Chương 1087: Tranh giành lang quân như ý 20

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chẳng trách Lưu thị cảm thấy là lạ, tuy rằng tính khí tiều nữ nhi Đoàn Quế Lan không tốt, cũng hay gây rắc rối, nhưng nó không phải  là loại người không phân định được việc nặng nhẹ. Cho dù rắc rối do nó gây nên, nhưng cũng không đến mức xông pha gây ra tai họa lớn ngập trời như vậy, Lưu thị tin rằng có người sau lưng nó xúi giục. Vừa nghĩ tới họa của con gái út có thể do con gái lớn gây nên, trong lòng Lưu thị có một ngọn lửa “Bùng’ bộc phát.

Đoàn Quế Lan không hiểu chuyện, lẽ nào Bách Hợp cũng không hiểu sao? Tuy rằng trong nhà mở được tiệm vải, cũng xem như có lợi nhuận, nhưng cũng không thuộc loại đại phú đại quý gì, tối đa cũng chỉ coi như là tiểu khanh thôi, gây nên tai họa lớn như thế, phải bồi thường cho người của họa phường, sau này kế sinh nhai trong nhà biết phải làm thế nào đây? Thế này không phải là Bách Hợp muốn ép mụ chết đi sao? Thêm nữa nó trở về sau khi gây họa lớn như thế, còn mang thêm thứ nữ nhân như tai tinh của Hoa Xuân  phường tới, cái chân đáng thương của mụ còn chưa khỏi hẳn, đã bị người ta đánh cho một trận. Lưu thị càng nghĩ càng thống hận, mấy ngày trước lúc Bách Hợp đánh Đoàn Quế Lan, xương chân của mụ suýt chút bị gãy mà cũng không thấy nữ nhi này quan tâm hỏi han, trong lòng mụ càng xác định là tâm địa cô xấu xa muốn hại chết mụ.

Nghĩ tới đây, lòng Lưu thị nguội đi phân nửa.

“”Vô can đến ngươi?” Thẩm Đằng Văn lại đề cao thêm chút thanh âm, lắc đầu thở dài: “Thực là hồ đồ mất khôn!” Hắn nói xong lời này, đột nhiên lớn tiếng nói: “Mụ mụ, xin nghe Thẩm mỗ nói một lời, trước tiên hãy thả Đoàn nhị cô nương ra. Ta vốn muốn thay Đoàn đại cô nương bảo toàn bí mật, để giữ gìn thanh danh của nàng, nhưng chuyện đến nước này, Đoàn đại cô nương dám làm không dám nhận, ta cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy. Từ nhỏ Thẩm mỗ đọc sách thánh hiền, đầu năm nay thi đỗ tú tài, nơi triều đình cũng là người có chút công danh, mấy ngày trước cô mẫu có đến thăm nhà. Nói là thương ta mấy năm một lòng đọc sách, bỏ lỡ chung thân đại sự cả đời, nhìn trúng một nữ nhân họ Đoàn, muốn làm mai cho ta. Mẫu thân vừa nghe vô cùng vui mừng, cũng rất tin tưởng, nhờ cô mẫu bên cạnh thúc giục, đã đến nhà Đoàn gia, cũng không biết lúc đó Đoàn đại cô nương giở trò gì, lừa mẫu thân ta tin thật.” Thẩm Đằng Văn nói xong, lạnh lùng nhìn qua Bách Hợp một chút:

“Sau khi thương nghị quyết định chọn ngày lành tháng tốt, đi qua đề thân! Ta sớm thấy việc này có điều kì lạ, Đoàn đại cô nương đã mười bảy tuổi, nhưng đến nay vẫn chưa gả đi, cứ coi như cô như cô mẫu cùng mẫu thân nói hoàn mỹ như vậy, tại sao mười bảy tuổi vẫn chưa xuất giá? Chỉ là hôn nhân đại sự, nghe theo phụ mẫu. Người mai mối đã nói như vậy, tuy rằng Thẩm mỗ có khó chịu trong lòng, nhưng bởi vướng chữ hiếu đạo, vẫn phải đáp ứng. Thấm thoát trôi qua, mãi đến tận hôm qua, mấy vị đồng môn hảo hữu biết được trong lòng ta có phiền muộn, liền lôi ta ra ngoài giải sầu. Bởi vậy hôm nay đang tụ tập ở Hoa Xuân  phường, đàm thi luận kinh, đang nói được một nửa, Đoàn nhị cô nương xuất hiện, việc này mama cũng thấy được.”

Lúc đó Bách Hợp cũng đang ở trên Hoa Xuân  phường, chuyện này đã thấy rất rõ ràng, nghe vậy cũng không lên tiếng. Đến lúc này, tự nhiên cô cũng biết được Thẩm Đằng Văn đang muốn ám chỉ chuyện cô dám làm không dám nhận là chuyện gì. Cô cười lạnh nhìn Thẩm Đằng Văn, phụ nhân của Hoa Xuân  phường nghe được những lời này, liền gật đầu: “Đúng là như vậy, chỉ là chuyện này thì có liên quan gì đến Đoàn đại cô nương?”

“Tuy rằng mẫu thân ta cùng Đoàn đã từng thương nghị qua, nhưng bắt tự chưa hợp, sính lễ chưa trao, tình ngay lý gian, cũng nên tránh né chút hiềm khích mới phải. Ta và Đoàn nhị cô nương chưa từng gặp mặt, tại sao cô ấy phải đến Hoa Xuân  phường để bắt gian? Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm mỗ cho rằng chỉ có Đoàn đại cô nương mới có thể làm ra việc này. Lúc đó ta giận dữ hỏi nhị cô nương, việc này do Đoàn đại cô nương sai khiến có phải không, lúc đó nhị cô nương đã thừa nhận.” Thẩm Đằng Văn nói tới đây, cho dù chuyện đã qua, nhưng giờ nói tới vẫn thấy tràn ngập nộ khí: “Còn chưa thành hôn, đã có tính đố kị như thế, tự mình cũng biết được Hoa Xuân  phường không phải là nơi đoan chính gì, không dám tự mình ra mặt, lại sai muội muội đi theo dõi, phụ nhân như vậy, Thẩm mỗ…..” Thứ văn vẻ ba xu của tên này mắc mợt hà!!!!!!! ….. (~_~)

“Chờ một chút.” Bách Hợp nghe hắn đường hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn, cuối cùng không nhịn được: “Thẩm tú tài, không biết Thẩm tú tài lấy bằng cớ gì kết luận ta sai muội muội tới giám sát?”

“Nếu không phải ngươi, nhị cô nương và ta không liên quan, cớ gì lại đi theo dõi ta?” Thẩm Đằng Văn nghe thấy cô dám hỏi ngược lại hắn, càng thêm giận dữ không nhịn được, lớn tiếng quát mắng: “Đến giờ còn không biết hối cải!”

Lúc này có một chút Bách Hợp không rõ, trong vở kịch hôn sự của Đoàn Bách Hợp và Thẩm Đằng Văn nổi lên trắc trở, đến cuối cùng Thẩm Đằng Văn đoạn tuyệt với Đoàn Bách Hợp, đồng thời sau đó nhìn thấy Đoàn Bách Hợp chỉ có một bộ mặt chán ghét, phỏng chừng nguyên nhân chính là ở đây.

Trong vở kịch, phụ nhân của Hoa Xuân  phường lĩnh người đi tới náo loạn tiệm vải Đoàn thị, lúc đó Đoàn Bách Hợp lo lắng bảo vệ mẫu thân, nhất nhất đều nghe Lưu thị, kết quả bị thiệt lớn, bị nữ nhân Hoa Xuân  phường bắt được đánh cho một trận. Lúc đó nguyên chủ bị bó chân nhỏ, tính tình dịu ngoan, sức mạnh lại không lớn, khi bị đánh, sau đó náo loạn ầm ĩ, quá đau đớn xấu hổ, trốn vào hậu viện. Sau đó nghe nói Thẩm Đằng Văn cũng tới, vì Đoàn gia ra mặt, lúc này mọi chuyện mới lắng xuống.

Chỉ có điều trong vở kịch, Hoa Xuân  phường bị Đoàn Quế Lan náo loạn một trận, nhưng cũng không giống hôm nay toàn bộ đều bị hủy, nên lúc đó sau khi phụ nhân của Hoa Xuân  phường đánh Bách Hợp liền nguôi giận. Sau đó Lưu thị đáp ứng bồi thường, oán khí của từng người hai bên cũng không giống lần này. Bởi vì gốc rễ sinh mạng của ả đều bị hủy, phụ nhân của Hoa Xuân  phường kịch liệt tức giận, hơn nữa Bách Hợp cũng không nhúng tay vào chuyện đánh nhau của Lưu thị cùng phụ nhân đó, Lị còn có Đoàn Quế Lan điếc không sợ súng đột nhiên xông tới, do đó chuyện càng náo càng hung.

Khi đó, sau khi Bách Hợp trốn đi, phỏng chừng Thẩm Đằng Văn hiểu lầm, nhưng Lưu thị và Đoàn Quế Lan cũng không giải thích, nên cuối cùng trong lòng Thẩm Đằng Văn, Đoàn Bách Hợp nham hiểm giả dối, lại cực kì ác độc, nên chốt lại mới hồi tỷ tỷ chọn muội muội.

Nghĩ vậy, Bách Hợp lạnh lùng nhìn Lưu thị một chút, thấy vẻ mặt Lưu thị láp lóe, hiển nhiên cũng hiểu rõ ý tứ lời nói của Thẩm Đằng Văn, cũng không biết là sợ nên chưa kịp phản ứng, hay do những nguyên nhân khác, không mở miệng thay cô giải thích.

“Ta không cần phải hối cải, việc này không liên quan đến ta. Vì sao muội muội ta theo dõi ngươi, đó là chuyện của cô ta, ngươi nên hỏi cô ta mới phải.” Tuy rằng Bách Hợp không nghĩ tới phải gả cho Thẩm Đằng Văn, cũng không đồng ý để sau này sinh hoạt phu thê hoà thuận mà còn gánh trên lưng nỗi oan này, bởi vậy thấy Thẩm Đằng Văn không phục muốn mở miệng, lại ngắt lời hắn: ” Lúc đó ta cùng muội muội, quan hệ không thân thiết, đừng nói ta sai cô ta theo dõi ngươi, cho dù ta muốn sai cô ta làm gì, chưa chắc cô ta đã đáp ứng.”

Nói xong lời này, Bách Hợp liền thấy trên mặt Thẩm Đằng Văn có vẻ không để ý lắm, hiển nhiên đối với những lời cô nói ra hắn cũng không tin.

“Nguyên nhân ta tới mười bảy vẫn chưa gả đi, Thẩm tú tài hỏi ra liền biết. Lúc ta tới tuổi cập kê nương từng thay ta định ra hôn sự, bị Quế Lan đại náo một trận, khiến Đoàn gia xấu hổ mất hết mặt mũi, mới đẫn đến tỷ muội chúng ta đến nay không ai hỏi đến, chuyện này hàng xóm láng giềng đều biết rõ, nếu không tin, hỏi là biết. Nếu nói tới dụng tâm ác độc, ngược lại ta muốn hỏi một chút, Quế Lan, đến tột cùng thì ta cùng ngươi có thù hận gì? Một năm trước đến lúc ta cập kê, ngươi náo loạn một trận, làm cho Đoàn gia trở thành trò cười khắp Hoài thành. Giờ nương lại thay ta định ra hôn sự, ngươi lại đi đại náo, quả nhiên ngươi hận ta đến vậy, muốn hủy đi một đời của ta? Ngươi có biết danh tiết đối với nữ nhân quan trong cỡ nào không? Hay ngươi vẫn biết rõ, nhưng lại muốn hại ta một đời cô độc?”

Bách Hợp vừa nói ra những lời này, sắc mặt Lưu thị liền thay đổi, những lời nói này của Bách Hợp rất nặng, nhưng thật ra trong lòng Lưu thị cũng tin rằng con gái út cũng không phải người ác độc đến vậy. Có thể nói ngược lại, Đoàn Quế Lan chưa từng nghĩ tới muốn hại Bách Hợp, có thể nó làm nên chuyện như vậy, chỉ là trong lúc vô tình lại hại đến con gái lớn.

Lúc đầu Lưu thị còn tưởng như lời Thẩm Đằng Văn nói, chắc chuyện này do đại nữ nhi sa khiến.

Đợi đến khi nghe xong lời nói của Thẩm Đằng Văn, trong lòng Lưu thị khẳng định chuyện này không liên quan đến Bách Hợp. Giống như Bách Hợp nói, mối quan hệ giữ chúng nó bây giờ như nước với lửa, mấy ngày trước còn đánh nhau một trận, thường ngày hai đứa cũng không nói lời nào. Nếu Bách Hợp muốn sai khiến Quế Lan, con gái út này cũng chẳng thèm nghe.

Không ai hiểu nữ nhi bằng mẹ, Lưu thị đoán, hẳn là do mấy ngày trước vì tin tức hôn sự của Bách Hợp, mà mụ đi khắp nơi khen Thẩm tú tài, khoa trương đến mức khiến Đoàn Quế Lan thấy không cam lòng. Nha đầu chết tiệt kia liền muốn chạy đi xem hắn thế nào, vừa nhìn một cái lại không thấy tài năng giống như mụ nói. Chỉ là việc đến nước này, con gái út đại náo họa phường là thật, danh tiết nó đã bị hủy, bây giờ khó khăn lắm Thẩm Đằng Văn mới nói muốn thành thân với nó, nếu bỏ qua mối này, sau này nó làm sao có thể gả ra ngoài?

Hôn sự của Bách Hợp không nên hủy giờ cũng đã hủy, hiện giờ nước đổ khó hốt, trước mặt mọi người Thẩm Đằng Văn cũng đã nói không thú nàng, nhất định là không thể hối lại rồi. Một đứa bị hủy, thì đứa kia cũng không thể hủy theo được, bằng không Đoàn gia coi như kết thúc! Hiện nay có người muốn Đoàn Quế Lan, có thể gả đi là tốt nhất, đáng tiếc lúc này Bách Hợp gây chuyện, bằng không mọi chuyện hôm nay đã dễ dàng trôi qua rồi.

Lập tức trong lòng Lưu thị quyết định, tuy nói trong chuyện này mụ có chút bất công đối với con gái lớn, mụ tính việc này xác thực gây thua thiệt cho nàng, nhưng thủ tâm thủ bối đền là ruột thịt, giờ hủy một còn hơn hủy hai. Lưu thị nghĩ đến vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp giống như van nài, không muốn để cô nói nữa, ngầm đồng ý những lời nói của Thẩm Đằng Văn. Vậy, cho dù Thẩm Đằng Văn có hận Bách Hợp, một khi hai người từ hôn, sẽ không còn liên quan, sau này hắn còn có thể đối xử tốt với Đoàn Quế Lan, như vậy cũng đạt thành một mối nhân duyên rồi.

Nghĩ tới những thứ này, Lưu thị cắn răng: “Ngươi nói xằng bậy gì đó, các ngươi là tỷ muội luôn luôn thân thiết giống như là một vậy, muội muội luôn luôn kính trọng ngươi, nhất nhất nghe theo ngươi, thế nào lại muốn hại ngươi một đời cô độc?”

Lời này của Lưu thị vừa nói ra, Bách Hợp liền xoay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhìn thấy Lưu thị lại dối lòng, cô cũng không khỏi có chút khó chịu, đồng thời hít sâu một hơi, nếu chuyện này đã quyết định thế, hiện tại có muốn hối hận cũng đã muộn.

Thẩm Đằng Văn nghe xong lời Lưu thị, cười gằn: “Quả nhiên miệng nói xằng bậy, giờ đã nghe Đoàn bá mẫu nói hết rồi. Các ngươi luôn luôn thân thiết, nhị cô nương lại kính trọng ngươi, nhất nhất nghe lời ngươi, ngươi nói cô đi hướng đông, cô không dám đi hướng tây. Hay cho một Đoàn gia, được lắm Đoàn đại cô nương, thật là nực cười!” Lúc này bách Hợp tự mình đảo lại cũng được, chỉ là cô vì nguyên chủ mà đau lòng, Lưu thị bất công, ngay trước mặt cô cũng nói hưu vượn như vậy, thà rằng bảo vệ Đoạn Quế Lan mà phá hủy bản thân. ~~~