Chương 13: Thầy tướng

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bóng người chớp động, Vương Tông Cảnh bất ngờ gặp cảnh này cảnh này thì kinh sợ không thôi, toàn lực mà bỏ chạy khiến cả con đường trở nên náo động xôn xao. Thân thể hắn vốn cường tráng vượt xa người thường, người nào không kịp né tránh bị hắn va vào, kết cục đều bị ngã ngửa. Cuối cùng hắn cũng tỉnh táo trở lại không mất đi lý trí nữa, vừa chạy trối chết vừa tận lực né tránh đám người nên cũng không gây ra cái cảnh cả đường toàn là người ngã ngựa đổ. Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng giống như giao long nhập hải, cũng phải chịu đau khổ không nhỏ.

Sắp chạy qua hết con phố dài, chuẩn bị rẽ sang một hướng khác thì đột nhiên trên đường xuất hiện hai thân ảnh đang đi thong dong, chậm rãi cùng hướng với Vương Tông Cảnh, giống như đang nói chuyện gì đó, nhưng khi nghe được động tĩnh phía sau liền quay người lại. Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn, không dừng được chân, thân mình vọt lên. Hắn trong lòng căng thẳng, đang cố tránh sang bên cạnh một chút. Đằng trước, nam tử hơi cao miệng “A” một tiếng, cũng không giống phần đông người qua đường tránh né, chỉ vươn cánh tay phải ra che ở trước người.

Vương Tông Cảnh không biết tại sao, trong lòng nhảy dựng lên, nhưng trong lúc vội vàng hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, thậm chí còn chưa thấy rõ bộ dáng hai người kia thì thân mình đã va vào.

Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, cũng không có cảnh tượng người ngã nhào ra, người thường nhìn thấy cảnh này tưởng như không có gì, nhưng mà đối với Vương Cảnh Tông mà nói, hắn chỉ cảm thấy mình như tông vào một bức tường thành không thể phá vỡ, một cỗ phản lực cường đại lập tức phản lại cơ thể, hắn có cảm giác lực lượng này còn mạnh hơn cả lực tông của mình.

Nếu là người thường thì lúc này chắc chắn sẽ đoạn cốt thổ huyết, nhưng cũng may Vương Tông Cảnh không phát ra hết sức. Hắn lấy thân mình cương ngạnh xoay nửa vòng, rồi ôm đầu cong người đón nhận cỗ lực đạo, cả người bắn ra phía sau, giống như một trái tiểu cầu lăn đi vài vòng, bụi đất bay lên không trung, cuối cùng cũng may mắn đã hóa giải cỗ lực đạo.

Người nọ lại “Ồ” một tiếng, tựa hồ có chút ngạc nhiên, dừng lại không nhúc nhích. Vương Tông Cảnh đứng lên, nhíu mày, nhìn lên thân mình xem xét một thoáng, thấy không có gì đáng ngại, mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, rồi nhớ đến hai người phía trước, hắn cảm thấy rùng mình, giương mắt nhìn lại không khỏi run sợ một chút.

Chỉ thấy người ngăn cản mình phía trước là một nam nhân, dáng người cao gầy, còn cao hơn nửa cái đầu so với mình. Nam nhân này lại mang bộ mặt ngăm đen hung ác xấu xí, đôi mắt nhỏ còn híp lại, răng nanh miệng rộng, mũi to mà thô, nhìn có vài phần cẩu tướng, khiến người khác thấy sợ hãi, xem ra không phải là người tốt.

Cái chính là người này bất luận có phải người xấu hay không, nhưng thực lực của hắn còn lợi hại hơn nhiều so với mình, thân lại mặc đạo bào cũ, phía sau có đeo một cái bao phồng lên cũng không biết là cái gì, đôi mắt nheo, lộ ra một chút tinh quang sắc bén.

“Xú tiểu tử, ngươi muốn chết sao?”

Quả nhiên không phải là người tốt a, mở miệng ra đã nói chết chóc, hơn nữa vẻ mặt lại hung ác, người này mười phần là một ác nhân. Vương Cảnh Tông cười một tiếng, cũng không có ngu ngốc, tuy vẻ mặt người này có đáng sợ kinh khủng hơn Thương Tùng đạo nhân gấp trăm lần, nhưng tuyệt đối hắn còn sợ hãi Thương Tùng gấp nhiều lần so với người này. Vương Tông Cảnh lập tức cúi đầu, không nói nhiều mà chỉ đơn giản xin lỗi vài câu. Nam nhân mặt cẩu này tuy miệng nhất oai, nhưng lại không giống ác bá bình thường xông lên dùng quyền cước mà lại hùng hổ vài câu, rồi hừ hừ nói:

“Ngươi cũng thức thời, không biết ngươi làm gì, nhưng cũng không có người đuổi theo ngươi, chạy nhanh như vậy bộ muốn đi đầu thai sao ?”

Vương Tông Cảnh cúi đầu mà đi tiếp, cũng không có ý tứ trả lời, nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên sửng sốt, nhất thời dừng lại cước bộ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con phố dài náo nhiệt phía trên đã yên ả trở lại, khôi phục lại cảnh tượng nhốn nháo kẻ qua người lại, cũng không thấy bóng dáng của Thương Tùng đạo nhân.

Rõ ràng là không đuổi theo ?

Vương Tông Cảnh ngây người một lát, cảm thấy có chút nghi hoặc khó hiểu, bất quá đây lại là một chuyện tốt. Hắn thở dài nhẹ nhõm, nghĩ nới này không thể ở lâu liền xoay người bước đi.

Đúng lúc này, sau lưng hắn truyền đến một âm thanh:

“Vị tiểu ca này, xin dừng bước.”

Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy đầu tiên là tên nam tử mặt cẩu vừa rồi, vẻ mặt hắn có chút tức giận xen chút buồn phiền. Cùng lúc đó một bàn tay đẩy hắn ra lộ ra phía sau nam tử mặt cẩu một người khác.

Bầu trời màu xanh, trên đường lớn, trong đám người, một trận gió nhẹ vi vu thổi qua, cuốn theo mấy chiếc lá rụng xuống, bóng người đi qua đi lại, giữa nơi thế tục hồng trần phồn hoa kia, một lão giả cười hơ hớ chậm rãi mà đến, tóc bạc mặt hồng hào, thanh nhã tự nhiên, mặt mũi hiền lành, râu tóc như tuyết, thật giống thần tiên hạng nhất, dị thường khác xa chúng sinh, làm cho người ta kính phục, có lẽ là tu đạo trở thành lão thần tiên. Lão giả có khí độ bất phàm, tiêu sái không gì tả nổi, tay phải giấu trong tay áo bào, tay trái cầm sào trúc năm thước xanh biếc, lá cờ bạch bố rộng ba thước, ghi bốn chữ lớn, khí thế trang khiêm:

Tiên nhân chỉ lộ !

“Vâng?” Vương Tông Cảnh run sợ một chút, trong lòng sinh ra ba phần kính ý, không dám thất lễ, nói : “Lão trượng, là ông gọi cháu sao ?”

“Đúng vậy.” Lão giả thần tiên kia phong thái điềm tĩnh đánh giá Vương Tông Cảnh một phen, khẽ gật đầu, giống như đã biết trước kết quả sẽ như vậy, mỉm cười với Vương Tông Cảnh rồi nói :”Vị tiểu ca này, ta xem ngươi khí thế hiên ngang, hẳn không phải là trì trung chi vật(1). Lão phu thấy ngươi ấn đường(2) có vệt đen, giống như có hung tinh chiếu mệnh, ba đường vân trên mặt thì hai đường rối loạn, lông mày nhỏ, số phận không tốt, càng hóa giải sớm càng tốt. Đạo gia có câu: trì trung thủ tĩnh, ta vừa xem xét ý trời, ngươi và ta chưa bao giờ gặp nhau, nay lại có thể ngẫu nhiên tao ngộ, cũng có vài phần duyên phận. Vì vậy đợi một lát để ta xem tướng cho người?”

Vương Tông Cảnh nhất thời không phản ứng. Lão giả này miệng nói lải nhải liên miên, nghe như đang nói về chính mình, hiện tại hắn lại không biết có thoát khỏi Thương Tùng đạo nhân ở phía sau hay không, làm sao có thể phí thời gian ở chỗ này. Nghĩ đến đây, hắn nói qua loa hai câu, rồi muốn rời đi.Tên nam nhân mặt cẩu bên kia nhìn Vương Tông Cảnh với bộ dạng nghi hoặc, rồi lại nhìn vào chính mình và lão thần tiên, xem ra bọn họ là đồng bạn, không biết làm thế nào để tỏ ra không ưng thuận rồi cười lạnh một tiếng, nói với Vương Tông Cảnh một câu:

“Này, ngươi không hiểu sao ?”

Vương Tông Cảnh đúng là không hiểu được, lắc lắc đầu.

Đạo nhân mặt cẩu hừ một tiếng, rồi lưu loát nói rõ ràng: “Hắn nói là, ngươi cho hắn xem tướng, một lần bốn lượng bạc.”

“Rõ là….!”

Lão giả nhất thời trầm xuống, trừng mắt nhìn đạo nhân mặt cẩu, liếc một cái quát to : “Dã cẩu, đừng có nói năng xằng bậy !”

Tên nam tử Dã Cẩu bị trở mặt xem thường, lão giả nói xong quay đầu đến, sắc mặt ôn hòa nói : “Tiểu ca, xem tướng đi, lão phu có bí thuật di truyền, thiên cơ thần tướng, đi lại trên giang hồ mấy trăm năm nay, chưa bao giờ nhầm, bốn chữ ‘Tiên nhân chỉ lộ’ đây ” Rồi hắn chỉ vào lá cờ vải, mỉm cười lại nói: “Đó là do bằng hữu giang hồ tặng cho ta đó.”

“Xem tướng một lần chỉ mười lượng bạc.” Lão giả cười hớn hở nói.

Vương Tông Cảnh lắc đầu nói : “Ta không có tiền.”

Lão giả thần sắc cứng đờ, cố thuyết phục hai câu, nhưng Vương Tông Cảnh thẳng thắn, lục lọi túi áo mình một chút, nói : “Không có, một cắc cũng không có .”

Lão giả quay đầu bước đi, nam tử mặt cẩu cũng đi theo phía sau hắn, nhíu mày hỏi : “Này lão nhân, không phải ngươi xem tướng cho người ta chỉ cần bốn lượng bạc hay sao, sao lại tăng tới mười lượng ?”

Lão nhân kia tức giận nói : “Ngươi thì biết cái gì, đầu năm nay giá cả cái gì cũng tăng, giá thuê phong, giá đồ ăn, giá gạo, cái gì cũng tăng. Chúng ta chỉ lưu lạc giang hồ vất vẻ xem tướng, không tăng giá chúng ta phải đói bụng ngươi biết không ?”

Nam tử mặt cẩu hừ lên một tiếng, cũng không biết là có tin hay không. Hai người chậm rãi đi xa, chỉ nghe mơ hồ được lão nhân kia còn nhắc tới cái gì : “Ôi, thiếu niên bây giờ rất giảo hoạt, rất khó để lừa. Nhớ năm xưa ta lừa gạt tên tiểu tử ngốc Thanh Vân kia, chỉ nói một câu cẩu vận là có thể dễ dàng, vậy mà…”

Thanh âm đàm thạm giảm dần dần, lúc sau đã không nghe thấy nữa. Hai chữ “Thanh Vân” kia lại làm cho Vương Tông Cảnh có chút ngoài ý muốn, ngạc nhiên một lát, nhưng cũng không thay thế được mối uy hiếp của Thương Tùng đạo nhân. Hắn chần chừ một lát sau rốt cục cũng bước đi rất nhanh rời khỏi con phố dài, đối với Thương Tùng trong đáy lòng hắn thật sự sợ hãi thập phần.

※ ※ ※

Chạy qua mấy con phố, trên đường không ngừng xem xét lai lịch của những người xung quanh, cuối cùng Vương Tông Cảnh mới nhẹ nhõm xác định Thương Tùng đạo nhân không có đuổi theo.

Dần dần trấn định lại, Vương Tông Cảnh tùy tiện tìm một nơi hẻo lánh ở góc đường, cũng không ngại bẩn nhấc một tảng đá rồi ngồi lên trên, ngưng thần suy tư. Lúc trước ở trong thành Long Hồ, hắn biết là Lâm Kinh Vũ vẫn còn đang tìm tung tích của sư phó, vị này quan hệ với hắn không ít. Nhưng không nghĩ được rằng Thương Tùng đạo nhân không có chạy trốn đến bên trong Thập Vạn Đại Sơn thần bí mà lẳng lặng đi theo phía bắc, đến Lư Dương thành, khó trách Lâm Kinh Vũ không tìm thấy hắn.

Vừa rồi ngẫu nhiên gặp lại, đúng là trong cái rủi có cái may, mặc dù vậy Vương Tông Cảnh vẫn cảm thấy không yên. Tâm nguyện của hắn lúc này là làm thế nào để cách xa người này. Hắn cân nhắc một lát, tuy rằng giờ phút này hắn đã trông thấy cửa bắc Lư Dương thành cao lớn nhưng hắn cuối cùng hắn kiềm chế được, rồi im lặng lui vào trong góc, xem đường phố nhộn nhịp và chờ đợi.

Ngoại thành có số dân ít hơn nhiều với nội thành, nếu cứ như vậy ra khỏi thành, Thương Tùng đạo nhân vạn nhất đuổi theo, thực là rất dễ bị phát hiện. Trong thành, người đi đường như kiến là chỗ rất tốt để ẩn thân. Hắn suy nghĩ, ít nhất cũng phải trời tối mới được ra khỏi thành, lúc đó an toàn hơn nhiều.

Ở trong phiến rừng rậm nguyên thủy ba năm, Vương Tông Cảnh cũng học được sự tàn khốc khi đánh nhau với yêu thú, cũng vì bảo vệ mạng sống mà hắn cũng từ đó học được sự kiên định, nhẫn lại.

Hắn rất giỏi chờ đợi, đôi khi là vì săn bắt để kiếm đồ ăn, đôi khi là tránh né cường địch, thoát được một mạng.

Trên đường, kẻ qua người lại vội vàng, như những đợt sóng. Vương Tông Cảnh ẩn nấp ở một góc hẻo lánh, im lặng quan sát đầu đường, không biết từ khi nào, tâm tình hắn dần dần ổn định. Đây là lần đâu tiên sau khi từ phiến rừng rậm kia trở về, hắn nghiêm túc nhìn đám người tập chung ở đầu đường, nhìn những khuôn mặt xa lạ, nhìn thế tục hàng ngàn vạn tâm tình.

Ban ngày, hắn hướng phía tây chậm rãi mà đi, đến buổi chiều, ở phía xa chân trời một mảnh mây đen thật dày theo gió, chặn lại ánh nắng, làm cho sắc trời dần dần âm trầm xuống, đầu đường, gió lạnh bắt đầu nổi lên. Với sự biến hóa của sắc trời, xem như một ngày có chút dày vò không nhỏ, cuối cùng hoàng hôn đã tới.

Một ông lão gầy yếu trên dưới ngũ tuần đẩy theo một cái xe trâu cũ nát đi dọc vệ đường.Người đi đường đa phần đều tránh xa cỗ xe,ánh mắt họ nhìn vào đều mang theo một vẻ chán ghét.Vương Tông cảnh liếc mắt qua, cũng không nhìn vào cỗ xe tồi tàn đó mà chú ý phía sau lưng lão già, có một tiểu cô nương mang sắc mặt thẫn thờ, khóe mắt rưng rưng đang bước theo.

Vương Tông Cảnh nhất thời giật mình, đây chẳng phải tiểu cô nương vừa mất mẫu thân và cũng là người đáng thương bị đuổi ra khỏi Tô gia đây sao, không biết vì sao nàng lại đi theo lão già này. Hắn liền chuyển động suy nghĩ, rất nhanh đã nhớ ra một chuyện, hắn liền để ý nhìn kỹ xung quanh tiểu cô nương rồi nhận thấy mọi sự vẫn như thế không có gì khác thường cả.

Nhưng dù là như thế, Vương Tông Cảnh vẫn đợi hồi hồi lâu, sau khi tiểu cô nương và lão già đó đi xa hắn mới xác định được Thương Tùng đạo nhân không có theo dõi tiểu cô nương, lúc này hắn mới đi ra đuổi theo hai người đó.

Cỗ xe trâu tuy đi không chậm, nhưng mang theo một lão gì và một tiểu cô nương thì cũng không hẳn là nhanh, hơn nữa Vương Tông Cảnh nhanh chóng đuổi theo, chả mấy chốc đã theo kịp hai người đó. Nhìn thoáng qua xung quanh, rồi Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng đi đến sau lưng tiểu cô nương,nhè nhẹ vỗ thử lên vai nàng.

Tiểu cô nương thoáng giật mình quay đầu nhìn lại,sửng sốt một lúc rồi nhận ra là Vương Tông Cảnh,liền vui mừng nói:”À, là huynh….”

Vương Tông Cảnh gật đầu nhẹ hỏi: “Muội muốn đi đâu, sao lại đi với lão già này?”

Nét mặt tiểu cô nương thoáng qua một chút đau xót, rồi chỉ về cỗ xe trâu phía trước nghẹn ngào nói: “Mẫu thân của ta nằm trên chiếc xe kia”.

Vương Tông Cảnh khẽ giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua cỗ xe quả nhiên thấy trên xe có một cuộn cỏ, cũng không hẳn, mà là một cuộn cỏ bao quanh mẫu thân của tiểu cô nương này. Hắn kinh ngạc hỏi vài câu rồi mới hiểu được ông già phía trước chính là người thu thây của thành Lư Dương, chuyên nhận mai táng tử thi ngoài thành.

Người làm công việc này trước sau đều bị người ta khinh ghét cho nên ban nãy khi thấy cỗ xe trâu người người đi đường đều cố ý tránh xa.

Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố gắng nín lặng không nấc lên,qua một hồi sau mới thấp giọng nói:”Muội không có tiền để an táng cho mẹ, ngay cả mua một cỗ quan tài cũng không thể, người này nói không thể đợi được nếu không kịp an táng chỉ sợ thi thể rồi sẽ mục nát, rất dễ gây ra ôn dịch.”

Vương Tông Cảnh vừa muốn an ủi cô gái vài câu nhưng nhất thời không biết nói thế nào cho phải.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, bờ môi tiểu cô nương khẽ run rẩy, rồi như không kìm được hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, trên khuôn mặt nhỏ bé lấm lem hiện ra hai hàng nước mắt lấp lánh.

Ngay lúc này lão già phía trước chợt quay đầu lại gọi :”Nhanh lên, giờ không còn sớm nữa rồi, đến tí nữa trời tối thành đóng cửa là không vào được nữa đâu”.

Vương Tông Cảnh bỗng rùng mình, tự nhiên lại quên khuấy mất thời gian đóng cửa thành, tâm niệm chuyển động, rồi dứt khoát đi theo hai người cùng về hướng bắc. Đồng thời hắn để ý xung quanh rồi thấp giọng nói khẽ với tiểu cô nương đó: “À muội muội,ta có chuyện này…”

Tiểu cô nương liền vươn tay lau qua khuôn mặt nhập nhoàng nước mắt,lại khiến cho nước bẩn che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi thấp giọng nói:”Muội tên là Tô Tiểu Liên”.

Vương Tông Cảnh ngừng một lát rồi nói:”Tiểu Liên cô nương, ta có một chuyện muốn hỏi, ban nãy ở trong con hẻm đó có một đạo sỹ cao lớn, bây giờ hắn đã đi hướng nào rồi?”

Tô Tiểu Liên khẽ liếc qua lão già phía trước rồi nói: “Người đó chết rồi”

Vương Tông Cảnh chấn động,ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”

Tô Tiểu Liên nói: “Không lâu sau khi huynh rời đi, vị đạo nhân kia đột nhiên ngã ngửa ra, toàn thân run rẩy một hồi rồi tắt lịm, sau này chính là hắn” nàng chỉ vào người nhặt xác, thấp giọng nói: “Là do hắn tới lấy đi, vốn hắn còn muốn đưa cả mẹ của ta đi, chỉ là do ta không từ bỏ ý định mà van xin hắn, cuối cùng hắn mới đồng ý xuống núi đợi nửa ngày, sau đó đã lôi lão đạo sĩ kia đi trước.”

Vương Cảnh Tông nổi lên một trận mờ mịt, hồi tưởng ngày xưa, Thương Tùng đạo nhân trong mắt hắn tuy rằng làm cho người ta sợ hãi, nhưng một thân thần thông sở học của hắn trên cuộc đời ít thấy, cũng chỉ có Lâm Kinh Vũ mới có thể so được, nhưng mà vô luận thế nào, cũng không nghĩ tới, đời người khó lường, thế nhưng như vậy đã chết rồi sao?

Hắn trong lòng có chút nghi hoặc khó tin, xem Tô Tiểu Liên lời nói biểu tình có nửa phần không phải là giảm chần chừ một lát sau, hắn vẫn kiên trì, đi đến người nhặt cái xác bên cạnh, thấp giọng hỏi hắn vài câu.

Không biết có phải do cái nghề nghiệp hèn hạ hay không, tính tình tên nhặt xác rất cổ quái, bộ dáng xa cách đối với Vương Tông Cảnh, qua một hồi lâu, khi mọi người đều rời khỏi thành thị, hắn mới không kiên nhẫn được ứng phó với Vương Tông Cảnh vài câu, nhưng thật ra là thừa nhận có việc này, đúng là hắn đã vận chuyển xác của Thương Tùng đạo nhân ra địa phương ngoài thành, cùng một chuyến vận chuyển xác mẹ của Tô Tiểu Liên. Trên thực tế cái địa phương này là vùng phụ cận Lư Dương thành, ai ai cũng biết, ai ai cũng chán gét.

Bãi tha ma.

※ ※ ※

Ra khỏi cổng thành, mắt thấy thiên tượng mây đen dày đặc, sắc trời mờ mịt u ám, nhìn như trời sắp đổ mưa, khuôn mặt của lão nhặt xác cũng khó coi ba phần, quay đầu quát lên một tiếng vội vàng, con trâu chân bước nhanh hơn, đồng thời trong miệng lẩm bẩm:

“Cách lão tử, chạy nhanh lên một chút, không nên kéo dài đến khi trời tối, địa phương này rất cổ quái…..A hừ hừ …!”

Vài tiếng hừ phát ra, lão nhặt xác ngập ngừng nói nhỏ, lập tức chạy về phía trước. Vương Tông Cảnh vẫn đi theo bên cạnh Tô Tiểu Liên, theo lý thuyết sau khi rời khỏi thành hắn lập tức theo hướng bắc mà đi, nêu không phải hắn vẫn còn kinh nghi bất định, khó mà tin được Thương Tùng đạo nhân một nhân vật lợi hại như vậy, lại có thể chết một cách cổ quái.

Hay là hắn cũng đi theo để nhìn kỹ xem?

Tương lai nếu gặp lại Lâm Kinh Vũ tiền bối đang tìm kiến Thương Tùng, không thể nói có người đã đánh chết y.

Trong lòng hắn chút do dự không ngừng, không nhịn được cước bộ theo Tô Tiểu Liên đi đến, Tô Tiểu Liên yên lặng nhìn hắn một cái, trong ánh mắt xẹt qua một tia cảm kích, nhưng cũng cũng không có nói thêm cái gì, cứ như vậy trầm mặc đi tới.

Bãi tha ma ở ngoài tây bắc thành Lư Dương nằm giữa bốn đỉnh núi nhỏ, lão nhặt xác trên đường đi rất nhanh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, thần sắc có chút khẩn trương. Cứ như vậy trời nổi lên một trận, sắc trời càng lúc càng đen, gió thổi mạnh, mờ mờ nhìn thấy một tòa dựa đầu vào một chân núi nhỏ, nhìn ra xa, chỉ thấy trên núi có nhiều đá và một ít quan tài, cỏ dại mọc thành bụi, một con đường mòn theo chân núi uốn lượn về phía trước, mây cấy cổ thụ trải dài, mấy cành khô khẳng khiu, kèm theo vài phần âm thanh đau thương. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thê thương, một vài cái bóng màu đen lướt qua, chính là lũ quạ đen, đối với trời đất u ám lãnh lẽo mà kêu “Các các…”

Tiếng gió rền vang, lạnh lẽo, cô quạnh. Tô Tiểu Liên thân mình run lên một chút, sắc mặt trắng bệch. Theo gần đến ngọn núi nhỏ, chỉ có ba người ở phụ cận không có ai khác, Vương Tông Cảnh cảm thấy vài phần hối hận khi tới đây, nhìn kỹ lại, chỉ thấy dưới núi, cỏ dại tùm lum chụm lại thành từng đám, nhiều chiếc quan tài nằm bừa bộn, ngổn ngang, làm nền cho sắc trời u ám, thật là có vài phần rợn người.

“Nhanh nhanh nhanh,” lão nhặt xác bộ mặt vô cùng khó coi, không biết trong lòng lão đang nghĩ tới điều gì, chỉ mau chóng thúc dục :”Nhanh một chút, chôn nhanh đi, lão tử thật hồ đồ, như thế nào lại đáp ứng tiểu nha đầu này.”

Âm thanh trầm thấp tràn ngập sự thống khổ vang lên, Vương Tông Cảnh lỗ tai cực thính, tự nhiên nghe được vài câu, Tô Tiểu Liên đang nói vài lời với mẫu thân, nói qua nói lại đều là nữ nhi bất hiếu, ngay cả quan tài cũng không thể chuẩn bị tốt cho mẫu thân, làm cho người ta đứt ruột xé gan, đau xót vô cùng.

Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày, muốn nói gì đó nàng vài câu, bỗng nhiên có chút cảm giác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ngọn đồi nhỏ cách đó không xa dưới một gốc cây cổ thụ, có hai người, đồng thời cũng phát ra “Di” một tiếng kèm theo vài phần kinh ngạc.

“Lại là ngươi!”

Hai người bên kia, chính là lão già thày tướng số và đạo nhân mặt cẩu ở Lư Dương thành ngày đó, lão nhân trong tay vân cầm lá cờ vải tiên nhân chỉ lộ, khí độ phiêu diêu, cực kỳ tự tại. Lão giả cũng nhìn thấy Vương Tông Cảnh đứng ở bên này, không khỏi ngạc nhiên nói : “Như thế nào, ngươi tới cái bãi tha ma này làm gì?”

Vương Tông Cảnh nhất thời không nói được gì, nghĩ rằng chính mình ở đây cũng có điểm hồ đồ không sao nói rõ được, bất quá hắn còn chưa mở miệng trả lời, lão giả bên kia liền nở nụ cười nói : “Tiểu ca, ngươi với ta xem ra có duyên phận, lão phu khuyên ngươi không nên đi lên. Nơi đây âm khí rất nặng, nơi đây như là một phần của địa phủ, âm sát tụ lại, dễ sinh ra âm linh yêu mị, ta xem ngươi cũng không phải là người trong tu đạo, không đi lên bãi tha ma vẫn là tốt hơn. Vạn nhất vận khí không tốt, có thể đánh mất tính mạng.”

Nói xong lão nhân từ xa xa ra đi, chỉ còn lại ba người Vương Tông Cảnh nhìn nhau, mặc khác đạo nhân mặt cẩu ở một bên, không biết tại sao có chút bối rối, đuổi theo lão giả lắm tay áo hắn nói : “Cái gì, sao lại là hiểm địa, vậy ngươi sao lại để cho nàng ta lên?”

Lão nhân trở giọng xem thường, tức giận nói : “Ít nói nhảm đi, nếu có thể ngăn nàng bằng lời, ta sẽ không ngăn cản sao.” Nói xong liên tục lắc đầu, xem ra bộ dáng có vẻ đau lòng sâu sắc thở dài : “Ngươi nói xem, vốn là nữ nhi một nhà, thiên hạ vô số quang minh đại đạo nàng không học, lại bị người ta mê hoặc, tu luyện quỷ đạo kỳ quái, cả ngày thích chui vào nơi âm hồn quỷ dị này, thật sự là… Sau này thì biết làm sao đây!”

Nói xong liền thở dài liên tục, vẻ mặt không cam lòng. Lão đạo nhân mặt cẩu hiển nhiên có chút bực tức với lão cũng không để trong lòng, xoay người sang chỗ khác bản mặt xấu như hung thần trông về phía xa, nhìn ngọn đồi núi nhỏ màu đen chìm xuống dưới, không nhịn được toát ra vài phần lo lắng.

(1): Trì trung chi vật: vật trong ao, ý nói người bình thường không có tài năng gì đặc biệt….
(2): ấn đường: đường chỉ nằm giữa hai lông mày
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!