Chương 1124: Hoàng quý phi bị phế (14)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cao thị càng nghĩ càng bực bội, cố gắng chống đỡ thân thể liền nói:”Ngươi nói bậy! Hoàng thượng, tiện nhân An Tuyết này ăn nói bậy bạ, bêu xấu cha thần thiếp đã chết, cũng luôn miệng nói là Hoàng thượng nói, hôm nay mắt thấy sắp đến Tết, nàng ta còn nguyền rủa cha thần thiếp, thần thiếp đã cảnh cáo nàng ta, nhưng nàng vẫn cứ không nghe, hai ba lần lên tiếng khiêu khích, thần thiếp thật sự tức giận, mới vươn tay tát nàng ta một cái, có lẽ An Tuyết đã sớm biết trong bụng Liễu tần có cốt nhục của Hoàng thượng, nên mới cố ý đụng vào nàng ta, cũng nguyền rủa cha thần thiếp để chọc giận thần thiếp, khiến thần thiếp ra tay đánh người.” Lúc này trong lòng Cao thị vừa uất ức vừa khó chịu, nàng ta và Chu Bách Hợp là cùng được nâng vào Đông cung của Thái tử Lương Hách, đã sống chung với Lương Hách hơn ba năm: “Hoàng thượng cũng biết tính tình của thần thiếp, vô duyên vô cớ, sao thần thiếp phải tát nàng ta? Thần thiếp còn ngại dơ tay của thần thiếp đó!”

Vĩnh Minh đế nghe lời này, ánh mắt âm trầm, liền quay đầu nhìn sang Lục thái hậu, Lục thái hậu mỉm cười nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt Vĩnh Minh đế và Lục thái hậu vừa chạm vào, Vĩnh Minh đế liền dẫn đầu quay đầu lại, khóe miệng Lục thái hậu liền nhẹ nhàng cong lên.

“Vân quý nhân có tội, niệm tình đang mang thai, cấm túc ba tháng, thay Thái hậu chép kinh thư.” Liễu tần bởi vì vô duyên vô cớ phải chịu tội lớn như vậy, phẩm cấp thăng một cấp, phong làm Uyển nghi, mà Đức phi đã bị xử phạt, Vĩnh Minh đế chỉ phạt nàng ta cấm túc trong cung mười ngày, về phần Bách Hợp và Hiền phi, tuy nói không liên quan, nhưng Vĩnh Minh đế vẫn mở miệng: “Quý phi và Hiền phi thấy các nàng ấy tranh chấp, lại không biết ra tay ngăn lại, mỗi người cấm túc mười ngày.”

Trong cung, nữ nhân có phẩm giai vốn đã không nhiều, vừa cấm như vậy, liền hầu như không có ai lại tới thỉnh an Lục thái hậu nữa.

Hiền phi chỉ cảm thấy mình thật đúng là bị tai bay vạ gió, đứng xem kịch hay cũng bị liên lụy, mặc dù trong lòng sảng khoái khi thấy đứa con trong bụng Liễu uyển nghi mất, nhưng cũng thầm hận động tác của Vân quý nhân mau, nàng ta vào cung hai năm, bụng lại vẫn không có tin tức, Vân quý nhân ngược lại tốt số, mới hầu hạ hơn một tháng, hôm nay bụng đã có tin tức.

Chỉ tiếc lần này Vân quý nhân mạng lớn, cục thịt trong bụng Liễu uyển nghi đều bị mất, hết lần này tới lần khác, nàng ta ngã lại giữ được.

Sắc mặt Vĩnh Minh đế âm trầm nói xong xử phạt của mỗi người, trong lòng Cao thị và mọi người đều là tức giận khổ sở, nhưng vẫn phải nén cơn giận trong lòng quỳ xuống tạ ơn.

Bước ra khỏi điện Phượng Minh, Cao thị đã không còn là Đức phi nữa, tất nhiên không có tư cách lại ngồi kiệu nhỏ, vốn nàng ta cũng đã hơi vượt quy, ỷ vào gần đây cha huynh đều đang xuất chinh, Hoàng thượng lại sủng ái nàng ta, nên mới dùng kiệu vượt qua quy chế mà nàng ta được dùng, giờ bị đoạt tước vị Đức phi, ngay cả Tứ phi, nàng ta cũng không phải, nên tất nhiên vật này không thể ngồi được nữa.

Hiền phi cong môi, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Cao thị, cười trên nỗi đau của người khác: “Ôi, Chiêu nghi muội muội phải cẩn thận đó, Hoàng thượng cũng chỉ là nhất thời đau lòng khối thịt kia trong bụng Liễu uyển nghi thôi, nên mới xuống tay hơi nặng, Cao muội muội chỉ cần trở về lấy chút cao thoa lên, vết sưng liền lập tức biến mất, lại kêu Thái y viện điều chế chút cao trân châu về thoa, không chừng làn da kia còn trắng mịn hơn bây giờ đó.” Lúc trước Hiền phi bị An Tuyết phản bội, Đức phi khi đó chính là hợp với Liễu uyển nghi một hát một xướng cười nhạo nàng ta hồi lâu, hôm nay có thể xem như phong thủy luân chuyển, đến phiên nàng ta cười nhạo Cao thị.

Cao thị này ỷ vào địa vị của Cao gia, lại tiến vào Đông cung Thái tử sớm hơn nàng ta, từ sau khi Hiền phi Quách thị được nâng vào Đông cung liền khắp nơi làm khó nàng ta, lúc trước Hiền phi nhịn lại nhịn, lúc này cười đến lúm đồng tiền như hoa, lời nói lại câu câu đâm thẳng vào tim Cao thị.

Gò má Cao thị đau rát, ban đầu Vĩnh Minh đế đánh nàng ta, nàng ta chỉ cảm thấy trên mặt hơi rát, giờ đây xong chuyện cơn đau mới hiện lên. Khóe miệng nàng ta cũng bị rách, lúc này hơi động liền vô cùng đau đớn, nàng ta còn bị đá, thân thể còn đang không ngừng lung lay, lại nghe Hiền phi sỉ nhục như vậy, liền giận đến ngực phập phồng không ngừng, hồi lâu sau mới cười lạnh một tiếng: “Hừ! Hôm nay An Tuyết dám tính kế ta, ngày sau cũng có thể tính kế ngươi. Ngươi cũng đừng quá đắc ý, cả ngày đánh nhạn, không chừng ngày nào đó liền bị nhạn mổ mù mắt, nàng ta là người bên cạnh ngươi đi ra, có thể cắn ngược lại ngươi một cái, hôm nay ta trúng ám toán cũng không kỳ quái!” Nàng ta tức giận cực kỳ, ngay cả tự xưng đại biểu cho thân phận địa vị của mình cũng không dùng, lúc này vừa nói xong, Cao thị cũng không thèm nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Hiền phi nữa, hừ một tiếng: “Đi!”

Đức phi cao cao tại thượng trước đây, lúc này chật vật không nói nên lời, sủng ái của Quân vương giống như một thanh lợi kiếm tượng trưng cho quyền thế, vừa có thể lấy ra đại biểu thân phận của mình, oai phong nhất thời, ỷ vào kiếm trong tay có thể tổn thương người khác, nhưng đồng thời, nếu không cẩn thận, thanh kiếm này cũng có thể làm chính mình bị thương. Bóng dáng Cao thị lộ ra mấy phần thê lương, lúc đi, sắc mặt cũng trắng vô cùng, bước chân còn hơi lảo đảo, lúc tiếng ‘Sột soạt’ khi chân giẫm vào tuyết truyền tới, mặc dù bên môi Bách Hợp mang cười, nhưng mí mắt lại hơi rũ xuống.

Trong tuyết, đám người Cao thị dần dần đi xa, Bách Hợp lên kiệu nhỏ, thấy trên mặt Hiền phi tràn đầy ý cười, không khỏi nhấc tay khép chặt tay áo hơn một chút, bông tuyết phấp phới rơi đầy trên áo khoác của nàng, Bách Hợp híp mắt: “Lời này của Cao thị rất đúng, tuyết lại rơi, hồi cung thôi.” Người nâng kiệu đáp một tiếng, nâng kiệu lên, khóe môi Hiền phi cong lên, nụ cười lại không đạt tới đáy mắt: “Xem nàng ta còn có thể đắc ý tới khi nào! Hôm nay Hoàng thượng chỉ tước phi vị của nàng ta, tất cả đều là niệm tình Cao gia, theo thần thiếp thấy…” Nàng ta khựng lại một chút, ngón tay ngọc xanh biếc kia che miệng, cười cong mắt: “Mưu hại con nối dõi của Hoàng thượng, đây chính là tội lớn, cũng may còn có Cao gia, mới giữ cho nàng ta một mạng.”

Vĩnh Minh đế cũng không phải là một Hoàng đế dễ chọc, lần này Cao thị lại chỉ là một bạt tai, hơn nữa bị tước phi vị, quả thật không giống là bút tích của Hoàng đế. Lời nói còn chưa hết của Hiền phi, Bách Hợp cũng đã hiểu rõ, phỏng chừng trong lòng Cao thị cũng đã hiểu rõ, nên lúc rời đi mới trông thê lương như vậy.

Sợ là lời nói của Vân quý nhân là thật, cha của Cao thị hẳn đã xảy ra chuyện, dù sao lúc ở điện Phượng Minh, Cao thị nói ra lời như vậy, ngoại trừ đang kêu oan với Vĩnh Minh đế ra, cũng xem như gián tiếp hỏi Hoàng thượng, nếu chuyện này là giả, Vĩnh Minh đế nhất định sẽ khiển trách Vân quý nhân ăn nói bậy bạ, nhưng Hoàng đế lại không khiển trách gì, từ giây phút đó, trong lòng mọi người cũng đã hiểu rõ.

Vĩnh Minh đế cay nghiệt vô tình, mấy nữ nhân yêu hắn ta như mạng, cũng đã sớm hiểu tính tình hắn ta. Tuy lúc nãy Hiền phi có châm chọc châm chọc Cao thị, nhưng lúc này nhắc tới trong mắt lại hiện lên thê lương, tuy nói oán hận giữa nàng ta và Cao thị đã chất chứa sâu, nhưng thỏ chết cho xé, nàng ta cảm thấy Hoàng đế lạnh lùng vô tình, khó tránh khỏi cũng sẽ bị chấn động.

“Cuộc sống trong cung thật khó khăn mà.” Nàng ta thở dài một tiếng, Bách Hợp nghe liền không nhịn được bật cười: “Luôn sẽ có lúc tốt hơn thôi, ngươi cũng đừng thay nàng ta lo nghĩ lung tung, Bản cung phỏng đoán, không qua bao lâu nữa, nàng ta vẫn sẽ trở lại làm Đức phi tỷ tỷ của ngươi thôi.” Hiền phi mới mười mấy tuổi, chính là độ tuổi như hoa như ngọc, lúc này lại than thở cuộc sống khó khăn, khiến cho người khác thấy buồn cười, đồng thời lại không khỏi cảm thấy thương xót. Chính Hiền phi nói xong cũng cười, ánh mắt kia có hơi thê lương, suy nghĩ một chút cũng lên kiệu: “Thần thiếp muốn học tỳ bà cho vui, cũng thuận tiện giết thời gian, nghe nói lúc tỷ tỷ chưa xuất các cũng tinh thông ngón nghệ này, không bằng đi cùng tỷ tỷ.”

Nàng ta có lời muốn nói với Bách Hợp nên mới tìm một cái cớ đồng hành, Bách Hợp từ chối cho ý kiến, Hiền phi lên kiệu nhỏ đồng hành với Bách Hợp, đi một hồi mới hỏi: “Tỷ tỷ nói, Cao thị sẽ khôi phục lại phi vị, là có ý gì? Nàng ta mưu hại huyết mạch của Hoàng thượng, đây là rất nhiều người đều chính mắt nhìn thấy, hôm nay Hoàng thượng chỉ tước phi vị của nàng ta, đã khiến cho thần thiếp rất bất ngờ.” Nếu là tình huống như vậy, dù có lập tức ban chết thì cũng không quá đáng, huống chi Cao thị còn không có bị biếm vào lãnh cung.

Thái giám nâng kiệu nhỏ đi từng bước hết sức vững vàng, gương mặt của Bách Hợp được áo khoác che nghiêm nghiêm kín kín, nghe lời này, khóe môi lộ ra vòng cung mỉm cười, nàng ra hiệu Hiền phi đến gần: “Ngươi cũng thấy đấy, hôm nay Hoàng thượng không phản bác lời tố cáo của Cao thị.” Như vậy, tin tức Cao lão tướng quân chết trận sa trường chỉ sợ là thật. Cao gia từ tổ phụ của Cao thị đã đi theo Thái tổ Bắc Tề là Lương Ích phát đạt, là gia đình có công Tòng Long, tính tới giờ đã truyền thừa hơn ba đời, trung thành cảnh cảnh với Bắc Tề, tổ phụ của Cao thị ban đầu cũng đã được phong Hầu, thế tập võng thế (thừa kế cha truyền con nối).

Cao gia nắm quân quyền, Vĩnh Minh đế là một Hoàng đế có tham muốn khống chế cực mạnh, lại cực kỳ ích kỷ, không chịu tùy tiện giao quyền. Từ chuyện nữ nhân trong hậu cung nhiều như vậy, được phong tước hiệu lại chỉ có mấy người thế này, liền có thể nhìn ra được, hắn ta đối xử với triều thần cũng không rộng lượng đến cỡ nào, vàng bạc, châu báu, mỹ nhân, ngọc khí có thể ban thưởng, quan chức, địa vị thì lại rất khó phong thưởng, hôm nay biên giới nguy ngập, Vĩnh Minh đế phái cha con Cao thị xuất chinh, Cao lão tướng quân lại chết trận sa trường, đến lúc linh cữu được nâng hồi triều, sợ rằng Hoàng đế chính là ích kỷ đi nữa, thì cũng phải phong thưởng cho Cao gia mới được.

Nhưng Cao gia đã phú quý vô cùng, nếu ở dưới tình huống phong không thể phong, ban thưởng người ta cũng không cảm thấy hiếm lại, vậy phải lấy gì để bồi thường cho Cao gia?

Trong lòng mỗi một Hoàng đế đều trong lòng đều có suy tính mưu kế, cho nên trong chuyện Cao thị khiến Liễu uyển nghi sảy thai, mặc dù trên mặt Hoàng thượng biểu hiện tức giận, nhưng cũng chưa chắc là thật.

Một kẻ cũng không biểu hiện thương tâm gì sau khi Đại hoàng tử Lương Mộ Bắc chết, thì sao có thể vì một đứa con chưa sinh ra đã sảy mất mà nổi giận lôi đình? Nói không chừng trong lòng Vĩnh Minh đế còn đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy đứa con trong bụng Liễu uyển nghi mất đâu. Cao gia đã phong không thể phong, thưởng không thể thưởng, nhưng Cao lão tướng quân chết trận sa trường lại là sự thật, phải làm sao trấn an Cao gia, phỏng chừng trước đó Vĩnh Minh đế cũng đang nhức đầu, hành vi của Cao thị hôm nay lại cho Vĩnh Minh đế một cơ hội tốt.

Đầu tiên đoạt tước vị Đức phi của Cao thị, lại giữ lại tính mạng của nàng ta, đến ngày linh cữu của Cao lão tướng quân được nâng hồi kinh, sau khi biết Cao thị mưu hại long tự, nói không chừng Cao gia còn phải tiến cung thỉnh tội, sẽ còn tạ ơn Hoàng thượng không giết Cao thị, đến lúc đó Hoàng đế bày đủ cái giá, Cao lão tướng quân chết, hắn ta lại khôi phục lại phi vị tôn vinh cho Cao thị, lại cho Cao lão tướng quân thêm mấy cái vinh dự, dù sao người đều đã chết, liền tính nâng ông ấy lên trời cũng không có gì, đến lúc đó không chừng Cao gia còn phải đội ơn đội đức, tạ chủ long ân.