Chương 914: Hành trình cáo biệt cuối cùng 29

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

Sấm sét theo ngũ lôi chú đánh tới, phá tan lớp sương mù dày đặc bao quanh thân thể nữ quỷ, lúc này mọi người mới nhìn rõ chân diện mục của nữ quỷ trên thuyền nhỏ, đều không tự chủ hít vào một ngụm khí lạnh, đây hoàn toàn không phải bóng lưng một cô gái tóc dài mặc áo đỏ như họ tưởng, hoá ra nữ quỷ này vốn dĩ đang chính diện đối mặt với đám người.

Ánh chớp chạy trên thân thể nữ quỷ soi chiếu rõ ràng, thứ mọi người tưởng là mái tóc dài là những con trùng đen vừa dài vừa nhỏ, đang chui ra chui vào trên khuôn mặt đã ngàn lở vạn loét nhìn không ra dung mạo ban đầu, trong miệng, từ hai lỗ mũi, hai tròng mắt đều tuôn ra vô số con trùng uốn éo như rắn bò, gò má cũng chui ra vô số con trùng. Vì lớp sương khiến mọi người nhìn không rõ, cho nên mới tưởng đó là sợi tóc. Bên dưới cũng không phải là chiếc áo màu đỏ nào hết, là máu tươi từ những vết thương bị trùng chui rúc kia nhỏ xuống nhuộm đỏ áo váy, biến nó thành màu đỏ máu.

Lúc này nữ quỷ đang quằn quại trên chiếc thuyền, miệng kêu oai oái, mỗi lần nó há to miệng kêu cứu, một đám trùng đen sì lại từ trong miệng phun ra, hiển nhiên nó đã sợ ngũ lôi chú của Bách Hợp, muốn tìm đường chạy tháo thân, những lọn ‘tóc’ đang trói lấy thân thể Triệu Hồng Quỳnh cũng vội vàng thu về, muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm đường chui xuống sông. Lúc này Bách Hợp sải bước tiến tới, cố nhẫn nhịn cảm giác đau đớn trong lồng ngực, nhân cử động của nữ quỷ mà túm chặt Triệu Hồng Quỳnh, vốn đang bị kéo xuống bờ sông, lôi ngược trở lại, thuận tay, liền túm chặt mấy sợi trơn tuột buồn nôn như rắn kia không buông.

Những con trùng vốn gặp thịt là chui vào này, gặp đạo lực khắc chế trên tay Bách Hợp giống y như rắn bị nắm chặt vùng 7 tấc, liều chết giãy giụa nhưng không cách nào trốn thoát được, để thoát thân, những con trùng này không ngừng kéo mình càng lúc càng dài càng nhỏ, đến độ mảnh như sợi tóc. Những thứ quỷ quái này bề ngoài trơn tuột như cá chạch, hở chỗ nào chui ra từ chỗ ấy, không bao lâu đã ngo ngoe ngo ngoe che kín bàn tay Bách Hợp.

Có ai gặp tình cảnh này mà không thấy ghê chết, nhưng Bách Hợp từng luyện Nam Vực cổ thuật, đã từng gặp đủ loại sâu độc, cũng từng gặp không ít những thứ buồn nôn hơn cả loại trùng này, bởi vậy sắc mặt không biến lấy một chút, ngược lại, vì phòng ngừa mấy con trùng đã ngàn năm ăn thi thể, hấp thu âm khí mà thành tinh này trốn thoát, cô liền coi thân thể của những con trùng này như dây thừng mà cuốn quanh bàn tay mình hai vòng nắm lại, miệng hừ một tiếng, còn thuận tay muốn dựa vào đó kéo luôn nữ quỷ kia lên bờ.

Nữ quỷ áo đỏ kia thực muốn trốn xuống lòng sông, nhưng khổ nỗi, ‘tóc’ bị người ta giữ chặt, muốn chạy cũng không chạy nổi, trong cơn hoảng loạn há miệng phát ra tiếng kêu khóc the thé chói tai. Mặt nước vốn yên tĩnh đột nhiên nổi cuồng phong, trên sông toả ra từng tầng từng tầng gợn sóng, sau đó một bóng đen từ giữa sông rẽ nước tiến lại gần bờ.

“Bà Văn, cứu tôi, cứu tôi, tôi đau quá…” Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên, hắn bò lên từ con sông, kéo theo một vệt nước dài trên bờ, trên người có không ít con trùng tương tự như loại đang bị Bách Hợp túm chặt chui tới chui lui, tuy khuôn mặt đã biến dạng đến trình độ không nhận ra được hình dung sẵn có, nhưng nghe giọng nói, người đàn ông trung niên béo liền run lên bần bật, răng đánh lập cập, giọng nói lắp bắp:

“Vu, Vu Ba…”

“Phải rồi, là Vu Ba.” Đường Toàn bổ sung một câu, cặp chân mày đã bạc lộ ra mấy phần thần thái thương cảm, người thanh niên đang kêu đau này chính là người hoảng hốt khi nhìn thấy con giao xà trong mật đạo mà nhảy sông, sau đó la hét “có trùng”, sau đó, mất tích.

Tuy mọi người cũng đoán được, cậu ta nhất định đã gặp bất trắc, nhưng lúc này, tận mắt nhìn thấy cậu ta biến thành âm hồn đòi mạng, Đường Toàn và người đàn ông trung niên kia vẫn thấy trong lòng sinh ra mấy phần cảm giác thương vay.

“Lạnh quá, lạnh quá…” Giọng nói của một cô bé gái khác cũng vang lên, theo sau quỷ hồn Vu Ba bò lên bờ, chỉ là con quỷ này giống như bị nước sông kềm chế, chỉ tối đa leo lên được một thước thì phải ngừng lại không tiến tiếp, chỉ hướng mọi người vẫy tay cầu cứu.

Bóng người thứ ba, cũng là kẻ cuối cùng cũng đã bò lên bờ vẻ đau khổ quằn quại, hắn nằm bò trên mặt đất, sau lưng chui ra từng đám trùng đen, thoạt nhìn như từng đám lông dài, một bàn tay của hắn cào mạnh xuống đất, miệng rên rỉ không ngừng:

“Bà Văn, bà sẽ không được chết tử tế, không được chết tử tế…”

Những tiếng than khóc phối hợp với bầu không khí âm trầm xung quanh khiến bà Văn xem mà phát run, bà ta ôm cứng lấy cánh tay Lance, kinh hoảng gào thét:

“Không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi…” Lance nhìn thư sinh yếu ớt, nhưng chứng kiến cảnh lúc trước hắn ta có thể giật đứt phăng lũ yêu trùng kia thì có thể thấy bản chất của hắn cũng không nho nhã như vẻ bề ngoài, lúc này, bà Văn quá kích động nên lôi kéo khiến hắn có chút chật vật, khuôn mặt hắn cứng lại vì ẩn nhẫn, đôi mắt long lên một chặp, bắp thịt trên má co giật mấy cái, cuối cùng, hắn vẫn chọn cưỡng ép mình nhẫn nại trước hành vi của bà Văn, đưa tay túm áo bà ta, đang định kéo bà ta ra xa thì đúng lúc bà ta lại gào lên kinh thiên động địa liên tục vung vẩy bàn tay như muốn phát điên:

“Cút ngay, cút ngay!”

Không biết từ lúc nào, bàn tay bà ta bị một bàn tay bằng xương trắng dính nước đen nắm chặt, hai bàn tay một người một quỷ đan xen 10 ngón, bàn tay quỷ kia bám rất chắc, bà Văn vung vẩy thế nào cũng không rơi, bà ta khóc bù lu bù loa, tay còn lại vẫn bám chặt Lance như thể bám chặt cọng rơm cứu mạng.

Lance nhịn rồi lại nhịn, nhưng tiếng gào thét của bà ta lúc này quả thực còn to hơn, ầm ĩ hơn so với con nữ quỷ đang muốn chạy trốn xuống sông mà tóc còn bị người ta túm chặt bên kia. Gân xanh trên trán hắn giật thình thịch, cố gắng an ủi mấy câu:

“Bà Văn, xin bà hãy tỉnh táo lại…” Hắn liên tiếp nhắc đi nhắc lại mấy lần, biểu tình đã có chút không quá bình tĩnh, nhưng bà Văn không chỉ không tỉnh táo, hơn nữa càng lúc càng như phát bệnh tâm thần, hết khóc lại gào, nước mắt nước mũi ròng ròng, nhưng dù bà ta có gào khóc thế nào thì bàn tay xương kia vẫn tựa như mọc rễ trên tay bà ta, không cách nào tháo gỡ xuống được, đến lúc Lance cảm thấy không thể chịu nổi nữa, mọi người cũng bị bà ta gào đến đau đầu, Bách Hợp rút ra một lá bùa, dùng ngón tay chấm chút chu sa vẽ lên mấy nét, dùng đạo thuật châm lửa, tiếp đó nhét luôn vào miệng bà Văn.

Tiếng da thịt bị lửa đốt xèo xèo vang lên, trong không gian thoang thoảng mùi thịt nướng, lá bùa vừa nhét vào miệng bà Văn, bà ta tiếp tục há to miệng, nhưng lần này gào không ra tiếng, chỉ có thể trừng to mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi lại tuyệt vọng.

Toàn bộ thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại, thấy một màn này, đám âm linh vừa chui ở dưới sông lên hình như cũng kinh ngạc đến ngây người, nhất thời quên cả than khóc cầu xin, nữ quỷ cũng mặc kệ ‘tóc’ đang bị Bách Hợp túm chặt, cả ý định mau trốn xuống sông cũng quên sạch sẽ.

“Còn ồn ào nữa, tôi liền đổ hết chén canh này vào mồm bà!” Bách Hợp ho mấy tiếng, thực sự đã bị ồn ào đến phát phiền, liền hét vào mặt bà Văn đe doạ, thuận tay chỉ vào chén canh của nữ quỷ ném tới khi nãy.

Lúc này, dưới ánh lửa ma trơi, mọi người thấy rõ trong cái bát to thô thiển trông từa tựa như đựng đầy cháo trắng kia, thực ra là đựng một đống giòi, đang bò tới bò lui lấp nha lấp nhấp. Bà Văn nghe Bách Hợp uy hiếp rằng muốn đổ thứ này vào mồm mình, hoảng sợ liều mạng lắc lắc đầu.

“Tốt nhất là đẩy phứt bà ta xuống sông, cùng con nữ quỷ kia làm bạn!” Người đàn ông trung niên mập bực bội nói. Lúc này mọi người đều giận ứa gan, vốn bọn họ đã bị đám âm linh chui ở dưới sông lên khiến tâm sinh hoảng hốt, lại bị tiếng gào khóc bất tận của bà Văn kích thích khơi gợi làm bùng nổ tất cả khẩn trương sợ hãi ẩn sâu trong lòng, kết quả không ai bày tỏ phản đối đề xuất của trung niên mập, bà Văn đầu lắc như trống bỏi, nước mắt văng tung toé, càng bám Lance chặt hơn một chút.

“Các người dám! Các người dựa vào cái gì mà muốn tổn thương ma ma tôi?” Văn Thấm Nhã tuy đã sợ đến mặt nhỏ trắng bệch, nhưng lúc này vẫn nhào ra, Bách Hợp cười lạnh một tiếng:

“Cô yên tâm, chúng tôi thực sự sẽ không tổn thương bà ta, hơn nữa nếu mạng bà ta đủ lớn, có thể sống sót rời khỏi nơi này, chúng tôi cũng rất lấy làm mừng. Bà ta thiếu mọi người nhiều tiền như vậy, để bà ta chết dễ dàng như vậy là quá tiện nghi cho bà ta.”

Vợ chồng nhà họ Văn lừa một đám người vào cổ mộ giúp mình tìm con gái, làm hại mấy chục người chết thê thảm, chỉ đơn giản để bọn họ chết đi ở trong này, khoản nợ lớn kia liền đầu xuôi đuôi lọt, thực sự là cho bọn họ chiếm đại tiện nghi. Nguyên chủ còn chờ trở về kiếm tiền cứu cha trong tù ra ngoài. Bách Hợp cho rằng, nên buộc bà Văn trả thay khoản tiền này, bà ta đi vay cũng được, bán mình trả nợ cũng được, nói chung là không thể chấp nhận việc cho phép bà ta nhẹ nhõm chết đi.

Thế nhưng, trên hành trình trong cổ mộ này, cô cũng không dự định đặc biệt chú ý bảo vệ bà Văn, ngược lại nếu bà ta mệnh lớn sống sót được cô cũng sẽ không giết bà ta, so với để bà ta chết, còn không bằng để bà ta sống, nhận hết đày đoạ, khổ sở suốt quãng đời còn lại.

Trung niên béo nghe mấy lời này của Bách Hợp, oán hận ‘hừ’ một tiếng, khuôn mặt bà Văn lộ ra mấy phần chột dạ sợ hãi, bàn tay xương kia vẫn nắm tay bà ta rất chặt, bà ta muốn ném bỏ nó, nhưng không hiểu vì sao lại không thể làm được, trong miệng lại gọi không ra tiếng. Chỉ có thể một tay chuyển qua bám chặt lấy con gái, tay kia giơ ra xa xa không dám nhìn, nước mắt lại tuôn trào.

Bách Hợp xử lý xong bà Văn, lúc này mới cắn rách đầu ngón tay, lăng không vẽ ra huyết chú.

Khoảnh khắc cô cắn rách ngón tay trỏ, Lance đang đứng một bên giống như bị kinh hãi cực độ, theo bản năng kéo Văn Thấm Nhã lùi một bước dài. Hắn vốn trước sau bảo trì trấn định, lúc nữ quỷ xuất hiện cũng không hề sợ hãi chút nào, thế nhưng lúc này lại vì cử động của Bách Hợp mà có phản ứng lớn, Đường Toàn cau mày nhìn hắn một cái, Bách Hợp cũng âm thầm sinh nghi. Lance cũng mau chóng nhận ra, hành vi của mình thu hút chú ý, hắn cưỡng ép bản thân dừng bước, chỉ là trong mắt loé lên sắc máu, trên gò má cũng nổi gân xanh, cùng làn da trắng của hắn hình thành đối lập vô cùng nổi bật, chỉ là chú ý của mọi người lúc này đều tập trung vào nữ quỷ và Bách Hợp, không ai chú ý đến hắn, sự kinh hoảng trong mắt hắn cũng mau chóng chuyển hoá thành tham lam, hắn nuốt nước miếng, mí mắt rũ xuống che đậy thần thái chân thật bên trong, bàn tay đang nắm chặt tay Văn Thấm Nhã càng xiết chặt hơn một chút.