Chương 158: Luyện ngục

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trời không có hai mặt trời, quân không có hai chủ. Hiện giờ trên Cao Nguyên có hai nhánh đại quân người Yến, muốn hiệp đồng tác chiến phối hợp ăn ý, trong thời gian ngắn hoàn thành nhiệm vụ gian khổ tiêu diệt cường địch Hồi Hột, đương nhiên không thể đồng thời tồn tại hai vị nguyên soái, theo viện quân tới còn có thánh chỉ của Cảnh Thái và đại lệnh của binh bộ, tất cả chiến sự liên quan đến Cao Nguyên, vẫn có chính tay đại nguyên soái Chu Cảnh thống lĩnh chỉ huy từ trước.

Cảnh Thái có lẽ điên cuồng, nhưng y tuyệt không hồ đồ trong việc dùng người. Luận về hành quân đánh giặc, không thể nghi ngờ bản lĩnh của đại tướng Chu Cảnh, vững vàng đứng đầu trong các danh tướng của Yến quốc, lúc trước Chu Cảnh dẫn đầu quân tây chinh tuyến đường thứ nhất lâm vào thế bị động, kỳ thật liên quan với nguyên soái như gã cũng không lớn. Nghiêm khắc mà nói, trách nhiệm này nằm trên người triều đình, nhìn lầm thời cơ, bị người Hồi Hột gài bẫy lại. Mà Yến quân tây chinh dưới áp lực nặng nề của tộc Hồi Hột, dưới tình hình viện quân không suôn sẻ vẫn có thể kiên trì được mấy tháng, vững vàng bảo vệ chủ lực, vẫn đợi đến khi viện quân tới tụ hợp, đúng là Chu Cảnh chỉ huy thoả đáng, chứng minh rằng dụng binh xuất sắc.

Thời điểm gian khổ nhất cuối cùng đã qua đi rồi, rất nhiều viện quân tới, liếc qua xu hướng suy tàn phía trước, lập tức từ thế bị động hoá thành chủ động, nhưng vẫn không đợi người Yến triển khai thế tấn công với Thánh thành, Hồi Hột lại khởi quân, bỏ qua thành Nhân Khách tường cao thành dày, hướng về phía Yến quân tiên phong tập kích mà tới!

Lập tức biến thành trận ác chiến oanh liệt…

Chiến sĩ đại mạc danh dương thiên hạ, cùng với Lang tốt của Thảo Nguyên cũng xưng là kì binh hùng mạnh nhất trên đời, nhưng trên thực tế, khi số lượng tương tự nhau, Lang tốt gặp phải kỵ sĩ của tộc Hồi Hột đều sẽ lựa chọn tránh lui. Đánh một chọi một, so đấu thuật cưỡi ngựa và chiến kỹ, kỹ thuật của dân tộc Hồi Hột cao hơn một bậc, tên tuổi ngang nhau chỉ có điều vì tổng số của Lang tốt nhiều hơn chút.

Khi Hồi Hột tụ lại thành quân, vô số kỵ binh dàn trận thế, khi ùn ùn kéo đến hướng về phía Yến quân đánh tới, khẩu hiệu trong miệng bọn họ thổi quét tứ phương, loan đao trong tay ánh sáng nổi bật tới mức không trung gần như trong suốt, vẻn vẹn chỉ có đại địa kia run rẩy không thể ức chế. Người bình thường chưa từng trải qua huấn luyện sợ là đều đứng không vững !

Nhưng Yến quân tiên phong cũng không phải nắm bùn. Hai cánh đại quân Yến hợp lại thành công, lập tức triển khai liên hợp hành động. Có thể được Chu Cảnh vĩ lấy trọng trách, đảm đương đại quân tiên phong, tất cả đều là thật sự tinh nhuệ, đối mặt với người Hồi Hột gần như chôn vùi âm dương, tiến công giẫm lật thế giới, phòng thủ của bọn họ kiên cố rắn chắc, phản kích của bọn họ sắc bén đáng sợ, hoàn toàn không rơi vào thế yếu, từng chút từng chút kéo dài trận đại chiến.

Chủ tướng tiên phong người Yến hiểu rất rõ, kéo dài được càng lâu đối với chính mình lại càng có lợi, chủ soái bên kia nhận được tin tức, chắc chắn tiếp tục phái tinh nhuệ trang phục nhẹ nhàng đơn giản, hoả tốc tập kích bất ngờ thành Nhân Khách lúc này cảnh vê trống không. Chỉ cần có thể làm cho tộc Hồi Hột kéo dài ở đây hai ngày…không, một ngày rưỡi, Thánh thành liền sẽ rơi vào tay Yến quân. Đến lúc đó cho dù người Hồi Hột thắng trận này cũng không có chút tác dụng. Bọn họ mất đi kiên thành dựa vào, sẽ chỉ có kết cục bị tiêu diệt!

Tính toán của tướng quân rất tốt, chiến sự cũng đang như mong muốn của hắn, vài canh giờ qua đi, trận thế của Yến quân vững chắc, gắt gao kháng cự kinh đào sóng lớn dâng lên của cường địch, cho đến lúc hoàng hôn, trong trận của tộc Hồi Hột truyền tới tiếng kèn lệnh choi tai kia…

Không giống với quân kèn thê bình thường thê lương của Hồi Hột, vừa dày vừa nặng, tiếng kèn lệnh mới rất chói tai, thậm chí có chút giống với âm thanh của kèn Xô-na nhạc khí của Trung rhổ, nhưng càng vang dội, càng ầm ĩ hơn kèn Xô-na, lập tức kỵ binh tộc Hồi Hột đang xung trận, như thuỷ triều quay ra hướng về hai bên…

Người Hồi Hột từ tây hướng sang đông mà đến, đại quân Yến tiên phong đối mặt về hướng tây mà đánh. Chính là vì phương hướng, về phần trong mắt Yến tốt đang trận thế phòng thủ vất vả sinh ra một ảo giác đáng sợ: dường như tiếng kèn lệnh chói tai xé toạc bầu trời, khiến phía chân trời kia bị tịch dương nhuộm ánh nắng chiều đỏ máu ‘chảy xuôi’, ‘lan tràn’ tới tận mặt đất.

Kỵ binh trung tâm tộc Hồi Hột, chủ trận tiền phương Yến quân. Một đại quân sắc đỏ lửa!

Người Hồi Hột sở dĩ có thể đạt được kỵ binh hùng mạnh nhất trên đời này, nguyên nhân quan trọng nhất không có gì hơn được với đại mã cường tráng của bọn họ, quân mã của tộc Hồi Hột thể trạng béo tốt cường tráng, so với Yến mã phải ước chừng cao hơn một cái đầu, bất luận là chạy nước rút, sức chịu đựng, trọng lượng hay là tính tình đều vượt xa, nghe nói hảo chiến mã của tộc Hồi Hột đều ẩn giấu hung tâm, nếu huấn luyện đúng cách. Trong chiến đấu bọn chúng thậm chí có thể dương chân giẫm đạp, cúi đầu chống đối, không cần còi lệnh của chủ nhân liền chủ động làm thương tổn kẻ địch.

Mà chiến mã trong đại quân màu đỏ, so với chiến mã bình thường của Hồi Hột, thân hình vẫn ước chừng to hơn vài phần có thừa, quanh thân xếp đầy lân diệp toả giáp sắc đỏ. Kỵ sỹ trên người chúng càng giống như Đức Phật kim thiết, toàn thân đều bao phủ bởi giáp sắt dày, ngoại trừ mắt ra không tồn tại một khe hở.

Ngay cả giáp trụ chứa kỵ sĩ, thêm trượng bát hồng mâu trong tay kỵ sĩ, trọng lượng của tuấn mã ít nhất cũng phải hơn ba trăm năm mươi cân, nhưng bọn chúng trên thực tế tiếp tục xung trận, không những không lộ ra vẻ cồng kềnh, ngược lại so với tuấn mã tộc Hồi Hột trước kia xung trận càng nhanh hơn.

Từ cờ xí tới áo giáp rồi tới hồng mâu trong tay, tất cả đều bị nhuộm thành màu đỏ, không cần loại sắc đỏ máu của Nam Lý Hồng Ba Vệ, màu sắc của trọng kỵ tộc Hồi Hột tươi đẹp mà lại sáng rõ, là màu đỏ chói mắt sáng ngời, một người một ngựa nhìn qua dường như một ngọn lửa bùng lên, khi nghìn quân vạn mã tập hợp cùng một chỗ, khác gì với đại địa rạn nứt, từ trong âm ty cầm giữ đám ác viêm cuồn cuộn.

Khi đám kỵ binh này ầm ầm xông tới, Yến tốt hốt hoảng phát hiện, trong mắt của con ngựa chạy nhanh, mồ hôi xuyên qua lân giáp rơi xuống mặt đất không ngờ cũng đều là màu đỏ, như máu càng như lửa!

Tên của kỵ binh này gọi là: Luyện Ngục.

Đòn sát thủ của tộc Hồi Hột, tinh nhuệ của tinh nhuệ, dốc hết sức lực của đại mạc, tích luỹ trăm năm quang âm mới vất vả đào tạo ra trọng kỵ Luyện Ngục!

Trên sa mạc lớn, trong ba con ngựa mới có thể có một con chiến mã, trong mười con chiến mã mới có thể chọn ra một con hảo mã, cung trường quan, tướng quân cưỡi, nhưng trong trăm con ngựa con của hảo mã, cũng chưa chắc có thể có một con hung mã mắt đỏ.

Xích mâu huyết hãn (Mắt máu mồ hôi đỏ), loại danh câu này được người Hồi Hột gọi là ‘Hoả Thiêu Vân’ (mây đỏ).

Vốn là dị chủng gặp được mà không thể cầu được, nhưng sau khi Hồi Hột kiến quốc, Đại Khả Hãn nhìn trúng bản lĩnh của con ngựa này, dấu hiệu này nói người tài ba thông qua lai giống dồn hết tâm sức gây giống, cuối cùng thu được thành công lớn. Nhưng vì do con người can thiệp, loại ngựa này tuy rằng có thể được đào tạo ra, nhưng tỉ lệ sống sót rất thấp, vả lại cho dù sống sót, có thức ăn gia súc và chuyên gia chăm sóc tốt nhất, thọ mệnh của chúng cũng chỉ bằng một nửa ngựa bình thường, sức lực và tốc độ cũng đều kém hơn Hoả Thiêu Vân chân chính, tuy nhiên so với chiến mã thông thường phải mạnh hơn nhiều.

Vì những nguyên nhân này, Hoả Thiêu Vân không thể trang bị cho toàn quân, như hiện nay mặt trời mọc hướng đông trên tay, tính toán đâu ra đấy cũng không quá bốn vạn kỳ binh Luyện ngục, nam chinh lần này hắn trực tiếp điều một nửa cho Tạ Mộc Tạ Nhĩ, coi như tiền vốn đáy hòm của quân viễn chinh, từ khi Tạ Mộc Tạ Nhĩ lãnh binh xuất chinh tới nay, đội ngũ này chưa bao giờ được dùng đến, đại nguyên soái đem chúng che chắn gắt gao, người Thổ Phiền không biết, người Yến càng không hiểu được.

Hai vạn Luyện Ngục, về số lượng không đáng nhắc tới. Chỉ là muối bỏ biển trong trận quyết chiến lớn này, nhưng về chiến lực…Vậy là đủ rồi.

Trọng giáp, hồng mâu, kỵ sĩ và trọng lượng của ngựa. Lại thêm gió ở tốc độ chạy bình thường, sức lực của mỗi một con ‘Luyện Ngục’ khi xông vào trận địa địch dữ dội hung mãnh; từ đỉnh đầu kỵ binh tới bốn vó ngựa đều khoác giáp sắt dầy nặng, khiến cho ‘Luyện Ngục’ hoàn toàn bỏ qua cung tên, đao thương những phương pháp tập kích thông thường, thứ đáng sợ nhất lại không phải là sức lực và tốc độ của chúng, mà là sức nặng này, trong khi phi nước đại, tuấn mã vẫn có thể duy trì tốt sự linh hoạt.

‘Luyện Ngục’ cũng không vụng về so với kỵ binh tộc Hồi Hột bình thường, chạy băng băng bốn vó nhảy tung lên, thoải mái vượt qua chướng ngại trên mặt đất…

Sức mạnh hung mãnh, một khối giống như tháp sắt hội tụ thành dòng thác kim cương nhanh như chớp, người Yến lấy cái gì ra ngăn cản.

Trong chiến trận, cách tốt nhất để đối phó với cỗ máy ‘Luyện Ngục’ chỉ có cách trên mặt đất, đào hố bẫy, thiết cự ngăn đón. Nhưng đại chiến nổ ra đột ngột, lại đã chiến đấu hơn nửa ngày rồi, coi như công phu mặt đất Yến quân vội vã chuẩn bị trước đó, cũng sớm bị kỵ binh xung trận quy mô lớn lúc trước tranh bình rồi. Tạ Mộc Tạ Nhĩ đợi đến thời điểm này mới đem đòn sát thủ ra trận, không phải không có lý.

Do vậy hai vạn trọng kỵ Luyện Ngục xung phong, trở nên hoàn toàn vô trì hoãn, trong tiếng vó sắt rầm rập. Trận thế của người Yến bị mở ra một lỗ hổng không thương tiếc, nỗ lực không quá lâu, thiết kỵ như ngọn lửa cháy đánh xuyên qua Yến quân, nhưng Luyện Ngục không dừng lại, theo hiệu lệnh của trưởng quan, bọn họ quay đầu ngựa lại, lại phục đánh và thắng địch trở về.

Xung trận thường giằng co, sau vài lần qua lại đại Yến quân bị bọn họ xông tới phá thành mảnh nhỏ. Theo đó, tù và xung phong của chủ quân tộc Hồi Hột và trống trận thúc giục đồng thời vang lên. Chiến sĩ khinh kỵ binh đến từ đại mạc đồng thanh rú hí lên, dời non lấp biển, hướng về phía địch mà giết!

Khi trăng lên giữa trời, Yến quân hoàn toàn tan tác, bỏ qua vô số thi thể hốt hoảng bỏ chạy. Tạ Mộc Tạ Nhĩ lại lần nữa truyền lệnh, người Hồi Hột không truy sát, thậm chí không đi quét sạch chiến trường cướp đoạt chiến lợi, đại quân lập tức quay đầu ngựa chạy về Nhân Khách . Khi bọn họ trở về Thánh thành. Đội quân Chu Cảnh phái đi cướp thành cách thành trì không quá ba mươi dặm…
Người Hồi Hột chiến thắng tới mức niềm vui tràn trề hả hê, nhưng cũng thắng được nguy hiểm vô cùng. Chủ lực bỏ thành mà ra xa đánh cường địch, ắt phải dẫn đến phòng thủ thành phố trống không, người Yến sẽ phái binh thừa dịp đột kích. Nói cho cùng hai đội quân chiến đầu là thời gian, nếu trận đại chiến kia tiến triển không thuận lợi, đại quân Hồi Hột bị Yến quân tiên phong bám trụ thời gian qua dài, Thánh thành rất có thể mất rồi, đến lúc đó kết cục của người Hồi Hột không thể lường được.

Không phải Tạ Mộc Tạ Nhĩ lỗ mãng tham công, biết rõ là mạo hiểm vẫn dẫn binh ra khỏi thành, hắn cũng là bất đắc dĩ: từ lúc bọn họ công phá Nhân Khách tới nay, người Hồi Hột trên chiến trường Cao Nguyên nắm giữ chủ động, nhưng bọn họ vẫn không thể tìm được cơ hội tiêu diệt người Yến, hiện giờ tình thế đột ngột thay đổi, người Hồi Hột bị ép phải từ công chuyển sang thủ, sự thay đổi đột ngột này đối với quân tâm, sĩ khí đều sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn.

Mặt khác, đối với Yến quốc hiện giờ đang trải qua đại hoạ tộc mọi, Tạ Mộc Tạ Nhĩ hiểu được rất rõ ràng, hiển nhiên cũng có thể biết được hai con đường trước mặt này đại quân người Yến sẽ phát động mãnh công bất kể cái giá phải trả, mong muốn nhanh chóng chấm dứt chiến sự nơi đây, chạy về cứu quốc cứu chủ.

Không khó tưởng tượng, chiến dịch công thành không lâu sau sẽ dữ dội ghê gớm.

Vì chiến đấu gian khổ sắp tới, vì có thể thủ vững Thánh thành lâu một chút, Tạ Mộc Tạ Nhĩ không thể không vực dậy sĩ khí của đại quân. Trước khi chính thức chuyển sang phòng thủ, người Hồi Hột cần đại thắng một trận, cho dù là yêu cầu quá đáng, cho dù là mạo hiểm.

Nhưng mà nhắc lại, nếu không phải vì trong tay ẩn dấu hai vạn Luyện Ngục, trong lòng có phần thắng lớn hơn, Tạ Mộc Tạ Nhĩ cũng chưa chắc sẽ đánh trận này.

Tạ Mộc Tạ Nhĩ tiêu diệt thành công Yến quân tiên phong, nhưng sau ba ngày ngắn ngủi, Yến quân liền ngóc đầu trở lại, không có bất luận cái gì can thiệp trước chiến tranh, Yến quân trực tiếp phát động công thành.

Sau khi trận chiến này bắt đầu, liền lại không có giây phút nào ngừng lại.

Ngày đêm không nghỉ, các bộ phận Yến quân ngoài thành luân phiên võng thay, như nổi điên công thành.

Mật đạo công thành của Hồng thái tổ lưu lại trước đây không lâu bị phá hỏng rồi, con đường này vốn vẫn có thể bị thủ quân lợi dụng, nhưng sau khi Tống Dương từ cánh đồng tuyết xuống, từng uỷ thác tay sai của Tạ Môn truyền tin cho người Hồi Hột, Yến Đỉnh đã biết được bố trí của Hồng thái tổ để lại, tuy rằng không biết hắn cụ thể hiểu biết được tin tức gì, nhưng là ai cũng không thể bảo chứng trên vách đá rốt cuộc có ghi lại mật đạo cảu Thánh thành không.

Trong thành, trước thần sơn Sài Thố Đáp Tháp, khu đât trống rộng lớn vốn dĩ là nơi các tín đồ lễ bái biến thành trường hoả táng, tầng tầng lớp lớp lửa cháy, đem thi thể tướng sĩ bỏ mình nơi chiến trường hoá thành tro tàn, lúc nào cũng có thi thể từ tứ thành gửi về, sau khi khói đen dâng lên lại chưa từng tản đi, dày đặc cuồn cuộn gió thổi không đi. Người Hồi Hột bái hoả, sau khi chết thi thể hoả táng, linh hồn trở về trong vòng tay Hoả thần.

Ngoài thành, dưới bốn bức tường, có những nơi thi thể của người Yến thậm chí đã chồng chất tới mức gần cao bằng tường thành, Chu Cảnh không có thời gian, hắn không dám chậm trễ một giây lát, thậm chí bất chấp truyền thống tôn kính với vong nhân, truyền lệnh đại quân chỉ công thành, không thu xác! Thời tiết trên Cao Nguyên dần dần rét lạnh, thi thể thối rữa rất chậm, trong khoảng thời gian ngắn không sợ có dịch bệnh bùng phát, binh sĩ người Yến giẫm lên thi thể của các đồng liêu phía trước, hướng về đầu thành ra sức trèo lên, chém giết, không lâu sau bọn họ cũng biến thành đá kê chân của những chiến hữu công thành.

Mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một phút, người Yến tiến công mạnh mẽ, tộc Hồi Hột vất vả phòng thủ, mạng người biến thành mây khói, một trận gió thổi qua liền gục xuống một đống thi thể; binh lính cũng biến thành máy móc, bọn họ chỉ làm hai việc: chém giết, nghỉ ngơi.*

Trong thành ngoài thành, tất cả mọi người đều trở nên chết lặng.

Sĩ khí của trận đánh Yến quân tiên phong đại thắng đã tiêu tan.

Tộc Hồi Hột hiểu thế tiến công của người Yến, hiểu rõ quyết tâm nhất định đánh gục thành này của kẻ địch, bởi vậy cũng nắm được kết cục của chính mình: thành phá nhân vong. Tuy rằng đại soái đã tuyên bố viện quân sắp tới, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu được, đây chẳng qua là lý do thoái thác khích lệ sĩ khí thôi, lại làm sao có thể tiếp tục có viện quân…Thật ra cũng không cần viện cái cớ sứt sẹo như vậy, hiện giờ đã sớm không cần tiếp tục động viên hay khích lệ, coi như cái chết biến thành cơn gió bên người, bất cứ lúc nào cũng sẽ chảy qua cơ thể khi không có phòng bị, tử trận rốt cuộc lại trở thành chấp niệm duy nhất ở người sống.

Vì bảo vệ thánh hoả mà chết, là linh hồn thăng nhập thiên quốc, là con đường trực tiếp nhất từ nay về sau tắm mình trong thánh quang vĩnh viễn tới vui sướng hạnh phúc, tín ngưỡng khiến người ta trở nên kiên cường, nếu kiếp này nhất định giờ phút này tiêu vong, ta còn có kiếp sau có thể dựa vào, có thể cầu mong.

Chớp mắt đã qua một tháng, thủ quân trong thành thương vong thê thảm, Tạ Mộc Tạ Nhĩ vừa mới từ đầu thành xuống, trên người vết máu loang lổ, tản ra mùi tanh gay mũi, vài vị tướng lĩnh quan trọng trong quân phân ra hai bên, lần lượt báo cáo lên cồn việc phòng ngự của mình phụ trách, vị Tả Liệt Thủ tướng trước kia chủ trương rút lui cuối cùng cũng mở miệng:
– Nếu muốn tiếp tục phòng thủ, đưa người cho ta, ta muốn Sa Giải Kỳ!

Sa Giải Kỳ là một phiên hiệu trong quân của tộc Hồi Hột, tổng cộng sáu vạn người, nếu không có Luyện Ngục, bọn họ chính là chiến lực nòng cốt dưới trướng Tạ Mộc Tạ Nhĩ, nhưng sáu vạn quân tinh nhuệ này nhất loạt là kỵ binh.

Kỵ binh xuất sắc nhất, phải trên lưng ngựa mới có thể phát huy toàn bộ uy lực, hiện giờ bắt họ phải xuống ngựa làm thủ tốt bình thường, không thể nghi ngờ bỏ dài lấy ngắn, là sự lãng phí to lớn. Nhưng còn có cách nào? Thủ quân thương vong quá lớn, kỵ binh bình thường đều sớm đã xuống ngựa, bị điều sang đầu thành, hiện giờ nhân sự lại không đủ, muốn tiếp tục cố thủ Thánh thành không thể không thuyên chuyển bọn họ. còn hơn Sa Giải Kỳ, dựa vào bộ dạng hiện giờ, dùng không được bao lâu, sợ là hai vạn Luyện Ngục kia cũng phải rời tuấn mã, cởi bỏ trọng giáp lên thành cảnh bị.

Tả Liệt Thủ tướng nói xong, không kìm được lòng con mắt mơ hồ, nhìn Hữu Thủ tướng ở đối diện, hai người đều dưới trướng Tạ Mộc Tạ Nhĩ mười mấy nắm, gần như gặp nhau là ầm ĩ, từ trước tới giờ chưa từng hoà thuận, luôn luôn là ngươi mở miệng ta phản đối, ta nói chuyện ngươi phản bác…Đáng tiếc, lần này chờ khi hắn nhìn về phía đối phương mới giật mình tỉnh ngộ: chết rồi, đổi người rồi.

Lão đối thủ, Hữu Thủ tướng trong gia đình có huyết thống người Hán, vài ngày trước đã tử trận ở đầu thành.

Tướng cánh tả ánh mắt buồn bã…

Đối với yêu cầu của Tả Thủ tướng, Tạ Mộc Tạ Nhĩ không tỏ rõ ý kiến, sau một lúc cúi đầu trầm tư thì đứng dậy, nói với chúng tướng trận tiền:
– Trước mắt không có chuyện gì, theo ta đi ra ngoài một chút.

Thủ hạ không đang thành, hoặc là phục vụ bên mình tướng lĩnh thì rời khỏi trở về trong quân, Tướng cánh tả và bốn năm người khác đi theo sau nguyên soái.

Tạ Mộc Tạ Nhĩ dẫn theo tâm phúc ái tướng đi chậm rãi, con đường từ dưới thành tới đỉnh thánh sơn Sài Thố Đáp Tháp, trên đường không nói qua nửa chữ,, thời điểm như vậy, áp lực trên người nguyên soái có thể nghĩ mà biết, các tướng lĩnh khác cũng sẽ không đi mở miệng, để tránh khỏi tự thảo mất mặt.

Trên đỉnh núi thánh nhìn ra xa, liên kết doanh trại của người Yến kéo dài ra xa, từng đội từng đội binh sĩ dường như con kiến, từ trong doanh trại qua lại không ngớt phụng mệnh điều động. Cảnh vệ phòng ngự của thành Nhân Ca, ở trình độ rất lớn đều dựa vào ngọn núi thánh này, người ở đỉnh núi, chuyển động của kẻ địch xung quanh gần như liếc qua thấy ngay, lường trước địch tiên cơ, điều này làm cho thủ quân thực tế chiếm được không ít thuận lợi.

Quân binh ở trạm canh gác trên đỉnh núi nhìn thấy nguyên soái, đều khom mình thi lễ, Tạ Mộc Tạ Nhĩ khoát khoát tay:
– Không cần để ý đến ta, cứ làm tốt bổn phận đi.
Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng, hướng về phương bắc nhìn ra xa, đó là đại mạc, hướng của quê hương…

Qua một lúc lâu, Tạ Mộc Tạ Nhĩ cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn, mở miệng:
– A Cổ Đề, nếu ta không phái Sa Giải lên thành, ngươi có thể thủ được bao lâu?

A Cổ Đề chính là Tả Thủ tướng, nhìn qua thì là người lỗ mãng, bình thường chuyện gì cũng đần độn, phản ứng chậm chạp, nhưng chỉ cần dính vào đánh giặc, hắn liền như thay đổi hồn phách, lập tức trở nên thông minh nhanh nhẹn, nghe tiếng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời:
– Ba ngày không thành vấn đề, năm ngày khó nói, mười ngày chuẩn bị xong đời!

– Chín ngày!
Tạ Mộc Tạ Nhĩ đưa ra khoảng thời gian:
– Sa Giải ngươi không cần mong chờ, Luyện Ngục càng không thể cho ngươi, nhưng ngươi vẫn phải tiếp tục phòng thủ chín ngày cho ta, những người khác tuỳ ngươi sai phái, dù cho để ta lên thành đi phòng thủ cũng không sao.

Giọng nói của nguyên soái bình tĩnh, nhưng câu nói này chính là quân lệnh, Tướng cánh tả A Cổ Đề trực tiếp gật đầu:
– Tuân lệnh!*
Sau khi ngẩng đầu lĩnh mệnh, hắn lại thoải mái trở lại. Mở lớn miệng cười ha hả nói:
– Ta có phải là thân binh của ngươi, ngươi thì thôi đi, không cần lên thành, ngươi muốn lên đó. Bọn ta còn không đủ bận rộn bảo vệ ngươi .

Nói xong, hắn lại thật cẩn thận hỏi:
– Thế còn sau chín ngày?

Tạ Mộc Tạ Nhĩ đột nhiên cười, ý đặc biệt vui thích giữa trán, nếp nhăn trên mặt khi cười nhộn nhạo, khuyếch tán ra lại là sự dứt khoát sâu sắc, hắn không trả lời câu hỏi của ái tướng, chỉ nói lẩm nhẩm:
– Sau chín ngày…sau chín ngày…