Chương 1320: Kết thúc bia đỡ đạn 20

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lý Duyên Tỷ cũng không tiếp tục nói nữa, anh chỉ là không thích nhớ tới những chuyện không vui lúc trước. Những chuyện này anh đã rất nhiều năm chưa có nhớ lại, nhưng lúc này anh lại nói ra với cô. Lý gia bề ngoài vẻ vang, xuất thân của anh là kẻ  không được mong chờ nhất, hẵn cũng không nghĩ tới anh sẽ đem việc này nói ra.

Sau ngày đó, Bách Hợp phát hiện thái độ anh đối với mình ngày càng lãnh đạm, giống như về sau đã làm phật ý anh. Anh lại đã đối xử với cô như lúc ban đầu, thậm chí không hề như trước thỉnh thoảng còn nói vào mấy câu với cô.

Cô thường xuyên nhớ tới sắc mặt của anh khi nói chuyện lúc đó, loại cảm giác lạnh như băng này giống như thật sự từ bên trong toát ra, làm cho người khác cảm giác không rét mà run.

Dưới tình huống hai người đều trầm mặc, rất nhanh đã tới nơi bọn người Tiêu Dao Hậu hẹn đứng chờ bên ngoài Phong Ma cốc. Lúc trước hẹn ba tháng sau sẽ gặp mặt, nhưng lúc này bọn người Tiêu Dao Hậu cũng không thấy xuất hiện. Lý Duyên Tỷ giẫm lên thành thuyền nhỏ từ trên trời hạ xuống.

Lúc nhìn từ trên cao xuống, Bách Hợp căn bản không thể thấy được cái gọi là Phong Ma cốc. Phía trước là một mảnh sơn mạch, cô chỉ nhìn thoáng qua nhưng không lên tiếng. Thời điểm xuống đất, Lý Duyên Tỷ tìm một đỉnh ngọn núi ngồi xếp bằng xuống. Anh thích chỗ cao nhất để có thể nhìn tất cả trong tầm mắt, nhưng mà đỉnh núi gió lớn, Bách Hợp lại không phải là tu sĩ giống anh, chỉ có thể trốn ở sau lưng anh, thân thể có chút run run.

Thân thể thiếu nữ mềm mại giống như cành liễu, anh cảm thấy trong lòng phát sinh cảm giác ấm áp như ngọc, giữ im lặng vung tay ra. Một chiếc chuông nhỏ bay từ trong tay áo anh ra ngoài, dần biến thành lớn, cho đến khi cao tới nửa người mới thôi. ‘ Loảng xoảng’ Mộ tiếng rơi xuống đất, bao Bách Hợp lại trong đó, đầu của cô vừa vặn chui lên lộ ra từ đỉnh quả chuông.

Động tác vừa rồi của anh làm cho Bách Hợp hoảng sợ, lúc này còn bị chụp lại, phục hồi tinh thần, vùng vẫy hai cái. Cái chuông này đem nào che lại rất kín đấy, trên người cô không còn cảm thấy lạnh nữa, nhưng căn bản là không có biện pháp nhúc nhích.

Bộ dạng này thực sự rất cổ quoái rồi, cô đẩy hai cái, nhưng chiếc chuông không một chút sứt mẻ nào, cô muốn hoạt động cũng khó. Lý Duyên Tỷ mặt lạnh như băng nhìn bộ dạng của cô lúc này, ngược lại không thấy được khóe miệng nhếch lên một cái.

“Ngươi để ta chụp ở trong làm gì?”

“Nhìn ngươi này thật ngu ngốc.” Anh hừ lạnh một tiếng, thân thể phàm nhân chính là yếu ớt như vậy, đứng ở nơi cao một chút đã sáp lại gần anh, chính cô không yên tĩnh, lại làm phiền người khác không yên: “Gió đông làm cho ngươi lạnh run rẩy. Làm như vậy ngươi không cần làm phiền ta, đến lúc ta đi vào Phong Ma cốc, ta không mang theo ngươi được, liền chụp ngươi ở trong đó, cũng tránh khỏi cho ta thêm lo lắng.”

Bách Hợp bị anh nói vậy, có chút thẹn quá hóa giận, hừ hừ hai tiếng.

Nhớ ngày trước chính mình muốn dựa vào anh gần một chút, anh không biết đã vui vẻ như thế nào, hôm nay lại ghét bỏ. Nhưng cũng may, trầm mặc nhiều ngày như vậy cuối cùng anh đã chịu nói chuyện. Bách Hợp tận lực bỏ qua cảm giác bị giam trong chuông nhỏ, mở miệng hỏi:

“Nơi này chính là Phong Ma cốc?”

Anh từ chối cho ý kiến chỉ nhẹ gật đầu, ngồi bên cạnh Bách Hợp cùng đối mặt với cô. Khuôn mặt kia lạnh như băng, ban đầu còn giả bộ chăm chú tu luyện một chút, không lâu sau đã giơ tay chọc mặt cô. Cơ thể cô còn đang bị chụp lại trong chuông, căn bản không có cách nào ngăn cản anh. Đến ngửa người ra tránh cũng không được, anh mới mím miệng, mỉa mai nói: “Ngươi lại nhảy a, lại đến nhảy xuống uy hiếp ta.”

“…” Bách Hợp không muốn nói cái này với anh, cố chuyển chủ đề: “Thế nhưng ta nhìn ở đây không giống như một cái cốc.”

Nói ra lời này, trong mắt Lý Duyên Tỷ hiện lên vẻ quỷ dị, nhích người lại càng gần cô: “Ngươi từ đâu đến? Trên người có ấn ký của ta đánh xuống, trong cơ thể có linh lực cùng truyền thừa đại yêu chi lực của ta. Có đôi khi ta hoài nghi có phải chính mình tự tay phong ấn ngươi đem tới.”

Trong lòng Bách Hợp nghe anh nói như vậy toàn thân đều cứng ngắc rồi, thậm chí ánh mắt không nhìn anh có chút run rẩy.

Tuy nhiên trên mặt cô rất trấn định, Bách Hợp biết rõ lúc này sắc mặt của mình khẳng định trắng bệch. Anh suy đoán lung tung lại đoán ra được chân tướng, cô trong lúc nhất thời không biết mình nên thẳng thắn hay vẫn trầm mặc. Trong lòng đập loạn như trống đánh, rồi anh nở nụ cười:

“Nhưng điều nay là không có khả năng.”

Bách Hợp trong lòng vốn đang phức tạp, nhưng nghe anh nói như vậy lại có chút ngoài ý muốn: “Vì sao lại không có khả năng?”

Lý Duyên Tỷ nhìn cô một cái, ánh mắt kia ánh lên thần sắc u ám: “Phong ấn trong cơ thể ngươi tối đa ta chỉ có được hai phần năm, đã cùng với tu vi hiện tại của ta không khác nhiều lắm. Nếu như sau này ta đem những năng lượng này niêm phong cất vào trong cơ thể ngươi, trừ khi ta dùng hết tuổi thọ của mình trả giá, mới có thể xử lý tất cả như vậy.” Tính cách của mình anh là người hiểu rõ nhất, người không vì mình trời tru đất diệt. Anh là người như vậy làm sao có thể làm ra việc gây tổn hại đến chính mình như vậy? Cho dù người hưởng lợi đã từng là mình, nhưng tính cách của anh khẳng định sẽ không làm như vậy.

Quan trọng nhất anh không cho rằng một người phàm bình thường, sẽ đáng giá để anh phó thác số mạng cho cô, còn đánh ấn ký xuống người cô nữa đấy.

“Ta thà rằng tuổi thọ yếu đi cũng sẽ không giao mệnh của ta cho kẻ khác.” Lý Duyên Tỷ bộc lộ suy nghĩ của mình không một chút dấu diếm, trong mắt không có một chút độ ấm nào: “Cho nên cho dù là ta khác, cũng sẽ không làm như vậy.” Anh nói xong nhắm mắt lại, Bách Hợp rất nhanh ngậm miệng lại, toàn thân căng cứng.

Trong trầm mặc, đại hán áo đen cùng đôi vợ chồng đã đến rồi, sau đó rồi đến lão giả gầy gò, trễ nhất chính là Tiêu Dao Hậu.

Tiêu Dao Hậu khi đến liền chắp tay hướng mọi người nói: “Trên đường gặp vân lão quoái, chậm trế một chút thời gian, làm chư vị phải chờ lâu.”

Người áo đen Mạc lão ma hừ lạnh một tiếng: “Phong ma cốc này một trăm năm trước mở cửa một lần, bên trong cũng không có gì tốt, lúc này cũng không phải thời điểm Phong ma cốc mở cửa, ngươi lại thần thần bí bí hẹn chúng ta ra đây chẳng lẽ bên trong có bảo vật gì?”

Phong ma cốc cứ một trăm năm mở một lần, là nơi bình thường tất cả các môn phái thế gia muốn rèn luyện đệ tử, bên trong thảo dược phần lớn cũng chỉ có ích với tu sĩ trúc cơ kì. Dù ngẫu nhiên có người vận khí nghịch thiên có được pháp khí thượng phẩm, nhưng đối với trong mắt mấy đại tu sĩ này cũng không có lợi ích gì.

Bách Hợp vậy mới biết Phong ma cốc một trăm ngăm mới mở, cô yên tĩnh đi theo sau lưng Lý Duyên Tỷ. Tiêu Dao Hậu nghe Mạc lão ma nói như vậy liền chỉ thần thần bí bí cười cười:

“Chuyện cho tới bây giờ chư vị cũng đã đến rồi, bản hậu cũng không thừa nước đục thả câu rồi. Phong ma cốc này tuy một trăm năm mới mở một lần, nhưng bản hậu lại có phương pháp làm cho Phong ma cốc mở ra trong thời gian ngắn ngủi nửa khắc đồng hồ. Ở trong này hơn bốn trăm năm bản hậu vừa vặn có đủ để làm cho Phong ma cốc mở ra hai lần.

“Nhưng mà Phong ma cốc đến cùng có cái gì, đáng giá ngươi trả giá lớn như vậy?”

Đại hán họ Long không nhịn được mà hỏi một câu, tu sĩ nguyên thọ so với người phàm dài hơn nhiều, nhưng tuổi càng nhiều, tính mạng của mình tu sĩ càng coi trọng hơn. Mấy người ở đây đều đã tiến vào Nguyên anh kỳ rồi. Ngoại trừ Lý Duyên Tỷ ra, một người ở đây đều là quoái vật đã sống hơn một nghìn năm rồi. Đột phá Nguyên anh hậu kỳ có thể đạt tới tuổi thọ 2000 năm tuổi, mà người tuổi thọ không nhiều lắm, nếu không đột phá được thì chờ đợi họ chỉ có một con đường.

Càng là tu vi cao càng không muốn đơn giản chết đi, thời gian mọi người dùng để tu luyện cũng không đủ. Lúc này lại nghe Tiêu Dao Hậu nói mà bỏ ra bốn trăm năm thời gian đi vào Phong ma cốc mấy người đều cực kỳ giật mình. Người đại hán họ Long vừa nói xong Tiêu Dao Hậu liền liếc mấy người: “Bản hậu ngàn năm trước đã có được một phần bản đồ bảo tàng, về sau nghiên cứu phát hiện bản đồ này chính là Phong ma cốc. Nhưng từ tám trăm năm trước bản hậu đi tới đi lui trong Phong ma cốc nhiều lần, tuy nhiên cũng không thành mà lui. Cho đến năm trăm năm trước bản hậu ruốt cuộc đã tìm được vị trí trên bản đồ, chỉ tiếc để đi vào trong đó cần ít thứ.”

“Về phần bên trong có gì, thì chư vị đã nghe qua ngũ truy hồn thảo chưa?”

Tiêu Dao Hậu nói đến đây trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, mọi người lúc nghe đến ngũ truy hồn thảo thì sắc mặt nhất thời đã thay đổi.

Người ở đây ngoại trừ Bách Hợp không hiểu, thì Lý Duyên Tỷ cũng có chút ngoài ý muốn. Rốt cuộc ngũ truy hồn thảo là gì, trong lòng Bách Hợp có chút buồn bực, Lý Duyên Tỷ nhìn cô một cái, ánh mắt lộ ra vẻ do dự.

“Có phải là vật để chế luyện tạo hóa đan?” Phu nhân người đại hán họ Long có chút vui mừng hỏi một tiếng, ngay cả Mạc lão ma âm trầm trên mặt cũng lộ ra thần sắc vui mừng: “Nếu có tạo hóa đan, sau này thời điểm chúng ta đột phát lại càng có thể nắm chắc. Nghe nói cỏ này không cần luyện thành đan nuốt không cũng tăng thêm được 300 năm tuổi thọ. Truyền thuyết thần vật bậc này trong thần giớ đã sớm mất tung tích, Ngụy huynh vậy mà lại tìm được đồ tốt như vậy.”

“Bản hậu cũng là trong lúc vô tình biết được đấy. Nhưng thần vật bên cạnh có dị thú bảo vệ, cho nên đề phong ngoài ý muốn bản hậu mới mời chư vị cùng đi vào.” Trên mặt Tiêu Dao Hậu lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhìn thoáng qua mấy người: “Vừa vặn trước khi đi vào trong cốc, bản hậu nói trước ngoại trừ nhũng thứ bản hậu đã đáp ứng với chư vị lúc đầu, đi vào trong cấm chế, bất luận là ngũ truy hồn thảo có bao nhiêu bản hậu trước tiên lấy hai cọng. Dù sao để đi vào chỗ này bản hậu đã bỏ ra không ít tâm huyết đấy, còn lại mọi người chia đều thế nào?

“Ngụy huynh nói lời này cũng hợp tình hợp lý.”

Tất cả mọi người nghe xong đều gật đầu, biểu hiện không dị nghị gì với đề nghị của Tiêu Dao Hậu, Tiêu Dao Hậu lúc này mới mỉm cười vui vẻ. Lấy ra trận pháp đã chuẩn bị sẵn, lại ném ra một chiếc bình ngọc, Bình ngọc ở giữa không trung nổ tung ra, một thân ảnh chim ưng màu vàng xuất hiện. Lý Duyên Tỷ thấy một màn như vậy đồng tử hơi co lại, truyền thừa đại yêu chi lực Vân gia đúng là hình chim ưng. Xem ra hôm nay Tiêu Dao Hậu thả ra chính là nguyên thần, hắn không biết đã từ bao giờ có được toàn bộ nguyên thần yêu hóa tộc nhân Vân gia, lúc này lấy nguyên thần để mở cốc rồi. Khó trách lúc trước hắn nói gặp được người Vân gia làm chậm trễ thời gian. Chỉ sợ lo lắng bị Vân lão quoái phát hiện thứ này trên người tìm hắn liều mạng rồi.