Chương 24: Dị pháp

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không hiểu vì sao, Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy miệng khô cổ rát. Cha của Tiểu Đỉnh là một nhân vật như thế nào mà lại dám xuống tay chỉnh sửa quyển ‘Thanh phong quyết’ do Thanh Vân môn truyền lại này? Nên biết Tiểu Đỉnh là con trai ruột của ông ấy, chỗ chỉnh sửa trên quyển sách này đương nhiên là không phải thứ gì có thể hại người rồi.

Chẳng lẽ…chẳng lẽ phụ thân của Tiểu Đỉnh lại chính là tuyệt thế kì nhân trong truyền thuyết- người đã mai danh ẩn tích trong danh môn đại phái hay sao?

Thế nhưng, sau đó Vương Tông Cảnh lập tức thầm lắc đầu, tự cười mình rồi nghĩ trên đời này làm gì có nhiều tuyệt thế kì nhân đến như vậy. Mà nếu thật sự là vậy, thì lão thầy tướng lừa bịp giang hồ lúc gặp ở trong thành Lư Dương lần trước nói không chừng còn có vẻ giống hơn.

Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn lại không kìm được đột nhiên rung động. Mẹ của Tiểu Đỉnh là nhân vật như thế nào, nửa tháng trước lúc vừa mới nghe tỉ tỉ kể đến hắn chỉ là cảm thấy kinh ngạc và thán phục. Đến bây giờ cũng đã ở trong Thanh Vân môn được một thời gian rồi, ít nhiều cũng hiểu được một số tình hình của Thanh Vân môn, hắn đối với cái vị Lục Tuyết Kì sư cô- người mà trên dưới Thanh Vân môn không ai không kính sơ, nghe nói ngay đến cả trưởng giáo chân nhân và Tề Mạo Tề trưởng lão cũng phải kính bà ta ba phần, đã nghe đến quen tai.

Một kì nữ tuyệt thế như vậy, lại có thể lấy một người đàn ông tầm thường hay sao?

Quyển sách màu vàng đặt trên bàn, âm thầm im lặng, in sâu vào trong mắt của Vương Tông Cảnh, tựa như có thêm một chút mê hoặc đầy kì lạ, có vẻ như đang âm thầm mời gọi hắn:

“Đến xem đi, đến xem đi nào….”

Vương Tông Cảnh cắn răng, đột nhiên bước lên trước, cầm quyển sách bìa vàng lên, sau khi hít thở một hơi sâu, bèn lật trang sách ra.

“Thanh phong quyết” là công pháp cơ bản do Thanh Vân môn phát cho, ngoài việc kiểm tra căn cốt thiên chất về mặt tu đạo của những đệ tử đến tham gia Thanh Vân hội ra, quan trọng nhất là để cho những đệ tử này có thể xây dựng được một nền tảng tu luyện đạo thuật. Đặc biệt pháp môn trong quyển sách này được viết theo trình tự từ nhập môn đến khó dần, đặc biệt là mấy chương đầu, đều là viết về những cái như là ngồi thiền, trao đổi, hít thở, minh tâm vân vân, đều là những bài luyện tập cơ bản nhất của đạo gia. Thậm chí ngay cả một số tư thế ngồi thiền như ngũ tâm hướng thiên, tam thanh kết ấn, tất cả đều được hướng dẫn một cách kĩ càng tường tận, tất cả đều suy xét đến việc trong suốt một năm nay chúng đệ tử sẽ phải tự mình tu luyện, cho nên mới giải thích những điều cơ bản này một cách tường tận dễ hiểu như vậy.

Tương ứng với điều đó, trong những chương vừa lật qua, Tiểu Đỉnh nhắc đến nơi mà cha cậu bé đã chỉnh sửa, cơ bản không hề thấy, xem ra những kiến thức cơ bản này, đều là những pháp môn đã trải qua trăm tu ngàn luyện từ ngàn năm trước truyền lại, không hế có chỗ nào có thể tranh cãi cả.

Trong quyển Thanh phong quyết ấy viết gồm có năm cảnh giới, từ thấp lên cao tu hành càng sâu, nhưng mà căn cứ vào những gì viết trong sách, nói lợi hại thì cũng chẳng lợi hại là bao, chí ít cho dù là tu đến cảnh giới thứ năm của Thanh phong quyết, thì chẳng qua cũng chỉ mới chạm đến ngưỡng cửa của đạo pháp thiên địa, thân thể cường tráng, củng cố nguyên khí, và có sự tiếp ứng với linh khí của trời đất mà thôi. Người lợi hại thì có thể hấp thụ một ít vào trong cơ thể, đó chính là cảnh giới trao đổi linh khí. Tiếp sau đó mới có thể trực tiếp tu luyện bộ đại pháp “thái cực huyền thanh đạo” vang danh thiên hạ của Thanh Vân môn.

Theo pháp môn tu luyện trong quyển sách này dần dần đi vào chuyên sâu, Vương Tông Cảnh nhanh chóng trông thấy một số nơi xóa đi sửa lại, một số mẫu chữ tương tự ghi chú xuất hiện trên quyển Thanh phong quyết của Tiểu Đỉnh. Những nét chữ ấy không có quá sắc nét, cũng không như những nét chữ rồng bay phượng múa của cảnh giới thư pháp cấp cao, nhiều lắm chỉ là phổ thông mà thôi. Thế nhưng chính những nét chữ xem ra rất bình thường này, lại xóa đi chỉnh sửa trên quyển Thanh phong quyết do tổ sư Thanh Vân môn truyền lại này không hề có chút chần chừ do dự, xem ra viết rất ngay hàng thẳng lối, có chỗ thì xóa đi hoặc ghi chú thêm. Trong những nét bút ấy ẩn hiện một ý tứ đầy tự kiêu mà không sao miêu tả được, phảng phất như người hạ bút này trong lòng không hề có chút hoài nghi về cách nghĩ của mình, cũng không e ngại quyển Thanh phong quyết này là do một vị tổ sư đời trước nào đó của Thanh Vân môn truyền lại. Có lẽ, ông ấy cho rằng những nét chữ trong quyển sách này chỉ có một mình Tiểu Đỉnh đọc mà thôi.

Sắc mặt của Vương Tông Cảnh có vẻ khẩn trương, giờ phút này tựa như hoàn toàn quên mất đi những gì xung quanh, cả đôi mắt đều nhìn chăm chăm vào quyển Thanh phong quyết này. Những chỗ chỉnh sửa cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi nơi sửa đều là ở những điểm quan trọng như trao đổi khí, mà sữa lại thành những lí giải khác với người viết. Như nguyên văn của Thanh phong quyết viết như vầy, “nếu người tu luyện có chút nên tảng, khi tiến sâu vào tu luyện trao đổi cảm ngộ linh khí, cơ thể nơi mà mẫn cảm nhất cũng là nơi mà linh khí dễ vào cơ thể nhất, tức là đỉnh đầu bách hội trao đổi linh khí, từ đấy linh khí sẽ vào từ đỉnh đầu, sau đó truyền khắp kinh mạch toàn thân, coi như công pháp của nguyên một ngày đã hoàn thành.”

Vương Tông Cảnh xuất thân từ Long Hồ Vương gia, ngày trước tuy còn nhỏ, nhưng ít nhiều cũng đã từng tiếp xúc với đạo pháp, và biết được rằng phương pháp này là một phương pháp được dùng phổ biến trong khắp thiên hạ, cái gọi là nền tảng, có lẽ dường như chính là nền tảng của tất cả các công pháp đạo thuật. Nhưng mà lúc này khi nhìn những nét chữ ghi chú bên cạnh những công pháp cơ bản này, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy khóe mắt cứ giật mãi. Những nét chữ ấy rõ ràng chính xác, tựa như được viết theo cách dễ hiểu nhất: “lúc mới tu luyện, khi nền tảng vừa mới thành tựu, thì phải giải tỏa toàn bộ khí mạch kinh lạc của toàn thân, khắp người ba trăm sáu mươi điểm huyệt, đều cần phải trao đổi hấp thụ linh khí vào cơ thể, như là ngàn sông đổ về biển, ào ào cuồn cuộn, mới thành đại thế.”

Nhưng mà những đệ tử vừa mới bước vào ngưỡng cửa tu đạo thì làm sao có thể làm được điều này. Huống hồ khắp cả thiên hạ, ai mà lại không biết đến đạo lí ấy. Môn pháp ấy được chuyển tải nguyên văn trong Thanh phong quyết, mà còn phải cẩn thận tu tập. Nếu như chiếu theo pháp môn kì quái mà phụ thân thần bí của Tiểu Đỉnh viết, huyệt đạo toàn thân đều hấp thụ linh khí vào cơ thể. Pháp môn này đừng nói đến việc làm được mà chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khó rồi, cho dù có làm được điều này thì linh khí hấp thu vào cơ thể ắt sẽ nhiều gấp trăm lần ngàn lần linh khí hấp thụ mà công pháp của Thanh phong quyết đã nêu ra. Làm vậy chẳng khác nào nước biển tràn vào sông, thì làm sao mà không xảy ra chuyện được?

Từng trang từng trang đọc tiếp, những nét chữ từng chỗ một như đập vào mắt, rõ ràng chỉ là những con chữ rất bình thường, nhưng Vương Tông cảnh xem đến mồ hồi đầm lìa. Cái này còn gọi là Thanh phong quyết sao, rõ ràng là thay đổi hoàn toàn pháp quyết này tại những chỗ trọng yếu nhất, cho dù không phải thay đổi toàn bộ nhưng cũng là khác xa hoàn toàn. Đợi đến khi lật hết trang cuối cùng, gấp quyển sách lại, Vương Tông Cảnh theo bản năng sờ vào trán, nơi chạm tay đến đều đầy mồ hôi.

Phụ thân của Tiểu Đỉnh, rốt cuộc là một người như thế nào?

Giờ phút này, trong lòng Vương Tông Cảnh vừa đầy hoài nghi vừa vô cùng hiếu kì, chỉ tiếc là không thể trông thấy bóng dáng của người ấy ngay lập tức. Hắn bèn nhìn sang Tiểu Đỉnh, lúc này cậu bé đã nhảy tọt lên giường từ khi nào, đang nằm trên đấy cười hi hi, bắt chước như Tiểu Hôi lật bới lông cho con chó vàng, nhưng lúc này thì cậu bé lại đang bới lông cho chính Tiểu Hôi. Thấy thế Vương Tông Cảnh vội hỏi:

“Tiểu Đỉnh, cha của đệ ở trong Thanh Vân môn, là một nhân vật như thế nào vậy?”

Tiểu Đỉnh suy nghĩ một lúc và nói:

“Ừm, đệ cũng chẳng biết, nhưng mà họ, mà ngay cả bản thân cha đệ cũng nói, ông là một đầu bếp trên Đại Trúc Phong.”

Một đầu bếp…

Vương Tông Cảnh nhìn vào quyển Thanh phong quyết đã được chỉnh sửa mà hắn cầm trên tay lúc này, chỉ cảm giác như không còn biết nói gì. Đó có thể là một đầu bếp như thế nào, mà lại dám tự tiện chỉnh sửa Thanh phong quyết chứ?

Mà quan trọng nhất là quyển pháp quyết này rõ ràng là giao cho Tiểu Đỉnh, là để dành cho một cậu bé bốn tuổi hơn này tu luyện, sự nguy hiểm trong ấy, chẳng lẽ người làm cha ấy lại không hiểu hay sao? Vương Tông Cảnh suy đi nghĩ lại, đều nghĩ không thông đạo lí này, đến sau cùng, hắn chỉ đành quy vào một câu nói mà bản thân Tiểu Đỉnh đã từng nói, những người trưởng bối của Thanh Vân môn mỗi lần trông thấy Tiểu Đỉnh, hình như đều nói cậu bé là một tuyệt thế kì tài?

Chẳng lẽ bộ công pháp này lại là được viết ra dành cho người… người tuyệt thế kì tài này sao?

Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn Tiểu Đỉnh một lượt từ đầu xuống chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu, cuối cùng chỉ đành thầm thở dài bỏ cuộc, kèm theo đó là một cảm giác bất lực, đứng dậy nói với Tiểu Đỉnh:

“Tiểu Đỉnh, huynh về trước đây, đệ cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai huynh lại đến tìm đệ.”

Tiểu Đỉnh cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ cười ha ha rồi vẫy tay coi như thay cho lời chào.

* * *

Về đến phòng của mình, đóng cửa lại, từ từ đi đến bên chiếc bàn rồi ngồi xuống, tiếp đó, ánh mắt của Vương Tông Cảnh lại nhìn xuống quyển Thanh phong quyết trên tay của mình.

Hắn im lặng nhìn vào quyển sách. Trong phòng lúc này rất yên tĩnh, không hề có chút âm thanh, khác hẳn với phòng của Tiểu Đỉnh lúc nào cũng rất náo nhiệt với cảnh chó sủa khỉ kêu. Có lẽ vào lúc này, trong toàn bộ những đệ tử trong Thanh Vân biệt viện này, chỉ có mình Vương tông Cảnh là không có đang nghiên cứu công pháp, mà lại đang ngồi xuất thần ngẩn người ra đấy.

Mà cứ như vậy không biết đã bao lâu, Vương Tông Cảnh cuối cùng cũng đưa tay ra, từ từ lật trang sách. Những nét chữ ngay ngắn nhanh chóng in vào trong mắt của hắn, những câu nói rất dễ hiểu và chuẩn xác, giúp hắn hé mở khe cửa đầu tiên trên con đường tu luyện đao thuật đầy sáng lạn này. Từng trang sách được từ từ lật qua, một trang rồi lại một trang, mỗi trang đều là những hàng chữ ngay ngắn sạch sẽ, cho người ta một lòng tin mãnh liệt và vững chắc, khiến cho người ta tin tưởng sâu sắc, đây chính là tảng đá đệm chân đầy chắc chắn được chuẩn bị để cho bản thân bước lên con đường tu tiên trong Thanh Vân môn danh tiếng ngàn năm này.

Thế nhưng vào giờ phút này, Vương Tông Cảnh trong đầu bất luận như thế nào cũng không quên được những nét chữ mà hắn đã đọc qua. Những lời chú dẫn nhạt nhòa, những câu nguyên văn bị gạch đi, và cả cảm giác tuy rằng bình dị nhưng lại mạnh mẽ như trực tiếp đã kích vào lòng người giữa những hàng chữ ấy, từng nét bút từng con chữ, đều khắc sâu vào trong lòng, không thể nào xóa đi được và cũng khộng có cách nào quên được cả.

Hắn nghĩ đến nỗi nhức cả đầu, bèn dùng tay vỗ mạnh vào trán vài cái, thở dài một tiếng, trong lòng chỉ hận là đừng có xem quyển sách ấy, thì sẽ không có nỗi ám ảnh bất định này. Trong lúc rối lòng, hắn cũng không còn tâm trạng bình tâm để mà tu luyện nữa, bèn dứt khoát nhảy lên giường, gác tay lên đầu và ngủ thiếp đi.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, bóng của cây dương liễu ngoài sân từ dài biến thành ngắn, rồi lại từ ngắn kéo thành dài. Khi mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, từng căn phòng một lần lượt sáng lên ánh đuốc, theo sự chuyển dời của trăng sao, mãi đến tận đêm tối tĩnh lặng, một lần nữa các phòng lại âm thầm tắt đuốc đi, quay trở lại với bóng tối.

Trong Thanh Vân biệt viện rộng lớn ngày hôm nay phần lớn đều khá yên tĩnh, gần như tất cả mọi người đều ở trong phòng của mình, nghiên cứu quyển Thanh phong quyết vừa được phát. Trong bóng tối, giữa Thanh Vân sơn sừng sững nguy nga, từng cơn gió đêm lạnh lẽo tràn về, thổi qua dãy sân viện này, mọi thứ đều lặng lẽ.

Chỉ có tại một góc tối nào đó, trong một căn phòng đóng kín tại nơi vắng vẻ, bóng tối dày đặc nhất tựa hồ như đang bao trùm tại nơi ấy, khiến cho không gian nhỏ bé này như cách biệt với bên ngoài phòng. Có một tiếng thở hổ hển đang vô cùng kìm nén, tại một góc tối nào đó vọng đến. Âm thanh đó đầy đau khổ, tựa như đang gánh chịu một nỗi khổ không có cách nào hình dung được, và kèm theo đó là tiếng rên rỉ đầy thống khổ, thậm chí thoáng có thể nghe thấy tiếng két két phát ra rợn người do người ấy quá dùng sức cắn răng chịu đựng.

Trong bóng tối sâu thẳm, một bóng hình đơn chiếc và mờ ảo như đang co rút tại góc giường, nhìn không rõ dung mạo cũng chẳng nhìn rõ động tác, chỉ có điều là thân thể chốc chốc lại co giật, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển đầy đau khổ, dường như cứ liên tục kéo dài. Mãi đến sau này, âm thanh ấy thậm chí còn xen lẫn thấp thoáng tiếng nức ngẹn ngào.

Trong âm u, nghe như tiếng khóc thê lương của hồn ma bất tán, tuyệt vọng bất lực, như tan dần từng chút từng chút một vào trong màn đêm.

* * *​

Tâm trạng mơ hồ ấy cứ thế vướng mắc qua một ngày, khi thức dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tông Cảnh bèn hạ quyết tâm không suy nghĩ nhiều nữa. Những chữ trong quyển sách của Tiểu Đỉnh rốt cuộc như thế nào, bản thân hắn không thể biết được. Cha của cậu bé là đầu bếp cũng được, tuyệt thế cao nhân cũng mặc kệ, dù sao thì trước mắt bản thân hắn cũng không lo được thì suy nghĩ nhiều như vậy có ích gì chứ? Việc chính bây giờ là phải tu luyện cho xong Thanh phong quyết này mới là quan trọng.

Vừa quyết định xong, hắn bèn cảm thấy trên dưới toàn thân bỗng trở nên thanh thản nhẹ nhàng, như vừa thoát khỏi một tầng xiềng xích vậy, cho dù là có lật ra quyển thanh phong quyết, thì cũng không còn cảm giác phiền não như ngày hôm qua nữa. Và cứ thế mà nghiên cứu, định tâm lại, Vương Tông Cảnh đã bắt đầu tu luyện Thanh phong quyết.

Phải nói là Thanh phong quyết đúng thật là công pháp cơ bản nhất, nhưng những cái được truyền ra từ một danh môn đại phái như Thanh Vân môn, thì ắt có chỗ khác biệt với mọi người, chí ít là về mặt công hiệu, đặc biệt là về mặt cường thân kiện thể củng cổ nguyên khí, quả là vô cùng có công hiệu. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một tháng trời đã trôi qua. Trong thời gian một tháng này, Vương Tông Cảnh đã luyện xong cảnh giới thứ nhất cũng là cảnh giới cơ bản nhất của Thanh phong quyết, nhưng đó chẳng qua chỉ là một số động tác như ngồi thiền hít thở tĩnh tâm minh tâm vân vân. Mặc dù là vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy cơ thể cường tráng được thêm một chút, tuy nói không ra là tốt ở chỗ nào, nhưng quả thật là cảm thấy cơ thể có vẻ nhẹ đi, tinh lực càng lúc dồi dào.

Và cũng trong một tháng ấy, do lâu ngày ở chung với nhau, những người trong căn viện số hai mươi ba này cũng trở nên quen thuộc với nhau, anh chàng mập Ba Hùng thì không cần phải nói rồi, gặp ai cũng cười ha ha, quan hệ giao thiệp tốt nhất. Ngay đến cả Cửu Điêu Tứ tính cách cô quạnh, lâu lâu cũng ra chào hỏi với mọi người với vẻ cứng nhắc, điều này cũng dần dần cải thiện ấn tượng không tốt về hắn của Vương Tông Cảnh. Còn Tô Văn Thanh là cô gái duy nhất trong căn viện này, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, tính tính nết na dịu dàng, lại rất lễ phép, và cũng đối đãi rất tốt với mọi người.

Còn về cậu bé Tiểu Đỉnh đến sau cùng, ngoài dự đoán của mọi người, cũng đến đây ở. Dáng vẻ suốt ngày tươi cươi của cậu bé thật giống như khai tâm quả của mọi người. Ai cũng yêu mến cậu, ngay cả Cửu Điêu Tứ lạnh lùng ngày trước, giờ lâu ngày rồi cũng đối xử trở nên khách sáo với cậu bé nhiều. Cho nên những ngày tháng này mọi người trong căn viện số hai mươi ba sống rất bình yên và vui vẻ, duy nhất có một điều không hay đó là bên ngoài thường xuyên có người than phiền rằng, không biết có con chó hoang từ đâu đến tè bậy khắp nơi…..

Vào lúc sáng sớm ngày hôm nay, Vương Tông Cảnh đã thức dậy từ rất sớm, mở cửa sổ ra xem, chỉ thấy trời mới tờ mờ sáng. Bây giờ đã là tháng tám, đã đến thời điểm nắng nóng nhất của mùa hè, buổi trưa vô cùng nóng bức. Đa số mọi người đều ở trong nhà, ít ra ngoài. Vương Tông Cảnh cũng như vậy, nhưng hắn là người sống hoang dã đã quen, mấy hôm nay cứ đóng cửa ở trong nhà tu luyện, nên trên dưới toàn thân như không được thoải mái, xương cốt có vẻ như ngứa ngáy; cộng thêm một số hiệu lực của Thanh phong quyết cũng đang dần dần phát huy, tinh lực của hắn ngày càng gia tăng, cho dù thời gian ngủ có ít đi cũng không cảm thấy mệt mỏi. Hôm nay nhìn sắc trời, trong lòng hắn có chút rung động, nên bèn ra ngoài tản bộ.

Trong sân vườn liễu biếc thành hàng, các phòng khác cửa sổ đều đóng, chỉ có cửa sổ bên phòng chữ mộc của Tiểu Đỉnh là mở toang. Có thể là do tối hôm qua trời quá nóng, trẻ con nên không để tâm lo lắng, mở cửa sổ ra cho thoáng gió. Vương Tông Cảnh bèn vững bước đi đến, nhìn qua cửa sổ, khóe miệng bất chợt nở một nụ cười. Chỉ thấy trên chiếc giường gỗ, cậu bé nằm đấy ngủ khò khò, trông bộ dạng giống như lần đầu gặp mặt, tay trái đặt trên lưng của Tiểu Hôi, còn gối lên thân hình khổng lồ của Đại Hoàng vốn đã chiếm mất phân nửa chỗ nằm trên giường, và cũng đang ngủ say. Tiểu Hôi thì cụp đuôi lại, nằm bên cạnh Tiểu Đỉnh, lúc này bỗng như cảm giác được điều gì, đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ. Sau khi nhìn thấy Vương Tông Cảnh, nó lại chép chép miệng, tựa như vẫn ngủ chưa đã, tiện tay bèn kéo tay của Tiểu Đỉnh ra, làm gối kê đầu, dựa vào cánh tay trắng trẻo mập mạp ấy, sau đó lại thiêm thiếp ngủ đi.

Vương Tông Cảnh mỉm cười lắc đầu, quay người bỏ đi, bước ra ngoài sân viện. Dưới ánh sáng ban mai, cái nóng như dịu đi, những làn gió mát nhẹ thổi lên mặt, đem đến một cảm giác mát diệu thoải mái. Đưa mắt nhìn ra đường lớn, cũng chẳng thấy một ai, cổng lớn của sân viện bên cạnh đường cũng nửa đóng nửa mở, đi ngang qua đấy, cũng không thấy có một bóng người.

Thoáng chốc, hắn đã đi đến vườn hoa phía sau khu biệt viện, tiếng nước chảy róc rách vọng đến từ sâu bên trong vườn hoa, giữa hoa lá cành tươi đẹp, khiến cho cảnh vật càng thêm lắng đọng. Núi xanh cao vút, rừng cây rậm rạp, nằm phía trước không xa. Ngoài trời không khí trong lành, phảng phất hương thơm của cỏ cây, điều này khiến cho Vương Tông Cảnh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nên hắn bèn vươn vai ưỡn ngực, vừa đi về phía trước vừa lắc đầu vặn mình, thư giãn cơ thể, nhiều ngày không vận động, cơ thễ cảm thấy không được thoải mái.

Hắn tùy hứng đi hai vòng trong vườn hoa, cảm thấy vô cùng dễ chịu. Đang lúc hưởng thụ sự thoải mái này, hắn như chợt nhớ ra điều gì, bèn ngẩng đầu nhìn vách đá đằng sau núi và cả cánh rừng vô cùng rậm rạp từng từng lớp lớp trên sườn núi của vách đá, không biết có bao nhiêu cây cổ thụ cao lớn đứng đấy, sừng sững nghiêm trang trên sườn núi.

Đưa mắt nhìn với vẻ chăm chú, Vương Tông Cảnh không chút chần chừ, chạy nhanh về vách đá cao vài trượng ở phía sau ấy. Vài phút sau đã chạy đến vách đá, chỉ trông thấy mặt đá trơn bóng, một vài cây thông nhỏ lỏm chỏm len lõi mọc lên giữa những kẽ đá với ý chí quật cường, xòe tán đưa cành đón gió. Nhưng mà cây thông thấp nhất, cách mặt đất cũng cao gần hai trượng.

Vương Tông Cảnh nhíu mắt lại, nhìn ngăm nghía cây thông ấy, rồi lại nhìn sang những cây thông thấp mọc tại những nơi cao hơn của vách đá ở xung quanh, thầm nhẩm tính một hồi, khóe miệng nở ra một nụ cười. Theo đó hắn lùi ra sau vài bước, hít thở sâu một hơi, rồi đột nhiên hét vang một tiếng, chân dùng sức bật lên một cái, thân hình khỏe mạnh trông như một chú báo đang săn mồi vù một cái lao thẳng lên vách đá.

Sắp va vào vách đá cứng chắc ngay trước mặt, Vương Tông Cảnh chạy vội hai bước, đến trước vách đá chân dùng lức bật lên, cả người bay thẳng lên, đến giữa khoảng không, hắn giơ cánh tay ra để nắm lấy cấy thông thấp nhất ở trên vách đá.

Nơi mà người bình thường không thể đến, nhưng hắn chỉ cần dùng một chút sức lực, thoáng chốc đã lao lên trên đây, rồi trong tích tắc đưa tay nắm lấy cành thông của cây thông ấy. Nhánh thông run nhẹ một hồi, những cây thông thấp mọc tại những vách đá cheo leo này thường bám rễ rất sâu, lúc này đang phải chịu toàn bộ sức nặng của Vương Tông Cảnh nhưng vẫn khá vững vàng.

Thân hình của Vương Tông Cảnh cũng không dừng lại. Khi đã nhảy lên cây thông thấp đầu tiên, thân thể hắn bèn tựa vào vách đá, kế đó chân lại dùng sức đạp mạnh vào vách đá, mượn thế bật lên, rồi nhảy lên cây thông thứ hai đang nằm chếch ở phía trên, và cứ thế lặp đi lặp lại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Vương Tông Cảnh từ phía dưới vách núi đã trèo lên được tận rìa của khu rừng trên sườn núi.

Một mùi vị độc đáo trong lành chỉ riêng trong rừng mới có chợt xộc thẳng vào mặt, và nhanh chóng bao quanh người của Vương Tông Cảnh. Xung quanh hắn là cây to dày đặc, cành lá xum xuê, đậm màu xanh biếc, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng chim kêu ríu rít trong trẻo. Ở sâu tận trong rừng, phảng phất như có những luồng khí trắng, chính là những làn sương mỏng vào buổi sớm, bay lượn lờ trên những tán cây lá rộng. Tất cả mọi thứ trong ánh mắt của Vương Tông Cảnh lại chợt trở nên thân thiết, thậm chí còn có chút quen thuộc, dường như chỉ khi ở những nơi như vậy hắn mới có thể mở rộng cõi lòng.

Hắn vươn rộng đôi vai, hít thở sâu mùi vị của rừng cây với vẻ đầy ham muốn, sau đó như chợt cười tươi, rồi nhìn vào cành cây của một cây to trước mặt, lớp vỏ cây thô ráp sừng sùi, thẳng tắp cao vút, trông như những người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất. Vương Tông Cảnh khẽ cười một tiếng, chạy ào đến, khi chạy đến trước mặt cây to ấy bèn đạp không nhảy lên nắm lấy cành cây thô to ấy, nhanh nhẹn hơn cả khỉ vượn, vun vút trèo lên phía trên.

“Xào xạc xào xạc….”

Đó là âm của những cành lá xanh biếc um tùm bị gió thổi lay động, phảng phất nghe như những câu nói khẽ của rừng cây. Đằng xa, sắc trời dần dần sáng hẳn lên, một luồng ánh sáng sắc vàng nổi lên phía trên đám mây đầy sắc màu, đó chính là dấu hiệu cho thấy mặt trời đang sắp nhô lên. Trèo lên nơi cao nhất của cây, Vương Tông Cảnh dùng sức vỗ mạnh vào thân cây, từ lòng bàn tay hắn bỗng truyền đến một cảm giác cứng chắc, đầy thỏa mãn tràn về tận tâm can.

Thậm chí trong lòng hắn còn có chút rung động, một cảm giác như được quay trở về khu rừng nguyên sinh ngày trước, không có sự ràng buộc, muốn được cởi hết quần áo ra mà không hề kiêng kị hét vang lên, cố gắng phát tiết ra hết tất cả những nổi lòng.

Cuối cùng hắn vẫn không làm thế, trong lòng cứ chần chừ do dự, nhưng rồi vẫn kìm lòng lại, rồi tự cười nhưng đang giễu cợt bản thân mình, sau đó bèn tựa vào thân cây và ngồi xuống, nhắm nghiền mắt lại.

Xung quanh, dường như yên tĩnh được một lúc, sau đó, những âm thanh lại dần dần nhiều hơn. Tiếng gió vi vu, tiếng là cây xào xạc, tiếng chim ríu rít, tiếng thú gầm tiếng bước chân chạy, hơi thở của đất trời, từng làn từng đợt, hoặc xa, hoặc gần, hoặc to, hoặc nhỏ, dường như cả khu rừng đang từ từ mở rộng tấm lòng. Nhưng Vương Tông Cảnh vẫn nhắm nghiền mắt, im lặng mà lắng nghe, lắng nghe…..

Khi ánh mặt trời trên đầu chiếu rọi xuống khu rừng này, Vương Tông Cảnh mới từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh với vẻ luyến tiếc, và sau khi thầm nhủ là sau này sẽ thường xuyên đến đây. Rồi hắn trở người nhảy xuống đất và rời khỏi cánh rừng này với tâm trạng đầy thỏa mãn.

Về đến bên vách đá, khoảng cách cao này không là vấn đề gì đối với hắn. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy một cây thông thấp, rồi lần lượt trượt xuống, và cứ thế trượt xuống đến mặt đất. Về đến Thanh Vân biệt viện, đang lúc phủi phủi tay, lại nghe thấy tại nơi vốn vắng vẻ yên tĩnh này không người này, đằng sau lùm hoa cỏ bên cạnh, có một tiếng nấc nhẹ, và có cả tiếng khóc thút thít.

Vương Tông Cảnh ngơ ngác, khẽ chau mày, chần chừ một lúc rồi mới bước sang đó. Đi vòng qua một khóm hoa hồng nở rực, rồi bước đến phía trước định thần nhìn đi, lập tức đầy kinh ngạc, bèn hỏi:

“Tiểu Liên, sao lại là muội? Sao muội lại trốn ở đây khóc vậy?”
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!