín, đêm vẫn còn dài.