Chương 44: Lộ rõ bộ mặt gian tà

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vô Ngư trước kia từng có một bộ y phục, một bộ y phục thật sự đẹp… áo cà sa Hải Thanh.

Lại nói, vẫn là năm đó bà ở thảo nguyên du ngoạn, giảng kinh, Thiền Vu Khuyển Nhung mặc dù không thụ giáo nhưng cũng tôn trọng sự tận tâm và khổ công mà tặng chiếc cà sa Hải Thanh này.

Chiếc áo cà sa này là bảo bối thần kỳ. Cảm nhận được nó mềm mịn và mỏng manh như làn da, nhìn qua so với tơ lụa có vẻ còn nhẹ hơn nhiều nhưng khi mặc vào người lại ấm áp lạ thường, còn giữ ấm hơn cả da cừu. Nghe nói, áo cà sa là được dệt từ sợi tơ tằm đã luyện qua lửa trong truyền thuyết mà thành. Có tìm cả khắp thiên hạ cũng khó có chiếc thứ hai, đến cả Thiền Vu Khuyển Nhung cũng không rõ nó có từ đâu.

Ở thảo nguyên giảng kinh, khổ nhất là cái lạnh giá của mùa đông, những đợt gió lớn và mạnh thổi vù vù khắp thảo nguyên, không nơi nào nằm ngoại lệ. May mắn là nhờ chiếc áo cà sa này mà sư thái mới có thể sống ở nơi lạnh nhất thảo nguyên trong nhiều năm.

Chờ sau khi nàng trở về cố quốc, trước khi bế quan, vừa lúc phía đông Nam Lý gặp thảm họa lũ lụt, gia viên, ruộng đồng bị ngập chìm trong nước, xuất hiện rất nhiều nạn dân. Triều đình dốc toàn lực chống thiên tai, phật môn cũng kêu gọi tín đồ quyên tiền cứu trợ, lúc này trong kinh có vị nhân sĩ bí ẩn tìm Vô Ngư, quyên góp một khoản tiền lớn, nhưng không muốn công khai danh tính, Vô ngư liền đem chiếc áo cà sa này tặng lại để tỏ lòng cảm kích. Sau đó, Biệt Lai Thiền Viện cháy, khi làm lễ pháp sự cầu siêu nàng lại bảo Tống Dương đi tìm người đó tạm thời mượn lại chiếc áo cà sa.

Bây giờ, chiếc cà sa Hải Thanh đã được khoác trên người Tĩnh Vương. Dựa theo hiểu biết từ kiếp trước của Tống Dương, hiện tại, tình hình của Tĩnh Vương cũng không khác biệt nhiều, chính là đang ở trong khí hậu khoảng hai mươi độ, được choàng bởi một chiếc áo da, đứng bất động dưới ánh tà dương. Ngay khi trong lòng Tĩnh Vương đã nghĩ “làm ni cô không dễ”. Tống Dương cũng cười thầm trong bụng “làm phản tặc cũng thật khó.”

Bộ dạng âu lo điều chỉnh pháp trận cầu phúc của hai vị sư thái, điểm này tất nhiên không thoát khỏi con mắt của Tĩnh Vương, nhưng y thấy không quan trọng, chỉ xem đây là phật pháp biến hóa thông thường. Tĩnh Vương hoàn toàn tin tưởng Vô Ngư, hơn nữa đối với việc nhà phật y vốn cũng không hiểu lắm, cho dù y hiểu cũng vô dụng, một tòa đàn tràng lớn như thế, mấy nghìn đệ tử Thiền Tông, ngoài Vô Ngư, Cô Thạch Thạch và hơn bốn mươi vị khổ tu ra, rất ít người có thể thực sự nhận ra đạo pháp trận này, tuyệt đại đa số hòa thượng cùng lắm cũng chỉ là có chút hoài nghi mà thôi.

Tĩnh Vương nóng, trên người mồ hôi đổ ra nhễ nhại, nhưng áo cà sa là do Vô Ngư tự tay choàng lên cho y. Hướng nơi lớn này nói là phật đồ Nam Lý tán thành, hướng chỗ nhỏ kia cũng là một phần vô cùng vinh quang,, bất luận thế nào cũng không thể cởi nó, nóng mấy cũng phải nhẫn nhịn, chỉ mong pháp trận cuối cùng nhanh chóng kết thúc

Tuy nhiên, Tĩnh Vương chắc chắn phải thất vọng. Khi y không chịu nổi nhiệt, Mật Tông pháp trận trấn diệt tà ma vừa mới bắt đầu.

Pháp trận “Chân Ngôn Minh Vương”, là Vô Ngư thời trẻ ở Thổ Phiên tịnh tu học được, còn như bà nhờ Cô Thạch đi tìm những bậc tăng khổ tu đến giúp có rất nhiều nguyên nhân:

Cơ bản nhất, khổ tu có bối cảnh Mật Tông, việc pháp độ hoàn toàn thông suốt, có thể nhanh chóng nắm giữ đạo pháp này dùng để đối phó với pháp trận của “Miết la tà thuật”. Thiền Tông coi trọng ôn hòa, Mật Tông theo đuổi cực hạn, việc trấn yêu phục ma mà nói, pháp thuật của Mật Tông càng cương mãnh hống hách. Khổ tu trước sau như một, xem cái ác như kẻ thù, là đệ nhất thiên hạ không quan tâm cường quyền. Quan trọng nhất là… khổ tu không có thế lực, giữ mình trong sạch, kẻ khác không lôi kéo được họ, họ cũng không để bị lôi kéo, trong đám người này không có nội ứng ngầm của Tĩnh Vương hoặc của Yến Đỉnh

Trong nháy mắt, giọng hát thần chú của Khổ tu trì biến thành sức mạnh. Họ cũng không biết Vô Ngư nói chiếc áo cà sa mỏng manh đó có thể so với trọng cừu tầng lớp hay không, họ chỉ nhìn đến phục ma trận, Tĩnh Vương đổ mồ hôi liên tục, sắc mặt đỏ rực như mặt trời xuống biển, ánh mắt hoảng loạn… ma vật chìm đắm vào Mật pháp đại trận, sao có thể giữ thái độ trầm tĩnh? Dáng vẻ này của Tĩnh Vương rõ ràng là yêu nhân rồi.

Nhìn thấy vẻ khác thường của Tĩnh Vương , trong lòng khổ tu càng thêm kiên định, dốc sức làm phép, tâm tư từ từ không minh, tất cả sức lực đều dồn vào pháp trận. Từ hoàng hôn đến khi trời tối đã hơn nửa canh giờ trôi qua, pháp trận chẳng những không có dấu hiệu dừng lại, mà ngày càng thi triển nhanh hơn.

Tĩnh Vương hết sức kiên trì, mồ hôi chảy ròng ròng, từ đầu tóc đến y bào, thậm chí cả hài tất đều bị dính mồ hôi, cả người ướt rượt như mới từ dưới nước đi lên. Đêm đến, một đám mây đen nặng nể bay tới, che phủ trên không trung Phượng Hoàng thành, bởi vậy không khí vô cùng ngột ngạt. Tuy không còn vầng thái dương, nhưng so với ban ngày không khí càng lộ vẻ oi bức.

Nhưng cảm giác của Tĩnh Vương so với mọi người không giống nhau, y liền cảm nhận được rõ ràng cảm giác mát mẻ.

Theo bóng đêm buông xuống, từng cơn gió mát lạnh không biết từ đâu đến, theo da thịt thâm nhập sâu vào cơ thể, chạy đến tứ chi.

Là ban đêm lạnh sao?

Tĩnh Vương chớp mắt, nhưng đột nhiên mất đi khí lực, lại mở mắt ra, suy nghĩ cũng vậy, hoàn toàn không thể nghĩ được gì… sau khi quá nóng bức, cảm giác mát mẻ này đến quá mãn nguyện, cơ hồ như trong nháy mắt loại cảm giác này chỉ có thể dùng đến sự khoan khoái, sung sướng mà miêu tả. Cảm giác ấy lan tỏa khắp cơ thể khiến y lười biếng, khiến hắn mệt mỏi hoàn toàn không muốn lãng phí sức lực suy xét điều gì. Toàn bộ tâm thần đều không tự chủ chủ được tự do hưởng thụ.

Tĩnh Vương không nén nổi lòng mình, bật cười khanh khách.

Pháp chú của Khổ tu đột nhiên vang dội, phạm linh nắm ở trong tay, pháp trận càng chuyển càng nhanh, gần như là đang nhảy vọt.

Tĩnh Vương nhắm mắt bịt tai.

Giang sơn trước mặt đẹp như tranh vẽ, dưới trướng là thiên binh vạn mã, sau lưng là Hoàng triều rực rỡ. Thịnh thế phong lưu một thời thiên kiêu, bên trái là quần thần và vạn dân chầu lạy, bên phải là Vô Ngư sư thái, suất lĩnh thiên hạ phật đồ kính lễ… niềm vui sướng không lời nào tả xiết. Chỉ có Tĩnh Vương cảm nhận được sâu sắc, thoáng qua có chút không ổn, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc làm sao không ổn. Cảm giác này rất giống giấc mộng trong khoảnh khắc nào đó, biết rõ mình đang nằm mơ nhưng không có cách nào tỉnh lại. Tĩnh Vương cũng không muốn tỉnh lại, đây là giấc mộng đẹp, để y phiêu diêu du tiên

Tên của vị thuốc này liền có tên gọi là “Du tiên”

Vưu Thái Y thân cậy độc thuật cao thâm, sau khi được kế thừa sư môn, không hề giữ phương thuốc cổ truyền, tự mình bào chế ra không ít phương thuốc độc, đương nhiên Hổ Phách cũng không phải là ngoại lệ

Vưu Ly tính tình chất phác, khô khan, phương thuốc mà lão nghiên cứu đều bắt nguồn từ thực tế, như “không đói”, “phần độc”, Hổ Phách lại khác biệt, mang đặc tính của một cô gái theo đuổi sự mơ hồ của tình yêu, không cần phải rõ ràng, chỉ cầu thoải mái, tựa như loại thuốc “Du tiên” này, chỉ làm cho người ta quên đi hiện tại, hoàn toàn rơi vào hư ảo thỏa thích hưởng thụ, dược lực không thể cứu người cũng không thể giết người. Chỉ là nó có chút tác dụng phụ. Dược lực sẽ ảnh hưởng tới ánh mắt khiến hai mắt biến thành màu đỏ đợi sau khi dược lực được giải trừ thì sẽ có một khoảng thời gian mắt hơi mờ, không có hại gì …. Phương thuốc như vậy, Vưu Thái Y chẳng thèm để ý đến, nhưng đây là bí mật độc môn mà Hổ Phách đắc ý nhất.

Cùng với “phác ngọc” phương thức hạ độc của chúng cũng giống nhau, “Du tiên” cũng là thông qua lỗ chân lông thẩm thấu vào da, nhưng trong đàn tràng như vậy, Tống Dương không có cơ hội xuất hiện, không thể nào một mình có bản lĩnh hạ độc, lại không thể thi triển. Vô Ngư mới học khó có thể đem bột phấn rắc lên người Tĩnh Vương mà dấu được vết tích, cho nên hai người bọn họ nghĩ ra một kế: đem phấn “du tiên” rắc lên trên áo cà sa Hải Thanh.

Trước đó sư thái đã uống thuốc giải, hoàn toàn không chịu tác động của thuốc. Mà áo cà sa rất ấm ám, Tĩnh Vương lại không có tu cầm nội liễm thủ nguyên như sư thái , bao trùm trong bầu không khí nóng bức ngột ngạt khoác trên mình tấm áo choàng ấm áp như vậy, đương nhiên không tránh được mồ hôi chảy ra, ,y phục ướt đẫm, “du tiên” cũng thông mồ hôi dính vào da, Tĩnh Vương gia nhẹ nhàng phiêu diêu “du tiên”.

Pháp sự vẫn tiếp tục, vốn ngồi dưới đất, Vô Ngư sư thái chậm rãi đứng lên, thủ thế với xung quanh, văn chú tiếng Phạn đột nhiên biến mất, các khổ tu tiếp tục theo đuổi pháp trận, nhưng đều im bặt, những câu chú chỉ còn âm ỉ trong lòng. Từ đọc thanh chú chuyển thành đọc thầm trong lòng, các vị thiện gia cao tăng ở bên ngoài cũng đều im lặng, đàn tràng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Vô Ngư đợi một lát, lúc này mới hít thở thật sâu, nói:
– Vì sao cười?

Quên mất bản thân mình đang ở nơi nào, quên cả xung quanh, tất cả cảm giác đều đã nhập vào giấc mộng đế vương, lại nói lòng không chút đề phòng, Tĩnh Vương sa vào trong đó không thể tự kiềm chế được, trong lúc đang vui sướng, đột nhiên có âm thanh truyền đến:
– Vì sao cười?

Tiếng nói điềm đạm, trang nghiêm cũng không quá thân thiết, nghe ra rất quen thuộc, chỉ có điều trong khoảng khắc Tĩnh Vương không nhớ nổi chủ nhân của giọng nóio ấy là ai. Tuy nhiên, y có thể cảm nhận được đối phương là người mình tín nhiệm, thực sự tín nhiệm, huống đồ đây vốn chỉ là một giấc mộng lớn, trong mộng thì hà tất phải giấu giếm:
– Sắp đăng cơ, cai quản cả thiên hạ, đương nhiên là nên cười.

Nói xong, Tĩnh Vương lại cười.. Quả nhiên là đang nằm mơ, Tĩnh Vương không cảm thấy chính mình vừa mở miệng nói ra, chẳng qua là trong lòng tự trả lời, nhưng tai lại có thể nghe được âm thanh của chính mình. Đây là cảm giác mới, có vẻ rất thú vị.

Lời nói trong hư ảo, lời phát ra từ miệng mà rất thực, chẳng những chính Tĩnh Vương nghe được, đàn tràng vừa yên tĩnh trở lại, tất cả xung quanh cũng đều nghe được rõ ràng.

Ngoại trừ người chủ trì pháp sự, còn lại mọi người nghe vậy ai cũng giật mình kinh hãi, sự tình Tĩnh Vương muốn đăng cơ đã là tỏ rõ, nhưng nói một cách quang minh chính đại như vậy, có vẻ không ổn lắm.

Tiểu Hoàng tử ngẩng đầu lên, , sau khi nhìn thấy phụ hoàng, mẫu hậu và Thái hậu chết, bản thân xem Tĩnh Vương như cha, nhìn thấy cảnh này đứa bé không khỏi run rẩy … Còn chưa hiểu chuyện, nhưng vốn con nhà đế vương dù còn nhỏ cũng có thể hiểu được sự quan trọng của ngai vàng. Tuy nhiên không đợi nó nói, Cô Thạch sư thái liền kéo nó vào lòng ra hiệu nó không được nhiều lời.

Trong đàn tràng Ban đại nhân ứng biến mau lẹ. Tĩnh Vương đầu tiên đổ mồ hôi đầm đìa, tiện đà vui sướng, nụ cười giả tạo, những việc làm thất thố , dị trạng này sớm khiến lão hoài nghi. Lúc này nghe được câu trả lời không đúng, chớp lấy cơ hội, lập tức quát mắng:
– Tặc ni thi triển yêu pháp, mau bắt lại.
Gần như cùng lúc với lời lão, Hồ đại nhân cũng cao giọng nói:
– Trong lòng ngay thẳng, sợ gì nói mê, thần ni trừ tà vì nước vì dân, kẻ nào vọng động sẽ mang tội đồng lõa.

Khi Tả – Hữu thừa tướng đồng thời lên tiếng, hai phe thị vệ nội đình cũng lựa chọn hành động trái ngược nhau. Phe thứ nhất đông người theo chủ quan xung trận thét mắng, lập tức rút dao xông lên; phe kia ít người khí thế không kém chút nào, Chủ quan thét lên:
– Hộ trận.
Hơn trăm người vẻ mặt kiên quyết dàn hàng ngang ngăn cản.

Muốn xông lên nhất là tâm phúc của Tĩnh Vương, đương nhiên không cần nói; Mà hơn trăm người hộ trận, nếu không có ngoại lệ, cách đây bốn ngày đều thấy bóng ma Hoàng đế vào lúc nửa đêm … Bọn họ tận mắt nhìn thấy hai vị thần ni ngăn trở hồn ma Hoàng đế, cứu tính mệnh của mọi người, trong lòng tự nhiên tôn thờ Vô Ngư. Nhưng chỉ dựa vào điểm này sùng bái, cảm kích vẫn chưa đủ, bây giờ họ có thể đứng ra, công lao thuộc về Hồ đại nhân

Với tình hình hiện tại ở trong kinh, Hồ đại nhân cũng không có cơ hội trực tiếp gặp gỡ với các thị vệ nội cung. Chẳng qua là để cho nội gián của lão ở trong cung làm là người đứng đầu thị vệ mang đi bốn câu nói:

– Phép tắc nội cung nghiêm ngặt, bùa ngải trừ tà nhiều vô kể, vì sao Phong Long bị ác quỷ nhập hồn;

– Vạn tuế vì sao hồn phách không tiêu tan, phải phiêu du ở xung quanh tam ti ;

– Sư thái đã theo oan hồn vạn tuế biết được chân tướng, khi cúng bái hành lễ cầu phúc chân tướng sẽ rõ như ban ngày trước toàn dân thiên hạ.

– Thỉnh cầu tướng quân, hộ quốc, hộ pháp, hộ dân, hộ Nam Lý ta được phước lành.

Hai phe thị vệ trong cung lưỡi dao sắc bén cùng hướng, mà thế cục trong ngoài đàn tràng há chỉ kết thúc bằng cuộc đối đầu thị vệ đơn giản như vậy sao.

Tăng lữ trong đàn tràng, một trong số hơn mười người, không biết là tâm phúc của Tĩnh Vương hay là tâm phúc của Quốc sư , miệng hô to:
– Tặc ni thi triển yêu pháp
Mọi người tựa như hổ bổ nhào lại, một vị hòa thượng trung niên đột ngột chuyển ra, hai tay áo vung nhẹ theo gió, vững vàng ngăn cản bọn họ:
– Đợi đã, dừng bước
Âm thanh vang dội, giọng điệu nghiêm trọng, như năm đó ở biên ải Lạo Dịch khi Yến quân phá Sơn Doanh đã hét to câu nói đó… Chính là Thi Tiêu Hiểu.

Dân chúng, kẻ trong triều đứng ngoài đàn tràng , có người hô to:
– Tặc ni tà pháp.
Kích động vô tri, còn ở phía khác lại đối chọi gay gắt, hô lớn:
– Thần ni làm phép trừ tà.
Không chỉ Tĩnh Vương có tâm phúc, Hồng Ba vệ, tả Thừa tướng, Hình bộ và Mộ Dung gia trong đám người cũng ngầm bố trí người của mình làm huyên náo cùng lúc. Bao nhiêu người đồng thời xông lên, cuộc đối đầu đơn giản nhất cũng là thê thảm nhất, hai bên ngấm ngầm ám sát lẫn nhau.

Mà xung quanh đàn tràng còn có hai vạn trọng binh, pháp sự hôm nay quan hệ trọng đại, cấm quân chủ lực trong kinh đều được phái đến duy trì trật tự.

Trong nhóm tinh binh này không có bất cứ người cũ nào, chỉ có điều sau khi Phong Long chết, hoàng thất do Tĩnh Vương nắm giữ. Bọn họ nghe lệnh của Tĩnh Vương. Nhìn thấy cảnh tượng trong pháp trận, đại quân lúc này áp sát lại, nhưng vẫn chưa xung phong chém giết, trong lòng chủ tướng có chút do dự, gã và tuyệt đại đa số người khác đều giống nhau, muốn nghe Tĩnh Vương nói tiếp…

Mắt nhìn trước cung sẽ có đại loạn, e không cần tới một nhịp thở thảm họa sẽ tràn lan, liền liên tục đưa mắt nhìn Cô Thạch sư thái lộ vẻ lo lắng, chỉ cần giữa sân loạn, tất cả tâm huyết đều như nước đổ về biển Đông, Vô Ngư không hoảng loạn cũng không chậm trễ, một tay giơ lên vững vàng khống chế cổ họng của Tĩnh Vương.

Loạn trước mắt vốn đã được sự đoán, không qua được ải này, còn nói mưu đồ chuyện gì?

Huống hồ vấn đề này giải quyết vốn không phải chuyện gì quá hóc búa, , buông tay thì tốt rồi, đức phật từ bi, sợ gì giết người? Vô Ngư sư thái vẻ mặt thong dong, đưa mắt nhìn khắp xung quanh.

Thế lực của Tĩnh Vương chia làm hai loại. Một là tâm phúc, phe cánh âm thầm được gây dựng trong nhiều năm. Đám người này có thể không tinh nhuệ bằng Hồng Ba vệ, nhưng bàn về lòng trung thành thì không kém. Vừa thấy sinh mệnh của chủ nhân nằm ở ba ngón tay của sư thái, bọn họ sợ ném chuột làm vỡ bình quý, lập tức không dám manh động.

Hai là lực lượng của do Hữu Thừa tướng cầm đầu, quan lớn trong triều bị lão ta lôi kéo. Đám người của Hữu Thừa tướng có lòng trung thành với Tĩnh Vương cũng không nhiều lắm. Tất cả đều chỉ là quan hệ hợp tác. Bây giờ, Tĩnh Vương thần trí không rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể lộ rõ chân tướng phản nghịch. Ban đại nhân đâu chịu chết cùng, ý nghĩ trong lòng rõ ràng:
– Thà rằng để sư thái giết chết Tĩnh Vương, cũng không dễ dàng để sự tình lại tiếp tục đi theo chiều hướng xấu.

Đáng tiếc, chỉ có ý tưởng là vô dụng…Buổi lễ long trọng ngày hôm nay toàn bộ do Tĩnh Vương một tay xử lý, Ban đại nhân một mình tiến đến, võ sĩ trung thành của lão ta đều lưu ở trong phủ, làm như vậy là vì tránh hiềm nghi, tránh Tĩnh Vương nghi ngờ điều gì. Trước đó Hữu thừa tướng đâu ngờ sự tình lại biến hóa thành như thế này, với một mình lão, làm sao có năng lực có thể thay đổi được điều gì? Đừng nói xông vào loạn bậy, nếu không ai đỡ, lão muốn chạy tới giữa trận pháp cũng là điều khó khăn.

Tuy nhiên Ban đại nhân chưa từ bỏ ý định, chung quy còn muốn thử một lần, tập chung khí lực, quay về phía Tĩnh Vương cách không xa trung tâm trận pháp, thét lớn:
– Vương gia, tỉnh lại.

Tĩnh Vương thờ ơ rất kỳ quái, y có thể nghe được âm thanh của Vô Ngư, nhưng đối mặt với người khác y đều không hề có phản ứng.

Ban đại nhân không hề phí công, lại ngẩng đầu nhìn phía chủ tướng cấm quân và thủ lĩnh thị vệ, âm thanh điềm tĩnh, uy nghiêm:
– Tĩnh Vương bị yêu nhân cưỡng ép, lợi ích của Nam Lý đang bị treo lơ lửng, chư vị tướng quân chỉ đứng xem thôi sao?
Hữu Thừa tướng vừa lên tiếng, ngay lập tức làm náo loạn trở lại, Tả Thừa tướng giọng điệu trang trọng:
– Cục diện phức tạp, ổn định trật tự trước. Mọi việc sự do tướng quân tự chủ, ta vốn không hiểu việc quân, toàn bộ trông cậy nơi tướng quân.

Sức mạnh quân sự trong kinh tự thành hệ thống, đặc biệt, có thời điểm quyền hành chuyên trách độc đoán, không chịu mệnh quần thần. Tả Thừa tướng ý tứ mơ hồ, tuy nhiên, chính là nói với các tướng quân “Không cần nghe lão Ban, lão ta quản không được các ngươi.”

Mà giờ phút này không thích hợp nói chuyện, Hình bộ Đỗ thượng thư từ trước tới nay chưa bao giờ chủ động ra mặt, cũng im lặng. Âm thanh nhẹ phiêu diêu:
– Nếu Vô Ngư không đáng tin, thiên hạ lại càng không có người nào đáng tin.

Chủ tướng cấm binh quay đầu lại hạ thấp giọng truyền lệnh, lại nhìn phía Vô Ngư lạnh lùng quát lớn:
– Thái tổ Hoàng đế lập di chiếu, Hoàng mạch con nối dõi không thể uy hiếp, không quản ngọc nát đá tan. Hạn cho ngươi thời gian một khắc, nếu không thả Vương giá, giết tất bất luận tội.

Trận thế binh mã lại thay đổi, ép được càng gần hơn một chút, các xạ thủ cài tên giương cunghình thành thế đàn áp nhưng vẫn chưa xung trận. Biện pháp có quy củ , đền chỗ nào cũng nói về việc đã qua.

Ban đại nhân nghe vậy, trong lòng thở dài một tiếng, tả Thừa tướng và Đỗ Thượng thư liếc nhìn nhau, hai người đều mỉm cười.

Một canh giờ chia làm bốn khắc, khoảng thời gian một khắc, cũng đủ Đàm Đồ Tử nói ‘Tống kỳ sĩ vung đao nhất phẩm lôi’

Tĩnh Vương hoàn toàn không biết sự tình bên ngoài, càng không biết được mình đang bị Sư thái nắm lấy yết hầu. Y vẫn sa vào giấc mộng “Du tiên” không thể tự kiềm chế. Sau khi yên lặng một lúc, âm thanh quen thuộc lại thì thầm bên tai “chúc mừng vạn tuế” . Cái âm thanh kia kèm theo tiếng cười, thật tâm cao hứng thay y tiếp tục hỏi:
Làm Hoàng đế của người Hán sao?

Tĩnh Vương lại muốn cười, cười cái kẻ đặt ra câu hỏi ngu dốt:
Trẫm là người Hán, đương nhiên là Hoàng đế người Hán, Thổ Phiên, dân tộc Hồi Hột, Khuyển Nhung làm chó cho trẫm, trẫm cũng không cần. Những loại ngoại tộc man di kia hết thảy đem giết sạch là được.

– Nói như vậy là Hoàng đế Đại Yến?

Tĩnh Vương lắc đầu cười ha hả:
– Đại Yến là phụ bang …

Lời vừa nói ra muôn người biến sắc, nhưng sợ làm nhiễu loạn câu hỏi của sư thái, chỉ có thể đem tiếng kinh hô kia nuốt trở lại vào bụng, miệng bị đè nén nói không nên lời

Mà Tĩnh Vương còn chưa nói hết:
Trẫm xem Quốc sư Đại Yến như thầy, không thể ngỗ nghịch. Không dám mơ ước đến Yến thổ, lão nhân gia hắn nếu có chút sai phái, Nhâm Đường không dám không theo.

– Bệ hạ không phải Hoàng đế Đại Yến…
Cái âm thanh kia rốt cuộc hiểu ra:
– Hóa ra ngài là Hoàng đế Nam Lý, nói xong, tạm ngừng lấy hơi, giọng điệu lại tỏ vẻ hoài nghi:
– Nhưng Nam Lý có Hoàng đế, vạn tuế Phong Long chính trực, thân thể cường tráng tinh lực dồi dào…

Tiếng cười của Tĩnh Vương trở nên vang dội, không đợi đối phương nói xong liền tiếp lời:
– Phong Long là cái bút lông đã hỏng!

Người ở quanh đàn tràng lấy trăm phương ngàn kế, mọi người vẫn là cố nén tiếng la hét, không dám lên tiếng quấy rầy. Nhưng tiếng hít thở âm ỉ nín nhịn tương ứng với sự tích hợp lại, không khí kiềm nén trong đêm bức bối không biết khi nào sẽ nổ tung ra.

Tĩnh Vương cười sảng khoái, tiếp tục nói:
– Cho tới giờ, sợ là Phong Long cũng vẫn không hiểu được, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…

– Diệu kế đi tuần du đêm Trung thu là của bệ hạ, hãm hại Phong Long đã đành còn hủy hoại Thái Hậu và Hoàng Hậu? Vô Ngư nói chen vào cắt ngang lời nói hoang đường của Tĩnh Vương.
Tin Phong Long chưa chết không thể công khai, không thể để cho Tĩnh Vương nói tiếp, sư thái hỏi lại chú ý tìm từ, , người ở ngoài nghe đến Hoàng đế chết thảm , lọt vào tai Tĩnh Vương cũng “ngôn trung kỳ thực”

Tĩnh Vương từ từ nhắm hai mắt lại, rướn mày, dưới ánh lửa, bộ dạng tỏ ra đắc ý, có vẻ có chút vặn vẹo:
– Không như vậy, trẫm sao có thể đăng cơ .