Chương 1149: Hoàng quý phi bị phế (39)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

“Bởi vì, hôm nay, đứa trẻ sơ sinh chết đi trong cung Hàm Phúc, chính là Hoàng tử mà Thái hậu đã mang thai mười tháng sinh hạ.” Tô Hà bình tĩnh nói ra hết câu này, ngay sau đó, cả người A Quý ngẩn ra, tiếp đó liền hỏng mất.

“Con trai ruột của Thái hậu, hơn nữa chết vào chính tay nàng ta, cô cô cảm thấy ngươi còn sống được nữa không?”

Lời nói của Tô Hà, như một cọng rơm cuối cùng đè sụp A Quý, nàng ta ngã khụy xuống.

Lục thái hậu sẽ không tha cho nàng, thảo nào lúc trước Lục thái hậu tát nàng, thật sự là trong lòng Lục thái hậu đau khổ, lại không có chỗ phát tiết. Nàng ta muốn tính kế Giang thải nữ, muốn lấy tính mạng của Quý phi cùng với mấy trăm nhân khẩu của Chu gia, vậy mà nàng ta cơ quan tính tẫn, cuối cùng lại bị Quý phi lừa một vố, ăn thiệt như vậy, người như Lục thái hậu, nơi nào nuốt được khẩu khí như vậy? Nàng ta nhất định sẽ lấy chính mình phát tiết. Nghĩ đến lời nói của Lục thái hậu, luôn trách mình tại sao không đi vào nhìn một cái, hiển nhiên lời Tô Hà nói là thật, Lục thái hậu đã thật sự tự hại chết con ruột của chính mình, nàng ta đang tự trách mình không nhìn ra đó là Hoàng tử Lương Mộ Lãng, Lục thái hậu là đang tự trách mình! Nghĩ đến nàng ta nói tội mình nên vạn quả, cả người A Quý run lên, nàng chết chắc rồi.

Thế nhưng nhìn Tô Hà ở trước mặt, nàng ta làm thế nào mà biết được chuyện Lục thái hậu mang thai? Hơn nữa nàng nhớ kỹ, lúc nãy Tô Hà nói là Lục thái hậu sinh hạ ‘Hoàng tử’, sao Tô Hà lại biết là Hoàng tử? Tô Hà biết Lục thái hậu sinh con trai cũng không khiến người khác giật mình, nhưng nàng ta làm thế nào mà biết, đối tượng có gian tình với Lục thái hậu, là, là Hoàng đế? Chỉ có con của Hoàng đế, mới xứng làm Hoàng tử.

A Quý đè nén hoảng loạn và sợ hãi trong lòng, ép buộc chính mình tỉnh táo lại.

Đợi đã, đứa bé là gặp phải chuyện không may trong cung của Quý phi. Mà đứa bé này là Quý phi và Chu gia ôm vào cung, nói cách khác, Quý phi biết việc này, không chỉ như vậy, ngài ấy còn biết chỗ ẩn thân của Hoàng tử, trong điện Phượng Minh có người của cung Hàm Phúc, đây hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Quý phi!

Lại nghĩ đến hôm nay Tô Hà đến đây, sợ rằng đầu phục Quý phi, chính là nàng ta. Mắt A Quý phát sáng, môi run run: “Ngươi muốn gì?”

Nàng ta quả nhiên là người thông minh, mình chỉ mới vừa nói ra khỏi miệng, A Quý liền đã biết phải làm thế nào.

Vốn dĩ ngay từ đầu khi Bách Hợp nói muốn lôi kéo A Quý, Tô Hà còn cảm thấy tuyệt đối không có khả năng, dù sao A Quý trung thành và tận tâm với Lục thái hậu, hơn nữa nàng ta là người của Lục gia, muốn lôi kéo nàng ta, nói dễ hơn làm. Nhưng không ngờ Bách Hợp thiết cục xảo diệu, lợi dụng tâm lý dễ giận của Lục thái hậu, bức A Quý đến cùng đường. Bách Hợp lại kêu mình nhân cơ hội ra mặt, A Quý tất sẽ bị hàng phục, bây giờ xem ra, lời Bách Hợp nói, câu nào cũng ứng nghiệm.

“Cô cô đã biết, vậy nô tỳ cũng không tiện nhiều lời, đêm nay trong cung sẽ có biến cố lớn, nô tỳ chỉ muốn biết, thường ngày lúc Thái hậu và Hoàng thượng gặp gỡ, có để lại thứ gì không?” Con người của Lục thái hậu này cẩn thận dị thường, hơn nữa không dễ tin người khác, Tô Hà hầu hạ ở bên cạnh nàng ta lâu như vậy, vậy mà không biết chút nào về chuyện của nàng ta và Vĩnh Minh đế. Nhưng A Quý mới hầu hạ ở bên người Lục thái hậu không lâu, liền đã sâu được nàng ta tin tưởng, hơn nữa ngay cả chuyện Hoàng tử cũng biết rõ ràng, vậy thì nàng ta nhất định biết nhiều tin tức hơn mình.

Trong lòng A Quý cũng đã chuẩn bị tâm lý, nghe thấy Tô Hà hỏi ra câu này, nàng ta cười lạnh một tiếng: “Ngươi lại đây.” Nàng ta vẫy tay kêu Tô Hà, Tô Hà đến gần, nàng ta thì thầm với Tô Hà một phen, cuối cùng, do dự một chút: “Hiện tại ta đã giao tất cả cho các ngươi, không mong gì khác, chỉ cầu mạng sống.” Nàng ta nói xong, trên mặt hiện lên vẻ cay đắng: “Nếu phải chết…”

“Cô cô nghĩ nhiều rồi.” Tô Hà cười một tiếng, lại dựa vào gần một chút: “Quý phi nương nương là người rộng lượng cỡ nào, lát nữa nô tỳ sẽ kêu người đưa cô cô đến Thận hình tư, nỗi khổ da thịt này nhất định là phải ăn một chút, nhưng có giữ được tính mạng hay không, liền phải xem lời nói của cô cô có đủ sức nặng hay không rồi.” Lời này là Bách Hợp dạy, nếu A Quý thông minh, giao đồ vật đang giữ ra, gia tăng cơ hội lật đổ Lục thái hậu và Lục gia, một khi hoàng cung bị khống chế, tất nhiên có thể giữ được mạng của A Quý.

Nhưng nếu A Quý có tư tâm khác, nàng ta cứ bám chặt lấy Lục thái hậu không buông, A Quý nhất định sẽ là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, sẽ phải ở trong Thận hình tư chịu nhiều đau khổ, cũng sẽ chết ở đó.

Nghe được lời này, sắc mặt A Quý đại biến, do dự một lát, mới cắn răng một cái, đưa tay vào trong áo, lấy ra một chiếc chìa khóa vàng xinh xắn ở trong túi gần người: “Trong đây có một ít vật riêng tư của Thái hậu và Hoàng thượng, trên đó còn viết mấy câu thơ tình, như vậy Quý phi nương nương có hài lòng không?”

Tô Hà vươn tay nhận lấy, nắm chặt chìa khóa, đây mới là đã nắm giữ chứng cứ chắc chắn khiến Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế phải chết. Nàng cẩn thận từng li từng tí cất chìa khóa vào người, rồi gật đầu: “Cô cô yên tâm, Quý phi nương nương nhất định sẽ nhớ tình tương trợ của cô cô.” A Quý gật đầu qua loa, liên tiếp dặn dò: “Cầu nương nương mau một chút.”

Một nơi như Thận hình tư, sợ rằng dù có mình đồng da sắt cũng sẽ bị phá hủy triệt để, A Quý tất nhiên cũng sợ hãi.

Lục thái hậu nằm trong cung điện rộng lớn, còn Hoàng đế thì thẳng đến khi không kiên nhẫn đuổi hết đám người Vinh Thân Vương đi rồi mới đến, người trong cung Lục thái hậu đã bị vẫy lui ra, ở lại đều là tâm phúc được Lục gia đưa vào. Trong cung đốt đàn hương, là Tô Hà đốt trước khi đi tìm A Quý, mùi hương này hơi say, giây phút nàng ta nhìn thấy Vĩnh Minh đế, liền lập tức nhào vào trong lòng hắn ta, nước mắt rơi như mưa.

“Sao vậy?” Vĩnh Minh đế thấy nàng khóc đến hoa lê đái vũ, tim liền đau như cắt.

Nữ nhân minh diễm kiêu ngạo mà tùy hứng này, từ lúc hắn nhìn thấy nàng, liền chưa từng bắt gặp thần sắc bi thương cực kỳ như vậy ở trên mặt nàng, Vĩnh Minh đế tức giận: “Là ai khiến nàng thương tâm như vậy?”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Lúc này trong lòng Lục thái hậu đã tràn đầy sát ý, nhưng cuộc sống nhiều năm trong cung, lại khiến nàng ta cưỡng ép đè xuống thần sắc dữ tợn trên mặt dữ tợn, nàng ta biết nam nhân luôn luôn ăn bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, thân thể nàng ta mềm mại dựa vào trong lòng Vĩnh Minh đế: “Tiện nhân Chu thị này, tiện nhân Chu thị này, ta muốn nàng ta chết, ta muốn nàng ta chết!”

Lúc này Lục thái hậu đã phản ứng lại, chính mình đã bị Chu Bách Hợp tính kế.

Mọi người đều nói chó cắn người sẽ không sủa, đạo lý này quả nhiên là đúng.

Từ khi chính mình giết chết Lương Mộ Bắc, Chu Bách Hợp lại không rên không động, lúc đó Lục thái hậu còn âm thầm đắc ý, nhìn nàng ta mỗi ngày quy quy củ củ đến thỉnh an cho mình, nhìn nàng ta bị chính mình tùy ý vân vê vò nắn, nàng thật đúng là khinh thường Chu Bách Hợp, nữ nhân ngu xuẩn này, nàng cho rằng Chu Bách Hợp nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên Hiền phi, thậm chí nàng còn cho là mình đã tính kế Chu Bách Hợp trước, giết chết cả nàng ta lẫn Giang thải nữ.

Nhưng chuyện tới bây giờ, Lục thái hậu nào còn chưa rõ? Lúc nàng ở đây dương dương tự đắc, thì chỉ sợ tiện nhân Quý phi này đã sớm biết được sự thật là Lương Mộ Bắc chết trong tay nàng, nữ nhân này lại ngủ đông ẩn nhẫn, không kêu một tiếng. Không biết nàng ta dùng cách nào lại biết được chuyện mình mang thai, sợ rằng Giang thải nữ cũng là người của nàng ta, nàng ta sắp xếp cho Giang thải nữ vào cung, câu dẫn Hoàng đế, sau đó lại giả truyền Giang thải nữ có thai, chính mình cho rằng có thể diệt trừ tận gốc nàng ta cùng với Giang thải nữ, thì nàng ta lại bày một cái lưới lớn chờ mình lọt vào.

Nữ nhân âm hiểm ác độc này, bắt lấy con trai mình, tính kế chính mình, làm cho mình giết chết A Lãng, đều tại Chu Bách Hợp, đều trách nàng ta!

Nếu không phải nàng ta, thì sao chính mình sẽ xuống tay với A Lãng? Nàng phải bầm thây Chu Bách Hợp ra vạn đoạn! Nàng muốn mỗi một người Chu gia không được chết tử tế, nàng phải tàn sát hết cả một nhà Chu thị, phải cho Chu gia tuyệt hậu.

Trong lòng Lục thái hậu suy nghĩ đủ loại ý niệm trả thù, nước mắt trên mặt lại càng chảy càng nhiều. Vĩnh Minh đế nhìn thấy bộ dáng nhu nhược này của nàng ta, liền vươn tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng ta, trầm ngâm chốc lát: “Hiện tại không thể động đến Chu gia.” Chu gia là trâu yếu còn khỏe hơn bò, muốn diệt trừ Chu gia, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, may mà lần này Chu gia giúp đỡ Chu Bách Hợp làm việc, phạm vào kiêng kỵ, nếu muốn xuống tay với Chu gia, cũng không phải không thể được.

Trong lòng hắn ta còn đang tính toán, Lục thái hậu lại vươn tay đẩy hắn ta ra, Vĩnh Minh đế hơi bất đắc dĩ, vươn tay muốn ôm nàng ta, hắn ta liền yêu cái bộ dáng nuông chiều này của Lục thái hậu, yêu kiều như gì, trông xinh đẹp mềm mại đáng yêu tận xương, lại cứ tính tình như trái ớt, làm cho người ta yêu thích không buông tay, hắn liền yêu cái giọng này của Lục thái hậu.

“Xem chàng gấp thành như vậy.” Lục thái hậu cười lạnh một tiếng, vươn ngón tay chặn hắn ta lại, ôm lấy một cái hộp bên cạnh, trên hộp dính đầy bùn đất, lại dùng vải gấm thêu hình đồng tiền bọc lại, nàng ta run run vươn tay ôm lấy cái hộp, nhét vào trong lòng Vĩnh Minh đế như dỗi: “Kêu chàng diệt Chu gia, chàng ngược lại còn luyến tiếc, chàng luyến tiếc bộ dáng thanh cao lạnh lùng kia của nàng ta, không quên được nàng ta đã từng hầu hạ chàng đúng không? Có phải chàng đã quên mất ta rồi không, đã quên mất con của chúng ta rồi không?” Lục thái hậu vừa nói, nước mắt lại chảy ra.

Khắp phòng đều tràn đầy mùi hương, Vĩnh Minh đế ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, tâm tư đại động.

Hắn ta là một nam nhân bình thường, nhưng từ sau khi có Lục thái hậu, liền rất ít chạm vào người những nữ nhân khác trong hậu cung, chỉ cần như vậy thì khí huyết đã sục sôi rồi, nhưng thấy thần tình của Lục thái hậu có gì đó là lạ, nàng ta lại trân trọng đưa tới một cái hộp như thế, Vĩnh Minh đế do dự một chút, liền mở hộp ra, thi thể một đứa trẻ sơ sinh được bọc vải trắng xuất hiện ở trước mặt hắn ta, hắn ta hoảng sợ, thất kinh, trong miệng kinh hãi kêu lớn, vội vã lui ra xa mấy bước.

Tuy nói hôm nay mới có trẻ sơ sinh chết ở trước mặt hắn ta, chính con trai của Vĩnh Minh đế cũng đã từng chết đi, nhưng hắn ta chưa bao giờ gặp phải tình huống bi thảm đến như vậy, hơn nữa lại gần đến như vậy. Đứa trẻ sơ sinh bị bịt kín đến chết, sắc mặt tím ngắt đến dị thường, nhất là lại nhìn thấy ở dưới tình huống như thế, Vĩnh Minh đế càng thấy kinh hãi, nhưng Lục thái hậu lại càng khóc đến thương tâm, tay sờ gương mặt không có nhiệt độ của đứa bé, nhẹ giọng ru: “Tiểu A Lãng của mẹ, ngủ ngoan nha.”

“Cái gì?” Mắt Vĩnh Minh đế trừng to, nghe thấy nàng ta hô lên hai chữ A Lãng, cả người đều ngây dại, Lục thái hậu hô to: “Là A Lãng của ta, là A Lãng của ta, là A Lãng của chúng ta, Hoàng thượng, Hoàng thượng, tiện nhân Chu quý phi kia, tính kế ta!”

Vĩnh Minh đế chỉ cảm giác mình chưa tỉnh táo lại, hắn ta nghẹn họng nhìn trân trối, biến cố liên tiếp hôm nay, đả kích hắn ta chưa tỉnh táo lại, hôm nay hắn ta không nhìn thấy gương mặt của đứa trẻ sơ sinh đó, cho nên trước đó cũng không biết đứa trẻ sơ sinh mới chết đi kia là con mình.