Chương 1104: Hồng hoang phong thần chiến kí (04)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngọc có tác dụng khắc chế ma khí, thêm tu vi của Vô Cực đạo nhân, càng hiệu quả gấp trăm lần, nhưng lúc này không biết là loại ma khí gì, thậm chí ngay cả Vô Cực đạo nhân cũng trúng chiêu, toàn bộ đại lục có thể nổ tung.

Khi Bách Hợp nghe tin tức này, hầu như khẳng định trong khe sâu này ẩn giấu ma hàng tâm ma huyễn ảnh của Bàn Cổ.

Lúc phát hiện hạp cốc này, người trong đại lục gần như muốn phong ấn nó, nhưng không thành công, ma khí khuếch đại càng lớn, càng khó ngăn chặn, đợi một thời gian nữa chỉ sợ cả đại lục này sẽ bị ma khí vấy bẩn. Vì thế các đại môn phái phái vô số đệ tử, tiến về phía trước lùng sục, tìm kiếm thiên tài địa bảo, có ý muốn ngăn chặn hạp cốc này. Chỉ còn vài năm nữa sẽ đến đại chiến phong thần, bây giờ tu vi Bách Hợp đã cực cao, cô không có dự định cố thủ ở trong sơn động nữa, chuẩn bị đến Lãng Uyển động trước, hiện giờ Khải Dẫn đã bái Thượng Thiện chân nhân làm sư, không biết đã học được cái gì rồi.

Cô không cưỡi mây đi, ngược lại hóa thành một thiếu nữ bình thường, đi dọc theo sườn núi, đến Lãng Uyển động, đi qua núi Vũ Lăng sẽ đến, rất xa Bách Hợp liền nghe được âm thanh ồn ào: “Người Lãng Uyển động khinh người quá đáng, Thượng Thiện hại sư tôn ta, bây giờ đồ tử đồ tôn cũng ỷ thế hiếp người như vậy, thực sự đáng ghét!”

“Tính tình gia sư luôn luôn công chính, bây giờ Vô Cực bị ma khí ăn mòn, chỉ có thể trách đạo tâm của lão không kiên định thôi, lại nói ngày đó nếu không phải lão chủ động đến tìm sư tôn gây chuyện, cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy, đáng đời!” Một thiếu nữ hừ lạnh lên tiếng. Lại ‘phi’ một câu: “Người núi Hồng Lượng các ngươi là một đám ô hợp, rõ ràng Âm Dương Hòa Hợp kính do chính sư huynh Khải Dẫn đoạt được, các ngươi lại muốn cướp đoạt, quả thực giống hệt Vô Cực đạo nhân, đều là hạng người không phân rõ phải trái!”

Tiếng nói của nữ tử vừa dứt, hiển nhiên chọc giận người của núi Hồng Lượng, chỉ nghe một đám người tức giận nói:

“Nói bậy! Bảo vật giả (Người tìm bảo vật) có thể hiểu rõ, nếu luyện hóa Âm Dương Hòa Hợp kính, có thể soi sáng ra kiếp trước kiếp này, chính là vũ khí sắc bén để đối phó với ma vật trong hạp cốc. Rõ ràng chúng ta đã đạt được trước. Nhưng người Lãng Uyển động các ngươi ỷ người đông thế mạnh, cường ngạnh cướp đi, bây giờ nếu giao ra đây thì xong, còn nếu không giao ra, hôm nay các ngươi một người cũng đừng hòng chạy!”

“Nói nhiều vậy làm gì? Chỉ cần thuộc hạ tài giỏi. Bảo vật có thể đưa. Nếu như giành được, tự nhiên nên do ngươi đoạt được, nếu không thắng được, thì lập tức rời đi, không được ở đây dương oai!” Thiếu niên vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng quát ở phía đối diện, hiển nhiên đã có người bắt đầu nhịn không được động tay, Bách Hợp nghe thấy, trong lòng khẽ động, linh khí mãnh liệt, thân thể tựa như lá liễu nhẹ nhàng bay đến, cô đứng giữa không trung, nhìn đệ tử Lãng Uyển động và Hồng Lượng sơn đánh nhau phía dưới.

Thiếu niên Khải Dẫn của Lãng Uyển động rất thu hút sự chú ý của người khác, một thân hắn mặc trường bào màu trắng, trong tay không cầm tam đại chí bảo của Lãng Uyển động phong thần bảng, mà là một ngân tiễn sáng bóng, sắc bén dị thường.

Một đạo cô đội mũ cao, mặc trường bào màu xanh cầm cây phất trần đánh người Lãng Uyển động, không biết cây phất trần kia được chế từ vật gì, khi chạm vào đệ tử Lãng Uyển động, vừa đụng đến lập tức da tróc thịt nứt, trong lúc nhất thời kêu thảm thiết liên tục, đạo cô này hung mãnh dị thường, tay vung phất trần, mắt thấy bảy tám đệ tử Lãng Uyển động liên tiếp bị thương, rốt cuộc một môn hạ của Lãng Uyển động nhịn không được: “Nghiệt súc, chớ càn rỡ!” Trong lúc thanh niên kia quát to, thuận tay vẩy ra ít ngân sa, đạo cô không kịp phòng bị, bị vẩy đầy mặt, lập tức kêu thảm thiết. Bột kia lóng lánh kim quang, mới nhìn thì không thấy gì lạ, nhưng sau đó hình thành nên một tấm lưới lớn, càng thu càng chặt, giữ chặt đạo cô này ở trong đó, chốc lát xiết chặt không buông, đạo cô kia hét lên một tiếng, trong khoảnh khắc ba hồn bảy phách đã đi đến cửa Địa phủ đầu thai.

Vốn chỉ vì đoạt bảo, hiện tại lại đoạt ra mạng người rồi, người núi Hồng Lượng vừa thấy tình cảnh này, lập tức giận dữ: “Lãng Uyển động khinh người quá đáng!” Khi nói chuyện, đột nhiên đại hán kia xé xiêm y trên người mình ra, lộ ra cái bụng trắng nõn, trên bụng đại hán này mở ra một cái miệng to như chậu, lúc này lộ ra răng nanh trắng hếu, tức giận theo đại hán, răng môi phát ra tiếng ‘khanh khách’, hình dạng dữ tợn đáng sợ.

Đại hán chống nạnh ưỡn bụng, môi kia càng phát ra tiếng thét chói tai, răng va chạm tạo ra tiếng vang rất lớn, sau một khắc miệng đó mở rộng, đồng thời phun ra một quả cầu lửa, ném đến chỗ đệ tử Lãng Uyển động, hai môn hạ đệ tử Lãng Uyển động không kịp phòng bị, bị lửa kia dính vào người, ‘bùm bùm’ bị đốt cháy, hai đệ tử kia kêu thảm thiết, lăn lộn trên đất, chớp mắt, liền hóa thành tro tàn, hồn phách cũng đến Địa phủ báo danh.

Người Lãng Uyển động đâu chịu thua, nhưng bụng đại hán kia lại chuyển động, không ngừng phun lửa, đệ tử Lãng Uyển động vội vàng né tránh, Khải Dẫn được bảo hộ trong đó đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ngân tiễn vừa thu nhỏ nằm trong lòng bàn tay, đột nhiên hắn vươn tay, một quả cầu nhỏ lập tức xuất hiện trong tay hắn, hắn nhắm bụng của đại hán, quát một tiếng: “Đi!”

Trên không trung quả cầu càng bay càng lớn, kèm theo tiếng sấm vang chớp giật phóng đến chỗ đại hán, đại hán nhìn thấy tình cảnh này, không kịp né tránh, ‘thình thịch’ một tiếng bị trúng chiêu, quả cầu kia nhìn không lớn, nhưng lúc đánh vào bụng đại hán, xuyên qua bụng, khiến nó vỡ ra, nước xanh xanh đỏ đỏ tràn đầy đất, hỏa cầu được phun ra từ bụng đại hán, lập tức tự động bị dập tắt.

Trên mặt đất cái bụng vỡ to nhầy nhụa như cái chậu rửa mặt, hiển nhiên do đại hán biến thành. Lúc trước hai bên xuất thủ càng đấu càng hung, nhưng mỗi người đều chừa cho nhau đường sống, tuy nói đệ tử hai bên đều bị hao tổn, nhưng đều biết chừng mực, không đánh đến mức khiến người ta hiện ra nguyên hình, thần hình câu diệt. Chỉ đánh chết, nhưng lưu lại hồn phách để chuyển thế, chừa con đường sống, nhưng Khải Dẫn này vừa ra tay, đánh cho đại hán hiện ra nguyên hình, lúc này ngay cả hồn phách cũng không thể chuyển thế đầu thai, kết một quả lớn.

Nhìn thấy tình cảnh như thế, đệ tử Lãng Uyển có chút luống cuống lúc, đột nhiên có người núi Hồng Lượng bi thương hô một câu: “Liều mạng với các ngươi!”

Tiếng nói vừa dứt, một thanh âm ‘ong ong’ đột nhiên vang lên, mọi người ngẩn ngơ, phục hồi tinh thần đang muốn nhìn lại, thì nghe thanh âm dữ tợn vang lên: “Đệ tử Lãng Uyển động thật phô trương, thật uy phong, hôm nay đã khiến bần đạo mở rộng tầm mắt!” Một con côn trùng khoảng bằng nắm tay nhỏ, toàn thân huyết hồng, không nhìn rõ hình dáng cấp tốc bay đến, đám người kia chưa kịp phản ứng, con côn trùng dừng trên người một đệ tử Lãng Uyển động, thân thể sắc bén chui vào đầu của đệ tử kia, đệ tử kia liều mạng giãy giụa kêu thảm thiết, bị hút một hơi, rồi trở nên trống rỗng.

Nó động cánh bay đến chỗ các đệ tử khác, tất cả phát sinh trong lúc điện quang hỏa thạch (nhanh như điện, nhanh chỉ trong chớp mắt), đợi đệ tử Lãng Uyển động phục hồi lại tinh thần, đã có hai đệ tử bị thương trên tay yêu trùng.

“Yêu vật Phuong nào!” Mỗi đệ tử Lãng Uyển động đều xuất ra pháp bảo của mình, rối rít đánh con sâu kia, nhưng thân thể nó vô cùng linh hoạt, đong đưa trái phải, động tác vô cùng nhanh, lúc ngắm chuẩn Khải Dẫn muốn bay đến chỗ hắn, giữa không trung Bách Hợp do dự một chút, cô nhận ra sâu này chính là huyết phong năm năm trước từng được cô ban cho linh lực hỗn độn, mấy năm không thấy, không ngờ huyết phong lúc trước không những không chết, ngược lại nó nghĩ ra một con đường sống khác, tuy nó vô tâm, nhưng lại nghĩ ra phương pháp hút linh lực để duy trì tính mạng của mình, xem như là tạo hóa của nó.

Lúc này huyết phong chỉ muốn tìm Khải Dẫn báo thù, hiển nhiên ghi hận năm đó Khải Dẫn hại nó, nhưng Khải Dẫn chính là người Thiên Đạo lựa chọn, Bách Hợp không muốn để hắn chết vào lúc này, đang do dự xem có nên ra tay không, thì một đạo sấm sét vang lên:

“Nghiệt súc, không được đả thương người!” Thanh âm kia vừa vang lên, thân hình huyết phong vốn đang vững vàng bỗng lung lay vài cái, mắt thấy cách Khải Dẫn không còn xa, nhưng ở chân trời một đạo nhân tựa như lưu tinh chạy đến, nó cười lạnh một tiếng: “Ngươi mạng lớn!” Nói xong, không chút do dự quay đầu chạy.

Đợi Thượng Thiện chân nhân đến, huyết phong này đã chạy thật nhanh, sớm trốn mất.

Bách Hợp giấu hơi thở núp trong bóng tối, ở đây cách Lãng Uyển động không xa, vừa nãy vì đệ tử Lãng Uyển động đột nhiên bỏ mạng, Thượng Thiện chân nhân cảm ứng được nên mới vội vã đến, không ngờ đã muộn.

Huyết phong kia hút máu vài đệ tử xong rồi trốn thoát, nơi này còn có đệ tử núi Hồng Lượng cần phải xử lý, nếu ông đuổi theo, thì cũng không thể được. Cho dù Thượng Thiện chân nhân đã đạt đến tu vi cấp Đại La Kim Tiên, lúc này nghĩ đến đây, bản thân ăn thiệt lớn như vậy, không khỏi tức giận khiến sắc mặt trở nên khó coi.

“Các ngươi dám cả gan đến Lãng Uyển động gây chuyện, để ta trói bọn ngươi lại, đuổi về núi Hồng Lượng, yêu cầu Vô Cực cho ta một câu trả lời thỏa đáng!” Huyết phong không bị bắt, nên đám đệ tử núi Hồng Lượng này chạy không thoát, pháp lực Thượng Thiện chân nhân huyền diệu, ngang hàng với Vô Cực đạo nhân, nhưng những đệ tử của Vô Cực đạo nhân lại không phải là nhân vật có tiếng tăm gì, nên sao có thể là đối thủ của ông ta? Nghe thấy Thượng Thiện chân nhân nói, đám đệ tử núi Hồng Lượng tức giận đến mức không nói nên lời, bỗng nhiên trong tay áo Thượng Thiện chân nhân xuất ra một dây thừng ánh vàng rực rỡ, người núi Hồng Lượng cảm thấy không tốt:

“Khổn tiên tác?”

Một khi Khổn tiên tác được thả ra, sợ là tu vi cấp kim tiên cũng khó chạy trốn, những đệ tử này cũng không phải hạng người xuất chúng gì, cách kim tiên còn rất xa, nếu bị dây thừng này cột lại, sợ rằng không chết thì nguyên khí cũng đại thương, bởi vậy mỗi người chạy tán loạn tứ phía để thoát thân. Thế nhưng những đệ tử này sao có thể là đối thủ của Thượng Thiện chân nhân, cho dù bọn họ phản ứng nhanh, nhưng dây thừng này lại đón gió bay thẳng, càng biến càng dài, ‘sưu’ một tiếng, hóa thành thiên la địa võng, trói chặt đám người kia.

“Bản lĩnh Thượng Thiện chân nhân thật lớn, uy phong thật to, lấy lớn hiếp nhỏ, sau này không sợ bị người cười nhạo sao?”