Chương 913: Hành trình cáo biệt cuối cùng 28

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Ma ma, ma ma không biết đó thôi, con sông này cực kì nguy hiểm, Lance đã nói, trong sông có thứ gì đó quỷ quái lắm, thấy người ta đang đứng ở chỗ nguy hiểm, con phải nhắc nhở một tiếng mới phải!” Văn Thấm Nhã nghiêm túc trả lời, trong lòng không ngờ mẹ mình lại tán thành lời của Bách Hợp, cô ta cau mày:

“Ma ma và ba ba từ nhỏ đã dạy con, lúc nghèo thì phải lo được cho thân mình, lúc thành đạt phải cứu giúp thiên hạ…” Cô ta còn chưa nói dứt lời, Bách Hợp đã trợn trắng mắt:

“Chỉ số thông minh thực gây cảm động, lại dìu tôi ra xa chút nữa.”

Triệu Hồng Quỳnh và Đường Toàn ứng một tiếng, quả nhiên lại nâng cô dậy liên tiếp lùi về phía sau bảy tám bước. Văn Thấm Nhã nghiến răng nghiến lợi, đang muốn mở miệng, thì một thanh âm dịu dàng vang lên:

“Mộc qua người ném tặng sang, quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau. “ Chữ với nhau kia được kéo vừa nhỏ vừa dài, thanh âm dài nhỏ mà không đoạn, réo rắt như tiếng đàn tiếng nhị kéo ra, nhưng thanh âm như tiếng nhị này càng về sau càng có chút bén nhọn, âm sắc khiến lòng bàn chân người ta sinh mát.

Lúc mới đầu, tiếng hát còn vang vọng đến từ chỗ bờ đối diện, cách mọi người khoảng vài chục thước, nhưng lúc này thanh âm kia đã lại gần, hình như đã không còn xa. Văn Thấm Nhã vô tình ngẩng đầu nhìn một cái, liền thấy cô gái ngồi trên chiếc thuyền với đèn hoa sen vừa mới rồi còn xa xôi trong đám sương mù bên kia bờ, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở khoảng giữa sông, rõ ràng không thấy trên thuyền có động tĩnh gì, vậy mà tốc độ di chuyển lại nhanh vô cùng, lúc này đã tới rất gần nhóm người bọn họ, thế nhưng mặt sông lại vẫn phẳng lặng bình thường, không nhìn thấy một chút gợn sóng.

Quan sát gần hơn, mọi người đều thấy rõ những chiếc đèn hoa sen màu đen thắp sáng bằng ngọn lửa màu xanh như lửa ma trơi, người con gái áo đỏ có mái tóc dài trông như những sợi dây leo, thân thể tựa như bị mái tóc dài dày như thác nước đang không gió mà bay kia bao phủ, bốn phía dập dờn sương đen, con thuyền nhỏ càng đến càng gần, mọi người bỗng nhiên cảm giác được một cơn gió âm hàn thổi lên mặt đất, khiến ai nấy đều run cầm cập.

Rõ ràng mặt sông vẫn phẳng lặng không có gió, nhưng cô gái kia vừa tới gần, gió lại xuất hiện, Bách Hợp dựa vào thân Triệu Hồng Quỳnh cười nhạt, đám người Triệu Hồng Quỳnh và Đường Toàn đều chứng kiến cảnh này rồi quay đầu nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra kinh hãi.

Người bình thường chỉ cảm thấy như không khí lạnh tràn về, nhưng với đạo sĩ mà nói, ở đây làm gì có không khí lạnh nào, đây chính là khí của lệ quỷ cực kì âm ám, cực kì đậm đặc.

Văn Thấm Nhã còn chưa cảm giác ra nguy cơ, nhưng người đàn ông tên Lance đứng bên cô ta sắc mặt lại như đang phân biệt một chút rồi trở nên nghiêm túc, hắn ta đưa tay nắm tay Văn Thấm Nhã, kéo cô ta và bà Văn chạy về phía Bách Hợp, theo sau là thanh âm của cô gái với theo như âm hồn bất tán:

“Mộc đào người ném tặng sang, quỳnh dao ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau!”

“V…ớ ….ớ …ớ …ớ …ớ …i…i…i…i…i…i…i…i…i… nh…a…a…a…a…a…a…u …u…u…u…u…u…” thanh âm ban đầu còn đúng vần đúng điệu mà ngâm hát kinh thi, càng về sau càng biến điệu, âm thanh hai chữ ‘với nhau’ kia lúc đầu còn nhỏ nhẹ, nhưng càng về sau càng biến tướng thành ken két tựa như tiếng cưa cây, sắc nhọn, cao vút, không khác gì ma âm xuyên não, nghe mà buồn nôn.

“Mộc lý người ném tặng sang, quỳnh kỳ ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau.” Cô gái kia sau khi cao giọng ngân nga mấy tiếng ‘í a, í a” lại bắt đầu đổi thành ngâm thơ. Người đàn ông tên Lance kia không nói tiếng nào, trực tiếp chạy về hướng nhóm người Bách Hợp.

Thân hình hắn cao lớn, chân dài bước nhanh, chỉ nhìn khuôn mặt thì thực không thể phân rõ giới tính, nhưng hiển nhiên cũng không phải cái gối thêu hoa, lực tay khá lớn, kéo theo Văn Thấm Nhã và bà Văn bước đi nhẹ nhàng như không có trọng lượng. Tuy Bách Hợp trước một bước yêu cầu đám người đỡ mình lui lại, nhưng mấy người này vừa chịu đủ thứ kinh hách, lại vừa từ trên cao ngã xuống lăn lóc bên bờ sông, ít nhiều đều có thương tích, dù nói đã lui trước vài chục bước, nhưng bước chân lại không dài, vậy nên Lance chạy mấy bước đã theo kịp nhóm người Bách Hợp. Tiếng hát của cô gái kia như âm hồn bất tán, theo sát sau lưng đám người.

“Mộc qua người ném tặng sang, quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người…” Âm thanh kia lại bắt đầu niệm Kinh Thi, lúc này, dù Văn Thấm Nhã có ngốc cũng đã phát hiện không thích hợp.

“Thế này, thế này là thế nào?”

“Nương tử sao lại bỏ đi? Không phải gọi nô gia tới đây sao? Bây giờ vì sao thấy nô gia, lại đi nhanh như vậy?” Giọng nói u oán này không tiếp tục ngâm thơ, trái lại thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hỏi một câu:

“Các vị đi vội vàng như vậy, chính là muốn đi đâu? Nô gia tiễn các vị một đoạn đường nhé, nơi đây không một bóng người, chư vị đã được ăn cơm chưa?”

Mọi người không dám quay đầu, chỉ nghe được âm thanh càng lúc càng gần, âm khí càng lúc càng nặng, đột nhiên có tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên, có thứ gì đó được ném đến trước mặt nhóm người, ánh lửa xanh từ bốn phía càng lúc càng sáng, rõ ràng là do cô gái kia tới gần, những chiếc đèn hoa sen vốn tựa như được cố định tốt trong không gian ở cự ly xác định xung quanh cô ta cũng đến gần, thậm chí tiến tới trước mắt mọi người, do vậy có thể nhìn rõ thứ cô ta vừa ném đến đây, chính là năm chiếc bát hình thức thô sơ, bên trong đổ đầy cháo gạo, do bị cô ta ném tới, những cái bát vừa rơi xuống đất chao đảo không ngừng, cháo trong bát cũng sóng sánh không ngừng, dưới ánh đèn mờ, cháo trong bát hình như là vật sống, ở trong bát không ngừng mấp máy chuyển động.

“Ăn đi, ăn đi, ăn no, rồi lên đường nha. Hi hi hi hi…” Giọng nói của cô gái không xa không gần, luôn ở ngay sau lưng mọi người. Triệu Hồng Quỳnh cảm thấy da đầu run lên, lúc này cô ấy bám chết lấy cánh tay Bách Hợp, sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên nhè nhẹ.

“Sao lại không ăn?”

Mấy người mải miết bước nhanh về phía trước, chỉ là dù đi được mấy bước, những cái bát vẫn luôn xuất hiện trước mặt họ cách một bước. Thấy nhóm người Bách Hợp luôn không phản ứng, cô gái kia tỏ ra không vui, giọng nói chuyển sang âm trầm:

“Chẳng lẽ ghét bỏ nô gia chiêu đãi không chu đáo? Chư vị hãy chậm bước, nô gia còn có thứ tốt ở đây nha…” nói xong, lại nghe ‘OÀNH’ một tiếng, có thứ gì đó lại bị cô ta ném ra.

“Mộc đào người ném tặng sang, quỳnh dao ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau!” cô ta lại bắt đầu hát theo làn điệu bài mộc qua, còn thứ vừa bị cô ta ném đến trước mặt nhóm người Bách Hợp là một đống lớn thứ gì đó.

“Nô gia đã tặng quỳnh dao, nếu chư vị không có gì báo đáp…”

Cô ta nói đến đây bèn dừng một chút, có tiếng nước ì ọp, tý tách, tựa như có người vừa ở dưới sông lội lên bờ, nước đọng trên thân đang nhỏ xuống. Bách Hợp nghiến chặt hàm răng, đạo lực không còn sót lại bao nhiêu trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, Văn Thấm Nhã lúc này nghe hỏi han, bất giác hỏi lại:

“Nếu không có gì báo đáp, cô muốn thế nào?”

“Nếu không có gì báo đáp, nhóm người của nương tử liền ở lại đây hết, bầu bạn với thiếp thân đi.” Giọng nói lúc này tựa như vang lên ngay sau lưng mọi người, ngay sau khi nói xong mấy lời này, liền cười lên khanh khách.

Ngay sau đó, có thứ gì đó đen tối, lạnh lẽo vô thanh vô tức bò lên trước, mang theo một loại mùi tanh hôi từa tựa như mùi nước cống, Triệu Hồng Quỳnh đang đứng sát bên cạnh Bách Hợp thét lên một tiếng, trên eo cô ấy đã thấy một đống lớn thứ gì đó bò lên, lúc này cô ngước nhìn Bách Hợp, vẻ mặt lộ ra tuyệt vọng sợ hãi và cầu khẩn.

Đồng thời, lúc này một sợi gì đó tối đen, mảnh mai cũng hướng Bách Hợp lao nhanh tới, từa tựa như nó là vật sống, nhóm người Đường Toàn ba chân bốn cẳng muốn trốn, người đàn ông trung niên cường tráng mập mạp bắt đầu mở miệng kêu la thảm thiết, xem ra đã quên việc mình chính là âm dương thuật sĩ, Bách Hợp dồn sức nâng một luồng linh khí trên tay, trong miệng lớn tiếng hét lên:

“Thiên địa vô cực, càn khôn tự độn, âm dưỡng hữu đạo, thiên địa tá pháp, tru!” Trong miệng cô niệm thần chú, pháp lực trong thân thể cô cũng theo câu thần chú mà chậm rãi động lên, thứ quỷ quái vốn muốn bò lên cổ tay cô, vừa đụng vào thân thể cô lại tựa như bị phỏng nhanh chóng rụt về, cô gái kia vừa phút trước còn đang không ngừng cười khanh khách bỗng chuyển sang thét lên một tiếng lanh lảnh chói tai thảm thiết, âm thanh lúc này không còn ôn nhu uyển chuyển, trái lại có chút u oán âm trầm:

“Ui, đau quá!”

Trong thời gian của vài câu qua lại này, mọi người đã bị dồn đến chân tường, không xa trước mắt đã là chân núi dốc ngược, muốn chạy xuống dưới, ở dưới chính là mặt sông tối đen, mấy người đã bị bức đến mức không còn đường lui, chỉ có thể cứng đầu quay lại. Vừa quay đầu, quả nhiên liền thấy cô gái áo đỏ khi nãy còn ở trên thuyền giữa sông kia, giờ đã đưa cả con thuyền lên bờ đi được bảy tám bước, theo thật sát sau lưng họ.

Cô gái kia vẫn bảo trì tư thế đưa lưng về phía mọi người mà ngồi, chỉ là mái tóc cô ta nhìn gần dài như rong biển, phủ đầy mặt thuyền, tràn cả xuống mép thuyền, có chút ít còn rơi xuống nước, cùng mặt nước hoà vào nhau thành một.

Cô ta kêu đau, sau đó tóc dài trên đầu lại xông tới tấn công Bách Hợp, hiển nhiên là chưa chịu từ bỏ, vài lọn tóc của cô ta phân biệt quấn lấy Triệu Hồng Quỳnh và Văn Thấm Nhã, Văn Thấm Nhã kêu thét lên sợ hãi, nhận ra những lọn tóc này quấn lấy bọn họ là muốn kéo người xuống sông, Triệu Hồng Quỳnh tuyệt vọng gọi lớn:

“Vân Bách Hợp, Vân Bách Hợp, cứu tôi với, tôi không muốn chết…”

Trái ngược lại, người đàn ông tên Lance kia bước chân cực kì ổn định, lúc này cũng bị tóc quấn lấy, nhưng hắn ta không hề chùn lại nửa bước, ngược lại tựa như hung tính đại phát, đưa tay túm lấy đoạn tóc đang quấn lấy thân thể Văn Thấm Nhã, dùng lực giật mạnh một cái, một mớ tóc dày quấn chắc như thân rắn thế nhưng bị hắn ta kéo đứt.

Tóc này không rõ có phải do ngâm lâu dưới nước vừa chui lên hay không, khi kéo đứt liền văng ra một lượng nước lớn, Lance lại lặp lại động tác, cũng đem tóc quấn lấy mình kéo đứt. Triệu Hồng Quỳnh lúc này đã bị kéo tụt lại hai ba bước, Bách Hợp xem chuẩn cô gái đang quay lưng lại với mọi người mà ngồi trên chiếc thuyền con kia, miệng đã niệm xong ngũ lôi chú:

“Cút!”

Một tiếng “Ì ÙNG” vang thật lớn. Ánh chớp nhấp nhoáng, uy lực của đạo thuật cắt qua làn sương dày đặc bao phủ quanh cô gái kia, sấm sét chính là khắc tinh thiên nhiên của âm hồn quỷ loại, cô gái kia vừa nghe thấy tiếng sấm, đã thét lên một tiếng, vì cô ta đã lên bờ, cách nhóm người Bách Hợp rất gần, bởi vậy lúc này ngũ lôi chú đánh tới, muốn tránh cũng không tránh kịp, cô ta rú lên thê thảm, món tóc đang quấn lấy Triệu Hồng Quỳnh cũng mau chóng rụt về.

“Xẹt xẹt xẹt” luồng điện còn chạy tán loạn trên người cô ta, miệng cô ta phát ra tiếng kêu như quỷ khóc sói gào:

“Đau quá, đau quá, cứu nô gia, nữ đạo gia xin giơ cao đánh khẽ, hu hu…”