Chương 42: Tiểu Bặc

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc Tát Mặc Nhĩ Hãn tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau rồi.

Nhâm Tiểu Bộ đã sớm về phủ, Tống Dương xếp mấy cái ghế vào với nhau để nằm canh giữ ở trước giường bệnh. Hắn ngủ rất tỉnh, người Hồi Hột hễ cử động là hắn lại tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn vương tử:
– Sao rồi, đầu đau không? Đan điền thì sao?

Tát Mặc Nhĩ Hãn cảm nhận một lát, lắc đầu nói:
– Không đau nữa, nhưng ngực có chút khó chịu.

Tống Dương vẻ mặt thoải mái:
– Ngươi kinh mạch bị hao tổn, hơi thở tích tụ, ngực vẫn bình thường. Đầu và đan điền đều không đau là tốt rồi, không lâu sau sẽ khỏi hẳn.
Nói xong, ngừng một lát rồi lại nói tiếp:
– Mấy quan sai đó ngươi cũng đừng lo, bọn chúng sẽ không tìm đến nơi này đâu.

Tát Mặc Nhĩ Hãn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mặt đặt vào Tống Dương:
– Lại được ngươi cứu rồi?

Tống Dương cười gật đầu:
– Số ngươi thật là may, lần này thiếu chút nữa là chết rồi.

Tát Mặc Nhĩ Hãn đương nhiên không hiểu ngầm ý trong câu nói của hắn, chỉ nhíu mày nói:
– Nợ ân tình của ngươi càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không quá tuyệt.
Nói đến đây, gã đột nhiên chuyển đề tài.
– Tống Dương, giúp ta thêm chút việc, đi tìm thuộc hạ của ta.
Gã nói rõ địa điểm liên lạc bí mật trong nước và ám hiệu cho Tống Dương, rồi cố sức giơ tay lên, giằng lấy khối ngọc ở cổ, nhét cho Tống Dương:
– Đây là tín vật, đưa cho bọn họ xem, sau đó dẫn họ về đây gặp ta.
Ngọc rơi xuống trong suốt, nhưng ở giữa có một viên hồng ngọc, nhìn lâu giống như một ngọn lửa hừng hực, lập tức từ trong ngọc đốt cháy tới ngoài, rõ ràng không phải là một thứ bình thường.

Trọng lượng của một mình Tát Mặc Nhĩ Hãn e là so với tất cả người Hồi Hột ở Nam Lý hợp lại cũng phải hơn một trăm lần, ngay cả gã cũng được Tống Dương cứu, dĩ nhiên không sợ mà nói cho Tống Dương biết địa điểm liên lạc bí mật.

Tống Dương không nói gì, nhận lấy ngọc bội rồi quay người đi, ngoài cửa còn có Hồng Ba Vệ của Nhâm Tiểu Bộ lưu lại, sự an toàn không cần phải lo.

Một canh giờ sau, Tống Dương dẫn theo một người phụ nữ cao lớn quay lại phòng trọ, vừa bước vào liền thấy Vương tử nằm trên giường, khuôn mặt của người phụ nữ tỏ ra vui mừng khôn xiết, liền xông tời quỳ rạp xuống đất, hai má áp vào tay vương tử, dùng tiếng Hồi nói điều gì đó, giọng điệu vừa thành kính vừa vui mừng, hẳn là đang cảm tạ trời đất thần thánh.

Tát Mặc Nhĩ Hãn hỏi:
– Sao lại có mình ngươi, Mạch Địch Giang và Khố Nạp đâu?
Ngay trước mặt Tống Dương, y nói bằng tiếng Hán, thể hiện là mình không có bí mật gì giấu ân công.

– Mạch Địch Giang bị trọng thương không chữa, sau khi trốn về không lâu thì chết, Khố Nạp bị thương ở đùi, tính mạng không sao nhưng cử động không tiện, A Hạ tự mình làm chủ, không để anh ta cùng tới gặp.
Người phụ nữ cao to cũng trả lời bằng tiếng Hán, giọng nói thuần khiết, nói rõ từng chữ lưu loát.

Tát Mặc Nhĩ Hãn ánh mắt tỏ rõ sự tức giận, Tống Dương đứng một bên bỗng thêm vào một câu:
– Tức giận không tốt cho vết thương, hơn nữa, việc này ngươi không thể trách Nam Lý.

Tát Mặc Nhĩ Hãn nhìn Tống Dương, miệng giật giật, chung quy không nói gì, chỉ hừ một tiếng.

Tống Dương cũng không nói thêm gì, lấy ngọc bội từ trong ngực quăng cho Tát Mặc Nhĩ Hãn:
– Người của ngươi đến rồi, giờ thì rời khỏi đây thôi, ta còn có việc.

Tát Mặc Nhĩ Hãn gật đầu:
– Nên đi thôi, ngươi có giữ lại, ta cũng không chịu được.
Sự nóng nảy của gã đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sau một câu lại tươi cười, mà tiếp đó, gã lấy lại ngọc

Đeo cho Tống Dương:
– Cái này tặng cho ngươi, ngươi đeo đi.

Tống Dương còn nói bảo bối này cũng giống với cái vòng tay trước đây, đều có ý nghĩa là “nợ ngươi một tặng phẩm, lúc nào cũng có thể đến lấy”, lắc đầu cười nói:
– Sao lại thêm cái này, vòng tay ta cũng không cần.

Không ngờ còn chưa nói xong, người phụ nữ cao to thấy Vương tử tặng ngọc bội cho Tống Dương, vẻ mặt trở nên vô cùng kinh ngạc, quay người về phía Tống Dương, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt hắn, hai tay giơ lên cao quá đầu, cẩn thận giữ tay Tống Dương, sau đó ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn.

Tống Dương giật mình, Tát Mặc Nhĩ Hãn cười lớn, kết quả tác động tới miệng vết thương, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Người phụ nữ người Hồi hoàn thành xong “nghi thức” lại cung kính nói với Tống Dương:
– Võ sĩ A Hạ bái kiến Vương gia Tống Dương, ánh sáng của thánh hỏa mãi mãi chiếu sáng bầu trời.
Đoạn ứng đối khó đọc, vừa giống cầu nguyện vừa giống chúc phúc, cái khó là bà ta dịch tiếng Hồi thành tiếng Hán, vẫn có thể nói ra lanh lảnh.

Tống Dương hoàn toàn không quan tâm tới phần sau mà bà ta nói, hắn chỉ nhớ câu đầu “ Bái kiến vương gia”, không đợi đối phương nói xong đã vội vàng đỡ bà ta đứng dậy,
– Sao lại thế này?

– Hỏa tâm ngọc tượng trưng cho sự quan tâm, bảo hộ đối với sứ giả của thánh hỏa, nó là sinh mạng, là quyền lực, là địa vị của sứ giả, là tượng trưng cho tất cả mọi của cải.
A Hạ bắt đầu giải thích, nhưng dùng từ không được tự nhiên lắm, Tống Dương nghe hiểu được vài phần, quay đầu nhìn Tát Mặc Nhĩ Hãn:
– Ngươi đem ngọc bội tặng ta, ngươi không làm vương tử nữa, nhường cho ta làm sao?

Vương tử bị cách nói của hắn dọa một trận, càng ho nhiều hơn, đồng thời dùng sức lắc đầu.

Tặng ngọc ý nghĩa trọng đại, nhưng không phải là “ biếu tặng” mà là một cách tán thành, ngụ ý chia sẻ.

A Hạ biết sự giải thích trước đó của mình không được cao minh, rõ ràng bỏ đi các từ ngữ trau chuốt, trực tiếp nói thẳng ra:
– Giống như huynh đệ khác họ của người Hán.

Nói xong, A Hạ đứng lên, mỉm cười nói tiếp:
– Tát Mặc Nhĩ Hãn nguyện chia sẻ vinh quang, khó khăn với người, tình bạn thực sự, thánh hỏa minh chứng, vĩnh viễn không phản bội.

Phong tục bất đồng, nghi thức cũng bất đồng, người Hồi không bái tạ thiên địa, giữa quý tộc trao đổi hỏa tâm ngọc chính là tượng trưng cho tình bạn chân chính.

Lập tức, địa vị của Tống Dương và Tát Mặc Nhĩ Hãn là ngang nhau rồi, cho nên A Hạ cũng bái kiến hắn bằng nghi lễ của Vương gia.

Lễ vật này thực sự không nhẹ, Tống Dương không vội vàng nhận, đợi sau khi Tát Mặc Nhĩ Hãn hơi thở nhẹ nhàng, mới hỏi,
– Từ nay về sau, người thân của ngươi cũng chính là người thân của ta?

Tát Mặc Nhĩ Hãn cười nói:
– Đó là điều tất nhiên, ngoài vợ ra, trái lại cũng vậy, người thân của ngươi cũng là người thân của ta.

– Ta không có người thân, trước đây có cậu, nhưng chết rồi, thi thể bị kẻ thù nấu chín, chia làm hai.
Mỗi khi nhắc đến việc này, Tống Dương lại đau lòng.

Tát Mặc Nhĩ Hãn bỗng nhiên phẫn nộ, lớn tiếng truy hỏi:
– Kẻ thù là ai?

– Việc báo thù không cần ngươi quản.
Tống Dương lắc đầu:
– Nhưng ông ấy đã xuống mồ an nghỉ, ta không muốn người khác làm phiền ông, nếu không huynh đệ bằng hữu cũng không làm, chỉ có kẻ thù.

Tát Mặc Nhĩ Hãn bị lời nói của hắn làm cho hồ đồ, nhíu mày, thuận miệng nói:
– Điều này là đương nhiên, ai cũng không thể quấy nhiễu lão nhân gia nữa.

Tống Dương giọng điệu bình tĩnh:
– Mau rời khỏi Nam Lý đi, việc ngươi muốn làm ta không cho phép.

Tát Mặc Nhĩ Hãn cuối cùng cũng giác ngộ ra điều gì đó, nói với A Hạ:
– Ngươi ra trước đi, đợi ở ngoài.
Đợi thuộc hạ đi khỏi, gã mới nhìn Tống Dương, rất đột ngột hỏi:
– Bản lĩnh của A Hạ rất lớn, đơn đả độc đấu, chắc hẳn có thể thắng ngươi.

Có thể đứng vào mười người kiệt xuất của người Hồi Hột, lại có thể xếp vào võ sĩ Ba Giáp quả thật rất phi phàm, nếu không hôm qua cũng không thể nào thoát khỏi vòng vây.

– A Hạ là tâm phúc của ta, cũng là người phụ nữ của ta.
Tát Mặc Nhĩ Hãn nói tiếp :
– Ta bảo nàng ra ngoài không phải không tin nàng, mà là muốn ngươi yên tâm.

– Bây giờ ngươi muốn giết ta dễ như trở bàn tay, mạng của ta nằm trong tay ngươi, cho nên ngươi có chuyện đừng ngại, cứ nói thẳng.

Vương tử có khí phách của gã, Tống Dương cũng không giấu diếm thêm:
– Lạo dịch đến từ thi thể của cậu ta.

Tát Mặc Nhĩ Hãn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trầm ngâm một lúc, một lát sau lại thở ra một hơi dài:
– Thi thể hiện nay trong tay ngươi?
Nói xong, không đợi Tống Dương trả lời, lại lập tức giải thích nói:
– Nguồn gốc của ôn dịch ta có thể không cần, nhưng nó không thể bị nước khác nắm giữ, ý của ta, ngươi hiểu chứ?

– Ông ấy đã xuống mồ yên nghỉ, không ai có thể tìm thấy, không ai có thể đoạt lấy, trên đời này sẽ không có lạo dịch nữa.
Nói rồi, Tống Dương đột nhiên tăng thêm ngữ khí:
– Ngươi phải nhớ, trên đời này sẽ không còn lạo dịch nữa, ta dùng mạng sống của ta để thề.

Vẻ mặt của Tát Mặc Nhĩ Hãn thả lỏng:
– Vậy thì không sao rồi, nhận lấy ngọc bội của ta đi.

Tống Dương cũng cười, đồng thời nhận lấy ngọc bội, lại không tìm ra cái gì thích hợp để đáp lễ, ngọc thạch trong ngực là của cậu, vòng châu báu trên tay là Tô Hàng, trên người hắn không có vật gì thừa, sờ trong túi, lấy ra được một con dao nhỏ từng dùng để cắt thịt thối khi hành nghề y, đưa qua:
– Chính là cái ý đó, Vương gia đừng chê món nghèo hèn.

Tát Mặc Nhĩ Hãn không tính toán những cái này, chìa tay nhận lấy con dao, đồng thời cười nói;
– Sau này đừng gọi vương gia, vương tử gì đó, cứ gọi tên ta, Khuê Ni Đồ Ngả Địch. Dùng tiếng Hán các ngươi để gọi, là ý “mặt trời xuất hiện rồi”, chính là “Nhật Xuất Đông Phương”.

Vương tử giọng điệu đắc ý, cảm thấy cái tên của mình rất uy phong lẫm liệt, Tống Dương ngạc nhiên gật đầu nói:
– Nhật Xuất Đông Phương, duy ta bất bại. Quả nhiên là tên hay.

Nhật Xuất Đông Phương, mặt lộ sự vui mừng:
– Đây là bài thơ gì, làm rất hay.

Tống Dương cười lớn, gọi A Hạ vào phòng, đỡ “Nhật Xuất Đông Phương” rời khỏi quán trọ, việc sau đó không cần Tống Dương lo nữa. Chỉ là khi cáo biệt hắn lại dặn dò đối phương:
– Cố gắng đừng động vào nước, ảnh hưởng không nhỏ với vết thương.
Lúc này Nam Lý đã vào mùa, từ nam đến bắc nơi nơi đều âm u, cho đến trước tháng tám mưa phùn cũng không dứt, có thể thấy một hai ngày trời nắng là ông trời đã khai ân lắm rồi.

Sau khi bọn họ đi khỏi, Tống Dương vẫn ở lại phòng trọ, đợi tin phía bên Nhâm Sơ Dung, không biết bao lâu sau, Tống Dương đang ngồi buồn chán trên ghế đột nhiên “ ôi” một tiếng, chợt nhớ lại một chuyện tháng chạp năm ngoái, khi ngoài thành Thanh Dương bức ép Tiểu Phất, Nhâm Tiểu Bộ từng ôm đầu trên mặt đất, ngắt lời:
– Huynh đệ kết nghĩa, ngươi là vì huynh đệ kết nghĩa mà đến tham dự.

Cũng giống với “nội chiến người Man” trong quán trọ, Nhâm Tiểu Bộ chưa biết trước tuy nhiên không có cách nào nói toạc ra chân tướng, nhưng lại có thể điểm trúng một hai phần trong đó, ít nhất là có một vài chi tiết nhỏ liên quan tới việc lớn.

Phải biết rằng, cho đến hôm qua khi cứu “Nhật Xuất Đông Phương”, Tống Dương vẫn chưa hiểu được, bản thân đã phải kết nghĩa huynh đệ.

Miệng vừa hít khí lạnh, Tống Dương vừa suy nghĩ. Không ngờ, Nhâm Tiểu Bộ vẫn là Nhâm Tiểu Bặc.

Nhưng bảo bối như nàng có thể “ biết trước” vậy, trọng lượng so với “độc nguyên” sợ là không nhẹ hơn, lại làm sao có thể bị điểm trúng, Tống Dương chợt mỉm cười, lí do này không khó nghĩ, nàng đều có vài chi tiết nho nhỏ không quan trọng, thật sự muốn tin, coi như là tiếp tục truy xét, trái lại sẽ chậm trễ đại sự.

Lấy ví dụ, giả dụ hai quân hỗn chiến, Nam Lý tìm Nhâm iIểu Bộ đến nghĩ kế “ đối phương sẽ tấn công từ hướng đó”, tiểu nha đầu rất có thể sẽ tính kế “ tây phương mã tĩnh phi yến”. Nhưng trên thực tế, hướng tây có lẽ chỉ là một đội địch thủ thám báo nhìn qua thì thần bí, nhưng lại không có tác dụng gì.

Nhưng cho dù nói thế nào, đợi lúc Nhâm Tiểu Bộ tới tìm mình, cũng phải hỏi cho rõ.

Quả nhiên, đợi đến lúc hoàng hôn, Nhâm Tiểu Bộ giống như một cơn gió, chạy tới tìm Tống Dương. Chỉ là Tống Dương hỏi tới “ kết nghĩa huynh đệ”, vẻ mặt nàng mờ mịt,
– Cái gì mà huynh đệ kết nghĩa? Ta từng nói sao?

Công chúa điện hạ hờ hững qua quýt, lời nói nửa năm trước đã quên sạch từ lâu rồi.