Chương 609: Nữ chính xuyên qua Thanh triều 1

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Heyjj

Beta: Sakura

Trở về thời không, đột nhiên Bách Hợp nhớ lại trước khi vào nhiệm vụ, Lý Duyên Tỷ có nói muốn vào cùng cô. Thế nhưng khi tiến vào, không ngờ gặp phải tình cảnh Đậu gia bị họa diệt môn, lúc ấy Bách Hợp chỉ lo chạy trốn cứu lấy cái mạng nhỏ nên không nhớ đến. Sau đó cô lại vì muốn hoàn thành thật tốt nhiệm vụ mà quên mất chuyện này, bây giờ nhìn thấy Lý Duyên Tỷ thì bỗng nhiên nhớ ra.

Khi Lý Duyên Tỷ nói sẽ thực hiện nhiệm vụ với cô, Bách Hợp mơ hồ đồng ý, nhớ lại lúc trước Lý Duyên Tỷ không có vào thì thở dài một hơi,cảm giác bản thân không quá vui mừng. Người nói muốn vào nhiệm vụ là Lý Duyên Tỷ, rốt cuộc anh không vào, tuy nói Bách Hợp đã quên nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kì lạ. Cô suy nghĩ thật kỹ, không biết vì sao mình lại mất hứng, cũng không giống như bình thường đi về phía Lý Duyên Tỷ, ngược lại đứng nguyên tại chỗ, làm như đang chỉnh trang đầu tóc.

Anh vẫn như cũ ngồi ở vị trí mà Bách Hợp thường thấy khi trở về thời không, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, bộ dáng làm người khác có cảm giác như đang được thưởng thức một bức tranh thủy mặc.

“Không vui à?” Lý Duyên Tỷ nhìn thấy Bách Hợp có vẻ đang nghi hoặc thì hỏi một câu, nhìn thì có vẻ chậm rãi đứng dậy đi về phía cô, nhưng bước chân thật huyền ảo, thoáng cái đã thấy anh đứng ngay bên cạnh. Anh khẽ nắm tay Bách Hợp, đầu ngón tay cọ nhẹ trong lòng bàn tay cô. Quả thật Bách Hợp có chút không vui, nhưng lại không hiểu tại sao mình không vui. Lý Duyên Tỷ cũng chỉ có 2 lần cùng cô thực hiện nhiệm vụ, hơn nữa cả hai lần ít nhiều đều có quan hệ thân mật, mỗi lần Bách Hợp nhớ lại đều cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Đối với cô, việc Lý Duyên Tỷ không cùng vào nhiệm vụ phải được xem là chuyện tốt chứ, thật không hiểu vì lý do gì mà bản thân không vui.

Lý Duyên Tỷ vừa dứt lời, Bách Hợp suy nghĩ một chút liền lắc đầu:

“Không có.”

Lúc này vẻ mặt cô nghi ngờ, chân mày nhíu chặt lại, thoạt nhìn vừa thanh tú vừa đáng yêu. Bộ dáng này làm Lý Duyên Tỷ không tự chủ được cúi xuống muốn hôn lên trán cô, Bách Hợp lại vô tình cúi đầu, khiến anh chỉ có thể chạm khẽ vào tóc. Như vậy còn nói không có tức giận, tất nhiên Lý Duyên Tỷ không tin lời nói của cô rồi.

Từ trước giờ Bách Hợp chưa bao giờ nổi giận, lúc này nhìn thấy cô lạnh nhạt khiến Lý Duyên Tỷ cảm thấy có chút mới mẻ. Nhìn chằm chằm vào Bách Hợp một lúc lâu, nhận thấy ánh mắt cô đã có chút dao động… anh bắt đầu lên tiếng:

“ Trước xem tư liệu về em nào.” Lý Duyên Tỷ khẽ nhếch khóe miệng lộ ra ý cười rất nhỏ, thấy Bách Hợp có chút mất tự nhiên, mí mắt anh rủ xuống, lóe lên một tia tối tăm, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt ban đầu.

Giới tính: Nữ (có thể biến đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 85 (max 100 điểm)

Dung mạo: 91 (max 100 điểm)

Thể lực: 77 (max 100 điểm)

Võ lực: 61 (max 100 điểm)

Tinh thần: 82 (max 100 điểm)

Danh vọng: 47 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm chân kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực, thuật luyển thể tinh thần.

Năng khiếu: Nấu ăn cao cấp, diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái.

Mị lực: 68 (max 100 điểm)

Ấn ký: khí tức Chân Long Hoàng tộc

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Bách Hợp ngạc nhiên phát hiện trước giờ đều chưa từng gia tăng chỉ số trí lực, cuối cùng cũng tăng lên 1 điểm, cô nhìn chỗ ấn ký, không nghĩ hiểu“khí tức chân long Hoàng tộc ”, trong lòng có một ý nghĩ lóe lên:

“Lúc thực hiện nhiệm vụ, dường như rắn không sợ em.”

Lời vừa nói xong, Bách Hợp nhớ lại dường như trong nhiệm vụ ‘Cá chép báo thù’, ấn ký này đã có rồi. Dù đã quên một số chuyện, nhưng cô vẫn nhớ chưa từng bị động vật làm bị thương. Thậm chí trong nhiệm vụ tận thế, cô có tiếp xúc qua với zombie nhiều lần, cũng chưa từng bị thương.

Nhớ tình cảnh trong nhiệm vụ tận thế gặp Hải Ninh, lúc ấy cô công kích một cái zombie, chúng chẳng những không chống trả, ngược lại còn ngoan ngoãn tùy ý cô chém giết. Bách Hợp tưởng rằng do Hải Ninh, bây giờ nhìn thấy ấn ký này, trong lòng không khỏi hoài nghi nhận định ban đầu đó.

Lý Duyên Tỷ đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, khẽ gật đầu: “Trực giác của động vật vốn nhạy bén mà.”

Động vật không thông minh như con người, nhưng bởi vì đầu óc đơn giản nên trời sinh trực giác nhạy cảm. Còn con người vì quá thông minh, suy nghĩ quá phức tạp, cho nên ở một phương diện khác mà nói, khi gặp phải nguy hiểm, trực giác lại không thể sánh bằng động vật.

Trong nhiệm vụ, bầy rắn khi nhìn thấy ấn ký lưu lại trên người Bách Hợp, tất nhiên sẽ không hại cô, ngược lại còn giúp cô đạt được thật nhiều lợi thế. Một số kỹ năng cô đạt được trong các nhiệm vụ trước bị xóa đi, cho nên Lý Duyên Tỷ đã hạ ấn ký này lên người cô, công dụng của nó không những giúp cô gia tăng thiên phú mà còn xua đuổi động vật gây hại.

Lần này Lý Duyên Tỷ không giữ Bách hợp quá lâu, rất nhanh đưa cô vào nhiệm vụ mới. Nhìn theo bóng ảnh Bách Hợp chậm rãi biến mất trong thời không, vẻ nhu hòa trong ánh mắt của Lý Duyên Tỷ nhanh chóng bị thay bằng ánh nhìn hung hiểm. Anh nắm chặt bàn tay, khi lòng bàn tay mở ra, một bóng người hư ảo từ từ hiện ra trước mắt anh: Vân Mộ Nam mặc trang phục quân phiệt đang nhìn Lý Duyên Tỷ cười mây trôi nước chảy. Ánh mặt Lý Duyên Tỷ lạnh nhạt nhìn y, mở lời: “Thật là có bản lĩnh, mới đó mà đã tìm được cứu viện rồi. Đáng tiếc, những thứ đã là của tôi thì vĩnh viễn sẽ là của tôi, nhưng một khi tôi đã muốn hủy thì người khác nghĩ cũng đừng nghĩ có thể đoạt được.”

Nghe Lý Duyên Tỷ nói thế, nét cười trên mặt Vân Mộ Nam có chút mỉa mai. Cả hai im lặng nhìn nhau hồi lâu, lúc này Lý Duyên Tỷ một lần nữa nhẹ nhàng khép lòng bàn tay lại, thân ảnh Vân Mộ Nam liền chậm rãi biến mất trong tinh không.

Vốn anh định cùng Bách Hợp vào nhiệm vụ nhưng Vân Mộ Nam –một trong thất tình đã sinh ra ý thức của mình có khát vọng sống sót. Y đã không còn giống một trong thất tình nữa mà đã nguy hiểm hơn nhiều, y cũng rất yêu Bách Hợp nhưng các thất tình cho dù sinh ra ý thức tự chủ kỳ thật cũng chỉ là một người mà thôi. Vân Mộ Nam muốn có Bách Hợp điều đó rất bình thường vì Lý Duyên Tỷ cũng muốn, nhưng cách làm của y lại khác thất tình vì y muốn độc lập tự chủ không muốn trở về chủ thể, ngược lại có ý nghĩ hão huyền vọng tưởng hợp tác với mấy lão già kia để chiếm đoạt anh.

Bất kể là Vân Mộ Nam hay Lý Duyên Tỷ kỳ thật là cùng một người, đối phương suy nghĩ gì, bước tiếp theo sẽ đi như thế nào, Lý Duyên Tỷ biết rõ. Hơn nữa, dù Vân Mộ Nam có thể ẩn nhẫn đợi thời cơ, nhưng dù sao cũng chỉ là một trong thất tình, vọng tưởng muốn chiếm đoạt bản thể, thật sự là hoang đường. Lý Duyên Tỷ cũng muốn lưu lại thất tình này nhưng Vân Mộ Nam đã quá nguy hiểm, dù có thể tiếp nhận lại hay không, Lý Duyên Tỷ cũng sẽ loại bỏ ngay.

Khóe miệng Lý Duyên Tỷ lộ ra ý cười lạnh, thân ảnh cũng dần biến mất trong thời không.

“Niên muội muội cẩn thận.” Bách Hợp mơ màng mở to mắt, cảm giác hai chân khẽ chạm đất, đầu vô cùng đau, bên tai là giọng nói bén nhọn của một nữ nhân. Mùi son phấn nồng đậm tràn vào mũi khiến cô buồn nôn, dường như xung quanh có rất nhiều người vây lấy cô, trong lòng Bách Hợp hoảng sợ, không còn chút sức lực mà ngất đi.

Giấc ngủ này của cô không yên chút nào, khi tỉnh lại cả người đầy mồ hôi lạnh vô cùng khó chịu, nhất định là đã hôn mê rất lâu.

Lúc Bách Hợp tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối, dù trong phòng không thắp đèn chỉ có tiếng nước chảy cùng mùi hương nhàn nhạt lan tỏa nhưng cô vẫn cảm nhận được một đôi tay dịu dàng đang lau người cho mình. Người kia sau khi lau mặt cho cô xong thì cũng lui xuống, lúc này Bách Hợp đã tỉnh lại nhưng không mở mắt vì cảm giác vẫn còn có người khác trong phòng, bốn bề yên ắng, trong đầu cô hàng loạt ký ức cũ đồng loạt ùa về.

Thanh triều Khang Hy trị vì, Lễ Bộ Thượng Thư Lăng Trụ- quan bái Tứ phẩm, con gái Nữu Hỗ Lộc thị An Ninh vì chút tranh cãi với tỷ tỷ, bị đẩy xuống ao sen ngất đi, sau khi tỉnh lại tính tình thay đổi lớn, trước kia kiêu ngạo lỗ mãng trở nên trầm ổn hiểu chuyện rất nhiều. Nàng ta không giống như những nữ tử cùng trang lứa khác, suy nghĩ cấp tiến, dùng tiền riêng của mình ở bên ngoài mua đất mướn nhân công gieo trồng các loại nhân sâm linh chi quý giá. Vì thường lén lút xuất phủ để xem xét công việc mà đưa đẩy nàng ta gặp gỡ với Tứ hoàng tử Dận Chân.

An Ninh vốn không thuộc về thế giới này, nàng ta đối với hoàng quyền không mấy xem trọng, đối với Tứ hoàng tử cũng chẳng có lòng nịnh bợ, lại càng chán ghét cảnh dựa vào nhà mẹ đẻ để tìm chỗ đứng trong nhà chồng, thật không nghĩ những điều này vô tình lại khiến mình lọt vào mắt của Dận Chân.Tuy nói An Ninh lớn lên không phải thiên tư quốc sắc, nhưng nàng ta lại có một khí chất rất đặc biệt, dần dần làm Dận Chân say mê. Nhân sâm cực phẩm An Ninh trồng được đều giao cho Lăng Trụ dâng lên cho hoàng thượng, Khang Hy sau khi phục dụng quả nhiên hiệu quả vô cùng vừa ý, hạ chỉ trọng thưởng Lăng Trụ, quan lộ rộng mở hơn người!

Không lâu sau, Lăng Trụ một nhà đã trở thành hồng nhân trong mắt Khang Hy, An Ninh từ một nữ nhi con quan Tứ phẩm, nay trở thành lựa chọn con dâu hàng đầu trong mắt các gia đình quyền quý khác.

Hậu cung tuyển tú, An Ninh không muốn vào cung lại bị Khang Hy nhìn ra được Dận Chân rất thích nàng ta, bèn hạ chỉ ban cho hắn làm Trắc Phúc Tấn, từ nay về sau an nhàn trong Ung Thân Vương phủ hưởng vinh hoa.

An Ninh vì không muốn tranh giành tình cảm của Dận Chân nên từ lúc nhập phủ, nàng ta chỉ an phận thủ thường, mỗi ngày đều đặn sang thỉnh an Phúc Tấn Ô Lạt Na Lạp, hòa thuận cùng các thê thiếp khác trong hậu viện. Nàng ta khinh thường việc tranh giành nam nhân, nhưng những nữ nhân này chung quy không chịu buông tha nàng, trong đó hung hăng nhất là Niên thị. Niên thị xuất thân con nhà quan, gia thế hiển hách, lớn lên lại sắc nước hương trời, nhưng tính tình kiêu căng tùy tiện, thường ỷ vào nhan sắc của mình xuất chúng, cầm kỳ thi họa tinh thông, tự cho rằng chỉ có mình mới xứng đáng được Dận Chân sủng ái.

An Ninh được Dận Chân sủng ái, Niên thị hết lần này đến lần khác đều nhằm vào nàng ta gây chuyện, An Ninh không phải loại người nhát gan sợ phiền phức, nhất là khi Niên thị không biết tốt xấu dám động tay động chân với người bên cạnh nàng. Việc này rốt cuộc làm cơn giận của An Ninh bộc phát.

Niên Thị từ nhỏ cầm kỳ thi họa đều do danh sư dạy dỗ nên luôn lấy đó làm hãnh diện, thật không nghĩ đến trong đêm trung thu bị hào quang của An Ninh che mất. Đầy trời ngợp cánh hoa đào, An Ninh dùng một thân váy áo diễm lệ, tay ôm đàn tỳ bà tấu lên khúc nhạc kinh động lòng người. Dù giọng hát, âm điệu hay vũ đạo đều là tuyệt luân. Khúc nhạc vừa xong, nàng ta cười ngạo nghễ nhìn Niên Thị rồi nghênh ngang rời đi.

Lần này làm cho Niên Thị trong Ung Thân vương phủ thể diện gì cũng mất sạch, bản thân buồn bực sinh bệnh, mấy lần sai người thỉnh Dận Chân đến viện của mình cũng không được. Về sau sức khỏe khá hơn, lại biết được Dận Chân luôn tìm cách gần gũi lấy lòng An Ninh, giận đến điên người. Nàng ấy thân phận cao quý, xuất thân hiển hách, dung mạo khuynh thành, nếu như không gả cho Dận Chân mà gả cho bát kỳ đệ tử* cũng tính là môn đăng hộ đối. Nàng ấy vốn có thể sống cuộc đời vinh hoa phú quý, thật không nghĩ đến có ngày chính mình trở thành nữ nhân của một hoàng tử, lại còn không phải là chính phi. Nàng từ khi trở thành thiếp của Dận Chân, Niên gia khắp nơi vì Dận Chân ra sức làm việc, trở thành hậu thuẫn cho hắn trong việc tranh đoạt vương vị, giờ đây nàng đương lúc xuân sắc lại bị thất sủng, nàng ấy không cam tâm!

Người trong phủ ở sau lưng cười nhạo Niên Thị nên nàng càng căm hận An Ninh. Niên Thị lợi dụng việc mình nhập phủ trước, mỗi lần gặp đều khiêu khích châm chọc, gây khó dễ, nhưng An Ninh cũng không hề nhượng bộ, hai người cứ đấu đá như vậy suốt một thời gian dài.

Sau đó, vì nha hoàn thiếp thân của An Ninh đột ngột chết, đã đẩy mâu thuẫn của cả hai lên cao hơn nữa, chỉ hận không thể giết chết đối phương cho thoả dạ.

Niên Thị vốn trông mong việc Dận Chân sủng ái mình một lần nữa, về sau phát hiện trong mắt của Dận Chân chỉ có bóng hình của An Ninh, khiến nàng ấy đau lòng tuyệt vọng. Cả cuộc đời dài đằng đẵng phía trước không biết sẽ phải vượt qua như thế nào.

Tâm nàng đã chết, chỉ còn cầu mong mình có thể nhất nam bán nữ* để làm động lực sống tiếp. Nàng chuyên tâm bồi dưỡng cơ thể, một lòng muốn có mang.

Nha hoàn thiếp thân của Niên thị đem ra một viên thuốc kỳ diệu, nói là Nhị ca của Niên thị – Niên Canh Nghiêu đưa đến, chỉ cần uống vào, rồi cùng nam nhân viên phòng thì nhất định sẽ mang thai.

Niên thị trong lòng vui mừng, lại rất tin tưởng nha hoàn thiếp thân đã theo nàng từ nhỏ đến lớn này, không một chút nghi ngờ mà uống thuốc.

Nàng ấy dùng thủ đoạn mời Dận Chân đến viện của mình, cùng hắn xảy ra quan hệ, một tháng sau, quả nhiên thành công mang thai. Dận Chân đối với việc bản thân bị Niên thị tính kế vô cùng căm ghét. Hắn phát hiện mình rất yêu An Ninh, nhưng nàng ta vì chuyện này mà hiểu lầm hắn phản bội. Dận Chân giam lỏng An Ninh, ra sức dỗ dành nàng ta đều không được. Niên thị mang thai lại thất sủng, thân thể vì cái thai mà suy yếu, thai càng lớn thân thể càng suy nhược. Hoài thai đến tháng thứ tư, bụng lớn một cách kỳ lạ, trong phủ bắt đầu đàm tiếu xôn xao, nói Niên thị mang thai yêu quái.

Nhan sắc khuynh thành của Niên thị vì mang thai mà cả người như một bông hoa bị rút kiệt nước, rất nhanh trở nên tiều tuỵ già nua. Lời đồn nàng ấy mang thai yêu quái rốt cuộc đã đến tai Dận Chân. Hắn vốn hận nàng lần trước tính kế mình, liên luỵ hắn cùng An Ninh nảy sinh mâu thuẫn, vô cùng chán ghét, sai người cho nàng uống thuốc phá thai.

Niên thị ra sức giãy giụa cũng không thoát được, hài tử trong bụng không giữ lại được. Cái thai xuất ra, các bà mụ kinh sợ vô cùng, nàng mang thai đến 4 đứa bé! Thời này song thai đã cực hiếm, nàng mang thai 4 hài tử là chuyện cực kỳ đáng sợ.

Vương phủ biết chuyện cũng xem như không, Dận Chân còn ra lệnh để mặc cho nàng bệnh chết. Trước khi chết, An Ninh xuất hiện, cười lạnh nói rằng đây là quả báo của Niên thị vì lúc trước luôn tìm cách hãm hại nàng ta, bị thiếp thân nha hoàn báo ứng. Niên thị sinh ra loại yêu quái này, người động tay động chân chính là An Ninh.

Viên thuốc kia là An Ninh đưa đến, gọi là Đa tử hoàn, dù Niên thị không bị sảy thai thì nàng cũng không sống được tới lúc sinh con.

Lúc Niên thị sắp chết, An Ninh vì muốn nhìn thấy vẻ thống hận của nàng mà cố ý đến đây cho nàng biết sự thật.

Niên thị mang thai yêu quái sinh ra 4 đứa trẻ, bị người đời xem như ma quỷ, Niên gia vì sợ liên luỵ nên cũng không muốn giúp nàng.

Niên thị không ngờ mình mang thai là bị người tính kế, sau cùng còn liên luỵ Niên gia, mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc đấu đá của nàng với An Ninh. Nha hoàn thiếp thân với An Ninh tình như tỷ muội, vì thay cô ta báo thù, An Ninh muốn Niên thị phải chết một cách thê thảm, toàn bộ người trong Niên gia chôn cùng! Niên thị vì mang thai mà thân thể hư nhược, tâm tư sầu khổ, lúc này nghe được toàn bộ sự thật, phẫn hận chết đi.

Trắc phúc tấn của Tứ hoàng tử qua đời, không lâu sau đã có người nhìn chằm chằm vào vị trí đó, ngoại trừ người trong Niên gia cũng không có lấy một người thật lòng khóc thương cho nàng. Ngược lại ai cũng cho rằng nàng chết là đáng đời.

Dựa vào tài hoa, dung mạo của nàng, cả đời này có thể trải qua vô cùng tốt, không nghĩ đến gả vào phủ Tứ hoàng tử chết cũng không yên, còn liên lụy gia tộc. Nàng làm người tuy kiêu ngạo tùy tiện, đấu đá cùng An Ninh nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chỉ vì hận một nữ nhân liền muốn diệt cả gia tộc người khác, chặt cây lôi cả gốc.

An Ninh vì hận nàng, hạ một cái bẫy lên người nàng, Niên thị không cam lòng, nàng nhất định phải trả thù.

Bách Hợp xuyên qua vào thân phận vị Trắc phi không may mắn kia. Trong các tài liệu lịch sử ghi chép lại, vị Trắc phi kia được sủng ái vô cùng, Ung Chính sau khi kế vị đã phong nguyên chủ làm Quý phi Niên Bách Hợp, không ngờ Niên Bách Hợp ngay cả lúc Dận Chân đăng cơ cũng không đợi được, đã bị Nữu Hỗ Lộc An Ninh đánh bại, thê lương chết đi.

Nguyên chủ không cam lòng, nếu có thể nàng hy vọng mình không gả cho Tứ hoàng tử, trải qua một đời bình thản an nhiên. Nhưng nếu không tránh được, nàng muốn cứu vãn vận mệnh gia tộc, trả thù An Ninh. Chỉ là những tranh đấu vụn vặt chốn hậu viện của nữ nhân, liền đưa đến họa diệt tộc, An Ninh quá mức tàn nhẫn rồi.

Nàng cũng không muốn cùng An Ninh tranh giành tình cảm của Dận Chân, nhưng tính tình trời sinh kiêu ngạo, không thể nuốt xuống cơn giận, mới cùng An Ninh kết oán. Nếu An Ninh chỉ hại nàng, Niên Bách Hợp sẽ chỉ oán nàng ta, chỉ trách bản thân mình tài nghệ không bằng người mà tự chuốc lấy cái chết. Cả đời Niên thị bị hủy trên tay đôi nam nữ này, lại còn liên lụy Niên gia xảy ra chuyện, nàng không cam lòng, nàng muốn An Ninh phải trả giá thật đắt!

Đem ký ức trong đầu sửa sang lại một chút, Bách Hợp có chút đau đầu mở mắt ra. Khách quan mà nói, đối với những loại nữ nhân tầm thường tranh giành nam nhân làm đến long trời lở đất thì nàng thích gọn gàng hơn. Nhưng trớ trêu thay lúc nàng xuyên vào thân thể này, nàng đã nhập phủ Tứ hoàng tử làm Trắc phúc tấn của Dận Chân, An Ninh cũng đã nhập phủ nửa tháng trước, Niên Bách Hợp vốn muốn gả cho người khác để thay đổi số mệnh cũng không được, chỉ đành chấp nhận con đường trả thù An Ninh để hoàn thành nhiệm vụ.

Cô vừa mở mắt ra, nha hoàn ngồi bên cạnh giường liền nhìn thấy, vui mừng khôn xiết đến gần:

“Trắc phúc tấn đã tỉnh, cảm thấy khá hơn chút nào không ạ? Thái y vẫn chưa đi, để nô tỳ đi mời ngài ấy tới.”

An Ninh vẻ ngoài vô cùng hiền lành nhưng thật ra tích cách rất kiên cường. Ngày đầu tiên nhập phủ bị Niên Bách Hợp ghen tuông mà mở miệng khiêu khích, dù sao nàng ấy trước giờ luôn là người được Dận Chân sủng ái nhất, khi biết phu quân mình nạp thêm thiếp, trong lòng tất nhiên không vui. Ngày thứ hai, lúc An Ninh thỉnh an lại tiếp tục buông lời châm chọc. Nếu là nữ nhân bình thường vào lúc này nhịn một chút chũng thôi đi, hoặc Niên Bách Hợp đang được sủng ái tất nhiên sẽ không nhịn, còn An Ninh dù mới nhập phủ nhưng cũng không phải là quả hồng mềm mặc người dày vò. Niên Bách Hợp châm chọc không ngớt cũng không làm nàng ta giận, ngược lại còn bị bắt lỗi lại. Niên Bách Hợp từ nhỏ đã được Niên gia nuông chiều, gả cho Dận Chân dù chỉ là một Trắc phúc tấn nho nhỏ nhưng vì được sủng ái nên người trong phủ luôn phải chịu đựng, nhìn sắc mặt nàng ấy mà sống. Nguyên do là Phúc tấn Ô Lạt Na Lạp vì lớn tuổi lại ít được sủng ái, con trai duy nhất cũng đã mất từ bé, tính tình thiện lương mới làm Niên Bách Hợp trong phủ dám lớn lối đến vậy. Niên Bách Hợp dù có chút đố kị vì cái danh chính thất, nhưng thật ra trong lòng từ lâu đã xem thường, không xem bà là mối bận tâm vì dù vào phủ sớm hơn nhưng nhà mẹ đẻ thế lực không thể sánh bằng Niên gia, tuổi tác dung mạo lại càng không bằng, bà ta lấy gì để tranh với nàng ấy chứ.

Đã quen lớn lối nên hành động của An Ninh làm nàng ấy nhất thời không chịu được, hai người tranh cãi hồi lâu mà Niên Bách Hợp cũng chưa từng chiếm được lợi thế nên tức giận, hai người từ đó kết xuống oán thù.