Chương 1150: Hoàng quý phi bị phế (40)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc Lục thái hậu hạ lệnh xử tử đứa bé mới sinh, Bách Hợp đã từng ngăn cản, hỏi hắn ta có muốn nhìn mặt đứa bé một cái không, hỏi hắn ta đứa bé này có nhất thiết phải chết không, mà câu trả lời của hắn ta là, tội đáng chết vạn lần! Chính miệng xử tử con trai của mình, Vĩnh Minh đế lập tức ngẩn ngơ.

Áy náy, khiếp sợ cùng với sợ hãi vọt tới như thủy triều, thậm chí trong ánh mắt hắn ta thoáng hiện lên thần sắc sợ hãi. Con trai chết cũng không xa lạ gì với Vĩnh Minh đế, nhưng chết trong tay người khác và chết dưới mệnh lệnh của chính hắn ta, đó là hai chuyện khác nhau, nhất là Lương Mộ Lãng còn không giống như những đứa con khác của hắn ta. Cái loại cảm thụ không có cách nào dùng hai chữ sụp đổ để hình dung đó ập vào trong lòng, Vĩnh Minh đế khiếp sợ quay đầu nhìn chằm chằm Lục thái hậu, sợ rằng lúc này chỉ có hắn ta mới biết Lục thái hậu như vậy, có nghĩa là gì!

Hôm nay Vinh Thân Vương ở trước mặt hắn ta khóc sướt mướt, nói là phải phòng ngừa Vương triều Bắc Tề gặp phải nguy cơ không có con nối dõi, Lương Mộ Bắc chết, hắn ta cũng không thèm để ý, hắn ta yêu Lục thái hậu, tất nhiên yêu ai yêu cả đường đi, cũng yêu con trai mà nàng ta vào mình cùng sinh hạ, Lương Mộ Lâm chết, hắn ta cũng cũng không thèm để ý, bởi vì sau này giang sơn của hắn ta, là sẽ truyền cho Lương Mộ Lãng, thế nhưng Lương Mộ Lãng vậy mà cũng đã chết.

Một cỗ âm hàn vọt khắp toàn thân Vĩnh Minh đế, da mặt đều run lên, lúc Vinh Thân Vương lo lắng hắn ta có khả năng tuyệt hậu, hắn ta còn cười lạnh, trong lòng nghĩ, mình có con trai, không có khả năng tuyệt hậu, những người này chỉ là hạng người vô tri, biết cái gì? Nhưng quay đầu nhìn lại, đứa con trai mà chính mình vẫn cho là sau này có thể kế thừa đại bảo, lúc này lại đã chết dưới sự liên thủ của hắn ta và Lục thái hậu liên thủ, đây đến tột cùng là báo ứng như thế nào?

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, là Chu gia, là Chu Bách Hợp!” Vành mắt Lục thái hậu đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi hô lớn.

Lời của nàng ta cấp tốc đánh thức Hoàng đế vốn đang lo sợ, thần tình Vĩnh Minh đế chấn động, gật gật đầu.

Đúng là Chu Bách Hợp, là Chu gia. Nếu không có độc phụ Chu Bách Hợp này, nếu không phải là Chu gia dụng tâm hiểm ác, lén ôm con trai của mình vào cung, khiến mình nghĩ lầm đứa bé này là con của người khác, thì sao hắn sẽ hạ lệnh giết chết con trai âu yếm của chính mình được? Tất cả đều tại Chu gia, đều tại Chu Bách Hợp!

“Chu gia kỳ tâm đáng chết, trẫm muốn tru di cả nhà Chu gia. Phải chém đầu toàn bộ một nhà Chu thị!” Vĩnh Minh đế quát khẽ. Lúc Lục thái hậu nghe vậy, khóe miệng mới nhẹ câu ra.

“Hoàng thượng, bây giờ, bây giờ A Lãng đã đi. Đứa bé này, đứa bé này…” Người đã chết không thể sống lại, lúc trước Lục thái hậu sai người đào mộ con trai mình lên, đều chỉ là vì muốn chứng minh đứa bé này rốt cuộc có phải là A Lãng của nàng ta hay không, do quá bi thống nên nàng ta mới đưa ra một quyết định như vậy. Lúc này tỉnh táo lại, hơn nữa trong lúc chờ Vĩnh Minh đế đến điện Phượng Minh, trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều: “Đứa bé này đúng lúc là chứng cứ, ta phải báo thù cho A Lãng, khiến Chu gia có chối cãi cũng không thoát.”

Hiện tại Lương Mộ Lãng là chứng cứ trực tiếp nhất có thể lật đổ Chu gia, tuy nói con trai đã chết không thể xuống mồ an nghỉ, nhưng Lục thái hậu nhất định sẽ báo thù cho thằng bé, bằng không thằng bé cũng không ra đi bình an được. Chủ yếu là, hôm nay đứa bé này cũng không phải chỉ có mỗi người của Chu Bách Hợp và Chu gia từng nhìn thấy, còn có những cung nhân ma ma kia cũng đã từng nhìn thấy, Lục thái hậu không thể lại lấy một thi thể trẻ sơ sinh đi đổi lấy con trai của mình được, nhưng trong lòng nàng ta âm thầm thề, đợi đến sau khi Chu gia bị lật đổ, nàng ta nhất định sẽ thỉnh cao tăng làm một tràng pháp sự thật long trọng, thay con trai niệm kinh tụng Phật, cầu mong thằng bé sớm ngày được đi đầu thai.

Còn những kẻ đã lấy đi tính mạng của con mình hôm nay, một tên Lục thái hậu cũng không có ý định bỏ qua. Đầu tiên là A Quý hẳn phải chết, tiếp đó, nàng ta sẽ giải quyết từng tên một!

Vĩnh Minh đế cũng hiểu cảm thụ trong lòng nàng ta, nhìn Lục thái hậu khóc đến hoa lê đái vũ, liền ôn nhu kéo nàng ta vào lòng, nhỏ giọng trấn an: “Nàng yên tâm, nếu A Lãng ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ không trách chúng ta, chúng ta sẽ báo thù cho nó, sau này còn có thể có nhiều con hơn, giang sơn của trẫm, từ đầu đến cuối đều sẽ truyền cho con chúng ta…” Hắn ta càng nói, càng dựa gần vào, hai người lăn vào cùng nhau.

Mà lúc này trong cung Hàm Phúc, Bách Hợp đã nhận được tin tức Chu gia truyền vào, Chu gia và Cao tướng quân đã liên thủ, lúc này đã hoàn toàn khống chế kinh thành, gần đây Hoàng đế bị nhiều chuyện xảy ra liên tiếp làm cho sứt đầu mẻ trán, đầu tiên là xảy ra án tham ô hối lộ, tiếp đó là trong hậu cung lại phát sinh chuyện Vu cổ, kế đó là trong cung phát sinh ôn dịch, sau đó chính là chuyện Giang thải nữ sinh sản hôm nay, mọi việc phát sinh một cái tiếp theo một cái, khiến hắn ta căn bản không chú ý đến việc gần đây hai nhà Chu, Cao đã âm thầm mượn nữ quyến qua lại để liên lạc mấy lần, hắn ta một lòng cho rằng dưới sự chèn ép của chính mình, Cao gia và Chu gia đã không được việc gì, hắn ta cho rằng Chu Thành Thịnh đã sớm bị trận trượng hình lúc trước của chính mình dọa phá gan.

Ngay tại lúc Vĩnh Minh đế nghĩ phải làm sao diệt trừ tận gốc Chu gia và Cao gia, thì Cao tướng quân đã nhân lúc thị vệ trong cung đổi gác, đổi hết thị vệ trong cung thành người của mình.

Lúc Vĩnh Minh đế và Lục thái hậu còn đang ở trong điện Phượng Minh điên long đảo phượng, thì Chu Thành Thịnh vẫn lấy danh nghĩa dưỡng bệnh ở trong nhà, rất lâu không xuất hiện, đã dẫn người xuất hiện ở trong cung, đi cùng còn có trọng thần trong triều.

Đám người dòng họ Hoàng thất bị Cao tướng quân dẫn binh hộ tống đi đến trước điện Phượng Minh, lúc cung Hàm Phúc nhận được tin tức, thì Bách Hợp cũng đã thay quần áo, chuẩn bị lên kiệu.

“Các ngươi, các ngươi là muốn tạo phản mà! Thật to gan.” Sắc mặt của đám người Vinh Thân Vương trắng bệch, tối nay mặt trăng giống như sớm nhận được tin tức, đã trốn vào tầng mây, các nơi trong hoàng cung cho dù đã đốt đèn cung đình, thì cũng cảm thấy tối tăm dị thường. Đám thái giám cung nhân trong cung đều vội vã trốn mất, như biết được có chuyện sắp phát sinh vậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn của một đám người, cùng với tiếng chói tai vang lên lúc khôi giáp ma sát vào nhau.

Cao tướng quân mặc một bộ quan bào võ tướng thêu kỳ lân, thân mang bội đao, nghe thấy Vinh Thân Vương tức giận mắng, liền cười lạnh một tiếng: “Vương gia quá khen, thần chỉ là giết yêu nghiệt, sắp đặt lại triều cương thôi!”

“Phi! Các ngươi làm mất mặt hết liệt tổ liệt tông một nhà Cao thị!” Hoàng thân tôn thất nghe thấy lời này của Cao tướng quân, tức giận dị thường, cùng tức giận mắng to.

“Chính bởi vì một nhà Cao thị trung liệt, bây giờ thần mới thanh quân trắc, giết dâm hậu!” Tới nước này, một nhà Cao thị đều đã bị bức đến không có đường lui, như lời Chu Thành Thịnh nói, Cao gia lui cũng là chết, sau khi chết cũng phải gánh bêu danh, không bằng đánh cược một phen, ít nhất còn mạng để sống. Chính Cao tướng quân trung với Bắc Tề, dù cho hắn nguyện ý chết vì Bắc Tề, nhưng hắn còn có vợ con mẹ già, hắn có thể chết, nhưng Cao gia lại không thể tuyệt hậu! Đều là kết quả giống nhau, hắn thà rằng đánh cược một phen, thua rồi vẫn là kết quả đó, nhưng nếu thắng, ít nhất cũng có thể giữ được nòi giống của Cao gia.

Một đội nhân mã bao vây chặt chẽ điện Phượng Minh, tầng tầng binh lực bao vây điện Phượng Minh kín như thùng sắt.

Người trong điện đều đã bị vẫy lui, Tam Phúc là thái giám thiếp thân của Vĩnh Minh đế, chuyện giữa Hoàng đế và Thái hậu có lẽ trong lòng cũng biết, nhưng miệng của hắn ta cực kín, luôn xem mình là người câm kẻ điếc, chính là bởi vì như vậy, Vĩnh Minh đế cực kỳ sủng hạnh hắn ta, tối nay lúc pha trộn cùng với Lục thái hậu, canh giữ ở ngoài cửa điện chính là Tam Phúc.

Bên ngoài, cung nhân và thị tỳ đã bị lặng yên không một tiếng động bắt lấy, lúc Bách Hợp chạy tới, Cao tướng quân đã khống chế hết thảy tình huống trong cung, người bên ngoài đã bị lặng yên không một tiếng động bắt đi, người bên trong lại vẫn còn chưa hay biết chút gì.

Tam Phúc ngồi ở mặt trong của cửa cung điện, cứ luôn cảm thấy tối nay thời tiết thật quỷ dị, bên ngoài im ắng, lúc gió thổi qua ngọn cây, ‘Xào xạc’, thật giống như lúc tuyết đọng trên lá cây rụng xuống, cái tiếng vang đó không hiểu sao làm cho người ta phát run.

“Cái thời tiết quái quỷ đáng chết này.” Vì thật sự quá vắng lặng, toàn thân Tam Phúc sợ hãi, không nhịn được mắng một tiếng, vươn tay chà xát mu bàn tay, tự lẩm bẩm nói chuyện để thêm can đảm. Hắn ta vừa thốt ra lời này, có lẽ là vì trong cung quá yên tĩnh, bản thân hắn ta đều bị dọa đến hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại đứng dậy đi ra ngoài muốn nhìn xem, thì lại thấy trong bóng tối có một đoàn người đang đi dọc theo hành lang hướng về phía bên này.

Dưới bóng đêm bởi vì tối nay không có trăng, nên cũng thấy không rõ có bao nhiêu nhân, chỉ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên tấm ván gỗ, ‘Lạch cạch’.

“Kẻ nào dám xông vào điện Phượng Minh?” Lưng Tam Phúc phát lạnh, một cỗ dự cảm bất hảo xông lên trong lòng, không nhịn được hỏi một tiếng. Đám người kia càng đi càng gần, dẫn đầu là Quý phi búi một mái tóc hình bán nguyệt, đầu cài kim trâm, người khoác áo màu đen viền đỏ chậm rãi bước về phía này, trên mặt mang ý cười, đi theo phía sau nàng ấy là Cao tướng quân, Chu Thành Thịnh mặc quan bào văn võ.

Nhìn thấy người quen, Tam Phúc không chỉ không thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại trái tim còn treo cao hơn. Cao tướng quân tiến cung cũng không thường xuyên, hơn nữa hắn còn cầm bội kiếm, ra vào trong cung không có Hoàng đế tương triệu, là không thể đi lại trong hậu cung, huống chi trong cung không cho phép mang theo vũ khí, trong lòng Tam Phúc căng thẳng: “To gan! Chưa được Hoàng thượng tương triệu, vì sao Cao tướng quân và Chu đại nhân lại dám xông vào điện Phượng Minh?” Lúc này Hoàng thượng và Thái hậu còn đang ở trong cung, nếu chiếu theo tình huống bình thường, hai người này một khi ở bên nhau, nhất định chưa đến một hai canh giờ là chưa ra.

Tiếng nói Tam Phúc vừa dứt, Cao tướng quân đã rút trường kiếm đeo bên hông ra, khóe môi hơi câu cười mắng một tiếng: “Cẩu nô tài!” Nói xong, liền giơ tay lên dùng sức ném một phát, trường kiếm kia giống như mũi tên phá không, bay thẳng vào Tam Phúc, hắn ta vừa thấy không tốt muốn hô lên, lại không thể nào kêu ra được, chỉ nghe một tiếng ‘Phập’ vang lên, kiếm kia đã xuyên qua cổ họng của hắn ta, lực mạnh đến nỗi kéo cả người hắn ta về sau hai ba bước, một kiếm này cắt đứt khí quản của hắn ta, hắn ta căn bản không kêu ra tiếng được, há miệng, máu bị tắc trong cổ họng, sắc mặt hắn ta trắng bệch, ‘Bịch’, lúc ngã xuống đất, còn vươn tay chụp lấy tấm ván gỗ trên mặt đất, há miệng thở dốc, như con cá mắc cạn, lại không kêu ra tiếng được.

“Thân thủ của Cao tướng quân thật tốt.” Bách Hợp cầm lò sưởi tay, khen một câu, Cao tướng quân lại cười cười: “Nương nương quá khen, mấy ngày trước bị con chó thiến này mắng chửi, đã sớm muốn lấy mạng chó của hắn ta, bây giờ ngược lại thống khoái.” Hắn còn nhớ tình cảnh ngày đó ở điện Thái Cực, Tam Phúc bị Vĩnh Minh đế gọi ra, mắng chửi nhục nhã hắn, bây giờ ngược lại xem như báo thù.

Lúc nói chuyện, bước chân Bách Hợp không ngừng, một đường rảo bước tiến điện Phượng Minh, một đám người đi sát theo sau nàng, thế như chẻ tre xông vào.

Ở lại hầu hạ trong điện Phượng Minh lúc này phần lớn là tâm phúc của Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế, khi cung nhân nghe thấy tiếng động bên ngoài, luống ca luống cuống ra chặn lại, liền bị binh lính như lang như hổ bắt giữ, hoặc là chém giết.