Chương 896: Hành Trình Cáo Biệt Cuối Cùng 11

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

Bách Hợp nâng cây đuốc lên soi thử, bên ngoài hòm đá vốn cụt đường vì hòm đá này được bố trí trên chỗ vách cao. Bên ngoài hòm là một vùng lòng núi rộng lớn, không gian từa tựa như một cái bát úp, từ trên cao thòng xuống vô số sợi xích sắt, cuối mỗi sợi xích sắt đều treo một bộ xương trắng hếu, khiến nơi này nhìn càng thêm khủng bố. Phía dưới sâu âm khí cuồn cuộn, oán khí chất chứa dày đặc, sau ngàn năm không chỉ không tan, trái lại còn thêm nồng nặc, giống như đã hoá thành thực thể, tạo ra một lớp sương đen ngăn cản ánh mắt. Cô suy nghĩ chút, rồi cầm cây đuốc xương trên tay mình ném xuống dưới, trong lúc ngọn lửa rơi xuống dưới, thắp sáng nửa khu bụng núi này, Bách Hợp lờ mờ có thể thấy bên dưới là một cái ao hình trăng khuyết rất lớn, nền đất ở giữa có một cái giếng, toả ra bầu không khí quỷ dị mà âm trầm.

Chuyện đã đến nước này, dù có quay lại hòm đá cũng không có đường ra khác, Bách Hợp không nghĩ nữa, nhắm chuẩn một sợi xích liền tung người nhảy vọt tới, duỗi tay bắt lấy, sợi xích vốn bất động bị va chạm bắt đầu cọt kẹt, cọt kẹt lay động trong không trung, cọ vào nhau phát ra những tiếng khó nghe.

“Ây, cô nhảy đi, thế còn tôi thì sao?”

Tôn Dương còn đứng trong hòm đá, thấy Bách Hợp chạy đi liền cuống quýt, hắn nâng đuốc lên, thò mặt ra ở chỗ miệng hang, gấp muốn khóc, bộ dạng y như con kiến đang bò trong chảo nóng, hắn xem hành vi của Bách Hợp, liếm môi, mấy lần đã chực nhảy theo, nhưng coi bộ vẫn là không dám.

“Cô tới giúp tôi một chút đi mà!”

Hắn duỗi tay về phía Bách Hợp, Bách Hợp chỉ nhìn hắn một cái rồi thản nhiên quay mặt đi. Gã Tôn Dương này vừa rồi đã sinh thứ tà niệm gì trong lòng? Nếu không nhờ cô có thực lực tại thân, doạ hắn sợ đến không dám làm loạn, đổi thành người khác, không chỉ là chết ở nơi này, hơn nữa còn phải ăn đủ thiệt thòi với hắn. Loại người này, Bách Hợp thấy không đáng lãng phí thể lực để mà cứu.

Nhờ ánh sáng từ cây đuốc trên tay Tôn Dương, Bách Hợp chỉ cần nắm chặt xích sắt rồi đảo mắt nhìn quanh. Trong lòng núi khum khum như cái bát úp này không thiếu những sợi xích sắt như vậy, bên dưới đều treo các bộ xương trắng lơ lửng, đếm sơ sơ cũng phải hơn trăm, cuối mỗi sợi xích đều là một cặp móc câu hình dáng dữ dằn, xuyên qua hai lòng bàn chân của bộ xương để treo chúng lên. Bách Hợp nhìn mà liên tưởng đến cảnh lò mổ treo xác lợn nguyên con lên móc. Hầu hết các bộ xương đều giữ ở trạng thái khá hoàn chỉnh, nhưng do Bách Hợp nhảy lên một sợi xích sắt, dây xích lay động kêu cọt kẹt, dẫn tới bộ xương bị nóc treo móc lên cũng bắt đầu lay động nhẹ, phát ra những tiếng kêu cùm cụp.

Vốn những bộ xương này đã có ngàn năm tuổi, trước kia yên lặng bất động thì không sao, lúc này dù chỉ chịu một lực tác động khá nhẹ, cũng rất nhanh chóng rã rời, lớp tro trên xương cốt trong khi va chạm rơi như mưa phùn, Bách Hợp cũng chỉ nhìn lướt qua mấy thứ này, sau đó lại quay đầu về quan sát vách đá.

Vừa rồi, cô từ trong vách đá chui ra, bên ngoài nhìn đâu cũng chỉ thấy vách đá tương tự, cho nên có thể đoán, bên trong vách đá kia là một dãy các hòm đá tương tự. Không hiểu ngôi mộ này rốt cục là chôn ai, không chỉ giết nhiều người như vậy chôn cùng, còn sinh ra nhiều loại tại vạ như vậy.

Bằng vào pháp lực hiện giờ cô còn dự trữ được, có thể phóng độ 7, 8 cái ngũ lôi chú. Nếu phía sau vách đá bố trí đều là những hòm đá kích thước như nhau, vậy thì cũng phải có hơn trăm cái hòm đá, cô không đủ sức tìm ra tất cả những hòm đá có người và cứu cho hết được, cho nên đành xem ở vận khí, nếu sau khi đánh vỡ độ bảy, tám chỗ trên vách đá, tìm được bao nhiêu người thì tính là bấy nhiêu, nếu đập bảy tám cái vách ra mà còn bỏ sót mất ai, vậy chỉ có thể trách những người đó định mệnh đã có sẵn một kiếp nạn thế này, liền để họ ở lại ngủ cùng với đám tiền bối đã chết từ ngàn năm trước vậy.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp lại xem chuẩn một vị trí vách đá, bắt đầu vận khí đung đưa xích sắt, muốn nhờ nó đưa mình tới vị trí thích hợp để nhảy sang bám ở sợi xích treo gần vách nhất.

Tôn Dương ban đầu nhìn động tác của Bách Hợp, tưởng rằng cô định quay lại giúp mình, liền tăng thêm can đảm thò tay ra ngoài chờ cô tới kéo, nhưng ngay sau đó hắn liền nhận ra chỗ nào không đúng, Bách Hợp đang dao động dây xích theo phương trái phải, mà nếu muốn đến chỗ hắn thì phải theo hướng trước sau mới đúng. Hắn vừa mới có dự cảm không tốt, Bách Hợp đã chuyển sang tư thế nhảy đi. Hắn cuống lên kêu gọi:

“Ây, cô đang làm gì thế, mau tới đón tôi chứ!”

Vách đá đã được đánh thủng sẵn, nếu hắn ta có gan thì tự mình nhảy ra là tốt nhất, còn đã không có gan thì … ở nơi thế này, người ta giúp được hắn một lần đã là tốt, ai có thể giúp hắn lần thứ hai? Chưa kể, xét tới việc trước đó hắn từng có suy nghĩ bẩn thỉu kia, Bách Hợp không bóp gãy cổ hắn tại chỗ, tất nhiên cũng không phải vì nhân từ nương tay, mà chỉ vì không muốn tự mình đi lãng phí thể lực. Lúc này, cô bỏ ngoài tai những lời hô hoán của Tôn Dương, thân thể linh hoạt khéo léo như một con khỉ nhảy tới chỗ sợi dây xích gần vách đá. Nắm thật chắc dây xích, cô khống chế thân thể dao động theo hướng trước sau nhắm về phía vách đá, động tác của cô khiến bộ xương móc trên dây xích rơi xuống rào rào. Bách Hợp thấy mình đã đánh đu được tới vị trí rất gần vách đá liền co chân, thử đạp thật mạnh vào vách đá.

Cô liên tục đạp năm sáu cái, cũng không thấy bên trong vách đá truyền tới hồi âm. Giả như cô hô hoán, kêu gọi, âm thanh không nhất thiết có thể truyền vào bên trong, nhưng vách đá bị đạp mạnh thì người ở bên trong nhất định nghe được vài động tĩnh. Lúc này đạp năm sáu cái mà không nghe thấy đáp lại, vậy có thể bên trong không có người sống, cũng có thể là có người nhưng còn hôn mê chưa tỉnh, lại có thể đã tỉnh nhưng vì đề phòng, lo sợ không dám hồi âm. Bất kể lý do là gì, Bách Hợp tự nhiên không ở đó mãi để lãng phí thể lực, cô lập tức nhảy sang sợi dây xích kế tiếp, lần này, sau khi đạp mạnh vách đá, cô nghe thấy bên trong vọng ra tiếng va đập mạnh vào vách đá tương tự.

Trong tiếng chửi rủa tê tâm liệt phế của Tôn Dương, Bách Hợp giơ tay, vận ngũ lôi chú nhắm vào vách đá vừa truyền tới hồi âm oanh kích tới.

Một tiếng “OÀNH” cực lớn vang lên, cả khu lòng núi cũng rung lên mấy bận, sợi xích Bách Hợp đang nắm chặt trong tay cũng có chút run rẩy, vách núi bị đập thành một miệng hang, rất nhiều đá vụn và bùn đất lộp cộp rơi xuống. Sau khi tro bụi tan đi, bên trong truyền tới tiếng ho khan. Bách Hợp nhân lúc dây xích đu đưa tới gần vách đá liền gọi vào một câu:

“Thừa dịp dây xích bay tới gần thì bắt lấy!” Sau đó, mặc kệ người ở bên trong có nghe thấy cô kêu gọi hay không, cô lập tức đổi sang bắt lấy một sợi xích khác gần nhất, lại theo trình tự thăm dò thử, đánh ngũ lôi chú, liên tiếp đập ra bảy cái miệng hang, chỉ trừ một cái hang đập ra lại không thấy có người, sáu miệng hang khác đều thấy có người xuất hiện. Vận khí của Bách Hợp vẫn là không sai, khi cô đập ra miệng hang cuối cùng thì nghe được tiếng ho khan quen thuộc của ông già họ Đường, khiến cô âm thầm thở phào một tiếng.

Theo nội dung câu chuyện, Vân Bách Hợp nợ Đường Toàn rất nhiều. Ông già này tuy vẻ ngoài nghiêm khắc, nhưng trên đường luôn chiếu cố cho cô ấy, thậm chí, vì cứu Vân Mẫn, ông đã cùng cô ấy đi vào cổ mộ này. Nếu một chuyến đi này, Bách Hợp không thể đem Đường Toàn ra ngoài lành lặn, cho dù cô có bình an thoát được khỏi đây, lại cứu được Vân Mẫn về, sợ rằng đối với nguyên chủ mà nói, kết quả như vậy vẫn là có điều tiếc nuối.

Vốn khi đập đến cửa hang thứ bảy, vẫn chưa nghe thấy tiếng Đường Toàn, Bách Hợp còn suy nghĩ, chi bằng mình tìm kiếm một chỗ sơn động ngồi thiền nghỉ ngơi một hồi, bù đủ linh lực lại thử đập thêm mấy cửa hang nữa, tới khi tìm được Đường Toàn mới thôi. Làm như vậy, cô sẽ phải ở đây trì hoãn thời gian. Lòng núi này âm khí nặng nề, người chết quá nhiều, oán khí dày đặc, thậm chí, khối oán khí này đã ngưng tụ đến mức biến thành thực thể, nơi này nhất định phải có vật đại hung, linh lực không đủ mà trì hoãn ở đây là quá nguy hiểm, nếu không vì vạn bất đắc dĩ, cô chỉ muốn nhanh chân chạy lấy người. Giờ đã tìm được Đường Toàn, vậy cô không cần ở lại lâu hơn. Cảm giác căng như dây đàn trong lòng Bách Hợp thoáng chùng xuống một chút.

“Thầy Đường, mới rồi là chuyện gì?” Giọng nói có phần kinh hoàng, thất thố của bà Văn vang lên. Trải nghiệm kinh hoàng từ lúc tiến vào cổ mộ đến giờ khiến bà ta có phần cảm giác chim sợ cành cong, một chút động tĩnh cũng có thể khiến bà ta nơm nớp nửa ngày, sau đó, lại đến tiếng ông Văn vang lên:

“Vách đá này, sao tự dưng lại vỡ tung ra nhỉ?”

Nghe thấy giọng của cặp vợ chồng này, chân mày Bách Hợp thoáng cái liền nhíu lại. Hai người này đúng là mệnh chưa đến lúc tuyệt, vốn đập bảy miệng hang vẫn chưa thấy tung tích bọn họ, còn tưởng hai người này đều sẽ bị nhốt chết trong hòm đá, không ngờ vận khí của cả hai còn quá tốt, cùng rơi vào một chỗ với Đường Toàn.

Bách Hợp có điều không biết, ông Văn, bà Văn này đều là người rất có ánh mắt, biết trong nhóm người này, Đường Toàn là người có thực lực mạnh nhất, bản lãnh lớn nhất. Lúc trước, Đường Toàn và Bách Hợp ở lại đoạn hậu, cùng con giao xà giằng co mà không chết, trong lòng hai vợ chồng đều cho đây là nhờ công lao của Đường Toàn, do đó càng sinh ra cảm giác ỷ lại, từ lúc ở trên cái đài cao chỗ có cây cầu treo bằng xích sắt, hai người đã âm thầm trao đổi kỹ, quyết định là suốt một đường đi tới, nhất định phải theo sát bên cạnh Đường Toàn. Lúc qua cầu, hai người đã bám chặt Đường Toàn, lúc xếp hàng đi lên đoạn đèo trên vách đá, cũng là người trước người sau kẹp Đường Toàn vào giữa. Khi có người động chạm cơ quan, hai người rơi vào hòm đá, đương nhiên cũng cùng Đường Toàn rơi chung vào một chỗ. Khi Bách Hợp đập hòm đá, ba người vốn ở cùng nhau, tất nhiên cũng cùng được cứu.

“Sư bá, sư bá ra ngoài trước đã, xuống dưới kia lại nói.” Cứ treo mình lơ lửng trên không mãi tất nhiên là không thoả đáng, huống chi Bách Hợp còn muốn tìm một nơi thích hợp để nghỉ ngơi, sẵn tiện khôi phục lại linh lực trên người. Cô nhảy sang bám một sợi xích khác, nhường sợi xích này cho ba người Đường Toàn. Đường Toàn ở bên trong đáp ứng một tiếng, Bách Hợp liền theo dây xích tuột xuống trước, những người trên vách đá có dây xích đang dao động Bách Hợp để lại tiếp ứng, có người nổi lên dũng khí thử bắt lấy dây xích, cũng bắt đầu lần mò tuột xuống.

Mỗi sợi xích này dài chừng mười trượng, bên dưới cách mặt đất chừng hai trượng. Dưới sàn do động tác của Bách Hợp khi nãy, giờ vung vãi đầy xương người. Sau khi Bách Hợp nhảy xuống, nhân dịp những người khác còn đang loay hoay với mấy sợi xích, cô bèn tranh thủ thời gian làm thêm vài động tác luyện thể thuật dẫn linh khí nhập thân, sau đó lại dẫn linh lực trong cơ thể vận động, đến khi linh lực khôi phục độ một phần ba, những người ở trên kia mới lục tục hạ xuống tới.