Chương 716: Tình đầu gặp nhau quá sớm 20

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Từ lúc Phong Ninh gặp lại cô hai người chưa kịp hỏi thăm nhau câu nào, Bách Hợp cũng không phải muốn bắt bẻ gì nhưng nghe cậu cứ lải nhãi suốt, muốn vòng vo chuyển chủ đề, Phong Ninh nhìn cô: “Tối hôm qua.”

Vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới lại có đáp án như vậy, Bách Hợp ngược lại có chút giật mình, theo tính cách của Phong Ninh, tối hôm qua trở về buổi sáng nay mới gọi điện cho cô thật là có chút cổ quái, nếu ltheo tính tình trước kia của cậu, tối qua trở về sẽ lập tức gọi điện thoại cho cô, nói không chừng sẽ hối thúc cô từ ký túc xá dọn ra ngoài rồi. Bách Hợp nhướng mày nhìn cậu một cái, biểu tình tuy không thay đổi nhưng trong ánh mắt lộ ra vài phần tin tức.

Cô hoài nghi có phải do trong vài năm này, cùng Phong Ninh ở chung thì ít xa nhau thì nhiều hay không, tựa như lời Trần Lạc Lạc nói, Phong Ninh mãi không trở về cũng rất ít gọi điện thoại cho cô, tình cảm của cậu phai nhạt rồi, không còn giống như lúc trước.

Bách Hợp còn tính chuẩn bị thay đổi kế hoạch cùng Phong Ninh tu thành chánh quả, nhưng nếu tâm ý Phong Ninh thay đổi, không chừng cô phải quay về kế hoạch trước kia, thần sắc trên mặt cũng không hoảng loạn. Lúc trước Phong Ninh chuyển vào tài khoản cô mười vạn cô cũng chưa từng động đến, trong hai năm qua, cậu lại chuyển vào thêm hai lần, hiện tại trong tài khoản có khoản gần một trăn vạn, trong 5 năm qua quan hệ giữa hai người ràng buộc rất sâu, nhưng thực tế ngẫm lại nếu muốn chia tay kỳ thật cũng không khó, Bách Hợp không mở miệng nói chuyện, Phong Ninh giống như cảm thụ được ý nghĩ trong lòng cô, ánh mắt có chút tối lại, cuối cùng oán hận bóp eo cô một phát, không dám dùng sức nhưng làm cho Bách Hợp ngứa rụt người lại:

“Nghĩ loạn cái gì vậy?” Phong Ninh không nhịn được lấy chân đè chân Bách Hợp lại, xem ra gãi ngứa có tác dụng, lại gãi thêm hai cái, mấy năm nay cậu thật không dễ dàng, đối với Bách Hợp không nỡ đánh không nỡ chửi, sợ cuối cùng người đau lòng là mình, có khi tức muốn chết cũng không nỡ cắn cô chỉ sợ làm đau cô. Lúc trước mẹ cậu phái dì Vương đến chia rẽ hai người cô nói muốn chia tay với cậu, lúc đó Phong Ninh thật sự tức giận mới có thể cắn chảy máu môi cô, lúc đó Phong Ninh không nói, sau đó lại đau lòng rất lâu, cậu tưởng tượng bánh màn thầu là môi của cô cắn xuống, không dám dùng nhiều sức, luyện tập rất nhiều lần về sau lúc hôn môi cô không còn cắn trúng môi cô nữa.

Chuyện mất mặt như vậy, Phong Ninh khi nào làm qua đâu? Cậu yêu cô nhiều như vậy, nhưng cô một mực lãnh lãnh đạm đạm, dường như có cậu cũng được không có cậu cũng chẳng chết, bây giờ Phong Ninh đã tìm được cách trị cô, đương nhiên hạ thủ không lưu tình. Lúc đầu Bách Hợp còn cố gắng chịu đựng, càng về sau không nhịn được bắt đầu giãy dụa, bị đụng phải eo vốn rất muốn cười, đây là thiên tính, trừ phi thân thể không cảm giác hoặc là người phản ứng trì độn, Bách Hợp không còn nghĩ gì đến tài khoản ngân hàng, không còn nghĩ đến việc hai người chia tay, nửa thân dưới bị Phong Ninh ngăn chặn, tay của Phong Ninh ở dưới eo, dưới nách liên tục gãi ngứa, làm Bách Hợp vừa cười vừa né tránh.

“Gọi anh Ninh!” Vốn sắc mặt Bách Hợp có chút phiền muộn nhìn Phong Ninh, bây giờ cười đến chảy nước mắt, cứ giãy dụa không ngừng, hai chân cô xà xát lung tung, giống như con thỏ trong lòng bàn tay cậu, bất luận như thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay cậu, lúc này cô không còn lãnh đạm nữa, cười đến hai gò má đỏ tươi giống như đám mây tía vậy, cũng không như bình thường không để ý đến cậu, cậu nói cái gì chính là cái đó: “Anh Ninh…”

“Về sau còn dám nghĩ ngợi lung tung không?” Khóe miệng Phong Ninh cong lên, lại hỏi một câu, Bách Hợp vội vàng lắc đầu, cô ở trước mặt Phong Ninh chưa từng lớn tiếng cười to như vậy bao giờ, cười đến nỗi hai mắt đều chảy nước mắt, cũng không lãnh đạm như trước đó, thật đúng là đẹp mắt, trong miệng lúc này cũng liên tục xin tha, cậu nói gì chính là cái đó, ngay cả chưa bao giờ chịu gọi cậu ‘Anh Ninh’ cũng bị buộc gọi ra miệng rồi, Phong Ninh nhìn cô cười bộ ngực phập phồng, trên mặt giống như nhuộm áng mây đỏ, cái cổ đều biến hồng hết rồi, áo tắm khoát trên người bây giờ bị tản ra, thân hình lung linh hấp dẫn như ẩn như hiện, cậu vừa mới tắm xong nước lạnh lại cảm thấy trong lòng có chút hỏa thêu đốt, cô bị nhốt trong lồng ngực mình, mặc sức mà cười, trong tim dường như có cái gì đó muốn tràn ra ngoài, Phong Ninh ổn định tâm tình ôn nhu lại, giọng nói trầm thấp:

“Vợ à…” Đầu lưỡi cậu trên khóe miệng Bách Hợp liếm qua, thời gian dần dần qua nụ hôn càng sâu sắc thân mật, càng ôm cô thật chặt trong ngực mình.

“Tối hôm qua anh đã trở về rồi, muốn cho em niềm vui bất ngờ, kết quả là đụng trúng người khác.” Bách Hợp dường như vừa hồi phục tinh thần, thấy mình đang được Phong Ninh ôm trong ngực, cô không giãy dụa, yên tĩnh lắng nghe Phong Ninh nói: “Cũng không phải là không muốn gặp em, anh nhớ tới em, có khi lén lút lấy điện thoại nghe giọng của em, bị bắt được đều bị phạt.” trong mấy năm Phong Ninh trong trường quân đội là đối tượng giễu cợt của mọi người, như vậy đối với một người tính cách tự cao như cậu, có thể nói sống cũng không dễ dàng. Phong Ninh không thích cô suy nghĩ lung tung, giải thích trước hai câu, lúc ở cùng người khác cậu không có gì để nói, nhưng trước mặt Bách Hợp nói nhiều đến phát sợ, cậu rất nhớ cô, có lúc nhớ tới hận không thể lén mang cô đến trường, lúc nằm mơ phần lớn đều có liên quan đến cô. Hai năm trước cậu đã tốt nghiệp trường quân đội, sớm gia nhập quân doanh, hơn hai năm trước luôn chấp hành nhiệm vụ tại biên cảnh, bộ đội quy định không được mang theo điện thoại, mãi đến nửa tháng trước cậu dẫn dắt đội của mình hoàn thành nhiệm vụ lớn, lập được công lớn, thế lực nhà họ Phong trong quân doanh rất lớn, bởi vậy lần này cậu thăng chức rất nhanh, công lao đã có kinh nghiệm thực chiến đã có, sau nay tiền đồ của cậu không cần phải dùng đến thời gian chia cách với Bách Hợp để đổi, đây là điều kiện lúc trước cậu và cha mình trao đổi, bây giờ cậu làm được rồi, ngựa không ngừng vó nhanh chóng trở về muốn nhân cơ hội này đợi Bách Hợp tốt nghiệp hai người liền kết hôn.

Phong Ninh cũng không hy vọng trong lúc mấu chốt, bởi vì một ít việc nhỏ mà trì hoãn, kế hoạch nhiều năm như vậy, lúc gặp lại là phải hoàn thành, không có ai có thể ngăn cản được cậu, lúc trước nhà họ Phong không được, bây giờ đương nhiên không thể bị hiểu lầm, cho tới bây giờ Phong Ninh là người thẳng thắng, đồ mà cậu muốn tất nhiên sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất đi lấy về, nếu như giữa mình và đồ vật kia có vài mét khoảng cách chướng ngại trong đó, theo tính cách của cậu sẽ trực tiếp loại bỏ chướng ngại, dùng tốc độ nhanh nhất khoảng cách ngắn nhất, không chút lãng phí thời gian nắm đồ mình muốn trong tay, nhưng cứ đụng tới Bách Hợp, cậu nguyện ý dùng sự nhẫn nại cả đời này của mình mà từ từ nắm lấy.

Nhưng hơn 5 năm thời gian, cậu đã sắp không nhịn được, mà ngay cả việc ôm cô trong ngực cũng không thỏa mãn nữa, cậu không muốn chờ đợi thêm nữa.

“Đụng trúng người rồi hả?”

Trên mặt Phong Ninh lộ ra vẻ kiên định, gương mặt góc cạnh kiên nghị hơn 5 năm trước rất nhiều, ánh mắt lộ vẻ bướng bỉnh, hai tay lúc này quấn lấy cơ thể Bách Hợp, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, dường như không dùng lực nhưng lại giống như lồng sắt, làm cho người ta không giãy dụa ra được, Bách Hợp hỏi cậu một câu, một đôi mày rậm liền nhíu lại:

“Đụng trúng một cô gái.” Trên mặt cậu lộ vẻ không kiên nhẫn, hai tay thu chặt một chút: “Chính là người trước kia ở ký túc xá, người mà muốn mời em ăn cơm đấy.” Phong Ninh nói xong, Bách Hợp một hồi lâu sau mới hiểu được, người mà cậu nói chính là Trần Lạc Lạc, dù sao bạn bè trong ký túc xá chỉ có vài người, mà hai người Dương Lỵ Vu Tiểu Thiên hôm qua ở chung với cô, người còn lại chỉ có Trần Lạc Lạc.

Tối hôm qua trong bữa tiệc việc xấu của người chị em cùng cha khác mẹ kia xảy ra rồi Trần Lạc Lạc bỏ đi. Lúc ấy cha Trần nổi giận, hai cha con nổi lên tranh chấp, cha Trần tát cô ấy một cái, dường như Trần Lạc Lạc không chịu nổi kích thích, lái xe chạy xuống núi, không nghĩ tới vậy mà sẽ bị Phong Ninh đụng trúng.

Nghĩ đến trong kịch tình lần đầu tiên Trần Lạc Lạc và Phong Ninh gặp nhau, dường như là lúc Trần Lạc Lạc trọng sinh báo thù thời gian chán nản nhất, cùng cha Trần phát sinh xung đột mà nửa đêm xông ra khỏi nhà, cuối cùng bị Phong Ninh đụng trúng, bởi vì bộ dạng cô ta yếu ớt đáng thương làm Phong Ninh không đành lòng bỏ cô ta lại, bởi vậy đưa cô ta vào bệnh viện, từ đó về sau hai người kết bạn, cuối cùng yêu nhau.

Tối hôm qua sau khi Trần Lạc Lạc phát sinh xung đột với cha Trần liền lái xe lao ra khỏi nhà, giống với tình cảnh nửa đêm xông ra khỏi nhà đụng vào Phong Ninh, có điều không biết phần sau có phát triển giống trong kịch tình hay không, cô nhất thời có chút khó xử, nếu như Phong Ninh bởi vì Trần Lạc Lạc đụng trúng xe của cậu, khiến cậu sinh ra thương tiếc Trần Lạc Lạc, như vậy mặc kệ Phong Ninh có thích Trần Lạc Lạc hay không, Bách Hợp sẽ không định can thiệp vào chuyện này, cô không thích loại cảm giác này, bởi vậy lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, Phong Ninh nhìn thấy vẻ mặt đó của cô thì đưa tay nâng cằm cô lên:

“Về sau không được qua lại với cô ta, vợ, em đừng để cô ta dạy hư, ngày hôm qua cô ta điên điên khùng khùng lao ra, không biết bị cái gì kích thích.” Vẻ mặt Phong Ninh chán ghét, tối hôm qua khi cậu xuống máy bay, người nhà họ Phong cho xe đến đón cậu, cậu trực tiếp đuổi tài xế đáng thương kia xuống xe, là nửa đêm đấy, không nói hai lời lái xe về căn phòng cậu mua trước kia, kết quả không nhìn thấy Bách Hợp, Phong Ninh đành phải lái xe qua ký túc xá, nửa đêm trên đường vắng tanh, cậu liên tiếp vượt qua nhiều đèn đỏ, mắt thấy sắp tới trường học rồi, không nghĩ tới một người mặc váy dài màu trắng từ trong trường học lao ra, nhắm thẳng xe cậu vọt tới, Phong Ninh lúc ấy vì vội vã muốn gặp Bách Hợp, tốc độ xe vô cùng nhanh, bóng người này cố ý lao vào xe, Phong Ninh lúc ấy rất tỉnh táo, phản ứng cũng nhanh, tuy đã xoay nhanh tay lái nhưng vẫn quẹt vào người cô ta.

Trong nháy mắt cảm giác được xe quẹt vào người đó, Phong Ninh nổi trận lôi đình, xúc động muốn xuống xe đánh chết người vừa mới bị quẹt trúng chưa chết kia, cậu cũng không phải thiện nam tính nữ gì, người mặc váy dài màu trắng kia là tự mình chủ động lao vào xe cậu, hơn nữa cậu đánh vòng tay lái, lúc ấy cậu lái chiếc Hummer chiều dài xe dài hơn xe bình thường, có đụng trúng người ta hay không cậu là người rõ nhất, người bị quẹt trúng đúng là đáng đời, hơn nữa lại không có đụng chết, cùng lắm là bị góc xe va trúng té sấp xuống đất, Phong Ninh định không quản, muốn gọi bệnh viện cho cô ta ném một sấp tiền rồi đi.

Dù sao lúc ấy trong lòng cậu như tên bắn, nhớ Bách Hợp gần hai năm, mắt thấy sắp được gặp lại vợ mình rồi, tự nhiên bị một ít nguyên nhân không sao nói rõ được trì hoãn, thế nhưng người bị đụng té sấp kia phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã vịn lấy xe bò lên, hơn nữa chỉ vào cậu mỉm cười, nói là nhận ra cậu, nói mình là bạn của Bách Hợp.

Cô gái trước mắt nói một câu làm Phong Ninh càng khó chịu, cậu nhanh chóng lùi xe về sau muốn thoát khỏi người này, không nghĩ tới cô ta lại gắt gao nắm lấy bên cửa sổ, xe vừa lui, cô ta vốn chỉ bị quẹt nhẹ, trên người cũng không có thương tổn gì, nhưng lúc Phong Ninh lui xe về sau cô ta nắm chặt không buông, làm mắt cá chân cô bị trật khớp, vấn đề nhỏ biến thành vấn đề lớn, cô ta còn nói nhận ra Bách Hợp, cũng là bạn của Bách Hợp, Phong Ninh lúc này muốn chạy cũng không chạy được.

Cũng không phải sợ sau khi chạy người ta sẽ gây phiền phức cho mình, đền bao nhiêu tiền cậu cũng không sợ, muốn đền bù bao nhiêu tiền Phong Ninh cũng có thể chi trả, có điều đụng trúng bạn của Bách Hợp, sợ sau này vợ hỏi tới sẽ chột dạ, cũng sợ Bách Hợp giận cậu, lúc ấy Phong Ninh mới đè lữa giận trong lòng xuống, đợi xe cứu thương đến, đi theo đưa cô ta đến bệnh viện. Trong bệnh viện cô ta cứ lôi kéo nói chuyện với cậu, nói cô ta là Trần Lạc Lạc, là bạn học của Bách Hợp, một người bạn ở cùng ký túc xá, hai người thân nhau như chị em, cũng nói lúc này Bách Hợp không có trong ký túc xá, mà tối qua đến nhà cô ta chơi rồi, cũng an ủi cậu không nên gấp gáp, nói trên núi có rất nhiều người. Bách Hợp xinh đẹp đáng yêu, nhất định sẽ có người đưa cô xuống núi.

Phong Ninh bắt đầu cố nén kiên nhẫn, lúc này nghe nói như thế đâu còn nhịn được, liền quay đầu bỏ đi, mệt cậu nhớ được Trần Lạc Lạc là ai, người trong ký túc xá với Bách Hợp một người cậu cũng không ấn tượng, dù sao bản thân mình không có bên cạnh vợ, cô ấy kết giao bạn bè nào, Phong Ninh không biết, cậu chỉ tận lực muốn hiểu rõ cô hơn một chút, dùng cách này đền bù khoản thời gian hai người xa nhau. Lúc Trần Lạc Lạc nói đến thân phận mình, Phong Ninh đã biết là người nào, lúc trước cậu nhìn thấy cô gái này ánh mắt phức tạp, không giống như người vợ lãnh lãnh đạm đạm không thèm để gì của mình. Lúc ấy Phong Ninh không thích ánh mắt của cô ta, không biết lý do vì sao, chỉ là cảm giác không thích, cậu còn nhớ rõ mình đã nhắc nhở Bách Hợp cách xa cô ta một chút.

Bây giờ nhớ tới Trần Lạc Lạc là ai, xác định cô ta là bạn của Bách Hợp, lại nghe cô ta nói mấy lời này, một câu cũng không nói xấu Bách Hợp chỗ nào, nhưng khi Phong Ninh nghe được hoàn toàn không đúng, cậu xác thực đang ghen việc Bách Hợp ra ngoài chơi đùa, lại có đàn ông vây quanh, Phong Ninh không hy vọng có người đánh chủ ý lên vợ của mình, càng huống chi còn lái xe chở cô, nhưng trong lòng cậu cũng không ngốc, việc của nhà mình có thể đóng cửa chậm rãi nói sau, vợ có thể mang về nhà từ tự khuyên bảo tẩy não, nhưng ở trước mặt người khác, một chữ cậu cũng không nhắc đến.

Lúc cậu đi, Trần Lạc Lạc bụm mặt khóc, đáng tiếc nước mắt của cô đối với Phong Ninh không đáng một xu, nếu như đổi ngược lại là người mà cậu để ý chảy nước mắt, với cậu mà nói tự nhiên tim như đau cắt, nhưng người không liên quan cho dù khóc cạn nước mắt, liên quan đến cậu cái rắm ấy? Tối hôm qua quẹt trúng người giằng co cả buổi, do là bạn của vợ nên trì hoãn trong chốc lát, đợi khi xong xui trời cũng đã sáng, Phong Ninh gọi điện thoại cho Bách Hợp, lên tiếng hỏi cô ở chỗ nào, mới trực tiếp lái xe đến đón cô.

Lúc gọi điện thoại giọng điệu cậu không đúng, chỉ vì cậu bị những lời Trần Lạc Lạc đả động, tối hôm qua lúc trở về không phải là không muốn liên hệ với Bách Hợp, bởi vì cậu không muốn việc cậu quẹt trúng bạn cô bị cô biết được, làm cô không vui.

“Chính là như vậy, vợ em đừng có suy nghĩ lung tung, ngay cả sợi tóc cô ta anh cũng không chạm qua, anh Ninh là của em, còn đợi sau khi hai ta kết hôn…” cậu nói xong ‘Hắc hắc’ cười hai tiếng, da mặt còn dày hơn trước kia, khi nói lời này mặt không đỏ thở không gấp đấy, Bách Hợp trừng mắt liếc cậu, không đưa tay đẩy cậu, nửa người trên khỏa thân, phía dưới chỉ choàng cái khăn tắm, đụng một cái đều là Phong Ninh chiếm tiện nghi của cô, cô lại hỏi: “Vậy tối qua về vì sao anh không nói với em?”

“Cô ta nói là bạn học của em, còn nói bài bản hẳn hoi nữa, vạn nhất thật sự có quan hệ như vậy, anh đụng trúng cô ta tốt xấu gì, em sẽ giận anh, không cho anh chạm em thì làm thế nào?” Ngón tay Phong Ninh giật giật, hầu kiết trượt hai cái, ánh mắt có chút thâm thúy, Bách Hợp kéo áo tắm lại, không biết nên khóc hay cười: “Vậy bây giờ anh biết cô ta không phải là bạn tốt của em rồi hả? Vạn nhất là bạn tốt của em thì sao, anh sẽ không nói cho em biết?”

Thấy động tác của Bách Hợp, trên mặt cậu lộ ra vài phần tiếc nuối, muốn kéo cổ áo kia ra rồi điên cuồng bắt nạt cô, ý niệm trong đầu luân chuyển nhưng cậu vẫn không dám, con mắt đỏ lên vẫn nhịn xuống, mấy năm nay đều nhịn được, thời thiếu niên tuổi trẻ xúc động còn có thể nhịn được, huống hồ bây giờ cậu trở nên chín chắn hơn, cậu trong quân đội vài năm sức nhẫn nại càng mạnh hơn trước kia, không có lý gì lúc này lại không nhịn được.

Trong lòng Phong Ninh mặc niệm mấy lần quân kỷ, cố nhẫn nhịn, mạnh miệng nói:

“Nếu thật là bạn tốt của em, đương nhiên không thể nói cho em biết!”

Lời như vậy mà cậu cũng dám nói ra miệng, Bách Hợp véo cánh tay cậu, Phong Ninh cười ngây ngô, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ôm cô chặt hơn chút nữa.

Đùa giỡn trong chốc lát, Bách Hợp không muốn ra ngoài ăn cơm, nhưng phòng bên này của Phong Ninh khi cậu không ở đây Bách Hợp cũng chưa bao giờ ở qua, trong tủ lạnh không có thức ăn, ngoại trừ mấy ngày cuối tuần đến chỉ mang theo vài chai nước uống, trong nhà một tí đồ ăn cũng không có, bây giờ chỉ có thể đi ra ngoài ăn, Bách Hợp lại không muốn ra khỏi cửa, cô bị Phong Ninh kéo lên, cái chăn vừa rồi Phong Ninh tiện tay ném qua một bên, trên giường không còn đồ gì để che đậy, Phong Ninh lấy nội y từ trong tủ quần áo đưa Bách Hợp, bộ nội y hôm qua của cô bị ném lẫn lộn chung cái váy màu vàng kia, còn chưa giặt, may mắn lúc trước Phong Ninh cùng cô đi dạo phố có mua cho cô vài bộ, Bách Hợp lười cũng không có mang về ký túc xá.

Trước mặt Phong Ninh mặc quần áo, Phong Ninh cũng không có ý định xoay người sang chỗ khác, Bách Hợp đành phải xoay người lại đem áo tắm kéo xuống eo mặc nội y vào, lúc trở tay muốn cài nút gài lại, Phong Ninh ngồi một bên nhìn đã lâu liền nắm tay cô lại, run rẩy đưa tay mình giúp cô cài lên, cũng trên nội y rơi xuống nhiều cái hôn, Bách Hợp trừng mắt nhìn cậu, cậu mới chịu đem quần áo cho Bách Hợp mặc vào.

Vết phồng rộp trên chân lúc Bách Hợp ngủ Phong Ninh đã giúp cô chọc vỡ đắp thuốc rồi, bây giờ đã hết đau, Bách Hợp cầm lấy túi xách, giao một chồng danh thiếp tối qua thu được cho Phong Ninh, Phong Ninh nhe răng mỉm cười, rất trịnh trọng cất kỹ đống danh thiếp này.

Vài năm gần đây thủ đô ngày càng phồn hoa, hai người tìm nhà hàng dùng cơm, sau khi ăn xong Phong Ninh cũng không lái xe, lại dẫn theo cô đi lòng vòng dạo phố, ánh đèn xe chiếu qua chiếu lại, hai người nhàn nhã mười đầu ngón tay đan chặt lại, ngẫu nhiên nhìn thấy cửa hàng bên đường nào thích liền đi vào xem, mãi đến khi nhìn thấy trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô, biểu tình Phong Ninh có chút kích động lôi kéo Bách Hợp trực tiếp đi vào.

Bước vào cửa xoay tự động, thời tiết oi bức ồn ào bên ngoài giống như bị ngăn cản bởi một thế giới khác, cảm giác mát mẻ tràn đến, tuy nói thủ đô vô cùng náo nhiệt, nhưng trong trung tâm này lại không chen chúc, trong trung tâm gần như có đầy đủ những thương hiệu nổi tiếng, có vài cặp tình nhân cũng dạo phố trong này, nhưng phần lớn đều lộ ra không quá tự tại. Cách cửa kính liền nhìn thấy mấy cô gái trong cửa hàng đang lựa chọn các loại túi xách đồng hồ thương hiệu nổi tiếng, Phong Ninh kéo Bách Hợp hướng về phía đó, nhìn thấy có cửa hàng trang sức, thương hiệu cũng không thèm nhìn, trực tiếp kéo Bách Hợp đi vào bên trong.

Cậu cùng Bách Hợp vừa đi vừa xem cũng không lộ vẻ mất kiên nhẫn, Bách Hợp nhìn thấy trong tủ kính ánh đèn chiếu lên những chiếc nhẫn kim cương chói lóa, nhìn một hồi liền hoa mắt, nhưng cậu lại rất chăm chú, vòng vo vài cửa hàng, dường như không tìm được vật ưa thích, lại kéo Bách Hợp đi ra.

Mãi đến khi đã đi qua hết ba bốn cửa hàng trang sức kim cương rồi, hai người đến một cửa hàng trang trí xa hoa nhất ‘Trang sức Trần thị’, Phong Ninh lại kéo Bách Hợp đi vào, lần này cậu vừa liếc mắt nhìn thấy ngay chính giữa bày trí một cái đài bên trong có một đôi nhẫn kim cương, vừa nhìn ánh mắt không rời đi được. Đó là hai hạt đá còn chưa đính vào, chiếc nhẫn còn chưa hoàn thành xong, trải qua gia công tỉ mỉ dưới ánh đèn phát ra hào quang, vô cùng đẹp mắt.

“Có mệt không?” Phong Ninh quay đầu hỏi một câu, Bách Hợp lắc đầu, liền dẫn cô đi đến bên quầy, kéo cái ghế cho cô ngồi xuống, mình thì đứng một bên, chỉ vào cặp nhẫn kim cương vừa mắt cậu, ra hiệu nhân viên lấy qua xem.

Nhân viên trong cửa hàng vừa nhìn thấy khách hàng, trong lòng vừa mừng vừa vội, có điều trong tay nhân viên cũng không có chìa khóa mở cái tủ kia, chỉ đành đi rót nước tới mời khách để khách đợi trong chốc lát mình gọi điện thoại cho người đến mở khóa, lúc này mới bắt đầu giới thiệu cho hai người: “Anh đây thật là có mắt nhìn, đôi hạt kim cương này có tên ‘Đôi mắt người tình’ là do tổng giám đốc Trần thị chúng tôi nửa tháng trước đi qua Nam Phi đấu giá mang về nguyên khối, sau khi qua gia công tỉ mỉ mới thành hình như bây giờ.” Nhân viên giải thích một lượt về các loại kim cương về thiết kế gia công thành phẩm, lúc trước ông Trần mua viên kim cương này về chính giữa có một tia khuyết điểm nhỏ, bởi vì khuyết điểm này mà viên kim cương bị cắt thành hai nữa, nếu không giá trị viên kim cương này còn đáng giá hơn gấp mấy lần.

Chẳng qua tuy đã bị cắt đôi, nhưng hai nửa lớn nhỏ đồng nhất, là tay nghề cao siêu của vị sư phụ kinh nghiệm lâu năm trong Trần thị cắt gia công, bởi vậy hai viên kim cương tỏa ra vầng sáng chói mắt xinh đẹp làm cho người ta nhìn không dời mắt đi được.