Chương 2: Đêm tối

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đêm hôm nay, trăng mờ gió lộng, chỉ có một vài ngôi sao ở phía chân trời đằng xa nhấp nháy, tỏa ánh sáng mờ ảo. Bên ngoài Long Hồ thành, con đường mòn nhỏ đã bị màn đêm hoàn toàn bao phủ lấy, những bụi cỏ bên đường xao động theo gió, phát ra âm thanh xào xạc, tiếng côn trùng rả rích xa gần cứ từng hồi từng hồi vang lên.

Vương Tông Cảnh nương theo ánh sáng mờ nhạt đi trên con đường ấy, phía sau cậu một đoạn là hình bóng nhỏ bé của Vương Tông Đức. Nghe thấy sau lưng tiếng bước chân ngày càng nặng nề, còn cả tiếng thở gấp hồng hộc, tuy trong lòng có chút thấp thỏm không yên, nhưng Vương Tông Cảnh vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười giễu cợt và nói với người đi phía sau lưng cậu:

“Sao rồi, đã sợ chưa? Nếu như sợ rồi thì cứ lên tiếng, chúng ta sẽ quay về.”

Vương Tông Đức ở đằng sau thở mạnh hai tiếng, nghiến chặt răng, rồi lên giọng:

“Ai nói sợ hả, đi nhanh lên.”

Vương Tông Cảnh phì một tiếng, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đồng thời thầm mắng:

“Tên thối tha, xem huynh còn chịu đựng được bao lâu?”

Long hồ buổi sáng vốn có thể nhìn thấy được nhưng giờ đây lại trở thành một vùng đen kịt, không có thủy triều cho nên cũng chẳng nghe thấy được tiếng nước, chỉ khi những làn gió đêm nhè nhẹ thổi từ hướng ấy đến chạm vào da thịt thì mới thấy có một cảm giác lành lạnh mát rượi. Lại đi thêm được một đoạn đường, xung quanh chập chờn những bóng đen, không có tiếng người nói chuyện, tiếng gió và tiếng côn trùng cứ chốc chốc lại vang lên một cách u uất. Cuối cùng đồi núi nhỏ- đích đến cũng hiện ra trong tầm mắt hai đứa trẻ.

Núi Ô Thạch, nằm ở phía đầu con đường mòn thông đến Long hồ, Vương Tông Cảnh tuy không có thường xuyên đến đây, nhưng lại sinh ra và lớn lên tại đây, cho nên địa hình thế núi xung quanh đây cơ bản thì cậu đều nắm được. Đó là một gò núi không lớn lắm, yên ắng tọa lạc ngay ven đường , dưới ánh sao mập mờ, một con đường nhỏ mọc đầy cỏ uốn lượn dẫn lên núi, dường như thông lên đến đỉnh núi.

Thở một hơi, Vương Tông Cảnh đang định nói đùa vài câu, đột nhiên liền chau mày lại, cậu phát hiện có điều gì đó không ổn, xung quanh có vẻ quá yên tĩnh. Trong lúc suy nghĩ cậu quay người lại, lập tức ngẩn người ra, chỉ thấy trên con đường, bóng cây rập rờn, tiếng gió vi vu thổi, làm gì có hình bóng của người nào nữa chứ?

“Chạy rồi sao?”

Vương Tông Cảnh buột miệng nói, dường như không tin vào mắt mình, bèn đi trở về con đường lúc nãy vài lượt rà soát một cách kĩ càng, lúc này mới thực sự xác định cái thằng Vương Tông Đức ấy quả nhiên không chịu được áp lực của bóng đêm bên ngoài thành, đã chạy mất tăm rồi.

“Hahahahaha…….”

Trong lòng Vương Tông Cảnh vô cùng mừng rỡ, cười phá lên, trong lòng thầm nghĩ đợi sau khi lão tử quay về, sẽ lột mặt nạ của huynh ra, để huynh sau này không còn dám huênh hoang trước mặt ta nữa.

Tiếng cười giòn giã đầy phấn khởi vang vọng ra xa, có vẻ như không phù hợp với không gian tối tăm này cho lắm. Tiếng cười của Vương Tông Cảnh cũng nhanh chóng tắt hẳn, niềm vui trên mặt cũng dần biến mất, cậu ho khan vài tiếng, rồi lại nhìn quanh màn đêm đen dày đặc, những hàng cây cao to và những chiếc bóng đen thâm trầm giữa rừng cây, dường như thấp thoáng ẩn chứa một ánh mắt kì lạ, đang nhìn cậu chăm chăm trong bóng đen sâu thẳm.

Trống ngực cậu bỗng đập thình thình, không dám nghĩ ngợi nhiều, quay người chạy về phía con đường cũ.

“Grao…..”

Đột nhiên một tiếng thú rống lên từ trong lùm cây bên cạnh con đường trước mặt, hai đốm sáng đỏ mờ ảo, bỗng sáng rực lên trong đêm đen . Vương Tông Cảnh dừng lại theo bản năng, chỉ cảm thấy sau lưng như có một luồng hơi lạnh sượt qua, cậu theo bản năng nín thở lại.

Bóng đen đang chuyển động, tiếng bước chân nhè nhẹ giẫm trên lá khô sột soạt, từ từ đi ra, hai đốm sáng như ánh lửa ma trơi sáng rực. Vương Tông Cảnh sắc mặt trắng bệch, vội bước lui lại một bước, nhờ vào ánh sao trên bầu trời, nhận thấy từ trong rừng cây một con quái vật với hàm răng sắc nhọn đang từ từ tiến ra. Nó cao khoảng nửa người, lông trên lưng màu trắng, hình dạng trông như một con sói, nhưng lại hung hãn và khỏe mạnh hơn rất nhiều so với loài sói thông thường. Đây chính là một trong những loài yêu thú thường gặp nhất nằm trong địa giới Long Hồ của Ưu châu- Bạch bối yêu lang.

Bạch bối yêu lang( sói yêu lưng trắng) này cũng là một trong những yêu thú còn sót lại trong trận đại kiếp thú thần năm xưa, bản chất hung ác tàn nhẫn, nhưng nếu chỉ luận về thực lực thì cũng không phải là mạnh lắm, so với một số yêu thú đáng sợ nhất trong đại kiếp thú thần năm ấy, thì quả thực thua xa rất nhiều. Nhưng bạch bối yêu lang do số lượng đông, lại hung tàn khát máu, sau trận hào kiếp đã sót lại một số lượng không ít vẫn đang ẩn náu trong thập vạn đại sơn, thỉnh thoảng thường xuất hiện làm hại dân lành, vô cùng nguy hại.

Đối mặt với một yêu thú như vậy, trong tích tắc, Vương Tông Cảnh toàn thân toát mồ hôi lạnh.Yêu sói này tuy không thuộc vào loài yêu thú khỏe mạnh nghịch đạo, nhưng lại có vuốt nhọn, nanh sắc, to khỏe hung tàn, ngay cả một người trưởng thành bình thường cũng có thể bị giết chết một cách dễ dàng, huống hồ chỉ là một cậu bé chưa đầy mười một tuổi như Vương Tông Cảnh. Cậu tuy xuất thân là con cháu của Long Hồ Vương gia, nhưng do tuổi vẫn còn quá nhỏ, chỉ mới là bắt đầu nhập môn tu luyện mà thôi, ngay đến thuật phù chú của Long Hồ Vương gia cậu cũng chỉ mới bắt đầu học vẽ những bức phù chú cơ bản nhất.

Đối mặt với một yêu thú to khỏe như vậy, Vương Tông Cảnh dường như chẳng có được cơ hội sống sót.

Một nỗi hoảng sợ tràn ngập trong lòng Vương Tông Cảnh. Dưới ánh nhìn chăm chú từ đôi mắt đỏ rực hung tợn của bạch bối yêu lang ở phía trước mặt, cậu hồi hộp đến mức gần như thở không ra hơi. Nhưng đã là con người thì ai ai cũng đều có ý chí sinh tồn, cậu dù sao cũng không phải là một đứa trẻ bại liệt, cho nên trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này, cậu bèn nghiến chặt răng, dốc hết toàn bộ sức lực quay người bỏ chạy.

Đường về đã bị bạch bối yêu lang chặn rồi, lúc này mà xông thẳng tới nhất định là chỉ có nước chết. Vương Tông Cảnh suy nghĩ rất nhanh, cuối cùng âm thầm quyết định, con đường sống duy nhất bây giờ chính là con đường nhỏ dẫn lên núi Ô Thạch ở ngay sau lưng, và vị tiên trưởng của Thanh Vân môn mà Nam Sơn đã từng nói đang ở trên núi Ô Thạch này, mới là cơ hội sống sót duy nhất của cậu trong thời khắc sinh tử này.

Vừa chạy điên cuồng lên núi, dùng hết toàn bộ sức lực của bảm thân, Vương Tông Cảnh hướng về phía đỉnh núi đen kịt, hướng về màn đêm sâu thẳm vô bờ bến, hét thật to:

“Cứu với, cứu tôi với…….”

Phía sao bạch bối yêu lang giận dữ gào lên: “ Graooo……..”, ánh mắt đầy hung tợn, ẩn trong ánh mắt ấy là cái nhìn thèm khát, bốn chân chạy như bay đuổi đến. Yêu sói này thân hình cao to, đứng thẳng có thể cao đến nửa người, đang dồn hết sức đuổi theo, tốc độ chạy rất nhanh, nhanh hơn cả Vương Tông Cảnh, trong chốc lát, đã kịp đuổi kịp cậu bé.

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy sau lưng một luồng gió tanh tưởi xộc đến, tiếng yêu thú gào thét ngay bên tai, tiếng bước chân xé gió càng lúc càng gần. Trong lòng cậu bé vô cùng run sợ, trên mặt bắt đầu xuất hiện sự tuyệt vọng. Không đợi cậu có phản ứng gì, bạch bối yêu lang từ đằng sau nhảy chồm tới, mở to cái miệng toàn mùi máu tanh, hàm răng sắc nhọn hướng thẳng tới cổ họng Vương Tông Cảnh.

Trong lúc nguy cấp này, đột nhiên từ phía đỉnh núi Ô Thạch, một ánh bạc sáng lóe lên, xé toạc không gian bay thẳng đến, kèm theo một âm thanh chói tai giữa màn đêm yên tĩnh, như ánh chớp tích tắc đã bay đến nơi mang theo uy lực vô biên. Núi rừng đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến tột cùng, tiếng côn trùng, tiếng gió rít dường như cũng ngưng đọng lại trong một khắc này. Một tia lửa lóe ra trên thanh kiếm rồi ầm một tiếng đâm thẳng vào người của bạch bối yêu lang.

Sức mạnh này vô cùng khủng khiếp, mạnh đến nổi đánh văng cả một con yêu thú hung hãn bạo ngược như vậy ra xa, xoay trên không trung mấy vòng rồi đột ngột rơi xuống ở một nơi cách đó đến mấy trượng. Con bạch bối yêu lang bị trúng một kiếm nặng như vậy, từ đầu đến cuối cũng không có được một chút phản ứng, chỉ biết nhìn trời tru lên tuyệt vọng giữa không trung, rồi sau đó rơi bịch xuống đất, tuyệt khí tại chỗ.

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy như có một luồng gió tanh xộc đến, rồi sượt qua người chỉ trong tích tắc, mùi tanh xộc lên tận óc. Rồi cậu lại thấy một luồng sáng trắng ầm ầm bay đến như lôi điện rền vang, rực rỡ đến chói mắt, sau khi đánh lên thân yêu thú, nó lại bay vút lên trời hóa thành một cây tiên kiếm dài ba thước, từ từ rơi xuống, bay trở về trong tay của người đang đi từ trên núi xuống. Lần này Vương Tông Cảnh thoát chết trong gang tấc, nhưng hiện tại vẫn ngồi bệt cả ra đất, có vẻ như vẫn chưa hoàn hồn. Vài phút sau khi đã bình tĩnh lại một chút, cậu chỉ cảm thấy tay chân đã nhũn cả ra, thiếu điều nữa nằm ngay ra đó.

Cũng may, Vương Tông Cảnh cũng còn lại chút sức lực, tuy rằng cổ họng khô rát, cơ thể vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm, đưa mắt nhìn về phía con đường đi lên núi.

Chỉ trông thấy một ông lão mặc đồ xám, từ từ tiến đến, diện mạo bên ngoài chừng sáu mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt tinh anh, thần sắc tiên phong đạo cốt, trong tay cầm tiên kiếm, ánh sáng trắng từ thân kiếm tỏa ra lấp lánh, nhìn sơ qua cũng biết đây không phải là vật tầm thường. Ông lão đi đến trước mặt Vương Tông Cảnh, nhìn qua cậu một lượt, đôi mày có hơi chau lại, nét mặt có chút nghi hoặc, bèn hỏi:

“Này cậu bé, con là ai, đêm khuya thanh vắng không đèn không đuốc, con chạy đến đây để làm gì?”

Vương Tông Cảnh biết rằng ông lão đang đứng trước mặt này chính là vị tiên trưởng đến từ Thanh Vân môn, nên cũng chẳng giám che giấu, bèn nói ra thân phận lai lịch của bản thân, bao gồm cả việc do đánh cược với bọn Vương Tông Đức nên mới đi đến nơi này, giờ cũng chẳng thấy tung tích đâu. Nói một hơi mới xong, sắc mặt của ông lão dần dần dịu đi, chỉ là lắc đầu và cười khổ rồi nói:

“Bọn tiểu quỉ các con, quả thực là vô pháp vô thiên, nơi ngoại thành này thường có yêu thú xuất hiện, nguy hiểm biết chừng nào, đâu phải nơi mà các con nói muốn đến là có thể đến được chứ?”

Vương Tông Cảnh trải qua cơn nguy hiểm ban nãy, nên khi nghe ông lão nói xong bèn vội gật đầu liên tục. Nhưng ngay sau đó cậu bé đột nhiên nhớ đến một việc, cơ thể bỗng run lên, vội nói:

“Không xong rồi tiên trưởng ơi, lúc nãy còn có một người nữa cùng con đến đây, nhưng huynh ấy đã tự mình chạy về trước rồi, không biết có gặp nguy hiểm hay không nữa?”

Ông lão trầm lặng một lúc, đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một màn đêm sâu thẳm, bóng đen bao trùm khắp mọi nơi. Từ mọi ngõ ngách gần xa, đột nhiên lần lượt vang lên từng hồi tiếng yêu thú gào thét đầy thê lương thảm thiết. Nét mặt ông lão có hơi biến sắc, chỉ hừ một tiếng và nói:

“Người huynh đệ cùng tộc của con nếu như chạy nhanh thì lúc này có lẽ là đã chạy về đến Long Hồ thành rồi, như vậy thì có lẽ không sao, còn nếu như chạy không nhanh, thì ta đây cũng không thể cứu được nó.”

Vương Tông Cảnh giật mình, ngạc nhiên và hỏi:

“Như vậy là sao hả ông?”

Ánh mắt ông lão nhìn lướt qua phía chân núi đen kịt, nói với giọng dững dưng:

“Con không biết là loại yêu thú bách bối yêu lang này luôn sống theo bầy đàn hay sao?”

Vương Tông Cảnh ngẩn người ra, rồi sau đó như hiểu ra, cơ thể cậu bỗng run lên, chăm chú lắng nghe, quả nhiên cảm giác được có tiếng gào thét của bọn yêu thú đang ở gần xung quanh đây, thấp thoáng có vẻ như đang bao vây về ngọn núi Ô Sơn này.

Tay phải ông lão quơ nhẹ, cây tiên kiếm ba thước ấy bèn lấp lánh phát sáng, rồi sau đó đột nhiên biến mất trong tay ông, Vương Tông Cảnh cũng không biết là nó đã được ông lão này giấu ở chỗ nào. Vương Tông Cảnh còn đang phân vân suy nghĩ, ông lão đã quay người đi trở về núi, đồng thời mở miệng nói:

“Yêu thú đang đến gần, đêm nay con cứ ở lại trên núi này. Đợi đến sáng mai, ta sẽ đưa con trở về.”

Vương Tông Cảnh đương nhiên là không dám nói không rồi. Trong bóng đêm, tiếng gào thét của bầy yêu thú mỗi lúc một gần hơn. Cậu vội vàng chạy theo ông lão, đồng thời lấy hết can đảm và hỏi ông:

“Tiên trưởng, con còn chưa biết phải xưng hô với ông như thế nào ạ?

Ông lão không quay đầu lại, bước chân thong thả, con đường núi quanh co khúc khuỷa này đối với ông mà nói chẳng khác gì trên đất bằng, chỉ nghe ông lão điềm đạm nói:

“Hai chữ tiên trưởng ta đây chẳng dám nhận, lão phu tuổi tác lớn hơn con nhiều, ta vốn họ Phương, con cứ gọi gọi ta Phương lão được rồi.”

Vương Tông Cảnh nào dám gọi ông là Phương lão, bất luận như thế nào thì cậu cũng xuất thân con nhà thế gia, tuy có chút nghịch ngợm, nhưng cũng được giáo dục từ nhỏ, nên lập tức bèn ngoan ngoãn gọi ông lão là “ Phương gia gia”. Ông lão cũng chẳng nói gì nhiều.

Núi Ô Thạch chỉ là một ngọn núi nhỏ, không cao lắm, nhưng con đường mòn dẫn lên núi rất gồ ghề, lại thêm việc bị bỏ hoang đã lâu khiến cho cỏ dại mọc um tùm. Vương Tông Cảnh còn nhỏ tuổi nên việc đi lại khá vất vả. Đi được đến quá lưng chừng núi thì cậu đã thở hồng hộc, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Còn ông lão họ Phương do có đạo lực cao thâm nên sắc mặt vẫn rất bình thản, không hề yếu ớt như những lão nhân cùng tuổi khác.

Lúc này tâm tư của hai con người một già một trẻ này đang vô cùng cảnh giác, vì trong màn đêm phía sau lưng họ đã xuất hiện mấy chục đôi mắt đang nhấp nháy với ánh nhìn hung tàn hắc ám, và dần dần khép chặt vòng vây với hai con người đang đi kia.

Phương lão chau mày lại, sắc mặt không hề có chút sợ hãi, chỉ nhìn xung quanh, lạnh lùng hứ một tiếng và nói:

“Bầy yêu sói này số lượng quả là không ít.”

Nói đoạn, ông bước lên một bước, kéo Vương Tông Cảnh về phía sau lưng mình, quay người lại đối mặt với bầy yêu sói đã xuất hiện.

Thái độ của Phương lão lúc này vô cùng nghiêm túc, từ trên người ông tỏa ra một luồng sát khí, bỗng chốc khiến cho đám yêu sói xung quanh phải e sợ, không dám lập tức xông lên. Nhưng bạch bối yêu lang là loài yêu thú vô cùng tàn ác, nên cũng không dễ dàng gì bỏ cuộc. Trong đám yêu ấy có một con yêu sói đầu đàn cực kì to lớn và khỏe mạnh đột nhiên khẽ gầm lên một tiếng. Giống như vừa nhận được mệnh lệnh, một con yêu sói ở bên cạnh lập tức nhảy vồ lên, nhe nanh giương vuốt chồm về phía Phương lão và Vương Tông Cảnh.

Phương lão nhướng mày, khẽ quát lên một tiếng:

“Súc sinh!”

Ông bèn đưa cánh tay xuống, một luồng sáng trắng hiện ra, thanh tiên kiếm kia một lần nữa lại xuất hiện, ánh kiếm vô cùng lợi hại, chém thẳng xuống, chỉ nghe thấy con yêu sói gào lên thảm thiết bị chém bay trở về, máu bắn ra tứ phía. Trên người nó xuất hiện một vết kiếm thê thảm và đáng sợ từ trên đầu kéo thẳng xuống đến vùng bụng, sâu đến tận xương tủy. Con yêu sói ngã ra đất kêu gào thống thiết, không ngừng vùng vẫy, rồi tiếng gào dần dần yếu đi, có vẻ như không sống nổi nữa.

Nhát kiếm kinh động lòng người khiến cho bầy sói sợ hãi, tất cả yêu sói đều đồng loạt lùi về phía sau vài bước. Phương lão nở một nụ cười lạnh nhạt, tay cầm tiên kiếm đảo mắt nhìn xung quanh. Đám bạch bối yêu lang đều không dám nhìn thẳng vào mắt ông lão, chỉ có điều do bản tính tham lam tàn nhẫn nên tuy có lùi lại nhưng nhất thời vẫn không hề tản đi. Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, trong lòng vừa lo sợ lại vừa bội phục, ánh mắt của cậu đang nhìn về Phương lão và thanh tiên kiếm trong tay ông với một cái nhìn đầy sôi sục.

Phương lão dừng lại vài phút, thấy không còn con yêu sói nào dám xông lên nên cũng không chờ đợi thêm nữa, quay người nắm lấy cánh tay của Vương Tông Cảnh, chạy nhanh về phía đỉnh núi. Ở phía sau họ, bầy sói trở nên kích động, nhưng con sói đầu đàn chỉ gầm gừ hai tiếng, bầy sói lập tức im lặng, vẫn duy trì trạng thái vây quanh con mồi, chỉ có điều không có con yêu sói nào dám xông lên lần nữa.

Vương Tông Cảnh thấy không còn con yêu sói nào dám đuổi theo, vẻ hung tợn đáng sợ của những con yêu sói ấy dần dần như chìm vào trong bóng đêm phía sau lưng, lúc này cậu bé mới thở một hơi dài, cảm thấy trở nên yên tâm hơn. Đồng thời cậu cũng quay đầu sang nhìn vị tiên trưởng của Thanh Vân môn thần thông quảng đại đang đứng bên cạnh, giờ phút này ở trong lòng, cậu thực sự rất khâm phục và ngưỡng mộ vị Phương lão này. Cậu chỉ cảm thấy Phương lão không chừng còn lợi hại hơn cả gia chủ thần thông quảng đại của Vương gia. Trong lòng cậu suy nghĩ, không biết có nên tìm cách nào đó cầu xin vị tiên trưởng này thu nhận cậu vào sư môn hay không. Chỉ cần học được một ít đạo pháp cơ bản, ít nhất cũng đủ để đánh bại lũ trẻ trong Long Hồ thành và trở thành một người vô địch, từ đó xưng vương xưng bá được rồi.

Trong lúc đang mải suy nghĩ mông lung, chợt Tông Cảnh nhận ra mình đã theo Phương lão đi lên đến đỉnh núi. Nói ra có vẻ kì lạ, nhưng có Phương lão nắm lấy cánh tay cậu dẫn đi, đoạn đường còn lại trở nên rất là nhẹ nhàng, Tông Cảnh cũng không hề cảm thấy có chút gì mệt mỏi cả, trái lại còn cảm thấy khỏe hơn trước. Phía trên đỉnh núi Ô Thạch, dưới ánh sao nhấp nháy trên bầu trời đêm, quả nhiên có một ngôi miếu nhỏ đổ nát. Bốn bức tường xung quanh miếu đã thủng lỗ chỗ, cửa miếu từ lâu đã không còn nữa, càng không hề có biển bài, nhìn thẳng vào chỉ thấy bên trong vừa đen vừa tối. Trong miếu thấp thoáng như có một cái bóng đen, có lẽ đấy là bức tượng thần mà trước đây được thờ trong ngôi miếu này.

Đứng trên đỉnh núi không cao lắm này, phóng tầm mắt ra xa, tầm nhìn gần như không hề bị che khuất. Phía trước mặt, dưới chân núi là một màn đêm sâu thăm thẳm. Gió núi từ hướng đấy thổi tới mang theo cái mát lạnh thoang thoảng của hơi nước. Tông Cảnh nhớ mang máng thì hướng đó là Long hồ. Xem ra, nếu ban ngày mà đứng trên đỉnh núi này, thì chắc chắn có thể nhìn bao quát cả Long hồ, không bỏ sót một nơi nào cả. Phương lão dẫn Vương Tông Cảnh đi lên đỉnh núi, nhìn về phía sau, thần sắc vô cùng thư thả, có vẻ như ông cũng không hề quan tâm đến lũ sói yêu cho lắm. Rồi tiện tay quơ tay phải một cái thu tiên kiếm lại, rồi ông chỉ về ngôi miếu nhỏ ấy và nói:

“Tối hôm nay con cứ nghỉ tạm tại đây, đợi đến khi trời sáng, đám yêu thú này sẽ sẽ tản đi, sau đó ta sẽ đưa con về thành.”

Vương Tông Cảnh vội vàng cúi người hành lễ và nói lời cảm ơn:

“Đa tạ Phương gia gia.”

Phương lão điềm đạm gật đầu, dẫn cậu đi về phía ngôi miếu. Vương Tông Cảnh đi theo sau ông, trong lòng vội suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm ra cách nào tốt để vị Phương tiên sư này có thể nhận mình làm đồ đệ. Trong lúc đang lo lắng, đột nhiên Phương lão dừng bướ, đồng thời đưa tay ra nắm chặt lấy Vương Tông Cảnh, trầm giọng nói:

“Từ từ đã!”

Vương Tông Cảnh giật mình, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn ông và hỏi:

“Sạo ạ?”

Phương lão không trả lời, nét mặt điềm tĩnh lúc đầu của ông giờ phút này đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khá nặng nề, ánh mắt lắng sâu, đôi mày chau lại, nhìn chăm chăm vào ngôi miếu tĩnh lặng trước mặt, quan sát màn đen ưu tịch bên trong ngôi miếu nhỏ đổ nát này. Ông trầm lặng hồi lâu, sau đó từ từ đẩy Vương Tông Cảnh ra xa, như có ý muốn cậu lùi ra phía sau, kế đó tay phải bèn quơ lên, một luồng sáng trắng ánh lên, sau đó thanh tiên kiếm màu trắng ấy một lần nữa lại xuất hiện.

Vương Tông Cảnh nhìn thấy Phương lão bỗng nhiên chuẩn bị tư thái như đang sắp đối mặt với một kẻ địch lớn, trong lòng bất chợt cũng cảm thấy lo lắng theo. Cậu vội ngẩng đầu lên quan sát một lượt toàn bộ bên trong ngôi miếu, nhưng ngoài một màn đêm đen thẳm ra, hoàn toàn không nhìn thấy được gì ở bên trong cả.

Phương lão lúc này nét mặt căng thẳng, tay phải nắm chặt tiên kiếm đặt ngang trước ngực, vạt áo không gió nhưng vẫn bay, trông ông cứ như là một mũi tên sắt có bắn thể được bắn ra bất cứ lúc nào, nhìn chăm chú vào màn đen bên trong ngôi miếu với một ánh nhìn sắc lạnh. Vài phút sau ông mới hỏi bằng giọng lạnh lùng:

“Các hạ là ai, đêm hôm đến đây có việc chi?”

Vương Tông Cảnh kinh ngạc, vội giương mắt thật to nhìn về ngôi miếu nhỏ, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lại có người đang ẩn nấp bên trong miếu? Nhưng cho dù cậu có nhìn như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không nhìn ra được gì cả.

Ngôi miếu nhỏ vẫn uy nghiêm đáng sợ giữa đồi núi hoang vu, giờ phút này, màn đêm dày đặc xung quanh ngôi miếu như đang ngưng tụ lại, không hề phát ra hơi hướm gì cả. Thần sắc của Phương lão càng trở nên nghiêm nghị, ánh nhìn càng sắc lạnh. Người thần bí đang ở trong miếu hành tung kì dị, khác xa người thường, trên người mang một luồng sát khi vô cùng đáng sợ mà bình sinh từ trước đến nay ông chưa hề gặp qua, đang từ từ bước ra. Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh vuốt mũi, từ trên sống mũi, cậu bé như chợt ngửi thấy một mùi máu tanh nhè nhẹ không biết từ đâu bay đến.

Chính vào lúc này, Phương lão quát lên một tiếng, tiên kiếm trong tay phát ra ánh sáng chói lòa, hào quang xung quanh tiên kiếm trong tích tắc lan ra gần nửa trượng, thân pháp nhanh như chớp, Phương lão xông thẳng vào bên trong miếu với một tư thế uy lực vô cùng. Bóng đêm xung quanh người kia giống như đang ngưng tụ lại, như một vật thể sống cuộn lại thành từng luồng vây đến, xông thẳng về phía Phương lão đang ẩn mình bên trong ánh sáng trắng của tiên kiếm.

Nếu nhìn từ góc độ của Vương Tông Cảnh đang đứng bên cạnh quan khán thì cậu khó có thể lí giải được điều gì đang xảy ra bên trong ngôi miếu cổ quái lúc này. Trong màn đêm dày đặc, ánh sáng trắng của tiên kiếm trông có vẻ vô cùng sắc nhọn, ngang dọc đan xen nhau, còn bóng đêm thì bất luận như thế nào cũng chỉ tụ lại chứ không tản ra, có lùi nhưng sau đó vẫn cứ tụ lại, dường như đang tấn công không một chút ngừng nghỉ về phía ánh hào quang rực rỡ sáng chói ấy.

Một tiếng hét chói tai vang lên, ánh sáng trắng nổ vang, Phương lão người kiếm hợp nhất, xông thẳng lên trời, thoáng chốc va vỡ nóc miếu bay thẳng lên không trung. Phía sau lưng ông, một luồng khí đen dày đặc đang cuồn cuộn bay đến, như bóng với hình, đuổi theo sát nút.

Phương lão đáp xuống rồi lại bật lên, kiếm khí tung hoành, muôn hình vạn trạng, ánh sáng trắng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi khiến cả đỉnh núi đang chìm trong đêm tối bỗng chốc sáng rực như ban ngày. Và dưới ánh sáng huy hoàng này, Vương Tông Cảnh trông thấy một bóng người kì lạ đang giao chiến với Phương lão. Cơ thể hắn được bao trùm bởi một luồng khí đen dày đặc, trông rất mờ ảo, ra tay chiêu nào chiêu ấy đều rất tàn độc, đối đầu với Phương lão đạo pháp thần thông lợi hại như vậy lại không hề tỏ ra dưới cơ, trái lại còn khiến cho ông cứ lùi dần ra sau.

Sắc mặt của Phương lão càng ngày càng trở nên khó coi, nhưng ánh sáng tiên kiếm trong tay ngày càng trở nên chói mắt. Chỉ dựa vào thế tấn công liên tục của bản thân mà đối phương đã có thể phá giải một cách dễ dàng, mỗi một lần công kích đều vô cùng tàn độc và trúng ngay chỗ yếu khiến cho Phương lão không thể không phòng. Thời gian cứ kéo dài thì lại được đằng này hỏng đằng kia, thắng bại dần dần lộ rõ.

Trong không khí, cái mùi máu tanh kì lạ ấy, có vẻ như nồng hơn gấp ba lần lúc đầu.

Trong lúc kịch chiến, Phương lão hét vang một tiếng, ngay sau đó ánh kiếm bổ xuống, nhưng người thần bí kia đã tránh được một cách dễ dàng. Tiếp ngay sau đó bèn phản công một chưởng, hắc quang đột nhiên từ trong luồng khí đen ấy bay ra, nhắm ngay bả vai trái của Phương lão đâm tới với một lực vô cùng dũng mãnh. Phương lão gầm lên một tiếng, lộn người ra sau, Vương Tông Cảnh đứng ở đằng xa cũng có thể nghe thấy tiếng xương nứt vụn giòn giã.

Người thần bí đang ẩn núp trong luồng khí đen cuồn cuộn bay qua, Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh không một dám có một chút cử động. Không biết vì sao, khi luồng khí đen bay sượt qua bên cạnh cậu bé, cậu cảm thấy như có một ánh mắt sắc lạnh pha lẫn một chút kì bí nhìn qua cậu một lượt.

Phương lão bay ngược trở lại, nhưng là bay xuống phía dưới núi, sau lưng người thần bí ấy vẫn đang đuổi theo. Vương Tông Cảnh vội chạy đến bên vách núi, đưa mắt nhìn xuống, vừa trông xuống cậu bé đã hoảng hồn. Thì ra bầy yêu sói ở lưng chừng núi khi nãy vẫn chưa tản đi, mấy chục con yêu sói tập trung lại một nơi, mà Phương lão cùng với người thần bí ấy lại lao vào giữa bầy yêu sói. Tình thế bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.

Tiên kiếm tung hoành ngang dọc, ánh sáng tỏa ra khắp một vùng, bầy bạch bối yêu lang trong lúc kinh hoàng, hung tính bộc phát, bắt đầu gầm thét và tấn công Phương lão cùng với người thần bí kia khiến cho Vương Tông Cảnh đứng trên đỉnh núi vô cùng lo sợ. Nhưng mà bất luận là Phương lão hay là người thần bí ấy, đều chẳng hề quan tâm đến những con thú đáng sợ đang gầm thét ở xung quanh, mà chỉ tập trung quyết đấu với nhau. Mặc dù lúc này cả hai đều đang đứng giữa bầy sói, nhưng trong thế tiến lui, kiếm khí lan tỏa, bóng đen như chớp, từng con yêu sói lần lượt chồm lên, trong nháy mắt đều máu bắn tung tóe, chết ngay tức khắc, tứ chi cơ bắp rơi rụng khắp nơi, một luồng sát khí hung tàn cực mạnh bỗng chốc xộc đến. Vương Tông Cảnh quan sát từ xa thậm chí cũng không nhìn thấy rõ bầy yêu sói này chết ra sao, lúc này chỉ trợn mắt há hốc miệng nhìn bầy yêu sói này bị tàn sát như những sinh vật nhỏ bé mà không có hề có một cơ may để phản công.

Cuối cùng, cuộc tàn sát đáng sợ khiến cho mùi máu tanh bao trùm cả đất trời, bầy bạch bối yêu lang nổi tiếng là yêu thú hung hãn và tàn nhẫn cũng không còn cách nào chống chịu tiếp được nữa, những con yêu sói còn lại lần lượt tru lên đầy ai oán, rồi bỏ chạy như điên vào trong rừng sâu. Chúng chỉ biết là phải cố gắng tránh xa hai con người đáng sợ này. Trong trận chiến, cả hai vẫn đang đánh nhau vô cùng quyết liệt, nhưng lúc này, Phương lão đã bị áp đảo hoàn toàn, sắc mặt đỏ gay thở hông hộc, trên người đã có bốn năm vết thương đang rỉ ra từng giọt máu tươi.

Ngay lúc nguy cấp, Phương lão nghiến răng hạ người, dùng hết sức bổ một kiếm đẩy người thần bí ấy lùi lại nửa bước, sau đó lập tức đặt kiếm ngang ngực, gập đầu ngón tay trái lại tạo thành thủ quyết, điểm chỉ ngay giữa không trung, bỗng làn khí xanh bay phụt ra từ giữa ngón tay, cuộn tròn bay lên, rồi nhanh chóng hóa thành một bức thái cực đồ màu xanh ngay giữa hư không.

Chớp xanh nhay nháy, linh khí rực trào, vừa nhìn qua là đã biết được đây là một đạo thuật vô cùng lợi hại.

Người bên trong đám khí đen nhìn thấy bức thái cực đồ màu xanh này thì kích động không thôi, đột ngột gào lên một tiếng, âm thanh khàn đục và pha chút điên cuồng, sát khí bùng phát. Mà gần như cùng lúc, Phương lão bỗng nhiên trợn mắt, lộ ra thần sắc vô cùng kình ngạc, có vẻ như đã nhìn thấy một cái gì đó mà tuyệt đối không thể nào trông thấy được.

Trong đám khí đen cuồn cuộn ấy, một bàn tay lộ ra, cũng như cách mà Phương lão vừa làm ban nãy, vẽ thủ quyết, rồi khí xanh cũng phụt ra, trong nháy mắt phía trước bàn tay trong đám khí đen này cũng đột nhiên hình thành một bức thái cực đồ màu xanh, mà còn khá là rõ nét. Kì thuật mà người thần bí này vừa thi triển, uy lực mạnh hơn cả Phương lão, mà bức thái cực đồ này lại lớn hơn thái cực đồ của Phương lão đến cả một vòng.

“Ngươi…..” Phương lão trợn mắt khàn giọng, rồi hét to:

“Ngươi là ai?”

Nhưng nói chưa dứt lời, thái cực đồ của đối phương đã bay thẳng đến, ông lão hết sức bàng hoàng, nhưng vì đã không còn đường để lui nên ông buộc phải đẩy thái cực đồ trong tay ra . Hai bức thái cực đồ thần kì và chói mắt đã va mạnh vào nhau ngay tại ngọn đồi nhỏ đang bị bao trùm bởi màn đêm sâu thẳm này.

Trong khoảnh khắc ấy, một luồng ánh sáng chói rực như ánh mặt trời bỗng nổ tung, chói đến mức khiến mắt không tài nào mở ra được, nhưng khoảnh khắc ấy vô cùng ngắn ngủi, chỉ trải qua trong nháy mắt. Bức thái cực đồ màu xanh mà Phương lão tạo ra bỗng chốc nổ tung, một dòng khí lưu phụt ra như sóng trào, khiến cho ông lão bị đánh bay ra, thậm chí nguồn đạo lực mạnh mẽ này còn đánh tan cả một số khí đen đang vây quanh con người thần bí ấy.

Bức thái cực đồ màu xanh nặng nề và hung tàn ấy đập ngay vào trước ngực của Phương lão. Cả người Phương lão run lên, thất khiếu máu tươi chảy ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bóng người đằng sau đám khí đen ấy, môi nhè nhẹ mấp máy. Một vài phút sau, vị tiên trưởng Thanh Vân môn mà trước đây không lâu trong mắt của Vương Tông Cảnh gần như là người vô địch thiên hạ, giờ lại như một con diều đứt dây, bị đánh bay ra xa gần mấy chục trượng mới nghe thấy ầm một tiếng, rơi xuống một góc tối nào đó, không rõ sống chết.

Ánh sáng xanh dần dần yếu đi, bóng đêm và mùi máu tanh bay đến từ khắp phía, trong chốc lát đã bao trùm lấy toàn bộ khu đồi nhỏ này.

Vương Tông Cảnh sắc mặt trắng bệch, từ từ lui ra sau. Trước mặt cậu bé bây giờ, con người thần bí thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma kia đang từ dưới chân núi một lần nữa lại xuất hiện trên đỉnh núi Ô Thạch này. Gió núi lạnh lẽo, từng đợt thổi qua.

Vương Tông Cảnh cảm thấy đôi chân như nhũn ra, gần như đứng không nổi nữa. Răng nghiến chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đáng sợ ấy, trong đầu cậu bé bây giờ gần như trống rỗng.

Người thần bí bước đến, dừng lại trước mặt Vương Tông Cảnh, cậu bé một lần nữa lại cảm thấy như có một ánh mắt kì lạ đang nhìn mình. Nhưng rồi hắn chỉ đứng trong đám khí đen lạnh lùng hừ một tiếng, không hề làm hại Vương Tông Cảnh, đột ngột lao thẳng lên trời, bay vút qua và biến mất vào trong màn đêm tối mịt trước mặt.

Cảnh ngộ mà Vương Tông Cảnh gặp phải tối nay quả thực vô cùng kì lạ, khác xa những gì trước đây cậu bé đã từng thấy. Vào giờ phút này, cậu vẫn chưa thể định thần lại được. Tông Cảnh cứ đứng ngơ ra đấy một lúc lâu, bỗng nghe thấy một âm thanh kì lạ, “Ùm” một tiếng, giống như có vật gì đó vừa rơi vào trong Long Hồ ở phía trước.

Cậu bé đứng thừ ra một hồi, trong lòng nghĩ thầm không lẽ người thần bí ấy đã rơi xuống hồ rồi sao? Ý nghĩ ấy vừa chợt hiện đã nhanh chóng bị chính cậu bác bỏ. Người ấy đạo hạnh vô cùng cao thâm, thậm chí ngay cả Phương lão của Thanh Vân môn cũng không phải là đối thủ của hắn, thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Nhưng lúc này, cậu đột nhiên phát hiện, trên đỉnh núi Ô Thạch này chỉ còn lại một mình cậu mà thôi. Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào?

Vương Tông Cảnh tuy tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng lại thông minh nghịch ngợm có tiếng trong số con cháu của Vương gia, cho nên cậu bé bèn lập tức bỏ chạy. Nhưng vừa chạy đến bên sườn núi, trông xuống bên dưới là một màn đêm tối tăm, cậu lại có chút do dự. Mới ban nãy cậu đã trông thấy có một số bạch bối yêu lang đã bỏ trốn, người thần bí kia sẽ làm gì cậu thì còn chưa nói chắc được, nhưng nếu như bây giờ xuống núi mà gặp phải một con thậm chí là một vài con bạch bối yêu lang thì coi như chết chắc. Mà cho dù bạch bối yêu lang đã bị kinh sợ không dám quay lại, nhưng đêm khuya thanh vắng thế này, trên suốt đoạn đường về Long Hồ thành ai dám chắc là sẽ không xuất hiện những con yêu thú khác đáng sợ hơn? Bất luận là yêu thú nào, đối với một cậu bé mười một tuổi đầu như Vương Tông Cảnh mà nói, thì chỉ có nước làm bữa ăn đêm cho chúng.

Chỉ nghĩ đến đấy thôi, Vương Tông Cảnh lại không dám xuống núi nữa. Lúc này trong lòng cậu đã vô cùng hối hận, ngàn lần vạn lần không nên đánh cược với cái tên thối tha Vương Tông Đức ấy, để rồi dẫn đến rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ. Chỉ cần quyết định sai sót một chút là coi như phải bỏ mạng trên đỉnh núi này.

Ngay lúc đang tự trách bản thân, cậu bé đột nhiên nghe thấy tiếng ‘xào xạc’ từ bóng tối đằng xa vọng đến. Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn, bỗng cảm thấy lo lắng, âm thanh này nghe có vẻ như giống như tiếng nước bắn tung tóe khi có người từ dưới nước nhảy lên.

Quả nhiên, mặc dù cậu bé không ngừng cầu nguyện trong lòng, nhưng trong đêm tối dường như có luồng khí đen đang chuyển động, quả thực người thần bí ấy lại bay trở về, đáp xuống đỉnh núi. Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên nền đất phía dưới luồng khí đen, hình như có một vũng nước đọng.

Hắn xuống dưới Long hồ làm gì nhỉ, nửa đêm khuya khoắt như vậy chắc không phải là đi tắm chứ…. trong đầu Vương Tông Cảnh đã thoáng qua cái câu hỏi ấy. Nhưng mà thời gian không cho phép cậu bé nghĩ ngợi nhiều, ánh mắt của người thần bí bỗng lướt qua, nhìn Vương Tông Cảnh một hồi, rồi đột ngột bay về phía cậu.

Vương Tông Cảnh sắc mặt hoảng hốt, lần này người thần bí ấy rõ ràng là đang nhắm đến mình. Cậu nghĩ đến trận đấu ác liệt khi nãy, nhìn bóng người âm u đang ẩn mình trong luồng khí đen kia, cộng thêm mùi máu tanh xung quanh đột nhiên lại trở nên nồng nặc, trong lòng Vương Tông Cảnh vô cùng sợ hãi, liền quay người bỏ chạy. Nhưng chạy chưa đầy hai bước, cậu bé cảm thấy cơ thể bỗng trở nên nhẹ đi, cứ như đang bay lên vậy. Luồng khí đen cuồn cuộn bay đến, Tông Cảnh cảm thấy có một nguồn sức mạnh to lớn đang cột chặt lấy mình và mang cậu bay bổng lên, rời khỏi đỉnh núi Ô Thạch, bay nhanh như một cây tiễn vừa được bắn vào đêm đen sâu thẳm của núi rừng.

Ngọn núi Ô Thạch nho nhỏ một lần nữa lại trở nên tĩnh mịch, đêm tối ảm đạm, gió núi lạnh tanh.

Đột nhiên, một cánh tay run rẫy bỗng nhiên xuất hiện trên con đường nhỏ lên núi, tiếp đó lại thêm một cánh tay nữa đưa lên, giữa lòng bàn tay và cánh tay, máu tươi chảy ròng ròng, một cơ thể yếu ớt xanh xao từ từ bò dậy. Người đó không ai khác chính là Phương lão của Thanh Vân môn. Lúc này trông ông vô cùng thảm hại, mặt mũi đầy máu, vết thương khắp người, đặc biệt là ngay trước ngực lõm vào một vết sâu, thịt nát xương gãy, máu cứ liên tục chảy ra, ngay cả đi cũng không thể, chỉ đành biết cố gắng bò từng bước, từng bước một.

Ông cứ bò như vậy khiến cho phía sau để lại một vệt máu dài, người thấy cũng phải kinh sợ. Phương lão lấy hết kiên nhẫn bò đến phía trước ngôi miếu nhỏ, nhìn xung quanh, người thần bí kia đã rời khỏi từ lâu, còn cậu bé nhà họ Vương mà ông đã cứu giờ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả, không biết sống chết ra sao.

Gương mặt trắng bệch của Phương lão xuất hiện một vẻ đau thương và sầu não, nhưng rồi liền nghiến răng, hít thở một hơi sâu, cố gắng lấy hết chút sức lực còn lại của mình, đưa ra một ngón tay, chấm vào dòng máu tươi đang chảy ra trên người mình, tay run run vẽ ra một cái gì đó xiêu vẹo trên nền đất phía trước miếu. Cuối cùng, ông gục đầu xuống và cứ thế chết đi.

Dưới ánh sao mập mờ trong đêm tối, dưới cái bóng đổ nát của ngôi miếu, thấp thoáng mơ hồ có hai chữ lớn được viết bằng máu trên nền đất:

Thương……Tùng……
==================
Đường trở về yêu lang chắn lối
Ngộ trưởng tiên tiến thối chẳng do mình.​
==================
Kiếm tiên xuất, lang yêu kinh hoảng
Ngộ địch nhân đại nạn khắp nơi​
==================
Vết máu đỏ loang nơi miếu nhỏ
Thái cực đồ tiết lộ thần bí nhân.​
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!