Chương 70: Nước sôi lửa bỏng

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ở Yến quốc, truyền thuyết về Quốc sư rất nhiều.

Ví dụ như, con dân nước Đại Yến tin vào phật Thùy đà, duy chỉ có phương bắc gần với phủ Thiên Bảo trên thảo nguyên, trăm họ trong thành không bái Phật tổ Bồ Tát, lại tin vào tà ma ngoại đạo trên thảo nguyên, bái Lang thân thị tát mãn, cuối cùng vào năm thứ bảy Cảnh Thái xảy ra chuyện, trong thành đột nhiên có các dịch bệnh, người mắc bệnh đầu tiên là nổi mụn đỏ ngứa ngáy khó chịu, sau đó, làn da thối rữa không thể khép lại, chịu đau nhức như tra tấn rồi chết dần chết mòn, châm cứu cũng vô ích, thần dược của Tát Mãn điều chế lại không thấy có tác dụng.

Sau đó ngay cả Đại Tát Mãn cũng nhiễm bệnh mà chết.

Dân nước Yến ở nơi khác đều nói bọn họ phụng dưỡng tà thần, khiến cho Phật Tổ bất mãn, bây giờ mới phải bị trời phạt, rất xứng đáng. Duy chỉ có Quốc sư trách trời thương dân, nói bách tính phủ Thiên Bảo tuy đi sai con đường, nhưng chung quy vẫn là con dân Đại Yến, phật hiệu từ bi, từ độ chúng sinh, dẫn đám đệ tử chạy suốt đêm, từ Tình thành tới phủ Thiên Bảo, sau đó liên tục mười ba ngày mười hai đêm không ngừng không nghỉ, làm một buổi cúng bái hành lễ, để cầu phúc cho trăm họ trong thành, khẩn cầu Thần Phật tha thứ. Cuối cùng Quốc sư cầu đến thánh Thùy Thủy, giải thoát cho những con bệnh trong thành.

Nói cũng lạ, Thánh Thủy Thùy vừa đến bệnh lạ không trị mà lành, lập tức khiếp trừ. Từ đó về sau những người trong Phủ Thiên Bảo rất cảm động và nhớ nhung ân đức của Quốc sư, Tát Mãn quay sang tin vào Phật tổ. Hoặc là nói chuyển sang tin vào Đại Lôi Âm Đài.

Lại ví dụ, Cảnh Thái năm thứ 9 Châu Bạch Nghị bị hại, Cảnh Thái năm thứ 11 nước sông thành Bạch Hà nhiễm độc, trên phố đồn là Thủy yêu tác quái, cùng năm đó, thị trấn Hồng Lương bị yêu đạo quấy phá, cả nước Đại Yến đâu đâu cũng có chuyện, Quốc sư đều xuất hiện, mang dân cầu Phật Tổ ra tay cứu giúp, chỉ cần lão đồng ý cầu nguyện Phật, tai họa lập tức sẽ biến mất.

Một nửa số dân nước Đại Yến đều coi Quốc sư như Bồ Tát sống cũng không phải không có lý, ai có thể cứu dân thoát khỏi tình cảnh nước lửa, bách tính tất nhiên coi người đó là Quan thế âm.

Mà đối với Quốc sư mà nói “Cứu dân khỏi nước lửa” thật ra là việc dễ dàng. Trước tiên phải “dẫn một lần nước, phóng một lần hỏa”, chính là đem “dân đặt vào trong đó rồi lại kéo bọn họ ra”. Tất cả đều trong lòng bàn tay.

Nhưng mấy lần thả này, mấy lần kéo này, vô tình uy danh của Quốc sư truyền khắp cả Yến quốc, khắc sâu vào lòng người.

Hoàng đế thực sự hộc máu ngất xỉu, một đội cấm quân cao giọng “ Tuyên chỉ” còn có Lý Minh Cơ, Bạch tiên sinh, trước đó Cố Chiêu Quân phái một đám thủ hạ trà trộn vào đám người, giận dữ hét lớn:
– Quốc sư tội gì?

Trước cung dân Đại Yến vô số, những kẻ nhát gan sợ phiền phức lại không có đường thoát, những kẻ liều mạng xúi giục mưu đồ gây loạn, những người thật tâm hướng Phật, ra sức vọt lên trước để bảo vệ pháp giá, hơn nữa nhiều người lại mù quáng không tin.

Nhất phẩm lôi mất mặt, trong lòng người Yến đều tích góp từng tí một sự tức giận, thứ nhất hận phản đồ La Quan, thứ hai hận dân tộc Hồi Hột Nam Lý, nhưng vẫn không đủ, còn có một ngọn hừng hực lửa giận, chỉ thẳng vào hoàng đế Cảnh Thái của mình: Nếu không phải lão ta ngất xỉu không thể xác định gian tặc, không thì làm sao có thể thất bại.

Còn nữa, bị người ta dùng cung không có tên khua tay múa chân một chút, liền vội vàng không ngừng tránh né, đế vương như vậy, uy nghiêm ở đâu, thể diện ở đâu.

Hiện giờ hoàng đế này ngay cả tội danh cũng không tuyên bố, đã muốn giết hại Quốc sư cầu Phật cho vạn nhà, được người Yến kính trọng.

Tuyến đầu ở quảng trường trước Hoàng cung, đều đang đại loạn.

Từ trăm đội cấm quân kia đột nhiên ra tay muốn chém giết Quốc sư đầu tiên, vạn dân rộ lên, vạn dân làm phản, đại loạn này không thể vãn hồi được nữa. Trong chuyện dân nóng vội làm loạn, ba phần là vì thật tâm kính yêu Quốc sư; ba phần là vì nhất phẩm lôi giận cá chém thớt Hoàng đế; phần còn lại rõ ràng cũng không vì điều gì, có người làm loạn bọn họ cũng nháo nhác, bọn họ càng chém giết, trốn dưới áo quan, dưới lớp da thịt, là tâm thú trong xương cốt.

Mà rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa, khiến dân nổi bạo loạn nhanh chóng, chính là “thánh chỉ trấn áp” của Cảnh Thái.

Cảnh Thái không làm sai, trước khi ngất đi lão ta đã nhìn thấy: lòng dân tràn đầy kích động, có người giả mạo Quốc sư, có cấm quân giả truyền thánh chỉ, đêm nay đại loạn đã thành. Dân biến là không thể tránh, không còn để ý tới nữa chỉ sẽ làm cho tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, ngoại trừ tiêu diệt tất cả những người có gan dám làm loạn ra, không có cách nào khác để giải quyết.

Dân biến đổi tạo thành bạo loạn chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng một khi đã động tới binh đao là nhất định phải có thêm cả một quá trình. Không có lựa chọn khác.

Hôm nay, dân Yến ở Tình thành, khẩu hiệu, thay đổi liên tục, lúc trước là: “Nam Lý, giết, giết, giết”, bây giờ đã trở thành “quốc ngỗ tội gì”.

Dân Yến bạo loạn, hung hăng xông vào đội ngũ cảnh vệ binh, các đội ngũ khác trong quảng trường đều bất chấp vây quanh để bắt La Quan hoặc Quốc ngỗ, hội hợp với đội quân bằng hữu ở ngoài, giữ chắc phòng tuyến, tướng lĩnh lớn tiếng truyền lệnh, quân thuộc hạ mang đao lập tức cùng khua, lụa hồng nhuốm máu, tiếng giết và gào thét hòa vào nhau, xé nát màn đêm.

Cửa lớn Hoàng cung vừa đóng, cấm quân của cung vua lên đầu thành, cầm nỏ, cung tên lạnh lùng bắn xuống dưới thành. Cùng lúc đó trong cung tiếng kèn vang lên bốn phía, triệu tập cấm quân bốn phương về để trấn áp loạn dân.

“Tiếng kèn gọi người” không chỉ một nhà Hoàng đế, các đệ tử ngồi dưới bàn tọa của Quốc sư cũng ra tín hiệu, “truyền lệnh tăng binh của Lôi âm đài xuất hiện” thật sự không phải là mệnh lệnh của Hổ Phách, bà hôm nay giả mạo Quốc sư, từ đầu đến cuối, chỉ truyền ra một mệnh lệnh: bày pháp giá trước cung, đi xem nhất phẩm lôi tiến triển thế nào.

Đợi đến khi Yến Thẩm truyền đọc tin, sau khi đưa tín vật ra, cô cô liền thành ra là người không có việc gì, sớm đã chuyển rời sự chú ý, bà chỉ chú ý Tô Hàng đến, xinh đẹp, bà thích cách ăn mặc của nàng.

Trước khi Quốc sư rời khỏi có để lại một mệnh lệnh: khi ta không ở đây, mọi hoạt động của Đại Lôi âm đài đều phải nhập cung xin chỉ thị của Hoàng đế. Cho dù là pháp chỉ ta đích thân ấn pháp, cũng phải đưa vào cung, được Hoàng đế đồng ý thì mới được chấp hành.

“Tâm phúc chân chính” của quốc sư lưu lại chính là Cảnh Thái.

Ý niệm muốn dựa vào pháp chỉ giả để điều động tăng binh, căn bản không có chút cơ hội thành công nào. May mà vì sự tham gia của Hổ Phách, đám người Tống Dương đã từ bỏ ý định này.

Hổ Phách đã tốn công phu chuẩn bị đầy đủ, thực ra có thể giấu được các hòa thượng, thành công giả mạo quốc sư, nhưng hai từ thành công này phải chịu giới hạn với điều kiện: nói chuyện hoặc hóa trang đều không có chút vấn đề gì; nếu lo việc Phật, Tự vụ hoặc là tăng binh đều là những việc nghiêm túc, cho dù có Thi Tiểu Hiểu hỗ trợ, nhưng tin tức trong tay Hổ Phách còn quá ít, làm không cẩn thận, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

Đạo lý này Cố Chiêu Quân, Lý Minh Cơ, Bạch tiên sinh và Hổ Phách đều có thể nghĩ đến.

Không biết những tình tiết liên quan tới tăng binh, giả mạo Quốc sư không có cách nào làm được, thủ tục bình thường, điều vận tăng binh cho tới cách xuất hiện. Mấy cái đầu tinh xảo thay nhau suy nghĩ: có thể nào có một cách, trực tiếp lược giản bớt những thủ tục bình thường hay không?

Ví như, quốc sư đột nhiên bị Hoàng đế tuyên bố là phản tặc, phải lăng trì hỏi tội?

Việc này thật sự xảy ra, tăng binh của Đại lôi âm đài vì không có mệnh lệnh cho nên đã án binh bất động, trơ mắt nhìn Quốc sư bị Cảnh Thái sát hại trước, sau đó đợi cấm quân tới giết mình; hay là khởi nghĩa vũ trang đánh thẳng vào Yến cung, cứu Quốc sư, cứu mình?

Tất cả đều trong kế hoạch. Hổ Phách vào Đại Lôi âm đài chỉ có găng tay da, duy một mặt nạ tinh xảo và tiếng phúc ngữ; vô tình, lộ ra cơ thể thối rữa; đã truyền một pháp chỉ, dùng con dấu bằng máu tươi đã chuẩn bị từ trước đóng dấu vào, thêm nữa là trong câu nói không hề đề cập đến việc chính kinh, căn bản không thể chê được đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của hòa thượng. Không lâu sau, Quốc sư truyền lệnh đi pháp giá tới trước cung, đi xem nhất phẩm lôi.

Thật ra, hành động của Hổ Phách từ đầu đến cuối chỉ có hai bước.

Vừa bước vào Đại lôi âm đài, lấy uy tín cho môn hạ đệ tử, lúc này cũng không cần làm gì cả, chỉ cần không lộ ra sơ hở là có thể đại công cáo thành; hai là trước cung Yến, yết kiến Hoàng đế để Cảnh Thái phát hiện Quốc sư là giả, truyền chỉ giết người.

Về phần Cảnh Thái có thể tuyên bố Quốc sư là giả ngay trước mặt mọi người hay không, nhóm phản tặc cũng không coi trọng lắm, Hoàng đế nói Quốc sư là giả; Quốc sư lại nói mình là thật, trên đời này không có nha môn nào để xử vụ án này, như vậy sẽ chỉ khiến việc đã loạn lại càng thêm phiền phức.

Mà bước thứ hai đám người Cố Chiêu Quân làm một cái phương án dự phòng “ngộ nhỡ Cảnh Thái có thái độ khác thường nhẫn nhịn được nóng nảy, không truyền chỉ bắt Quốc sư trước dân chúng, bọn họ liền thay Hoàng đế tuyên bố quốc sư là phản tặc. Lý Minh Cơ, Bạch tiên sinh cùng nhau, tự mình liên lạc với Đàm Quy Đức, trước mặt đem sự tình nói rõ với lão, người kia vui mừng, lúc này liền thay đổi kế hoạch trước đó biến cấm quân Tình thành thành phản tặc.

Lúc này phòng tuyến Yến binh ở quảng trường mới phá vỡ, đặc phái viên các nước tạm thời an toàn nhưng phía trước là bạo loạn phía sau là tường cung tên, không có đường lui, đợi dân bạo loạn xông tới đây, đâu có thể bỏ qua những người ngoại quốc này? Mấy nhà đặc phái viên bất chấp thù oán chất chứa trước dây, cùng nhau thương lượng, tập hợp tất cả các đội quân chuẩn bị ứng chiến.

Quốc Sư cũng ở phòng tuyến sau, còn chưa truyền lệnh đệ tử phá vỡ vòng vây bây giờ đã cùng ngồi lên bàn tọa lớn, sau khi đám đệ tử đã đánh tan đội cấm quân dám đến mạo phạm pháp giá kia, vây quanh Quốc sư tạo thành trận địa bảo vệ, trận địa đã sẵn sàng.

Còn Tống Dương rất bận, sau lưng đeo Long Tước, tay cầm đoản mâu “coi nó là tuyệt bút, tung bay trên mấy viên đá màu xanh trên mặt đất, khắc lại mấy chữ, sau đó kéo Chu Nho lão đạo qua, nhỏ giọng hỏi:
– Đợi đại hỏa cháy tới đây, có thể tránh khỏi chữ này không?”

Nói ra có chút không rõ ràng, nhưng ý của hắn rất rõ, sau khi lửa cháy bùng lên khắp nơi cháy đen, chữ viết cũng sẽ biến đen, không hiện rõ, nếu lửa có thể thiêu cháy, gần đó không cháy, sẽ giữ lại một mảng trắng còn sót lại giữa một màu cháy đen, nét chữ trong đó tự nhiên sẽ nổi lên, mấy câu nói này hắn muốn để lại cho Cảnh Thái, nếu Cảnh Thái có thể sống sót.

Chu Nho lão đạo nghe xong phủi tay nói:
– Ta là một nghệ nhân phóng hỏa, đốt cái gì cũng có thể tìm ta, nhưng muốn không đốt cái gì, việc đó phải bên thủy đạo quản .

Trung thổ không có thần tiên thủy đạo, hỏa lão đạo thuần túy nói, lúc này Tiêu thợ rèn ngắt lời:
– Nếu ngươi muốn khiến mấy chữ này bắt mắt sau đại hỏa, ta có cách.
Nói xong, chạy tới tiểu đài trưng bày phần thưởng Nhất phẩm lôi, thu lại cái giáp trụ dát vàng vừa bị Tống Dương chém làm mấy đoạn, bê trở lại.

Cái giáp trụ này Tiêu thợ rèn đã nghiên cứu, chất liệu rèn của nó rất đặc biệt, vả lại, mỏng nhẹ dị thường, nhưng nó có một nhược điểm: sợ lửa. Dưới ngọn lửa bình thường thì có thể bị tan ra. Không đợi Tiêu thợ rèn nói xong, Tống Dương hiểu ngay ý của hắn, vui mừng nói:
– Đa tạ chỉ bảo.
Nói xong, lúc này múa may long tước, chém vào giáp trụ, vài người cùng động thủ, dọc theo kẽ nứt của chữ khắc lên mảnh vỡ của giáp vàng.

Không khó tưởng tượng, đại hỏa quét tới, mảnh vỡ ngân giáp tan ra, chảy dọc theo kẽ nứt, đợi ngọn lửa đi qua, làm lạnh, trên mặt đất cuối cùng lưu lại một mảnh bạc sáng loáng, lưu lại lời nhắn. Trong khi làm việc, Tống Dương còn không quên cười với Tô Hàng nói:
– Hay là ta cũng khắc tên hiệu của nàng lên nhé?

Tô Hàng nhìn máu thịt bay tứ tung cách đó không xa, thân thể nhẹ nhàng run lên:
– Đừng làm ồn, căng thẳng chết được, ta sợ.

Lúc này một tên quan Nam Lý vội chạy lại gọi đám người Tống Dương nhập đội, Yến binh lại có nguy cơ, trước mắt không thể chống đỡ được, vẻ mặt quan Nam Lý đau khổ, không biết là đang oán giận hay là sợ hãi, cứ nói đi nói lại:
– Phen này không trốn thoát được, chết chắc rồi, chết chắc rồi.

Đúng vậy, chết chắc rồi, những người này nhìn việc vẫn rất rõ. Loạn dân thế lớn, không bao lâu sẽ phá tan phòng tuyến…

Đột nhiên, xa xa bỗng bùng lên một tiếng gào thảm rung trời.

Cảnh vệ kinh sư trọng địa sớm đã thành một khối liên kết, tiếng kèn cầu cứu của bên này Hoàng cung cùng vang xa, các đội lập tức điểm binh xuất trận, một chút công phu là đã giết tới trước mắt, bạo loạn có mãnh liệt như thế nào đi nữa, dù sao cũng là những người bình thường tay không tấc sắt sao chống chọi được đội quân tinh nhuệ của Đại Yến, căn bản ngay cả kiên trì cũng không làm được, trong khoảng cách đám đông đã tán loạn.
Nhưng trốn không thể trốn. Trong cung truyền ra tiếng kèn, truyền ra chính là hiệu lệnh “giết hết”.

Đám người dày đặc đã chiếm giữ tất cả các con đường, bạo động dễ dàng, nhưng các kị sĩ của Yến quốc cũng không xa trung tâm, cửa đi ra đã hoàn toàn bị khóa chặt. Châu Tài đại chiếm thượng phong không muốn rời khỏi, bây giờ hiện tượng thất bại đang hiện ra nên cân nhắc có nên chạy trốn không? Thiên hạ đâu có chuyện dễ dàng như vậy.

Lúc này, màn huyết tinh tối nay cuối cũng cũng từ từ kéo màn, khi cầm đèn trong lồng sắt đã bị đánh dã man, nhoáng một cái mấy chục người đã ngã xuống, nhưng so với hiện giờ thì chẳng tính là gì? Đội cung tên vài lần định bắn, nhưng kỵ binh lại đánh một vòng bất ngờ, phút chốc biến thành huyết hà thi lộ (sông máu đường thây).

Trong vòng một ngày dân Yến đã trải qua một trận cười lớn, cực vui, cực hận, cực phẫn nộ, đến bây giờ lại có cả bi phẫn, từ trên trời rơi xuống đất, tiếng khóc tiếng thét, lại nào có ai nhớ rõ, trước đó không lâu, bọn họ vung tay hô to với thiết lung, giết, giết, giết, lúc đó vui sướng biết bao?

Giống như vậy, không đến một canh giờ, người dân Yến đã bị giết sạch, hoàn toàn là một mặt nghiêng về Thùy giết không còn một ai sống sót, gần như tất cả đều đã hết hy vọng.

Sắc mặt của Hồ đại nhân rất âm trầm, nói nhỏ với Tống Dương:
– Tình thành phô diễn trọng binh, dân biến như vậy, chung quy không thành ra không khí gì, triều đình sẽ nhanh chóng nắm được đại cục. Cảnh Thái phải giết ngươi, sau đó mới thừa dịp loạn chạy đi, nếu còn có thể sống sót, chúng ta sẽ gặp lại ở Nam Lý.

Tống Dương không vội trả lời, mà hỏi lại:
– Vậy các ngươi thì sao?

Hồ đại nhân lắc đầu:
– Luôn phải có người ở lại giao chiến với Cảnh Thái.

Tống Dương nhíu mày:
– Ngài ở lại cũng không gặp được Cảnh Thái.

Một khi Túc Thùy Thanh bạo loạn, quân bình định của Yến quân sẽ thừa cơ xông tới, ngộ thương, khó tránh khỏi Nam Lý sẽ bị giết hết, từ đặc phái viên tới kỳ sĩ rồi cả ba trăm cấm vệ, đều sẽ chết, trong loạn dân bạo động.

Bốn đặc phái viên ở quảng trường đã liên quân, thêm vào đó hơn một nghìn người, nhưng liên quân yếu ớt như vậy? Hồi Hột cũng là một Khôi thùy nhất phẩm lôi, nhưng nó lại hết sức quan trọng với Đại Yến, toàn bộ dựa vào nói mới gắn kết với Khuyển Nhung và Thổ Phiên, Cảnh Thái còn lại một hai thần trí, đều sẽ không giết sứ đoàn Hồi Hột.

Tình thành loạn lạc như vậy, lòng dân xao động, Cảnh Thái nhất định phải đàn áp việc này, có vội, vừa rồi tuyệt đối không phải là cơ hội tốt cho Thổ Phiên, Khuyển Nhung, do đó, hai đặc phái viên của hai cường quốc này cũng vô phương.

Tình hình như vậy, Cảnh Thái phải trấn an quốc nội, rất có thể sẽ thay đổi thủ đoạn, đánh một hai nhà. Đánh ai? Cùng đánh Thổ Phiên và Khuyển Nhung, không chừng sẽ phải khổ chiến vài năm, chỉ có mỗi Nam Lý dễ bắt nạt, muốn đánh thì đánh, muốn ngừng thì ngừng, hơn nữa đánh nhất định sẽ thắng.

Mặc dù không đánh nhau, đối với Hồ đại nhân, Cảnh Thái muốn giết thì giết, đến binh còn có thể cho hả giận, dù sao Nam Lý cũng không đủ năng lực, cũng không dám phản công, nước yếu không ngoại giao, vẫn là đạo lý như vậy.

Tai nghe mới biết, chỉ cần Yến binh khống chế thế cục, liên minh bốn nước lập tức sẽ đánh vào, hoàn toàn không thể trông cậy.

Hồ đại nhân thấu đáo sự tình, làm sao không nhìn ra kết cục này, nhưng hắn vẫn lắc đầu:
– Bản thân của ta chính là đại diện công đạo, tóm lại, ta là chủ quản, ta không thể đi, nếu không Cảnh Thái vu ta là tình báo của Nam Lý kích động bạo động ở Tình thành, ….

– Ngài ngay cả thi thể cũng không còn, thật đấy.
Tống Dương ăn nói vô lễ, nhưng giọng điệu thành khẩn.

Hồ đại nhân nghe vậy, nhảy dựng lên:
– Sao ngươi nắm chắc vậy?

– Tình trạng hỗn loạn còn sớm, hơn nữa, còn có thể có một trận đại hỏa, bắt đầu cháy từ phía trước, cuối cùng sẽ quét qua hoàng cung, nơi chúng ta bây giờ có thể nhìn thấy, đều sẽ biến thành một đống cháy trụi, lưu lại là rất hồ đồ, e là không nhận ra được.
Tống Dương nói chuyên nhỏ giọng xuống, lại hỏi lại :
– Ngài không phải biết ta muốn phóng hỏa sao?

Phó Lôi sáng nay, từng thăm dò hỏi một câu, tuy không nói rõ, nhưng đủ để Tống Dương hiểu, lão biết kế hoạch phóng hỏa của hắn.

Hồ đại nhân hừ một tiếng:
– Ta chính là muốn nói với ngươi vài chuyện, ngày ngày không rời khỏi Chu Nho và người mù, tìm tới bọn họ ngoại trừ phóng hỏa ra, còn có thể làm việc khác sao, nhưng nhưng ta không biết, là phóng hỏa lớn như vậy.

Tống Dương cười:
– Hồ đại nhân khinh thường kỳ sĩ Nam Lý chúng ta rồi, người phóng hỏa và Quỷ Cốc Tử, đều là những người tài ba. Không cần phí lời, hoặc có thể sống sót, nhưng không thể cam đoan, tóm lại là có cơ hội, ngài có đi theo ta không?

Hồ đại nhân lập tức trả lời:
– Vô nghĩa, có thể sống ngốc mới lưu lại.

Tống Dương bật cười, thế mới biết, lão đầu trước đó là trước khi chết mới có thể nói vài câu khẳng khái

Hồ đại nhân lại hỏi:
– Rút cuộc trốn thế nào?

Tống Dương chỉ vào Quốc sư ở cách đó không xa, nói với Hồ đại nhân:
– Chúng ta ra khỏi thành với ông ta, sau đó “ xem vận may”.

Hồ đại nhân sửng sốt:
– Ông ta sẽ bảo vệ chúng ta sao?
Nói xong, lại cười khổ:
– Cho dù có thể ra khỏi thành thì sao chứ, Tình thành cách Nam Lý ngàn dặm xa xôi, dựa vào mấy người chúng ta có thể trốn khỏi đây sao?

Tống Dương cười ha hả:
– Con người ngài, sao lại luôn nói những câu ủ rũ thế, trốn rồi xem sao, chắc là không thể chạy xa được. Nhưng…
Nói xong, sắc mặt của Tống Dương trầm xuống:
– Mười, hai mươi người, có cơ hội trốn thoát, tất cả thì không thể.

Cả đoàn Nam Lý là hơn bốn mươi người, ngoài ra còn có ba trăm cấm vệ, trừ phi Tống Dương hóa thân Phật tổ ra, nếu không đâu thể mang nhiều người vậy.

Cấm quân ở bên cạnh Hồ đại nhân, lúc trước Tống Dương nói chuyện vẫn rất kiêng nể, tướng quân quay đầu cười với Tống Dương:
– Vô phương, tính mệnh của Hồ đại nhân và mười kỵ sĩ là chức trách của mạt tướng.

Tống Dương thở dài, không biết nên nói gì với gã, lúc này, không biết nơi nào truyền đến bốn cấp, tiếng pháo hiệu sáu nhịp vang hòa hoãn, , dân loạn tới….. lại đã xuất hiện một đội Yến binh, bao gồm cả cấm vệ quân tinh nhuệ trong cung tất cả đều lộ ra vẻ mặt mơ hồ chưa từng nghe, không hiểu.

Pháo lệnh, hiệu lệnh, tiếng trống đều có tiết tấu, tiết tấu không giống nhau biểu thị chỉ lệnh bất đồng, kinh sư tinh nhuệ tất cả đều vỗ ngực, nhưng tiếng pháo vừa rồi, trước đây thật sự chưa từng nghe qua. Một lát sau, vó ngựa ù ù, một đội hùng binh tiến vào Tình thành.

Nhìn trang phục, giáp trụ cùng vũ khí, rõ ràng là cấm thảo không thể nghi ngờ, nhưng bọn họ đều thoát khỏi tướng mạo của người Thùy, lấy một cây cỏ màu bạc lụa. Giơ lá cờ hiệu càng không phải là cờ Yến, Hoàng kỳ, long kỳ.

To như vậy, chữ ở giữa, đúng là chiến kỳ trấn quốc năm đó.

Cũng là Đàm quân “quân mã tinh nhuệ” huấn luyện có tố chất, đến mà không chút dấu hiệu, đánh thẳng vào điểm yếu của quân Yến, lập tức chiếm thế thượng phong, vốn đã nghiêm mật bao vây quân Thùy, lại bị phá vỡ vòng vây. Mà tướng sĩ Đàm quân đang chém giết cũng đồng thời hô lớn:
– “Trung thành dưới trướng Trấn quốc công, thề sống chết bảo vệ Tình thành.

Phản quân nổi dậy.

Trước tiên đem vạn dân Thùy rơi vào nước lửa, rồi lại cứu bọn họ ra khỏi nước lửa, việc làm này không chừng quốc ngỗ sẽ làm, Trấn quốc công cũng làm đúng như vậy.

Trấn quốc công tối nay tạo phản, có ba mục đích: Giết Cảnh Thái, đánh số chữ, chiếm lòng dân.

Trong ba việc này chỉ cần làm thành, ông ta sẽ ổn định không thiệt.

Trấn quốc công? Trấn quốc công ở đường Tứ Bình sao? Ông ta chẳng phải mắc bệnh mười mấy năm nay, mùa xuân năm nay chẳng phải đã bị chết cháy trong nhà rồi sao? Đột nhiên lại đến cứu loạn dân thùy thế này, dường như mọi việc đều có chút mơ hồ.

Rất nhanh phản loạn cấm quân hội hợp với dân Thùy phản loạn nói rõ chân tướng: Cảnh Thái làm hại trung lương, Trấn Quốc Công bệnh nặng vì bị hạ độc, may mà Tiên hoàng đánh giá khiến gian kế của Cảnh Thái thất bại, lão Soái đã bình phục, vốn đã nản lòng định ở ẩn, không ngờ hôm nay hôn quân làm loạn, không chỉ muốn giết riêng Quốc sư còn muốn tiêu diệt toàn thành, Trấn Quốc Công giận dữ truyền lệnh, các tướng sĩ dưới trướng phải rút gươm.

Trấn Quốc Công phất cờ khởi nghĩa không phải muốn đẩy lật Đại Yến, mà là phản đối bằng vũ trang, Cảnh Thái thoái vị mời Tân Quân nhân từ đăng cơ.

Tình hình nguy cấp, mệnh ở sớm tối, bỗng nhiên có một đội cường binh tiến tới, họ bức bách, một nhóm dân chúng phản loạn vô cùng cảm kích về trí đức của Đàm, đâu có thể chỉ cảm kích, so đo, phản ứng của Trấn Quốc Công đủ nhanh, lúc này Chủ tướng của phản quân truyền lệnh, phân ra làm hai đội nhỏ đi ngăn chặn Yến quân tập trận, đội quân vội giăng cơ, từ trong đội ngũ mang ra hơn mười xe ngựa, phía trên chở đầy ắp đều là binh khí.

Phản quân truyền lệnh hô to:
– Bây giờ chỉ có bấy nhiêu, cũng chỉ như muối bỏ biển, mãi không thể đủ được. Nhưng ta biết, đi mười dặm về hướng đông, trên đất Thùy có bí ngạn Hoàng thành, quân giới vô số, còn có vô ngàn tiền bạc và lương thực, có dám xông vào theo ta không? Cầm đao lên nào.

Một mệnh lệnh khác được truyền xuống:
– Cảnh Thái tàn sát quân Thùy, nếu không thể buộc lão thoái vị, ngày sau đợi lão lại nắm quyền, tất sẽ giáng tội lớn cho Chu Thùy. Tối nay, nhất định phải là ngươi chết ta sống.

Lời nói vừa buông ra, trong sân, đàm quân, cùng kêu lên, một câu lặp lại:
– Yến Nhi lang, cứu lấy non sông của tổ tiên ta, cứu lấy Đại Yến của ta.

Đích thực là tiếng rền vang, làm trấn động cả một khoảng không.

Lại thêm một tiếng, dân Thùy loạn lại đánh trống reo hò, sớm đã đỏ mắt, lúc này chính là lúc nhiệt huyết sôi trào, tất cả ùa lên cướp sạch tất cả quân giới, cùng đánh phản quân, bắt đầu vọt về hướng đông, chém giết không ngừng, thi hoành vô giáo. Một bước phố dài, một bước máu.

Khẩu hiệu của Thùy ân loạn lại thay đổi lần nữa, từ Quốc Ngỗ tội gì trở thành Cảnh Thái thoái vị.

Vốn là năm bè bảy mảng dường như đều là Loạn Thùy Dân, sự xuất hiện đột ngột của Loạn Thùy Dân, trở nên có mục đích, có tổ chức Thùy, tuy toàn bộ những việc vô kỷ luật đáng nói, nhưng ngàn vạn dân Thùy có mục tiêu giống nhau, lực lượng của họ cũng nâng lên trên diện rộng, hơn phân nửa tòa Tình thành lâm vào sự điên cuồng, mà lúc này, một kinh sư khác trước sau vẫn chưa hề lộ ra thực lực, cũng rốt cuộc là nhất nhất tăng binh.

Phản quân còn đây, loạn dân chưa lui, hộ thùy pháp lại chấn triệt toàn thành, Đại Lôi âm đài xuất binh.