Chương 884: Nam phụ thánh mẫu 23

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit: Vũ Thiên

Beta: Sakura

Trong phủ Bách Hợp, Tô Trinh nâng chén cùng Bách Hợp ăn mừng:

” Hiện nay Triệu Húc Dương tự chui đầu vào rọ, ngày Chúa công đăng vị không còn xa.” Triệu Húc Dương đi tới tình trạng bây giờ, không thoát khỏi liên quan với Bách Hợp. Tất Dao Quang lại có ý với cô, rồi lại lãnh đạm Triệu Húc Dương. Triệu Húc Dương vì muốn cô ta vui, càng ra sức muốn thống trị nước Tấn thành bộ dáng trong tưởng tượng cô ta, khiến cô ta vui vẻ. Hắn chỉ trừ bỏ Triệu Xương, gần đây Bách Hợp không có làm gì cả, một công tử khác sớm quy thuận hắn, đã không còn đối thủ, lại không nghĩ rằng mục tiêu của Bách Hợp không chỉ là đạt được đất phong mà còn muốn đăng vị.

Nói đến nói đi, lúc trước Bách Hợp đoạt thành tuy khiến cho Triệu Húc Dương thiếu đi hai thành, lúc ấy Triệu Húc Dương kỳ thật đã xem thường Bách Hợp, cho rằng chí hướng của cô chỉ là như thế mà thôi.

“Còn lại thượng khanh đã liên hệ thỏa đáng?” Bách Hợp hỏi một câu, Tô Trinh liền gật đầu:

“Chúa công yên tâm, việc này Trinh đã làm thỏa đáng. Triệu Húc Dương ngày xưa không hồ đồ, hôm nay vì muốn một phu nhân, càng ngu ngốc buồn cười như thế, thật sự là đáng đời!” Ngày đó hắn bị Triệu Húc Dương liên hợp Tất Dao Quang khiến vị hôn thê của mình chạy trốn, hôm nay mắt thấy đại thù đã báo, Tô Trinh cũng rất vui mừng.

Trong lịch sử làm cải cách tiên phong, liền không có mấy người rơi vào kết cục tốt. Ngày xưa nước Tần – sau khi Tần Hiếu công chết, Tần Huệ Văn đăng vị, ngày đó vì nước Tần lập nhiều đại công, còn không có người thay hắn cầu tình, ngược lại tất cả đại quý tộc vỗ tay bảo hay. Hôm nay Triệu Húc Dương đồng dạng cũng là như thế, hắn cải cách phương hướng là tốt, nhưng đắc tội người lại không biết. Hôm nay hắn đang chìm trong hùng tâm tráng chí, ý đồ thành lập một nước Tấn cường đại, lại không chú ý tới gần đây chư quyền quý bắt đầu hành động.

Đêm khuya cung nhân đến gọi Triệu Húc Dương, nói là Tấn Dương công thanh tỉnh, thỉnh Thái Tử tiến cung. Triệu Húc Dương ném thẻ tre trong tay, một đường chạy tới cung điện của Tấn Dương công. Nhưng khi hắn đến cung điện thì tẩm cung Tấn Dương công đã bị người bao vây.

Đến mức này Triệu Húc Dương nào còn không rõ mình đã trúng bẫy Bách Hợp, hắn lập tức quay người đi, Bách Hợp ăn mặc áo giáp, tay đè trường đao lại sải bước tiến vào trong nội cung. Sau lưng thị vệ châm bó đuốc, trong lúc nhất thời chiếu sáng nội cung.

Tấn Dương công cũng chưa thanh tỉnh, đến tình trạng này lão đã hỏng hết gốc rễ, chỗ nào còn có thể sống tiếp được. Triệu Húc Dương tưởng rằng ngoại trừ Triệu Xương thì sẽ không còn có tai hoạ ngầm, bởi vậy không phòng bị, lúc bị Bách Hợp sai người vây quanh thì đã chậm.

“Triệu Bách Hợp, ngươi muốn tạo phản!” Hắn vừa sợ vừa giận, nghiêm nghị hét lên một tiếng.

Mặt hắn trắng bệch, cố gắng trấn định nhưng vẫn còn hơi bối rối. Bách Hợp nhìn hắn vài lần, nhẹ gật đầu:

“Ngươi nói không sai! Nhưng ngươi yên tâm, bổn công tử nể tình huynh đệ mà tạm thời sẽ không lấy tính mệnh của ngươi.”

Triệu Húc Dương nghe cô không giết mình thì thở dài một hơi, ngay sau đó lại nở nụ cười: “Bổn công tử chính là phụ vương chính miệng bổ nhiệm Thái Tử, người thừa kế Tấn Quốc công tương lai, ngươi có gì tư cách lưu vong bổn công tử? Ngươi đây là ngỗ nghịch làm loạn. Ngươi có phải chán sống hay không!”

“Chính thức chán sống là ngươi. Hôm nay cả nước Tấn  đã hết sức thất vọng về ngươi. Để cho ngươi sống sót vẫn là do Chúa công nể tình huynh đệ ngày xưa. Ngươi đừng vội rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!” Tô Trinh sau lưng Bách Hợp không nhịn được đứng ra quát tháo hai câu. Đến tình trạng này người thắng làm vua, Bách Hợp chẳng muốn nói nhảm, trực tiếp sai người trói hắn lại.

Sau khi Triệu Húc Dương bị bắt có cấp dưới trung thành với hắn không phục, từng muốn tìm cứu binh trong thành, để hàng phục ‘Nghịch quân’ Bách Hợp này. Nhưng trước khi Triệu Húc Dương tự tìm đường chết, vì nịnh nọt thứ dân mà đắc tội đại quý tộc nước Tấn, cục diện mỗi người ngang hàng trong tưởng tượng của hắn cũng không có khả năng phát sinh, hắn đã quên lúc này thứ dân cũng không có quyền thế gì, chính thức quyền thế đều tại đại quý tộc khống chế, hắn xúc động thay đổi lợi ích của đại quý tộc nước Tấn, mọi người sớm ngứa mắt hắn và cũng muốn tánh mạng hắn. Bách Hợp chịu ra tay là mục đích chung của nước Tấn, chỗ nào có người nguyện ý đến trợ hắn?

Thời điểm bình minh, Triệu Húc Dương không có người tương trợ, bị nhốt lại. Mà trong vương cung Tấn Dương công hoăng.

Tấn Dương công chết ngày thứ năm thì Bách Hợp đăng vị, cũng là mục đích chung.

Mất mấy ngày mới kết thúc, lúc Bách Hợp cưỡi xe dê trở lại cung điện của mình, từ rất xa đã thấy một người mặc cung trang trắng nhạt quỳ gối trên đường cô cần phải trải qua. Sai người đến hỏi rồi chạy quay lại nói:

“Hồi bẩm Đại Vương, đằng trước người quỳ xuống là một phu nhân, tự xưng Tất cơ, nói là người trong phủ Đại Vương khi xưa, nếu Đại Vương nghe thấy kỳ danh liền biết.”

Gần đây bề bộn đoạt vị, Bách Hợp đã quên mất Tất Dao Quang, không nghĩ tới lúc này cô ta lại có bản lĩnh, quỳ gối trên đường mình hồi cung.

Nếu lúc này Tất Dao Quang không xuất hiện, sau khi Bách Hợp đoạt vị thành công thì quên sạch cô ta rồi.

Cô xuống xe, Tất Dao Quang quỳ gối cách đó không xa đã nhìn thấy cô, cắn môi, ánh mắt lộ ra dịu dàng sáng rọi: “Nghe nói, ngươi trở thành Đại Vương rồi, thật sự chúc mừng ngươi.” Cô ta nhẹ giọng nói một câu, lại nhìn thoáng qua người đứng phía sau Bách Hợp, ánh mắt lộ ra vài phần kiên định.

Cái tai hoạ ngầm này nhất định phải trừ đi. Cô ta là một trong tâm bệnh nguyên chủ, lúc này Bách Hợp sớm chuẩn bị phương thức xử lý của cô ta, bởi vậy đi tới chỗ Tất Dao Quang, đứng lại trước mặt Tất Dao Quang.

“Nghe nói, ngươi bắt Triệu Húc Dương lại, vì sao?” Cô ta hỏi một câu, vô ý thức thò tay đến muốn bắt vạt áo Bách Hợp. Bách Hợp lui về phía sau một bước, nghiêng người tránh ra rồi nhẹ gật đầu.

“Có thể thả hắn hay không? Hắn có ân với ta, ta không muốn nhìn hắn rơi vào kết cục như vậy.” Ngày xưa là công tử  nước Tấn hăng hái, Tất Dao Quang từng đi xem hắn, hắn bị nhốt tại trong nhà tù nhỏ hẹp, sớm mất thần thái cao cao tại thựơng được sủng ái lúc trước.

Tất Dao Quang đã từng oán qua Triệu Húc Dương, nhưng khi tận mắt thấy hắn rơi vào kết cục như vậy thì lại đồng tình. Nhưng hiện giờ cô ta không dễ dàng nhìn thấy mặt Bách Hợp, nghĩ muốn cầu Bách Hợp thả Triệu Húc Dương, cô ta chỉ có quỳ gối trên đường lớn ngày thường Bách Hợp cần phải trải qua. Trước kia cô ta cho rằng dưới đời này mỗi người ngang hàng, đầu gối mình lạy trời quỳ xuống đất lạy phụ mẫu, duy chỉ có không quỳ người ngang hàng mình, lúc này vì Triệu Húc Dương thế mà cô ta lại đến quỳ.

” Vì sao Quả nhân phải thả hắn? Có ân với ngươi, có liên quan gì tới Quả nhân đâu?”

Bách Hợp bình tĩnh hỏi một câu. Tất Dao Quang nghe nói như thế, không khỏi nở nụ cười thê lương:

” Hôm nay ngươi xử hắn như vậy, không phải bởi vì ta sao?”

Cô ta vừa mới nói xong, Bách Hợp bình tĩnh đến mấy cũng không nhịn được bởi vì Tất Dao Quang mà run rẩy hai cái.

“Không phải bởi vì ta từng thân thiết với hắn, ngươi giận lây sang hắn sao?” Tất Dao Quang cũng không thấy thần sắc trên mặt Bách Hợp lúc này, phối hợp nói tiếp:

“Hôm nay hắn đã không hề là đối thủ của ngươi, sẽ không uy hiếp được ngươi. Các ngươi vẫn là huynh đệ, sao không phóng hắn một con đường sống? Nếu như ngươi nguyện ý thả hắn, ta chính là của ngươi, ngươi muốn, ta tùy thời có thể cho ngươi!” Cô ta nói được chém đinh chặt sắt, Bách Hợp nghe nói như thế rất muốn cười. Cô càng cười càng lớn, càng cười càng là cảm thấy tình cảnh như vậy buồn cười đến làm cho cô nói không ra lời.

Giống hệt như trong nội dung câu chuyện, vào lúc này xuất hiện.

Kịch tình ở bên trong sau khi Triệu Bách Hợp đoạt vị thì cũng nhốt Triệu Húc Dương, lúc ấy Tất Dao Quang cũng xuất hiện, quỳ gối trên đường Triệu Bách Hợp phải qua, thay Triệu Húc Dương cầu tình.

Khi đó Triệu Bách Hợp đã biết rõ hai người này lén lui tới, trong cơn giận dữ hắn dục giết Triệu Húc Dương cho thống khoái, Tất Dao Quang nói giống hệt bây giờ.

Điểm khác nhau lúc ấy Triệu Bách Hợp thiệt tình yêu Tất Dao Quang, cũng quả thật là vì cô ta mà giận chó đánh mèo Triệu Húc Dương. Khi đó Tất Dao Quang cầu tình thay cho Triệu Húc Dương, nói ra nếu Triệu Bách Hợp nguyện ý thả Triệu Húc Dương, thì cô ta sẽ nguyện ý dâng lên thân thể của mình cho Triệu Bách Hợp, lúc ấy Triệu Bách Hợp cảm thấy rất nhục nhã.

Khi đó Tất Dao Quang chưa có trải qua Triệu Xương nhục nhã, cô ta còn bảo trì tấm thân xử nữ. Cô ta cùng Triệu Bách Hợp lui tới đã lâu, Triệu Bách Hợp vì cô ta trả giá nhiều như vậy, cô ta luôn luôn không chịu hiến thân thể của mình, cuối cùng vì Triệu Húc Dương mà cam nguyện tự động dâng lên thân thể của mình.

Đồ vật luôn luôn khát vọng mà không thể được bày ở trước mặt mình, lại là vì một người đàn ông khác, lúc ấy Triệu Bách Hợp rất khó  mà vui mừng được. Huống chi hắn yêu Tất Dao Quang tận xương, nếu chỉ là chiếm thân thể cô ta thì trước kia hắn có nhiều phương pháp. Hắn luôn luôn nhẫn nại không nỡ bắt buộc cô ta, chỉ cầu trái tim cô ta mà thôi. Hôm nay cô ta lại đối xử hắn như thế, Tất Dao Quang cũng không ý thức đến hành vi cô ta đã làm tổn thương hắn. Hôm nay hết thảy phong thủy luân chuyển, Tất Dao Quang lần nữa làm ra việc giống ý trong kịch tình, nói ra lời nói giống hệt như thế, Bách Hợp nghe xong lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô không có bất kỳ hứng thú gì với thân thể Tất Dao Quang, cô ta yêu cầu như vậy vốn đã không hấp dẫn được Triệu Bách Hợp nên cũng không hấp dẫn được Bách Hợp hiện tại.

“Có cái gì buồn cười hay sao?” Tất Dao Quang nghiêm túc nói xong những lời này, không nghĩ tới đổi lấy Bách Hợp cười to, cô ta giống như là chịu nhục, hô lên: “Ta nói gì đó buồn cười sao?”

“Vì sao không buồn cười? Chuyện của Triệu Húc Dương có liên quan gì tới ngươi? Thân thể của ngươi có thể cho bất luận kẻ nào, nhưng Quả nhân lại không muốn.” Hôm nay Bách Hợp đã trở thành chủ nhân của Tấn, trước đừng nói thực chất bên trong là phụ nữ, cho nên  cũng không hứng thú gì với cơ thể Tất Dao Quang. Cho dù cô là đàn ông thật, rất háo sắc đi chăng nữa nhưng nay cô đã đứng đầu nước Tấn Quốc giàu có, cái dạng nữ nhân gì không chiếm được, không phải chỉ muốn một Tất Dao Quang?

“Tại sao ngươi còn tổn thương ta? Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ tâm ý của ta sao? Trước nay, giữa chúng ta chẳng lẽ cũng chỉ là ảo giác của mình ta sao?”