Chương 56: Ta sẽ lại đến

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhâm Tiểu Bộ có Tần Trùy hộ vệ bên mình, Thừa Hợp cũng không ngoại lệ, Hồng Ba vệ bên cạnh nàng là Ngụy Trị, dáng người thấp bé, mày thưa mắt hẹp, lại thêm cái mũi bã rượu (mũi đỏ sần sùi như vỏ cam), phải nói là bộ dạng khá xấu xí. Tuy nhiên phải so sánh như thế nào nhỉ, đứng với người bình thường, Ngụy Trị diện mạo khó coi; nhưng sóng vai cùng Tần Trùy thì hắn lại là nam tử anh tuấn; nếu may mắn được xếp ngang hàng với Mộ Dung Tiểu Uyển thì vẻ đẹp của Ngụy Trị quả thực là nhân gian hiếm thấy.

Luận về thân thủ, luận về đánh giặc, luận về lòng trung thành, Tần Trùy và Ngụy Trị kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng so về học thức, đặc biệt về chiến sử thời cổ, thì Tần Trùy còn kém xa, Ngụy Trị từ nhỏ đã biết chữ, hơn nữa thích xem chiến sử, xem đến đoạn sôi trào nhiệt huyết thì không kiềm chế được, liền báo danh đi tòng quân… Trong số mọi người ở đây, ngoại trừ thợ rèn Tiêu Dịch, cũng chỉ có hắn biết chiến tích huy hoàng mạch đao, lúc đó đem những gì mình biết tỉ mỉ báo cho Nhâm Sơ Dung.

Ánh mắt Nhâm Sơ Dung sáng lên, khi trước chủ tướng Thiền Dạ Xoa đã nói rõ với Tống Dương, tuy rằng không có vũ khí thực, nhưng khi luyện tập thì tỉ mỉ lấy vũ khí bằng gỗ, đá nặng và dài như thật để thay thế, khi vũ khí thật được đưa tới, bọn họ có thể nhanh chóng quen tay, đến lúc đó đem uy phong của mạch đao tái hiện lại chiến trường.

Ánh mắt Nhâm Sơ Dung chuyển hướng, nhìn về phía Tiêu thợ rèn:
– Để chế tạo loại mạch đao này có tốn nhiều công sức không?

Tiêu thợ rèn đáp:
– Lần này làm theo phương thức cổ truyền lại, lần sau làm sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng so với đao kiếm thông thường, thì vẫn phiền phức không ít.

Quận chúa gật gật đầu, tạm thời không nói thêm gì, lấy ra danh sách vũ khí mà Trấn Tây Vương giao xuống mời Tiêu thợ rèn xem… Trong lúc Nhâm Sơ Dung và Tiêu Dịch nói chuyện với nhau , Vô Ngư đã về tới Hầu phủ, lại đi thăm hỏi Vân Đỉnh.

Cùng đi với Vô Ngư còn có một người, đó là Thi Tiêu Hiểu đẹp trai. Sau khi giới thiệu qua, hai người ngồi vào chỗ của mình, Vô Ngư nói với Vân Đỉnh:
– Nếu tình trạng vết thương cho phép, nếu tiện thì mời sư huynh mở lòng nhìn qua vị này.

Vân Đỉnh đáp một câu:
– Tấm nhãn và sức khỏe của ta thì chẳng vấn đề gì, không có gì bất tiện.
Nói rồi lập tức chuyển hướng nhìn về phía Thi Tiêu Hiểu, anh ta cẩn thận đánh giá người đối diện, cùng với ánh mắt dò xét đánh giá, vẻ mặt Vân Đỉnh cũng không ngừng biến hóa… Đầu tiên anh ta kinh ngạc nhìn ra ở giữa ấn đường của Thi Tiêu Hiểu một đường vân “Phật đỉnh”, điều này nói lên rằng kẻ này là người đứng đầu đám tăng, là Pháp Tôn tái sinh nơi cửa phật; Sau phút ngạc nhiên là cảm giác nghi hoặc, anh ta nhìn ra được Thi Tiêu Hiểu cố chấp mà theo cửa Phật, hiện tại cũng không thể xem như là Thiền tông tăng lữ; Vân Đỉnh lại cười thoải mái một hồi, đã nghĩ thông được mấu chốt vấn đề, đến là hòa thượng còn không phải, thì làm sao có thể trở thành chủ nhân đứng đầu Thiền tông một phương? Trong việc này hiển nhiên do đám người này trù tính làm ra.

Vô Ngư hỏi:
– Sư huynh cảm thấy như thế nào?

Đối với việc trù tính “ Tôn giả tái thế” Vân Đỉnh không có ý định truy cứu, đối với cách Vô Ngư thái sư chuẩn bị để lừa gạt phật đồ Nam Lý, Vân Đỉnh càng sẽ không bình luận nữa. Anh ta vì muốn truyền bá đạo giáo, làm trái lương tâm đến Yến Tử Bình bắt người, không phải chưa từng phạm lỗi. Lạt Ma cũng không cho là mình có tư cách phê phán người khác, chỉ bình thản đáp lại:
– Vô Diễm thiền sư gánh được trọng trách, hy vọng có thể làm rạng rỡ Thiền tông.

Vân Đỉnh mới vừa rồi dùng tâm nhãn nhận thức được người kia, vẻ mặt liên tục biến đổi, đều rơi vào trong tầm mắt của Thi Tiêu Hiểu, nghe vậy mỉm cười đáp lại:
– Đại sư nhìn ra ta là giả?”.
Vô ngư tiếp lời nói:
– Quốc sư Yến đang thống lĩnh Thiền tông Đại Yến, ông ta là thật hay giả? Thân phận bất luận thật giả, chỉ xem việc làm thiện, ác.”
Lão ni cô cố ý đề cập đến Yến Đỉnh, nhưng Lạt Ma cũng không có bất cứ biểu hiện gì, ngồi như cái cây khô ở đó. Ánh mắt trùng xuống.

Vô Ngư cũng không quan tâm, nói vào vấn đề chính:
– Sư huynh hy vọng mở rộng đạo tràng, truyền giáo tín đồ. Trên đời này có thể tương trợ được nhiều, không ngoài ba người, đắc lực nhất là Đại Lạt Ma Bác Kết. Tuy nhiên Đại Lạt Ma là chí tôn cao nguyên, phải để tâm đến địa vị của mình, quan tâm đến gia môn của bản thân, sư huynh mời y đến giúp Vực Tông truyền giáo… Nói là “ bảo hổ lột da” thì hơi quá, nhưng nói “cướp thịt từ miệng hổ” thì không sai, mặc dù Đại Lạt Ma sống khảng khái, nhưng sự giúp đỡ của y cũng có hạn. Vực Tông có thể chỉ là tạm thời chuyển biến tốt, cũng có thể sẽ thật sự huy hoàng rạng rỡ.

– Người thứ hai có thể tương trợ sư huynh là Yến Quốc sư Thịnh Cảnh”.
Vô Ngư vừa nói vừa lộ giọng cười mỉa mai:
– Theo ta được biết, vị thiền sư Yến Đỉnh này lòng mang chí lớn, làm Phật chủ Đại Yến còn chưa đủ, còn muốn đoạt cả Nam Lý Phật gia. Nói không chừng thiên hạ cả vùng Trung nguyên này lão đều muốn độc chiếm. Lão sẽ không giúp người, lão chỉ biết nuôi chó. Nuôi chó cắn người, nuôi chó ăn thịt.

Những việc Vô Ngư nói, Vân Đỉnh đương nhiên đều rõ, nhưng anh ta không có cách nào. Anh ta không thể giương mắt nhìn Phật tông huy hoàng do các sư trưởng nhiều thế hệ vất vả khai sáng lại đứt đoạn ở đây, lúc vãng lai anh ta thậm chí còn hạ quyết tâm, lúc thu nhận môn đồ, không dùng tâm nhãn nghiêm khắc chọn lựa, mà chỉ cần trong số tín đồ có được người có thiên tư, có thể tin cậy được, anh ta sẽ thu nạp môn hạ, tốt xấu gì cũng giúp Vực tông có được truyền nhân, nhưng ngay cả khi hạ thấp yêu cầu, Vân Đỉnh vẫn tìm không ra đệ tử thế giáo…Bất đắc dĩ anh ta bèn đồng ý thực hiện một vụ trao đổi, đến Yến Tử Bình bắt người đổi lấy cơ hội giảng đạo, chiêu mộ tín đồ nhiều hơn nữa để mong cầu người kế thừa y bát.

– Người thứ ba có thể giúp sư huynh là Vô Diễm ngay trước mắt sư huynh đó. Nhanh thì hai tháng, lâu thì nửa năm, hắn sẽ không còn là hòa thượng Vô Diễm nữa mà là Ưu Ba Ngạch Lí Tôn giả chuyển thế, Pháp tôn trong số phật đồ của Nam Lý…
Nói đến đây, Vô Ngư dừng lại một chút, giọng điệu thêm nhấn mạnh:
– Chúng ta sẽ giúp sư huynh giảng đạo, giúp Vực Tông truyền giáo.

Thi Tiêu Hiểu đúng lúc mở lời, cũng không cố ý khuếch đại, chỉ là ăn nói thẳng tính:
– Khắp nơi trên đất Trung Nguyên, chỉ có thuyết Phật học của Nam Lý là truyền lại lâu đời nhất. Đệ tử phật gia thường ngày thanh ninh tản mạn, nhưng lòng thành kính thì còn kém hơn phật đồ Thổ Phiên, Đại Yến. Đối với Tôn giả chuyển thế, tất phải nhận được sự quy thuận của vạn chúng sinh. Việc của Lạt Ma, ta lúc này dốc hết sức phò trợ, không dám nói bừa có thể giúp Vực tông huy danh rạng rỡ từ nay về sau, nhưng nội trong Nam Lý thì sẽ làm cho Vực tông bám chắc rễ.

Sự tương trợ toàn lực của một nước nhỏ, và sự giúp cho có lệ của hai nước lớn, rốt cuộc cái nào hơn? Phép toán này không phải là khó tính.

“Kế thừa môn tông” có thể nói là khúc mắc duy nhất trong lòng Vân Đỉnh Lạt Ma, anh ta không phải là không hiểu nổi, người xuất gia không nên quá chấp niệm, mọi sự nên thuận theo tự nhiên, nhưng anh ta không thể thoát ra khỏi khúc mắc này, không chỉ làm chậm trễ việc tu hành, mà thậm chí còn vì điều này mà phải tha hương làm điều ác, khúc mắc ấy mơ hồ biến thành những dấu hiệu đen tối trong tim anh ta.

Nghe được những lời của Vô Ngư, Vô Diễm, Phật sống sao có thể không động tâm.

Vô ngư tiếp tục nói:
– Bên trong phong ấp đem xây dựng Diệu Hương Cát Tường, vừa là nơi Ưu Ba Ngạch Lê Tôn giả tu hành, cũng là thánh địa của Phật gia Nam Lý, nếu sư huynh không chê, thì Vực tông sẽ là tòa thứ nhất ở Nam Lý, sẽ được xây dựng ở trong khu đất Diệu Hương Cát Tường, ở thánh địa sẽ cho xây Vực tông đàn tràng, thể hiện đầy đủ thành ý và sự coi trọng.

Vân Đỉnh hít sâu một hơi, lòng bình thản lại, ánh mắt đã khôi phục được bình tĩnh:
– Các người giúp ta truyền giáo, vậy các người muốn ta là giúp điều gì?

Vô Ngư bộ dạng không có vẻ gì nghiêm trang của người xuất gia, bĩu môi nhún vai, dạng như một bé gái, nói:
– Đây không phải là việc mua bán đổi chác, không cần phải nghĩ ngợi nhiều thế.

Vân Đỉnh lại hỏi:
– Không duyên cớ sao lại giúp ta? Vì sao lại giúp ta?

– Vì sao không giúp ngươi được chứ?
Thi Tiêu Hiểu mỉm cười:
– Ta học thức nông cạn, hiểu về Vực tông không nhiều, nhưng xem cách ngươi đối nhân xử thế cũng dễ dàng nhận ra ngươi xuất sắc hơn người. Tuy nhiên, ta giúp ngươi chẳng qua chỉ là động mồm động mép, nói với mọi người sự tốt đẹp của Vực tông, nói Vực tông không ngại thấu hiểu mọi người, nếu có duyên có thể thực tâm tu hành….Thứ nhất không lừa gạt người, thứ hai không phí công sức, lại giúp được đại sự cho ngươi, sao ta lại không làm.

Vân Đỉnh lắc đầu:
– Vực tông nếu thật sự định đóng ở Nam Lý, sẽ không ảnh hưởng đến Thiền tông, ảnh hưởng đến tiếng tăm của Ưu Ba Ngạch Lê Tôn giả chứ?

Thi Tiêu Hiểu càng cười to:
– Ta không phải Lạt Ma Bác Kết, sẽ không nghĩ đến sự vĩnh hằng kiên cố của ghế đế vương, ta không có cái dã tâm của Yến Quốc sư Yến Đỉnh, sẽ không đem tăng lữ xuất gia ra để đoạt chiến đao thiên hạ. Chuyển thế Tôn giả ta đây chưa từng nghĩ tới “nối dõi tông đường”, nhiều nhất là làm vài năm, mười mấy năm, lý do quan trọng nhất cũng là không để cho phật đồ ở Nam Lý truyền bá lời của Yến Đỉnh. Mặt khác cũng vì để củng cố lòng quân dân Nam Lý, không vì Yến quốc thế lớn mà nổi giận, không vì tà thuyết của Yến Đỉnh mà bị mê hoặc. Mục đích của Thi Tiêu Hiểu là giúp cho việc lớn của Lạt Ma từ đầu đến cuối không chút trắc trở. Nếu một ngày kia Vực tông có thể sinh sôi nảy nở ở Nam Lý thì Thi Tiêu Hiểu cũng được phần vinh quang.

Sự phối hợp này đôi bên cùng có lợi. Đạo lý cũng đã nói rồi, Vô Ngư và Vô Diễm cũng tốn không nhiều công sức mà nói nữa, đứng dậy cáo từ ra về. Dù sao Vân Đỉnh cũng bị thương nặng, thời gian gần đây không thể đi đâu được, cần cho anh ta thời gian để từ từ cân nhắc, suy nghĩ. Huống hồ Vân Đỉnh xem như đã vui vẻ nhận lời rồi, Vô Ngư cũng phải thăm dò vị Lạt Ma này một phen để xác thực anh ta có thực đáng tin hay không, thời gian còn dài, mọi người đều cần có chút thời gian.

Đêm qua sau khi Thừa Hợp về nhà liền truyền hạ mệnh lệnh, truyền việc Lạt Ma Vân Đỉnh đến phong ấp bắt người, không được truyền báo cho Tống Dương. Nhâm Sơ Dung sợ Tống Dương biết hang ổ bị người ta xâm nhập sẽ thẹn quá thành giận, nói không chừng còn muốn gây ra việc nguy hiểm. Dù sao Vân Đỉnh lần này cũng không thể thuận lợi, anh ta tới quấy nhiễu ở phong ấp cũng đã phản lại, nhưng cũng chỉ là trận loạn nhỏ, chưa ảnh hưởng gì.

Tống Dương hoàn toàn không hay biết việc trong nhà, ở Tình thành kinh đô Yến quốc đang sống tiêu diêu tự tại. Ban ngày đi du ngoạn chung quanh, ngẫu nhiên đi đến công địa xem, việc phóng hỏa hoàn toàn không cần Tống Dương bận tâm. Thậm chí sau mấy ngày đầu tiên đến cặp đôi người mù, ChuNho đều không có việc gì để làm. Mọi việc lớn nhỏ đều do tay sai cốt cán của phó đảng Cố gia Tạ môn làm.

Thường thường sau bữa tối Tống Dương hay đi một chuyến, tới gặp các thủ lĩnh phản tặc thương lượng việc phóng hỏa Yến cung lần hai. Nhưng sự tình lúc này như vậy, nói đi nói lại đều là nói lặp lại lòng vòng, không có chút tâm ý nào, đến lúc sau lại biến thành nói chuyện phiếm. Mỗi lúc thế này thuộc hạ lắm mồm Tề Thượng của Bạch phu nhân tinh thần thực hăng hái, lẳng lặng chờ Thường Xuân hầu đại giá tới.

Đợi đến lúc rời khỏi Lậu Sương các, sau khi về đến nhà trọ, cũng chính là lúc ăn quả thần tiên rồi… Mấy ngày nay, khí sắc của Nhâm Tiểu Bộ không được tốt như bình thường, tuy nhiên khi nghe Tống Dương vô tình nhắc đến LýMinh Ky, mặc dù không biết bí pháp song tu Hổ Phách tu luyện như thế nào, nhưng nàng biết bí pháp này sẽ giúp nữ nhân kiều diễm như hoa. Nhâm Tiểu Bộ soi gương, cảm thấy mình hiện nay chính là đã kiều diễm như hoa rồi, đến lúc đến Lậu Sương các e rằng bị Lý Hồng Y nhìn thấu việc tu luyện của mình, nói thế nào cũng không chịu rửa lớp ngụy trang.

Sau khi tới Tình thành, cảm xúc của Tống Dương biến hóa mạnh mẽ hơn trước, ban ngày thì vui vẻ, nhìn không ra trong lòng có chuyện gì, nhưng đêm xuống nằm mộng thì có chút dị thường… Tống Dương thưở nhỏ được ngâm bằng rượu thuốc, thân thể được điều trị rất tốt, hắn có thể liên tiếp nhiều ngày không ngủ nghỉ, lúc không có việc gì, muốn ngủ thì ngủ được ngay. Tiểu Bộ thì khác hẳn, Vừa mới bắt đầu song tu không lâu, tinh thần thường hưng phấn, nằm trên giường khó có thể ngủ được. Mỗi lần như thế nàng lại trở mình quay mặt về phía Tống Dương, không nói một lời, lặng lẽ ngắm người trong mộng.

Do vậy, Tiểu Bộ cũng phát hiện ra Tống Dương thường cười trong lúc ngủ say, như thể mơ thấy điều gì vui, thậm chí có đôi lúc còn cười thành tiếng. Đợi đến hôm sau tỉnh lại Tiểu Bộ hỏi hắn tại sao cười, hắn không tài nào nhớ ra nổi. Sau đó có một lần, Tiểu Bộ giữa canh ba nửa đêm lại thấy hắn cười, vội vàng dùng sức lay hắn dậy. Công chúa điện hạ mắt sáng lấp lánh, vừa hiếu kì vừa phấn chấn hỏi hắn:
– Tiểu Ngỗ Tác, cười cái gì?

Đứt mộng đẹp, nhưng hắn cũng vẫn nhớ được chuyện tốt kia, nhếch đuôi mày:
– Mơ thấy Yến cung cháy rừng rực.
Tiểu Bộ vui vẻ tưng bừng, hầu gia bị đánh thức giữa đêm. Tinh thần phấn chấn, tự nhiên không tránh được việc mời Quận chúa đi ăn một món ăn nhẹ.

Nhưng có một lần, Tiếu Bộ nhìn thấy Tống Dương nằm mộng, đột nhiên chảy vài dòng lệ, nàng dè dặt cầm khăn lên nhưng nước mắt kia đã chảy xuống gối và biến mất. Tiểu Bộ không dám đánh thức hắn dậy, lại càng không dám hỏi sao hắn đau thương. Chỉ khi nằm xuống trong đêm đen rồi mới tỉ mẩn dò đoán nguyên nhân, và nghĩ thầm chả có gì đáng lo ngại cả, ngày mai tỉnh lại hắn sẽ quên ngay đã nằm mộng thấy gì.

Nhưng bất giác mắt Tiểu Bộ ửng đỏ. Nhìn Tống Dương rơi lệ, chính nàng cũng muốn khóc, muốn khóc mà không có lý do gì…

Cảnh Thái Hoàng đế mừng thọ ba chín tuổi, là lễ long trọng nhất của Yến quốc, sau khi Yến quốc từ vị trí đứng đầu bị hạ bệ thảm bại. Trong Tình thành từ hình bổ đến đại tướng cấm quân, tất cả đều cảnh giác, không dám có chút sơ sảy. Trời chiều lòng người, gần đây tình hình cũng thái bình vô sự. Xem ra ông trời quả nhiên vẫn chiếu cố đến Đại Yến, Mà nhìn ra, cùng trời cao tổ chức đại lễ long trọng, còn có Phượng Hoàng thành Nam Lý chúc mừng tân hoàng đăng cơ, liền không thể được thái bình nữa… Trong vài ngày ngắn ngủi, trong thành liên tiếp phát sinh ba vụ án đẫm máu:

Đầu tiên là lão đại Mộ Dung nổi như cồn trong giới hắc đạo trong thành , xuất hành trong đêm gặp phải thích khách, hơn chục người chết tại chỗ, lão đại Mộ Dung bị thảm nhất, bị cắt đầu. Mộ Dung Tiểu Uyển vừa đau đớn vừa tức giận đến mức thất thần, cứ thế chạy đến Đại Tiến Phúc tự, trước mặt Phật tổ từ bi buông lời thề tanh mùi máu, thề sẽ băm vằm kẻ thù ra ngàn mảnh.

Nhưng chẳng ai ngờ được, ba ngày sau, Đại Tiến Phúc tự cũng bị hạ độc, giữa đêm tất cả tăng lữ trong chùa đều trúng độc chết bất đắc kì tử, Điểm giống như lão đại Mộ Dung chính là lần này nạn nhân cũng bị cắt đầu., tuy nhiên là hai nạn nhân, một người là chủ trì phương trượng Vô Tiện đại sư, người kia là Phật tổ được thờ cúng trên điện chính. Một lần giết chết phần lớn tăng lữ đã đành, đến cả đầu Phật tổ cũng dám cắt, đủ thấy hung thủ vô cùng điên cuồng tàn nhẫn.

Ba ngày sau, lại có huyết án phát sinh, nhưng lần này quan phủ phong tỏa tin tức, trên phố chỉ biết người chết là một vị quan to, cũng bị cắt đầu. Nhưng cụ thể là ai thì vẫn chưa ai biết…

Liên tiếp ba vụ đại án kinh thiên động địa, trên phố dư luận ồn ào, tuy nhiên người bị giết lần lượt là lão đại giới hắc đạo, hòa thượng, quan lớn, thân phận đều có điểm đặc biệt, bất chấp kẻ ác vì động cơ nào gây án, đều không động đến dân thường, cho nên đối với bách tính dân đen mà nói, cũng chỉ là phẫn nộ không ngừng, ngóng trông triều đình mau chóng phá án đem hung thủ ra công lý. Nhưng mọi người thì không nén nổi sợ hãi, Trương Khai Tâm cũng vậy, lo sợ sẽ có kẻ tới giết gã.

Trương Khai Tâm là tiểu nhị hầu bàn, nghe cái tên cổ quái của gã thì cả đời chỉ tìm người ta để tính tiền, cả đời vui vẻ hài lòng, nhưng tính một đằng lại ra một nẻo. Trương Khai Tâm từ khi đến Nhã Vị cư làm tiểu nhị, gã hiếm khi còn vui vẻ nữa. Trời sinh gã tính toán hồ đồ, cho dù cẩn thận cỡ nào cũng không tránh khỏi tính sai sót nợ, tính thiếu thì vị trưởng quầy mắng, tính hơn thì bị khách mắng, tóm lại cứ phạm sai lầm là bị mắng. Nếu không vì gã nhanh tay nhanh chân thì sớm đã không làm được ở đây nữa rồi.

Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, vừa mới tính nhầm một cái đã bị vị khách hống hách kia chẳng nói chẳng rằng đá cho một cước, lại còn bị trưởng quầy dùng tẩu đập vào đầu, Trương Khai Tâm đầy một bụng ủy khuất, buồn bã. Nhưng để sống qua ngày, chẳng cách nào khác, đợi đến lúc đủ tiền thì sẽ cưới vợ… Nghĩ đến cưới vợ, Trương Khai Tâm lại vui vẻ trở lại. Lúc này ngoài cửa tiến vào một người trẻ tuổi, Trương Khai Tâm lập tức chạy ra đón, cưới nói:
– Khách quan, vẫn là bao tử chần, nước sốt xương cừu, cộng thêm món xào đặc biệt và hai lượng hoàng tửu?

Người khách trẻ tuổi hơi sửng sốt, cười hỏi:
– Ngươi nhận ra ta?

Trưởng quầy đứng ở phái sau nghe vậy sờ râu, hơi lộ ra ý cười

Vị khách này diện mạo… thật rất bình thường, ngũ quan bình thường, dáng người bình thường, cũng không có vẻ gì khiến người ta nhớ lâu khắc sâu, dù lão trưởng quầy không nhớ rõ là vị khách này đã từng tới đây, nhưng tin tưởng vào Trương Khai Tâm, đứa trẻ này hồ đồ tính nhầm tiền nhưng nhớ người nhớ đồ ăn rất chuẩn. Đã từng có vị ngoại phụ phu nhân nửa năm trước đến đây một lần, lần thứ hai đến Trương Khai Tâm nhìn một cái là nhận ra ngay, còn có thể nhớ rõ ngày trước người đó gọi đồ ăn gì.

Kì thật tính tiền sai cũng chẳng phải việc lớn gì, mỗi lần quầy trưởng đều kiểm tra lại, tiệm cơm cũng không phải đền tiền. Trưởng quầy hiện tại cũng có chút hối hận, vừa rồi không nên dùng tẩu đánh đứa trẻ này, nhưng nghiêm khắc một chút cũng không phải chuyện xấu gì, gã bị đánh trong tiệm cơm của mình còn hơn bị người bên ngoài đánh… Trương Khai Tâm không hề chú ý đến vẻ mặt trưởng quầy, ân cần dẫn khách vào ghế ngồi, cười nói:
– Tiểu nhân nhớ rõ, khoảng bảy, tám ngày trước ngài đến đây, hình như là lúc hoàng hôn thì phải…

Người khách trẻ lắc đầu cười:
– Bộ dạng của ta không có gì khác thường khiến người khác có thể nhớ rõ, vậy mà ngươi có thể nhớ rõ được, cũng coi như có duyên, cầm đi, không cần trả lại nữa, lần này chỉ cần rượu và sốt xương cừu, hai thứ còn lại thì thôi.
Nói rồi ném lên bàn một thỏi bạc năm lượng.

Trưởng quầy và người làm công đều giật nảy mình, năm lượng bac, đủ để bày một bàn đầy rượu thịt, khách hào phóng như vậy cũng không nhiều.

Khách muốn thưởng, Trương Khai Tâm đương nhiên sẽ không từ chối, liên tục cảm tạ khách rồi đem bạc giao cho quầy. Quán rượu thông thường thì tiểu nhị được khách thưởng tiền đều phải giao lại cho quầy, đây là quy tắc, không cần bàn cãi. Nhưng ở Nhã Vị Cư, trưởng quầy còn có một quy tắc, tiền thưởng sẽ bị lấy 3 phần, 7 phần còn lại sẽ lập quỹ riêng cho tiểu nhị. Tích tiểu thành đại, đến khi tiểu nhị không làm nữa, sẽ coi món tiền đó làm tiền hoa hồng tặng cho y.

Trưởng quầy không có con, chỉ có hai vợ chồng già, quan tài sớm cũng đã đóng xong, cuộc đời này cũng không có gì đáng trông đợi. Cần nhiều tiền quá cũng chẳng làm gì, hai vợ chồng đều tín phật, bụng dạ hiền lương cùng với mọi người làm việc thiện, cho nên số tiền này cũng phân phát hợp lý. Nhất là đối với người trẻ tuổi tiêu tiền bừa bãi, tốt hơn là giúp họ tiết kiệm tiền, nếu không sau này chính là sẽ làm hỏng quy tắc nghề nghiệp, dẫn đến khó hành nghề. Nhiều thêm một chuyện chẳng bằng ít đi một chuyện.

Trưởng quầy trong lòng vẫn cảm thấy quy tắc “lấy toàn bộ số tiền thưởng”, xem ra hơi tham lam, tốt xấu gì cũng nên cho tiểu nhị một chút, phải biết làm việc thiện sẽ được thiện báo, ngươi đối với người tốt thì Phật tổ sẽ đối với ngươi tốt.

Thực ra Trương Khai Tâm sớm đã được nghe người làm trước nói về quy tắc của trưởng quầy, trong bụng gã tính toán nửa ngày, bảy phần của năm lượng bạc… ba phần của năm lượng. Trương Khai Tâm vô cùng vui vẻ, thậm chí gã quên cả trong năm lượng này có cả tiền thức ăn, trước tiên phải trừ đi đã.

Vị khách trẻ tuổi ăn đã miệng, một người ăn hết chừng ba phần sốt xương dê, như thể sau lần này không còn được ăn món ngon của Nhã Vị Cư nữa. Ăn xong y đứng dậy, Trương Khai Tâm đặc biệt tiễn ra đến cửa, miệng nhanh nhẩu nói:
– Ngài đi thong thả, lần sau lại đến!

– Sẽ lại đến nữa.
Vị khách cười ha hả, không quay đầu, khoát tay….. Đêm ấy, Phượng Hoàng thành xuất hiện vụ huyết án thứ 4, rốt cuộc cũng rơi vào đầu dân thường, cả quán cơm nhỏ Nhã Vị Cư bị tàn sát hết, từ trưởng quầy đến người làm đều chết hết, chỉ có điều không ai bị mất đầu.

Đệ tử Đạo Thảo của Hoa Tiểu Phi đã đến Phượng Hoàng thành mười mấy ngày rồi, y thích ăn sốt xương dê ở Nhã Vị Cư, nhưng không thích có người nhớ kỹ bộ dạng của y.