Chương 620: Nữ chính xuyên Thanh triều 12

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thế nhưng bây giờ An Ninh làm không được, nhất là nàng ta cảm giác mình trả giá nhiều như thế, nếu Dận Chân còn làm thế với nàng, không có cửa đâu! Đã thiếu của nàng, cho dù là hai người muốn đoạn tuyệt quan hệ, Dận Chân cũng phải trả nợ cho nàng! Nước suối trân quý vô cùng, hắn đã uống vào thì nhất định phải đứng bên nàng.

Dận Chân tự nhận là đã đứng bên nàng, nhưng An Ninh lại không lĩnh tình, dĩ vãng An Ninh có chút nóng nẩy vậy thì thôi, lúc này trước mặt nhiều người như vậy cũng không để cho hắn chút thể diện nào, sắc mặt Dận Chân càng lúng túng:

“ Niên thị không hiểu chuyện, tuổi lại nhỏ, nàng rộng lượng săn sóc, nhượng nàng ấy một ít, đừng chắp nhặt nàng ta.” Trước mặt mọi người bị một nữ nhân hỏi vặn lại lời mình ‘dựa vào cái gì’, Dận Chân cảm giác quyền uy của mình bị khiêu khích, giọng điệu hắn chậm rãi cũng có chút ngưng trọng, An Ninh nghe nói như thế, càng tức giận hơn: “ Cũng bởi vì nàng ta không hiểu chuyện đanh đá lại điêu ngoa, cho nên đáng đời ta, ta hiểu chuyện nên không được so đo với nàng ta?”

Đây là cái logic rắm chó gì, An Ninh tức giận đến suýt nữa phun ra một búng máu, nhất do Dận Chân nói nên nàng ta càng phẫn nộ, thời gian dần qua, thần sắc nàng ta liền bình tĩnh lại, lúc này bị Dận Chân ôm cũng không giãy giụa, chỉ cười lạnh một tiếng: “Ha ha, trước đây xem như là ta sai rồi, quân tức vô tình, ta liền hưu.” Thiên hạ to lớn, nơi nào không thể có một cuộc sống ổn định, nàng cũng không phải Dận Chân không thể, huống chi trên đời này cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai đùi còn thiếu sao? Nàng không muốn Dận Chân củ cải trắng hoa tâm dưa leo công cộng này, nàng không lạ gì, mặt khác nàng muốn tìm kiếm mùa xuân thứ hai cho mình!

Thốt ra lời này, ánh mắt Dận Chân dần dần âm trầm xuống, hô hấp cũng chậm chậm có chút trầm trọng, trước đây hắn cảm thấy An Ninh hiểu chuyện lại săn sóc, lúc này An Ninh nói ra lời như vậy, nhượng Dận Chân thất vọng đồng thời, lại có một chút tức giận. Hắn là hoàng tử cao cao tại thượng, là con cháu hoàng thất Thanh triều, ai nhìn thấy hắn không kêu Gia, trên đời này trừ Khang Hi cùng trưởng bối trong ngoài nội cung thì có ít người chèn ép hắn. Dận Chân lại dã tâm bừng bừng, sau này muốn quân lâm thiên hạ, nếu như là ở trong phòng An Ninh đùa giỡn thì thôi, nhưng trước mặt mọi người cũng không cho hắn thể diện. Dận Chân hừ lạnh một tiếng, một tay đẩy An Ninh trong lòng ra.

“Nữu Hỗ Lộc thị phạm vào sai lầm, kéo nàng về, đóng cửa xét lại mình nửa tháng, không được ra! Cũng sao chép kinh Phật hai mươi lần, dưỡng lòng yên tĩnh.” Dận Chân lạnh lùng phân phó xong, cũng không nhìn tới An Ninh đang trừng lớn hai mắt, khuôn mặt không dám tin tưởng, một mặt đưa tay kéo Bách Hợp trốn sau lưng mình ra, đang muốn mở miệng, Bách Hợp lại nhìn An Ninh, có chút hả hê lớn tiếng hô:

“Nữu Hỗ Lộc thị, ngươi mất bảo thạnh đó!”

Lần này, lại để cho người đưa mắt toàn bộ tập trung vào Dận Chân đẩy ngã An Ninh xuống đất, An Ninh run run cúi đầu nhìn trên mặt đất, Bách Hợp lại nở nụ cười: “Chọc tỷ chơi! Nhìn tâm tình An Ninh tỷ tỷ không tốt, trêu tỷ cho vui, hi vọng tỷ đại nhân có đại lượng, cũng không muốn nên so đo lời nói bộc tuệch của ta, tỷ tỷ cũng biết, tính cách ta giống như đứa nhỏ vậy!”

“…” Đi cmn trẻ con! An Ninh lúc này rất muốn chửi tục, nàng ta cũng chịu không nổi nữa, trong tay không có đồ vật gì, nàng ta cũng bất chấp đầu mình mang trang sức quý trọng, tức giận đến phát điên một phen giật bảo thạch trên đầu xuống, ném về phía Bách Hợp, cắn răng nghiến lợi nói: “ Cút!”

Bách Hợp cười hì hì, cũng không tức giận, thò tay đón lấy trang sức bảo thạch, tiện tay ném cho Tú Chi bên cạnh: “Còn không mau tạ Trắc phúc tấn ban thưởng!” An Ninh nhìn thấy tình cảnh như thế, rốt cuộc không có thể nhịn được, người cứng đờ ngã xuống.

Từ đó về sau cho dù nàng ta góp nhặt nhiều bảo thạch hơn nữa, đoán chừng cũng sẽ không mang ra khoe khoang, Bách Hợp nhìn bóng dáng An Ninh bị người mang đi, mắt híp híp, nở nụ cười lạnh.

“Nàng cùng Gia đi.” Dận Chân rất tức giận nên bữa tối này cũng ăn không vô, nắm Bách Hợp kéo về sân của cô, lưu lại Ô Lạt Na Lạp nghĩ đến hôm nay An Ninh chọc Dận Chân nổi giận vô cùng thì thỏa mãn nở nụ cười, trấn an người các viện, không được tùy ý truyền chuyện buổi tối hôm nay ra ngoài.

Lúc đi tới sân nhỏ của Bách Hợp, lúc này sắc trời cũng sớm tối, Dận Chân đen mặt kéo người vào phòng, có nha hoàn đã vội vàng dâng nước trà lên, Dận Chân đang rất tức giận, buông Bách Hợp ra, tự mình tìm ghế mềm ngồi xuống, nhìn thấy bộ dáng Bách Hợp đứng ở trước mặt mình nắm khăn tay lại càng thấy đau đầu, dùng sức vỗ vỗ bàn nhỏ: “Còn không quỳ xuống cho Gia!”

Hắn tức giận khiến bọn Tú Chi sợ đến đôi chân run run, Bách Hợp liếc mắt nhìn, chậm rì rì ôm làn váy quỳ xuống, lại sợ quỳ lâu khiến mình khó chịu, dứt khoát đặt mông ngồi ở trên đùi.

Nhìn bộ dáng này của nàng, Dận Chân còn đang điên tiết, lại đột nhiên gian có chút vô lực, Niên gia này còn có chút tác dụng, hiện tại Bách Hợp lại lợn chết không sợ nước nóng, thất hay không thất sủng nàng dường như cũng đã nghĩ thông suốt, trước đây còn thỉnh thoảng giả bệnh gọi mình, hiện tại tự mình vui vẻ, phạt nàng sao kinh thư cũng vô dụng, trừ phi mình xử lý Niên gia, bằng không lúc này muốn động Bách Hợp không phải một cử chỉ sáng suốt, Dận Chân suy nghĩ mãi, lúc nhìn đến một đám nha đầu lo sợ bất an sau lưng Bách Hợp, tức giận trong lòng đã bớt đi một nửa, những người này phối hợp với Bách Hợp mặc bộ váy đỏ chót, ra cửa quả thực không khác gì cầu vồng đủ bảy màu luôn, tục khí lại trông buồn cười, nghĩ đến chuyện tối nay, Dận Chân hết giận thì lại thấy buồn cười.

Hắn chỉ vào Bách Hợp: “Dù gì Niên gia cũng là gia đình gia giáo, Niên Hà Linh lại làm quan thanh liêm, gia giáo nghiêm khắc, đại ca nàng đang làm tuần phủ Quảng Đông, nhị ca nàng cũng hổ phụ vô khuyển tử, thế nào sinh ra nữ nhi tùy hứng điêu ngoa như ngươi như vậy!”

“Vừa Nữu Hỗ Lộc thị không phải nói, thiếp gia giáo không tốt?”

Bách Hợp lúc này còn không quên nói xéo An Ninh, lời An Ninh lời nói với lời Dận Chân hoàn toàn khác nhau, Dận Chân bị cô làm cho cứng họng, lại lườm cô một cái: “Nàng nữ tắc nhân gia, biết cái gì?”

“Thế nhưng thiếp nhìn An Ninh tỷ tỷ trái lại rất hiểu, không phải nghe nói tỷ tỷ giúp Gia được rất nhiều việc mà?” Bách Hợp nghĩ đến tình tiết An Ninh trước khi Bách Hợp chết đến thăm qua nàng ấy một lần, dùng thái độ trên cao nhìn xuống đối Niên Bách Hợp nói Dận Chân cần nàng ta nên mới cố ý lớn tiếng nói ra.

Nam nhân kiêng kị nhất là mình nỗ lực dốc sức làm sự nghiệp cuối cùng bị nói dựa vào nữ nhân, cho dù là nữ nhân mình sủng ái thì trong lòng nam nhân cũng sẽ không thừa nhận, hơn nữa hôm nay An Ninh chọc giận Dận Chân, hắn nghe thấy Bách Hợp nói thế thì vẻ mặt lãnh đạm lên, bắp thịt hai má hơi co quắp, mới lạnh giọng hỏi: “Gia gần đây trẻ tuổi thật hả?”

Lời này gần đây nói không chỉ là một người Bách Hợp nói, hồi trước cũng có người nói nhưng Dận Chân chỉ nghĩ người này nịnh nọt cộng thêm hắn cũng không có soi gương, hơn nữa mỗi ngày có biến hóa cũng không phải là hết sức rõ ràng, người bên cạnh nhìn không ra cũng là bình thường, thế nhưng Bách Hợp đã mấy tháng chưa gặp được hắn cũng nói hắn thay đổi, nhưng nhìn kỹ thì thật có chút thay đổi.

Hôm nay buổi tối Bách Hợp ở bên tai hắn nói bàn luận hồ ly tinh một phen, cuối cùng ở trong lòng Dận Chân chôn xuống hạt giống hoài nghi, hắn vốn là người đa nghi lạnh lùng, cũng không dễ dàng tin người ngoài, dĩ vãng hắn không có hoài nghi An Ninh, một khi Bách Hợp chỉ điểm, Dận Chân lập tức cũng bắt đầu cảnh giác.

“Gia trông trẻ tuổi hơn, Gia ăn đồ tốt gì mà thoạt nhìn trở nên giống như An Ninh tỷ tỷ” Bách Hợp phát lạnh trong lòng nhưng trên mặt lại làm ra vẻ nhanh mồm nhanh miệng, gần đây xác thực Dận Chân càng lúc càng giống An Ninh, nam nhân hơn ba mươi tuổi, dù Dận Chân giữa lúc tráng niên thế nhưng bởi vì suy nghĩ quá nhiều nên mắt có thâm quầng, nhưng bây giờ khuôn mặt hắn bóng loáng, nếu như không để râu ria thì trông như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, muốn nói dưỡng da phẩm bảo dưỡng gì đó thì bảo dưỡng được thật quá tốt, hơn nữa lúc này da thịt của Dận Chân quả thực giống như Bách Hợp xem quảng cáo kem dưỡng da vậy, An Ninh cũng giống như thế, nếu nói là Dận Chân biến hóa không có liên can gì tới An Ninh, Bách Hợp không tin.

Cô đã dám khẳng định 80% An Ninh xuyên từ hiện đại, hơn nữa trong tay có một không gian vạn năng, hồi trước An Ninh hiến nhân sâm cũng thì thôi, Bách Hợp trong viện còn có hậu viện khác phái tới thám tử, tuy nói không nghe được tin tức quan trọng nào nhưng cũng có mấy tin tức râu ria, nghe nói An Ninh lúc nào cũng được ăn hoa quả mới mẻ, cho dù không phải là ngày lễ tết nàng ta cũng có, lại nghĩ đến Dận Chân giống như cải lão hoàn đồng, làm sao Bách Hợp còn không đoán ra.

Nghe thấy cô hỏi mình ăn những thứ gì biến trẻ tuổi, Dận Chân không tự chủ cứng đờ người lại, hắn nghĩ mấy tháng này đến đều cùng ăn cùng ở với An Ninh, lúc trước chỉ cảm thấy nàng làm thức ăn rất vừa lòng của mình, trình độ mỹ vị tuyệt không thể tả, hơn nữa lại cho hắn có cảm giác ấm áp của gia đình, lúc trước Dận Chân không có nghĩ đến cái gì, lúc này nghĩ lại, chính mình đường đường Tứ hoàng tử, lại thường xuyên cùng ăn với An Ninh, nếu như nàng thật động cái gì tay chân, Dận Chân càng nghĩ trái tim càng băng giá, ánh sáng trong mắt của hắn lạnh lóe ra, lúc này mới nhìn Bách Hợp liếc mắt một cái, thản nhiên nói:

“Rửa mặt một phen, an trí đi.”

Lúc này hắn không muốn lại nhắc tới chuyện An Ninh, có điều Dận Chân sớm muộn cũng tra ra chuyện này, An Ninh bên kia quá nhiều cổ quái, chính mình với nàng phảng phất có một loại thiện cảm khác thường, nếu không có hôm nay Bách Hợp đại náo một hồi nhượng hắn sinh ra hoài nghi cùng chán ghét, có lẽ hắn sẽ càng lún càng sâu, thân là một hoàng tử lớn lên trong cung, Dận Chân luôn luôn bình tĩnh tự cao, lúc này ngẫm nghĩ An Ninh rốt cuộc chỗ nào mê hoặc mình, phía sau lưng không khỏi có chút lạnh lẽo.