Chương 6: Gặp lại

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thời gian ở trong núi chẳng kể ngày tháng, chỉ thấy vật đổi sao dời, mặt trời mọc rồi lặn.

Nháy mắt đã ba năm trôi qua…

Cách trung thổ rất xa, ở sâu trong một vùng sơn cùng thủy tận, tại một địa phương thần bí trong Thập Vạn Đại Sơn, nơi đây là rừng rậm nguyên thủy, cây cối rậm rạp không gì sánh được, cổ thụ cao chọc trời, lá cây dày đặc, những tia nắng từ phía trên xuyên qua kẽ lá rớt xuống lốm đốm, chiếu sáng cả mảng rừng tĩnh lặng.

Tất cả đều rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không có, thi thoảng từ tít trên ngọn cây vọng xuống một vài tiếng chim hót, khiến khu rừng có thêm vài phần sinh khí. Một lúc sau, con chim đó hình như cũng đã mệt mỏi mà ngừng tiếng hót, trong rừng sâu chậm rãi vọng lại một vài tiếng gầm trầm đục kèm theo một chuỗi những âm thanh “lạch cạch”, từ xa tới gần, từ nhỏ hóa thành lớn, từ chậm rãi trở thành dồn dập không ngừng.

Cánh lá đột nhiên rung động, xa xa truyền lại như một đợt sóng cuộn trào mãnh liệt, cỏ hoa cây bụi nghiêng ngả sang hai bên, tiếng chạy rầm rập trong nháy mắt như gió to bão lớn, mang theo tiếng gầm giận dữ ầm ầm xông tới, sự tĩnh lặng của khu rừng trong nháy mắt bị phá tan.

“Ai ô!”

Lại một tiếng rống còn to hơn lúc trước, một con hổ mắt đỏ gầm lớn, từ rừng sâu vọt ra, chạy băng băng mặc kệ những bụi gai sắc nhọn, phóng đi như gió cuốn, lướt qua như lửa lan, cứ thế chạy thục mạng trong rừng. Mà phía sau con yêu thú, trên cây đại thụ có một cái dây leo như cầu vồng trên trời, xuất hiện từ bên trong rừng rậm, đang bay thẳng tới, trên dây leo như có một bóng người đang bám vào. Người này toàn thân gần như trần truồng, ở phần giữa có che một tấm da thú, tóc dài rối tinh bay tán loạn như áo choàng, thân thể cơ bắp nổi lên cuồn cuộn như đá tảng, tràn đầy sức mạnh.

Đó là một người thiếu niên cao lớn vạm vỡ, cặp mắt sắc bén đang nhìn con yêu thú phía trước chằm chặp. Hắn chỉ dùng một tay nắm lấy dây leo, đu qua vô số cây đại thụ trong rừng, gió rít mạnh như dao cắt không ngừng tạt vào mặt. Con hổ mắt đỏ thục mạng bỏ chạy nhưng vẫn không nhanh bằng sợi dây leo, trong nháy mắt thiếu niên như một dã nhân đó đã tới ngay phía bên trên lưng con yêu thú. Chỉ nghe thấy một tiếng gầm lớn, hắn buông cánh tay đang bám vào dây leo nhảy xuống, dựa vào lực quán tính mà bổ thẳng vào con hổ mắt đỏ.

Yêu thú gầm lên giận dữ, dường như đã dùng toàn lực để tháo chạy, thế nhưng bóng người như điện, đảo mắt đã vọt tới nơi. Trong quang cảnh tán loạn do lá rụng bay trong rừng, thiếu niên nhanh chóng tóm chặt lưng con hổ mắt đỏ, từ giữa không trung hét lên một tiếng rồi vòng bắp tay cường tráng kẹp lấy cổ hổ ra sức lật ngang.

Cả rừng sâu dường như tại khoảnh khắc ấy đều ngưng đọng trong làn ánh sáng yếu ớt, rồi nháy mắt vỡ òa ra thành những tiếng ầm ầm.

Hổ mắt đỏ phát ra một tiếng gầm điên cuồng kinh tâm động phách, cả thân hình to lớn bị người kia mượn sức quán tính cứ thế mà vật ngửa ra, uỳnh một tiếng, nặng nề đập vào cây cổ thụ to lớn vững chắc ngay bên cạnh khiến cho cây đại thu rung lên bần bật mãi không thôi. Lực va đập quá mạnh khiến cho cả người lẫn hổ lăn lông lốc, lá khô cuộn lên bụi mù, tàng cây chấn động, nhất thời vô số lá cây rớt xuống ào ào như mưa, cả khu rừng dường như cũng đang rung chuyển, chỉ nghe thấy những tiếng gầm rú hoang dại, hình như đã bắt đầu một tràng cắn xé nguyên thủy nhất.

Những tia nắng vỡ run rẩy kịch liệt, ánh sáng mảnh như tơ chiếu lên mảng rừng hỗn loạn.
Hổ mắt đỏ bị va tới choáng váng, nhưng vẫn loạng choạng chồm dậy theo bản năng, có điều nhìn tình cảnh xung quanh chẳng có gì rõ ràng, trước mắt chỉ thấy lá rụng vô cùng vô tận. Rồi đột nhiên lá cây rẽ ra, một bóng người mãnh mẽ nhảy bổ tới. Hổ mắt đỏ gào lên giận dữ, ngoác miệng như chậu máu táp liền.

Lúc này mới thấy thân hình thiếu niên kia còn chưa bằng một nửa so với con yêu thú, nhưng lại nhanh nhẹn vô cùng, loáng cái đã tránh khỏi cái miệng lởm chởm răng nhọn, ngược lại còn vung tay đấm ra một quyền nặng nề vào ngay mặt con hổ. “Chát”, tiếng hổ gầm hòa với tiếng xương vỡ vang lên khiến người ta nổi da gà. Bị đòn đau, hổ mắt đỏ hung tính nổi lên, mặc kệ đau đớn trên mặt, điên cuồng nhảy bổ vào thiếu niên nọ, răng nhọn, vuốt sắc cào cắn loạn lên.

Một người một thú đánh lộn với nhau, cận chiến cắn xé bằng phương pháp nguyên thủy nhất, tàn khốc nhất. Trên người thiếu niên đã xuất hiện thêm mấy vết máu, có điều nhìn những vết thương đó đều rất nông, răng và vuốt của hổ mắt đỏ vốn sắc nhọn không gì sánh nổi nhưng đối với người này lại như không thể tạo được vết thương nặng nào. Ngược lại, tình huống bản thân con yêu thú lại càng lúc càng thê thảm, sức lực thiếu niên mạnh mẽ khác thường, tuy tay không có binh khí, nhưng mỗi lần nắm đấm đánh vào thân đều khiến con yêu thú liên tục gào lên thảm thiết, đau đớn không chịu nổi. Thậm chí ngay cả khi thiếu niên kia dùng bàn tay chộp lấy da lông con thú, lớp da lông dày chắc như áo giáp vẫn bị hắn mạnh mẽ xé toạc một miếng, máu me ròng ròng, làm cho con yêu thú càng đánh càng khiếp sợ.

Không tới nửa nén hương thời gian, chiến trường đã nghiêng hẳn sang một bên. Tuy rằng thân hổ mắt đỏ to hơn gấp đôi so với người, nhưng trong tràng cắn xé nguyên thủy đầy dã tính này, nó lại rơi về bên bị thảm bại, miệng nó gào lên, không dám đánh nữa, xoay người định bỏ chạy. Thiếu niên kia tốc độ càng nhanh hơn, đưa tay chộp ngay lấy đuôi nó, dùng lực giật mạnh về phía sau, đồng thời tay trái lật một cái không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc răng nanh trắng bóc, nhọn hoắt đã bị gãy mất một nửa, hung tợn trực tiếp đâm phập vào hầu con yêu thú.

Con hổ chấn động toàn thân, gào lên một tiếng, tựa như muốn liều mạng phản kích nhưng thân hình thiếu niên thoáng động, dùng tốc độ cực nhanh nhảy vọt ra xa né được một đòn trước khi chết của nó. Thân hình Hắc Tinh Xích Hổ bắt đầu chao đảo, vết thương trên cổ máu phun như suối, miệng vết thương hơi ngả màu đen, chả mấy chốc liền ngã vật xuống đất, co giật mất cái rồi chết trong uất ức.

Thiếu niên kia liền tiến lại, sắc mặt không có biểu tình gì, dừng chân đá đá vào đầu con yêu thú. Nhìn con hổ mắt đỏ mềm oặt lắc lư mấy cái, hắn mới ngẩng đầu lên thở phào một hơi. Không ngờ, đó chính là Vương Tông Cảnh bị bắt đi hồi ba năm trước.

Ba năm trôi qua, lúc này Vương Tông Cảnh đã trở thành một con người khác hẳn. Theo tuổi tác thì hắn hiện tại mới chỉ có mười bốn tuổi, nếu tại Long Hồ Thành Vương gia thì cũng vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn hắn, thân hình cao lớn khác thường, trông ít ra cũng cao hơn những đứa trẻ mười bốn tuổi khác cả một cái đầu, đồng thời toàn thân bắp thịt nổi cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh, cho dù là đàn ông thành niên cũng cực ít người có được thể lực như thế này.

Tất cả những điều đó, kỳ thực đều do máu của Kim Hoa Cổ Mãng ngày trước mang lại cho hắn.

Năm xưa, trong lúc Vương Tông Cảnh trọng thương, kẻ thần bí bắt hắn tới đây sau đó không biết đi nơi nào, bỏ hắn ở lại khu rừng nguyên thủy nguy hiểm trùng trùng này, mà Vương Tông Cảnh cũng mấy lần gặp nguy hiểm suýt chết. Trong lúc sống và chết ngay trước mặt, hắn lại ôm một ý niệm cầu sinh vô cùng mãnh liệt, đè nén mọi sợ hãi, tự ngâm mình trong vũng máu rắn của Kim Hoa Cổ Mãng.

Tuy không biết trong máu Kim Hoa Cổ Mãng rốt cục có chất cổ quái gì mà có thể hòa tan toàn bộ y phục, nhưng mỗi lần Vương Tông Cảnh ngâm mình trong máu rắn, toàn thân đều như bị lửa đốt, tựa hồ phải chịu hình phạt thảm khốc hỏa thiêu lăng trì vậy, đau đớn không chịu nổi. Nhưng trong cơn đau đớn, máu rắn quỷ dị này lại có công dụng thần kỳ đối với vết thương trên cơ thể hắn, kéo hắn trở về từ ranh giới của cái chết. Không thương thế trên người được chữa lành, mà ngay cả da thịt toàn thân dường như cũng được những chất cổ quái trong máu rắn ngấm vào, phát sinh biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, khí lực càng lúc càng mạnh, da thịt dần dần cũng biến thành rắn chắc vô cùng.

Vương Tông Cảnh cũng từng sợ hãi, tại nơi không thuộc về mình này run rẩy tuyệt vọng, nhưng muốn sống sót trong hoàn cảnh hoang tàn vắng vẻ của rừng rậm nguyên thủy này, hắn cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn?

Bởi vậy cuối cùng, hắn bắt ép bản thân hết lần này tới lần khác ngâm mình vào trong vũng máu rắn đó. Tuy mỗi lần phải chịu cơn đau như lăng trì, nhưng rốt cục hắn cũng vượt qua được. Đám máu rắn kia kỳ thực cũng bị tiêu hao, chúng sẽ bốc hơi, sẽ ngấm vào đất. Vương Tông Cảnh biết đám máu rắn này có lẽ chính là hy vọng sống duy nhất của hắn, bởi vậy về sau, hắn còn phanh toàn bộ cái xác Kim Hoa Cổ Mãng, lấy từng giọt máu của nó nhỏ vào trong vũng máu lớn kia, ngày đêm ngâm tẩm trong đó cho tới khi không còn một giọt.

Hiện tại sau ba năm, thân thể được ngâm trong máu rắn đã hoàn toàn khác xưa, hắn không những cao lớn hơn những đứa trẻ cùng lứa ở bên ngoài, mà sức lực bọn chúng cũng không thể nào so được. Thậm chí hắn có thể đánh với đám yêu thú trong Thập Vạn Đại Sơn, giống như con hổ mắt đỏ cực kỳ hung mãnh vừa rồi, cho dù là đệ tử mới nhập môn của các môn phái tu chân đối chiến với con yêu thú này cũng cảm thấy rất khó khăn, mà hắn lại có thể đấm đá cho tới chết.

Vương Tông Cảnh xoa xoa mấy vết thương trên người, vô tình dùng tay đem những giọt máu chảy ra bôi hết lên da thịt xung quanh, chỉ còn lưu lại vài vệt máu mờ nhạt. Vì được ngâm tẩm trong máu rắn, da thịt hắn rắn chắc cũng y như yêu thú, thậm chí còn hơn chứ không kém, những răng vuốt sắc nhọn bất quá cũng chỉ khiến hắn bị xước nhẹ mà thôi. Đối với người có cơ thể cường tráng và đã chịu qua sự đau đớn của hỏa thiêu lăng trì trong suốt thời gian dài như hắn, tựa hồ những vết cào cắn đó chẳng gây ra chút đau đớn nào.

Có con hổ mắt đỏ này, xem ra hai ba ngày sau không cần phải đi săn nữa, Vương Tông Cảnh nghĩ bụng, ngoái đầu nhìn xung quanh, sau đó khom người nắm lấy một cái chân sau của con yêu thú đã chết, kéo lê thân hình như ngọn núi nhỏ ấy bỏ đi.

Tiếng kéo lê “sạt sạt” đều đều vang lên trong rừng, Vương Tông Cảnh chỉ dùng một tay để kéo xác con vật to lớn đó đi trong rừng, đường đi gập ghềnh, nhưng hắn không còn là cậu bé ngày nào nữa, đi rất dễ dàng.

Phía trước vọng tới tiếng nước chảy róc rách, đó là một con suối nhỏ, vượt qua con suối này thì cách nơi hắn đang ở không còn xa nữa, chính là cái động rắn đó.

Không lâu sau hắn đã đi tới bên bờ suối, nước chảy nhẹ nhàng, trong suốt tận đáy, thậm chí có thể nhìn rõ những con cá nhỏ màu đen bơi tới bơi lui giữa những khe đá lớn nhỏ khác nhau. Vương Tông Cảnh ngồi xổm xuống, trực tiếp nhúng đầu vào trong nước uống ừng ực mấy ngụm lớn, nước vào cổ họng ngọt lịm, cảm giác mát rượi tới tận phế phổi.

Cảm giác đầy thỏa mãn, hắn “rào” một tiếng ngẩng đầu lên làm bắn tung một mảng nước, lại vã thêm mấy tạt nước nữa lên mặt, những giọt nước bắn tung rơi loạn xuống mặt suối, một lát sau mặt nước mới yên tĩnh trở lại, phản chiếu một bóng người.

Vương Tông Cảnh dừng lại một chút, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt của bóng người dưới nước kia, nhìn một hồi lâu, rốt cục cũng chỉ thấy có chút ít bóng dáng ngày xưa. Ở trong khu rừng mà kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này, hắn đã dần dần trở nên lạnh lùng.

Đôi môi hắn giật giật, cơ mặt khẽ cử động, muốn thử cười xem thế nào, sau đó liền phát hiện ra nụ cười của mình trông hơi cứng nhắc. Lắc lắc đầu đứng dậy, hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy có rất nhiều cây đại thụ chọc trời, cành dày lá rậm, con suối nhỏ như một cái thắt lưng bằng ngọc trong vắt uốn lượn chảy trong rừng. Làm bạn với con suối là rêu xanh trải rộng, từng đám dây leo từ những cành cây rủ xuống dài ngắn khác nhau.

Ánh mắt Vương Tông Cảnh chuyển động, đột nhiên đi tới bên một gốc đại thụ mấy người to lớn ôm mới xuể, đứng bên gốc cổ thụ đã nhìn lên, đối với thân cây cao chót vót ấy hắn tựa hồ chỉ nhỏ như một con kiến. Chỉ thấy hắn hít vào một hơi, bỗng nhiên nhún chân nhảy lên thân cây, sau đó giống như một con khỉ nhanh nhẹn, bắt đầu trèo lên trên một cách nhẹ nhàng, càng lúc trèo càng cao, vượt qua vô số những chạc cây và cành cây to lớn, thậm chí còn có những đám sương mờ tụ tập nơi mấy chỗ cao, hắn cuối cùng cũng trèo lên tới ngọn cao nhất của cây cổ thụ.

Từ nơi này nhìn xuống dưới, cách mặt đất ít nhất cũng phải bảy mươi trượng, như ở trên vách núi. Nhưng trong ở rừng vì cây cối che chắn nên không có gió, tới độ cao này sức gó đột nhiên tăng mạnh, tạt cho ngọn cây lắc qua lắc lại, không ngừng chao đảo, người nhát gan e rằng ngay cả đứng cũng không yên được.

Có điều Vương Tông Cảnh một tay nắm chặt lấy ngọn cây lúc này đã khá nhỏ, vẻ mặt chẳng có gì sợ hãi, đứng tỉnh khô đưa mắt nhìn ra xa.

Xa xa, tán cây xanh ngát như liền một khối thành những làn sóng xanh lục trải dài, cực kỳ rộng lớn, xa hơn nữa là rặng núi nguy nga sừng sững, nhấp nhô nối tiếp nhau tạo thành một vòng tròn, bao vây cả khu rừng rậm này vào bên trong, biến thành một cái sơn cốc khổng lồ.

Chăm chú nhìn rặng núi đằng xa, Vương Tông Cảnh cứ yên lặng đứng đó trong khi ngọn cây bị gió thổi chao đảo, tóc đen bay bay, tinh thần có hơi sa sút. Mấy năm qua, đặc biệt là khi cơ thể và khí lực của hắn đã trở nên mạnh mẽ, đủ sức chống cự lại những yêu thú trong khu rừng này, hắn liền bắt đầu muốn tìm đường ra khỏi rừng để trở về nhà. Thế nhưng sau khi đi khắp cả khu rừng, hắn phát hiện bản thân đã rơi vào một tử cốc. Những rãy núi bao quanh kia không những cao tới chọc trời mà còn có rất nhiều chướng khí kịch độc cùng đầy rẫy yêu thú hùng mạnh, trong đó thậm chí còn có một vài con yêu thú đáng sợ tới mức kinh khủng, hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của hắn, căn bản là không có cách nào thoát ra khỏi cái tử cốc này cả.

Vì vậy, hắn bị khốn tại khu rừng rậm trong sơn cốc khổng lồ này tròn ba năm, cho tới tận hôm nay, cũng không thấy được một chút hy vọng thoát thân nào.

Khẽ thở dài một hơi, Vương Tông Cảnh thu hồi ánh mắt khỏi rặng núi phía xa, sau đó lại chuyển hướng nhìn sang một nơi, đó là điểm trung tâm của khu rừng rậm nguyên thủy này. Thực tế nơi đó cách chỗ hắn đang đứng không xa lắm, ở độ cao này hắn thậm chí còn nhìn thấy điểm trung tâm ấy, tuy cũng có cây cối rậm rạp nhưng có thể thoáng thấy khá nhiều kiến trúc bằng đá to lớn, mặc dù trông đã bị tổn hại đến tàn tạ, nhưng rõ ràng là những di tích còn lưu lại từ thời thượng cổ.

Rốt cục là di tích gì mà lại được tạo ra trong cái tuyệt địa sơn cốc này? Vương Tông Cảnh đối với chuyện này nghĩ mãi không thông, sau cùng đành liên tưởng tới một kết luận, đó chính là bức tượng đá bốn đầu tám tay dữ tợn mà mình đã gặp ngày trước, nói không chừng lại có liên quan tới những di tích trong rừng sâu này, nếu không thì cũng chẳng biết giải thích thế nào.

Nhưng là suy đoán vẫn là suy đoán. Mấy năm nay hắn chưa từng bước vào khu trung tâm của rừng rậm này một bước nào, nguyên nhân rất đơn giản, chính là đám chướng khí màu hồng mà hắn đã nhìn thấy lúc trước luôn hình thành một bức tường khí quỷ dị, bao quanh khu vực trung tâm thành một vòng tròn, đem toàn bộ khu đó ngăn cách với rừng rậm bên ngoài.

Hắn cũng từng thử ném mấy con yêu thú đã bị giết vào trong chướng khí, thế nhưng trước sự quan sát của hắn, mấy con yêu thú da dày thịt cứng nhanh chóng thối rữa ngay trong đám chướng khí màu hồng đẹp đẽ ấy, thực so với chất độc lợi hại nhất có khi còn độc hơn ba phần, điều này đã khiến hắn dù không bỏ được lòng hiếu kỳ mà vẫn không dám thử.

Bởi vậy ba năm qua, hắn cứ lẳng lặng cô độc mà sống qua ngày, mà thời gian tới dường như cũng cứ phải tiếp tục sống như vậy.

Gió thổi mãnh liệt, hình như còn mạnh hơn trước, ngọn cây lắc lư như chảo đảo giữa cơn gió, hắn cũng ngả theo, sắc mặt thản nhiên, chỉ có cặp mắt vẫn nhìn về nơi xa, không biết trong lòng đang nghĩ tới điều gì.

“Sạt, sạt, sạt…”

Thân thể của con hổ mắt đỏ bị kéo lê trên đất, mấy phiến lá khô rơi tới trước mặt Vương Tông Cảnh liền nhanh chóng bị tạt rơi xuống, âm thanh trầm đục vọng đi vọng lại trong khu rừng rậm nghe ghê người. Trên những cây đại thu xung quanh, thỉnh thoảng lại có mấy động vật nho nhỏ như sóc hoặc chim sẻ thò đầu ra nhìn xuống phía dưới một cái, rồi nhanh chóng thụt trở vào.

Nhảy xuống một tảng đá lớn, từ sâu trong rừng bị cành lá rậm rạp che phủ, thấp thoáng lộ ra một góc tượng đá nằm đổ trên đất, Vương Tông Cảnh nhìn sang phía bên đó một lượt, mặt không biểu tình thản nhiên đi về phía ấy. Hiện tại hắn đương nhiên không còn sợ bức tượng bộ dạng hung ác này nữa, đến yêu thú đáng sợ hơn hắn còn dám cắn xé huống hồ là vật chết như thế này. Chỉ là ba năm qua đi khắp cả khu rừng rậm, hắn phát hiện những bức tượng đá bị vứt bỏ số lượng không phải là ít, phân tán khắp nơi trong rừng, ít nhất cũng phải hơn chục pho, bất quá đại đa số đều là đồ bị hỏng nát, mất tay thiếu chân, cũng không biết ngày xưa rốt cục nguyên nhân gì đã tạo thành như vậy.

Lại đi thêm một lúc nữa, phía trước chính là bức tượng duy nhất còn nguyên vẹn nhưng thể hình lại nhỏ hơn so với đám tượng hắn phát hiện được. Năm xưa kẻ thần bí mang hắn tới chỗ này, bên phải chính là một con đường mòn bí mật thông đến khu vực trung tâm khu rừng, nhưng bọn họ lại đi sang bên trái, kết quả là tìm thấy sơn động của Kim Hoa Cổ Mãng.

Ngẩng đầu nhìn một cách hờ hững, Vương Tông Cảnh trong lòng hồi tưởng lại tình cảnh lúc đầu mới nhìn thấy bức tượng, kẻ thần bí kia tựa hồ đối với bức tượng ở đây rất căm ghét, ắt y phải biết đôi chút về lai lịch bức tượng. Trong lúc ý nghĩ đó thoáng hiện trong đầu, đột nhiên Vương Tông Cảnh chấn động toàn thân, không tự chủ được phải dừng bước, lúc này ở ngay phía trước, đứng cạnh bức tượng lại có thêm một người nữa. Người này dỏng cao, sau lưng đeo một thanh tiên kiếm màu xanh lục, đang lẳng lặng quan sát bức tượng đó một cách tỷ mỉ.

Đây là lần đầu tiên Vương Tông Cảnh nhìn thấy đồng loại trong suốt ba năm ở trong rừng sâu, trong khoảnh khắc ấy đầu óc hắn trống rỗng, ngay cả bàn tay đang nắm con yêu thú cũng không tự chủ được buông ra. “Bịch” một tiếng, một chân con hổ mắt đỏ va vào mặt đất, tuy âm thanh không lớn, nhưng người đàn ông phía trước đã nghe thấy, xoay người lại tức thì cũng ngẩn ra.

Một thiếu niên gần như trần truồng giống dã nhân đang đứng giữa rừng rậm, thân hình cường tráng, thắt lưng bằng da thú, đặc biệt khi ánh mắt y nhìn xuống xác con hổ mắt đỏ ở bên cạnh thì cặp mày kiếm khẽ nhíu lại.

Sau khi ngẩn người kinh ngạc, một niềm vui mãnh liệt không thể áp chế tức thì xông lên đầu Vương Tông Cảnh. Có người tới nơi này, điều đó có nghĩa là gì? Hiển nhiên chính là người trước mắt đây có biện pháp rời khỏi khu rừng rậm này. Cơ hội mà hắn đã đợi suốt ba năm đột nhiên xuất hiện khiến Vương Tông Cảnh run rẩy cả người, không sao kìm chế được, ngàn từ vạn chữ cũng không tả được, vừa buồn vừa vui, làm sao khống chế được bản thân, tức thì xông thẳng về phía người đàn ông đó.

Hắn gào lên trong lòng: “Dẫn ta đi, dẫn ta đi!”

Nhưng không biết vì sao lời tới đầu môi Vương Tông Cảnh thì bị nghẹn lại hóa thành một tràng âm thanh quái dị vô nghĩa. Người đàn ông kia vốn thấy dã nhân đột nhiên xông tới, sắc mặt lại lộ vẻ kích động như muốn công kích thì đầu mày y khẽ nhướng lên giống như định phản ứng lại, nhưng ngay sau đó y thấy quái nhân đó mở miệng kêu loạn, vẻ mặt cũng tỏ ra kinh ngạc hoang mang, dừng lại trước mặt mình mấy thước.

Người đàn ông đó thấy quái nhân tựa hồ như có gì đó không đúng, chỉ thấy vẻ mặt của nó rất kích động, sau khi qua cơn kinh ngạc, nó bắt đầu khua loạn hai tay như muốn biểu đạt ý gì đó, có điều miệng phát ra toàn âm thanh quái dị, không thể nào hiểu được. Trầm ngâm một lát, người đàn ông áo trắng cất tiếng nói:

“Tại hạ Thanh Vân, Lâm Kinh Vũ, xin hỏi các hạ là ai?”

Vương Tông Cảnh lúc này vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, bản thân muốn mở lời xin trợ giúp, nhưng không ngờ miệng lưỡi nhất thời nói không ra tiếng. Trong ba năm ròng, hắn đã một mình cô đơn tìm đường sống trong khu rừng rậm nguyên thủy đầy rẫy nguy cơ này, ngày nào cũng phải đối diện với những loại thử thách sinh tử, tồn vong, ban đầu còn tự nói chuyện với mình mấy câu, thời gian lâu dần liền thành ra trầm mặc không nói. Cho tới hiện tại, trong cơn kích động hắn mới phát hiện bản thân hình như đã quên mất cách nói rồi, đầu lưỡi như không thể không chế, chỉ phát ra toàn những âm thanh kỳ quặc.

Đúng lúc đó, nghe thấy người đàn ông áo trắng cất lời tự xưng là “Thanh Vân Lâm Kinh Vũ”, trong lòng hắn liền chấn động. Thanh Vân, đó chẳng phải là đại phái ngàn năm Thanh Vân ngày đó tới Long Hồ Thành kết minh với Vương gia hay sao? Người này nhất định chính là tu sĩ Thanh Vân Môn, nhất định sẽ có năng lực mang mình rời khỏi nơi này rồi!

Vương Tông Cảnh trong lòng càng thêm kích động, liều mạng muốn thể hiện thân phận bản thân, nhưng người đàn ông đối diện bắt đầu chau mày, có vẻ như mất hết kiên nhẫn đối với những tiếng ú ớ và cảnh khua tay múa chân loạn xạ của hắn. Vương Tông Cảnh gấp tới nỗi mồ hôi túa ra như tắm, đúng lúc đó trong đầu hắn vụt lóe linh quang, lập tức cúi người xuống đưa tay quét sạch mặt đất.

Trên mặt đất trong rừng, đâu đâu cũng bị một lớp cành khô lá mục phủ kín. Lâm Kinh Vũ thấy quái nhân đột nhiên cúi người dọn sạch một khoảng trống, gạt hết đống lá khô to tướng sang một bên lộ ra mảnh đất mùn màu đen. Sau đó chỉ thấy quái nhân đó đưa ngón tay ra ngẫm nghĩ giây lát rồi dùng sức vạch xiêu vẹo lên mặt đất một chữ lớn:

“Vương…”

Cặp mắt Lâm Kinh vũ chợt lóe lên tinh quang, tiến lên một bước nhìn quái nhân chằm chặp.
Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn y, miệng liền thử nói hai câu, thế nhưng vẫn là những âm thanh quái lạ nghe không hiểu, liền vội vàng lắc đầu. Nghĩ ngợi thêm một lúc sau đó bắt đầu tiếp tục viết lên mặt đất một chữ nữa ngay dưới chữ Vương, rồi lấy tay chỉ vào nơi đó.

Chữ lần này viết nét bút phức tạp hơn chữ Vương một chút, Lâm Kinh Vũ chăm chú nhìn ngón tay của hắn, nhìn từng nét từng nét cho tới khi chữ đó dần dần lộ ra chân thực:

“Tông…”

Lâm Kinh Vũ giật nảy mình, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó cả người đột nhiên khí thế bừng bừng như thanh kiếm sắc rời khỏi vỏ, chăm chú nhìn quái nhân trước mặt mà rất có thể chính là người mà y khổ công tìm kiếm suốt ba năm nay, trầm giọng từ từ nói:

“Ngươi là Vương Tông Cảnh?”

Thiếu niên giống như dã nhân đó từ từ đứng dậy, đôi môi của hắn tựa như run run, một lúc sau, rốt cục sau mấy âm thanh quái dị, cố gắng đã nói ra được một chữ:

“Phòm… phoàm… phải…”

Cái động rắn lớn tận sâu trong rừng rậm hiện tại trông vẫn giống y như năm nào, không có gì khác biệt. Bên ngoài động, xác Kim Hoa Cổ Mãng khổng lồ đã biến thành một bộ xương cực lớn, không chỉ như vậy, nếu quan sát kỹ vài nơi quanh khu rừng, sẽ phát hiện ra không ít xương cốt yêu thú, cái này chính là thành quả của Vương Tông Cảnh trong ba năm qua.

Lâm Kinh Vũ theo Vương Tông Cảnh tới nơi đây, trên đường đi, sau lúc nói ra được từ đầu tiên, Vương Tông Cảnh đã bắt đầu vận dụng được đầu lưỡi, từng chút một nhớ ra cách phát âm. Tuy rằng lời nói thỉnh thoảng vẫn bị ngắc ngứ và lẫn tạp âm quái dị, nhưng rốt cục so với lúc ban đầu cũng tốt hơn nhiều rồi.

Cũng trong cuộc nói chuyện kỳ quái này, Lâm Kinh Vũ từ cái miệng đang quen dần với cách phát âm của Vương Tông Cảnh, hiểu được toàn bộ những gì đã xảy ra trong ba năm qua. Nghe đến đoạn về người thần bí kia thì vẻ mặt của y có hơi khác thường, còn hỏi Vương Tông Cảnh mấy câu trong đoạn đó nữa. Cho tới khi nghe đến đoạn Vương Tông Cảnh kể về bản thân cô độc một mình làm thế nào liều mạng tìm đường sống giữa khu rừng rậm nguyên thủy này, lại nhìn thân thể cao lớn cường tráng của hắn mà thực ra mới chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, ánh mắt của y thoáng lộ ra vẻ khen ngợi.

Cuộc nói chuyện đó diễn ra rất lâu, cũng có thể vì quá lâu rồi không được nói chuyện, quá lâu rồi không có giao tiếp với ai, hiện tại Vương Tông Cảnh đã dần dần đã lấy lại được năng lực giao tiếp bằng lời nói, vì vậy hắn nói rất nhiều, như hận không thể đem đủ hết các chuyện lớn nhỏ mà nói cho người đối diện hay, giống như thấy chỉ cần mình mở miệng nói ra thì trong lòng đã có một cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Đến đoạn cuối cùng, khi Vương Tông Cảnh một lần nữa kể về lúc hắn truy sát yêu thú ra sao thì Lâm Kinh Vũ lộ nụ cười mỉm, vỗ nhẹ lên vai hắn, nói:

“Được rồi, ta hiểu rồi, cậu yên tâm ta có khả năng đưa cậu về nhà.”

Trái tim Vương Tông Cảnh đập mạnh một cái, không hiểu sao khi nghe tới hai chữ “về nhà”, mắt hắn tự nhiên đỏ lên, vô thức nghiến chặt răng. Lâm Kinh Vũ nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ mỉm cười chứ cũng không quấy rầy, y đi tới một khoảng trống nhỏ trong rừng dạo mấy bước, xoay người nhìn lại hắn một lượt, rồi nói:

“Nhưng mà, trước khi rời khỏi đây, ta còn muốn xem xét lại một nơi ở khu rừng này, xin cậu hãy đợi một lúc được không?”

Vương Tông Cảnh gật đầu liên tục, đứng dậy đáp:

“Không sao, không sao, ông muốn đi… ặc… đi chỗ nào, tôi dẫn ông đi là được. Khu… rừng rậm này, chỗ nào tôi cũng… đi qua rồi, rất quen thuộc.”

Ánh mắt Lâm Kinh Vũ chuyển động, mỉm cười:

“Ta muốn đi xem xét trung tâm của khu rừng này.”

“Ặc…” Vương Tông Cảnh sững người ra một lúc, nhất thời im lặng. Khu rừng rậm này chỉ có chỗ đó là nó chưa từng tới, bất quá rất nhanh sau đó, nó nhớ ra một chuyện liền ngẩng đầu nói: “Tiên sư, nơi đó có chướng khí, độc ặc… vô cùng.”

Lâm Kinh Vũ gật đầu đáp: “Ta biết rồi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.”

Nói đoạn y lại nhìn hắn thêm một lần, cười cười hỏi: “Cậu có muốn tới đó xem không?”

Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt tự tin của Lâm Kinh Vũ, Vương Tông Cảnh lại sinh ra một lòng tin trước đây chưa từng có, đáp: “Được.”

Hai người nhìn trời, cũng đã gần tới chiều tối, thế mới biết cuộc nói chuyện vĩ đại đầy phấn khích của Vương Tông Cảnh tốn tời gian tới mức nào. Lâm Kinh Vũ cũng không để ý chuyện đó lắm, kiên quyết nói phải đi xem thế nào. Vương Tông Cảnh thì nghĩ xem xong sớm ắt sẽ được về nhà sớm, nên hắn cũng không phản đối.

Hai ngươi đứng dậy đi về phía trung tâm của khu rừng. Vương Tông Cảnh quen thuộc địa hình đi trước dẫn đường, rất nhanh sau đó đã quay trở lại chỗ bức tượng đá. Lúc ánh mắt lướt qua cái đầu của bức tượng bốn đầu tám tay dữ tợn kia, trong lòng Vương Tông Cảnh đột nhiên lại tưởng tượng ra hình dạng của người thần bí ngày đó, nhất thời ngẩn ngơ. Đúng lúc này chợt nghe thấy tiếng Lâm Kinh Vũ khe khẽ sau lưng:

“Đây là tượng Thiên Sát Minh Vương của Ma giáo, chính là một vị tà thần.”

Vương Tông Cảnh trong lòng bàng hoàng, không tự chủ được lại quan sát bức tượng thêm một lượt. Cái tên Ma giáo đã nổi tiếng thiên hạ suốt mấy ngàn năm nay, không biết đã khuấy động bao nhiêu lần mưa gió máu tanh ở Thần châu hạo thổ. Tuy rằng từ khi Vương Tông Cảnh hiểu chuyện tới giờ thì Ma giáo đã suy thoái, nhưng uy danh lẫy lừng của họ không phải hắn không biết.

Ánh mắt Lâm Kinh Vũ quét qua bức tượng Thiên Sát Minh Vương kia, giữa hai hàng lông mày thoáng lộ ra vẻ phức tạp và lo lâu, nhưng y cũng không nói thêm gì mà chỉ theo Vương Tông Cảnh đi trên con đường mòn gần như đã bị che lấp bởi các bụi cây, hướng tới chỗ trung tâm của khu rừng.

Đằng xa có một làn chướng khí màu hồng vừa đẹp lại vừa quỷ quái, không mùi không vị trôi nhẹ trong rừng. Chướng khí nơi này cũng khá kỳ lạ, chúng dàn ra giống như một bức tường vậy, chỉ bốc lên trên như sợi tơ tằm chứ không lan ra phía ngoài. Đi tới gần liền phát hiện bên cạnh bức tường chướng khí, ít nhất trong vòng năm thước đều không có cây cối, mặt đất chỉ là một mảng khô cằn.

Nhìn bức tường chướng khí kéo dài mãi về phía bên trái, trái tim Vương Tông Cảnh đập nhanh thêm mấy nhịp và hơi căng thẳng, Lâm Kinh Vũ tựa như nhìn rõ ý nghĩ của hắn, chỉ cười nhẹ rồi nói:

“Đi theo ta.”

Nói xong liền cất bước đi về phía trước, Vương Tông Cảnh chần chừ một chút rồi cũng đi theo sau lưng. Đi chẳng bao xa thì đã tới sát chỗ chướng khí màu hồng, Vương Tông Cảnh còn đang nghi ngờ thì chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, là do thanh tiên kiếm màu xanh lục trên lưng Lâm Kinh Vũ phát ra, sau đó hắn liền cảm thấy có một luồng kình khí vô hình ập tới, như một trận gió nhẹ lướt qua mặt.

Lâm Kinh Vũ không dừng bước, đi thẳng vào trong chướng khí, Vương Tông Cảnh cũng theo sát phía sau, chỉ thấy chướng khí cách người bọn họ khoảng ba thước thì giống như bị một bàn tay đẩy ra, ùn ùn tản sang hai bên rồi tách hẳn thành một lối đi.

Vương Tông Cảnh vừa kinh ngạc, vừa bội phục, dán mắt vào thanh tiên kiếm màu lục, rồi lại nhìn sau lưng Lâm Kinh Vũ, thầm nghĩ vị tiên sư này e rằng trên người cũng mang đại thần thông, có điều không biết nếu gặp phải người thần bí năm xưa thì ai sẽ lợi hại hơn nhỉ?

Hiện tại hắn hoàn toàn có thể sinh tồn giữa rừng rậm, thậm chí thân thể cường tráng tới mức phân thắng thua với đám yêu thú phổ thông, nhưng trong lòng Vương Tông Cảnh mười phần rõ ràng rằng nếu so với tu sĩ chân chính, bản thân mình cũng không khác con sâu cái kiến bao nhiêu. Không nói đâu xa, năm xưa yêu thú đáng sợ như con Kim Hoa Cổ Mãng hung cuồng không ai bì nổi, cho dù là Vương Tông Cảnh hôm nay cũng tự thấy mình tuyệt đối không phải đối thủ, thế mà ngày đó người thần bí kia vẻn vẹn chỉ một kiếm chém bay đầu rắn, đó mới là đẳng cấp thần thông, đạo hạnh đáng sợ.

Nghĩ tới đó, trong lòng hắn như có lửa đốt.

Chướng khí màu hồng cực kỳ độc, nhưng bức tường chướng khí lại không dày lắm, hai người đi khoảng hơn một trượng thì đã vượt qua chướng khí tới khu vực trung tâm của khu rừng rồi.

Khối kình khí vô hình cũng thu lại không một tiếng động, Vương Tông Cảnh chỉ có thể cảm giác như một hơi gió phớt qua mặt mà thôi. Lâm Kinh Vũ xoay đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy nơi này so với khu rừng ngoài kia phần lớn đều không có gì khác, cây cối cũng xanh tươi rậm rạp như vậy, nhưng mật độ so với bên ngoài thì vẫn thưa hơn nhiều, phía trước sâu trong trung tâm lộ ra một cảnh đổ nát đầy vẻ hoang tàn.

“Đi thôi, đi qua đó xem.”

Lâm Kinh Vũ nói một câu rồi đi về hướng đó, Vương Tông Cảnh đi ngay theo sau. Bọn họ nhanh chóng phát hiện nơi đây cũng có những bức tượng Thiên Sát Minh Vương bằng đá, hơn nữa phần lớn đều vẫn còn nguyên vẹn, mật độ phân bố cũng dày hơn nhiều so với bên ngoài, rất dễ dàng phát hiện ra một hai bức tượng đứng lặng trong khu trung tâm này.

Tới khi bọn họ đi đến bên cạnh một ngôi nhà, liền phát hiện chỗ này có vẻ như là một di tích tế đàn hay thần miếu gì đó, những bức tường mục nát đoạn cao đoạn thấp tạo thành một vòng tròn như quần tinh ủng nguyệt, vây lấy một cái nhà ghép bằng đá còn tương đối hoàn chỉnh nằm giữa trung tâm. Móng nhà bằng đá trắng, dài rộng tới mấy chục trượng, từ móng lên đến nhà phải qua mười mấy bậc thềm đá.

Nơi này hiển nhiên đã hoang phế từ rất lâu. Dưới sự xâm thực của tuyết sương mưa gió không biết bao nhiêu năm tháng, xung quanh căn nhà từ lâu đã rách nát không chịu nổi, chỉ còn căn phòng ở chính giữa trông giống như cái đàn tế hay thần miếu này là còn nguyên, nhưng những hòn đá ghép thành tường phòng cứng chắc bên ngoài cũng loang lổ cũ nát, chỗ nào cũng thể hiện dấu vết của sự tàn phá.

Lâm Kinh Vũ nhíu mày, ngoái đầu nói với Vương Tông Cảnh:

“Chỗ này e rằng chính là một trong những nơi yêu nhân của Ma giáo thời cổ tế thần, tà môn ngoại đạo nên có hơi cổ quái. Để ta lên chỗ đàn tế nhìn xem, cậu ở đây đợi ta nhé.”

Vương Tông Cảnh gật đầu đáp ứng.

Lâm Kinh Vũ xoay người đi lên bậc thềm đá, cặp mắt sắc bén chăm chú nhìn vào nơi u ám phía trong cửa lớn. Y chầm rãi bước lên, ánh sáng màu lục phát ra từ thanh kiếm đeo sau lưng cũng dần sáng lên.

Chẳng mấy chốc, y đã biến mất tại nơi cửa tế đàn.

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mặt trời đã ngả về tây, cảnh vật dần dần mờ mịt. Dưới ánh hoàng hôn, những di tích đổ nát này nằm tĩnh lặng giữa cây cỏ, đều phủ một lớp áo ngoài đầy u ám và thần bí, dường như diễn tả sự khắc nghiệt tang thương của tuế nguyệt, một tiếng thở dài nhẹ vang.

Hắn nhíu mày, cũng không phải là cảm thấy sợ. Sống trong khu rừng rậm này ba năm, cũng coi như rèn luyện được sự kiên nhẫn, có điều không biết vì sao nhìn mảng di tích hoang vắng này, hắn cảm thấy trong lòng không được thoải mái. Trầm mặc một lát, hắn rời mắt khỏi căn phòng đá, tùy ý đi ra chỗ khác.

Mảng di tích này quy mô cũng không thật lớn, chỉ e còn không bằng một cái thôn trang quê mùa bình thường tại Trung thổ Cửu châu. Vương Tông Cảnh nhàn rỗi đi một vòng quanh trung tâm tế đàn, ngoài trừ tại một đám cỏ dại thấy có in mấy dấu chân thì cũng không có phát hiện gì. Lúc này trời đang tối đi rất nhanh, chỉ nán lại có một lát mà đã thấy sắp tối đến nơi rồi, mà bên trong căn phòng cũ nát đó vẫn im lìm không một tiếng động, như một con quái thú đang rình mồi lẳng lặng ẩn thân vào trong bóng tối.

Đúng lúc này, ánh mắt Vương tông Cảnh đột nhiên dừng lại, thấp thoáng thấy một luồng hào quang màu đỏ nhạt nháy lên từ một góc tường đá bị đổ ở phía tây. Hắn vội xoay người, trong lòng hồi hộp, chăm chú nhìn vào chỗ đó hồi lâu, nhưng vẫn là bóng tối âm u, lặng ngắt như tờ. Hắn do dự giây lát rồi đi về hướng đó.

Bước chân dẫm lên cỏ nhẹ nhàng không một tiếng động, gió đêm thổi nhè nhè qua mặt. Rất nhanh sau đó, hắn đã đi tới trước chỗ tường đổ, xung quanh rất tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng rả rích lúc này dường như cũng yên ắng. Đúng lúc ấy, ánh hào quang màu hồng nhạt lại nháy lên ngay chỗ tường đổ.

Vương Tông Cảnh quát khẽ một tiếng, thình lình tung người nhảy thẳng lên bức tường đổ cao chừng nửa người thường, ngay sau đó hắn liền chấn động toàn thân, giật mình đứng sững ra ở ngay trên bờ tường đá.

Phía sau bức tường đổ là một căn phòng bằng đá cũ nát, hiện tại cũng đã bị hỏng từ lâu, chỉ còn lại mấy vách tường lụp xụp, nhưng ở tại một góc tường có một người đang ngồi xếp bằng, thân hình cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị. Khuôn mặt này cho dù có thế nào Vương Tông Cảnh cũng không thể quên nổi, chính là người thần bí năm xưa đã bắt hắn tới khu rừng rậm này.

Có điều lúc này dưới ánh sáng mờ mờ, Vương Tông Cảnh nhận thấy khuôn mặt âm dương đáng sợ của y đã có một số thay đổi. Phần mặt đỏ bầm ghê gớm kia đã giảm đi hơn nửa, hiện tại chỉ thấy một lớp đỏ nhạt, mờ mờ còn cố bám lại trên một phần nhỏ da thịt bên má, ít ra thì nhìn toàn diện cũng không làm người ta cảm thấy sợ hãi như trước nữa.

Lúc này hai mắt của kẻ thần bí lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh run, lạnh tới thấu tim gan. Không đợi cho hắn kịp mở miệng hô hoán hay có phản ứng gì, kẻ thần bí kia đã hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó một luồng ánh sáng trong suốt nổi lên như làn nước xẹt ngang qua bóng tối mênh mang, chém thẳng về phía Vương Tông Cảnh.

Kiếm khí còn chưa tới người, Vương Tông Cảnh đã thấy một luồng kình khí sắc bén ập vào mặt, tựa hồ sắp cắt vào da thịt mình. Hắn không dám chống cự, vô thức lăn mình xuống dưới, cũng may hắn hiện giờ động tác thân thủ như yêu thú, nhạy bén kinh người nên mới mạo hiểm tránh được một kiếm này, thân hình rơi huỵch một cái về phía sau.

Một kiếm chém ra luồng sáng như nước ấy trong nháy mắt đã đem bức tường đá cứng rắn đánh vỡ thành bụi, đá vụn bay như mưa bắn tung ra bốn phía. Người thần bí bồng bềnh bay lên, lạnh lùng nhìn Vương Tông Cảnh, tựa hồ như cũng đã nhận ra tên thiếu niên ngoan cường này vẫn còn sống, vẻ mặt thoáng tỏ ra ngạc nhiên, lần thứ hai nâng lên thanh tiên kiếm.

Ánh sáng nhất thời bùng lên, như một vầng trăng trong trẻo mọc lên giữa mảng di tích đang dần dần tăm tối, chiếu sáng thân hình cao lớn khôi ngô của kẻ thần bí trông vô cùng bắt mắt. Mặt Vương Tông Cảnh lúc này đã trở nên trắng bệch, vô tình lại nhớ tới màn một kiếm chém rơi đầu Kim Hoa Cổ Mãng năm xưa của người thần bí, thân thể hắn bắt đầu run rẩy.

Thế nhưng trong lúc vầng hào quang tỏa ánh sáng rực rỡ chói mắt vạn trượng, thân hình kẻ thần bí đột nhiên chấn động, dường như cảm giác được điều gì, thanh tiên kiếm chầm chậm thu lại, ánh sáng cũng theo đó giảm đi không ít. Sau đó ánh mắt của gã lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc xen lẫn sự chán nản, nhìn về một chỗ trong bóng tối phía trước.

Một tia sáng xanh lục nho nhỏ mà rực rỡ từ từ bùng lên trong bóng tối, giống như nhiều năm trước, một bóng hình đã từng khí phách vô cùng. Hiện tại, thanh tiên kiếm trong truyền thuyết đó lại lần nữa xuất hiện trước mắt gã, mà người đằng sau kiếm vẫn mang khuôn mặt ngày xưa mà gã từng rất quen thuộc.

Lâm Kinh Vũ từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, danh kiếm Trảm Long trong tay hào quang lưu chuyển chiếu rọi khuôn mặt anh tuấn, trong tay kia cầm một tấm gỗ cũ kỹ hình vuông, lặng lẽ đi tới trước kẻ thần bí.

Đứng lại, ngắm nhìn.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, hồi lâu không nói.

Không khí có chút quỷ dị. Gió đêm thổi tới, cành lá xa xa lắc lư, bóng tối chao đảo như quỷ mị múa may. Màn đêm u ám, trong cơn gió lạnh, Lâm Kinh Vũ khẽ mấp máy môi như muốn nói lại thôi, tới lúc cuối cùng lại tựa như có ngàn lời vạn câu muốn nói rốt cục cũng biến thành mây khói. Sắc mặt y nghiêm nghị, lại như có chút hoang mang bối rối xông vào trong tim, khẽ thở dài một tiếng, bình tĩnh thốt:

“Đã lâu không gặp, sư phụ.”
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!