Chương 1139: Hoàng quý phi bị phế (29)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Gần đây Thái hậu rời cung, Vĩnh Minh đế cũng đi theo, trong cung Bách Hợp lớn nhất, Hiền phi cũng không biết dây thần kinh nào bị đứt, lại thường xuyên nương danh nghĩa thỉnh an Bách Hợp chạy đến cung Hàm Phúc nói chuyện với nàng. Có lẽ là sau khi biết được chuyện giữa Thái hậu và Hoàng đế, trong lòng hoảng loạn, cần tìm người nói chuyện. Tiếng nói của Bách Hợp vừa dứt, Hiền phi liền vươn ngón tay đè huyệt thái dương của mình, cười lạnh một tiếng: “Còn có ai? Còn không phải là Giang thải nữ! Người như nàng ta, vậy mà một lần thừa sủng liền mang thai.”

Nàng ta còn đang đố kị chua chát, ngữ khí đều có chút nghẹn ngào, Bách Hợp nghe ngược lại không nhịn được bật cười: “Muội cho rằng nàng ta thật sự mang thai?”

“Tỷ tỷ có ý gì?” Hiền phi nghe vậy, cảm thấy là lạ, liền không nhịn được hỏi một câu. Bách Hợp nhìn nàng ta một cái: “Tin tức Giang thải nữ có thai, là Bản cung truyền ra.”

Hiền phi vừa nghe nàng nói như vậy, quả thật thất kinh: “Cái gì?”

Nói xong, nàng ta không nhịn được đứng lên, đi qua đi lại hai vòng: “Tỷ tỷ thật hồ đồ, chuyện như vậy sao có thể nói lung tung? Nếu bị tra ra, tỷ tỷ chính là…”

“Sốt ruột cái gì? Bản cung làm việc, tất nhiên có chừng mực.” Bách Hợp nói xong, ra hiệu Hiền phi ngồi xuống: “Bây giờ sợ rằng Lục thái hậu đều hy vọng nghe thấy tin Giang thải nữ mang thai hơn ai hết, nàng ta đang lo không có cơ hội xuống tay với Giang thải nữ, Bản cung liền cho nàng ta cơ hội này!” Muốn đối phó với Lục thái hậu, chỉ một mực bị động chịu đòn là không được, phải chủ động xuất kích mới đúng.

Hiền phi nghe lời này của nàng, lại luôn cảm thấy suy nghĩ là một mảnh hỗn loạn, mơ hồ như có thể sờ được gì đó, nhưng dưới sự hoảng loạn lại không nghĩ ra được gì. Nàng ta một hồi oán hận Bách Hợp hành sự quá lỗ mãng, lại trách chính mình liền dễ dàng lên thuyền của nàng. Lên thuyền tặc của nàng rồi, bây giờ muốn bứt ra cũng khó. Nếu chuyện Giang thải nữ mang thai là giả, vậy một khi bị vạch trần, dưới cơn tức giận, sợ rằng Hoàng thượng sẽ bắt tay tra rõ, nếu Bách Hợp bại lộ, vậy nàng ta qua lại gần với nàng cũng sẽ gặp xui xẻo, đừng để đến lúc đó Lục thái hậu không bị lật đổ, mà chính mình ngược lại bị liên lụy chết trước.

Nghĩ đến đây, trên mặt Hiền phi lộ ra vẻ tức giận: “Tỷ tỷ làm việc, cũng thật quá lỗ mãng.” Hôm nay biết được một tin tức như vậy, Hiền phi chỉ hận hôm nay chính mình chưa từng tới cung Hàm Phúc, cũng chưa từng nghe thấy lời này của Bách Hợp, nàng ta cũng không ngồi được nữa, liền tìm cớ đi về.

Lúc Lục thái hậu đã rời cung được nửa tháng, Bách Hợp giao tín vật cho Thi Tình trong tay, dặn nàng ấy về Chu gia một chuyến. Ngày hôm sau, khi người xuất cung mua đồ trở về, một cô cô trung niên liền đi theo đội ngũ chọn mua tiến cung.

Lúc cô cô nọ ngẩng đầu lên, Bách Hợp nhìn mẹ ruột của Chu Bách Hợp – Tần thị, thở ra: “Mẹ.”

Thi Tình và Họa Ý tự giác canh cửa, để hai mẹ con ở trong điện bí mật bàn bạc.

“Con kêu Thi Tình truyền tin về, nói trong cung xảy ra kịch biến, rốt cuộc là thế nào?” Tần thị sinh ba trai một gái, người người đều cực kỳ tài giỏi, con gái Chu Bách Hợp quy củ lễ nghi mọi mặt nổi trội, lúc trước Tiên Hoàng thái hậu đều tán thưởng vô cùng, cũng chọn làm con dâu, sau khi gả cho Thái tử, bụng cũng rất tốt, rất nhanh sinh hạ huyết mạch cho Hoàng thượng, có con nối dõi. Nhưng thẳng đến cuối năm ngoái, Lương Mộ Bắc vừa chết, Chu Bách Hợp liền triệt để thất sủng, Tần thị đều không có cơ hội gặp riêng con gái, trong lòng cũng cực kỳ sốt ruột. Bởi vậy hôm qua Thi Tình truyền tin về, nói là Quý phi thỉnh Chu phu nhân tiến cung một chuyến, Tần thị mới liền mạo hiểm tiến cung. Hôm qua vô luận bà ấy hỏi Thi Tình cái gì, Thi Tình đều không nói, hôm nay vừa gặp được Bách Hợp, Tần thị không thể kìm được nữa, hỏi ra.

“Mẹ, Chu gia gặp nạn.” Chu gia là gia đình thanh quý, cái gọi là gia đình thanh quý, chính là lấy thanh danh để phát triển, quý mà không phú, chưởng thực quyền, được Hoàng đế tín nhiệm. Ban đầu, lúc Thái tổ Lương Ích vẫn là Thái tử, vì bị Trịnh quý phi hãm hại, mấy lần muốn giết Thái tử, đều là tổ phụ của Chu gia liều mạng can gián, dẫn quần thần quỳ trước đại môn điện Thái Cực, quỳ ba ngày, khẩn cầu Hoàng đế thay đổi tâm ý, mới làm cho Lương Ích không bị Tề đế ngu ngốc giết chết. Khi Bắc triều thành lập, vì Chu phụ có công Tòng Long, Lương Ích nhớ kỹ ân bảo mệnh của Ân sư, lúc luận công ban thưởng, phong làm Định Quốc công, thế tập võng thế, điều này ở Đại Tề triều, chính là phần duy nhất. Lúc trước Chu phụ được khâm điểm là Thái bảo của Thái tử, Chu gia ba đời đều là Đế sư, tới thế hệ Chu phụ, lúc Tiên đế qua đời, đã lệnh ông ấy dẫn đầu đại thần phụ chính, rạng rỡ vô cùng.

Theo lý mà nói, gia thế như vậy, chỉ cần không phạm phải tội lớn mưu nghịch, thì đừng nói Bách Hợp từng là thê tử kết tóc của Vĩnh Minh đế, chính là bằng vào công tích ba đời của tổ tôn Chu gia, thì cũng tựa như một tấm Kim bài miễn tử, tuyệt đối không có khả năng gặp chuyện không may. Lúc Tần thị nghe thấy con gái nói như vậy, chỉ cho rằng là nói lung tung thôi, thấy hơi buồn cười, nhưng nhìn vẻ mặt này của con gái, lại thật sự không giống đang nói đùa.

“Sao lại nói vậy?” Tần thị hỏi một tiếng. Bách Hợp liền dùng ngón tay chấm nước trà, viết một chữ ‘Dâm’ lên bàn.

Tần thị nhìn thấy tình cảnh này, liền kinh hãi, sắc mặt kịch biến, chân mày cau lại, hơi hoài nghi nhìn chằm chằm Bách Hợp, ngay cả giọng nói đều thay đổi: “Con đã làm gì?” Nếu Chu Bách Hợp dâm loạn cung đình, sợ rằng không chỉ con bé phải xui xẻo, mà quả thật có thể sẽ họa cập trong nhà, nghĩ đến thanh danh mấy trăm năm của Chu gia, nếu là bởi vì con gái mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, sợ rằng lão tổ tông Chu gia đã chết cũng sẽ bị tức đến không được ngủ yên.

Bách Hợp nghe giọng nói của Tần thị khác lạ, biết bà ấy hiểu lầm, liền không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận. Nàng vươn tay lau khô vệt nước trên bàn, chậm rãi nói: “Mẹ nghĩ đi đâu vậy, chữ ‘Dâm’ mà con gái nói, không phải chỉ con.” Tần thị vừa nghe nàng nói như vậy, trong lòng liền an tâm, lại đổi tư thế ngồi, ra hiệu Bách Hợp nói tiếp.

“Cái chết của Mộ Bắc, sợ rằng mẹ cũng biết một ít nội tình đi?” Nói đến chuyện này, Tần thị cắn răng vang lên ‘Lách cách’: “Đương nhiên biết, tiện nhân ăn cây táo rào cây sung Chân thị kia, nhị thúc con nhờ nương thay thúc ấy xin lỗi con, đều trách thúc ấy nhìn lầm người.” Gia giáo của Chu gia vô cùng tốt, giữa thân nhân ít có lục đục với nhau, ngược lại lực đoàn kết rất mạnh, Chu gia không thịnh hành nạp thiếp, huynh đệ đồng bào đều là dòng chính, là một mẫu sinh, cho nên tình cảm rất sâu, chính vì nguyên nhân đặc thù này, mà Chu gia mới có thể phát triển mấy trăm năm không ngã, hơn nữa căn cơ cực ổn.

Nghe thấy mẹ xin lỗi mình, Bách Hợp chẳng nói đúng sai: “Mẹ có biết, sai khiến Chân thị, là ai không?”

“Nghe nói có chút liên quan đến Hiền phi.” Bí sự cung đình, loại gièm pha Đại Hoàng tử bị ngộ hại thế này, Vĩnh Minh đế đương nhiên là muốn giấu chặt chẽ, cũng chính bởi vì Quách thị bị quấn vào trong chuyện hãm hại Đại Hoàng tử, nên trên triều đình Chu gia bắt đầu nhằm vào Quách gia, Quách gia mấy lần tới cửa cầu xin tha thứ, đều bị ăn canh bế môn.

“Nàng ta chỉ là một con cờ thôi, chân chính hại Mộ Bắc, là Lục thị.”

“Lục thị nào?”

Ngay từ đầu, Tần thị còn chưa kịp phản ứng, trong cung, nữ nhân của Hoàng đế có phân vị không nhiều, nhưng không có phân vị lại không ít, Tần thị nhất thời có chút mờ mịt, nghĩ thế nào cũng không liên tưởng đến trên người Lục thái hậu, mí mắt Bách Hợp hơi rũ xuống: “Trừ Lục thái hậu, còn có thể là ai?”

Tần thị vừa nghe nàng chỉ lại là Lục thái hậu hại chết Lương Mộ Bắc, tức khắc kinh hãi thốt lên: “Sao có thể?”

“Vì sao không thể?”

“Nàng ta, nàng ta không có lý do gì …” Tần thị cực kỳ giật mình, tiếng nói đều có chút lắp bắp, bà không tin việc này là Lục thái hậu làm ra, Lục thái hậu chỉ là một Thái hậu không nắm quyền, liền tính lúc trước từng được phong Hậu rạng rỡ, nhưng dù sao Tiên đế đã qua đời, ngoại trừ ở trong cung vinh dưỡng tuổi già ra, thì nàng ta cũng không có gì tốt mà tranh. Ai là Hoàng đế, lại liên quan gì đến nàng ta? Dù sao đều không phải là con trai nàng ta.

Nếu nói là Lục thái hậu, Tần thị càng tin là Hiền phi làm hơn, bà đang muốn mở miệng, lại không khỏi nghĩ tới chữ ‘Dâm’ mà lúc nãy con gái viết, sắc mặt tức khắc trắng bệch như tuyết, chỉ là dù sao lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện, lúc này còn ổn định, không lộ ra sai sót: “Có ý gì?”

“Lục thái hậu và Hoàng đế có dính dấp, mang thai, diệt trừ Mộ Bắc, chỉ là để lót đường cho nghiệt chủng trong bụng nàng ta mà thôi!” Bách Hợp cũng mặc kệ Tần thị trong khoảng thời gian ngắn có tiếp thu được hay không, liền nói ra hết mọi chuyện mình biết. Tần thị liên tiếp bị tin tức Lục thái hậu và Hoàng đế có dính dấp, còn mang thai nổ đến choáng đầu hoa mắt, Bách Hợp lại không để ý được nhiều như vậy, nói tiếp: “Nàng ta máu ghen lớn, dã tâm cũng không nhỏ, hại Mộ Bắc, lại mượn tay Vân quý nhân, hãm hại Hiền phi, cũng lợi dụng Vân quý nhân làm sảy đứa con trong bụng Liễu uyển nghi, còn giá họa cho Đức phi, đây là nguyên nhân mà lúc trước ta kêu Chu gia đưa Giang thị vào cung.”

Bách Hợp nói xong, vươn tay kéo Tần thị lại gần: “Mẹ, bây giờ Chu gia nguy ngập, Lương Hách chính là kẻ lấy oán trả ơn, đắc thế liền không nhận người. Tâm tính kẻ này lạnh lùng quả độc, biết Lục thị hại Mộ Bắc, lại chẳng quan tâm, mặc cho nàng ta hành sự, quả thật là hành vi của hôn quân. Không biết lễ nghi liêm sỉ, thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, lại ngay cả quả phụ của Tiên đế cũng trêu chọc. Lúc trước con gái với hắn ta là phu thê kết tóc, hắn ta lại không cố kỵ tình phu thê, sau khi đăng vị, con gái chưa từng có lỗi, lại chỉ nhận được cái danh nghĩa Hoàng quý phi, đây chính là không có nghĩa phu thê. Sau khi Mộ Bắc gặp chuyện không may, hắn ta thân là cha ruột, lại chỉ biết dung túng cho hành vi của dâm phụ, đây là vô tình. Một kẻ vô tình vô nghĩa như vậy, sao xứng là thiên hạ cộng chủ? Hắn ta tính kế Cao gia, keo kiệt cho Cao gia địa vị, bây giờ Chu gia đã vị cực Quốc công, sao Lương Hách lại có thể tha cho Chu gia tiếp tục sinh tồn?”

Sợ rằng dù Lương Hách có thể tha, Lục thái hậu cũng sẽ từng xẻng xúc hết bọn họ.

Huống chi Lục thái hậu này, Bách Hợp còn đang hoài nghi nàng ta có quan hệ nào đó với Trịnh quý phi Tiền triều, nếu nàng can đảm suy đoán, Lục thái hậu này thờ phụng quỷ thần như vậy, lỡ như ở trong tấm da gọi là Lục thái hậu, là một linh hồn gọi là Trịnh quý phi, như vậy năm xưa Chu gia ngăn cản nàng ta giết chết Lương Ích, cuối cùng cũng lấy đầu nàng ta, nàng ta nhất định sẽ báo thù.

Trong nội dung cốt truyện, vô luận là Cao gia của Đức phi, hay Chu gia của Chu Bách Hợp, không bên nào có kết cục tốt. Cao lão tướng quân chết trận, mà huynh trưởng của Cao thị thì lại là cuối cùng kiêu ngạo làm Hoàng đế tức giận mà bị vấn tội. Chu gia thì lấy tội danh tham ô, toàn tộc bị vấn trảm, mấy trăm nhân mạng, trong một đêm đầu đều rơi xuống.

Bách Hợp nhắm chặt mắt, lúc này Tần thị đã bị chấn động đến ba hồn bảy vía đều bay mất, Bách Hợp hít sâu một hơi: “Mộ Bắc không thể chết vô ích, Chu gia cũng không thể xảy ra chuyện, cho nên mẹ, sau khi trở về, ngài nhất định phải thuyết phục cha, như vậy, như vậy…”