Chương 1330: Kết thúc bia đỡ đạn 30

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tống Nhan ở bên cạnh nắm chặt hai tay, cố gắng duy trì tình trạng nửa ngồi nửa quỳ nghe thấy vậy không thể tin nổi trừng lớn mắt. Nghe thấy gia tộc có thể sẽ vứt bỏ mình để bảo vệ Lý Duyên Tỷ, Lý Càn Tín cảm thấy buồn cười, nhưng hắn lại cười không nổi.

“Phụ…” Lời hắn định nói còn chưa xong, một giọng khác đã truyền khắp Lý gia ở Bàn Long cốc: “Lý Càn Tín, không phải ngươi muốn mạng của ta sao?”

Trước đó Lý Càn Tín còn tưởng thanh niên chỉ hù dọa lão, nhưng khi nghe thấy tiếng nói này thì sắc mặt đã thay đổi.

“Ngươi nghe thấy chưa?” Tiếng nói vang lên, thanh niên quay đầu nhìn đứa con của mình, ánh mắt cũng không quá sắc bén, nhìn thấy hai chân Lý Càn Tín run run: “Đây chính là mối họa mà ngươi đã gây ra.”

Bên ngoài sân lớn của Lý gia hoa lệ ở Bàn Long cốc, Lý Duyên Tỷ nhìn chằm chằm vào biển hiệu.

Tiếng của anh đã truyền khắp Bàn Long cốc, tu sĩ từ khắp nơi đi ra, trong đầu Lý Càn Tín nhảy lộp độp, tiếng nói của thanh niên làm lão ta thẫn thờ, lão cố gắng cho vị trí ấy mấy ngàn năm, vậy mà hôm nay thanh niên kia lại muốn lão nhường lại quyền, thậm chí còn nói cho lão biết có thể gia tộc sẽ từ bỏ lão để bảo vệ Lý Duyên Tỷ.

Đầu Lý Càn Tín đau muốn nứt ra, định mở miệng nhưng chỉ có thể há miệng mà nói không nên lời. Lão đã sai rồi sao? Lão chỉ muốn tiên hạ thủ vi cường với Lý Duyên Tỷ, chỉ vì tự bảo vệ mình thôi mà!

Tiếng của Lý Duyên Tỷ làm cho không ít người đang bế quan giật mình, rất nhiều người phá quan đi ra, thanh niên nghe thấy ai đó hét lên: “Kẻ nào dám xông vào Bàn Long cốc.” Hắn ta lắc đầu rồi quay lại nói với Lý Càn Tín: “Đi thôi.”

Vừa nói xong, hắn ta dẫn đầu bay lên, Lý Càn Tín do dự một chút rồi cũng cắn răng bay theo. Tống Nhan vẫn chưa đứng dậy, con bà ta đã hỏi: “Mẫu thân, kẻ hèn mọn kia đã quay lại rồi à?

Tuy Tống Nhan không nói gì, nhưng móng tay lại ghim chặt vào lòng bàn tay con trai.

Bên ngoài chỗ ở của chủ Lý thị có một cái bia đá rất lớn, trên đó ghi ba chữ bàng bạc “Bàn Long Cốc” rất lớn, Lý Càn Tín thấy người thiếu nữ kia đang đứng cùng Lý Duyên Tỷ dưới tấm bia đá ấy, trên không trung bay đầy người trong gia tộc Lý thị. Lý Càn Tín nhìn thoáng qua thấy đời con cháu ít tuổi nhất còn ở trong phủ không ra  ngoài, những gương mặt mà lão quen thuộc đều đủ cả, nhiều người như vậy, tuy trước đó thanh niên kia từng nói thực lực của Lý Duyên Tỷ có khả năng đã đột phá Đại Thừa kỳ. Nhưng bây giờ thấy nhiều người như vậy Lý Càn Tín thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt lão nhìn kỹ Lý Duyên Tỷ, giờ lão mới phát hiện ra đứa con này lão không hề nhớ rõ bộ dáng trước kia của nó cao thấp ra sao, chỉ nhớ mang máng mắt mày của nó tràn ngập sự tàn ác lạnh lẽo. Nhiều năm không thấy, sắc mặt của Lý Duyên Tỷ trong trí nhớ lão đã bình tĩnh hơn nhiều, trong ánh mắt Lý Càn Tín hiện lên sát ý, thanh niên kia đi ra, rất nhiều tu sĩ ở trên trời dần hạ xuống.

“Vốn là con cháu của Lý thị, phụ trách công việc ở hồ Thủy Nguyệt, không được triệu tập mà quay lại, có quy củ nào như vậy, ngươi không hiểu sao?” Thanh niên lạnh lùng mở miệng quát, xung quanh yên tĩnh lặng lẽ: “Tự tiện xông vào Bàn Long cốc còn ra thể  thống gì?”

“Ta không giết người đã là rất có thể thống rồi.” Lý Duyên Tỷ mỉm cười, ánh mắt nhìn vào người Lý Càn Tín, rõ ràng sát ý của Lý Càn Tín đối với hắn đã được thu lại rất nhanh, nhưng Lý Duyên Tỷ vẫn cảm nhận được: “Ta đến đây là vì Lý Càn Tín, không liên quan đến người khác, nếu không muốn chết, nhanh chóng cút đi!”

Rất nhiều đạo tinh thần lực dò xét người Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp, lời của hắn làm cho sắc mặt của thanh niên kia biến hóa, ánh mắt nghiêm túc: “Gọi thẳng tên của trưởng bối, đây là quy củ Lý gia dạy ngươi sao?”

“Có người dạy ta hả?” Nghe xong Lý Duyên Tỷ giả như giật mình, châm chọc hỏi lại: “Ta còn tưởng cha mẹ ta đã mất, đứa trẻ mồ côi như ta không có ai dạy dỗ cả.” Anh nói xong làm Lý Càn Tín xanh mặt nắm chặt tay lại.

Thanh niên cau mày: “Ngươi nên biết, trong gia tộc kỵ nhất là cùng huyết thống mà đánh nhau, cốt nhục tương tàn, nếu hôm nay ngươi quyết không buông tha, có thể đoán được hậu quả sẽ như thế nào?”

“Không tuân theo, cũng không buông tha phải là Lý Càn Tín mới đúng.” Anh trước kia khinh thường việc mở miệng giải thích, đến cuối cùng bản thân bị gia tộc phong ấn, căn bản đến cuối cùng Lý Duyên Tín không gặp trở ngại gì, bây giờ Lý Duyên Tỷ nhìn chằm chằm Lý Càn Tín, cha con hắn đến giờ thực sự đã xem nhau như kẻ thù, ánh mắt anh nhìn thấy sắc mặt Lý Càn Tín tái nhợt, mới nói: “Hồ Thủy Nguyệt cứ trăm năm mới cống nạp số lượng linh thạch cố định, năm nay Lý Duyên Húc lại đến truyền lời, yêu cầu nộp số linh thạch vượt quá số cố định, lại nói rõ là do gia chủ muốn, nếu không giao ra được, lại có ý chọc giận để ta ra tay, những lời này không phải Lý Càn Tín cố tình ép ta làm phản, mượn tay gia tộc để trừ bỏ ta sao?”

Lời của anh làm cho thanh niên nghiêm mặt lại, nếu là người khác nghe được chỉ sợ nghĩ Lý Duyên Tỷ mượn cơ hội tố cáo Lý Càn Tín thôi, nhưng thanh niên nghe rõ, Lý Duyên Tỷ biết chính xác ý định của Lý Càn Tín, biết lão ta muốn mượn tay gia tộc để giết chết Lý Duyên Tỷ, nhưng anh vẫn đến tận đây, như vậy chỉ có thể là hắn thực sự muốn đi tìm chết, hoặc là hắn tự tin tu vi của mình đủ cao để có thể tự do hành động ở Lý gia.

Nhưng Lý Duyên Tỷ lại mang theo nữ nhân đến đây, tuy hai người không nói chuyện với nhau, nhưng cơ thể hắn tự động che chở cho cô ta, như vậy anh vô cùng bảo hộ nữ nhân này, không giống như muốn dẫn cô ta đi tìm chết.

“Ngươi có gì để chứng minh những việc này là ta làm? Đúng rồi, Lý Duyên Húc, Lý Duyên Húc đâu?” Lý Càn Tín nghe thấy vậy lộ vẻ mừng như điên: “Hắn đã giết chết Lý Duyên Húc, nên cho đến bây giờ Lý Duyên Húc vẫn chưa quay về, dựa theo tộc quy, phải hủy bỏ tu vi của hắn, trục xuất khỏi Lý gia!” Thấy chỉ có hai người Lý Duyên Tỷ đến, không có Lý Duyên Húc, Lý Càn Tín tưởng chừng tìm thấy nhược điểm của Lý Duyên Tỷ.

Lão ta nói quá nhanh làm thanh niên kia không kịp ngăn lại, lời vừa thốt ra Lý Duyên Tỷ gật đầu, từ tay áo một cái cờ nhỏ bay ra: “Ngươi muốn có chứng cứ? Vậy nó ở đây.”

Cái cờ nhỏ bay đến giữa, một nguyên thần từ trong cờ bay ra hóa thành một Nguyên anh có khuôn mặt trắng bệch, ngơ ngẩn tại chỗ một lúc, đến khi nhìn thấy Lý Duyên Tỷ mới sợ hãi bay nhanh về phía thanh niên kia.

“Phụ thân, Lý Duyên Tỷ chém cơ thể của Tứ đệ, lại biến Lý Duyên Húc thành tình trạng này, nếu không xử lý hắn, sau này…” Sau khi nhìn thấy Nguyên anh của Lý Duyên Húc, trên mặt Lý Càn Tín sợ hãi, lại thấy thanh niên kia có vẻ bất ngờ, nhớ lại lờn hắn ta nói có thể gia tộc sẽ từ bỏ lão để bảo vệ Lý Duyên Tỷ mới vội vàng mở miệng bảo: “Ở trong gia tộc, không lẽ chỉ cần có thực lực là tùy ý đánh người bị thương hả?”

Những lời này làm cho những tộc nhân bị Lý Duyên Tỷ làm giật mình, nhìn thấy anh càng bất mãn, chỉ e ngại tộc trưởng đang ở đây nên không dám mở miệng. Thanh niên lạnh lùng nhìn Lý Càn Tín, làm sao hắn ta không biết tâm tư của đứa con này cơ chứ, nó muốn tộc nhân đánh nhau với Lý Duyên Tỷ, không chỉ là muốn đối phó với Lý Duyên Tỷ mà ngay cả hắn ta cũng tính kế, đúng là ngu xuẩn!

“Ngươi câm miệng cho ta!” Thanh niên quát Lý Càn Tín, vẫy tay lấy lá cờ đang phất phơ trên trời về, đưa nguyên thần của Lý Duyên Húc để vào đấy, làm ổn thỏa rồi mới vuốt áo: “Việc trước đó tất cả là do Lý Duyên Húc nghịch ngợm mà ra, bây giờ nó đã tự làm tự chịu, bị báo ứng rồi, việc này không được nhắc lại nữa.”

“Phụ thân!” Lý Càn Tín không tin nổi thanh niên kia lại nói thế, lão nhịn không được lớn tiếng gọi, thanh niên nghiêm nghị nhìn lão hét lên: “Câm miệng!”

“Phụ thân xử sự bất công! Thân thể Lý Duyên Húc bị phá hủy bởi đứa con ngỗ nghịch này, dù còn Nguyên anh sau này có để đoạt xá người khác, nhưng tu vi chắc chắn sẽ bị giảm đi, ngày xưa Tứ đệ đã đạt Nguyên anh trung kỳ khi chưa tới 3000 tuổi, vậy mà sau khi đoạt xá xong đã bảy ngàn tuổi rồi, tu vi mới là bao nhiêu?”

Lý Càn Tín ác độc quyết tâm, nếu thanh niên kia muốn bảo vệ Lý Duyên Tỷ, nếu bây giờ không làm sự việc lớn lên, đã đắc tội với Lý Duyên Tỷ rồi, sợ rằng sau này có khi lão sẽ chết dưới tay anh, chẳng bằng bây giờ định tội cho hắn, lấy mạng của hắn mới bỏ được mối họa trong lòng lão. Tuy thanh niên kia tức giận với lão nhưng dù sao cũng là cha con, bỏ được chấp niệm này rồi lão sẽ chuyên tâm tu hành, cuối cùng sẽ có ngày phụ thân tha thứ cho lão!

Thốt ra mấy lời này xong, Lý Càn Tín nheo mắt nhìn Lý Duyên Tỷ: “Hôm nay ta sẽ báo thù cho Tứ đệ!”

“Vậy phải xem ngươi có năng lực đó hay không đã.” Lý Duyên Tỷ cười lạnh, một thanh trường kiếm từ trong lòng bàn tay Lý Càn Tín hình thành.

Tình huống vừa rồi còn khống chế được, thanh niên kia không ngờ bị mình quát tháo như vậy mà Lý Càn Tín không biết tự lượng sức vẫn muốn ra tay, hắn ta định ngăn cản thì đã muộn!.

Một khi Lý Càn Tín ra tay, thanh trường kiếm chém tới Lý Duyên Tỷ, anh đấm một quyền về phía trước, vảy rồng trên nắm tay mọc ra, ngay cả vũ khí cũng không cần dùng, chỉ dùng cơ thể mình đón đỡ đòn này. Thấy vậy Lý Càn Tín cười châm chọc, tuy nghe thanh niên kia nói thực lực Lý Duyên Tỷ hơn lão, nhưng khi tu sĩ có pháp bảo trong tay, lực công kích sẽ gia tăng gấp đôi, dù hắn có đạt đến Đại Thừa trung kỳ, ngay cả yêu hình cũng không thèm biến, lại muốn dùng chính sức mạnh của cơ thể mà đỡ đòn này cũng thực quá mức tự đại!

Nụ cười trên mặt Lý Càn Tín bây giờ có chút xem thường anh, nhưng vài giây sau, nắm đấm của Lý Duyên Tỷ trực tiếp đấm vào thân trường kiếm, thanh trường kiếm kia cũng không có chặt đứt tay anh, ngược lại còn bị một đấm này đánh cho bay xa, vốn dĩ thanh kiếm tràn ngập linh khí, sau khi trúng đòn phát ra tiếng gãy rồi đứt thành hai đoạn, ánh sáng tắt lịm rồi rơi xuống đất.

Mà khi thanh kiếm của Lý Càn Tín bị gãy, ngực lão như bị núi đá đập trúng, cơn đau kịch liệt ập tới, pháp bảo cùng tâm thần có liên hệ với nhau, một khi bị phá hủy đau đớn ấy khó mà chịu nổi, “Phụt” một tiếng, lão ta phun ra một ngụm máu tươi, ngã bịch xuống, sắc mặt trắng bệch.