Chương 20: Linh bài

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau nửa canh giờ tiếng, Vưu thái y vung hai tay, tủm tỉm cười trở về. Tống Dương cực kỳ kinh ngạc, “Cậu” bình thường đều là một bộ u ám bộ dạng, rất ít thấy lão cao hứng như vậy.

Vưu thái y vào cửa vừa nhìn thấy Tống Dương, trên mặt càng vui vẻ, liên tiếp hỏi:
– Tiểu bộ khoái là cái nữ cải trang sao? Ngươi nhìn thấy dáng vẻ của nàng chưa? Nhìn có đẹp không? Nàng thích ngươi không? Ngươi thích nàng không? Mười lăm tuổi cũng có thể rồi, lúc này lập gia đình cũng không tính là quá nhỏ.

Nhâm Tiểu Bộ tùy tiện, không thích mang thù, bị chửi đuổi ra ngoài , nước mắt lưng tròng, phổi đều nhanh muốn nổ tung rồi, nhưng sau đó Vưu thái y đến thăm biểu lộ thiện ý, nàng lại coi như không có chuyện gì rồi. Vưu thái y không có cái mũi tốt như Tống Dương, nhưng vừa bắt mạch dường như đã biết rõ nàng là cái con gái, từ lúc đó cho tới tận bây giờ, ‘cậu’ vẫn đang cười ngây ngô, trong nội tâm suy nghĩ: muốn thu xếp việc vui cho cháu trai rồi hả?

Tống Dương miễn cưỡng phất tay:
– Cậu đừng hiểu lầm, không có chuyện đó đâu, cậu đừng suy nghĩ linh tinh, có chuyện quan trọng hơn…

Vẫn là không đợi hắn nói hết lời, Vưu thái y đã ngắt lời:
– Ta có chuyện càng gấp gáp hơn, ngươi chờ ta một lát!
Nói xong, chạy ra ngoài sân, từ trong đống củi tìm một tấm gỗ dài hơn xích, sau khi lau sạch sẽ, lại viết trên tấm gỗ mấy chứ, đặt lên trên mặt bàn.
(*Một xích = 1/3m)
Tống Dương thoáng cái ngây ngẩn cả người, trên ván gỗ sáu cái chữ: Phó Công Tiềm Huấn chi linh.

Phó Tiềm Huấn, chính là thừa tướng Đại Yến, phụ thân của Tống Dương ở kiếp này. Những năm nay Phó thừa tướng vì tự bảo vệ mình, thu nạp phô trương làm việc cẩn thận, thậm chí khi biết được tứ tử chưa chết còn phái người đuổi giết, nhưng là đến cùng vẫn không thể tránh được kiếp số.

Không sai biệt lắm chính lúc tại Vinh Hữu Toàn cùng Tống Dương vô tình gặp nhau ở Âm Gia Sạn, ở Trâu thành Yến đô hoàng đế ra lệnh một tiếng, Phó gia bị nhổ tận gốc, trước đó đều không có dấu hiệu. Ba ngày sau, Phó Tiềm Huấn bị chém đầu tại Ngọ môn, tội danh chỉ có tám chữ: kết bè kết đảng, dối vua lừa nước.

Nam đinh môn hạ Phó gia đều chém đầu một tên cũng không để lại, nữ quyến hoặc đày ra biên doanh hoặc cách chức làm nô tài. Một bản án lớn, giống như một trò chơi được hoàng đế chơi đùa, trong lúc nhất thời vua và dân chấn động, Cảnh Thái hoàng đế đăng cơ mười chín năm, mội hồi tẩy trừ lớn nhất trong quan trường cũng bắt đầu triển khai… Nếu Phó Tiềm Huấn dưới suối vàng, biết được Tống Dương còn sống, không biết ông ta sẽ khóc hay cười.

Vưu thái y lần này đi ra ngoài, vốn cũng không nghĩ tới sẽ trì hoãn lâu như vậy, lão chỉ đi phiên chợ ở đại trấn cách đây hai trăm dặm mua dược liệu, đã mua được dược liệu, chuẩn bị rời đi, trong lúc vô tình nghe nói Đại Yến có biến đổi lớn, thừa tướng đương triều một đêm cả tộc bị diệt, hơi giật mình, lão đi đến một tiệm tạp hóa ở nơi không ai để ý… Vưu thái y có cách lấy tin tức của mình, bất quá lão trước kia chưa bao giờ dùng qua, lúc này đây, lão phải dùng nó để xác định lại thông tin.

Khi đã nhận được thông tin chính xác, lúc này mới vác bao dược liệu về nhà, cũng bởi vậy làm chậm thời gian.

Vưu thái y không biết Tống Dương lúc còn tã lót đã biết truyện, suy nghĩ của lão rất đơn giản, cha ruột chết rồi, vô luận như thế nào cũng nên để con cái bái tế một cái, cho nên viết sơ qua một cái linh vị, đồng thời nói ra:
– Ngươi đừng hỏi ông ta là ai, trong lòng thành kính cáo niệm, cầu ông ta trên trời có linh thiêng bảo hộ, thân thể ngươi đang bị thương, hiện tại cũng không cần dập đầu dâng hương, chờ thương thế tốt rồi nói sau.

Nói xong, Vưu thái y lui ra ngoài, để lại Tống Dương một mình yên tâm cầu bái.

Tống Dương ánh mắt bình tĩnh, nhìn qua linh vị, trong lòng cái gì cũng chưa nói… Không có gì có thể nói. Nỗi khổ tâm của Phó Tiềm Huấn, hắn đại khái có thể hiểu được, chưa nói tới hận hay không hận, hiện tại người chết đèn tắt, xong hết mọi chuyện, từ nay về sau Tống Dương cùng họ Phó, đã không có một chút quan hệ.

Như vậy rất tốt, Tống Dương cười cười, lập tức cười càng lúc càng lớn, cười đến thực sự vui vẻ!

Phó gia triệt để đã xong, tự nhiên cũng sẽ không có người tiếp tục đến thị trấn nhỏ đuổi giết, như vậy xem ra, Tống Dương còn có thể tiếp tục ở lại Yến Tử Bình.

Cho nên Tống Dương vui vẻ, hắn là thật tâm thích trấn nhỏ này.

Hắn đang cười, bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘Rầm’, Vưu thái y vốn đứng ở cửa ra vào, chẳng biết tại sao ngã xuống mặt đất… Lão vừa mới nhìn thấy, tại cửa ra vào phòng lớn, xuất hiện một cái hòm gỗ.

Là kiện hung khí mà Tống Dương, Nhâm Tiểu Bộ lấy được từ mười ba hung tăng.

Bản thân hòm gỗ, nhìn về phía ngoài không hề có chỗ đặc thù, chỉ là cái hộp hình chữ nhật thôi, nhưng Vưu thái y sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hãi, đứng lên, đi đến trước mặt hộp cơ quan, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, trong miệng thì thào:
– Giống, cực kỳ giống. . . cực kỳ giống!
Nói xong, hai tay bỗng nhiên cử động, tay trái nhấc lên hộp gỗ, tay phải đập mấy lần, mân mê trong chốc lát, kiện hung khí kia đột nhiên phát ra một tiếng nổ.

Mặc dù Tống Dương hoàn toàn không hiểu cái đồ vật này, nhưng hắn cũng có thể nghe ra được, đây là cơ quan có dây cung xoắn, bởi có tiếng dây cung kéo căng.

Phải biết rằng khi bị nhốt trong núi rừng, Tống Dương không ít lần loay hoay qua lợi khí này, nhưng cuối cùng không thể tìm ra được cách dùng, mà lúc này Vưu thái y tùy tiện loay hoay vài cái, có thể khiến cỗ máy khởi động.

Vưu thái y đột nhiên quay đầu, hỏi Tống Dương:
– Chỉ có cái hòm? Đao ở nơi nào?

Lão chỉ nghe tiếng, đã biết được trong hòm trống rỗng.
Mấy trăm thanh nguyệt đao được chất đống tại góc phòng, có thể quá mức chướng mắt, nên Tống Dương lấy cái ga giường chắn lên.

Tống Dương chỉ chỉ góc phòng, thăm dò hỏi:
– Cậu biết nó sao?

Vưu thái y không đáp hỏi lại:
– Đồ vật lấy ở đâu ra? Nói mau!

Tống Dương mở miệng, đem những việc trải qua ở huyết án Âm Gia Sạn, kinh nghiệm trong mười mấy ngày qua toàn bộ nói một lần, chỉ là bỏ bớt đi đoạn Vinh Hữu Toàn. Phó thừa tướng đã chết, về sau sẽ không còn sát thủ tìm đến, cho nên tại họa ngầm này đã không còn, cũng không cần khiến Vưu thái y quá bận tâm.

Đợi nói ra hết mọi chuyện, trời đã tối đen, Vưu thái y cũng không cầm đèn, lẳng lặng ngồi yên ở bên cạnh, ánh mắt lập loè, thần sắc biến hóa không ngừng. Lại qua nửa ngày, Vưu thái y rốt cục chậm rãi mở miệng:
– Hòa thượng ở Nam Lý, không có gì tiền đồ, chỉ biết ăn chay niệm Phật. Nhưng là tại Đại Yến, các hòa thượng lại là một cỗ thế lực khó lường không thể động vào. Bởi vì. . . Đại Yến quốc, có một vị quốc sư.”
Văn, võ, tiên, xà, Yến quốc bốn cột ‘Đại trụ chống trời’, giờ chỉ còn lại tiên tức đương triều quốc sư là còn sống.
Yến thái tổ sau khi thành lập đất nước bài đạo tôn Phật, Hoàng đế các triều đại sau ông ta cũng đều như thế, hiện tại cả nước đều nghe thấy tiếng ‘A Di Đà Phật’ . Trong Yến quốc Phật học hưng thịnh, chùa chiền lớn nhỏ có vô số. Ba mươi năm về trước, triều đình vì tăng cường khống chế đối với rất nhiều chùa miếu, ở cảnh nội các châu phủ thiết lập hai mươi mốt tòa Tu Di thiền viện, thống lĩnh các miếu thờ xung quanh.

Hai mươi mốt tòa Tu Di viện này, chịu sự chi phối bởi đại tự hoàng gia Lôi Âm đài đặt ở Trâu thành kinh sư, mà phương trượng chủ trì Lôi Âm đài, chính là đương triều quốc sư. Dựa theo cách nói kiếp trước của Tống Dương , Quốc sư nắm giữ trong tay chính là thần quyền. Lão ta muốn muốn hưng phong tác quái, Đại Yến quốc lập tức phải lún xuống nửa bầu trời. Tống Dương trước kia cứ nghĩ quốc sư chỉ là làm việc thần bí, giả thần giả quỷ, thực không nghĩ tới thực lực, thế lực trong tay lão ta kinh người như thế.

Vưu thái y lao thao, sau khi đã nói qua thế lực Quốc sư Đại Yến, Tống Dương nhíu mày truy vấn:
– Theo ý tứ của cậu, mười ba hung tăng trộm xác, đều là thủ hạ của Quốc sư Yến?

Hòa thượng Đại Yến thế lực lớn, mười ba hung tăng trang bị tốt, nhưng cũng chỉ dựa vào hai điểm này mà kết luận những hung tăng kia là thủ hạ của Quốc sư Đại Yến, không khỏi có chút võ đoán, nhưng Vưu thái y thần sắc chắc chắc, mà lại không có ý định giải thích thêm cái gì, chỉ là gật đầu nói:
– Tuyệt sẽ không sai, ta có mười phần nắm chắc.

Tống Dương không sĩ diện cãi láo, tiếp tục truy vấn:
– Yến quốc sư chiếm mười hai tôn thi, vì cái gì?

Vưu thái y bỗng nhiên phát ra một hồi ‘Hắc hắc hắc’ cười nhẹ, tiếng cười hơi khàn, trong phòng lớn tối om lộ ra vài phần âm trầm, rồi sau đó chuyển hướng chủ đề:
– Ngươi biết y thuật của ta như thế nào mà học được không.

Tống Dương gật đầu:
– Cậu lấy độc thuật làm y đạo.

– Cho nên mục đích mà Yến quốc sư đoạt mười hai tôn thi, dấu được người trong thiên hạ, đối với ta lại không khó đoán. Mười hai tôn thi, mấy trăm năm không hư thối không khô héo, trông rất sống động… Trừ phi bọn hắn khi còn sống cho mình thành loại Nhục độc.