Chương 480: Không làm nam phụ trung khuyển (13-Hoàn)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Long tộc không chỉ được miêu tả trong truyền thuyết là tài phú (giàu có), mà còn là vì kẻ nào giết được rồng sẽ có được danh tiếng khắp đại lục, cả nhân loại bắt đầu vì Long tộc mà sôi trào lên.

Bách Hợp đoán được ý định của Lâm Kiều, trực tiếp cùng tộc trưởng Long tộc thương nghị, bảo hộ nhân loại cùng canh giữ lãnh địa Thâm Uyên bên cạnh vốn là sứ mạng bẩm sinh của Long tộc. Nhưng trong tình thế mấu chốt này nhân loại cùng Long tộc không thể cùng tồn tại, trong Long tộc bởi vì Al chết đi, khơi dậy toàn bộ phẫn nộ trong Long tộc. Nhất là nhân loại vô cùng gian xảo lấy oán trả ơn làm cho rất nhiều người trong Long tộc bắt đầu cảm thấy bất mãn đối với nhân loại. Bách Hợp lại đề nghị để cho Long tộc rời khỏi lãnh địa Thâm Uyên, tạm thời rút lui tin tức này đã nhận được rất nhiều người trong Long tộc đồng ý.

Từng con Cự Long bay ra khỏi địa phương chính mình thủ hộ nhiều năm, tại đây đã mai táng rất nhiều thi cốt của tổ tiên Long tộc, rất nhiều tiền bối Long tộc chính vì thế mà vẫn ở đây, nhưng hôm nay bởi vì nhân loại tung ra tin đồn vậy mà làm cho Long tộc không thể không rời khỏi cố thổ (quê hương).

Trong vực sâu ác ma nguyên bản bị áp chế đã bắt đầu chui ra. Không đến thời gian một năm, lúc một đám ma đạo sĩ cùng với kiếm tạo thành một đội ngũ vất vả đi vào núi Rồng không có một bóng người nào, phát hiện ra chỉ là một mảnh đất trống không, và một mảnh đất Thâm Uyên tỏa ra hắc khí. Bên trong ngoại trừ có rất nhiều cốt Long, thì bên ngoài còn có một chút khung xương của ác ma. Long tộc cũng không phải là tà ác giống như người đời tưởng tượng, là bởi vì nhân loại không biết bọn họ ở nơi hẻo lánh, yên lặng dùng máu cùng đau thương của mình bảo vệ ngăn ác ma tiến vào thế giới loài người, trở thành một tấm lá chắn ngăn ác ma với thế giới loài người.

Rất nhiều người chứng kiến tình huống như vậy liền biết rõ ràng đã bị lừa gạt. Nhưng tất cả Cự Long đã chẳng biết biến đâu mất rồi.

Mà thế giới loài người lúc này đã rơi vào cảnh nguy nan chưa bao giờ có, một lượng lớn ác ma của lãnh địa Thâm Uyên dũng mãnh tràn vào thế giới loài người một miếng đất mầu mỡ, rất nhiều ác ma dùng con người làm thức ăn để có được ma lực, trong lúc nhất thời cả đại lục gió tanh mưa máu, phong vân nổi lên bốn phía, mỗi người đều bất an.

Đây là một hồi diễn biến xảy ra trong cuộc hỗn loạn, đại lục Phong Nhã đời sau gọi đây là cuộc chiến cuối cùng bảo vệ nhân loại. Nội dung bên trong đều có Lâm Kiều dẫn đầu thế giới loài người xua đuổi ác ma, cuối cùng còn trở thành ông vua không ngai. Nhưng hôm nay Lâm Kiều tay không trói gà không chặt, nàng đã không có sự trợ giúp của Long Bách Hạ, cũng không có Al hỗ trợ, giờ đây nàng thậm chí chỉ có hai bàn tay trắng.

Điều quan trọng nhất là, nàng lúc trước bởi vì tình yêu mà lựa chọn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước) đứng ở bên cạnh lãnh chúa Thâm Uyên, vì để thay người yêu báo thù. Vì để giải trừ phong ấn cho người yêu, mới gây nên xích mích khởi đầu của việc đại lục đối phó với Long tộc. Sự tình phát sinh về sau đã làm cho nàng trở thành đại địch của toàn nhân loại thế giới. Mà ma tộc sở dĩ gọi là lãnh chúa Thâm Uyên ma tộc cho dù bề ngoài của hắn lớn lên đẹp trai, thực lực của hắn lại mạnh mẽ vô tình đều không thay đổi được bản chất bên trong là ma, thật sự không có nhân tính. Lâm Kiều đã không còn công dụng, không có thực lực, về sau lại càng không có giá trị lợi dụng, nàng dựa vào cái gì để Thâm Uyên lãnh chúa thích nàng, cùng nàng nói chuyện yêu đương và nghĩa khí?

Bất đồng chủng tộc như vậy thì sẽ có tình yêu chân chính ở đâu? Một kẻ là ma một kẻ là người, thật sự thì giống như sói sẽ vĩnh viễn không bao giờ có tình yêu với dê, sư tử cùng thỏ trắng sẽ không cùng sinh sống trong hòa bình. Bọn họ một kẻ mạnh mẽ một kẻ yếu ớt không có hình thành chuỗi cân bằng trong sinh tồn tự nhiên. Lập trường tồn tại không giống nhau, chứ nói gì đến tình cảm.

Lâm Kiều lúc trước chán ghét Long Bách Hạ bởi vì hắn yêu thích nàng mà cam nguyện trở thành nô bộc của nàng, hôm nay nàng trở thành một phế nhân, như vậy thì một kẻ phế vật cũng không còn xứng đáng để cho lãnh chúa Thâm Uyên yêu mến. Mà trong nội dung câu truyện thì nàng ta là kẻ vứt bỏ người khác, bây giờ thì đến phiên nàng bị người khác vứt bỏ mà thôi. Một khi lãnh chúa Thâm Uyên vứt bỏ nàng thì nàng không còn tư cách được bảo vệ, Lâm Kiều nữ thần trong thế giới loài người trước kia giờ đây đã nhanh chóng biến thành đối tượng để mọi người đuổi đánh. Rất nhiều người mỗi khi nhắc tới nàng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống. Lâm Kiều trong câu chuyện là chỗ dựa cho mọi người thì hôm nay nàng đã trở thành chuột chạy qua đường không dám lộ mặt ra ngoài.

Lúc nhân loại đại lục sắp bị ma tộc chiếm giữ, thì một nhóm rồng từ trên trời bay xuống, bọn họ thấy ma tộc là bắt đầu giết, tình cảm đối với nhân loại rất lạnh nhạt, rất nhiều người đều đồng thời cảm thấy xấu hổ, lại càng hận Lâm Kiều đến nghiến răng nghiến lợi.

Gần mười năm trôi qua, Long tộc từ bốn phía đại lục Phong Nhã thanh trừ, ma tộc lúc đầu còn hung hăng càn quấy, về sau bị giết gần hết còn lại rất ít, một số ma tộc bắt đầu lần trốn không dám xuất hiện nữa.

Thế giới loài người bắt đầu khôi phục lại bình yên, một đám người còn lại hợp thành công quốc, quốc gia này tạc rất nhiều pho tượng Long tộc, mà pho tượng lớn nhất là tạc một con Hoàng Kim Cự Long. Bởi vì trong nội cùng câu chuyện Long Bách Hạ làm đã làm sai rất nhiều, ở kiếp này Bách Hợp thay hắn hoàn thành tâm nguyện, tự nhiên muốn giết gấp bội ma tộc để đền bù tội lỗi, bởi vậy trong mười năm chiến tranh này thân ảnh của nàng xuất hiện nhiều nhất trong thế giới loài người.

Đợi đến lúc mọi chuyện đều kết thúc, ma tộc đã không còn dám lộ diện ngang nhiên ở thế giới loài người, Long tộc lại trở về trên đảo, ở bên trong cách ly với thế giới loài người. Lâm Kiều tự phá hủy mặt mình để không cho ai nhận ra, không dám dùng tên thật chỉ có thể làm ăn xin sống qua ngày. Đế quốc mới thành lập, nàng tự hủy dung mạo của mình vì rất sợ bị người ta nhận ra mình mà giết chết, bởi vậy nàng không thể kiếm được việc gì tốt. Nàng chỉ có thể trở về đất nước cũ để nhận được một phần bảo đảm ít ỏi, đó là đế quốc bảo đảm con người sẽ không bị chết đói, được một chút đồ ăn căn bản không thể no bụng. Sau khi trải qua tai nạn, toàn bộ đại lục đã bị hủy diệt khủng khiếp, rất nhiều thức ăn đã bị phá hủy, muốn khôi phục lại nguyên khí chỉ sợ phải tốn cả trăm năm phục hồi.

Cũng chính vì vậy, Lâm Kiều một lần nữa lại bị loài người mắng tới phun máu chó. Trước kia phủ Lâm gia vì Lâm Kiều mà bị mang tiếng xấu lan xa, lúc này Lâm Kiều cảm thấy mình không còn nửa điểm quan trọng, không dám lấy ra để khoe khoang.

Lúc nàng nhìn thấy trên quảng trường có đúc một pho tượng Bách Hợp thì nàng nhớ tới quá khứ phong quang của mình, quá khứ đã từng có pho tượng của nàng đứng ở quảng trường Khải Đặc đế quốc này. Lúc ấy bàng là bực nào phong quang, hôm nay nàng thế nhưng lại không dám lộ diện trước mặt mọi người. Lâm Kiều nghĩ chính mình cũng xuyên việt, không khỏi cảm thấy có chút bi ai, nàng nghĩ tới lúc trước hai bên người vây ủng hộ tung hô, thấm chí là hoàng thái tử còn cầu tình mình trong mắt lại lô ra thần sắc mê mẩn.

Một người mặc quần áo và trang sức tướng quân lúc này lại tự mình cầm khăn tay lại gần pho tượng của Bách Hợp lau bụi bặm, lúc này Lâm Kiều chứng kiến khuân mặt tuấn mỹ trắng noãn của pho tượng bắt đầu có chút phiền chán.

“Đi đi, đừng đến làm bẩn pho tượng của đại nhân.” Nàng Maya một nữ tướng đế quốc, cũng chính nàng ngày đó thấy được Bách Hợp thực sự từ đó về sau bị phong thái của hắn khuất phục. Cũng là nàng đã vẽ ra bức họa Bách Hợp, làm cho nhân loại từ đó đã tạo ra pho tượng nửa trên là người nửa dưới là đuôi rồng quấn quanh. Maya giơ tay chạm vào bức tượng vĩ đại, lộ ánh mắt si mê. Lâm Kiều đứng một bên bị nàng quát tháo mà giật mình, chứng kiến người kia cúi thấp đầu mìm cười với pho tượng mà trong nội tâm bắt đầu không cam long.

Đến hôm nay Lâm Kiều đã hiểu rõ thân phận của Bách Hợp, lúc trước nàng đã từng là sư phụ của Long Bách Hạ, nàng bắt đầu cảm thấy có chút hối hận. Nếu lúc trước nàng biết rõ thân phận của Long Bách Hạ, hảo hảo dự dỗ hắn đến lúc lúc trưởng thành, nàng không tin bằng thủ đoạn của nàng lại không thể làm cho hắn yêu thích mình, nàng còn lờ mờ nhớ đến lúc Long Bách Hạ dạy nàng lễ nghi trong vài năm, mỗi ngày bình thường gần như mê muội chìm đắm trong ký ức đó. Khi đó Long Bách Hạ dịu dàng và thiện lương, đáng tiếc hắn không sớm lộ ra thân phận thật sự của mình, nếu như sớm biết diện mạo thật của hắn thì Lâm Kiều cảm giác mình sẽ sớm yêu mến hắn, mà không phải không có mắt đi yêu mến kẻ gọi là ma tộc kia. Kẻ lang tâm cẩu phế, làm cho mỗi lần Lâm Kiều nhớ đến ma tộc là nghiễn răng nghiến lợi, cuộc đời này của nàng bị tên ma quỷ chết tiệt đó hủy hoại.

“Người này ta biết, ta biết rõ hắn gọi là Long Bách Hạ.” Lâm Kiều nhìn thấy Maya cẩn thận vuốt pho tượng trong nội tâm có chút ghen ghét, nếu như lúc trước nàng biết sớm như vậy nàng nhất định sẽ quý trọng, nàng sẽ trở thành nhu phân Long tộc, từ nay về sau sẽ có một nam nhân cường tráng mạnh mẽ bảo hộ nàng. Nàng sẽ trở thành đối tượng mà rất nhiều nữ nhân hâm mộ, nàng nhìn qua rất đẹp, nàng sẽ có một trượng phu dịu dàng săn sóc, mà không phải là chỉ đứng gần pho tượng mà bị người khác khinh nhờn.

Lâm Kiều cảm thấy không cam lòng, nàng bắt đầu lẩm bẩm: “Hắn đã từng là thầy của ta đấy, hắn ở bên ta mấy năm liền.”

Rất nhiều người nghe nói như thế trong lòng có chút phẫn nộ, Bách Hợp hôm nay đã trở thành thần tượng của toàn dân, thực lực cường đại khuân mặt tuấn mỹ đều làm cho phần lớn nữ nhân loài người say mê. Lúc này chứng kiến một nữ nhân xấu xí nói thần tượng của mình ở cùng nàng ta nhiều năm, rất nhiều người phẫn nộ đã bắt đầu mắng Lâm Kiều. Lâm Kiều cảm thấy rất không cam long, nàng cũng không nói dối cái gì, nàng nói toàn bộ là sự thật, đáng tiếc không ai tin tưởng nàng. Cuối cùng nàng bị một đám thiếu nữ giận giữ đánh cho một trận rồi đem nàng ném tới bên vệ đường.

Người khác xuyên không tiến vào dị giới thì trở thành nữ chính lăn lộn được nổi tiếng như như nước dâng, mà nàng vốn có cơ hội sẽ trở thành cường hãn Long tộc phu nhân cuối cùng lại lưu lạc tới kết cục như vậy. Lâm Kiều rốt cục không thể nhịn được nữa bắt đầu lớn tiếng khóc lên.

Mà ở một nơi khác, Bách Hợp kế thừa chức vị tộc trưởng Long tộc từ nay về sau canh giữ ở trên Long đảo. lãnh chúa Thâm Uyên chạy trốn lại bị Long tộc bắt trở về một lần nữa. Trong mười năm Bách Hợp lại đột phá thăng cấp phong ấn trong cơ thể một lần nữa, thực lực đã đứng đầu. Cô lãnh đạo tộc nhân phong ấn Thâm lãnh chúa Uyên không cam lòng lại một lần nữa, lưu đầy hắn ở trong lãnh địa Thâm Uyên. Ngày ngày bị Thâm Uyên lãnh địa xơ xác nghèo nàn tra tấn nếu như hắn muốn khôi phục lại như trước chỉ sợ phải tốn cả ngàn năm, vạn năm. Mà hắn có thể chịu đựng được ngàn năm vạn năm trong Thâm Uyên để chạy ra, lại không thể một lần nữa chịu được hai lần ngàn năm vạn năm để chạy ra khỏi Thâm Uyên.

Lúc này tâm nguyện của Long Bách Hạ lúc trước hoàn thành viên mãn.