Chương 1112: Hoàng quý phi bị phế (2)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nhũ mẫu của Lương Mộ Bắc là Chân thị, năm nay hai mươi lăm, vóc người đầy đặn mặn mà, lúc này trên người còn mặc cung trang màu hồng, thân thể run rẩy quỳ xuống trước mặt Bách Hợp, trán chạm đất, ngoan ngoãn an tĩnh như một con chim cút.

Bách Hợp ngồi dựa trên giường, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Chân thị, trên mặt còn mang tái nhợt sau khi mất con, không thoa phấn trang điểm, thậm chí ngay cả tóc cung không búi lên, không phải là Hoàng quý phi ngày thường ung dung cao cao tại thượng, lúc này Bách Hợp trong yên tĩnh mang theo mấy phần yếu ớt của người mẹ, mấy lọn tóc rũ xuống trước ngực, cooi mắt hắc bạch phân minh nhìn đến tim Chân thị đập nhanh loạn nhịp.

“Nương nương…” Trong điện yên tĩnh thật lâu, càng không ai mở miệng nói chuyện, càng có loại nặng nề trước khi bão táp tới, cung nhân nội thị trong cung Hàm Phúc của Hoàng quý phi đều không dám thở mạnh, Chân thị quỳ sụp xuống đất, trong lòng giống như treo một tảng đá lớn, tâm thần không yên, hôm nay đã đến giữa tháng mười một trời đông giá rét, nhưng lưng của Chân thị lại ướt đẫm mồ hôi lạnh, tóc trên trán đều bị mồ hôi thấm ướt, cả người như mới được vớt lên khỏi nước. Cái loại không khí ngột ngạt tiêu điều này khiến cho nàng ta không thể chịu nổi, rốt cuộc không nhịn được mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Lúc Chân thị nói chuyện, giọng nói kiều kiều khiếp khiếp, giống như một con hoang oanh bị hoảng sợ, dễ nghe động lòng người. Trong điện quá yên tĩnh, mọi người giống như cũng có thể nghe được tiếng tim đập của mình, một đám cung nhân trong nội điện cung Hàm Phúc rộng lớn đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lúc tiếng nói của Chân thị đột nhiên vang lên, liền lộ ra trống vắng mà lạnh lùng, chính nàng ta khi nói chuyện cũng cảm thấy giọng nói hơi kỳ quái, muốn ho khan hai tiếng, nhưng lại không dám mất dáng vẻ.

Có lẽ là kêu Bách Hợp nhiều lần, lá gan của nàng ta cũng dần dần lớn hơn một chút, tựa như đập nội dìm thuyền, trán chạm đất, cung kính nói: “Lần này nô tỳ chăm sóc Đại hoàng tử không chu toàn, nô tỳ tự biết tội đáng chết vạn lần, cầu nương nương giáng tội.”

Ánh mắt Bách Hợp rốt cuộc rơi xuống người Chân thị, chắc nàng ta cảm thấy nên thân thể kia càng trở nên cứng ngắc. Một hồi lâu sau, giọng nói du dương của Bách Hợp mới vang lên trong cung điện: “Mẹ ngươi là hạ nhân trong Chu phủ, hầu hạ ở nhị phòng, bởi vì nhị di nãi nãi (bà dì hai) ban cho ân điển, nên đã hứa gả cho quản sự trên thôn trang.”

Chân thị không biết Bách Hợp đột nhiên nhắc tới xuất thân lai lịch của mình là có ý gì, nhưng thân thể lại càng trở nên cứng ngắc, trong lòng nàng ta cực kỳ căng thẳng, hết lần này tới lần khác tay chân lại không ngừng phát run, nàng ta cũng có thể cảm giác được từng đợt từng đợt mồ hôi lạnh trào ra trong lỗ chân lông trên lưng, môi miệng nàng ta khô chát dị thường, nhưng hết lần này tới lần khác không thể kéo miệng ra nói chuyện, cổ họng như bị cát mài qua, hồi lâu sau, nàng ta mới phục hồi tinh thần lại, cứng ngắc gật đầu: “Nương nương nói đúng, đều là ân điển mà Chu gia ban cho.”

“Sau khi kết hôn, cha mẹ ngươi chỉ có duy nhất một đứa con gái là ngươi, sau khi trưởng thành gả cho trưởng tử của Tôn quản sự làm thê, sau khi cưới vẫn không có tin vui, đến sáu năm sau, sinh ra một đứa con gái, đặt tên là Thụy Châu, đúng không?” Những tư liệu này của Chân thị, đều là trong lúc Bách Hợp tiếp nhân trí nhớ mà nhớ được. Khi nàng nhắc tới con gái Thụy Châu của Chân thị, sắc mặt Chân thị đại biến, trong giọng nói lộ ra tiếng khóc, liều mạng dập đầu: “Nương, nương nương nói đúng, nhưng nương nương, chuyện này không liên quan đến nhà chồng và con gái của nô tỳ, cầu nương nương khai ân, cầu nương nương khai ân.”

Bách Hợp cũng không để ý nàng ta, lại nói tiếp: “Chính bởi vì cha mẹ già trẻ của ngươi đều là hạ nhân của Chu gia, cho nên lúc Bản cung mang thai, chọn nhũ mẫu, mới chọn ngươi vào cung.” Ban đầu vì chọn nhũ mẫu cho Lương Mộ Bắc, Chu gia và Chu Bách Hợp đã từng trải qua mấy phen trùng trùng suy tính, suy cho cùng trừ Lương Mộ Bắc ra, đương kim Vĩnh Minh đế không còn đứa con nào khác nữa, sự tồn tại của Lương Mộ Bắc liền liên quan đến vinh nhục của Chu gia. Trong cung sinh tồn cực kỳ khó khăn, lúc Chu Bách Hợp gả cho Vĩnh Minh đế, hắn ta vẫn chỉ là Thái tử, cũng chưa đăng vị làm Đế, nhưng trong hậu cung đã tranh đấu không ngừng, Chu Bách Hợp cũng không tránh được bị cuốn vào trong những thủ đoạn bẩn thỉu này mấy phen, nàng ấy từng tự làm dơ tay mình, đồng thời cũng từng bị người khác ám hại, chịu không ít đau khổ mới giữ được đứa con trai Lương Mộ Bắc này, trân quý đứa con trai này như tròng mắt vậy.

Ban đầu lúc chọn nhũ mẫu cho con trai, Chu Bách Hợp cũng rất dụng tâm, suy cho cùng nhũ mẫu là phải chăm sóc Lương Mộ Bắc, vì phòng ngừa nhũ mẫu ám hại con trai mình, đầu tiên phải chọn chính là người có thể tin của người tin tưởng nhất, nàng ấy tin tưởng nhất, tất nhiên là nhà mẹ đẻ của mình, vì vậy lúc mẹ của Chu Bách Hợp là Chu phu nhân dẫn một số người vào cung, nói là nhũ mẫu đã chuẩn bị sẵn cho nàng ấy, Chu Bách Hợp vẫn luôn hết sức tin tưởng nhóm người này.

“Nương nương…” Chân thị nghe được những lời này của Bách Hợp, trong lòng càng sợ. Bách Hợp không đánh mắng nàng ta, cũng không định mở miệng liền hạ lệnh lấy mạng nàng ta, điều này khiến cho cả người Chân thị lại càng phát run, nàng ta hiểu rõ biết rõ cách làm người của Chu Bách Hợp, bề ngoài thanh nhã đoan trang, kỳ thật thủ đoạn hơn người, hôm nay con trai độc nhất của nàng ấy là Lương Mộ Bắc bị người khác mưu hại giết chết, cái này không khác nào là móc tim của Hoàng quý phi, vậy mà nàng ấy không chỉ không nổi giận, lúc này còn tốt hơn giống như hết sức tỉnh táo, loại tương phản này, càng làm cho sắc mặt Chân thị xanh mét, sợ đến hận không thể co lại thành một cuộn len.

Nếu Bách Hợp thật sự mở miệng ban tội chết cho nàng ta, nói không chừng Chân thị ngược lại sẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng hết lần này tới lần khác cũng bởi vì Bách Hợp không làm gì cả, cái loại đè nén trước bão táp này, mới càng làm cho lòng người hoảng loạn.

“Bản cung hết sức tin tưởng ngươi, nhưng ngươi lại phụ lòng tin của Bản cung, Mộ Bắc chết trong lúc ngươi trông nom.” Bách Hợp nói đến đây, Chân thị rốt cuộc không nén được nỗi sợ trong lòng, ngã quỵ xuống vội vã bò lên mấy bước, tiếng khóc run run, vô thức nói: “Nô tỳ tội đáng chết vạn lần, nô tỳ tội đáng chết vạn lần, cầu nương nương đừng họa cập cha mẹ, trượng phu và con gái của nô tỳ, nô tỳ nguyện ý chịu chết.”

Nàng ta nói xong, đầu đập lên sàn vang lên ‘Bịch bịch’, không bao lâu, trên sàn liền xuất hiện một vết máu, Chân thị lại như không cảm thấy đau, trong miệng vẫn còn liên tục hô: “Nô tỳ tội đáng chết vạn lần, cầu nương nương khai ân.”

“Ngươi chết có ích gì? Mộ Bắc của Bản cung có thể sống lại sao?” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, vuốt lại vạt áo cũng không nhăn trước ngực: “Người người đều nói tội đáng chết vạn lần, nhưng nào có thể chết tới vạn lần? Nếu dùng cái chết của ngươi, có thể đổi lấy Mộ Bắc của Bản cung sống lại, ngươi chết liền chết đi.” Nói xong, Bách Hợp dừng một chút, dần dần ngồi thẳng lên: “Nhưng Mộ Bắc của Bản cung có thể sống lại sao?” Nàng càng nói về sau, giọng càng tăng cao, giọng nói cũng dần dần trở nên sắc bén: “Nó vẫn còn nằm ở đó! Ngươi đi xem chưa?”

Ban đầu Bách Hợp dịu dịu dàng dàng, nhưng lúc này hỏi Chân thị, giọng liền ác liệt, cả người Chân thị càng run rẩy dữ dội hơn, hàm răng kia cũng vang lên ‘Lạch cạch’, bởi vì khóc, mũi nàng ta vô thức phát ra tiếng, sợ đến ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám nói.

“Thôi, người chết không thể sống lại, lúc này Bản cung nổi giận với ngươi thì cũng không có ích gì.” Chân thị nghe vậy, nhất thời ngược lại hơi sửng sốt, thậm chí vì quá giật mình, nàng còn tỏ ra chút thất thố, nàng ta ngẩng đầu lên, ngây ngẩn nhìn chằm chằm Bách Hợp, lại thấy Bách Hợp lạnh lùng nhìn nàng ta, trong mắt Bách Hợp không thấy nửa giọt nước mắt, nhưng cũng không có chút độ ấm nào, trông nàng thật sự không giống như một người mẹ mới mất con, mà ngược lại Chân thị lại là hai mắt ngấn lệ mờ mịt, mặt đầy chật vật.

“Con gái ngươi chưa đủ ba tuổi, chỉ lớn hơn Mộ Bắc của Bản cung mấy tháng, Mộ Bắc còn nhỏ, đi một mình trên đường hoàng tuyền không khỏi quá tịch mịch, dù sao bên người cũng phải có người bầu bạn hầu hạ.” Lúc Chân thị vừa nghe thấy Bách Hợp nhắc tới con gái nhỏ của mình, thì trong lòng đã dâng lên một cổ dự cảm xấu, lúc này nghe được lời này của Bách Hợp, liền sợ đến hồn phi phách tán, thân thể lập tức nhũn ra, tê liệt trên mặt đất, run rẩy không phát ra tiếng.

“Bản cung làm chủ, bên cạnh nơi Mộ Bắc yên nghỉ, chừa cho con bé một chỗ, để con bé làm bạn mãi mãi với Mộ Bắc của Bản cung!” Lời này của Bách Hợp vừa thốt ra, Chân thị khóc lớn ra tiếng: “Nương nương, nương nương tha mạng, nương nương khai ân.”

Chân thị là bởi vì sinh con vô cùng trễ, đến hai mươi mốt tuổi mới mang thai, sinh ra một cô nương, tuy nói cũng không phải là con trai, nhưng bởi vì khuê nữ này tới không dễ, trượng phu lại không biết tiến tới, ngại nàng ta sinh là con gái, không thích Thụy Châu mọi mặt. Lúc Thụy Châu ra đời, trượng phu còn đánh bạc thiếu nợ không ít ở bên ngoài, nói là không nuôi con gái, muốn đem vứt.

Chính vì nguyên nhân này, Chân thị càng cảm thấy có lỗi với con gái, yêu con bé tận xương, đặt tên cho con bé là Thuy Châu, thương yêu đến hận không thể nâng ở trong lòng, cuối cùng càng là vì con gái, mà tranh thủ vào cung, làm nhũ mẫu của con trai Chu Bách Hợp lúc đó vẫn còn là Thái tử phi, bạc kiếm được đều gửi về nhà, chỉ mong trượng phu có thể niệm tình vợ chồng mà đối xử với con gái tốt hơn.

Thường ngày Chân thị không nỡ ăn uống, vật phẩm mà Chu Bách Hợp ban thưởng, nàng ta đều nhờ người đưa toàn bộ về nhà, chỉ hận không thể nuôi con gái mình kim quý như châu như ngọc. Giờ xảy ra chuyện, Chân thị không sợ mình chết, suy cho cùng nàng ta đã chăm sóc Đại hoàng tử được hai năm, vật phẩm được ban thưởng và bạc, sớm đã đủ cha mẹ và nhà chồng sống thoải mái cả đời rồi, dù Thụy Châu của nàng ta không có mẹ, thì Tôn gia cũng có tiền nuôi lớn con bé thật tốt. Nhưng bây giờ Bách Hợp lại nói giết con gái nàng ta, đây quả thật còn khiến Chân thị đau hơn cả khoét thịt trong tim, lập tức khiến Chân thị nổi điên: “Nương nương, không thể, không thể, nương nương…”

Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, “Không thể? Mộ Bắc của Bản cung bị giết, tính mạng của con gái ngươi liền trân quý? Ngươi chăm sóc Đại hoàng tử không chu toàn, để nó bị hại ở trong tay người gian ác, nay Bản cung cho con gái ngươi một ân điển, ngươi còn không muốn nhận?”

Chân thị nghe vậy, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, giùng giằng muốn bò đến gần, nhưng Họa Ý đứng ở bên cạnh thấy rõ ràng, nơi nào có thể cho phép nàng ta bò đến bên người Bách Hợp, lôi kéo Bách Hợp chứ, vì vậy Chân thị vừa nhúc nhích, liền có hai ma ma cao lớn vạm vỡ đè lại, khiến cho nàng ta không thể động đậy, vậy mà nàng vẫn còn kêu la: “Nương nương tha mạng, việc một người làm một người chịu, nô tỳ chăm sóc Đại hoàng tử không chu toàn, nô tỳ có tội, nhưng con gái của nô tỳ vẫn còn rất nhỏ, cũng không hiểu được những thứ này, nếu nương nương muốn ban tội chết cho nô tỳ, nô tỳ cam nguyện nhận phạt, cầu nương nương khai ân, cầu nương nương niệm tình nhà nô tỳ nhiều đời trung thành cảnh cảnh với Chu gia, tha con gái của nô tỳ một mạng!” Chân thị quả thật yêu con gái, lúc này vì cầu tha cho con gái, ngay cả mạng, nàng ta cũng không để ý, lúc này nghe thấy Bách Hợp muốn xử tử con gái của nàng ta, dưới tâm tình kích động, hai ma ma cũng suýt nữa không giữ được nàng ta, gương mặt nàng ta căng đến đỏ bừng, tóc tai rối bời, mồ hôi hột trên trán chảy xuống từng trận từng trận.

Chỉ là nhìn bộ dáng này của nàng ta, trong lòng Bách Hợp lại không hề đồng tình: “Ngươi và cha mẹ già trẻ của ngươi chính là hạ nhân của Chu thị, trung thành cảnh cảnh với Chu gia, ban đầu Bản cung yên tâm giao Mộ Bắc cho ngươi, cũng là bởi vì nguyên nhân này, đáng tiếc cha mẹ ngươi trung thành, lại nuôi ra một con chó cắn chủ như ngươi!”

Thốt ra lời này, Chân thị đã sợ đến tay chân xụi lơ, cũng không giãy giụa được nữa.

Trong nội dung cốt truyện, Chu Bách Hợp thống khổ vì con trai chết, không đành lòng điều tra kỹ, chỉ bắt lấy Hiền phi Quách thị để báo cáo, hận nàng ta cùng với hận Lục thái hậu, ban đầu ngoại trừ vội vã xử tử Chân thị ra, thì Chu Bách Hợp cũng không có điều tra cặn kẽ, chuyện này liền thành một vết thương cũ, vĩnh viễn ở lại trong lòng nàng ấy, không sờ được cũng không dám chạm vào. Nhưng giờ Bách Hợp suy nghĩ một chút, lại phát hiện điểm khác thường trong đó.

Lương Mộ Bắc chỉ mới hơn hai tuổi, tuy nói trời sinh thông tuệ, nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ, nếu không có ai nhắc tới, thì sao cậu bé lại có thể đòi đến cung của Lục thái hậu? Quan trọng nhất chính là, bởi vì Lương Mộ Bắc được Chu Bách Hợp nuông chiều vô cùng, người trong cung Hàm Phúc đều xem cậu bé thành châu ngọc, nhẹ nâng nhẹ đặt, ngày thường ngay cả để chính cậu bé xuống đất đi bộ cũng không nở, thì sao cậu bé lại đột nhiên tự rót xuống hồ trong Ngự hoa viên? Lúc ấy Chân thị ở đâu?

Nói muốn đến cung của Thái hậu, cùng với Chân thị có chuyện bị dời đi lực chú ý, trên thực tế đều là lời nói một phía của nàng ta, trong đó khẳng định còn có chuyện khác phát sinh, Bách Hợp nhân lúc Họa Ý kêu người dẫn Chân thị tới, đã tra xét một chút tư liệu của nàng ta, lúc này lấy con gái của nàng ta ra uy hiếp nàng ta, đầu tiên là khiến nàng ta sợ đến mất hết hồn vía, lại dẫn dắt lời nói của nàng ta, lúc này quả nhiên liền thấy manh mối.

Chân thị nghe được lời này của Bách Hợp, gương mặt vốn đã căng thẳng đến đỏ bừng lập tức trở nên trắng bệch, môi nàng ta run rẩy, trong miệng không phun ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ liều mạng lắc đầu, nhưng hết lần này tới lần khác không há miệng nổi.

“Vô duyên vô cớ, tại sao Mộ Bắc của Bản cung lại đột nhiên đòi đến cung của Thái hậu?”

Bách Hợp nhìn Chân thị chằm chằm, tim Chân thị đập cực nhanh, cắn môi: “Là, là, là Thái hậu mọi ngày thương yêu Đại hoàng tử…”

“Mỗi, mỗi lần gặp được Đại hoàng tử, luôn lấy trái cây dỗ, Đại hoàng tử thích ngài ấy, nên mới đòi đi gặp Thái hậu nương nương…” Trong cung Hàm Phúc yên tĩnh, tiếng khóc thê lương của Chân thị vang vọng trong cung điện, nghe vào trong tai cực kỳ khủng khiếp. Bách Hợp nhìn nàng ta chằm chằm đầy lạnh lùng, nước mắt trên mặt nàng ta giăng khắp nơi, như tụ thành từng dòng suối nhỏ, nhưng biểu tình của Bách Hợp vẫn không có chút nào mềm đi, Chân thị nói nói, thấy Bách Hợp không tin, ánh mắt liền dần dần trở nên cực kỳ hoảng loạn.

“Trẻ con thích trái cây điểm tâm, lời này Bản cung tin.” Cô gật đầu một cái, Chân thị vừa nghe cô nói như vậy, ánh mắt liền sáng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần vui mừng, nhưng một khắc sau, Bách Hợp lại nói tiếp: “Nhưng trẻ con hay quên, hôm nay lấy được ở đâu, nếu không có người lớn nhắc tới, sợ rằng vừa quay đầu liền đã quên rồi!” Nói đến đây, Bách Hợp cười lạnh: “Đến nước này, ngươi còn dám ăn nói bậy bạ lừa gạt Bản cung. Chân thị, Bản cung cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi nói thật, Bản cung ban cho ngươi tội chết, tội chết của cha mẹ, con gái và gia đình bên chồng của ngươi có thể được miễn, nhưng tội sống khó tha. Nếu ngươi vẫn khăng khăng làm theo ý mình, nhất quyết muốn lấy lời này lừa gạt Bản cung, một nhà già trẻ các ngươi, Bản cung sẽ làm cho toàn bộ chôn theo Mộ Bắc của Bản cung! Ngươi cũng biết, Bản cung nói được, thì sẽ làm được.”

“Có chút phú quý có thể hưởng dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, lại lấy gì mà hưởng?” Bách Hợp nói xong lời này, trên mặt Chân thị liền hiện lên mấy phần giằng co, nhìn tới đây, Bách Hợp lại mở miệng: “Có chuyện gì, không những quan trọng hơn tính mạng của chính ngươi, mà còn có thể quan trọng hơn cả con gái của ngươi?”

Lời này hiển nhiên đâm trúng chỗ mềm mại nhất nơi đáy lòng Chân thị, nàng ta lập tức xụi lơ xuống, khóc lóc thất thanh: “Nương nương khai ân, nương nương khai ân.” Trong miệng nàng ta tới tới lui lui chỉ có hai câu này, Bách Hợp lại không cảm động chút nào, kêu một lúc lâu, chính Chân thị cũng đã nhìn ra, lúc này cầu xin tha thứ là nửa điểm tác dụng cũng không có, Hoàng quý phi bởi vì cái chết của con trai, đã hận mình thấu xương, nàng ta do dự hồi lâu, mới cắn răng: “Nương nương có thể tha cho con gái của nô tỳ không?”

Lúc trên mặt Chân thị hiện lên vẻ khác thường, thì Bách Hợp cũng đã biết trong chuyện này nhất định có kỳ quặc, chỉ là thấy Chân thị chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, đến trình độ này, còn vọng tưởng muốn nói điều kiện với mình, Bách Hợp không khỏi cười lạnh hai tiếng: “Bản cung cũng không sợ nói cho ngươi, lúc Đại hoàng tử xảy ra chuyện, Bản cung đã sai người cầm thủ dụ xuất cung, lúc này con gái của người đang ở trên đường bị mang vào cung, nếu ngươi còn vọng tưởng muốn kéo dài thời gian, đợi con bé tiến cung rồi, sống chết liền không tùy thuộc vào ngươi nữa, ngươi muốn nói cũng được, không muốn nói cũng được, đến tột cùng chuyện này là do ai làm, trong lòng Bản cung đều biết rõ, hỏi ngươi chỉ là muốn xác định một phen, ngươi muốn vọng tưởng nói điều kiện với Bản cung để kéo dài thời gian, liền nghĩ sai rồi!”

Nguyên chủ bị mất con trai, đến lúc này Chân thị vẫn muốn bảo toàn tính mạng của con gái nàng ta, con gái nàng ta là người, con trai của Chu Bách Hợp liền không phải là người sao?

Chân thị nghe lời này của Bách Hợp, sắc mặt lại càng đại biến, do dự hồi lâu, sau đó nàng ta rốt cuộc cắn răng khóc thành tiếng: “Cầu nương nương tha mạng, nô tỳ khai.” Nàng ta nói xong lời này, cả người như nhũn ra, cũng không có khí lực giãy giụa nữa, đến đây Chân thị mới giống như một quả hạch bị đập vỡ lớp vỏ cứng bên ngoài. Bách Hợp hất cằm ra hiệu cho hai ma ma đang giữ chặt nàng ta, hai ma ma nọ vừa buông lỏng tay, cả người Chân thị liền ngã nằm xuống đất, như một con sâu, không dậy nổi.

“Ba tháng trước, Đại hoàng tử khóc quấy không ngừng, Dương ma ma lại đúng lúc bị bệnh, không thể chăm sóc Đại hoàng tử, cũng chỉ có thể giao hết cho nô tỳ. Vì dỗ Đại hoàng tử, nô tỳ dẫn Đại hoàng tử đến Ngự hoa viên, trùng hợp gặp được Tô Hà nói là thay Thái hậu nương nương đến Thái y thự lấy chút bạc hà để tỉnh thần. Tô Hà thấy Đại hoàng tử, thỉnh an, lại hỏi hai ba câu, có lẽ là trở về có nói với Thái hậu nương nương, nên Thái hậu nương nương liền nhớ đến Đại hoàng tử.” Lục thái hậu còn trẻ tiến cung, mới tiến cung không bao lâu liền thủ tiết, nàng ta đang ở lúc trẻ tuổi thanh xuân, cuộc sống trong cung khó khăn, mặt dù bề ngoài nàng ta là một Thái hậu, nhưng kỳ thật là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa bị giam cầm đến chết ở trong cung này, không có chuyện gì làm, lại cực kỳ yêu thích trẻ nhỏ, nên liền phái người ban thưởng chút trái cây đến chỗ ở của Đại hoàng tử.

Lúc ấy Chân thị cũng biết Chu Bách Hợp cực kỳ coi trọng Lương Mộ Bắc, bảo vệ đến một giọt nước cũng không lọt, Chân thị sợ mình chưa được Hoàng quý phi đồng ý liền dẫn Đại hoàng tử ra ngoài sẽ bị Chu Bách Hợp trách tội, vì vậy chuyện này nào dám nói. Lúc Thái hậu đưa trái cây tới, nàng ta cũng không dám cho Đại hoàng tử ăn, mình lại càng không dám ăn, liền sợ ra chút không may, vì vậy liền ném đi.

Đoạn thời gian đó bởi vì Dương ma ma làm việc chung với nàng ta bị bệnh, nên Đại hoàng tử liền do một mình nàng ta chăm sóc, trong hai ngày đó, Chu Bách Hợp cũng bởi vì gần đây Vĩnh Minh đế mới sủng hạnh Liễu quý nhân mà nổi nóng, chuyện này liền đúng lúc bị bỏ qua như vậy.

Nhưng từ đó về sau, Thái hậu liền giống như luôn tưởng niệm Đại hoàng tử, thỉnh thoảng phái người đưa chút đồ chơi tới, có lúc cũng không phải vật đáng quý gì, chỉ là một ít quần áo của trẻ nhỏ thôi. Một thời gian sau, Chân thị phát hiện nàng ta dường như cũng không có tâm tư nào khác, nên liền dần dần thả lỏng. Cho đến hai tháng trước, Dương ma ma khỏi bệnh, nàng ta được rảnh liền muốn nhờ người mang về cho con gái ít đồ, nhưng hết lần này tới lần khác bị thái giám trong cung làm khó, Tô Hà bên người Thái hậu bắt gặp, liền giúp nàng ta, Chân thị cảm kích, hôm đó liền lặng lẽ đến cung của Thái hậu cảm ơn nàng ta.

Thái hậu thường nói mình còn trẻ phải thủ tiết, cuộc sống trong cung khó khăn, các phi tử của Hoàng thượng lục đục với nhau. Chu Bách Hợp, tuy nói trên danh nghĩa là con dâu của nàng ta, nhưng còn lớn hơn Lục thái hậu một tuổi không nói, hơn nữa bởi vì ngày đó Vĩnh Minh đế lên ngôi, cũng không phong Chu Bách Hợp làm Hoàng hậu, mà chỉ phong nàng ấy làm Hoàng quý phi, vì vậy phượng ấn đại biểu cho quyền thế vô thượng trong hậu cung kia, đến nay vẫn nằm trong tay Thái hậu.

Theo lý, Tân đế đăng vị, thiên tử nào triều thần đó, Lục thái hậu là quả phụ của Tiên đế nên chuyển ra khỏi điện Phượng Minh mà nàng ta đang ở, chuyển đến cung Tử Thần của lịch đại Thái hậu, hơn nữa giao ra phượng ấn cho Hoàng hậu tân nhiệm mới đúng, nhưng bởi vì một chiếu chỉ lạ thường này của Hoàng đế, mặc dù lúc đó Chu Bách Hợp là thê tử danh chính ngôn thuận của Vĩnh Minh đế, nhưng lại không được sắc phong Hậu, chưởng phượng ấn sẽ danh không chính ngôn không thuận, hơn nữa Vĩnh Minh đế cũng không kêu Lục thái hậu chuyển ra khỏi điện Phượng Minh, mà ngược lại an bài cho Chu Bách Hợp ở cung Hàm Phúc. Tuy nói vẫn đứng đầu một cung, nhưng lúc đó thân là Thái tử phi, sau khi Thái tử đăng vị, mình không sai không lỗi, lại không thể làm Hậu không nói, bây giờ ngay cả phượng ấn không ở trong tay mình, hậu cung còn nằm dưới sự quản chế của Lục thái hậu, khó tránh khỏi tạo thành tình huống hơi quái lạ giữa đôi ‘mẹ chồng nàng dâu’ này.

Trong lúc vô tình nói tới chuyện này, trên mặt Lục thái hậu liền hiện ra mấy phần ưu buồn. Chu Bách Hợp oán hận Lục thái hậu, trong lòng Chân thị dĩ nhiên biết rõ, nhưng vào lúc này nàng ta không biết vì sao Lục thái hậu lại nói với mình những chuyện này, cảm thấy lúng túng hơn nữa lại có chút đồng tình.

‘Thái hậu này còn nhỏ hơn mình một chút, nhưng tuổi còn trẻ mà đã thủ tiết, lại không có con cái, cũng không biết cả đời này phải làm sao mà sống hết được’, lần này được gặp Thái hậu, người tôn quý này lại không khiến cho trong lòng Chân thị vừa sợ lại thần phục như Chu Bách Hợp, mà ngược lại có thêm mấy phần đồng tình và thương hại, từ đó lúc Thái hậu ban thưởng nữa, thỉnh thoảng Chân thị cũng lấy can đảm nhận lấy.

Cũng may Lục thái hậu cũng biết đạo lý không nên đưa nhiều, tình huống ban thưởng cũng không nhiều, chỉ là Chân thị và Tô Hà bên người Lục thái hậu lại tới tới lui lui dần dần thân thiết. Sau khi thân thiết, trong lúc trò chuyện, Chân thị thỉnh thoảng sẽ nói một ít tình huống trong nhà, biết nhà nàng ta còn có con gái, thậm chí Lục thái hậu còn ban thưởng con gái nàng ta một đôi trân châu được Nam Hải tiến cống.

Lúc được ban thưởng, vốn Chân thị cũng không dám nhận, nàng ta cảm tạ Thái hậu và từ chối, nhưng Lục thái hậu lại nói con gái trong nhà sau này xuất giá, luôn phải cần một hai vật trân quý, mới khiến cho người ngoài không dám xem thường con gái của mình. Xương sườn mềm lớn nhất của Chân thị chính là con gái của nàng ta, nghe được sẽ có lợi cho con gái mình, liền im lặng nhận lấy, không từ chối nữa. Nhưng từ đó về sau, giống như để hồi báo cho Thái hậu, nàng ta bắt đầu luôn miệng nói một ít lời hay về Thái hậu với Lương Mộ Bắc khi chăm sóc cậu bé, thời gian lâu dài, như Bách Hợp nói, trẻ con vốn hay quên, nhưng nếu có người suốt ngày nhắc tới ở bên tai nó, nó sẽ luôn nhớ mãi.