Chương 28: Kì tài

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiếng hai đứa trẻ đùa giỡn vui vẻ với nhau chốc chốc lại vọng từ xa đến, mang theo đó là sự ngây thơ vui vẻ, khiến cho người khác nghe thấy, tựa như tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Vương Tông Cảnh về đến phòng mình bèn ngồi xuống trước bàn, trầm ngâm một hồi, ánh mắt lại liếc nhìn sang quyển sách được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, đó là quyển Thanh Phong quyết của hắn.

Mở sách ra, trầm lặng mà đọc từng trang từng trang, giống như là cách đây không lâu, hắn ở trong căn phòng của Tiểu Đỉnh đã không kiềm được lòng mà mở quyển sách của cậu bé ra, trầm lặng đọc những dòng chữ ghi chú bôi xóa bên cạnh, cùng với quyển sách lúc này ngay trước mắt mình, trong đầu hắn chợt hình thành một sự đối chiếu rõ rệt.

Lật đến trang cuối cùng, sau đó gấp sách lại, Vương Tông Cảnh chau mày, sắc mặt có vẻ do dự, lắc lắc đầu, như muốn vứt bỏ cái ý niệm cứ bám sâu trong đầu không thể nào quên được ấy. Rồi sau đó hắn bước đến bên giường ngủ, căn cứ vào công pháp tu luyện ghi chép bên trong Thanh phong quyết, bắt đầu tu luyện.

Thanh phong quyết là một pháp quyết tu luyện mực thước chú trọng ở việc tạo nền móng cơ bản vững chắc, bất luận là về ngôn từ hay là pháp môn tu luyện, đều rất đơn giản dễ hiểu và rõ ràng. Đặc biệt là các loại tu luyện cơ bản được giới thiệu trong tầng thứ nhất như : hít thở, trao đổi, tư thế, vận khí, chu thiên, vân vân và vân vân, cho dù là người bình thường, thì cũng có thể nắm bắt học hiểu cơ bản trong một khoảng thời gian ngắn. Vương Tông Cảnh không phải ngốc ngếch đần độn, mà trái lại đầu óc khá là nhanh nhạy, suốt một tháng nay, hắn đã tu luyện xong công pháp tầng thứ nhất, bắt đầu tu luyện Thanh phong quyết tầng thứ hai.

Trên thực tế, đối với đa số người mà nói, tầng thứ hai của thanh phong quyết mới là bước đầu tiên chính thức bước vào tu đạo, bắt đầu từ lúc này, người tu luyện sẽ phải bắt đầu hấp thụ linh khí của trời đất để đưa vào cơ thể, để vận hành qua toàn bộ kinh mạch của cơ thể, tôi luyện bản thân tiến bộ trong việc tu luyện. Và cứ thế trở đi, người đạo hạnh càng sâu thì lại tu luyện tiếp những đạo thuật công pháp càng cao thâm hơn, và dần dần có thể thâm nhập vào đạo pháp thiên cơ, để tìm kiếm con đường trường sinh.

Nhưng mà trước mắt Vương Tông Cảnh là người mới trình độ rất thấp, hắn ngồi xếp bằng trên giường gỗ, sau khi hít thở vài hơi thật sâu, lặng tâm tĩnh khí, tập trung tinh thần, nhanh chóng bước vào trạng thái chuyên tâm tương tự như nhập định vậy, đồng thời với phương pháp được ghi trên Thanh phong quyết, với những lỗ huyệt trên đỉnh đầu, từ từ bắt đầu hit thở từng dòng linh khí của đất trời.

Người mới tu đạo, bước khó nhất ban đầu chính là cảm xúc với cái gọi là thiên đại linh khí, thứ mà bình thường nhìn không thấy và sờ không được, cái thuyết gọi là “trong vắt vô hình, có ở khắp nơi, mắt không thể nhìn thấy, chỉ có tâm mới có thể cảm nhận được”, chính là thứ thiên đại linh khí mà được người tu đạo vô cùng xem trọng. Vương Tông Cảnh mới bắt đầu tu luyện không lâu, tập trung tinh thần tĩnh khí cảm nhận một lúc, mới dần dần nắm bắt được thứ linh khí ấy, sau đó lập tức dần dần vận hành công pháp, hấp thụ linh khí vào cơ thể thông qua các huyệt đạo trên người, hóa thành một mùi vị mát nhẹ mỏng như tơ, rồi bắt đầu từ từ men theo các khí mạch lưu chảy.

Dòng linh khí này quả thực rất yếu ớt, cho dù là đi vào kinh mạch trong cơ thể vẫn cứ như vậy. Nên biết người phàm đều có tất cả cảm giác. Theo đạo lí phật môn mà thấy, đó là thuộc về ma chướng ngoài thân che đậy lục thức; theo cái nhìn của đạo gia thì có ôn hòa hơn, nhưng trong việc tu luyện cũng cần coi trọng chuyên tâm nhất chí, thì mới có thể cảm nhận đất trời được tốt hơn, để rồi hấp thụ linh khí. Mà cơ thể con người, tất cả những cảm giác đau đớn, tê ngứa chua xót khổ cực, tất cả đều ảnh hưởng đến việc cảm nhận cái luồng linh khí yếu ớt ấy, và nếu có chút phân tâm, thì sẽ rất dễ khiến cho một chút linh khí ấy trong cơ thể bị mất đi kiểm soát, thì những nỗ lực ban đầu sẽ trở nên vô ích.

Chính là trong lúc tu đạo người ta thường thích yên tĩnh và ghét ồn ào, đạo lí chính là ở đây.

Vương Tông Cảnh lúc này đang tập trung tinh thần thần tịnh khí, tâm tư chuyên nhất tập trung vào một chút ít linh khí trong cơ thể, khống chế điều khiển nó một cách chú tâm cẩn thận, với công pháp ghi chép bên trên thanh phong quyết, rồi từ từ đi qua khắp các kinh mạch trong cơ thể, đi khắp người một lượt, và đó cũng chính là cái mà đạo gia thường nói viên mãn nhất châu.

Tu luyện như vậy khoảng một canh giờ, Vương Tông Cảnh mới thả lỏng người, sau khi thở ra một hơi dài, mới từ từ mở mắt ra. Luồng linh khí ấy dưới sự khống chế của hắn, đi tuần hoàn một vòng khắp cơ thể, hoàn thành tu luyện trong một vòng.

Lúc này hắn chỉ cảm thấy cơ thể gần như không có gì khác so với lúc ban đầu, nhưng về mặt tinh thần lại cảm thấy khá mệt mỏi. Điều này cũng khó trách, đầu luôn phải căng cứng cẩn thận từng chút tập trung tinh thần tịnh khí, chuyên tâm không chế linh khí trong cơ thể, thì làm sao mà lại không mệt được.

Nhưng mà trên Thanh phong quyết cũng có nói rõ, người mới bắt đầu tu luyện đều như vậy cả, cũng như mọi người thường hay nói vạn sự khởi đầu nan, đồng thời còn chú trọng ở tư chất tu đạo cao hay thấp của mỗi một người nữa. Có hơn một nửa có thể nhìn thấy ngay từ lúc này, nếu như người nào trời sinh ra cảm nhận không được linh khí, thì đương nhiên cũng chẳng cần phải nhắc đến. Mà cho dù có cảm nhận được một ít linh khí của trời đất, nhưng không chịu được cảnh ngồi một chỗ trong thời gian dài, và không chịu được tinh thần mệt mỏi, ý chí thì không kiên định, thì trên đường tu đạo cũng khó mà có tăng tiến.

Vương Tông Cảnh đứng dậy, vươn vai ưỡn người hoạt động cơ thể, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Chỉ mới bắt đầu tu luyện cho đến nay đã hơn một tháng, ảnh hưởng của Thanh phong quyết đối với cơ thể vẫn chưa thấy có công hiệu gì to tát cả, nên cũng khiến cho hắn có chút hụt hẫng. Con đường tu đạo rất dài, đường đi ngàn dặm, bây giờ chẳng qua chỉ mới bước đi bước đầu tiên mà thôi, đạo lí này trong lòng Vương Tông Cảnh hiểu rõ, chỉ là hắn hướng về con đường lớn đã lâu, và lại thấy qua vài lần pháp thuật kinh thiên đông địa, nên lòng của hắn luôn hướng đến những cảnh giới pháp thuật ấy.

Trong lúc không để ý, trong đầu cậu lại hiện lên quyển Thanh phong quyết đã được chỉnh sửa lại của Tiểu Đỉnh, những nét chữ ghi chú bên cạnh, cứ luôn in sâu trong lòng hắn một cách ngoan cố, làm thế nào cũng không quên đi được. Vương Tông Cảnh có hơi chau mày, âm thầm suy nghĩ, thực sự thì trong những ngày tháng này hắn đã nhiều lần suy nghĩ đến vấn đề ấy. Theo lí mà nói cái quyển công pháp đã chỉnh sửa qua ấy là do cha của Tiểu Đỉnh giao cho cậu bé, nhất định là không có vấn đề gì. Làm gì có đạo lí hổ dữ lại ăn thịt con chứ? Mà bộ Thanh phong quyết đã được chỉnh sửa qua ấy, điểm khác xa nhất so với công pháp mà hắn đang tu luyện hiện giờ đó là về phương thức hấp thụ linh khí của trời đất.

Thanh phong quyết chính thống theo từng bước, tuần tự dần dần tăng tiến, và chỉ lấy bách hội khiếu huyệt của một nơi để hấp thụ linh khí, những người mới đầu tu đạo linh khí hấp thụ vào cơ thể rất ít, và hiệu quả đạt được tất nhiên cũng không có gì khác so với bình thường. Đương nhiên là cũng phải tùy từng người. Kì thực nếu như là người bình thường, sau một tháng tu luyện Thanh phong quyết, thì sẽ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và cường tráng hơn, còn Vương Tông Cảnh thân thể khỏe mạnh vốn vượt xa người bình thường, sau khi được ngâm mình trong máu của Kim Hoa Cổ Mãng, gân cốt kinh mạch trong cơ thể đều trở nên mạnh mẽ hơn, nên trái lại bản thân hắn cảm thấy không có hiệu quả gì.

Đạo lí bên trong, Vương Tông Cảnh trước mắt vẫn chưa hiểu được, và cũng chính vì như thế, trong lòng hắn chưa từng cảm thấy có sự vội vã, nên biết hội thi Thanh Vân chẳng qua chỉ có thời gian là một năm, mà số người tham gia lại đông đến như vậy, trong số đó có không ít kì tài hào kiệt, nghe nói còn có cả một đám đông con cháu nhà thế gia có hậu lực lớn mạnh, nên đối với hắn mà nói nếu muốn chỉ trong một năm mà có thể thắng được tất cả để rồi thuận lợi được nhận vào Thanh Vân môn, quả thực là rất gian nan.

Mà trước mắt hắn lúc này lại đột nhiên xuất hiện một chọn lựa khác, đó chính là Thanh phong quyết đã được phụ thân có chút thần bí của Tiểu Đỉnh chỉnh sửa. Những hàng chữ đầy mạnh mẽ ấy đã trực tiếp thay đổi phương thức trao đổi hít thở cơ bản nhất, đã trực tiếp sửa cái phương pháp từ từ hấp thụ khí dần dần tăng theo tuần tự, thành việc mở rộng tất cả lổ huyệt của toàn thân ngay ban đầu lúc mới tu luyện, và một khi cảm nhận được linh khí của trời đất thì phải hút thật nhiều vào trong cơ thể, nạp vào bên trong gân cốt kinh mạch, rồi từ đó đi khắp một vòng tuần hoàn.

Sự khác biệt bên trong ấy đương nhiên là vô cùng lớn, cái khác thì không nói, chỉ riêng linh khí hấp thụ vào trong cơ thể e rằng sẽ lớn gấp mười lần so với với pháp môn chính thống của Thanh phong quyết. Cách tu luyện đạo pháp kích thích nhanh như vậy có vấn đề gì hay không? Điều mà trong lòng Vương Tông Cảnh suy nghĩ, chính là ở điểm này.

Chỉ là, gương mặt Vương Tông Cảnh bỗng co giật, cách vách tường phòng bất chợt đưa mắt nhìn về một hướng nào đó. Hắn có vẻ do dự không thể quyết đoán, ở bên kia phòng Tiểu Đỉnh lại không suy nghĩ nhiều như vậy, vẫn căn cứ theo pháp môn của cha cậu bé mà tiếp tục tu luyện. Mãi đến hôm nay, có vẻ như không thấy có điều gì kì lạ cả, Tiểu Đỉnh vẫn nhảy nhót vui vẻ, suốt ngày cứ hi hi ha ha mà sống những tháng ngày vô cùng vui tươi.

Linh khí vào người càng nhiều, nếu như vận hành chu thiên thành công thì công hiệu tất nhiên là càng lớn mạnh, đạo lí này không khó để nghĩ thông. Trong lòng Vương Tông Cảnh lúc này quả thật đang rất dằn vặt, luôn cảm thấy như có một âm thanh luôn ở bên tai cám dỗ mình, mà cứ nghĩ đến con số người được chọn rất hà khắc vào năm sau khi hội thi Thanh Vân kết thúc, trong số hơn chín trăm người mà chỉ chọn ra bốn mươi người, áp lực như vậy thực không nhỏ.

Có nên thử phương pháp mới này hay không?

Nếu như thành công thì sao?

Một khi thành công, thì sự tăng tiến về mặt đạo hạnh của hắn sẽ hơn người khác rất nhiều, và cơ hội được gia nhập Thanh Vân môn vào năm sau sẽ càng lớn. Ngày trước khi rời khỏi Long Hồ thành tại Ưu châu, bản thân hắn đã bị coi là phản bội Long Hồ Vương gia, giờ đây ngoại trừ việc được gia nhập vào Thanh Vân môn ra, thì quả thực không còn con đường tu đạo nào tốt hơn nữa.

Hay là, thử đánh cược một lần?

Nhưng mà, lỡ trật thì sao, có khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không?

Tuy rằng hắn đã trải qua nhiều chuyện, thậm chí ngay cả khi tuổi còn nhỏ đã từng trông thấy và trải qua biết bao nhiêu lần đối mặt với sống chết, nên tính cách cũng cứng cỏi hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi, nhưng rốt cuộc hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, lúc này trong lòng vô cùng do dự, suy nghĩ mãi đến nhức cả đầu.

* * *

Cứ như vậy không biết là đã qua bao lâu, Vương Tông Cảnh cảm thấy ở trong nhà vô cùng ngột ngạt nên bèn đi đến trước cửa sổ dùng sức đẩy mạnh, cửa sổ “ ầm” một tiếng mở toang, một bầu không khí trong lành xộc thẳng vào, khiến cho tinh thần hắn trở nên phấn chấn hơn.

Ánh mặt trời mùa hạ soi sáng cả sân viện, trong không khí mang một hơi nóng bức, nhưng Thanh Vân biệt viện lại giáp với núi, và nằm bên cạnh một khu rừng lớn, nên ở trong biệt viện này cũng không cảm thấy quá khó chịu, đặc biệt là hai cây dương liễu với những cành lá um tùm đung đưa theo gió, sắc liễu xanh biếc, càng tăng thêm phần nào mát rượi. Lúc này đã quá trưa, phòng chữ mộc lúc đầu vốn náo nhiệt giờ đây đã trở nên yên tĩnh, hai đứa trẻ chắc chơi mệt buồn ngủ nên đã đi nghỉ rồi. Còn ngoài ra, cả căn viện trở nên yên ắng, Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn qua, đột nhiên ngơ ngác người, chỉ trông thấy tại một góc viện nơi gần với dãy hành lang, đang có một người đứng đấy, đó lại chính là Cửu Điêu Tứ mà bình thường rất ít khi xuất đầu lộ diện. Nghe thấy tiếng cửa sổ mở, Cửu Điêu Tứ cũng quay đầu sang, chạm mắt với Vương Tông Cảnh, y cũng tựa hồ có chút ngạc nhiên. Nhưng mà những tháng ngày gần đây, cả hai cũng đã quen mặt nhau, Vương Tông Cảnh bèn nở một nụ cười, gật đầu chào y một cái.

Cửu Điêu Tứ chần chứ một lúc, có vẻ gượng gạo, trông như đang cố nở một nụ cười, rồi nhìn Vương Tông Cảnh gật gật đầu.

Vương Tông Cảnh mỉm cười, biết rằng con người đó tính cách cô quạnh và có chút cổ quái, bình thường cũng không thích nói chuyện, nên cũng chẳng có ý muốn nói nhiều. Nào ngờ hôm nay Cửu Điêu Tứ ấy lại có vài phần khác với ngày thường, thần sắc trên mặt chần chừ một lúc, rồi lại bước đến, đi tới trước cửa sổ của Vương Tông Cảnh, gọi một tiếng:

“Vương huynh.”

Hai người lúc này đứng cách nhau bởi một cửa sổ, Vương Tông Cảnh bất giác cảm thấy có chút lạ kì, thật không ngờ đến là Cửu Điêu Tứ lại chủ động đến bắt chuyện, nên hắn bèn gật đầu và nói:

“Cửu huynh, có việc gì sao?”

Cửu Điêu Tứ trầm lặng một lúc, sắc mặt có vẻ trịnh trọng, bèn mở miệng nói:

“Tại hạ mạo muội, do về mặt tu luyện có một việc muốn được thỉnh giáo, xin Vương huynh nể tình chỉ giáo cho.”

Vương Tông Cảnh ngơ ngác và nói:

“Ta cũng là lần đầu tiên tu tập, có biết được gì đâu. Cửu huynh cứ nói, chỉ sợ là ta cũng không giúp được gì cho huynh thôi.”

Cửu Điêu Tứ âm thầm gật đầu, đôi mày chau lại, dường như trong lòng hắn cũng có vấn đề khó khăn không giải quyết được:

“Xin hỏi Vương huynh, mỗi ngày huynh tu luyện công pháp Thanh phong huyết, tổng cộng có thể tu luyện bao nhiêu chu thiên?”

Vương Tông Cảnh chợt chau mày nhìn Cửu Điêu Tứ, trông trên thấy gương mặt bình thường luôn trơ cứng ấy, lúc này lại có vài phần chần chừ do dự hiếm thấy, có vẻ như vấn đề này đã làm khó y một phen. Câu hỏi mà một ngày tu luyện được bao nhiêu chu thiên, chắc là muốn hỏi hắn một ngày tu luyện bao nhiêu lần. Người không phải cây cỏ nên cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là sau mỗi lần tu luyện đạo pháp, do tập trung tinh thần quá lâu, hao phí tâm lực nên khiến cho người có cảm giác khá mệt mỏi, và dưới tình trạng như vậy thì gần như khó mà lập tức tiếp tục đợt tu luyện tiếp theo. Mà nếu như cưỡng chế khổ luyện, trong lúc khống chế linh khí lan chảy trong cơ thể thì sẽ xảy ra trường hợp lực bất tòng tâm, bỏ lỡ giữa chừng hao phí thời gian không nói, mà nếu hao phí tâm lực tinh thần quá mức, thì sẽ rất dễ tổn hại cơ thể, nhẹ thì bệnh nặng tổn hại cơ thể, nặng thì điên cuồng vong mạng.

Nhiều điều cấm kị như vậy, trong Thanh phong quyết cũng có viết rất rõ, lúc mới bắt đầu tu luyện, mỗi ngày tu luyện tốt nhất đừng quá hai chu thiên, đồng thời mỗi lần tu luyện phải cách nhau hai canh giờ trở lên, để tinh thần và tâm lực có thời gian để khôi phục, thì mới đạt được hiệu quả tốt. Đợi đến sau này tu luyện sâu dần, công pháp có chút thành tựu, thì mới có thể căn cứ vào tình trạng của bản thân mà có sự điều chỉnh tăng giảm thích hợp.

Vương Tông Cảnh mỗi ngày đều tu luyện hai chu thiên, nhưng mà bản thân hắn cũng cảm thấy có chút không vừa ý. Thân thể hắn cường tráng hơn hẳn người bình thường, một chút mệt mỏi sau khi tu luyện đối với hắn mà nói, muốn khôi phục lại thật sự dễ như trở lòng bàn tay, cho nên trong lòng cậu cũng đã từng suy nghĩ phải chăng có nên tăng thêm một lần chu thiên theo tình trạng hay không. Nhưng giờ Cửu Điêu Tứ đột nhiên hỏi đến việc này, trong lòng Vương Tông Cảnh chợt nghĩ đến những việc nói trên, nhưng trong miệng vẫn đáp:

“Ta căn cứ vào những gì viết trong sách, một ngày tu luyện hai lần, sao vậy, chẳng lẽ Cửu huynh có sự hiểu biết gì khác sao?”

Cửu Điêu Tứ ngẩng đầu nhìn hắn như muốn nói gì đấy, sắc mặt vẫn gượng gạo. Trong lòng Vương Tông Cảnh cảm thấy kì lạ, không biết rốt cuộc tên quái nhân này định nói gì, mà chỉ hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi, hắn vừa định hỏi rõ, thì đột nhiên ngay trước cửa viện vọng đến một giọng nói:

“Ha, trùng hợp vậy, hai người cũng ở đây à.”

Vương Tông Cảnh và Cửu Điêu Tứ quay đầu nhìn, thấy tên mập trên người mặc một chiếc áo mỏng đang đứng ngay cửa, mặt mũi mồ hôi nhễ nhại, đang dùng khăn tay không ngừng lau mồ hôi trên trán, rồi vừa cười ha ha vừa bước đến. Người đó chính là Ba Hùng người đang ở phòng chữ thổ.

“Nóng chết đi được, thời tiết quái quỉ này…” Gò má của Ba Hùng trông đỏ ửng, trên mặt thì đầy mồ hôi, miệng thì luôn làu bàu: “Sao chỗ này của Thanh Vân sơn lại nóng như vậy, nóng hơn nhiều so với chỗ Lương châu của ta nữa.”

Đi đến trước mặt hai người, Ba Hùng lau một vệt mồ hôi và hỏi:

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Ba Hùng đến từ Lương Châu, tuy rằng tướng mạo bình thường nhưng tính tình lại rất tốt, quả thực là cao thủ bẩm sinh trong việc kết giao bằng hữu và đối nhân xử thế. Hơn một tháng nay, Vương Tông Cảnh ngẫu nhiên đi cùng hắn ra ngoài, bèn thấy trên đường đi hắn không ngừng chào hỏi mọi người, mà cũng chẳng biết làm quen được bao nhiêu người. Giao du rộng rải như vậy khiến người khác phải tâm phục, ngay cả người có tính cách cô quạnh như Cửu Điêu Tứ khi gặp Ba Hùng cũng phải nở một nụ cười, và nói:

“Ta đến thỉnh giáo Vương huynh về một vấn đề trong quá trình tu luyện, muốn hỏi thử huynh ấy trong một ngày rốt cuộc tu luyện được bao nhiêu lần?”

Vương Tông Cảnh đứng cách bên trong cửa sổ cười và nói:

“Đúng vậy, nhưng mà ta cũng dựa vào sách mà tu luyện, một ngày hai lần, còn mập huynh, huynh thì sao?”

Tính cách của Ba Hùng rất tốt, ngay cả việc Vương Tông Cảnh gọi hắn là mập huynh cũng không vì thế mà cảm thấy khó chịu, chỉ nhoẻn miệng cười và nói:

“Ta cũng vậy thôi, nhưng mà Điêu Tứ này, huynh hỏi việc này làm gì vậy?”

Sắc mặt Cửu Điêu Tứ rõ ràng có chút do dự, nhưng vài giây sau vẫn phải trả lời:

“Tôi cảm thấy mỗi ngày tinh lực vẫn rất nhiều, tựa như có thể tu luyện thêm một chu thiên nữa, nhưng việc này lại không phù hợp với những ghi chép trên quyển Thanh phong quyết, nên trong lòng có chút thắc mắc, nhưng lại không có sư trưởng để hỏi, vừa lúc trông thấy Vương huynh ở đây, nên bèn qua hỏi huynh ấy.”

Vương Tông Cảnh trong lòng chợt động, bất chợt nhìn sang y, nhưng lại thấy Cửu Điêu Tứ thân hình trung bình, tướng mạo bình thường, cách ăn mặc thì lại khá mộc mạc đơn giản. Y thuộc loại người nếu như đứng trong đám đông thì sẽ không hề có một chút nổi bật, nhưng không ngờ y lại có suy nghĩ giống hệt với mình. Chỉ có điều không biết rốt cuộc người này tinh lực hơn người hay là do sự hiếu thắng tiềm tàng trong lòng quá mãnh liệt.

Ba Hùng đứng bên cạnh nghe thấy vậy, cũng ngơ ngác, nhìn chăm chăm Cửu Điêu Tứ một lúc, rồi hỏi với giọng ngạc nhiên:

“Điêu Tứ, chẳng lẽ một người suốt ngày chui rúc trong phòng như huynh, cũng nghe ngóng được tin tức gì rồi hay sao?”

Lời nói vừa dứt, Vương Tông Cảnh và Cửu Điêu Tứ đồng thời đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Ba Hùng, đồng thanh hỏi:

“Tin tức gì?”

Ba Hùng gật gật đầu, dùng khăn tay lau mồ hôi, bước lên trước hai bước đứng tựa vào cửa sổ, đồng thời vẫy tay gọi Cửu Điêu Tứ, như có ý gọi y bước đến gần. Cửu Điêu Tứ bước qua, chau mày và hạ thấp giọng hỏi:

“Sao vậy?”

Ba Hùng nhìn xung quanh, trông thấy sân viện không có ai, lúc này mới hạ giọng đáp:

“Tin tức này hôm nay ta cũng mới biết được. Trong Thanh Vân biệt viện này của chúng ta đã có người tu luyện thành công Thanh phong quyết tầng thứ hai rồi đấy.”

“Cái gì?”

Trong ngoài cửa sổ, Vương Tông Cảnh và Cửu Điêu Tứ cả hai cũng đều ngạc nhiên, sắc mặt cũng đồng thời tỏ vẻ không dám tin, bèn ngạc nhiên vội hỏi:

“Sao nhanh vậy?”

Ba Hùng nhếch miệng nói:

“Hết hồn rồi phải không? Lúc đầu khi ta nghe thấy tin này cũng phản ứng giống y như các huynh vậy. Những người như chúng ta, ai nấy cũng chỉ vừa mới tu luyện xong Thanh phong quyết tầng thứ nhất, và mới bắt đầu tu luyện tầng thứ hai thôi, còn người ta thì tốt rồi, đã tu luyện xong tầng thứ hai. Tốc độ tu luyện nhanh như vậy, thì sau một năm chúng ta làm sao có thể là đối thủ của họ chứ!”

Cửu Điêu Tứ âm thầm không nói gì, gương mặt vốn đờ đẫn giờ đây lại trông có vẻ phức tạp và đầy biến đổi, một lúc sau mới hỏi:

“Mập huynh này, huynh có biết là vị kì tài nào không?”

Ba Hùng cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, bèn thở dài nói:

“Vấn đề chính là ở đây, lúc nãy ta đâu có nói là chỉ có một người.”

“Cái gì….”

Lần này, ngay đến cả Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy có chút ngỡ ngàng, hắn ngơ ngác một lúc rồi mới cười khổ và nói:

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ còn có vài thiên tài khác nữa xuất hiện hay sao?”

Ba Hùng nhìn cậu và nói:

“Theo tin tức mà ta nghe được, tuy rằng Thanh Vân môn không có phái các vị sư trưởng đến Thanh Vân biệt viện này để chỉ đạo, nhưng lâu lâu cũng có các bậc trưởng lão tiền bối đến đây tuần tra, trong đó có một vị trưởng lão hôm qua sau khi đến tuần tra, bèn nói với vẻ khá an ủi: Từ lúc bắt đầu hội thi Thanh Vân cho đến này, chưa từng có hiện tượng anh tài tụ tập như lần này. Theo ông ấy thấy ít nhất đã có bảy người tu luyện xong thanh phong quyết tầng thứ hai rồi.”

“Bảy người!” Vương Tông Cảnh hít vào một hơi. Cửu Điêu Tứ đứng bên cạnh cũng sững sờ, sắc mặt trắng bệch đi nhiều.

Ba Hùng nhún vai, sắc mặt cũng có chút khổ não, bèn nói:

“Đúng vậy, làm sao lại có nhiều thiên tài đột ngột xuất hiện như vậy. Mà ngoài bảy người này ra, trong số chín trăm người còn lại, chỉ sợ vẫn còn không ít những nhân vật chỉ thua kém họ không bao nhiêu, trước mắt xem ra cũng sắp tu luyện xong Thanh phong quyết tầng thứ hai rồi. Như vậy, như vậy biết phải làm sao cho tốt đây?”

Cả ba người trong chốc lát gần như không còn hứng muốn nói chuyện nữa, bên trong ngoài cửa sổ, bỗng chốc trở nên yên tĩnh, bầu không khí cũng trở nên nặng nề. Sau một hồi, Cửu Điêu Tứ đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói:

“Trong số bảy người ấy, cũng chưa chắc là ai nấy cũng đều là kì tài bẩm sinh cả.”

Vương Tông Cảnh và Ba Hùng đều nhìn sang y. Ba Hùng chau mày lại nó:

“Bọn họ có thể nhanh hơn chúng ta đến như vậy, thì làm sao mà không thể gọi là kì tài được chứ?

Cửu Điêu Tứ trầm lặng một lúc, sắc mặt như ánh lên một vẻ tức giận, bèn nói:

“Trong Thanh Vân biệt viện này có rất nhiều con cháu của tu chân thế gia, đặc biệt là những người xuất thân từ hào môn đại tộc. Trước khi họ đến đây chắc là đã được gia tộc ban cho các loại linh đan diệu thảo, rất có ích cho việc tu hành. Trong số đó có một loại kì dược hiệu quả rất thần kì, có thể giúp nhanh chóng khôi phục lại tinh thần và công lực, và nếu cứ như vậy, chẳng lẽ càng có thể tu luyện thêm vài lần nên sẽ càng hơn hẳn chúng ta sao? Còn về việc phải chăng còn có các loại linh đan diệu dược khác có thể đẩy nhanh việc tu hành thì ta cũng không biết nữa, nhưng nghĩ chắc ắt hẳn là có đấy.”

Nói đến đây, vẻ tức giận trên gương mặt Cửu Điêu Tứ càng hiện rõ, đến cả Vương Tông Cảnh và Ba Hùng đứng bên cạnh cũng nhìn thấy. Cả hai chỉ biết nhìn nhau. Vương Tông Cảnh không nói gì, Ba Hùng cũng sau vài phút im lặng, bèn gật đầu và nói:

“Điều mà huynh nói nghe cũng có vẻ có lý, những linh đan diệu dược ấy ta đây cũng có từng nghe qua. Có một số linh đan là được chế tạo từ những bảo vật cây thuốc của trời đất, quả thực công hiệu rất lớn, trong số người ấy có lẽ cũng đã có người đã dùng đến những đan dược này, chỉ là…”

Hắn thở dài một tiếng, cũng không nói gì cả, Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh dùng giọng điềm đạm nói tiếp thay hắn:

“Chỉ tiếc là Thanh Vân môn không có qui tắc nào nói rõ là không được dùng những loại đan dược này.”

Khóe mắt của Cửu Điêu Tứ co giật một lúc, rồi từ từ cúi đầu xuống, sắc mặt lại từ từ khôi phục lại vẻ đờ đẫn lúc ban đầu. Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng của y, trong chốc lát cảm thấy cái người thiếu niên có tính cách cô quạnh ấy cũng chẳng phải là một quái vật gì, nên hắn bèn cách một cửa sổ, đưa bàn tay ra vỗ vỗ vào vai y, nhẹ nhàng nói:

“Bây giờ chỉ mới qua có một tháng, ngày tháng còn dài, nên đừng có nản lòng.”

Cửu Điêu Tứ ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lúc sau khóe miệng hắn cũng như lúc ban đầu, cũng chỉ cố nở ra một nụ cười gượng gạo và nói:

“Không sai, huynh nói rất đúng.”

Ba Hùng cũng bước đến, vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm nói:

“Thế gian đạo đời quả là không công bằng, chẳng qua chỉ là hết cách rồi, cũng chỉ tại xuất thân của chúng ta không tốt, nhưng mà cũng chính vì như vậy mới phải cố gắng tiến lên.”

Vương Tông Cảnh mỉm cười, gật đầu không nói gì. Cửu Điêu Tứ đứng bên cạnh trầm lặng một lúc bèn nói:

“Hai huynh cứ nói chuyện, ta xin về trước đây.”

Vương Tông Cảnh nhìn y và nói:

“Cửu huynh đi thong thả.”

Cửu Điêu Tứ không hề lập tức quay người đi, mà gần như có chút chần chừ, sau đó lại nói với Vương Tông Cảnh:

“Vương huynh, nếu như không chê, sau này có thể gọi thẳng tên ta.”

Vương Tông Cảnh ngơ ngác, hắn không ngờ rằng là Cửu Điêu Tứ lại mở miệng nói ra những lời này. Nhưng cuộc trò chuyện hôm nay chưa từng có từ trước đến nay lại khiến cho hắn có chút thiện cảm hơn đối với người thiếu niên có tính cách cô quạnh này, nên vội cười và nói:

“Huynh nói vậy thì sau này tôi cũng giống mập huynh vậy, gọi huynh là Điêu Tứ nhé. Huynh cũng có thễ gọi tôi là Tông Cảnh.”

Cửu Điêu Tứ gật gật đầu, nhìn Vương Tông Cảnh với thần thái có vẻ nhẹ nhàng đang đứng sau cửa sổ, y cũng tựa hồ cảm thấy bản thân đã có chút khẩn trương, chỉ có điều là bình thường đã cứng nhắc quen rồi, không quen giao tiếp với người khác, nên lúc này bèn cảm thấy có chút gượng gùng. Cũng may lúc này Ba Hùng mập trông thấy thần sắc ấy của y, liền ha ha cười, rồi chuyển sang đề tài nói chuyện khác, đồng thời mang vài phần thần bí:

“Đúng rồi, còn có một việc nữa, nhất định hai người chắc không bao giờ nghĩ đến đấy.”

“Cái gì?”

Ba Hùng ho một tiếng, sắc mặt có chút gì đó kì lạ, rồi khẽ hạ giọng nói:

“Trong số bảy người đó, có một người đang ở cùng trong sân viện này với chúng ta đấy.”

Vương Tông Cảnh và Cửu Điêu Tứ đều kinh ngạc nhìn chăm chăm Ba Hùng, chỉ thấy ý vị hắn thâm sâu nhưng không nói một lời. Một lúc sau, cả ba người gần như cùng một lúc, ánh mắt đều nhìn sang một nơi, đó chính là phòng chữ thủy nằm ở một bên của sân viện.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!