Chương 1137: Hoàng quý phi bị phế (27)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

“Tỷ tỷ trái lại ngủ thật ngon.” Hiền phi nhìn thấy tình cảnh như thế, liền không nhịn được oán trách một câu. Hôm qua một đoạn thoại của Chu Bách Hợp nổ chính mình cả đêm không ngủ được, nàng ta ngược lại giống như người không có chuyện gì.

Hiền phi nói xong, cũng không khách khí liền ngồi xuống, Họa Ý dâng trà lên. Đợi đến khi Bách Hợp sửa soạn trang điểm xong, cung nữ trang điểm lĩnh thưởng lui xuống, trong cung Hàm Phúc chỉ còn tâm phúc của hai người, Bách Hợp mới bưng một chén canh ngân nhĩ dưỡng thân lên, uống một ngụm nhỏ: “Sao tới sớm vậy?”

Giờ này, hẳn là Hiền phi thỉnh an xong ngay cả cung của mình cũng không về, liền trực tiếp chạy tới chỗ nàng.

“Không dối gạt tỷ tỷ, đêm qua cả đêm muội không ngủ được, tỷ tỷ nói rõ cho muội đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Lúc này Hiền phi không có tâm tư vòng vo, không nhịn được rướn người lên trước, vươn tay đặt lên mu bàn tay của Bách Hợp, hỏi một câu.

“Là thế nào? Bản cung đoán, chỉ sợ trong lòng muội muội đã sớm biết rồi, cần gì phải làm điều thừa, đến hỏi Bản cung?” Bách Hợp nhìn bộ dáng này của Hiền phi, đáy mắt bôi phấn thật dày, lại không che được thần sắc mệt mỏi không thể tả, hiển nhiên đêm qua không ngủ ngon giấc. Nàng ung dung thong thả uống xong bát canh ngân nhĩ, Hiền phi đã ngồi không yên, Bách Hợp liếc nàng ta một cái, nhận lấy nước trà súc miệng, lại lấy khăn tay chạm môi, đợi cung nhân thu dọn mọi thứ xuống rồi, mới thở dài: “Ngươi muốn hỏi gì?”

“Tỷ tỷ, hương cao và, Hoàng thượng, có liên quan không?”

Nàng ta liền trực tiếp hỏi ra, bên cạnh Thi Tình nghe thế, thân thể liền cứng một chút. Bách Hợp mang nụ cười trên mặt, ánh mắt lại có chút băng lãnh: “Bản cung cũng hy vọng không có liên quan, nhưng bây giờ xem ra, lại không giống vậy.”

“Vậy Thái hậu…” Thần sắc Hiền phi chần chờ khó có thể mở miệng, Bách Hợp nghe xong liền cười: “Thái hậu thế nào? Thái hậu thích hương cao hoa mai đi? Ngươi có biết Mộ Bắc của Bản cung chết trong tay ai không?”

Bách Hợp không có khả năng vô duyên vô cớ nói đến chuyện này, tâm Hiền phi loạn như ma, hoảng loạn lắc đầu.

“Chết trong tay Thái hậu.” Bách Hợp điều chỉnh một chút tư thế dựa, thốt ra lời này, môi Hiền phi liền cắn gắt gao.

“Chắc hẳn hôm nay ngươi đến đây, sợ là không chỉ muốn hỏi chuyện hương cao, An Tuyết thị tẩm, chắc cũng không tránh khỏi liên quan đến chuyện này đi?”

Bằng không Hiền phi cũng không có khả năng câu đầu tiên liền hỏi cái này, Hiền phi nghe lời này liền trầm mặc xuống không lên tiếng. Bách Hợp cười lạnh một tiếng: “Lục thái hậu giết Mộ Bắc của Bản cung, lại thu mua An Tuyết, chỉ sợ là dùng ích lợi nào đó dụ dỗ An Tuyết phản bội ngươi, trộm khăn tay của ngươi ném ở Ngự hoa viên.” Hành động này của Lục thái hậu chưa chắc là muốn hãm hại Hiền phi, hẳn là chỉ muốn quấy đục nước mà thôi. Nàng ta đoán chắc Chu Bách Hợp đầu tiên là Vĩnh Minh đế đăng cơ mà không được phong Hậu, vốn đã cực kỳ thất vọng, lại giết chết con trai của nàng ấy, khiến nàng ấy càng rơi vào tuyệt vọng, lúc này Vĩnh Minh đế lại biếm vị phân của nàng ấy, với Chu Bách Hợp, chỉ sợ sẽ là một đả kích thật lớn. Trong lúc tức giận, thương tâm và thất kinh, cảm xúc của con người cần một nơi phát tiết, lúc này nếu Hiền phi cũng bị cuốn vào chuyện này, vô hình chung liền giúp Lục thái hậu phân đi một phần áp lực của Chu Bách Hợp, cho nên Lục thái hậu mới kéo Hiền phi xuống nước.

Thủ đoạn Lục thái hậu tính kế Lương Mộ Bắc không tính đặc biệt cao minh, nhưng lại nhìn lòng người cực kỳ rõ ràng, trong nội dung cốt truyện, Chu Bách Hợp đúng như nàng ta nghĩ, con trai mất, chính mình lại thất sủng, mắt thấy hy vọng biến thành tuyệt vọng, nàng ấy liền như một chó điên cắn người lung tung, cuối cùng chết đi thê lương.

“Nhưng…” Hiền phi nghe đến đây, cổ họng càng cảm thấy khô đến đáng sợ, nàng ta ho hai tiếng: “Nhưng Thái hậu có lý do gì…”

“Lý do gì? Chẳng qua là vì quét dọn chướng ngại, thuận tiện nhường đường cho con trai nàng ta sau này mà thôi.” Mặc dù Hiền phi đã sớm đoán được, nhưng chân chính nghe thấy Bách Hợp thừa nhận, vẫn sợ đến cả người phát run.

Thấy nàng ta còn chưa tin, Bách Hợp cầm trái cây trong dĩa bỏ vào miệng, nhai nuốt rồi mới lấy khan lau tay: “Ngươi cho rằng vì sao lần này Bản cung lại bị cấm túc? Chỉ là bởi vì suýt ngã trúng Thái hậu, suýt khiến nàng ta…” Sảy thai mà thôi!

Mấy chữ phía sau, Bách Hợp không nói ra, nhưng trong lòng Hiền phi đã hiểu rõ. Mặt nàng ta vàng như giấy, “Tỷ tỷ…”

“Ngươi cho rằng nếu Bản cung gặp chuyện không may, các ngươi có thể sống được? Ngươi cho rằng chuyện của Đức phi là ngẫu nhiên sao? Vân quý nhân đã bị Thái hậu dùng, ngày đó đứa con trong bụng Liễu uyển nghi, cùng với bạt tai kia của Đức phi, sợ rằng đều nằm trong kế hoạch của nàng ta. Ngươi cứ chờ xem, bây giờ Liễu uyển nghi thất sủng, lại mất con, xem như thành phế nhân, sợ là Đức phi, Bản cung và ngươi, ai cũng sẽ xui xẻo, tuồng hay còn ở phía sau đấy!”

Lời này nghe giống như một câu nguyền rủa, Hiền phi chỉ cảm thấy cả đầu óc đều trống rỗng, chân không đứng vững, lời của Bách Hợp, nàng ta nghe vào tai, lại như không nghe thấy gì cả.

“Cho nên chuyện Giang thải nữ, ngươi thay Bản cung làm thỏa đáng, Hiền phi muội muội là một người thông minh, luôn biết nên làm thế nào.”

Lúc ra khỏi cung Hàm Phúc, Hiền phi chỉ cảm thấy mình như một con bướm, bị trói trong cái mạng nhện cực lớn mang tên hoàng cung này, chẳng biết vướng vào lúc nào, nguy hiểm từng bước một tới gần, nàng lại không giãy thoát được.

Chu Bách Hợp nói đúng, nếu chuyện này là thật, Thái hậu thật sinh ra lòng dạ ác độc, thì sẽ không cho phép bọn họ sống. Nếu nàng bị vắng vẻ, không sinh được con, sau này thậm chí có thể sẽ liên lụy Quách gia, vậy tại sao phải nén giận chứ? Không bằng cược một phen, giết chết Thái hậu! Thỏ bị bức nóng nảy còn muốn cắn người, tượng đất cũng có ba phần tức giận, lúc trước Lục thái hậu hãm hại chính mình, càng quá mức hơn.

Chuyện Giang thải nữ, Bách Hợp giao cho Hiền phi đi làm, chính mình cũng không ra mặt mà ẩn trong bóng tối, Hiền phi cũng không ngốc, sau khi nàng ta hạ quyết tâm, lúc này đã biết mình là châu chấu cột trên cùng một chiếc thuyền với Bách Hợp, đương nhiên là làm thỏa thỏa đáng đáng, chuyện hương cao hoa mai, nàng ta đã từng ra mặt, lúc này vì tị hiềm, nàng ta cũng sợ hãi bị Lục thái hậu theo dõi, nên liền dùng kế kích tướng lừa Đức phi bị cuốn vào vòng xoáy này.

Tới cuối tháng năm, thời gian ba tháng cấm túc của Bách Hợp vừa qua, tất nhiên cũng cần ra thỉnh an. Trải qua ba tháng, thân thể Lục thái hậu đã dần dần trở nên đẫy đà, đã sắp đến tháng sáu, vậy mà nàng ta còn mặc cung y trầm trọng, trong điện Phượng Minh chất đầy băng, lúc đám người Bách Hợp mặc lụa mỏng mà còn ngại nóng, nàng ta còn bao thật dày, che giấu bụng của nàng ta. Cũng may khung xương nàng nhỏ, hơn năm tháng mặc dù vừa mới bắt đầu hiển hoài, nhưng người ngoài chỉ cho rằng nàng ta lên cân một chút thôi, lại nơi nào sẽ đại nghịch bất đạo nghĩ đến nàng ta đang mang thai?

“Gần đây trời nóng nực, cũng không biết chuyện gì xảy ra, năm nay luôn luôn nhiều tai nạn.” Thân thể Lục thái hậu đã nặng nề rất nhiều, lúc được A Quý đỡ ra ngồi xuống nhuyễn tháp, đầu tiên là thân thủ đỡ bụng một chút, động tác nhỏ này bị Hiền phi và Bách Hợp trông thấy, hai người đều rũ mắt xuống, lộ ra vẻ cung kính.

“Đầu tiên là Mộ Bắc gặp chuyện không may, ngay sau đó đứa con trong bụng Liễu uyển nghi cũng không giữ được, Cao lão tướng quân vì quốc vong thân, lại đến thân thể ai gia lại càng không khỏe, mỗi ngày luôn luôn tin đập nhanh khó thở, tết năm nay cũng không thấy yên bình. Mắt thấy thời tiết càng lúc càng nóng, ai gia định xuất cung tránh nắng.” Nàng ta mở to mắt nói dối, rõ ràng người lên cân nhiều như vậy, lại nói thân thể mình không khỏe, chỉ là mọi người trong cung nghe nàng ta nói như vậy, lại không ai dám phản bác, đều là một bộ dáng thân thiết có thêm.

Kỳ thật chân tướng là bụng của Lục thái hậu càng lúc càng lớn, nếu lại ở trong cung, chỉ sợ không giấu được, nàng ta định xuất cung tìm cách sinh con. Trong lòng Bách Hợp tựa như gương sáng, nhưng Đức phi lại không rõ nội tình: “Thái hậu cũng phải bảo trọng phượng thể mới được, trong lòng thần thiếp chính là rất lo lắng cho thân thể Thái hậu đó.”

“Chính là ngươi có hiếu tâm.” Lục thái hậu cười nói, tươi cười lại không đạt đến đáy mắt: “Ai gia đã thương nghị với Hoàng thượng, mấy ngày nữa liền xuất phát, mấy ngày nay trời nóng nực, các ngươi cũng không cần lăn qua lăn lại, mỗi ngày cũng không cần đến thỉnh an ai gia.” Nàng ta nói xong, mọi người tất nhiên đều hành lễ xưng vâng.

Lúc ra khỏi điện Phượng Minh, Đức phi liếc Bách Hợp một cái: “Quý phi cấm túc mấy ngày, có thể thấy là bồi bổ rất tốt, khí sắc đều tốt hơn rất nhiều.”

“Cám ơn lời khen của muội muội, chỉ là khí sắc muội muội lại không tốt chỗ nào, có phải lại không  bồi bổ đủ không?” Bách Hợp uyển chuyển chặn lại chiếc đinh mềm mà Đức phi đưa tới, sắc mặt Đức phi cứng đờ, lập tức hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang đi mất.

Lục thái hậu đi gấp, hôm đó nói đi, ngày thứ ba liền đi, vội vội vàng vàng như vậy, ngược lại giống như đã sớm sửa soạn hành lý sẵn. Lần này nàng ta đi, để Tô Hà ở lại canh giữ điện Phượng Minh, bởi vậy có thể thấy chuyện mang thai này, Tô Hà hoàn toàn bị bài trừ ra khỏi bên cạnh Lục thái hậu, điều này cũng khiến tâm dựa vào Bách Hợp của Tô Hà càng trở nên kiên định. Nàng ta đi được không bao lâu, Hoàng thượng cũng liền khởi hành đến sơn trang tránh nóng, dẫn theo Đức phi và Liễu uyển nghi đồng hành, Vân quý nhân bởi vì đã mang thai hơn sáu tháng, không thích hợp đường dài bôn ba nên bị để lại trong cung.

Lúc Tô Hà tiến vào điện của Bách Hợp, liền nhỏ giọng báo cáo với Bách Hợp: “Đúng là có thai, Thái hậu đã không thay giặt sáu tháng, nô tỳ đã tra xét, những đai mang được nàng ta thay ra ngược lại giống như là máu tươi của vết thương chảy ra.”

Bách Hợp gật đầu: “Ngươi có biện pháp điều tra ra Lục thái hậu rốt cuộc sinh sản ở đâu, bà đỡ lại là ai không?”

Nghe lời này, Tô Hà chỉ trầm ngâm chốc lát: “Nếu nói hoàn toàn không có biện pháp thì là giả, nô tỳ sẽ làm hết sức.” Nàng ở bên người Lục thái hậu hầu hạ một năm, lúc trước Lục thái hậu đề bạt nàng, Tô Hà cũng trải chút đường cho mình, bây giờ trong những người được Lục thái hậu thiên vị, cũng có người của nàng. Nàng cũng không phải là một người thích nói mạnh miệng, đã nói có biện pháp, vậy thì nhất định đã nắm chắc tám phần trở lên. Tô Hà ở tiện ở cung Hàm Phúc lâu, vừa nói xong việc, liền cấp tốc rời khỏi.

Nàng ta mới vừa đi không lâu, Họa Ý liền tới báo lại, Vân quý nhân đến thỉnh an Bách Hợp.

Vĩnh Minh đế và Lục thái hậu vừa đi, trong cung này lớn nhất chính là Quý phi Bách Hợp, nhưng Vân quý nhân thỉnh an hiển nhiên là ý không ở trong lời. Nàng ta có phân vị thấp, sau này sẽ không có tư cách nuôi dạy đứa con trong bụng nàng ta, chỉ là tuy Vân quý nhân xuất thân thấp, nhưng dã tâm lại không nhỏ, gần đây nàng ta đến cung Hàm Phúc thật cần mẫn, đôi khi Bách Hợp không gặp nàng ta, nàng ta cũng vẫn tới, chính là muốn nhân lúc Bách Hợp mới mất con, giao con trai trong bụng nàng ta cho Bách Hợp nuôi nấng.’