Chương 153: Bảo hộ

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hổ Phách cười như nắng xuân, dựa vào vách đá ngồi xuống, giơ tay vỗ vỗ dưới mặt đất, ra hiệu Tống Dương ra ngồi cùng.

Tống Dương nghe lời tiến đến ngồi, lúc Hổ Phách lại nói, nói lời có chút cổ quái:
– Ngươi có biết việc trước kia, tự nhiên cũng có thể hiểu được con người của ta… Là không có tâm can, cho mãi tới bây giờ ta mới hiểu được chính mình, hờ hững với sự việc, sư môn bối cảnh lai lịch như thế nào, có kế thừa cơ mật trọng yếu, thậm chí là nguyên nhân cái chết của đại ca…. tất cả việc này cũng chưa nghĩ nhiều, sau này gặp lại được ngươi nói mới biết sự tình. Sư môn và Hồng triều trước kia sâu xa thâm hậu, đại ca qua đời và Yến Đỉnh có liên hệ lớn, Vưu Ly ẩn dật tuổi già để quyết chí báo thù.

Hổ Phách giọng điệu mơ hồ, Tống Dương không biết nên nói gì, cũng chẳng cần hắn đến an ủi, Hổ Phách liền chuyển đề tài:
– Vào thung lũng này trước, theo đường mật đạo, ta lưu ý những phần mà người xưa phá bỏ đi. Mơ hồ có chút quen thuộc, giống như nơi nào đó đã gặp qua. Cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như thứ tôi đã gặp không phải là cơ quan đâu, mà là một bản thiết kế… Thời niên thiếu, trong sơn môn đã gặp qua, là trong cánh cửa cơ mật.

Hổ Phách là đệ tử trên danh nghĩa, thế nên theo lý thì những cơ mật trong sư môn thì nàng không đủ tư cách để biết, nhưng đồng thời nàng cũng là em gái ruột của chưởng môn, tình yêu của anh trai với em gái, Hổ Phách xem lại cũng sẽ không có nhiều hạn chế.

Có thể, là người đứng đầu chủ động nên nói cái gì, nếu quả thật lúc trước Hổ Phách thật sự hỏi truyện cổ xưa, anh của bà sẽ không giấu diếm. Tuy nhiên, trời sinh bà ra có tính vô tâm, bà không hề quan tâm tới việc này, tất nhiên là sẽ không bao giờ hỏi.

Về phần trong trí nhớ của bà cơ bản là giống nhau, tấm bản vẽ là được giấu trong phòng, mặc dù là đệ tử vào phòng cũng không thấy được, trừ khi phải qua khảo sát kĩ lưỡng, được truyền thụ từ đời này qua đời khác, trở thành người thừa kế mới có thể xem và học tập được.

Tuổi trẻ nghịch ngợm, Hổ Phách cũng không ngoại lệ, gian nan theo anh trai vào thư phòng tìm bản vẽ bí mật, nhưng khi đi ra ngoài thì không có vẻ hứng thú lắm, thiên phú của cô rất tốt nhưng với thiết kế khéo léo như thế này thì không thể thích được, cho nên bà mang bản vẽ ấy ra tặng cho Vưu Ly học.

Vưu Ly xíu chút nữa thì sợ đến chết ngất, không dám liếc mắt nhìn, giụ cô mang bản vẽ về.

Nhớ lại hồi ức xưa, Hổ Phách tươi cười, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói:
– Hiện giờ nghĩ đến, Yến Đỉnh tuy rằng là đệ tử của anh trai, nhưng lão vĩnh viễn không có khả năng kế thừa, càng không có cơ hội được nhìn thấy bản vẽ.

Tống Dương gật đầu.

Hổ Phách, sư môn Vưu Ly và Đại Hồng có nhiều quan hệ, sẽ không để cho việc kế thừa dừng lại trong tay triều đình Đại Yến, Yến Đỉnh cũng chỉ là một đệ tử, lão sẽ không trở thành chưởng môn nhân tương lai được.

– Phá bỏ bộ phận chủ chốt, dựa vào bản lĩnh của Yến Đỉnh, cho dù là không có bản vẽ, muốn khai thông mật đạo cũng không phải là không làm được, nhưng ta cần điều tra cơ quan này, mỗi dạng đều không nguyên vẹn, muốn làm thành dạng này thế nào cũng cần có bản vẽ trong tay. Bởi vậy sự việc trở thành được hiểu thông qua: Yến Đỉnh mục đích là hại anh ta, phân nửa chính là vì thung lũng này.

– Mặt khác, lúc mọi người đang cố gắng tìm hiểu thung lũng, ta chợt chú ý tới một quyển sách cổ được niêm phong cất đi cẩn thận, tìm được cuốn Hồng Sử Kí, lại chính là ta không thể tìm được cuốn sách sau của Hồng Thái Tổ.thung lũng to như thế, bao nhiêu hang động, niêm phong cuốn sách hàng ngàn vạn năm, Hổ Phách không có khả năng đem tất cả sách xem hết được, nhưng nàng đã chỉ ra hai bằng chứng chủ yếu, lúc là Hồng Thái Tổ dựng lên cái thung lũng này.

Hổ Phách thở dài, lại thay đổi đề tài:
– Ta hiểu ý của Yến Đỉnh, xem chữ được lưu lại, đại khái có thể đoán được tâm tư lúc đó của lão, nơi đây lão đã biết hết rồi, lão sẽ không trở lại .

Nói xong, bà rút một sợi tóc từ trên đầu xuống, nắn trong tay, rồi mở ra trước mắt:
– Bao nhiêu năm qua rồi? Tóc đã bạc hết, thấm thoát anh đã mất được hơn ba mươi năm rồi… Như thế tính ra Yến Đỉnh cũng đã ở nơi đây thăm dò hơn ba mươi năm, tới tận hôm nay lão mới không quan tâm đến nơi này nữa, đến cuối cùng bí mật là dạng gì, có thể khiến hắn thành người như vậy, thủy chung suốt một thời gian dài? Không khó đoán, có thể xác định được.

Đáp án thật rõ ràng.

Tới giờ Tống Dương còn chưa rõ ý của Hổ Phách… Và Yến Đỉnh cùng trong sư môn bất đồng cơ mật, Tống Dương, Hổ Phách, đám người đi trước kia cũng không thể hiểu được lai lịch của thung lũng này, càng không thể hiểu Yến Đỉnh đã tìm kiếm đã hơn ba mươi năm.Đến giờ phút này, Hổ Phách đem lần lượt nguyên nhân và kết quả ra nói hết, mới khiên schaan tướng được rõ ràng, không có gì nghi ngờ nữa, đó là nơi mà Hồng Thái Tổ ẩn núp.

Có liên quan đến bí mật phục quốc của Hồng Thái Tổ, đã bị Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi hủy mất rồi. Tuy nhiên điều này không quan trọng, Tống Dương không quan tâm năm đó Hồng Thái Tổ đã sắp xếp như thế nào, có thể hiểu tốt nhất, nhìn không tới không phòng, giờ đây Tống Dương theo thung lũng này mà đi, hắn suy nghĩ việc khác… thời gian không dài, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái, muốn cười lại có chút gượng gạo, nhiều cảm thán và thổn thức.

Thấy vẻ mặt hắn khác thường, Hổ Phách hỏi:
– Sao? Nghĩ tới cái gì?

– Đại khái đã hiểu rõ mọi chuyện:
Tống Dương cười cười hồi đáp:
– Ta, Vưu thái y và Thiền Dạ Xoa.

Hổ Phách có chút hứng thú:
– Nghĩ đến Vưu Ly? Nói ra, ta lại thích nghe chuyện của ông ấy.

Tống Dương giơ tay và chỉ hướng đá rơi:
– Mặt này ghi lại kế hoạch phục quốc của Hồng Thái Tổ, bất luận kế hoạch này phức tạp đến đâu, trong đó tất có : Thiền Dạ Xoa.

Gần vạn tinh binh đang tại ngoại, ẩn núp chờ triệu tập, vả lại trên người họ có giấu bảo đồ và có liên quan đến chiến lược’cửa sau’ mặc cho thế nào thì đây cũng chính là kế hoạch của Hồng Thái Tổ, Hồng Thái Tổ ghi lại, nhất định là đề cập đến bọn họ.

– Không khó đoán, Yến Đỉnh xem qua đại kế phục quốc của Hồng Thái Tổ, muốn đi Nam Lý mang phần võ trang về thế gian này.
Tống Dương nói chậm, vừa nói vừa nghĩ:
– Về phương diện, Vưu Ly không thể không biết toàn bộ kế hoạch của Hồng Thái Tổ, nhưng bọn họ khẳng định là Thiền Dạ Xoa có vẻ hiểu bí mật này.

Hổ Phách như thoáng suy nghĩ, có thể tu luyện đến thế này, tâm tư sẽ không kém, chỉ nhìn bà có phải nguyện ý làm hay không, quả nhiên ánh mắt bà càng sáng, nhưng Hổ Phách cũng không chen ý, khoát tay. Ra hiệu con trai tiếp tục nói.

– Muốn mở Thiền Dạ Xoa cần hai thanh chìa khóa, một là tâm luyện huyết, cái còn lại là mật làm tín vật, ta đoán, cậu và môn trung sư trưởng khả năng chỉ biết thứ nhất mà không biết thứ hai… Ta cảm thấy… Ta khả năng đoán được “cậu” tính toán báo thù.

– Luận tâm cơ, bản lĩnh, thực lực, cậu không phải là đối thủ của Yến Đỉnh,không có cơ hội báo thù, nhưng trong tay cậu còn có một cơ hội, Yến Đỉnh phá giải các cơ quan trong thung lũng, hiểu tới phục quốc an bài của Hồng Thái Tổ, sẽ lại phải đi vào núi Nam Lý, đem Thiền Dạ Xoa ra dùng.

Tống Dương tay ôm đầu gối, cười nói:
– Cho nên cậu chỉ cần thu phục Thiền Dạ Xoa trước, khiến tinh binh nghe lệnh, sau đó cũng không dùng lại nữa, mọi người còn ở khe núi này, sớm hay muộn thì Yến Đỉnh cũng tự mình tìm đến cửa, nhưng gần vạn tinh binh, địa hình đóng kín lại, bản lĩnh của Yến Đỉnh cũng sẽ bị phanh thân thành từng mảnh, thù này báo sẽ xong.

Chỉ có Tống Dương đoán, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, dựa theo suy nghĩ của hắn,mọi chuyện đều có nhiều tình tiết nhỏ, tất cả đều có thể giải thích được.

Ví dụ vì sao mà Vưu thái y tận tâm , không tiếc 18 năm hao phí làm trên người Tống Dương thi triển luyện huyết kì thuật;

Ví dụ như Vưu Ly đã nói qua, việc thành sau khi mỗi người đi một ngả, hắn chỉ cần vài giọt máu của Tống Dương;

Ví dụ như trời đất bao la, Vì sao một mình Vưu thái y khi đến vùng núi Yến Tử Bình ngụ lại;

Lại chính là ngay cả tố chất của Tống Dương và quốc sư gần giống nhau, ngoài nguyên nhân này, năm đó đại ca vì cứu thiếu niên Yến Đỉnh, dùng đến thủ đoạn hống hách, mãnh dược, sau đó lại bắt hắn trị liệu cho Yến Đỉnh truyền nghề y cho Vưu Ly… Vưu Ly thi triển tâm huyết của mình, chính là sư phụ đưa cho Yến Đỉnh biện pháp cứu người.

Tại sao đại ca không chọn mặt khác, liền đem vài nét bút ghi lại đưa cho Vưu Ly? Mặt ngoài là tặng thư, thực tế là truyền lại bản lĩnh này, truyền cho ông ấy khởi động chìa khóa Thiền Dạ Xoa, truyền cho ông ấy phương pháp báo thù cho sư môn.

Luyện huyết kì thuật từ Đại Hồng hoàng thất, luyện ra máu tươi chính là Thiền Ve Dạ Xoa giám định thân phận để làm tin, nhưng kì thực giống nhau cũng là cường thân, cứu mạng pháp môn,vận dụng cái bản lĩnh này, lúc ấy chưa từng nghĩ nhiều, nhưng thực tế cũng giống Yến Đỉnh nắm giữ tín vật để làm tin, làm sao không để lại một ngày sau khi báo thù.

Tống Dương đứng dậy:
– Nói đi nói lại cũng đều là đoán thôi, mất chuyện này cũng không theo xác nhận, tuy nhiên… Ta trông ngóng và đoán đúng rồi, ông trời phù hộ !

Hổ Phách cũng đứng lên, tươi cười, chậm rãi gật đầu, nàng dùng giọng điệu rất nặng:
– Ông trời phù hộ, ngươi đoán được nhất định đúng.

Chỉ có điều là phỏng đoán, đến Vưu Ly cũng đã chết rồi, đoán sai hay đúng còn gì quan trọng hơn, cần phải mời ông trời phù hộ chứ?

Nguyên nhân rất đơn giản, theo lai lịch của thung lũng này đến mưu đồ của Yến Đỉnh, đến kế hoạch báo thù của Vưu Thái y. nếu hết thảy đúng như Tống Dương và Hổ Phách hai người đều muốn như vậy, Tống Dương chỉ biết theo quốc sư, lúc nào thích hợp giết cường địch.