Chương 591: Nữ phụ Phỉ Thúy dị năng (18)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi nghe thấy giọng nói kia, tinh thần Bách Hợp trái lại có phần chấn động, cô quay đầu nhìn thì gặp được Đỗ Hạ Minh cách đó không xa mặc một cái áo lông rộng thùng thình, áo khoác dày cầm trên tay lưng đeo ba lô, yên tĩnh đứng ở đàng kia. Mái tóc dài trơn mượt xõa ra sau lưng cô ta, quần jean tôn lên đôi chân thon gọn thẳng tắp vừa mịn vừa dài của cô ta, giữa đám đàn ông bọn họ áo mũ chỉnh tề, các cô gái mặc trang phục đẹp đẽ trong khu giao dịch ngọc thạch phỉ thúy ngầm, cô ta thanh thuần như nước chảy khiến không ít người chú ý.

Lúc thấy Đỗ Hạ Minh, Bách Hợp thoáng nở nụ cười. Đỗ Hạ Minh trước đó chỉ thấy có phụ nữ ngồi bên cạnh Bộ Quân Hoàn, không nghĩ tới khi xoay đầu lại là Bách Hợp, cô ta rõ ràng kinh hãi, ngay sau đó cô ta nhẹ cắn môi, kéo hai quai ba lô đeo trên lưng, đi đến gần Bộ Quân Hoàn một chút, cô ta cố chịu ánh mắt của mọi người xung quanh, nghiêm mặt nói với Bộ Quân Hoàn: “Bộ tiên sinh, tôi có lời muốn nói với ngài, có thể dời bước nói chuyện chút không?”

Đỗ Hạ Minh đã tra ra thân phận của Bộ Quân Hoàn, sau lưng có khả năng còn từng gặp mặt hắn ta. Bách Hợp quay đầu nhìn sang Bộ Quân Hoàn, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh hiện tại của hắn ta, nhìn chằm chằm Đỗ Hạ Minh không lên tiếng.

“Tôi có lời muốn nói với ngài. Bộ tiên sinh, tôi sẽ không quấy rầy ngài quá lâu.” Đỗ Hạ Minh cong khóe miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ nghiêm túc, cô ta quay đầu liếc nhìn tràng đổ thạch bên cạnh, lại dừng ánh mắt trên người Bộ Quân Hoàn, thấy Bộ Quân Hoàn không để ý cô ta, ánh mắt cô ta rõ ràng bắt đầu có chút lo lắng: “Ngài muốn sao mới có thể nói chuyện với tôi? Đánh cược những khối đá này sao?” Cô ta nói đến chỗ này, vội vàng chạy tới phía trước, đẩy đám người ra, người xung quanh vừa nhìn thấy cô ta nói chuyện với Bộ Quân Hoàn, chỉ coi là cô có quen Bộ Quân Hoàn, lúc này cho dù trong lòng có chút bất mãn nhưng vẫn nhường đường. Sau khi Đỗ Hạ Minh đi vào, nhìn qua núi nguyên thạch nhỏ bình thường, lập tức thở sâu ra một hơi.

Sau một lát, trên mặt cô ta lộ ra thêm vài phần nghi hoặc kỳ lạ, dường như theo bản năng nhìn thoáng qua bốn phía, dường như đang tìm kiếm cái gì. Ánh mắt Bách Hợp luôn dán lên người cô ta, thấy cô ta lựa chọn vài vòng quanh khối đá, đột nhiên chỉ vào một khối đá không mấy thu hút:

“Tôi muốn khối này. Bộ tiên sinh, có phải chỉ cần chơi chán rồi, ngài sẽ rút thời gian ra phải không?”

Sau khi cô ta chọn trúng khối đá, sư phó mở đá liếc nhìn người chủ trì tràng đổ thạch, người chủ trì lại nhìn chằm chằm Bộ Quân Hoàn, do dự nhẹ gật đầu.

Bách Hợp và Bộ Quân Hoàn coi như đã từng qua lại một thời gian ngắn, đối với tính cách của hắn ta cũng có vài phần hiểu rõ. Theo phản ứng hiện giờ của hắn ta, Bách Hợp đoán Đỗ Hạ Minh lúc không có ai khẳng định đã từng tìm tới Bộ Quân Hoàn, mà Bộ Quân Hoàn cũng không hoàn toàn chán ghét cô ta. Nếu không với tính cách của hắn ta, Đỗ Hạ Minh lúc này ở trên tràng đổ thạch hô hào muốn mở thạch, cũng muốn cầu hoà nói chuyện với hắn ta, có lẽ hắn ta sẽ để cho người trực tiếp tống Đỗ Hạ Minh ra, mà không thể tùy ý cô ta nói cả buổi, còn chỉ vào khối đá muốn mở.

Nghĩ được như vậy, bên khóe miệng Bách Hợp lộ ra một nụ cười như có như không, lúc thấy sư phó muốn ôm khối đá chuẩn bị mở ra, cô ta nhớ tới năng lực nghịch thiên cổ quái của Đỗ Hạ Minh, mỗi lần tiện tay điểm trúng một khối đá thì khi mở ra bên trong đều sẽ xuất hiện phỉ thúy cực phẩm, Bách Hợp đột nhiên mở miệng:

“Đợi chút!”

Mọi người vốn đều nhìn chằm chằm vào Đỗ Hạ Minh, lúc này Bách Hợp mở miệng, đương nhiên ánh mắt của một đám người đều rơi lên người Bách Hợp, trong mắt Bộ Quân Hoàn cũng lộ ra thần sắc hứng thú. Đỗ Hạ Minh thấy người nói chuyện là Bách Hợp, cô ta không tự giác cau mày lại, thở sâu ra một hơi: “Đồng tiểu thư, cô đã làm chuyện gì, trong lòng cô hiểu rõ, hiện giờ tôi không có gì để nói với cô. Một ngày nào đó cô sẽ phải chịu chế tài pháp luật.” Có thể tra được Bộ Quân Hoàn, dĩ nhiên Đỗ Hạ Minh cũng có thể tra được Bách Hợp dựa vào danh nghĩa Bộ Quân Hoàn đã làm chuyện gì, mấy ngày nay Đỗ Hạ Minh lúc đầu hết hy vọng với chuyện của mấy người Đoạn Tiêu Nhiên bỗng mang nghi hoặc, khi bắt đầu cô ta cũng không hoàn toàn nghi ngờ Bách Hợp, dù sao Bách Hợp chỉ là một người con gái yếu ớt, mà cách chết đi của mấy người lại khác nhau, cô ta vốn đang cho rằng Bách Hợp cũng không có bản lĩnh lớn như vậy giết chết toàn bộ những người này.

Nhưng bị giam ở cục cảnh sát nửa tháng, Đỗ Hạ Minh nhớ tới tính cách của Bách Hợp, lúc trước đối mặt với bà lão giả bị đụng còn nói đâm chết bà ấy để uy hiếp. Đỗ Hạ Minh cảm thấy Bách Hợp vốn là bản tính độc ác vặn vẹo như vậy, lúc mới đầu cô ta hoài nghi người thân bạn bè của ba Đồng thay ông ấy báo thù biến thành hoài nghi Đồng Bách Hợp, dù sao ba Đồng trước đây cũng không có bạn bè nào, một người ngốc mất đi, trừ con ruột bên cạnh ông ấy ra cũng không có người nào sẽ thực sự báo thù thay ông ấy, càng không đề cập đến giết người.

Sau khi đi ra khỏi cục cảnh sát, Đỗ Hạ Minh lại đi nói chuyện với Bách Hợp một hồi, lúc ấy Bách Hợp lại bắt cô ta cút, rồi sau đó Đỗ Hạ Minh tìm được mẹ Đồng Bách Hợp và toàn bộ họ hàng thân thích, để mấy người này nhìn chằm chằm Bách Hợp mỗi ngày, mà em trai của mình trong khoảng thời gian này cũng không gặp chuyện không may. Trong lòng Đỗ Hạ Minh càng nghi ngờ hơn, cô ta dựa theo nghi ngờ của mình mà điều tra, tuy cũng không tra được chứng cứ chính xác Bách Hợp thực sự giết người, nhưng cô lại có động cơ giết người, Đỗ Hạ Minh kiên trì điểm này, sau đó tra ra Bộ Quân Hoàn.

Ngay từ đầu cô ta không biết thân phận của Bộ Quân Hoàn, cô ta nhớ kỹ biển số xe của Bộ Quân Hoàn nhưng cũng không tra ra được gì ở trên mạng, ngược lại là dựa vào em trai cô ta Đỗ Hạ Duệ, cô ta mới biết thân phận của Bộ Quân Hoàn, ngay sau đó nhớ tới chủ tịch nước Hoa ban đầu nào đó cũng họ Bộ, sau đó ngay cả ngu dốt cũng đoán ra thân phận của Bộ Quân Hoàn có quan hệ với vị chủ tịch này.

Nếu thân thế Bộ Quân Hoàn thật sự lợi hại như vậy, Bách Hợp lại qua lại với hắn ta, Đỗ Hạ Minh cảm giác dường như mình có thể đoán được Bách Hợp giết người như thế nào rồi. Cô ta cảm thấy sở dĩ mình không tìm ra dấu vết những người chết này để lại cũng vì tất cả những người chết này đều do người phụ nữ bên cạnh Bộ Quân Hoàn mời sát thủ chuyên nghiệp tới làm, nếu không có Bộ Quân Hoàn nhúng tay, nếu Bách Hợp quả thật động thủ nhất định sẽ lưu lại dấu vết, không có khả năng cô ta hoàn toàn không tìm thấy.

Mà Bộ Quân Hoàn nếu quả thật thay Bách Hợp ra tay, như vậy với thân phận của hắn ta, mời sát thủ chuyên nghiệp giết mấy người nhất định là thừa sức. Hơn nữa Đỗ Hạ Minh cũng không ngốc, cô ta hiểu rõ trên đời này có chút quyền thế vẫn cực kỳ tốt, nếu Bộ Quân Hoàn thật có lòng bao che, như vậy đừng nói cô ta không có khả năng tìm ra chứng cớ, cho dù cô ta có thể tìm ra được chứng cớ, chỉ sợ cuối cùng cũng không có ai dám phán Bách Hợp có tội! Nghĩ thông suốt điểm này, Đỗ Hạ Minh một mặt ám chỉ mẹ Đồng Bách Hợp và đám người cô bác cuốn lấy cô, cô ta cảm thấy tách hai người Bộ Quân Hoàn và Bách Hợp ra thì mình có thể bắt đầu tìm đến Bộ Quân Hoàn, cô ta chỉ hi vọng một ngày nào đó Bộ Quân Hoàn có thể bị cô ta thuyết phục, hỗ trợ ra mặt xác nhận Bách Hợp là hung thủ giết người, rồi tống cô vào tù, báo thù cho mấy người Đoạn Tiêu Nhiên chết lúc trước, thuận tiện thay em trai của mình giải quyết nguy hiểm!

Đỗ Hạ Minh quả thực rất thông minh, cô ta đoán ra Bách Hợp là hung thủ, bởi vậy trong khoảng thời gian này cô ta dốc lòng xin trường học cho bảo lưu kết quả, đặt tâm tư lên việc theo dõi Bộ Quân Hoàn, một thời gian ngắn liên tục gặp Bộ Quân Hoàn mấy lần, cũng nói chuyện với hắn ta, nhưng luôn không tìm được cơ hội khuyên hắn ta cùng giúp mình vạch tội Bách Hợp.

“Cô nói hay thật, cứ như tôi có lời muốn nói với cô ấy. Đỗ tiểu thư, tôi chỉ muốn hỏi cô, cô nói muốn mua khối đá kia thì mua khối đá kia, cô trả tiền rồi sao?” Nghe thấy Đỗ Hạ Minh lời ít ý nhiều, cơ thể Bách Hợp hơi dựa vào sau lưng ghế, khuỷu tay phải đặt ở trên thành ghế, nâng lòng bàn tay lên:

“Cô không bỏ tiền ra mua đứt khối đá kia, dựa vào cái gì cô nói muốn khai mở thì khai mở, hiện tại khối đá kia tôi mua!”

Lúc cô nói chuyện, khóe miệng đều lộ ra vẻ khinh miệt cười nhạo, Đỗ Hạ Minh tức giận đến nỗi cả người run lên, cô ta có dự cảm, trong khối đá kia dường như có bí mật. Vừa rồi khi cô ta tiến đến gần các khối đá, trong một vài khối đá truyền ra âm thanh vang vọng thanh thúy, hơn nữa một vài chỗ trên tảng đá ẩn ẩn lộ ra màu sắc khác biệt, đa phần đều là màu xám, trong màu xám để lộ ra chút lục, chỉ có khối đá này vọng ra âm thanh lớn nhất, hơn nữa lớp bao bọc bên trên khối đá lộ ra điểm màu lục. Đỗ Hạ Minh theo bản năng cảm thấy có lẽ mình nên chọn khối đá này, cô ta cảm thấy khối đá kia vô cùng thân thiết, bởi vậy cô ta mới chọn khối đá kia, không nghĩ tới lúc này Bách Hợp lại muốn tới tranh đoạt với cô ta.

Tuy nói ngay từ đầu Đỗ Hạ Minh nói muốn chơi đổ thạch, nhưng kỳ thực cô ta cũng không nghĩ tới dựa vào đổ thạch để kiếm tiền, cô ta chỉ hi vọng Bộ Quân Hoàn chú ý, hi vọng Bộ Quân Hoàn cho cô ta một cơ hội nói chuyện, để cho mình có thể thuyết phục hắn ta. Nhưng mà lúc này, một khi Bách Hợp muốn đoạt khối đá của cô ta, trong lòng Đỗ Hạ Minh lại thấy mất hứng, vốn cô ta và Bách Hợp chỉ vẹn vẹn có vài lần gặp nhau, cô ta thực sự không có ấn tượng tốt về Bách Hợp, hơn nữa sau khi hoài nghi Bách Hợp là hung thủ giết người, em trai của mình bất cứ lúc nào đều có thể bị Bách Hợp uy hiếp an toàn tính mạng, hiện tại Bách Hợp lại đoạt khối đá với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Hạ Minh tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, trừng mắt Bách Hợp nói không ra lời.

“Cô nhìn cái gì? Cái chuyện mua khối đá này có thứ tự trước sau đấy, tôi mua lại trước rồi!” Bách Hợp thấy bộ dạng tức giận không nhẹ của Đỗ Hạ Minh, cười càng thêm đắc ý, khối đá bên này cô không hỏi giá nhưng cũng biết giá cả có lẽ rất cao, tiền trong tay mình cũng không nhiều, cô quay đầu liếc nhìn Bộ Quân Hoàn: “Thanh toán tiền giúp tôi.”

Đây là lần đầu tiên cô mở miệng tìm Bộ Quân Hoàn muốn cái gì, Bộ Quân Hoàn nhẹ gật đầu, khối đá Đỗ Hạ Minh chọn trúng kia thoáng cái rơi vào tay Bách Hợp.

Trong tim Đỗ Hạ Minh kìm nén muốn phun máu, đây rõ ràng là đồ vật cô ta nhìn trúng, bây giờ lại cứ thế bị Bách Hợp đoạt đi, quả thực mua đồ có thứ tự đến trước hay sau là đúng, cô ta vừa rồi sốt ruột sau đó không trả tiền. Thấy Bộ Quân Hoàn để cho người ta đưa Bách Hợp đi quẹt thẻ, trong lòng Đỗ Hạ Minh có chút khinh thường loại phụ nữ dựa vào đàn ông như vậy, lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ta lại chuẩn bị tự mình chọn một tảng đá trước thanh toán tiền, miễn cho Bách Hợp một lát lại đoạt đồ của mình. Khối đá kia được người ta ôm đi, sư phó khai mở khối đá đi xuống một đao, tất cả mọi người ngược lại hít một ngụm khí lạnh.

“Oa! Gặp lục rồi!”

Trong đám người có người kinh hô lên tiếng, giọng nói kích động có chút run rẩy. Đỗ Hạ Minh cũng không hiểu cái gì là gặp lục, chỉ theo bản năng quay đầu nhìn thì bắt gặp tay của sư phó khai mở đá cũng run lên, người xung quanh nghị luận nhao nhao, đều đang nói lần này Bách Hợp có thể phát đạt.