Chương 42: Đạo Quân Quái Vật

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tống Dương từng nghe nói đến bão cát đen.

Ở biên cảnh Đại Yến, sau khi giết trung đội lính lang, Hữu thừa tướng từng đứng trước các chiến lợi phẩm Ba Hạ thu được, nói về việc của sa dân, trong đó có nhắc đến một câu ‘Sa dân có thần lực, có thể triệu tập bão cát đen’, đối với cách nói thần loạn quỷ lực này Tống Dương trước giờ cũng chỉ là cười rồi thôi nhưng bỏ qua cách nói thần tiên pháp lực hoang đường kia, Tống Dương chưa từng nghĩ đến, bão cát đen lại như thế này…

Có liên quan đến bão cát đen, trên thảo nguyên chỉ là một truyền thuyết. Chỉ có người nhìn thấy hình dạng đại khái của nó từ xa nhưng chưa từng có ai nói được tình hình khi thân lâm vào cảnh đó, nguyên nhân rất đơn giản, tất cả dân du mục từng trải qua bão cát đen đều đã chết rồi.

Cũng vì không ai có thể nói được nói rốt cuộc đáng sợ như thế nào cho nên nó mới là điều khủng khiếp thật sự trên thảo nguyên.

Trong kiếp trước, tin tức phát triển, Tống Dương chưa từng tự thân trải qua bão cát lớn thật sự nhưng hắn có xem qua văn tự ghi lại, hình ảnh tư liệu, hắn tất nhiên sẽ không xem thường uy lực này của tự nhiên. Mặc dù hắn cho rằng mình chưa từng xem thường nhưng đến khi bão cát đen bạo hành giáng tới, hắn mới giật mình phát hiện, vẫn là hắn đã xem thường rồi.

Đột ngột đến mức không thể lý giải được, nói đến là đến, hoàn toàn không có dấu hiệu, bóng đêm không cách nào lý giải được, ánh mắt vừa nhìn đã bị hãm lại ngay; lực lượng không cách nào lý giải được, chỉ bằng một tiếng vang lúc bộc phát đã có thể đoạt đi tâm trí của người bình thường.

Gió mạnh đến, đập thẳng vào mặt.

Tống Dương không thể lo nghĩ nhiều, nội kình theo tâm ý mà phát kích, cố gắng phát huy long tước xung thân pháp đến cực độ, xẹt qua bên cạnh đồng bạn trước khi gió lốc kịp đến, nhanh chóng bôi cao thuốc thanh tâm định thần lên chóp mũi đám người Tề Thượng Ba Hạ, giúp họ loại trừ mê muội tạo nên bởi tiếng vang khi gió lốc bộc phát lúc nãy, sau đó một tay đỡ Búp bê sứ đang ngất dậy, cõng nàng sau lưng.

Cứu Tạ Tư Trạc trước không phải vì giao tình giữa nàng và hắn sâu nhất, chỉ vì cơ thể Búp bê sứ yếu nhất, cần cứu hộ nhất, mặt khác, suốt đường đi này cũng luôn là Tống Dương cõng nàng, bây giờ gần như đã thành quán tính.

Gần như cùng lúc, Đại tông sư ở bên cạnh bật hơi lên tiếng:
– Thóa!

Một chữ gào to, loại chân âm huyền công sư tử rống của Phật gia nhằm mục đích đánh thức đồng bạn dậy, có công hiệu giống như thuốc bôi thanh tâm của Tống Dương. Dù người hôn mê không thể lập tức tỉnh hoàn toàn nhưng đám Tề Thượng Ba Hạ cũng đã thấy tỉnh táo hẳn lên.

Mà lúc này, Tống Dương mới phát hiện La quan đã ở sát ngay bên cạnh mình với ý bảo vệ cho nhau, không nói cũng biết.

Bão cát đen đã xông đến, thổi y phục mọi người tung bay phất phới nhưng cũng chưa đáng gì, điều thật sự khiến Tống Dương sợ hãi là không biết có phải do uy lực của bão cát đen không mà mặt đất dưới chân cũng đang rung động, bùn đất nhanh chóng lỏng ra, cho thấy dấu hiệu sắp sụp xuống.

Đại tông sư cao giọng gào lên:
– Không còn lựa chọn, xông qua đi, trên đường lúc nào cũng phải lên tiếng báo vị trí.
Chỉ trong thời gian một câu nói, người mạnh đã dẫn theo người yếu, cùng với La Quan hướng về mảng bóng tối trước mắt mà xông qua!

Đúng là không được lựa chọn, bão cát đen từ phương bắc đến, đám tội phạm trốn chạy đang ở bờ thung lũng, vốn không có đường để lui, đất đá dưới chân lại có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, tình hình bây giờ cũng giống như đang đặt mình ở miệng thác nước, nếu muốn sống thì chỉ có thể dùng toàn lực để ngược dòng mà lên.

Lúc nguy hiểm đe dọa, Tề Thượng Ba Hạ quan tâm nhất vẫn là an nguy của tiểu thư nhà mình, hai người chia ra hai bên trái phải hộ tống bên cạnh Tống Dương, cùng chui vào trong bóng tối.

Trong nháy mắt khi xông vào bão cát đen, Tề Thượng chỉ cảm thấy trước mắt tán loạn, mũi cay đến mức không chịu nổi, nước mũi giàn giụa, giống như bị người ta đánh tới tấp lên mặt nhưng không phải là tát tay mà là đánh bằng thanh trúc, trên mặt đau rát, nóng bỏng… Bão cát, lực mạnh khủng khiếp, cái đau khi đánh lên người thật không thể xem là ẩu đả bình thường.

Tất nhiên gió lốc không chỉ đánh lên mặt nhưng sự việc rõ ràng là Tề Thượng vừa đụng vào một trận ‘chàng đầu phong’, trong gió lốc thì ‘chàng đầu phong’ là hung hãn nhất.

Ba Hạ chỉ cách Tề Thượng có vài thước, sau khi đi vào bão cát, cảm giác đầu tiên lại hoàn toàn tương phản, mặt Ba Hạ không sao nhưng dưới chân lại không xong, có một lực rất mạnh rút cổ chân gã, không kịp phòng bị chân Ba Hạ đại loạn, ngã bổ nhào xuống đất.

Trong tình cảnh như thế, ngã nhào là việc rất dễ dàng nhưng muốn đứng lên trở lại thì cực kì khó khăn. May mà gãvừa ngã xuống, đột nhiên có ai giữ lại, Tống Dương một tay kéo gã lên, giúp gã đứng trở lại.

Trong nháy mắt đó, Ba Hạ thậm chí còn tưởng trong bão cát đen ẩn nấp kẻ địch, lợi dụng lúc gã không phòng bị đánh lén dưới chân nhưng đột nhiên hiểu rằng đúng là đánh lén nhưng không phải kẻ địch mà là lực gió… Ba Hạ giật mình, việc của mình thì mình biết, gãrõ hơn ai hết, bản thân từng vì rèn luyện lực cho đôi chân tốn không ít tâm huyết, đứng vững là bản lĩnh mà gã đắc ý nhất, bảy tám thanh niên bình thường đừng mong lay động bước chân gã, cho dù một con bò vàng ở đối diện chạy đến, nếu gã không muốn nhường đường, bò cũng đừng mong đẩy lùi được gã. Hoàn toàn không thể ngờ rằng trong bão cát đen, một trận ‘tảo địa phong’ đã dễ dàng ném gã đi.

Tề Thượng đụng ‘chàng đầu’, Ba Hạ gặp ‘tảo địa’.

Ba Hạ vẫn thật sự không tin bản lĩnh mà bản thân vất vả khổ luyện đến một trận gió cũng không chống đỡ nổi, ngay lập tức áp khí bình ổn bước chân. Ba Hạ không phải thẳng ngốc nhưng trời sinh gã tính tình bướng bỉnh, bây giờ thật sự định phân cao thấp với gió rồi, trong lòng đầy suy nghĩ ‘Ngươi thử ném ta một lần nữa xem’, kết quả hoàn toàn không nghĩ tới ‘tảo địa phong’ đã hoàn toàn biến mất, thay bằng một trận gió lạ khác, giống như vật chất đánh lên vai trái của hắn, đánh đến thân hình gã cong lại… Lúc này, tiếng nói của La Quan vang lên:
– Hướng gió vạn biến, mọi người cẩn thận!

La Quan nói không đủ chính xác… không phải hướng gió vạn biến mà là có vạn loại hướng gió.

Một mảng bão cát đen cực lớn, từ bắc hướng về, nam quét qua, bên trong không khí lưu động kịch liệt hóa thành vô số trận gió tả xung hữu đột, tất cả các trận gió có lực cực lớn, về phương hướng chính thì theo bão cát mà di động nhưng mỗi trận gió cũng tự vận động hỗn loạn, hoàn toàn không theo kết cấu nào.

Nếu xem bão cát đen như một dòng hải lưu cực mạnh, trong đó, vô số trận gió hống hách là những đàn cá mập trong hải lưu, cùng lúc bơi theo hải lưu hướng về phía xa nhưng bọn chúng cũng va chạm lung tung trong nước. Nếu không phải rơi vào cảnh này thì lại có ai có thể tưởng tượng được cảnh trong bão cát đen lại là cảnh tưởng như vậy.

Nhưng vô số trận gió đến không hình dạng, đi không để lại tung tích, đánh đến người ta hộc máu cũng chưa phải là uy lực khủng khiếp nhất của bão cát đen, cái khiến người ta kinh hãi của trận bão cát này chính là ở một chữ ‘đen’.

Đặt mình trong gió lốc đen, mất đi không chỉ thị lực mà là tất cả cảm giác đều hoàn toàn mơ hồ, gần như là ngũ giác tê liệt. Thậm chí trong lúc hốt hoảng, trong lòng Tiểu Uyển có thêm một ảo giác kì quái: thân thể không thấy nữa, Mộ Dung Tiểu Uyển ta chỉ còn là một du hồn… chỉ toàn bóng tối, kìm hãm ngũ giác con người, dường như thân thể cũng bị hòa tan.

Mặc dù sợ hãi, bất lực nhưng Tiểu Uyển vẫn nhớ rõ lời dặn dò của Đại tông sư trước khi đi vào gió lốc, mặc cát bụi bay vào miệng, nàng hít một hơi dài, bật hơi rống lên để báo cho đồng bạn biết vị trí của mình nhưng bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ tới là chính mình vừa mở miệng chưa kịp lên tiếng, gió mạnh đã nhanh chóng xoáy vào giống như bị ai đấm một phát vào trong miệng, âm thanh của Tiểu Uyển ngay lập tức bị dội trở lại, cát tràn vào ngực, vào bụng, cổ họng đau rát, yết hầu như sắp vỡ tung đến nơi.

Tiểu Uyển trầm hẳn lại… mắt không nhìn thấy, miệng hô không ra hơi.

Nói về đánh nhau, Tiểu Uyển tuyệt đối không phải đối thủ của Tề Thượng hoặc Ba Hạ; nói về giết người, nàng càng không thể so sánh được với hai nhân vật hắc đạo chân chính này; nhưng nếu so về khí lực, nội kình, Tề Thượng Ba Hạ còn thua xa nàng. Tiểu Uyển trời sinh có sức mạnh, luyện công càng khắc khổ hơn ai hết, căn cơ vô cùng vững chắc, nếu nàng cũng không thể hô lên một tiếng trong bão cát thì trong tất cả mọi người đi cùng, ngoại trừ Tống Dương và La Quan, sẽ không có ai có thể lên tiếng được.

Thật ra cho dù có thể hô lớn thành tiếng thì đã sao? Trong tai chỉ toàn nghe tiếng cuồng phong gào thét, giống như có một vạn cái trống da trâu đang được đánh vang ở bên tai, sợ là chính nàng cũng không thể nghe được tiếng của bản thân.

May thay, trận gió tuy là hống hách dữ dội nhưng vẫn không lấn át được tiếng rống to của Tống Dương.

Càng dữ dội thì càng cần công pháp mạnh, từ đao pháp, quyền pháp, đến thân pháp, lại đến nội công tâm pháp, nội kình do long tuyền chuyển cuồn cuộn chuyển đi, lúc Tống Dương mở miệng có lẽ không phát ra được tiếng hô vang dội nhưng ít nhất nội kình cũng có thể giúp tiếng hô của hắn ra khỏi miệng, có thể đảm bảo âm thanh lan đến trước tai của đồng bạn ở bên cạnh, không nhanh chóng bị cuồng phong đánh tan.

Tiếng hô của Tống Dương vang lên cũng không phải để nói gì, chỉ là thông báo cho đồng bạn biết phương hướng của mình, hô hoán mọi người hội tụ lại từ các phía. Nếu là lúc bình thường thì đây chỉ là hô hoán một tiếng bình thường nhất nhưng vào lúc này lại như ngọn đèn hồi sinh duy nhất trên con đường đi đến hoàng tuyền.
Đại tông sư không rống, lão đang đi theo sau Tống Dương, vừa nãy sau khi nhắc nhở mọi người ‘hướng gió vạn biến’, không biết lão đã phát hiện ra sự vật thú vị gì, bỗng nhiên nhảy lên bắt lấy một thứ gì đó trong bão cát, bây giờ đang hứng thú đùa nghịch nó… Thượng phẩm đến tông sư, tông sư đến giáp đỉnh, thế quy vu ý, ý hòa vu hư, hai tầng cảnh giới tu luyện này không chỉ là theo đuổi lực lượng đơn thuần mà là nhận thức tự nhiên, cảm ngộ việc người và trời hợp nhất.

Đại tông sư có hung mãnh hơn cũng không thể giết hết một ngàn sĩ binh được huấn luyện bài bản mà một trận bão cát đen thì có thể nuốt trọn một tòa đại thành phồn hoa nhưng lại không nuốt nổi một vị giáp đỉnh cao thủ.

Đây mới là khác biệt giữa nhân vật giáp đỉnh với cao thủ bình thường. Tai ương đối với người khác nhưng chỉ là gió mát quất vào mặt đối với Đại tông sư.

La Quan bỗng nhiên cười, không thấy lão cố ý dùng sức mà tiếng cười lại vang đến tai Tống Dương một cách rõ ràng:
– Là đầu chim, rất tốt.

Thứ La Quan bắt được trong gió lốc chính là thi thể một Khố Tát, gân cốt đứt gãy, đến cánh cũng bị cuồng phong xé nát mất một đoạn. Liệp ưng trên trời cũng không thể chạy thoát được bão cát đen… Suốt đường đi, đại tông sư đã chịu đựng đám quái điểu này nhiều rồi, bây giờ đúng là vui vẻ.

Cười mấy tiếng, La Quan tiện tay ném cái xác chim đi.

Nghe tiếng La Quan còn nhàn hạ thoải mái như vậy, Tống Dương cũng không biết nên cười hay nên mắng, bất đắc dĩ lắc đầu, miễn cưỡng nói:
– Mọi người đừng chạy tản ra.

La Quan cười ha hả:
– Không tản, đều đang đi theo mà…
Lời còn chưa nói xong, không biết tại sao âm thanh của lão đột nhiên ngừng lại, người khác nhìn không thấy nhưng trong mắt hắn đang dâng lên vẻ cảnh giác.

La Quan lại mở miệng:
– Đứng yên, đừng động!
Bốn chữ vang lên, cùng lúc, lão bước chân một cái từ phía sau Tống Dương lên phía trước, thậm chí còn đưa tay bịt miệng Tống Dương, không để Tống Dương tiếp tục lên tiếng hô để chỉ dẫn phương hướng cho đồng bạn.

Bóng tối bao trùm, đến thị lực của La Quan cũng không cách nào xuyên qua nhưng so với bóng tối, tiếng ồn do gió lốc thì ít hơn nhiều cho nên lão có thể nghe được, La Quan nghiêng đầu, nhắm mắt, tập trung lắng nghe.

Một lát sau, La Quan mở mắt ra, không biết từ lúc nào mà con ngươi hắn đã rút lại, ánh mắt như kim châm, miệng thì thào nhắc câu ‘Yêu quái sao?’, chợt thân hình lại nhoáng lên một cái, biến mất không còn thấy nữa…

Nam Vinh Hữu Thuyên đang cõng A Y Quả, lẳng lặng đứng ngay tại chỗ, nàng không biết đội ngũ tại sao lại dừng lại nhưng ít nhất có thể hiểu được e rằng họ gặp phiền toái rồi, bỗng nhiên cánh tay trái hơi bị kéo căng, một bàn tay đang nắm lấy mình, không phân trần gì đã túm lấy kéo đi, lực rất lớn khiến nàng không cách nào chống lại.

Nam Vinh ứng biến ngay, tay kia nhanh chóng tấn công cường địch nhưng không đợi nàng đánh vào người, đối phương đã thấp giọng nói:
– Là ta.

Tiếng của La Quan.

Đại tông sư không kéo Nam Vinh quá xa, chỉ là kéo về bên cạnh vài bước, để nàng đứng vững trở lại rồi dặn dò:
– Đứng ở đây, trừ phi có hiệu lệnh của ta, nếu không tuyệt đối không thể động đậy!
Nói xong, lão không đứng lại nữa, lại nhoáng một cái nhảy đến bên Ba Hạ, kéo Ba Hạ đứng trước Nam Vinh, tiếp đó là Tề Thượng, Tiểu Uyển, Tống Dương… Đại tông sư sắp xếp tất cả đồng bạn thành một hàng, mọi người đứng rất gần nhau, khoảng cách giữa hai người chưa tới một thước, người phía sau chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm lấy cổ người phía trước.

Sau cùng, La Quan lại đứng phía trước Tống Dương, trở thành người đứng đầu.

Còn lo đội ngũ sắp xếp chưa thẳng hàng, La Quan lại kiểm tra một lần nữa, sau đó mới yên tâm, trầm giọng nói:
– Đợi lát sẽ có thứ gì đó xông đến đây, mọi người đừng kinh hoảng, cách giữ mạng nằm ở chỗ: đứng yên bất động.

Nói xong, lão lại hạ thấp giọng nói với Tống Dương:
– Ngươi cũng không được động, mọi sự đều có ta.

Miệng Tống Dương động đậy nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ cười một cái. Cuồng phong hung mãnh thổi lệch cả nụ cười cũng Tống Dương, trở nên khó coi vô cùng…

Thấy trận thế của La Quan, Tống Dương tất nhiên hiểu ý của lão, không biết thứ gì sắp đến đây, mọi người chạy tán ra, khó tránh sẽ gặp họa cho nên La Quan sắp xếp mọi người thành một đường thẳng, tự mình đứng đầu chắn gió mưa cho đồng bạn phía sau.

Lão nói: cách giữ mạng là ở chỗ đứng yên bất động; thật ra lão lại nói sai rồi, cách giữ mạng của mọi người là ở: La Quan.

Lúc này, Tống Dương bỗng nhiên cảm thấy sau lưng nhẹ nhàng động một cái, sau đó, một đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đưa lại ôm lấy cổ mình, Búp bê sứ tỉnh rồi.

Bàn tay nhỏ lạnh lẽo sờ lên hai má Tống Dương, sờ vào mắt, vào mũi rồi miệng… Sau khi thăm dò rõ, Búp bê sứ yên tâm rồi, mình vẫn đang được Tống Dương cõng, nàng rất bình tĩnh, nghiêng đầu dựa lên vai Tống Dương, như vậy thật thoải mái.

Mặt đất dưới chân rung động, trong tai cuồng phong gào thét, Ba Hạ vươn tay đè lên bả vai Tiểu Cổ ở phía trước, gã cũng không hề chiếu cố gì Tạ Môn tiểu cẩu này, người hắn muốn tựa lên là Tề Thượng… Tiểu Cổ đang nằm trên lưng Tề Thượng. Ba Hạ biết Tề Thượng rành khinh công, bước chân không thể gọi là vững vàng nên phải giữ hắn lại, gió to thế này, giữ lại để hắn không bị thổi đi… Nếu không, sau này không còn ai nói thay phần lời của mình nữa.

Tiểu Uyển đứng rất vững, trong lúc chờ đợi, bỗng nghiên làm động tác kì quái: nàng cởi đai lưng của trường bào. Một sợi đai lưng khá dài được nàng tháo ra xong lại được thắt lại nhưng khác với lúc trước ở chỗ: lúc trước đai lưng chỉ thắt trường bào, bây giờ cột cả Ban đại nhân phía sau lưng vào cùng với mình, lúc nãy cũng không hề làm như vậy. Lão đầu tử ở Nam Lý không phải người tốt nhưng suốt chuyến đi này vẫn luôn đối xử tốt với Tiểu Uyển. Uyển đại gia không như những cô nương bình thường với nhiều thiện tâm nhưng nàng không ngốc, ai tốt với nàng trong lòng nàng biết.

Bây giờ Nam Vinh Hữu Thuyên đang phiền muốn chết vì A Y Quả… Có lẽ là cảm thấy chết đến nơi rồi, nếu không thân thiết một chút thì sẽ có lỗi với lời tiên đoán ‘sống lâu trăm tuổi, tam thê tứ thiếp’ của Đại A Mỗ khi mình vừa sinh ra nên A Y Quả bắt đầu cười tủm tỉm, thổi hơi vào tai Nam Vinh, làm ra vẻ nhàm chán. Nam Vinh chỉ muốn thúc một cái cho A Y Quả văng đi.

Đứng yên, chờ đợi, Tống Dương bỗng nhiên nhớ đến một việc là đưa Xuân Sam trong tay cho La Quan ở phía trước. Lần này, Đại tông sư không cự tuyệt nữa, do dự một lát rồi tiếp nhận bảo đao.

Tuyệt kĩ cung sát chỉ là một nửa bản lĩnh của La Quan, khi không có tên để bắn, đao cung song sát mới thật sự là chiến pháp đáng tự hào của lão.

Bão cát vẫn điên cuồng như cũ nhưng bầu không khí khá yên bình, ai ai cũng làm việc gì đó, nghĩ việc gì đó.

Đáng tiếc chỉ là một khoảnh khắc yên bình, cùng với nguy hiểm đến gần, Tống Dương cuối cùng cũng nghe được âm thanh mà La Quan đã nghe thấy trước đó: vỗ cánh!

Yến Tử Bình tiếp giáp núi non, dù người lớn hàng ngày đều dặn dò bọn con cháu không được chạy vào trong núi chơi nhưng bọn chúng tất nhiên không thèm nghe, càng không cho đi thì chúng càng phải đi… Trong một khoảng thời gian rất dài, Tống Dương cũng không hiểu rõ, mình rõ ràng là người xuyên việt, trong đầu có kí ức kiếp trước, nếu theo tuổi tác của tâm lý mà nói, hắn mới sinh ra đã là người lớn rồi, trở lại thành đứa trẻ là việc không còn cách nào khác nhưng không nên lại có ý niệm nghịch ngợm mới phải. Nhưng trước năm mười tuổi, hắn thật sự ngồi không yên, ngăn không được, nhất định phải tìm việc gì đó để làm.

Đến sau này, cũng phải trong lúc vô tình nói chuyện với Vưu thái y, nhờ người giải thích những nghi vấn nhỏ của hắn… Không chỉ người mà chó mèo, gà vịt, dê bò lúc nhỏ cũng sẽ nghịch ngợm, chạy tới chạy lui, nhảy lên nhảy xuống không ngừng, nguyên nhân là do sinh mệnh mới đang nỗ lực thích ứng với cơ thể mình để khiến tâm tư và thân thể thêm thống nhất. Nói như vậy, sự nghịch ngợm, hiếu động lúc nhỏ là bản năng tự thích nghi, không có liên quan đến tâm tính có thành thục hay không.

Người xuyên việt cũng không thể ngăn được bản năng, Tống Dương lúc nhỏ cũng giống mấy đứa trẻ khác trong trấn, không ít lần chạy lên núi, trong đó trải nghiệm khắc cốt ghi tâm nhất là đi lạc vào một động dơi, lúc bản thân cũng không biết mình đang ở đâu thì ngàn vạn con dơi bị kinh động bởi vật lớn đột nhiên xâm nhập là hắn, cùng một lúc vỗ cánh tới tấp, đinh tai nhức óc, tiểu Tống Dương sợ hãi quay đầu chạy thoát ra ngoài.

Do thật sự từng bị dọa qua nên kí ức sâu đậm, tiếng vang kì lạ hòa lẫn trong bão cát đen chính là tiếng vỗ cánh, tiếng động phá không trung, phá gió lốc nhưng so với dơi thì tiếng vỗ cánh đang nhanh chóng đến gần nghe có vẻ trong trẻo hơn, giống tiếng vỗ cánh phát ra từ châu chấu, bọ cánh cứng hơn.

Nhưng thật sự làm người ta mơ hồ là trong bão cát đen, đến cả Khố Tát có thiên phú bẩm sinh lại được huấn luyện cũng bị xé nát, đến võ sĩ thượng phẩm cũng khó đứng vững, vậy thì còn có loại chim chóc gì có thể sống trong đó?

Cho dù là vua của mãnh cầm, Thái Thản điểu của Nhị Sỏa (Nhị ngốc) có đến đây cũng chỉ có nước tan xác. Cho dù thế giới trung thổ thần kì đi nữa thì Tống Dương cũng không tin trên đời này còn có súc sinh lông vũ nào mạnh hơn Thái Thản điểu.

Lại một lát sau, tiếng vỗ cánh đã oanh vang như sấm, thậm chí đến tiếng gió ù ù cũng bị nó lấn át! Trong bão cát đen che trời phủ đất, tiếng vỗ cánh vang trời lở đất.

Động tĩnh mà Tống Dương có thể nghe được thì La Quan tất nhiên có thể nghe được rõ ràng hơn. Đại tông sư bỗng nhiên cười lên một tiếng, cao giọng gọi đồng bạn:
– Đại quân quái vật quá cảnh, mọi người nhớ che mặt lại, tránh bị văng máu vào.

Sau khi nhắc nhở, đột nhiên một tiếng thét dài trong trẻo vang lên như một mũi tên thẳng hướng trời cao. Trước mắt mọi người cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng – bảo đao Xuân Sam ra khỏi vỏ, đao lướt ngang qua như cầu vồng, tiếng vỗ cánh đầy trời cũng không thể lấn át được tiếng vù vù phát ra khi dây cung dài cắt quái vật, đại tông sư toàn lực ra tay!