Chương 537: Nữ phụ vốn là nữ chính (8)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Hải Ninh nhìn chằm chằm vào Bách Hợp trầm mặc đến nửa ngày, trong tay cầm chiếc khăn đã nhiễm bẩn, có chút phiền não chân mày liền cau lại: “Để ở đây sao?” Anh lầm bầm lầu bàu, giọng nỉ non nhẹ nhàng nhưng xung quanh đầy sương mù lại nghe rất rõ, anh do dự trong chốc rồi nhét cái khăn đã bẩn vào trong túi quần thể thao trên người Bách Hợp, lúc này mới đàng hoàng bế Bách Hợp lên.

Cửa sân khép hờ, nhìn xuyên qua khe cửa anh thấy được trong cái sân nhỏ có một chiếc xe tải bề ngoài đã bị tàn phá không chịu nổi, liền nở một nụ cười giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Bách Hợp tỉnh lại thấy chập chờn có ánh đèn vàng sáng yếu ớt trên đỉnh đầu, cô đã có một giấc ngủ vô cùng tốt, giống như đã rất lâu rồi không được ngủ ngon như vậy. Cô vô ý thức duỗi lưng một cái, chăn mềm mại ấm áp bao phủ trên người, không có chút cách trở dán trên da thịt của cô. Không biết là dùng chất liệu sợi tổng hợp gì tạo thành, rất thoải mái làm cho cô không nhịn được muốn cọ cọ một chút.

Cô trần trụi ở trong chăn, một cánh tay trơn bóng để bên ngoài, giống như đã có người tẩy rửa qua, mới vừa bỏ chăn xuống thấy một mảng da thịt bóng loáng của phái nữ, do tiếp xúc với không khí lạnh mà nổi lên rung động thật nhỏ. Lúc này Bách Hợp mới bất giác phát hiện ra cô đang không mặc quần áo. Khó trách cô vừa mới cảm thấy chăn mềm giống như dán chặt ở trên cơ thể da thịt của mình. Bách Hợp vội vàng ôm chặt lấy cái chăn, trong đầu nghĩ lại tình cảnh sau khi mình bất tri bất giác mê man, giống như mình đã thấy Hải Ninh.

Vừa nghĩ tới cái tên này, thân thể Bách Hợp không tự giác run lên, cô đè hoảng hốt xuống đáy lòng. Bắt buộc chính mình bình tĩnh lại đánh giá chỗ này, đây là một gian phòng rộng ước chừng hai mươi mét vuông, trong phòng đặt một chiếc giường lớn, ánh sáng trong phòng dĩ nhiên là phát ra từ chiếc đèn trên đỉnh đầu. Ở nơi này trong thời kỳ này điện nước khí ga đã sớm ngừng cung cấp, đến sử dụng nến đều là xa sỉ, vậy mà lúc này còn có đèn điện. Bách Hợp liếc qua căn phòng đánh giá, trong lòng nở nụ cười khổ.

Ở trong tận thế này mà có thể dùng được đèn điện xa sỉ như vậy, hơn nữa lại có nguồn điện đấy, ngoại trừ là căn cứ thần bí bên ngoài của Hải Ninh thì còn có chỗ nào như vậy? Trong lòng Bách Hợp chìm xuống, cô không bị thương, không bị Zombie cào trúng, lúc này trong thân thể căn bản không tồn tại dị năng. Cô đối với Hải Ninh không có giá trị nghiên cứu, không biết có phải mình bị hắn mang về đây. Bách Hợp nhìn xung quhắn bốn phía không thấy có người, bên ngoài yên tĩnh đến lợi hại, tiến vào nhiệm vụ này về sau lại quen nghe tiếng Zombie rống. Im lặng đến mức chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập bên tai, cái loại cảm giác quỷ dị này quả thực làm cho sợ đến nổi da gà.

Bách Hợp có chút bất an quấn chăn mềm trên cơ thể rồi xuống giường. Vừa đặt chân xuống mặt sàn nhà sạch sẽ bóng loáng lại làm cho cô không tự chủ co rụt chân lại vì lạnh. Trên người cô dường như đã có người tắm qua, mái tóc do dính nước bẩn cùng mồ hôi dính lại thành một đống lúc đầu bây giờ đã trở nên mềm mại, trơn bóng, xõa ra trên thân thể cô, tỏa ra mùi hương thơm của nước gội đầu không biết tên. Bách Hợp cảnh giác nhìn bốn phía đi lại phía cửa, cô vặn tay cầm mở cửa. Vốn nghĩ rằng cửa nhất định đã bị khóa lại, nên không nghĩ tới vặn một cái liền mở ra. Bên ngoài là bóng đêm lạnh thấu xương xen lẫn vài phần mùi thắn của gió đêm ùa vào trước mặt, lại để cho Bách Hợp lạnh run cả người.

Cô kéo chặt chăn che lên mặt mình, rón ra rón rán ra khỏi phòng. Bên ngoài ánh trăng thưa thớt chiếu xuống, ngoại trừ cái bóng của căn nhà thì bên ngoài không có vật gì cả. Căn nhà là một dãy phòng dài có hành lang lát bằng đá cẩm thạch, cho dù là trong thời kỳ loạn lạc cũng được người khác quét dọn sạch sẽ. Một đống quần áo cũ nát đen kịt dễ làm người khác chú ý lúc này lại bị ném ở dước bậc trong góc cầu thang. Bách Hợp thấy quần áo liền cuống quýt chạy tới.

Đây vốn là quần áo mà cô hay mặc, không biết có phải trước kia cô đã quen mùi của quần áo này hay không mà khi tiến vào nhiệm vụ Bách Hợp cũng không có cảm giác quần áo này có nhiều vết bẩn. Lúc này trên người mình đã sạch sẽ lại ngửi thấy mùi khác thường khó chịu trên quần áo lại để cho Bách Hợp không nhẫn lại nhíu mày. Đáng tiếc cô muốn chạy mang theo cái chăn này thì rất bất tiện, bởi vậy cô vẫn là mang chồng quần áo bẩn cầm lên, dùng chăn che lại rất nhanh đem quần áo thể thao bẩn rách nát mặc vào người một lần nữa.

Quần áo lạnh buốt dán vào da thịt không thể so với cái chăn ấp áp mềm mại, Cả người Bách Hợp run rẩy, vô ý thức nhét hai tay vào trong túi quần. Chỉ là rất nhanh cô đã sờ thấy một thứ gì, cô lấy ra, đây là một cái khăn tay vốn được gấp chỉnh tề bị văn vê nhét vào trong túi nhầu thành một nắm. Không biết phía trên có phải hay không dính máu thịt của Zombie từ trên quần áo của mình, ẩn ẩn mang theo một cỗ mùi tanh cổ quoái trộn lẫn cùng mùi thơm ngát thanh nhã, giống như đã ngửi thấy ở đâu rồi. Bách Hợp vô ý thức ngửi thoáng qua tay của mình mùi vị kia hết sức quen thuộc, hình như là sau khi cô muốn chạy đụng phải Hải Ninh, bị hắn bắt được lúc đó có vật mang theo mùi hương gì che lại miệng mũi mình.

Nhớ lại mùi hương kia, Bách Hợp ngay lập trức trừng mắt lên, cô nghĩ tới thì ra chính là mùi hương này làm mình bất tỉnh nhân sự ngất đi. Bách Hợp nhớ tới chuyện này đã chậm, cô còn chưa kịp ném khăn trong tay đi, hai mí mắt đã nặng chĩu rồi nhắm lại, người mềm đi trượt ngã xuống đất.

Cô vừa mới té xỉu đứng từ một nơi bí mật gần đó có một bóng ảnh từ trong tối đi ra, nửa người dưới mặc quần dài màu đen hưu nhàn, phía trên đổi thành một kiện áo sơ mi màu trắng. Lúc này mái tóc đen còn chưa khô có vài giọt nước nhỏ xuống Hải Ninh đến gần Bách Hợp. Lúc này trên sống mũi không có đeo kính mắt, đôi mắt xếch dài nhỏ híp lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Duỗi chân ra đá đá nhẹ Bách Hợp một cái, đem cô ban đầu sau khi hôn mê đã nằm xấp xuống hất đến đổi tư thế ngửa mặt lên: “Ngu xuẩn.” trong tay Bách Hợp lúc này vẫn cầm cái khăn bẩn kia để sát mặt, Hải Ninh lấy chân đá cái khăn văng xa một chút, đứng từ trên nhìn xuống Bách Hợp mê man trên mặt đất, sau một lúc thần sắc có chút giãy dụa nhìn hai tay sạch sẽ của mình, lại thở dài, xoay người bế Bách Hợp lên.

Hải Ninh biết lúc Bách Hợp tỉnh lại cũng đoán được cô sẽ chạy trốn, chỉ là không nghĩ tới cô lại xui xẻo như vậy, vừa mới chạy ra khỏi cửa phòng lại bị mình bắt được rồi. Cái này vốn làm cho anh có chút chờ mong xem Bách Hợp sẽ làm ra hành động chạy trốn thế nào Hải Ninh lại thở dài. Một cô gái không có giá trị, thân thể yếu ớt đến ngay cả trở thành vật thí nghiệm cũng không thể, hết lần này đến lần khác lại khiến anh sinh ra vài phần hứng thú cổ quái. Không muốn cứ giết cô như vậy, muốn cùng cô chơi trò chạy trốn ngây thơ này, anh đã thật lâu không có nhức đầu như vậy rồi.

Lúc Bách Hợp tỉnh lại một lần nữa là trên xe, đầu cô giống như bị người ta bổ thành hai nửa, khắp cái gáy đều có cảm giác đờ đẫn đấy, huyệt thái dương lại đau kịch kiệt di thường. Cô thò tay xoa mi tâm, nhưng tay lại giống như bị người ta trói căn bản không thể cử động được. Bách Hợp thoáng cái liền thanh tỉnh lại, cô cũng không có ngạc nhiên ngược lại nhớ lại tình cảnh lúc mình hôn mê, không thể nghi ngờ lần thứ nhất là do Hải Ninh cầm khăn không biết có cái gì đó làm cô hôn mê. Còn lần này tự làm chính mình hôn mê vẫn lọt vào trong tay Hải Ninh, nghĩ tới đây trong lòng Bách Hợp không khỏi nở nụ cười khổ. Cô âm thầm nắm chặt hai bàn tay của mình, tay trái cô cảm giác rất rõ ràng bị trói lại, căn bản không thể cử động. Còn tay phải vậy mà vẫn được tự do, đáng tiếc không biết có phải do ngủ quá lâu hay không mà cánh tay phải của cô dù không bị trói nhưng lúc này lại không có chút lực nào.

Cô đang ở trong xe chạy, người ngồi bên cạnh cô tỏa ra mùi hương thơm tươi mát của nước giặt, không thể nghi ngờ lúc này người đang lái xe là Hải Ninh, cô chuẩn bị nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Muốn đợi lát nữa sau khi Hải Ninh tìm một chỗ dừng lại thì vụng trộm nghĩ biện pháp bỏ trốn. Trong lòng Bách Hợp nghĩ như vậy, đột nhiên người bên cạnh không báo trước mở miệng nói: “Năm phút đồng hồ.”

“…” Đây là giọng nói của Hải Ninh. Bách Hợp không biết anh đang nói cái gì mà năm phút đồng hồ, nhưng chỉ chốc lát sau Bách Hợp rất nhanh dâng lên cảm giác mình muốn đi WC, ban đầu cô còn cố nén, nhưng càng nhịn về sau càng có chút không chịu nổi, người có ba cái gấp. Xem ra Hải Ninh căn bản không có ý muốn dừng xe, nếu cô cứ giả bộ ngủ cho đến khi Hải Ninh tự động dừng xe lại thì chỉ sợ đến lúc đó cô đã không nhịn nổi rồi.

Có chút bất đắc dĩ phải mở mắt ra. Nhìn trên cơ thể mình, tay trái cô lúc này đang bị trói chặt trên ghế, trên mu bàn tay đang cắm một cây kim với ống truyền treo ở trên cao, xung quanh bọc một lớp băng gạc dày đặc. Những băng gạc kia đem tay cùng cơ thể cô cột chặt cố định tại một chỗ trên mặt ghế, khó trách trước đó cô có cảm giác bị trói đến khó thở. Tay phải không bị trói, nhưng không biết có phải do không cử động trong thời gian dài hay không mà lúc này đến nắm tay cũng không có sức lực. Trên trần xe treo một túi truyền lúc này đã không còn lại bao nhiêu. Phía bên tay trái Hải Ninh đang lái xe, lúc cảm giác được Bách Hợp mở mắt ra, quay đầu về hướng cô nở một nụ cười tươi dịu dàng.

“Tỉnh?”

Anh biểu lộ ra vẻ mặt thân thiết, giống như vừa rồi cũng không phát hiện ra Bách Hợp mới vừa giả bộ ngủ, nếu không lúc trước anh cũng không nói câu kia ‘Năm phút đồng hồ’ thì Bách Hợp sẽ tin tưởng biểu hiện của hắn lúc này. Bây giờ thấy hắn biểu hiện như vậy khóe miệng Bách Hợp co rút, có chút cứng nhắc nhẹ gật đầu: “Đã tỉnh, anh có thể cởi bỏ cái này trên người của tôi được không?”

Bách Hợp duỗi ngón tay chỉ chỉ trên người mình, Hải Ninh có chút nghi hoặc khó hiểu nghiêng đầu sang giống như nghe không hiểu gì cả. Bách Hợp cắn răng, vô ý thức khéo chặt hai chân bắt đầy run rẩy, cô cúi đầu nhìn thoáng qua băng gạc trên người mình, bị cuốn cực kỳ chặt chẽ. Cô thử dùng tay phải lôi kéo, trói lỏng một chút mới tốt, như vậy cô mới không có cảm giác ngột ngạt khó thở. Hết lần này đến lần khác cô thò tay lần mò để giật băng gạc ra, nhưng Bách Hợp ở trên người mình sờ xoạng một hồi cũng không thấy chỗ buộc băng gạc, cuối cùng chỉ có thể nén sự sợ hãi của nguyên chủ vào sâu trong lòng, xin giúp đỡ từ Hải Ninh: “Có thể cởi băng gạc trên người tôi được không?”

Nghe cô nói vậy Hải Ninh đã giẫm vào phanh chân, làm cho chiếc xe đang tiến về phía trước bỗng ‘ C-K-Í-T…T…T’ một tiếng trượt một khoảng trên đường lớn rồi dừng lại.

“Đương nhiên có thể.” Anh mở dây an toàn trên người mình rất ưu nhã, tại nơi này trong tận thế đã sớm không có cảnh sát giao thông, anh lại giống như một công dân tuân thủ luật pháp mà lúc này còn cài dây an toàn, Bách Hợp không nhịn được co rút khóe miệng. Hải Ninh giống như đã phát hiện cô đang nghĩ gì, liền hướng cô cười ôn hòa: “Tuân thủ luật giao thông là trách nhiệm của từng công dân.” Anh nói xong liền đứng dậy đưa cánh tay vòng ra sau chỗ ngồi của Bách Hợp, cái người này đem băng gạc buộc lại ở đằng sau khó trách Bách Hợp sờ soạng cả buổi không có sờ ra.

Trong xe không gian nhỏ hẹp, thân hình anh cao lớn nên không thể đứng dậy được. Một chân quỳ trên ghế ngồi, nửa người trên dán gần sát người Bách Hợp. Mùi xà bông thơm nhàn nhạt sộc vào lỗ mũi của Bách Hợp, đã từng ngửi qua mùi hương trên đồ vật làm chính mình bị thiệt thòi hôn mê. Bách Hợp lúc này ngửi thấy mùi thơm liền theo bản năng ngừng hô hấp. Anh mặc một thân áo sơ mi màu xám bạc, ống tay áo chỗ cổ tay đều xắn lên gọn gàng, hai tay hắn vòng qua người Bách Hợp tiến ra phía sau ghế, giống như ôm cả người Bách Hợp vào trong ngực.

“Lúc cô đang hôn mê tôi thấy cái xe rởm này không có dây an toàn, vì lo lắng sự an toàn của cô nên tôi bắt đầu lấy băng gạc cố định thân thể cô lại. Cô không để ý chứ?” Không biết anh đã dùng băng gạc quấn Bách Hợp bao nhiêu vòng, hai tay bận bịu không ngừng, một đầu băng gạc linh tinh thật dài bị anh cởi ra. Bách Hợp mới không tin lời anh nói, xe không có dây an toàn, nhưng rõ ràng Hải Ninh vừa mới tháo dây an toàn trên người đấy thôi. Nhất là trong nội dung vở kịch Dương Bách Hợp như gặp ác mông khi rơi vào tay người đàn ông này chịu không ít đau khổ. Trong lòng cô có sự ám ảnh xấu mãnh liệt đối với người người đàn ông này, nhưng lúc này ở dưới mái hiên nhà người ta nên không thể nói, bởi vậy Bách Hợp dùng trầm mặc để biểu hiện thái độ của mình, im lặng không lên tiếng.

Hải Ninh tháo băng gạc buộc Bách Hợp trên ghế ra, anh cũng không tháo hết toàn bộ băng gạc trên người Bách Hợp mà để lại quấn quanh hai vòng trên người Bách Hợp, buộc lại làm mấy nút thắt. Cuối cùng quấn xong hai vòng trên cổ Bách Hợp lúc này mới cúi đầu xuống hướng Bách Hợp tươi cười.

“Có đẹp không?”

“Tôi muốn xuống xe, tôi muốn đi WC.” Lúc này Bách Hợp đã nhịn không nổi rồi, cô từ khi đụng phải Hải Ninh về sau vẫn rơi vào hôn mê mà ngủ, hiện tại không biết đã qua bao lâu rồi, nãy giờ lại tiếp tục đợi, cơ bản là không thể nhịn thêm được nữa rồi. Lại còn phải nhìn Hải Ninh quấn băng gạc lại trên người mình, Bách Hợp định giơ tay kéo mấy cái băng gạc này xuống. Lại phát hiện không biết anh đã buộc thắt nút kiểu gì mà mình không thể giật ra được.

“Đi đi, nhớ phải giơ cao cái này lên.” Hải Ninh mười phần tươi cười nhẹ gật đầu, giơ tay lấy túi truyền từ trên trần xe xuống đưa cho Bách Hợp trên tay phải, ra hiệu cô nâng cao lên, rồi trở lại ngồi ở ghế lái.

Nhìn vẻ mặt mỉm cười của Hải Ninh dịu dàng giống như thân sĩ, Bách Hợp có chút không dám tin, không biết có phải tính tình ác liệt hung tàn của người này theo như trong nội dung vở kịch ám ảnh tâm lý của Dương Bách Hợp hay không. Lúc này nghe thấy anh sảng khoái để mình rời đi, Bách Hợp còn có chút không dám tin, cô bán tín bán nghi nhìn Hải Ninh đang ngồi im ở trên ghế không nhúc nhích, chỉ là hai chân thăm dò bỗng di chuyển.

Người người đàn ông này hỉ nộ vô thường, cô không biết tại sao anh lại bắt mình, giống như cũng thật không ngờ anh lại có thể dễ dàng để mình rời đi như vậy. Bách Hợp nghiêm túc cảm giác thoáng qua thân thể của mình giống như có chỗ nào đó bị người ta động tay động chân cắm một cái gì đó cảm thấy đau đớn. Theo bản năng cô không tin Hải Ninh, rất sợ một khắc trước đó khi mình vừa mới mở cửa xe ra, thì một khắc sau anh sẽ móc ra một thanh đao đâm chết mình.

“Cần tôi mở cửa xe cho cô không?” Hải Ninh híp híp hai mắt, mìm cười đề nghị, thái độ ôn hòa chu đáo làm Bách Hợp nổi lên một lớp da gà, vô ý thức lắc đầu. Cô rất sợ Hải Ninh đổi ý, cuống quýt mở cửa xe ra thoáng cái liền nhảy xuống. Bên ngoài lúc này đang mưa phùn, gió lạnh xen lẫn bụi bẩn bay tới tạt vào người. Làm cho Bách Hợp kích thích sợ run cả người, cô không dám tin trong nội dung vở kịch Dương Bách Hợp đến chết cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay người đàn ông y hệt ác ma này. Không ngờ mình lại dễ dàng trốn thoát như vậy, hương vị tự do đã ở ngay trước mặt, Bách Hợp kích động thân thể có chút run rẩy. Trước tiên chính là chạy đến chỗ cách xa Hải Ninh để giải quyết nhu cầu sinh lý đã. Nhưng vừa bước một bước bên hông cùng trên cổ có một lực kéo cô lại, người Bách Hợp lui lại về phía sau hai bước, cho đến khi đập vào cửa xe, cửa kích chắn gió của xe hạ xuống, khuôn mặt thanh tú của Hải Ninh xuất hiện ở bên cạnh cửa sổ xe, trong tay giơ lến chính là một phần băng gạc còn lại hướng phía Bách Hợp cười ôn hòa:

“Nhỡ rõ trở về sớm một chút.”

Cái băng gạc kia đã quấn vài vòng ở trong tay anh, lúc này anh kéo một cái Bách Hợp cũng cảm giác được trên cổ và hông bị người lôi đi, trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận ‘Đằng’ thoáng chốc đã nổi lên bừng bừng.

Khó trách người này lại dễ dàng đáp ứng để cho cô xuống xe đi WC, anh đâu có muốn thả mình ra. Bách Hợp nhịn sự phẫn nộ trong lòng, lúc này không thèm so đo với anu nữa cô kẹp chặt hai chân, theo kẽ răng rít lên một chữ: “được.”

Thấy cô đã đáp ứng thì Hải Ninh mới mỉm cười thả băng gạc trong lòng bàn tay ra, Bách Hợp ghìm chặt băng gạc trên cổ cho nới lỏng một chút, thấy chiều dài của băng gạc cô không có biện pháp trốn xa như lúc trước đã dự tính. Cô tranh thủ thời gian chạy hai bước, thấy cách đó không xa có một đống phế tích đổ vỡ, nhanh tróng trốn ra phía sau.

Sau khi giải quyết xong toàn thân nhẹ nhõm, Bách Hợp đứng dậy giật giật băng gạc trên người mình, không biết Hải Ninh buộc kiểu gì mà cô không thể nào mở được. Chung quanh nơi này không có công cụ gì có thể tháo băng gạc này ra. Cô lôi kéo băng gạc ở trên cổ muốn trui đầu qua nhưng mới kéo đến cằm băng gạc thoáng cái đã bị người giựt lại, cô bị kéo đến lảo đảo suýt ngã nhào trên đất.

Vì tránh để cho bản thân đến lúc bị người kéo ngã lăn trên mặt đất lôi về xe thì người chịu thiệt là mình. Dựa vào tính cách của Hải Ninh thì anh chắc chắn làm ra được chuyện như vậy. Bách Hợp chỉ có thể cố nén phiền muộn cùng tức giận trong lòng tranh thủ thời gian chạy về xe: “Đừng kéo!”

Lực kéo của Hải Ninh rất lớn, thân hình cao lớn của Hải Ninh lúc này đang dựa vào xe, quần dài màu xanh thẫm bao bọc lại đôi chân thon dài bên trong. Anh cúi thấp đầu vuốt vuốt băng gạc trong tay, nếu như trên người Bách Hợp băng gạc buộc một chỗ khác, Bách Hợp sẽ thừa nhận hình ảnh này hoàn mỹ giống như một bức ảnh phong cảnh và người. Gió nhẹ thổi những sợi tóc trên trán anh nhẹ nhàng đung đưa. Như là đã nghe được bước chân chạy và tiếng gọi của Bách Hợp, anh ngoảnh đầu nhìn, bên khóe miệng lộ ra nụ cười mang hàm ý sâu xa, một tay còn giơ lên đẩy gọng kính trên sống mũi.

Bách Hợp ngồi vào trong xe một lần nữa, Bách Hợp lại treo cái túi truyền trên trần xe, vừa mới bị dày vò một phen chỗ cắm ống kim đã xuất hiện một chút máu, cô buồn bực giật giật băng gạc trên cổ mình, biểu hiện có chút khó coi. Đã nhiều lần làm nhiệm vụ cũng chưa có rơi vào cảnh chật vật như vậy. Một chuyến nhiệm vụ như vô tình có quan hệ tới mẹ con Đường Ân Nhã Nhưng bây giờ đang ở cùng một chỗ với Hải Ninh cũng không biết anh muốn bắt mình làm gì, không có khả năng chống lại làm cho cô có cảm giác không thoải mái lại nhíu mày, nhanh im lặng một lời cũng không nói.

“Biết nhau lâu như vậy, nhưng còn chưa biết danh tính của cô, thật thất lễ.” Một tay Hải Ninh giữ tay lái đầu quay sang Bách Hợp mỉm cười lộ ra một chút hàn quang nhìn Bách Hợp: “Còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Hải Ninh.”

Đã biết từ sớm anh tên Hải Ninh rồi, Bách Hợp lúc này không muốn để ý tới anh, Bách Hợp tức giận hành vi sợ cô chạy trốn buộc như cho của anh, có điều cô thực sự đã có ý nghĩ chạy trốn. Nhưng lúc này cô không dám mở miệng, tính tình người này vui giận thất thường, một phút trước còn mỉm cười nho nhã, một phút sau đã lấy dao găm đâm người tuyệt đối không có gì là ngoài ý muốn. Cô không có năng lực tự bảo vệ mình, dĩ nhiên không có tiền vốn làm cao, nhịn lại nhịn, một lúc sau cô mới không cam lòng mà mở miệng:

“Dương Bách Hợp.”

“Bao nhiêu tuổi rồi?” Hình như Hải Ninh không để ý tới thái độ chống đối của cô, anh lại một lần nữa giơ tay lên đẩy gọng kính trên sống mũi, dưới cặp kính là đôi mắt xếch nhỏ dài híp lên vẻ nguy hiểm. Người quen thuộc với anh biết rõ lúc này anh đã ở trong trạng thái vô cùng nguy hiểm, có thể đang hưng phấn cao độ, cũng có khả năng là tâm tình rất ác liệt. Đáng tiếc Bách Hợp cũng không có cảm giác này, nghe anh hỏi xong tên lại hỏi tuổi, lúc này không kiên nhẫn thuận miệng nói:

“Mười tám.”

Nghe Bách Hợp nói vậy thì anh cũng không có tức giận, chỉ nhẹ giọng nở nụ cười, tiếng xe chạy đè thấp tiếng cười xuống, dễ nghe và êm tai, anh xoay đầu trở về mày nhíu lại, gương mặt anh tuấn hiện ra vài phần ác liệt có chút ý tứ đùa cợt: “Cô Dương tôi hỏi tuổi của cô, chứ không hỏi vòng ngực của cô!”