Chương 7: Bảo bối

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tống Dương không nói, Màn đêm buông xuống Trấn Tây Vương là từ ngoài linh đường đoạt vũ khí trong tay vệ sĩ, nếu lão mang theo gậy gộc đánh tới lại nói, khả năng Tống Dương sẽ bị thương không nhẹ, nhưng ít ra không mất mạng.

Cười khổ bao nhiêu, Tống Dương lắc đầu thở dài:
-Thật ra không ngờ động tác của Trấn Tây Vương lại nhanh như vậy…

– Khóc thảm thiết xem như ý tưởng tạm thời, nhưng trước khi hành động Tống Dương cũng đã suy nghĩ một phen.

Trong linh đường không có hung khí, Tống Dương giải trừ tân lương chỉ cần chút công phu là được, thủ đoạn của hắn đương nhiên là như thế. Vương gia nổi giận nhiều nhất cũng chỉ lăn ra đập hắn, lão muốn chạy đi lấy đao càng tốt, không chờ khi lão trở về Tiểu Bộ liền sống lại rồi.

Hắn tính tới tính lui. Mà thực không tính ra, lão đoạt lấy đao của người ở gần nhất để giết người, Trấn Tây Vương giống như cơn gió, dựa vào bản lĩnh của lão, cũng có tư cách vào trong lồng sắt ở Yến cung đánh lôi rồi.

Xem thường lão nhân gia, chịu một đao này thực không oan.

Tuy nhiên lần này nguy hiểm thì nguy hiểm rồi, cũng không phải tất cả không tốt, chí ít cũng đem đến sự trong sạch cho Trấn Vương gia. Người người đều nhìn thấy, lúc đó lão thực muốn lấy mạng của Tống Dương, cũng thực đã làm như vậy.

Cãi thắng Tống Dương, trên mặt Thừa Cáp cũng không chút vui mừng, ngược lại, nhìn lưng hắn bị băng bó quanh miệng vết thương, trong ánh mắt không dấu nổi chút đau lòng.

Tiểu Bộ không nhìn thấy ánh mắt của nàng, chẳng biết hay sợ Tam tỷ có thể thừa thắng xông lên nàng liền ôm lấy tay của Thừa Cáp lôi ra ngoài, trong miệng còn gọi nhỏ:
– Quá thời gian, Tiểu Uyển còn chờ muội kìa, tính nàng ấy nóng nảy, chờ sốt ruột còn có thể gây nạn chết người.

– Tiểu Uyển, Phục Mộ Dung, Mộ Dung Tiểu Uyển.

Trong Phượng Hoàng thành, có ba người con gái nổi tiếng.

Nhâm Sơ Dong chỉ xếp thứ ba, kiến thức tuyệt vời tâm tư tinh tế, thay phụ vương quản lý một tòa Hồng Ba phủ lớn như vậy, quyền hành nắm ở trong tay, tài năng có một không hai trong kinh thành; xếp thứ hai chính là một vị Bỉ Khâu ni, pháp danh Vô Ngư, tên gọi của người xuất gia, đều bởi vì tu hành mà đặt, Vô Ngư sư thái từng dùng thời gian hai mươi năm, đi bộ đường xa twois Thổ Phiên, Đại Yến, tinh tu cầu học, có điều sau khi ngộ đạo lại lẻ loi một mình trong đất Khuyển Nhung hoang dã nhận nghiệp giảng đạo, lấy cầu làm phép cho dân chăn nuôi trừ khử thảm họa chiến tranh, tuy rằng vô công mà ngược lại, nhưng hành động này vẫn được thiên hạ kính trọng, ngay cả Thiền Vu Khuyển Nhung đều lấy lễ đối đãi cung kính dị thường, sau khi năm mươi tuổi nàng trở lại Phượng Hoàng thành, bế quan thanh tịnh. Sư thái danh là “Phật Danh: lan xa bốn phương. Nhâm Sơ Dong, Vô Ngư sư thái cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nếu không cũng sẽ không được liệt vào “Tam đại danh nữ” nhưng ở Phượng Hoàng thành, danh tiếng của hai người bọn họ tăng lên, xa xa so ra còn kém vị thứ nhất: Mộ Dung Tiểu Uyển.

Mộ Dung Tiểu Uyển, hai mươi tuổi, ái nữ độc nhất của Mộ Dung gia, trong nhà làm nghề “đánh bạc”.

Từ nhỏ chơi đánh cờ ven đường , chơi chọi gà có chút bộ dạng đánh cuộc; lớn lên giao du tới những nơi phú quý có quy mô lớn kinh người, sơn trang, Phượng Hoàng thành đến những vùng xung quanh, chỉ cần là nghề đánh bạc, thì tất cả đều là sản nghiệp của Mộ Dung. Nghề đánh bạc đương nhiên là nhân vật hắc đạo, có thể ở kinh thành này một chữ “đổ” tự xăm lên đầu mình, nhất định có quan hệ với quyền quý trong triều, Mộ Dung cha của Tiểu Uyển giàu có đạp đổ hai giới hắc bạch, vốn là mánh khóe của nhân vật phi thường.

Tiểu Uyển con gái của Mộ Dung theo phụ nghề, tuy rằng không kế thừa được tinh anh đổ bác của cha, khéo đưa đẩy và tâm cơ, nhưng là một đại gia hắc đạo thích học tàn nhẫn mười phần, nàng trời sinh chính là có khiếu đánh nhau, thân hình to lớn, so với đại hán Tần Trùy còn muốn cường tráng hơn hai vòng, khí lực rất cao, thể trọng ba trăm cân, tùy tiện dậm chân cũng có thể khiến mặt đất run rẩy, về phần diện mạo, cũng có khí phách binh đao bất chiến mà khuất phục người.

Ngân bồn dường như khuôn mặt lớn, cằm chiếm một nửa, miệng lớn mũi sư tử, mắt to mi cong, bởi vì cằm quá lớn cho nên trán không được hai phần chiều rộng, phối hợp với một mái tóc cũng phất phơ theo gió đừng mơ tưởng đến che lấp được khuôn mặt mỗi khi phẫn nộ, có thể đem đầu trâu mặt ngựa dọa tới mức chạy trối chết, kẻ xấu Tần Trùy so với nàng, còn đạt được bốn chữ “tuyệt đại phong hoa”.

Mộ Dung Tiểu Uyển, tiếc là “Mộ Dung Tiểu Uyển”, cái tên nghe rất êm tai.

Tự thích thương bổng, trời phú cực giỏi, sinh ra tính tình vốn rất nhiệt tình với mọi người, từ nhỏ đã vậy.

Khi lớn lên hai cái thân cận bên nàng là: đánh nhau và ăn cơm. Ngày thường ở trên phố đấu đá lung tung, nhưng sẽ không cố ý ức hiếp người, chỉ cần có người đánh nhau nàng tất sẽ nhúng một chân vào. Năm năm trước một vị giáo đầu cấm quân ở nhà nàng đánh cuộc thua tức giận, động thủ gây rối, mười kẻ trông coi đều bị đánh cho nằm ra đất, Tiểu Uyển nghe thấy tin tức cười ha hả lao tới, không tới thời gian một chén trà, vị giáo đầu liền bị nàng đánh cho đầu rơi máu chạy bỏ chạy.

Việc này náo động không nhỏ, giáo đầu cấm quân là người trên quan trường, nhưng Mộ Dung gia cũng không phải ai cũng có thể trêu chọc, đôi bên ai cũng không chịu bỏ qua, giằng co một hồi cuối cùng định ra quy ước dứt bỏ thân phận, dựa theo quy củ trên phố, đánh một trận định ra đúng sai trong thời gian một nén nhang, Mộ Dung Tiểu Uyển lấy một địch ba, lại chiếm được toàn thắng, từ đó về sau một trận chiến thành danh.

Mộ Dung Tiểu Uyển, dung danh uy chấn Nam Lý!

Có lẽ bởi vì giống nhau cùng thích ăn cơm, thích đánh nhau, Tiểu Bộ và Tiểu Uyển mới quen đã thân, từ nhỏ tới lớn giao tình mười mấy năm, là tỷ muội tốt nhất, đối với Mộ Dung gia cầu còn không được, Trấn Tây Vương cũng không làm lớn chuyện, việc nữ tử giao du bằng hữu…

Tiểu Bộ nói dối, nàng và Tiểu Uyển không có việc gì trước tiên giao hẹn, chỉ là khi gặp nảy ra ý tưởng làm bạn tốt của nhau.

Thấy Tiểu Bộ tới, Tiểu Uyển vui vẻ, nhếch miệng cười hết cỡ:
– Tân nương tử đến đây, trước tiên nói được, ngươi kết hôn ta cho ngươi làm chị dâu chu đáo!

Mộ Dung Tiểu Uyển cười, răng nhấp nhô đồng thời lộ ra hết, đặc biệt kinh người!

Vừa mới dứt lời, Tiểu Bộ đột nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt, dáng vẻ thương tâm, Mộ Dung Tiểu Uyển trước kinh hãi sau giận dữ:
– Làm sao vậy? Người nào dám bắt nạt ngươi, ngươi nói với ta!
Vừa nói, nắm tay lập tức nắm chặt thành nắm đấm, tiếng khớp xương rắc rắc.

– Đừng nói bậy, không ai ức hiếp ta.
Tiểu Bộ lắc đầu, giơ tay quệt nước mắt, kéo Tiểu Uyển cùng ngồi xuống:
– Tiểu Uyển, trước tiên ta nói cho nghe bí mật này.

“Đổi bí mật” là mánh khóe của nàng, có chuyện bí mật muốn nói cho ngươi, nhưng nói ra ta chịu thiệt thòi, muốn ngươi trước tiên nói về sự kiện mới nhất mới được. Hai người đã mười năm chưa từng đổi bí mật qua.

Tiểu Uyển đánh nhau, thực trong mắt, nhưng không phải thằng ngốc, biết bạn tốt trong lòng có điều uất ức, muốn chính mình trước tiên nói về cái gì hấp dẫn kêu nàng tới, lập tức vắt óc nghĩ ra bí mật của mình, lát sau nói:
– Ta muốn đổi tên.

Nhâm Tiểu Bộ lắc đầu:
– Cái này không tính, lại nói lại.

Tiểu Uyển nhăn mày, ngẫm nghĩ một chút, nắm lấy bàn tay của Tiểu Bộ đặt ở miệng mình, giọng cực khẽ:
– Ta chăm sóc tâm mao, đang do dự xem cào hay không.

Quả nhiên là bí mật, nhưng ứng phó với Tiểu Bộ không được rồi, vội rút tay về, muốn cười, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.

Nhiệm Tiểu Bộ nghẹn ngào, không uất ức, chỉ là không vui.

– Tam tỷ và Tống Dương.

Tiểu Uyển giật mình kinh hãi, hai người bạn tốt nói đương nhiên nàng biết, con mắt loạn đảo tính toán…Tam tỷ của Tiểu Phất chính là tam tỷ của Mộ Dung Tiểu Uyển, người này làm sao đánh được? Về phần gã Tống Dương đều truyền cho hắn biết pháp thuật, thiên thần rút được thành binh, nhất định đánh không lại hắn.

Dù vậy, Mộ Dung Tiểu Uyển vẫn lấy nghĩa khí làm trọng, trầm giọng hỏi:
– Tam tỷ và Tống Dương, ngươi muốn ta đánh người nào?

– Người nào cũng không được đánh. Không phải đến tìm ngươi giúp ta đánh nhau, chính bởi trong lòng tabối rối, cùng ngươi nói chuyện phiếm, không được lại nói đến chuyện đánh nhau, cũng không cần nói nhiều làm gì, nghe ta nói là được rồi.

Mộ Dung Tiểu Uyển gật gật đầu, đứng dậy lấy một bình sữa đậu nành, rót đầy một chén:
– Uống từ từ, nói từ từ.
Nàng không uống trà, không uống rượu, thích nhất là uống sữa đậu nành, Kẻ thù đến đã có nắm đấm.

Bằng hữu đến chơi uống sữa đậu nành.

Sữa đậu nành hơi ngọt, vị ngon, Tiểu Bộ hết sức hít một hơi, làm cho hương vị ngọt ngào của đậu nành đọng vào thành giọt như nước mắt:
– Ngày ta chết, chuyện đầu tiên mà ta muốn mở to mắt nhìn thấy đó là: Tam tỷ đang dùng tay lấy đi con dao nhỏ của ta. Ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tỷ ấy lúc đó, vẻ mặt đó, ánh mắt đó làm ta lập tức hiểu ra, Tam tỷ thích Tống Dương.

Mộ Dung Tiểu Uyển trừng mắt nhìn, nhưng mắt nàng quá nhỏ, không tỏ rõ được ý trong đó, rất khó nhận ra nàng đang trừng mắt, nàng có chút hồ đồ, không hiểu Tiểu Bộ tại sao chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhận ra một người thích một người khác.

Quả thực không có nguyên tắc cụ thể, nhưng Tiểu Bộ lại nhìn ra được, lúc này nàng cũng không có cách giải thích, cũng không giải thích, tiếp tục nói:
– Vạn tuế hứa hôn Tam tỷ với Tống Dương, hôm nay Tam tỷ đi tìm chúng tôi bàn bạc, tỷ ấy nói ra điều làm tổn hại thanh danh, muốn hủy bỏ hứa hôn, cuối cùng bị ta làm cho từ bỏ ý định, tỷ ấy sẽ lấy Tống Dương, sau đó ở với ta.

Mộ Dung Tiểu Uyển bĩu môi, cất giọng khàn khàn:
– Ngươi thật ngốc !

Tiểu Bộ lại lắc đầu, không để ý tới lời oán trách của bạn, chuyển đề tài sang Tống Dương:
– Ai có thể nghĩ tới cuối cùng hòa thân với dân tộc Hồi Hột , không ngờ lại cùng nhập vào một, nhưng lúc đó ta đã chết rồi, ngoại trừ hắn cái gì cũng không còn.

– Quả thật là đã loan truyền ra, không thể vãn hồi, kỳ thực cho dù không thể cứu vãn cũng không khác biệt gì nhiều so với dự tính ban đầu, ta sẽ sống trở về, ta sẽ cùng với hắn, về mặt khác ta cũng đã nhận ra rằng… nhưng hắn không chịu nhận.

– Hắn khóc ầm ĩ ở trong linh đường, cũng không biết hắn hắn lấy đâu ra nhiều từ kỳ lạ như vậy, khóc nghe còn hay hơn hát, ban đầu ta còn cảm thấy buồn cười, nhưng lập tức linh đường loạn lên, ta mới chợt nhận ra đây không phải là trò đùa, hắn không biết bản lĩnh tính nết của cha ta, hắn làm những chuyện này, quả thật là sẽ hại chết mình. Quả nhiên ta nghe thấy phụ vương hét giận, còn có tiếng đao trong không khí. Ta muốn khóc muốn hét gọi Tống Dương chạy trốn, nhưng ta, ta không thể cử động được…

Nước mắt lại tuôn ra, ướt đẫm hai má, chảy lã chã trên bàn, giọng run rẩy:
– Từ đầu tớicuối, có một âm thanh ta nghe thấy được…

Tống Dương khóc giả vờ, giống như khóc không thành tiếng, kì thực trong mười phần ngữ khí, chắc chắn có thể tránh được lại không tránh cứ đợi đao phong thẳng lưng nhắm xuống, hắn vẫn khóc rất yên ổn.

– Nếu hắn muốn tránh, đao của cha ta rất khó có thể làm hắn bị thương, hắn vì mũi kim châm cuối cùng, không chịu tránh, hắn biếtsau lưng một đao đang chém tới, tự mình khi đó có thể sẽ chết, tiếng khóc của hắn cũng không thay đổi, ngay cả một tia run rẩy, một chút sợ hãi cũng không có.

– Tống Dương người này rất thông minh, nhưng khi làm việc cực kỳ điên khùng. Một nhát đao kề cận hắn, phía trước không thể tính đến, sau khi nhớ lại có lẽ sẽ phải hối hận tuy nhiên đao bổ tới, thời điểm chém trúng sức mạnh điên cuồng của hắn dâng lên…, hắn không muốn sống là vì, vì…, không đáng mà…

Nước mắt trào như đê vỡ, thân thể Tiểu Bộ không thể khống chế không ngừng run rẩy, nói tới đây lại không thể cầm lòng, khóc lớn thành tiếng, nhưng nàng muốn nói còn nói không xong:
– Mặc kệ trước kia thế nào, dù sao những việc ngắn ngủi trong chớp mắt, hắn thực sự đã liều mạng làm một việc không đáng giá nhưng rất hợp tình, vì muốn đưa ta về nhà.

Mộ Dung Tiểu Uyển cũng khóc lớn, nam nhân thuộc hạ nàng đều không để trong mắt, đương nhiên cũng không có người trong lòng, Tiểu Bộ nói những điều này nàng cái hiểu cái không, nhưng bạn tốt khóc như mưa, Tiểu Uyển cảm động lây, tiếng khóc của nàng so với Tiểu Bộ càng có phần vang dội.

Tỷ muội tốt ôm nhau nức nở, một hồi sau, Tiểu Bộ mới bắt đầu thu lại bi thương, lau nước mắt, tự mình đưa khăn cho Tiểu Uyển, nàng biết, Tiểu Uyển chưa bao giờ mang khăn tay.

Cảm xúc dịu đi một chút, giọng nói của Tiểu Bộ cũng bình tĩnh đi nhiều:
– Vì trở về ngoài ý muốn, có người nói, vì ta muốn tranh đoạt chút hoàn cảnh tốt, hắn liền dám nổi điên, thì dám chết. Gả cho kẻ như vậy, ta làm gì hắn có thể nói ta sao ta cũng muốn đi tới cũng, nhưng, nhưng việc hắn muốn làm, ta giúp cũng không được.

Mộ Dung Tiểu Uyển chợt nghe không lọt ủ rũ này, chớp mắt nhăn mày, dùng sức vỗ ngực mình nói:
– Còn có ta, cần giúp gì cứ gọi ta.

Tiểu Bộ lắc đầu:
– Ngươi cũng không giúp được, việc hắn làm, đánh nhau chỉ là việc nhỏ không đáng lo, mấu chốt là tìm được cách…, khắp nơi suy tính, âm mưu đấu với kẻ thù.

Tiểu Uyển càng không phục, không phục thay cho bạn:
– Tính toán cái mắt, vừa vặn là bản lĩnh của ngươi , thế nào lại không giúp được hắn?
Tiểu Bộ không để trong mắt, Tiểu Uyển rõ ràng chính là không nhìn ra, hai người ở bên nhau, từ nhỏ tới lớn Nhâm Tiểu Bộ quyết định đều nắm ở trong tay, trong mắt của tiểu thư hắc đạo, Công chúa điện hạ tính toàn không hề lộ chút sơ hở, là thiên hạ đệ nhất thông minh sắc sảo.

Tiểu Bộ mỉm cười:
– So với bọn họ, ta chỉ là một con lừa nhỏ.

Tiểu Uyển ngạc nhiên:
– Vậy ta đâylà cái gì?

Có bằng hữu như vậy, muốn không cười cũng khó, Tiểu Bộ càng lúc cười càng tươi:
– Ngươi là bằng hữu của con lừa nhỏ!
Nói xong quay về chủ đề chính:
– Nhưng Tam tỷ thì không như vậy, tỷ ấy có thể giúp đỡ Tống Dương. Ngươi không biết, Tam tỷ của ta thực là báu vật trấn trạch, chỉ cần có tỷ ấy ở nhà, mọi việc cũng không cần quan tâm, Tống Dương và tỷ ấy đều là những người thông minnh, một lớn gan, một thận trọng, hai người ở chung một chỗ, ai cũng không thể thắng họ.

Tiểu Uyển bừng tỉnh ngộ:
– Cho nên ngươi tác hợp cho hai người bọn họ?

Sáng nay Nhâm Tiểu Bộ ở trong dịch quán, đã nói hết tất cả những lời này.

– Không phải tất cả vì Tống Dương, còn vì Tam tỷ. Ta cũng vừa nói, tỷ ấy thích Tống Dương, còn một lòng một dạ giúp chúng ta tính kế trốn tránh hòa thân.
Nói xong, Tiểu Bộ thở dài:
– Khi an bài việc này, hẳn trong lòng tỷ ấy cũng không vui vẻ gì. Ta trước đó cũng đâu biết, tỷ ấy chịu ủy khuất như vậy, đổi lại là ta, chưa chắc làm được như thế, tỷ ấy chắc bị dày vò nhiều lắm.

Nói tới đây, Tiểu Bộ đột nhiên “a” lên một tiếng, giống như nghĩ ra điều gì hai tay ôm lấy đôi mi thanh tú, càng lúc ánh mắt càng sáng lên, sau một lúc lâu mới cười to một tiếng:
– Đứa nhỏ xui xẻo này!

Tiểu Uyển thực không hiểu gì, hiện tại càng bị Tiểu Bộ làm cho hồ đồ:
– Ngươi có ý gì?

Tiểu Bộ mơ mơ màng màng, nhưng nói xong nhìn lại, không ngờ trong lúc vô ý “khám phá, mấu chốt của sự kiện chết giả bởi tân lương, có phải quá nhanh hay không?

Hoàng cung bên kia tin tức vừa mới lộ ra, trong Hồng Ba phủ Tiểu Bộ liền uống thuốc chết bất đắc kỳ tử hòa thân cũng không phải cướp dâu, sứ đoàn dân tộc Hồi Hột còn đang ở trên sa mạc đã xuất phát đâu, cho dù Tiểu Bộ thật sự phải đến dân tộc Hồi Hột xa xôi đó nhanh nhất cũng phải nửa năm sau mới khởi hành, căn bản cũng không cần chết sớm như vậy.

Truy cứu nguyên nhân, theo như lời của Tiểu Bộ vừa rồi: thực đau đớn. Trợ giúp người đàn ông mình thích và muội muội bảo bối nên đôi, Thừa Cáp trong lòng như thế nào có thể nghĩ được. Tâm tư của Quận chúa kín đáo như thế nào, dù sao nàng vẫn là người, là nữ tử trẻ tuổi, và nàng nhận thấy mình cũng thích Tống Dương, nhưng quá trình trợ giúp muội muội trốn tránh hòa thân cũng thực khiến nàng đau đớn.

Nếu đã đau vậy thì chấm dứt càng sớm càng tốt, Thừa Cáp vẫn chưa nhận thức được, khi nàng xử lý việc này, đích thực có chút rất “nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán”

Nếu Hồi Hột không đồng ý hòa thân Thừa Cáp khảng định sẽ giống như lời nàng nói lúc trước, muốn nghĩ mọi cách giúp Tống Dương cưới hỏi Công chúa đàng hoàng; nhưng Hồi Hột đồng ý hòa thân, nàng cũng sẽ không đợi nhiều, quyết định sớm một khắc, nàng cũng được giải thoát sớm một chút.

Về phần Tiểu Bộ, nhất nhất nghe theo chủ ý của Tam tỷ, Thừa Cáp nói uống thuốc nàng liền uống không cần nghĩ ngợi gì nhiều…

Sự tình dưới ánh mặt trời, Thừa Cáp làm sao nghĩ đến trong cung truyền ra tin tức hòa thân không đầy đủ hoàn toàn, cuối cùng biến thành cảnh tượng khóc than rầm rộ thế này, Tống Dương tại chỗ đổ máu, thật không trách được Thừa Cáp nhưng đích xác nàng không thoát khỏi liên can, Thừa Cáp sau đó vẫn không dám nhìn Tống Dương, chưa chắc sẽ chỉ là một nguyên nhân ban hôn đó.

Tiểu Bộ không trách tỷ tỷ, chỉ có điều cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, nhưng đồng thời đau lòng, làm sao nếm không được đau lòng của Tam tỷ. Nàng vừa mới nghĩ thông suốt điểm “mấu chốt”, nói cho Tiểu Uyển, tiếp tục bàn về vấn đề trước mắt:
– Tam tỷ vì phá bỏ hôn ước thà rằng đem bản thân mình làm trò cười cho thiên hạ, ta há lại luyến tiếc… Hai người đó, Tống Dương liều mạng vì ta cũng không phải không có giá trị; Tam tỷ trong lòng nén chịu giày vò giúp ta an bài hết mọi tình huống cho dù rõ ràng tỷ cũng thích Tống Dương, còn việc ban hôn nữ cũng không tổn hại bao nhiêu so với hòa thân, sao có thể đẩy tới chỗ mất đầu!

Một câu cuối cùng, Tiểu Bộ cắn răng nói rất chắc chắn.

Mặc dù nàng cảm thấy tự mình đã nghĩ thông suốt, vẫn muốn lấy cớ này.

– Ban hôn, Không thể thoái, nói như vậy sẽ khiến mình sống vui vẻ hơn.

Mộ Dung Tiểu Uyển nghe được vẻ bi ai, ngữ khí than thở liền hỏi:
– Vậy trong lòng ngươi không được thoải mái đi?

Tiểu Bộ cũng thở dài:
– Cho nên mới tới tìm ngươi, nhưng lời này chỉ có thể nói cùng ngươi… Sau khi nói ra ta sẽ không buồn nản nữa!
Vừa nói, liền hít một hơi thật sâu, thở mạnh ra, dường như đem tất cả những bực bội trong lòng thổi bay đi xa…

Thời điểm Tiểu Bộ gạt bỏ buồn bã, không dặn Tiểu Uyển giữ bí mật.

Đổi bí mật chính là bí mật của mình, tâm sự của Nhâm Tiểu Bộ, chính là tâm sự của Mộ Dung Tiểu Uyển, nhất định sẽ không nói với người khác,

Mồng một tháng chạp.

– Khóc nức nở, qua hai mươi, Tống Dương đã có thể vận động nội khí lưu chuyển, vận công chữa thương. Tuy nhiên hắn còn chưa ngồi dậy được, càng không nói tới “ngồi khoanh chân, ngũ tâm hướng thiên, chỉ có thể nằm sấp vận công”.

Bỗng nhiên nghe tiếng cửa phòng mở, khi người bên ngoài tiến vào, mang theo một mùi hương thơm ngát, Tống Dương nhận ra, Nhâm Sơ Dong.

Vận công không thể gián đoạn, chẳng qua phải trọn đủ một ngày mới được viên mãn, nếu không sẽ khiến kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên Tống Dương không nhúc nhích, giống như bộ dạng đang ngủ vậy.

Nhâm Sơ Dong bước nhẹ nhàng, thở thật khẽ, thậm chí đến cả nhịp tim đập dường như cũng nhẹ đi một chút, lặng yên tiến tới gần, khi có thể nhìn thấy góc mặt sau của Tống Dương, nàng lặng lặng mỉm cười.

…Hơn nửa canh giờ trôi qua.

Trọn một ngày trước đêm kết thúc, thần sắc Tống Dương có thể thay đổi không tự chủ được, công lực viên mãn, kinh mạch giãn ra thể hiện rõ trên mặt sự sung sướng, Nhâm Sơ Dong căn bản không biết Tống Dương có thể phát hiện vật lạ, chỉ nói hắn sắp ngủ say tỉnh lại . Không biết có phải hơi hoảng hốt, vẻ mặt nàng đem theo chút bối rối, hỗn loạn trốn ra khỏi phòng.

Qua thời gian một nén nhang, Thừa Cáp lại trở lại, làm bộ như vừa mới tới, mỉm cười:
– Tốt hơn nhiều không?

Tống Dương sẽ không vạch trần nàng, trước tiên chào hỏi, lập tức nói:
– Hiếm khi nàng tới thăm ta, muốn uống nước tự mình rót, không có cách nào để tiếp nàng chu đáo được.

– Ta không khát, ngươi không cần quan tâm…
Nói xong Quận chúa lại do dự hỏi:
– Ngươi có khát không? Ta rót cho ngươi, rót cho ngươi chén trà?
Câu nói tuy đơn giản, cũng rất bình thường nhưng có chút quan tâm, chỉ có điều ngữ khí của nàng có chút nhạt nhẽo.

Tống Dương mỉm cười quả có hơi khát, tuy nhiên vẫn còn chịu đựng được, liền lắc đầu.

Nhâm Sơ Dong nhẹ nhàng thở ra, cũng không rõ là thoải mái hay thất vọng, tự mình lấy ghế ngồi trước mặt Tống Dương:
– Lần này tìm ngươi có một số việc, tuy rằng việc trước đó, ta vẫn muốn trước tiên nghe câu nói thực của ngươi: Kẻ thù của ngươi rốt cuộc là ai?

– Quốc sư nước Yến, Cảnh Thái nước Yến.
Tống Dương không giấu diếm, cũng không cần giấu diếm, sớm đã cho Thừa Cáp một đáp án.

Nhâm Sơ Dong gật đầu, không do dự, không khuyên can, cũng miễn bàn luận nàng có hiểu được mối thù của hắn đến tột cùng là như thế nào cũng đủ rồi, cứ như vậy chuyển vào vấn đề chính:
– Việc thứ nhất, phong thưởng của ngươi cũng sắp được công bố, nghị triều ngày mồng tám tháng chạp sẽ công bố, mặt khác vàng bạc ban cho cũng không có gì để nói, nhưng phong ấp cho ngươi ở chỗ nào cũng chưa định ra. Hồ đại nhân đang chú ý tới việc đóng góp, bảo ngươi chọn ra chút của cải trong đám gia sản đó bất quá cũng không được tốt.

Tống Dương không vội tiếp lời Quận chúa mà lại hỏi:
– Phong ấp, ta muốn chọn ở chỗ nào thì chọn sao?

– Chỉ cần không phải là Phượng Hoàng thành, nơi khác cũng không quá khó khăn.
Dựa vào thế lực của Hồng Ba phủ vì con rể của mình chọn lấy một phong ấp, vốn không phải việc khó, huống chi Hồ đại nhân và Trấn Tây Vương luôn âm thầm tranh cao thấp, đối với việc của Tống Dương sẽ không khó xử.

Tống Dương vui vẻ:
– Ta trước tiên nghe xem, ngươi chọn cho ta, nơi đó có cái gì tốt?

Nhâm Sơ Dong đáp:
– Thâm sơn cùng cốc một khối, trấn nhỏ Yến Tử Bình.

Tống Dương bật cười:
– Ý ta đã bị ngươi nhìn thấu rồi.
Một đời này nơi duy nhất khiến Tống Dương ghi nhớ, cho rằng là quê hương, lấy tính cách của Tống Dương, ấp phong hắn muốn có nhất, chính là Yến Tử Bình.

Nhâm Sơ Dong lại lắc đầu:
– Ta chọn Yến Tử Bình, vì nơi đó là quê hương của ngươi, là nơi người thân của ngươi nằm xuống không có quan hệ chút nào tới trấn nhỏ có chút nghèo khó, nhưng ưu điểm của nó cũng là có.

– Thứ nhất, Yến Tử Bình nghiêng gần Tây tuyến, xem như nằm trong phạm vi quản hạt của phụ vương, thật nếu có chuyện gì…ngươi muốn báo thù, kẻ thù muốn giết ngươi thế nào cũng phải ở cùng một nơi với ngươi mới được, mặt khác, trên địa bàn của ngươi ngươi gặp người nào, liên hệ với thế lực nào, việc bảo mật cũng không thành vấn đề; thứ hai ngươi có giao tình với Sơn Khê Man, nếu chẳng may xảy ra đại sự, ngay cả Hồng Ba phủ cũng không giúp được ngươi, ngươi có thể trốn sâu trong núi tìm bọn họ che chở, hơn nữa trấn nhỏ tiếp giáp núi, người man điều binh xuống núi cứu viện cùng thuận tiện.
Hai nguyên nhân trước tiên, đều là suy xét theo góc độ an toàn, quý tộc lớn trước tiên cũng cần tính toán đến mạng sống đầu tiên. Mà Thừa Cáp lo lắng nhất, không phải là thiết kỵ Yến quốc nam hạ, chạy tới Yến Tử Bình giết Tống Dương, nàng sợ hãi một ngày Phong Long không chịu được áp lực từ Đại Yến, một đạo thánh chỉ truyền xuống, phải người đem Tống Dương trói lại giao cho Đại Yến. Mà Tống Dương ở trong địa bàn của Trấn Tây Vương, chạy trốn lại càng dễ dàng hơn

– Nguyên nhân thứ ba quan trọng nhất.
Nhâm Sơ Dong nói:
– Không biết ngươi có từng nghe qua chưa.

Trong vùng núi của Yến Tử Bình xuôi nam không tới trăm dặm, cất giấu một mỏ quặng sát, đáng tiếc chính là, khai thác quặng sắt cần phải đi qua địa bàn Sơn Khê Man, nếu không mấy vị tiên đế tổ tiên của Nam Lý, cần gì phải gây chiến với Sơn Khê Man. Tuy nhiên sau đó lại tìm được ở những nơi khác vài mỏ lớn, liền để lại mỏ quặng đó lại.

Đối với việc này Tống Dương không biết, cũng không có ý hỏi, chỉ có điều buồn bực nói:
– Có quặng sắt sao, ngươi muốn khai thác mỏ kiếm tiền?

Nhâm Sơ Dong trợn tròn đôi mắt:
– Đương nhiên phải kiếm tiền. Quặng nhất định phải mở, tuy nhiên dựa vào việc khai thác mỏ kiếm tiền quá chậm đây là việc sau đó, đợi sẽ nói sau, trước tiên nói về việc phong ấp, ngươi có đồng ý, chọn Yến Tử Bình không?

Tống Dương cười nios:
– Đồng ý, đồng ý, ngươi cũng biết rõ ta sẽ chọn Yến Tử Bình, cũng không cần thương lượng với ta, trực tiếp quyết định, ta chỉ có thể cảm ơn ngươi.
Nhâm Sơ Dong cũng cười:
– Lần trước gặp mặt khi vừa mới gọi tên, ngươi lại có ý nghĩ điên cuồng trong đầu, nhất định phải thương lượng cùng ta, sau ta hiểu ra, ngươi trời sinh không biết đến “thương lượng”.

Là cái gì vậy, mượn cơ hội này để giáo huấn mình. Tống Dương cười ha hả:
– Lần này đứng đắn tiếp thu, tiếp tục nói về việc quặng sắt.

Thực lực Nam Lý yếu, thế quân cũng thế, ngươi có biết, chúng ta có bao nhiêu trọng kỵ, truy cứu nguyên nhân này, các triều đại Nam Lý, ở trên quân sách đều chủ yếu dựa vào “phòng thủ, chủ yếu lấy chữ này làm chủ đạo, vũ khí quân đội và trang bị cũng như thế. Mấy chục năm gần đây, triều đình cùng người Man dừng giao chiến, tuy rằng can qua bên ngoài chưa dứt, nhưng cơ bản cũng chưa có nội loạn, hai năm trước nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tích cóp của cải từng chút một cũng không sai, phụ vương gửi tấu chương xin Phong Long, tính toán xây dựng một đội kỵ binh trọng giáp và một đội trựng bát trường giáo trận chiến, đây đều là lính chiến, trước kia chưa từng có.
Nhâm Sơ Dong không vội nói về quặng sắt, mà nói về vấn đề khác:
– Vạn tuế là Hoàng đế có hỏa khí, thêm nữa là Nam Lý chúng ta ngang trời xuất hiện một vị Vương gia dân tộc Hồi Hột, khiến y lo lắng không thôi, mấy ngày hôm trước liên tục hội triều, chắc có vấn đề muốn bàn bạc cũng phụ vương.

Con mắt Nhâm Sơ Dong dần sáng, ánh mắt nàng vừa cười mê đắm liền biến thành vầng trăng non:
– Xây dựng đội quân mới, phải chế tạo vũ mới, một miếng thịt béo tươi ngon, không thể nào không cắn lấy một miếng…

Tống Dương nghe được mở to hai con mắt nhìn, thời cổ đại cũng có thể tạo ra vỏ binh khí, vỏ ngoài?

Nhâm Sơ Dong nhìn vẻ mặt hắn hiểu được:
– “Cụ thể nói ngươi cũng không hiểu được, tóm lại ngươi không cần xen vào” Quận chúa điện hạ từ đâu lấy ra một túi đường, bỏ một viên vào miệng, nhai tóp tép:
– Chuyện này ta cũng không làm được, chỉ có thể xin Công chúa điện hạ xuất mã, Tiểu Bộ từng năn nỉ, cuối cùng nhờ phụ vương ra mặt, tột cùng có thể cắn được vài miếng, bây giờ vẫn khó nói được, tuy nhiên có thể chia được một bát canh.

Tống Dương sơ sơ đã hiểu, trong việc phong ấp cho Thường Xuân Hầu sau này, hơn phân nửa sẽ là xây dựng một tòa Công nghiệp quốc phòng khó tránh Thừa Cáp nhấn mạnh ở Yến Tử Bình có một quặng sắt lớn.

– Đúng rồi, còn chuyện khác cũng liên quan tới vấn đề này, thợ rèn Tiêu Dịch Tỉnh hướng về phía triều đình xin nghỉ, nói trong nhà có việc gấp, sáng sớm hôm nay đã rời khỏi Phượng Hoàng thành, phong thưởng sau này gã cũng sẽ không quay về lĩnh, từ nay về sau gã sẽ hoàn toàn biến mất, gã sẽ ở Yến Tử Bình đợi ngươi.

Chế tạo ra vũ khí quân sự không phải việc nhỏ, kiếm tiền là kiếm tiền, chất lượng ắt phải vượt qua thử thách, vạn nhất chẳng may bại lộ chính là tội lớn mất đầu, Thường Xuân Hầu một đi trên con đường này, bên người nhất định phải có một người thạo nghề thực thụ, Nhâm Sơ Dong đã giúp hắn lo chu đáo việc này.

Hết thảy đều có liên quan tới kiếm tiền, cần Tống Dương làm chỉ có một việc: đợi thương lượng được với Mộc Ân và Sơn Khê Man, tạo ra một con đường, cho phép vận chuyển khoáng sản. Về những vấn đề khác, do bộ binh quản lý từ đơn đặt hàng đến khai thác mỏ, tuyển thợ thủ công, xây dựng công trường tất cả mọi việc do Thừa Cáp một mình từ từ lo liệu.

Chính như Tiểu Bộ nói, Nhâm Sơ Dong đối với Trấn Tây Vương, Hồng Ba phủ mà nói chính là bảo bối, có nàng trấn thủ trong nhà, mọi việc không có gì cần phải lo lắng về sau, vậy mà nay Hoàng đế lại đưa bảo bối này đến tay Thường Xuân Hầu.

Việc chế tạo binh khí của Nam Lý chia ra làm hai phần, triều đình làm chính, dân gian làm phụ. Dưới bộ Binh thiết lập giám sát binh khí, chuyên chịu trách nhiệm để sản xuất binh khí, trong nước tổng cộng xây dựng bảy công trường quân khí có quy mô khả quan. Bộ phận công trường nhà nước sản xuất chưa đủ, sẽ do công xưởng dân gian bổ sung.

Dân chúng trung thổ tinh thần thượng võ dũng mãnh, các nước đối với dân chúng cũng chỉ cấm các hung khí sát thương như giáp trụ, nỏ, thương, các loại như đao, kiếm, côn, cung đều rất cởi mở, về cơ bản, chỉ cần có tiền là có thể mua được.

Triều đình Nam Lý cho phép các xưởng trong dân chếtạo binh khí, một là để bổ sung cho lượng sản phẩm thiếu hụt từ công trường của nhà nước , hai là đáp ứng nhu cầu của dân gian, ngoài ra còn có nguyên nhân đặc biệt: năm ngoái Nam lý không ngừng chiến loạn,bên ngoài thường xuyên nhục nhã, bên trong không ngừng nhiễu loạn, thường thì có các châu phủ lâm vào cảnh bị kẻ thù bao vây, các công xưởng được dân phân tán khắp nơi, thời kỳ đặc biệt muốn tồn tại phải dựa vào nó mới có thể thực hiện được “tự cung tự cấp” ở các nơi này, tình hình như vậy trong mấy năm gần đây dần dần ít đi, đến nay gần như không tồn tại, nhưng các xưởng trong dân gian vẫn giữ lại được một chút, do người quản lý quân khí đăng kí vào sách, thường sẽ có giao dịch.

Tạo ra những vũ khí có liên quan, tuy cũng là thống nhất quản lý, nhưng đã đề cập tới “giao dịch dân gian” thì chung quy sẽ có chỗ trống để đứng, Công chúa, Quận chúa lần này thuyết phục Trấn Tây Vương ra tay, muốn được chia một bát canh cũng không phải việc khó.