Chương 1183: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 05

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Hantu

Beta: Sakura

Nhưng không ngờ Bách Hợp vẫn đồng ý muốn đi thì ông Tề có chút ngoài ý muốn nhìn Bách Hợp, ông liếc mắt một cái rồi thở phào nhẹ nhõm: “Con đã muốn đi thì tốt quá rồi, đứa trẻ ngoan, con là một đứa trẻ hiểu chuyện.”

Bách Hợp lắc lắc đầu: “Đại thúc công, con đã nhận lời đi vậy có thể lấy một vài lá bùa hay không.”

“Con lấy lá bùa làm gì?” ông Tề đưa tay vuốt râu, cười nói: “Lần này Đại thúc công sẽ vẽ cho con vài lá bùa phòng thân, hiệp hội Đạo giáo hằng năm tổ chức cúng lễ, hành bái cũng chỉ là tượng trưng một chút, chụp cho người khác nhìn, cho nên con không cần lo lắng.”

“Không phải.” Bách Hợp muốn tự mình vẽ bùa hơn nữa cần số lượng nhiều, trong nhà nguyên chủ kinh tế khó khăn,nguyên chủ trước đây cũng có việc làm nhưng chỗ này là nông thôn nên tiền lương cũng không cao, sau khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ liền trực tiếp nghỉ việc, mọi người trong nhà thông cảm cômới cãi nhau với Thẩm Xuân nên chưa nói chuyện này, n tuy guyên chủ có tiền nhưng không được bao nhiêu, lá bùa với chu sa cũng không rẻ mà cô muốn vẽ nhiều một ít để phòng thân.

“Chỉ là con thấy nếu muốn tham gia hoạt động lần này, lỡ như ở đó có người thấy con trẻ tuổi, muốn bùa con họa để thử bản lĩnh thì làm sao bây giờ?” Bách Hợp nói ra mấy lời này, mấy ông lão không tự chủ được nhíu mày. Tình huống Bách Hợp nói quả thật có thể phát sinh, Bách Hợp còn trẻ tuổi khó tránh khỏi có người cho rằng Bách Hợp giả thần giả quỷ, nên có người muốn cô chứng minh bản lĩnh, cũng không phải là không có.

“Cho nên con nghĩ trước khi đi nên luyện tập một khoảng thời gian, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện như vậy thì cũng không đến mức luống cuống.” Bách Hợp nói đến đây, mấy người cùng gật gật đầu, cảm thấy cô nói rất có đạo lý.

“Nếu đã như vậy, chỗ ta còn có xấp giấy hoàng mới mua, con trước cầm đi luyện tập, còn chu sa, ta cũng có, ta sẽ họa mấy lá bùa làm mẫu cho con để con luyện họa thử theo, không cần phải lo lắng có thể họa được hình thức là được rồi.” Ông lão đã nói như vậy, dĩ nhiên Bách Hợp đáp ứng.

Vé máy bay được phía hiệp hội Đạo giáo phụ trách, sau khi mua vé họ sẽ gọi điện thoại qua đây nói cho Bách Hợp lịch trình chuyến bay, đến lúc đó Bách Hợp chỉ cần cầm chứng minh thư đến sân bay là có thể trực tiếp đi. Bách Hợp công khai học tập vẽ bùa nên trong nhà không có ai lại tới quấy rầy cô, thời gian nửa tháng nhoáng cái liền qua đi, cô dùng chu sa cộng thêm máu của mình điều chế bùa, vẽ không ít lá bùa để ở trong túi hành lý. Những lá bùa này vì có thêm máu của cô cho nên uy lực lớn hơn những lá bùa bình thường rất nhiều. Mà mấy ngày nay cô lại luôn ở trong nhà, chăm chỉ tập luyện Đạo Đức Kinh cùng Luyện Thể thuật, cho nên chuyện mất máu cũng không ảnh hưởng tới cô quá nhiều.

Trước buổi tối ngày xuất phát thì Thẩm Xuân trở về, hắn trở về rất lặng lẽ nên không có ai phát hiện. Đợi đến sáng ngày hôm sau lúc muốn ra ngoài, người nhà họ Tống mới giật mình phát hiện hắn đã trở về. Tuy đã ba tháng không thấy, nhưng hắn vẫn giống như trước kia, mặc một bộ  tây trang màu trắng. Hắn ở tỉnh thành làm quản lý công ty buôn bán, đồng thời cũng không cam lòng sống cuộc sống bình thường nên hắn cùng một đám bạn đại học chung tay quyên vốn đầu tư làm kinh doanh nhỏ, do thông minh nên kiếm được số tiền nhỏ nhưng đối với người trong thôn nhỏ này mà nói thì coi như hắn đã có sự nghiệp. Trước đây mỗi tuần hắn đều về nhà một lần trái lại mấy tháng này, đoán chừng là do trong nhà phiền tóai, hơn ba tháng nay hắn không trở về lần nào, kể từ sau khi Bách Hợp cãi nhau với hắn, đây là lần đầu tiên cô gặp lại hắn.

Khi Thẩm Xuân  nhìn thấy Bách Hợp xuất hiện cùng với một chiếc túi màu xanh thì chân mày hắn không tự chủ cau lại. Chiếc túi của Bách Hợp không nhỏ, là khi ba Tống còn trẻ tuổi đã mua, dùng cho tới bây giờ cũng đã mấy chục năm. Bao đồ của Bách Hợp không quá lớn, lại chứa nhiều đồ đạc nhìn vào vô cùng khó coi, so với túi hành lý màu tím sậm da trâu của Thẩm Xuân thì đúng là một trời một vực, hắn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, không có ý tứ muốn che giấu.

Bên trong hành lý của Bách Hợp gần một nửa đều là bùa, còn lại một chút không gian đều chứa đầy thức ăn cùng quần áo mẹ Tống ép mang theo. Chuyến đi này từ trước đến nay luôn tốn ít nhất mười ngày cho nên mẹ Tống chuẩn bị cho Bách Hợp ba bộ quần áo để thay, còn có một vài đồ của con gái.

Lúc người nhà hộ Thẩm nhìn thấy Bách Hợp thì biểu tình có chút lúng túng, xoa xoa tay chào hỏi cô, Thẩm Xuân đặt mông ngồi trên túi hành lý của mình, cười lạnh liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái: “Cô…” Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, ông nội Thẩm liền hung hăng trợn mắt nhìn hắn, hiển nhiên biết rõ tính cách của cháu mình, biết hắn mở miệng một cái nhất định sẽ nói ra những lời lẽ khó nghe.

“Máy bay sắp xuất phát, chúng ta mau đi thôi.” Ba Thẩm dàn xếp, gọi mọi người để Bách Hợp đi. Mọi người rất sợ không kịp giờ lên máy bay, thà đến sớm chờ một lát, cũng tuyệt đối không muốn gần đến giờ máy bay cất cánh mới bắt đầu đi. Máy bay bay từ tỉnh thẳng tới Nam Dương, nơi này cách thành phố ngồi ba lần xe, thành phố lại cách sân bay một khoảng, bởi vậy thời gian bay là ba giờ chiều nhưng ba giờ sáng cả nhà đã rời giường, lúc này mới 4 giờ sáng đã phải xuất phát.

Mọi người bắt đầu di chuyển ra ngoài, các trưởng bối đi phía trước, Bách Hợp đi phía sau, Thẩm Xuân nhìn thấy liền đi chậm lại, đợi cô đi tới liền sát vào bên người Bách Hợp nhỏ giọng nói: “Trước đây cô còn dám chối, nhìn túi hành lý cũ bẩn này đi, cô còn nói cô là con gái?”

Thẩm Xuân này thật sự là một con người kỳ quái. Hắn không muốn kết hôn với Tống Bách Hợp nhưng lại muốn quản người ta dùng đồ gì. Bách Hợp càng nhìn gương mặt hắn lại càng không kiên nhẫn, ngón tay giật giật, cố nén xúc động muốn đánh hắn, cười lạnh hai tiếng: “Anh đã ghét bỏ tôi dùng loại túi này, sao anh không làm người tốt, dùng tiền mua cho tôi một cái mới đi? Anh tưởng anh có một chiếc túi mới là có thể dài hơn người khác một miếng thịt, nó có giúp anh có cơm để ăn sao? ”

Bách Hợp nói không nhỏ, các trưởng bối đi ở phía trước vốn thấy Thẩm Xuân tự nguyện rớt lại phía sau đi cùng Bách Hợp, cho rằng hai người này trước cãi nhau giờ lại hòa hợp lại rồi, vốn có ý định đi nhanh một chút để lưu lại cho hai người không gian riêng, không ngờ hai người vừa nói chuyện với nhau được mấy câu, bọn hắn cũng không chú ý một chút, hình như hai người lại bắt đầu ầm ĩ.

Tống Trường Thanh cau mày, không nhịn được hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì.” Thẩm Xuân cười hì hì đáp lời, đang muốn cất bước đuổi theo mọi người, Bách Hợp lại lớn tiếng nói: “Anh ta chê túi con vừa xấu vừa cũ lại khó coi, còn nói con không phải là con gái, con lại không kết hôn với anh ta, anh tacòn quản con dùng loại túi nào, nói con không phải con gái, bên ngoài người nhiều như vậy, sao anh ta không đi quản chứ!” Bách Hợp nói xong lời này thì sắc mặt Tống Trường Thanh liền có chút khó coi.

Tính cách ông giống cha ông bình thường, nghiêm túc mà cứng nhắc, rấtyêu quý đồ đạc của mình, lần này Bách Hợp đeo chiếc túi Tống Trường Thanh khi trước đặt mua, vẫn luyến tiếc ném, dùng cũ, rách nhưng cũng chỉ là vá may vá bổ lại dùng. Trước đây Thẩm Xuân nói không muốn cưới Bách Hợp, giữa trưởng bối hai nhà mặc dù lúc gặp mặt có chút lúng túng, nhưng ở trong lòng Tống Trường Thanh lại chỉ cho là Thẩm Xuân còn trẻ, nên không tính toán với hắn mấy chuyện đó, nhưng lần này Thẩm Xuân ghét bỏ túi của mình, thoáng cái trong lòng Tống Trường Thanh liền nổi giận, ánh mắt nghiêm túc: “Bách Hợp, còn không đi nhanh lên, còn đứng đó cọ xát làm gì?” Con của người khác hắn khó mà nói này nói nọ, hơn nữa nười nhà Thẩm gia còn ở chỗ này, Tống Trường Thanh chỉ có thể khiển trách con gái của mình, ông gọi cô thì Bách Hợp liền đáp một tiếng, rồi chạy đi.

Người nhà họ Thẩm vừa lúng túng vừa tức giận, đang êm đẹp mà Thẩm Xuân lại muốn tìm chuyện rắc rối, có điều con lớn không nghe lời mẹ, đứa nhỏ lớn rồi liền tự có chủ ý của riêng mình, nói hắn lại không nghe, nói nhiều hơn mình cũng tức giận, hắn còn dọn đồ bỏ nhà đi. Chỉ có liều mạng xin lỗi Tống Trường Thanh. Thẩm Xuân còn oán hận trừng mắt nhìn Bách Hợp, ngoại hình hoàn toàn bán đứng nội tâm hắn.

Cha mẹ hai bên đương nhiên không thể đưa hai người Bách Hợp và Thẩm Xuân đến thành phố, chỉ có thể dặn dò đứa nhỏ của mình sớm trở về. Lúc hai  người ngồi lên xe buýt đi đến sân, dọc đường hai người cũng không nói với nhau mấy câu.

Buổi trưa lúc Thẩm Xuân ở sân bay tìm nơi ăn cơm, hắn cho rằng Bách Hợp là người nhà quê, cho rằng cô chưa đi máy bay bao giờ, cố ý ở sân bay không nói với cô chuyện cơm nước. Thứ nhất là hắn muốn trả thù cô chuyện buổi sáng dám cáo trạng hắn, thứ hai là cố tình muốn khiến cô hoảng hốt không biết làm, để cô phải đến cầu hắn trợ giúp, thứ ba chính là Bách Hợp mang một cái túi cũ, giống hệt như đứa nhà quê mới lên thành phố vậy khiến hắn đi cùng cô có chút ngại mất mặt, cho nên hắn tự mình đi ăn cơm, để lại Bách Hợp ở sảnh sân bay.

Nhà họ Tống không giàu có gì, ở sân bay dù khắp nơi đẹp đẽ, lộng lẫy thì đồ ăn cũng không thể nào ngon bằng ở nhà được. Vì vậy sáng sớm mẹ Tống đã dậy chuẩn bị cho Bách Hợp vài hộp đồ ăn lúc này cô liền lấy ra ăn, trong túi cũng có một chai đựng nước nên cô tới chỗ bình nước khoáng lấy nước uống, Bách Hợp đứng dậy nhìn xung quanh, cô mang hành lý đi trước ra chỗ nộp vé máy bay. Bên trong hành lý cô có rất nhiều, mấy thứ này quá mức quan trọng, không thể xảy ra một chút sơ suất nào. Bởi vậy cô cũng không có gửi vận chuyển hành lý, mà ngược lại xách túi lên máy bay. Thẩm Xuân đi thẳng đến lúc Bách Hợp đã lên máy bay mới trở về, hắn nhìn thấy Bách Hợp liền kinh hãi: “Cô vào bằng cách nào?”

Có vé vẫn không thể lên máy bay sao? Hắn thật coi mình là vạn năng, cho dù cô có là đồ ngốc, chưa từng đi máy bay thì sân bay nhiều nhân viên phục vụ như vậy, tùy ý hỏi người nào cũng sẽ biết. Bách Hợp mặc kệ hắn, nhắm mắt lại, trực tiếp nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc máy bay đến Nam Dương đã là hơn sáu giờ chiều, hai giáo hiệp hội tài đại khí thô, sớm đã đặt nhà hàng, đến cả tiếp viên phục vụ cũng có. Chuyến bay này cũng là muốn đến trước ngày tổ chức hiệp hội, mọi người lần lượt lên xe, trừ Bách Hợp và Thẩm Xuân là hai người ngoài, còn có một người mặc tăng y màu xám, mang theo túi hành lí hòa thượng, cùng với một người phụ nữ trung niên mặc Đường trang.

Mọi người liếc mắt rồi gật đầu nhìn nhau cười, Thẩm Xuân thì lại mang kính râm, một bộ lạnh lùng quần áo khác người, không chịu cùng người khác nói chuyện, một đường đều không nói gì. Đến quán cơm đã được an bài sẵn, từng người trước tiên là mang hành lý trở về phòng, Thẩm Xuân cũng không muốn nói chuyện phiếm với Bách Hợp, trực tiếp cầm thẻ phòng liền vào thang máy trở về phòng. Bách Hợp cũng về phòng để tắm rửa, lại luyện hai bộ luyện thể thuật, thẳng đến mười một giờ tối, mới có người gọi tới điện thoại phòng cô, nói là triệu tập cô xuống họp.