Chương 593: Vì đại nghĩa diệt thân (1)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: BeHaibaira

Beta: Sakura

Lần này Đồng Bách Hợp đối với bọn nguời Đỗ Hạ Minh giở chút thủ đoạn ác độc, cuối cùng rơi xuống kết cục ác giả ác báo, nguyên chủ trước kia được yêu mến quá ít, thế cho nên nguời thân trong suy nghĩ của cô ấy có địa vị đặc biệt, năm người thiếu niên kia phá huỷ không chỉ là thân tình duy nhất còn là ánh mặt trời ít ỏi trong cuộc đời tối tăm của cô ấy. Nhưng vì lúc ấy cô không có ai chỉ bảo phải làm thế nào mà dựa vào bản thân để trưởng thành mà thôi, bởi vậy tính cách có chút cực đoan.

Nghĩ đến ngoại trừ cha Đồng thì chỉ có Kiều Bắc đối tốt với cô ấy,bảo vệ nguyên chủ cho tới bây giờ nếu không đã sớm biến mất, Bách Hợp thở dài. Lúc này đây nhiệm vụ bởi vì Kiều Bắc hạnh phúc, cho nên cảm thấy nguyên chủ thật đáng thương, tuy nói đã làm nhiều lần nhiệm vụ, nhưng lần này Bách Hợp vẫn thở dài thay nguyên chủ.

“Mất hứng?”

Lý Duyên Tỷ sờ lên tóc cô, trong giọng nói có vẻ không vui, lúc này vẻ mặt anh không thay đổi nhưng Bách Hợp cảm giác được người mất hứng hình như là anh, cô lắc đầu: “Cũng không phải mất hứng, chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho Đồng Bách Hợp.” Nhưng thiên hạ này cũng có nhiều người thế, từng con người khi còn sống đều khó có khả năng không tiếc nuối, huống chi nhiệm vụ của mình là hoàn thành tâm nguyện thay đổi kết cục thê lương của nguyên chủ, bởi vậy lúc Bách Hợp trở lại trong tinh không, kỳ thật cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

“Lúc này đây em thay cô ấy hoàn thành tâm nguyện nên cô ấy rất hài lòng.” Đồng Bách Hợp đối với việc Bách Hợp thay cô ấy trả thù năm cừu nhân, dùng đúng cách cô ấy muốn để giải hận thay cha Đồng mà pháp luật không thể trừng trị được. Hơn nữa kịch bản cũ Đồng Bách Hợp thiếu Kiều Bắc cả đời, lần này Kiều Bắc đã có cuộc sống mới của mình, để cho trong lòng Đồng Bách Hợp vui vẻ thay cho anh ta, chỉ dùng một người biến mất đổi lấy tất cả mọi người có kết cục thoả mãn. Đồng Bách Hợp cảm thấy đáng giá, “Cô ấy đưa em một cái chúc phúc, em muốn thêm ở đâu?”

Bách Hợp thấy vẻ bình tĩnh của Lý Duyên Tỷ, khóe môi anh khẽ mím. Hiện ra vài phần mê hoặc, cô do dự một chút: “Em muốn thêm vào võ lực.”

Cô vừa dứt lời, tư liệu thuộc tính liền hiện ra:

Giới tính: Nữ ( có thể biến đổi giới tính)

Tính danh: Bách Hợp

Tuổi: 2 1

Trí lực: 84(max 100 điểm)

Dung mạo: 9 1(max 100 điểm)

Thể lực: 77(max 100điểm)

Vũ lực: 60(max 100 điểm)

Tinh thần: 8 2(max 100 điểm)

Danh vọng: 47(max 100điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, Thuật Tinh Thần Luyện Thể

Năng khiếu: Nấu ăn cao cấp, Diễn xuất cao cấp, thuật Ngũ hành bát quái (hơi lướt qua).

Mị lực: 68(max 100 điểm)

Ấn ký: Khí tức Chân Long hoàng tộc

Lúc này đây giá trị danh vọng giảm xuống một điểm, có thể là vì nguyên chủ cho một cái chúc phúc nên giá trị võ lực gia tăng lên hai điểm, không biết có phải bởi vì mình làm nhiều lần nhiệm vụ hay không, hơn nữa lần này Đồng Bách Hợp lại rất xinh đẹp cho nên dung mạo gia tăng lên một điểm. Tuy nói Bách Hợp không để ý điểm dung mạo này, nhưng cùng giá trị danh vọng tăng một điểm tương đương với thuộc tính giá trị giữ vững cân đối, Bách Hợp chỉ nhìn thoáng qua cũng không để ý lắm, ngược lại lúc này Lý Duyên Tỷ có vẻ hơi lãnh đạm.

Cô dựa người vào Lý Duyên Tỷ rồi kéo tay của anh: “Làm sao vậy?”

“Tôi mất hứng.” đầu Lý Duyên Tỳ cúi xuống, cái trán nhanh chống đỡ lấy đỉnh đầu Bách Hợp, nói khẽ: “Tiểu hợp, tôi rất không vui.”

Lần đầu tiên Bách Hợp thấy anh làm ra hành vi không phù hợp với bình thường, trước kia anh lạnh nhạt, phảng phất hết thảy đều trong khống chế của anh, Bách Hợp nhớ tới lúc trước khi thấy Lý Duyên Tỷ, lúc ấy anh cao cao tại thượng, phảng phất vĩnh viễn đều là không có mong muốn nào không thể thành, nhưng Bách Hợp thật không ngờ có một ngày anh dùng giọng điệu làm nũng để nói ra anh mất hứng. Một khắc kia bên tai Bách Hợp chỉ nghe được anh nói mất hứng. Anh cúi mặt xuống, khuôn mặt vô cùng tinh xảo cách cô rất gần, hơi thở của anh phả trên đỉnh đầu cô, gần đến nỗi cô có thể trông thấy từng chi tiết nhỏ trên gương mặt anh.

Đây cũng là lần đầu tiên Bách Hợp cảm giác mình gần anh đến vậy. Dĩ vãng khi hai người thân mật cho cô một loại cảm giác giống như hoa trong gương, Lý Duyên Tỷ thần bí khó lường lại thực lực cường đại ấn tượng luôn luôn ở trong đầu cô. Cho dù về sau cô có chút đã tiếp nhận quan hệ chuyển biến của hai người, thế nhưng mà trong lòng Bách Hợp vẫn bảo trì tỉnh táo, cho nên cô tôn trọng Lý Duyên Tỷ, có chút sợ anh, lại bởi vì anh là nguời duy nhất biết rõ bí mật của mình, Bách Hợp có chút ỷ lại anh, nhưng cũng không làm nũng với anh, Lý Duyên Tỷ trong lòng cô là nguời tỉnh táo lý trí, trên thực tế Lý Duyên Tỷ cũng không khác trong suy nghĩ của cô lắm.

Thế nhưng mà lúc này lại khác, anh lại lộ ra vẻ mặt mà cô chưa từng thấy qua để cho trong lòng Bách Hợp mềm mại, cô vô ý thức thò tay ôm lấy cổ Lý Duyên Tỷ, cảm xúc của anh quấn quanh từng vòng từng vòng khiến cô động lòng rồi lại không biết phải làm thế nào.

“Tại sao?”

Cô thấy trong mắt Lý Duyên Tỷ hiện ra gương mặt mình đỏ ửng, loại cảm giác này tại trong nhiệm vụ chưa từng có qua, lông mi Bách Hợp nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt Lý Duyên Tỷ cách cô càng ngày càng gần, lông mi của anh chạm trên mặt cô, nhẹ nhàng ngứa.

“Tôi không thích trong nhiệm vụ em cùng người khác thân mật, tôi cũng không thích ở chỗ này chờ em trở về, với lại cũng không bên nhau được lâu, tôi với em vào nhiệm vụ được không?” Giọng nói của anh chậm rãi biến mất tại khóe môi, đầu óc Bách Hợp choáng váng lờ mờ cảm giác mình nói ‘được’. Chàng trai có tính tình đạm mạc không đáng sợ, đáng sợ nhất là người như thế lại làm nũng, cái loại cảm giác này lại khiến cho người ta không thể phản kháng.

Phảng phất giống như một giấc mộng, trong mộng Lý Duyên Tỷ vẫn còn nhẹ giọng hỏi cô được không, Bách Hợp chỉ cảm giác mình gật đầu, sau một khắc phảng phất có tiếng sấm vang lên bên tai cô:

“Tiểu Hợp, mau dẫn đệ đệ của con đi!”

Bách Hợp tỉnh lại, tình cảnh kiều diễm trong mộng lập tức biến mất không thấy gì nữa, trước mắt không có Lý Duyên Tỷ, cũng không phải trong tinh không, trên thực tế lúc Lý Duyên Tỷ hỏi cô có nguyện ý hay không, đầu óc cô choáng váng đã đáp ứng, sau đó cũng không lâu lắm đã bị Lý Duyên Tỷ đưa vào trong nhiệm vụ, lúc này Bách Hợp không có thời gian rảnh để suy nghĩ, hình như cỗ thân thể này bị thương, phía dưới bụng vừa lanh vừa đau, bốn phía cháy hừng hực tiếng ‘ầm vang’ lan tỏa, chung quanh vang lên tiếng thét cùng tiếng khóc, các loại tiếng vang đan vào cùng một chỗ, tiến vào màng tai cô khiến cho trong lòng cô sinh ra vài phần cảm giác bi thương.

Cô cố gắng mở to hai mắt chống thân thể ngồi dậy, bụng đau đớn lại để cho phía sau lưng cô mồ hôi lạnh chảy xuống, bởi vì cái loại đau đớn này kích thích, tinh thần Bách Hợp càng thanh tỉnh vài phần, cô nhìn nhìn bốn phía, liền thấy được cách đó không xa hai nhóm người đang đánh nhau kịch liệt,vừa mới ‘ âm vang’ là những người này giao thủ binh khí giao kích tạo tiếng vang, cách cô hơn bốn năm bước có một thằng nhóc béo tuổi chừng năm tuổi nằm sấp dưới đất, ôm một cỗ thi thể khóc lớn, tiếng la khóc bén nhọn là theo trong miệng nó truyền đến.

Cách đó không xa một nguời bị máu tươi nhuộm cả người, nhìn không ra màu sắc vốn có của quần áo là màu gì, nam tử trung niên đang giơ kiếm cực lực kháng trụ mấy người áo đen công kích, thấy mình quát to một tiếng con gái cũng không có nhúc nhích, ông không nhịn được lại hét lên một tiếng:

“Tiểu Hợp, mau dẫn đệ đệ của con rời đi! Đậu gia về sau phải dựa vào các con rồi, cha thay các con cản phía sau!”

Nam tử trung niên lúc này tóc cũng sớm đã tán loạn, trên mặt không nhìn ra dung mạo nguyên bản, phòng ốc bị đốt sụp đổ xuống, tóe lên tro bụi hòa với máu tươi dính trên mặt ông, Bách Hợp quay đầu nhìn thoáng qua, cỗ thân thể này tự động khóc, cô mở trừng hai mắt, gạt nước mắt đi, lúc này mới đi tới chỗ cậu nhóc béo ú, lúc này không phải thời cơ tốt để tiếp thu kịch tình, nhưng Bách Hợp cảm giác được nhóc béo này chắc là đệ đệ trong miệng nam nhân trung niên rồi, tình thế trước mắt vô cùng nguy hiểm, cứ ở lại chỉ sợ tánh mạng cũng khó giữ, cỗ thân thể này lại đang bị thương, hình như bụng bị người ta đâm một kiếm, tuy vết thương không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng giờ đau đớn cộng thêm mất máu quá nhiều khiến cho cả người Bách Hợp choáng váng

Bách Hợp định ôm nhóc béo, nó khóc đến nước mũi nước mắt chảy ròng, bỗng nhiên nhóc béo đẩy tay cô ra, ‘Oa’ một tiếng khóc lớn: “Ta không đi, ta không đi, ta muốn mẹ ta! Mẹ, mẹ!”

Bách Hợp bị đẩy thì người lảo đảo một cái, đứa nhỏ này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm nhưng lực tay lại không nhỏ, hơn nữa nguyên chủ lại đang bị thương, thoáng cái Bách Hợp bị ngã ngồi xuống, vốn miệng vết thương chưa có kết vảy hình như lại xé mở ra, đau đớn khiến ngón chân cô đều co lại, có chất lỏng ấm áp chảy ra thấm ướt làn váy.

“Đi mau!” nam nhân trung niên thấy hết thảy, hô lớn một câu, người chung quanh bị tiếng gào của ông hấp dẫn, đều buông tha cho đối tượng chém tới nhóc béo, nam nhân trung niên chứng kiến tình cảnh như vậy, vội vàng nhào đầu về phía trước, dùng thân thể ngăn cản mấy chiêu.

Lượng máu lớn phun ra, Bách Hợp bị tung tóe đầy mặt, trước mặt nhóc béo vẫn còn khóc, Bách Hợp có chút buồn bực, nó vẫn còn hô hào ‘Muốn mẹ’ không chịu đi, nam nhân trung niên bị chém mấy đao, Bách Hợp nguyền rủa hai câu trong lòng, nếu như một khi nam nhân trung niên ngã xuống, cô lại tay trói gà không chặt, nhất định chạy không thoát, Bách Hợp không muốn quản nhóc béo này, nhưng lại không biết đứa nhỏ này có liên quan tới nội dung nhiệm vụ hay không, cô cắn răng nhịn đau đớn cố hết sức đứng lên ôm lấy đứa nhỏ này, bé trai dốc sức liều mạng giãy dụa, hai chân đá loạn, có vài cái thậm chí đánh tới miệng vết thương của Bách Hợp, khiến cả người cô run rẩy: “Ta không đi, ta muốn mẹ ta, ta muốn mẹ ta!”