Chương 15: Rừng thông

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lại thêm một buổi sáng ẩm ướt se lạnh với những cơn gió mát nhẹ thổi qua.

Mặt trời nơi chân trời đằng xa dần dần ló dạng, muôn ngàn ánh hào quang chiếu rọi khắp bầu trời mặt đất, chiếu sáng khắp nhân gian. Trong thế giời phàm tục, mọi người thức dậy nhờ tiếng gà gáy, khói bếp lượn lờ. Trong khu rừng yên tĩnh suốt một đêm dài, tiếng chim hót trong trẻo ríu ra ríu rít bắt đầu vọng lên, chào đón một ngày mới lại bắt đầu.

Trên những ngọn cây, nhìn ra xa, thành Lư Dương ở phảng phất như đang tắm mình trong ánh mặt trời vừa mới ló dạng, tựa hồ như khoác lên người một chiếc áo hoa sắc vàng chói mắt. Nó đứng sừng sững tại đấy với vẻ trầm mặc và tĩnh lặng. Ngoại trừ những thứ này ra, có ai đã biết được bên trong ngoài tường thành hôm qua đã từng xảy ra điều gì chứ?

Danh kiếm lầu cao, nguy nga sừng sững, cho dù là tại nơi ngoại ô xa xăm như thế, Vương Tông Cảnh vẫn trông thấy rất rõ ràng. Hắn nhìn chăm chăm vào tòa lầu uy vũ hùng bá ấy, nhìn kĩ một lúc lâu, mặt lạnh nhạt nhảy xuống khỏi cành cây nơi hắn đã ngủ suốt một đêm qua, rồi tiện tay phủi bỏ những cát bụi trên người, và cả những hạt sương sớm rơi từ trên lá cây xuống. Sau đó hắn phủi phủi mông, quay người bước đi.

Dưới bầu trời xanh, một mình độc bước.

Suốt chặng đường, hắn trèo đèo lội suối, dãi gió dầm mưa, trông thấy đủ cảnh sông xanh núi biếc, đi qua những cõi hồng trần phồn hoa.

Suốt một năm sáu tháng ròng rã, đi qua một chặng đường dài, Vương Tông Cảnh trải qua dày dạn sương gió, cuối cùng cũng trông thấy dãy núi rộng lớn kéo dài vạn dặm nguy nga hùng vĩ, đứng sừng sững giữa đất trời bao la, đó chính là núi Thanh Vân, nơi mà suốt hai ngàn năm nay luôn vang danh thiên hạ, và lưu giữ biết bao nhiêu truyền thuyết.

Trông núi xa ngàn dặm, từ cái nhìn đầu tiên về dãy núi nguy nga này, cho tới khi tới trung tâm của núi Thanh Vân, Vương Tông Cảnh lại mất thêm một khoảng thời gian là mười ngày. Chỉ có điều trong suốt quãng đường mà hắn đi mỗi ngày, nhìn lên dãy núi mà hắn đang hướng đến cứ lớn dần, rồi dần dần tiếp cận, tâm trạng cũng có một niềm vui bất chợt, khiến cho Vương Tông Cảnh như quên hết mọi mệt mỏi.

Đến núi Thanh Vân này cũng chính là đã đến địa giới phồn hoa của Trung Thổ Thần Châu, nơi đây vượt xa hơn hẳn nơi biên thùy của Ưu Châu. Người qua lại trên đường nhộn nhịp, những thành trì lớn nhỏ cứ nối tiếp nhau, những thôn trang tiểu trấn bên ngoài thành cũng nhiêu vô số kể. Những con đường rộng lớn tứ thông tám hướng, đan dọc ngang xen, nếu như không có dãy núi Thanh Vân to lớn làm kim chỉ hướng, thì sẽ rất dễ có nguy cơ lẫn lộn phương hướng. Vương Tông Cảnh lần đầu tiên đi đến Trung Châu là đi theo con đường bộ, cho nên tám chín phần rất dễ đi đến những nơi xa lạ khác.

Nhưng mà đi trên địa giới phồn hoa náo nhiệt này, cũng có một lợi ích, đó chính là hỏi thăm tin tức rất là dễ dàng. Không cần phải nói nhiều, trên địa giới với chu vi xung quanh rộng lớn của dãy núi Thanh Vân này, đều là những người dân tôn sùng Thanh Vân, ngưỡng mộ đạo pháp. Đạo miếu có ở khắp nơi, cung phụng tam thanh thánh tượng, hương khói nghi ngút. Cũng đồng thời, trong phạm vi thế lực của mình, Thanh Vân môn đã hình thành nên một nền tảng vững chắc, không ai không biết đến Thanh Vân môn.

Cho nên suốt đường đi, Vương Tông Cảnh hỏi thăm đường đến Thanh Vân sơn rất dễ dàng. Suốt chặng đường đi về phía trước, vào hôm mười ba tháng sáu, sau khi rời khỏi thành Hà Dương, một tòa thành gần với Thanh Vân sơn nhất, rồi sau đó lại đi được thêm nửa ngày, hắn đã đến được con đường cổ đạo dưới chân núi, nhìn lên phía trên đỉnh núi lờ mờ như trông thấy tòa sơn môn với phong thái hùng vĩ và đầy uy phong lẫm liệt.

* * *​

Núi Thanh Vân vào tháng sáu, có thể coi như là đã vào mùa hạ, ánh mắt trời chói chang soi sáng khắp mặt đất khiến cho con đường cổ đạo càng trở nên nóng bức và khó đi. Vào lúc này, trên đường gần như rất ít người qua lại, Vương Tông Cảnh ngó trước nhìn sau, ngoại trừ ba bóng hình nông dân thấp thoáng đằng xa vẫn đang cày cấy dưới cái nắng gay gắt ra, thì hầu như không còn trông thấy ai khác nữa.

Thân hình cường tráng của hắn hơn hẳn người thường, cho nên đối với cuộc hành trình dài đằng đẵng này, chẳng qua cũng chỉ khiến cho thần sắc của hắn bám chút gió bụi mà thôi, còn một chút nóng bức như thế này đối với hắn cũng chẳng đáng ngại gì. Hai bên của con đường cổ đạo dưới chân này mọc rất nhiều những cây thông cao lớn, tạo thành một dãy, bóng râm phủ đầy. Hắn chần chừ một lúc sau đó bèn đi về phía rừng cây, dự định nghỉ ngơi một lát.

Mấy ngày trước trên đường đi hắn cũng đã từng nghe ngóng qua, đó là “Thanh Vân thí” cứ mỗi năm năm lại tổ chức một lần, và thường là bắt đầu vào tháng bảy. Nếu như đến Thanh Vân sớm một chút, thì ít ra cũng thể sớm gặp lại người tỉ tỉ xa cách bấy lâu. Xem lộ trình, cho dù là nghỉ ngơi một chút, cho đến trước khi trời tối mới đến sơn môn ấy chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.

Cánh rừng thông trông có vẻ đã lâu năm rồi. Những cây thông trong cánh rừng này đều cao to rậm rạp, những nhánh thông xanh biếc trông như những con rồng uốn khúc, vô cùng tươi tốt, che ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu. Vương Tông Cảnh bước vào trong rừng, bỗng chốc cảm thấy mát rượi, cái nắng gay gắt ban nãy giờ đã không còn. Từng cơn gió nhẹ mát rượi thổi đến xua tan đi những giọt mồ hôi nhễ nhại, khiến cho tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Hắn hít thở sâu một hơi, gật gật đầu đầy mãn nguyện. Đưa mắt nhìn xung quanh, đang định tìm một nơi thoải mái để ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên bỗng nghe thấy có tiếng nước khe khẽ vọng đến từ nơi sâu trong khu rừng thông tĩnh mịch này, nó len lỏi trong tiếng lá cây xào xạc trước gió, rất khó mà phát hiện ra nếu không chú tâm lắng nghe. Cũng may thính lực mà hắn rèn luyện được từ trong cánh rừng nguyên sinh bên trong thập vạn đại sơn rất nhạy nên mới miễn cưỡng nghe được tiếng nước chảy.

Trong buổi trưa hè oi bức này, nếu như có được một ngụm nước suối trong lành để rửa mặt, rửa đi những bụi bặm mồ hôi, như thế thì sẽ cảm thấy thư giãn thoải mái biết chừng nào. Vương Tông Cảnh không chần chừ, lập tức chạy về phía sâu của khu rừng.

Bóng cây âm u, tiếng chim ríu rít, chốc chốc trông thấy một chú sóc nhảy ra từ một nhánh cây, tay ôm hạt thông rồi lại nhanh chóng ẩn mình vào trong tán lá. Tiếng nước, từ khe khẽ gần như không nghe thấy giờ đã dần dần to hơn, nghe có vẻ như là một dòng suối trong, tiếng nước chảy róc rách vang vọng trong khu rừng yên ắng này, giẫm lên những chiếc lá khô rơi rụng trên đất. Vương Tông Cảnh men theo tiếng động mà thẳng tiến, một vài tảng đá lớn bỗng xuất hiện trước mặt, không khí trở nên ẩm ướt hơn, tiếng suối chảy cũng bỗng chốc trở nên to dần, tựa hồ như ngay sau những tảng đá ấy.

Vương Tông Cảnh mỉm cười một lúc, bước vội lên trước, đi vòng qua tảng đá, bỗng chốc cảm thấy trước mắt như sáng rực. Trên một mảnh đất trống trong rừng, một con suối chảy tới đây thì tạo thành một cái đầm nhỏ trong vắt khoảng hơn nửa mẩu đất, sóng nước lăn tăn, từng đợt sóng li ti lan nhẹ ra xung quanh. Đầm nước rất trong, ngay cả những viên đá hình quả trứng phía dưới đáy nước cũng có thể trông thấy rõ ràng. Bên cạnh đầm nước, là một thảm cỏ xanh mơn mởn, màu cỏ xanh ngắt, hai phía trước sau là những cây gỗ cao to, tán cây vươn dài, che cả ánh mặt trời trên cao, tạo ra những khoảng bóng râm, tạo nên một vẻ âm u tĩnh mịch.

Nhưng mà ngay giờ phút này, in sâu vào mắt của Vương Tông Cảnh, không chỉ là cảnh tượng tuyệt đẹp này. Ngay trên bãi cỏ xanh, bên cạnh một tảng đá lớn, hắn trông thấy đang có một người, một con chó và một chú khỉ đang nằm đấy, khiến cho hắn rất kinh ngạc.

Trong ba thứ kể trên, thứ khiến cho người ta chú ý nhất chính là con chó. Nó có thân hình to lớn, trông to tựa một con bê con. Quả thật đây là một con chó to nhất mà Vương Tông Cảnh từng thấy. Ngoài ra, con chó này có màu lông sáng và mượt mà, cả người là một màu vàng mượt, ngay phía trên lông mày có hai đốm đen, đó là chính là nơi có màu khác biệt duy nhất. Người khác thì thấy nó nhất định có một cảm giác rằng một con chó như vậy nhất định không phải là một loài thổ cẩu bình thường!

Lúc này, con chó to này đang nằm nghiêng trên nền cỏ mềm mại, nó vùi người trong lùm cỏ xanh mơn mởn với vẻ vô cùng thoải mái và dễ chịu, đôi mắt nhắm nghiền ngủ thiêm thiếp. Ngay tại chân sau của nó, có một con khỉ lông xám đang nằm ngủ, trông có vẻ lớn hơn so với những con khỉ bình thường, ở ngay trán phía trên đôi mắt, còn có một vệt màu xám dài, ngoài ra chẳng còn có điểm nào kì lạ khác nữa.

Tuy rằng đang nằm ngủ, nhưng con khỉ lông xám rõ ràng không thật thà bằng con chó lông vàng to lớn kia. Nó vùi đầu ngủ trên cỏ, nhưng đôi tay thì lại đang nắm lấy đuôi của con chó, có khi lại ngắt một cái, đôi lúc lại đưa tay ra gãi gãi chỗ này, gào gào chỗ kia, một lúc sau thì lại xoa xoa đầu, nhưng xem vẻ mặt, cảm giác như rất là thoải mái.

Còn lại cuối cùng chính một con người

Đúng hơn là một đứa bé còn khá nhỏ, chỉ chừng ba bốn tuổi, trông có vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, để tóc ngang, trông khá mũm mĩm, cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần ngắn. Thân hình mập mạp nằm cạnh thân thể to lớn của chú chó vàng khiến cho nhìn thằng nhóc càng nhỏ hơn. Tuy rằng tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng tư thế ngủ thì lại rất là khí khái. Cơ thể của con chó có thể nói là lớn bằng một con yêu thú, cậu bé đã trực tiếp lấy chiếc bụng mềm mềm như bông của nó để làm gối kê đầu, một chân bành rộng ra, chiếm chỗ nhiều hơn ai hết, chân bên trái mập mạp trăng trắng cong vòng lên, còn gác lên cả đầu của chú khỉ lông xám, đầu những ngón chân ngăn ngắn, như cong nhẹ vào, không biết có phải là bị những sợi lông khỉ làm cho phát nhột hay không.

Vương Tông Cảnh ngẩn người ra, không ngờ rằng trong khu rừng sâu tĩnh lặng này lại gặp phải một tổ hợp kì quái như thế, cũng không biết có phải là con cái của nhà dân nào đó ở gần đây mà lại chạy đến một nơi vắng vẻ như vậy để chơi đùa. Nhưng đầm nước trong khu rừng này quả thật lại là một nơi tránh nằng mùa hạ rất tuyệt vời, có lẽ là cậu bé đã vô tình phát hiện ra chăng. Hắn bước lên hai bước, đi về phía nơi đầm nước, rồi ngồi xổm xuống, đưa tay xuống nước khuấy vài cái, sau đó chụm hai tay lại, múc lên vài ngụm nước để rửa mặt, bỗng chốc cảm thấy có một cảm giác mát lạnh thẩm thấu vào bên trong da thịt, giống như là hòa quyện vào tận trong xương cốt vậy, khiến cho một chút cảm giác nóng bức còn lại cũng biến mất hoàn toàn. Hắn thở một cái đầy sảng khoái, chỉ tiếc là không thể nhảy ùm xuống để mà tắm rửa.

Trong lòng vừa chợt nghĩ thì hắn đã có chút không cưỡng lại được, dù sao thì nơi đây cũng vắng vẻ, ngày trước lúc còn trong cánh rừng nguyên sinh ấy hắn cũng đã quen rồi, nên rất muốn xuống tắm gội một chút. Nhưng mà ngay lúc này, tiếng động do hắn tạo ra đã kinh động đến phía bên kia. Con khỉ lông xám là cảnh giác nhất, gần như ngay lúc Vương Tông Cảnh đến bên đầm nước là nó đã phát hiện ra có chút bất thường, ngẩng đầu dậy, mở to mắt ra, tiếp đó con chó lông vàng cũng vểnh đôi tai lên, miệng gầm gừ vài tiếng, quay đầu nhìn sang.

Trong ba kẻ ấy, chỉ có cậu bé kia là ngủ say nhất, lúc này vẫn còn đang ngủ khò, đầu gối lên bụng chó, chân gác lên đầu khỉ, bộ dạng vô cùng tự nhiên và có chút gì đó rất dễ thương. Con khỉ lông xám nắm lấy chân của cậu bé đưa sang một bên, rồi đặt xuống nền cỏ, sau đó ngồi phắt dậy, nhìn về phía Vương Tông Cảnh, tựa hồ như có vẻ hiếu kì, nhưng không hề có chút gì đó gọi là sợ hãi.

Vương Tông Cảnh chần chừ một lúc, kiềm chế bản thân không nhảy xuống nước ngay, nhưng vẫn nhanh nhẹn cởi áo ra, lộ ra một cơ thể gân guốc, chỉ có điều trước ngực và sau lưng hắn đều có rất nhiều vết thương, có những vết nằm ngay huyệt chí mạng, ngang dọc khắp người, khiến cho ai thấy cũng phải kinh sợ. Hắn dùng áo để thấm nước, rồi vắt lên để lau người, bọt nước bắn tứ tung, mát mẻ vô cùng.

Tiếng nước bên này đã vang sang tận bên đấy, cuối cùng cũng khiến cậu bé bị đánh thức, chiếc đầu tròn tròn xoay tới xoay lui vài cái, miệng nhép nhép vài cái, không hiểu là do khát nước hay là mơ thấy có đồ ăn ngon gì đấy, sau đó mở to miệng ngáp liền một cái, rồi từ từ mở mắt ra.

Tựa hồ như vẫn chưa tỉnh giấc, ánh mắt cậu bé trông có vẻ lờ đờ, nhưng sau đó lại khôi phục lại vẻ linh hoạt rất nhanh. Cậu nhìn xung quanh, rồi nhìn Vương Tông Cảnh một hồi, không nói một lời, trong mắt lóe lên cái nhìn mang chút hiếu kì, đặc biệt là khi cậu bé trông thấy vết sẹo khắp người Vương Tông Cảnh, đôi mắt bỗng trợn tròn.

Cậu bé uể oải ngồi dậy, sau một hồi ngơ ngác, từ phía sau cậu bé, chú chó vàng lớn cũng ngồi phắt dậy, vùi đầu vào lưng của cậu bé vài cái, trông có vẻ rất thân mật. Cậu bé nhoẻn miệng cười, đưa bàn tay nhỏ bé mủm mỉm ra, ôm lấy đầu cổ chú chó vàng, gãi bừa một lúc, sau đó nhảy lên rồi cũng chạy đến bên đầm nước, nhìn Vương Tông Cảnh, rồi tiếp đó khom người xuống, trực tiếp uống một ngụm nước suối.

Vương Tông Cảnh dừng tay nhìn cậu bé ấy, nhất thời có chút ngỡ ngàng, rồi hắn cảm thấy không còn ý nghĩ muốn tiếp tục dùng nước này để lau mình nữa. Mà cũng may là hắn đã lau gần xong rồi, bản thân hắn cũng lại đang ở hạ lưu nên nghĩ thầm chắc không có vấn đề gì lớn. Hắn bèn vắt khô quần áo rồi đứng dậy, quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng cũng đi đến bên một tảng đá lớn, phơi quần áo lên trên, để cho gió rừng hông khô, có lẽ sau một hồi là có thể ráo nước ngay.

Con chó lông vàng đứng dậy, còn con khỉ lông xám thân thủ nhanh nhẹn, thoắt cái đã nhảy lên lưng con chó vàng, ngồi bên trên ấy vững như thái sơn, nắm tai vuốt cằm, chốc chốc lại cúi đầu bới bới tìm tìm trên lớp lông sáng mượt của con chó vàng. Con chó vàng quay đầu nhìn bốn bề, nó đứng phắt dậy, trông thân hình vô cùng to lớn, cao gần nửa con người, quả thật có chút đáng sợ. Nhưng xem ra con chó này cũng không phải là dữ tợn cho lắm. Sau vài phút, nó bèn đi về hướng cậu bé vẫn đang ngồi bên bờ suối, dưới cái nhìn chăm chú đầy vẻ hiếu kì của Vương Tông Cảnh, lần này nó vẫn dùng đầu nhè nhẹ vùi vào chân của cậu bé kia.

“Khẹc..khẹc..” Con khỉ lông xám trên lưng con chó vàng kêu lên hai tiếng.

Cậu bé quay đầu sang, đẩy cái đầu con chó vàng ra, nhưng nó tựa hồ như có chút cưỡng cầu, bất khuất bất kham mà cứ vùi đầu vào, xem dáng vẻ cứ như có chút gì đó lì lợm tinh nghịch. Cậu bé lại dùng tay đẩy đầu của nó ra ba bốn lần, nhưng nó vẫn cứ kiên nhẫn tiếp tục vùi đầu vào cậu, đồng thời lè lưỡi ra, vẫy đuôi liên tục, một bộ dạng trông như đang muốn lấy lòng ai đó.

Vương Tông Cảnh cảm thấy cổ quái, lại vừa tức cười, đồng thời hắn cũng để ý đến phía sau người cậu bé có đeo một cái túi nhỏ, dây đeo màu đỏ, màu túi có vẻ hơi cũ, chất liệu vải có chút biến xanh, ẩn hiện có một ánh vàng nhạt lặng lẽ phát ra, nếu như không quan sát kĩ thì sẽ trông không khác gì so với những túi vải bình thường. Có lẽ do lúc nãy nằm ngủ bị cậu bé đè dưới mình, cho nên Vương Tông Cảnh không nhìn thấy. Từ chỗ Vương Tông Cảnh nhìn tới, chiếc túi vải có hơi cộm, bên trong hình như đựng một thứ gì đó. Ánh mắt của con chó vàng bất liếc nhìn sang chiếc túi vải, tựa hồ như rất có hứng thú với cái túi vải này.

“Gâu….gâu….” Con chó vàng sủa lên hai tiếng.

Cậu bé bực mình quay người lại, miệng lẩm bẩm câu gì đó. Cũng chẳng biết cậu bé đang nói gì, rồi với tay lấy chiếc túi đang đeo phía sau lưng ra, dùng bàn tay u ú mò vào bên trong túi như đang lục tìm gì đó, vài phút sau bèn lấy ra một thứ, nhưng không ngờ thứ trong tay cậu bé lại là một khúc thịt nóng hổi thơm phưng phức.

Con chó vàng lập tức trở nên kích động, chiếc đuôi vẫy liên tục, nhưng cậu bé lại không hề đưa cho nó, nhìn khúc thịt trong tay, rồi bèn đưa vào miệng ngoạm lấy một miếng thịt to. Con chó vàng đứng ngẩn ra đấy, “ức…ức” kêu lên hai tiếng buồn bã, quay quanh cậu bé một vòng, không ngừng vùi đầu vào người cậu bé, còn đôi mắt thì nhìn chăm chăm vào khúc thịt ấy.

Vương Tông Cảnh trông thấy tình cảnh này, trước tiên là lắc đầu cười, sau đó một lúc, nụ cười trên mặt như ngưng lại, ánh mắt lóe lên một cái nhìn kinh ngạc. Cái túi vải mà cậu bé đeo sau lưng cũng chỉ to bằng bàn tay, theo lí mà nói thì không thể đựng vừa một khúc thịt to đến như vậy, mà cũng không có lí nào mà một khúc thịt bỏ trong túi lâu như vậy mà còn nóng hổi, chuyện như vậy là sao?

Phía đằng trước, cậu bé đã ngoạm hai miệng thịt, rồi sau đó đưa tay ra, đẩy khúc thịt đến trước miệng con chó vàng, vừa nhai vừa nói:

“Đại Hoàng, chỉ được cắn một miệng thôi đấy.”

Hai mắt con chó sáng rực lên, lập tức há to chiếc mồm đỏ như máu, ngoạm một cái, suýt tí nữa cắn vào cả tay của cậu bé. Cậu bé vẫn nắm chặt lấy khúc thịt, trợn trắng mắt, tay trái vỗ vào đầu nó, giận dữ nói:

“Một miếng, một miếng thôi!”

Con chó vàng ngoạm một miếng to, lúc này mới chịu từ từ nhả ra, rồi nằm sụp ra đất bắt đầu nhai. Cậu bé cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, lưng dựa vào nó, cầm lấy khúc thịt và tiếp tục gặm vài miếng, sau đó lại đưa đến trước miệng con chó cho nó cắn một miếng, và cứ như thế cậu một miếng con chó một miếng, lần lượt vài lần, đến sau cùng miếng thịt lớn chỉ còn lại vài sợi thịt tơ.

Cậu bé nhìn lại khúc xương trong tay mình rồi ném đi, con chó vàng nhanh như chớp, vù một cái chạy tới đón lấy, ngoạm lấy khúc xương bay giữa không trung quay trở về. Động tác này của nó khiến cho chú khỉ lông xám đang ngồi trên lưng nó suýt tí nữa ngã nhào, rồi sau đó nó từ từ chạy về, nằm xuống bên cạnh cậu bé, xem vẻ rất thích thú, đặt khúc xương xuống trước mặt, nhìn với vẻ dịu dàng, không ngừng dùng lưỡi liếm láp.

Cậu bé đi đến bên đầm nước rửa tay, rồi dùng nước táp lên mặt, lúc quay người lại, gương mặt vốn dính đầy dầu mỡ giờ đã trở lại vẻ trắng trẻo mập mạp đáng yêu, hai đôi má căng tròn, khiến cho người khác muốn đến bẹo một cái.

Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh tảng đá to, ánh mắt của hắn nhìn vào chiếc túi vải trên lưng của cậu bé, rồi lại nhìn sang hai con chó và khỉ tuyệt đối khác người ở bên cạnh cậu. Chần chừ một lúc, hắn nghĩ bây giờ không biết có phải là lúc nên mở miệng hỏi thăm hay không, nhưng không ngờ cậu bé ấy lại nhìn hắn rồi mở miệng hỏi:

“Này, huynh là ai vậy?” Hỏi xong chợt dừng một lúc, chớp chớp mắt, rồi lại hỏi tiếp:

“Huynh có phải là định đến Thanh Vân sơn không?”

Vương Tông Cảnh gật đầu, lòng thầm nghĩ đứa bé này nhất định là con cái của một hộ dân ở gần đây. Trông dáng vẻ nhỏ tuổi đầy đáng yêu của cậu bé, trong lòng hắn cũng có chút yêu mến, bèn cười và nói:

“Nơi đây vắng vẻ như vậy, nói không chừng có thể có dã thú xuất hiện, đệ còn nhỏ như vậy, sau này tốt nhất đừng có một mình chạy đến đây, nếu không lỡ có gì xảy ra thì phải tính làm sao?”

Cậu bé ấy nhếch miệng và nói:

“Đệ còn lâu mới sợ đấy.”

Vương Tông Cảnh chợt cười, lắc đầu không nói gì, rồi ngồi bịch xuống bên cạnh tảng đá lớn, cậu bé cũng bước đến, nhìn qua hắn một lượt, trông có vẻ rất có hứng thú với những vết sẹo khắp người trên cơ thể hắn, bèn nói:

“Sao trên người huynh có nhiều vết sẹo như vậy?”

Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn lên người mình và nói:

“Bị yêu thú cào đấy.”

“Hả, yêu thú sao!” Không nói đến thì không sao, vừa nghe hai chữ “yêu thú”, hai mắt của cậu bé lập tức sáng rực lên, vội chạy đến, mặt đầy vẻ hiếu kì và hỏi: “Huynh trông thấy yêu thú rồi sao?”

“Trông thấy rồi.” Vương Tông Cảnh nhún nhún vai, trong lòng nhớ lại ba năm trước, hắn đã từng ở chung với vô số yêu thú trong cùng một khu rừng.

“Yêu thú trông như thế nào vậy, huynh nói cho đệ nghe với có được không?”

Cậu bé trông có vẻ càng phấn khích, rồi xoa xoa tay, mặt tươi cười và hỏi:

“Đệ từ nhỏ luôn bị nhốt trong nhà, chưa từng được trông thấy yêu thú đấy.”

Vương Tông Cảnh ngỡ ngàng, lắc đầu, đây chính là một đứa trẻ được sống trong thế giới thái bình tại Trung Châu này, chưa từng được trông thấy kiếp nạn yêu thú. Nếu như đổi lại là tại vùng biên thùy của Ưu Châu, thì hai chữ yêu thú lại là thứ có thể dọa trẻ con ngừng khóc vào ban đêm. Kiếp nạn yêu thú, nếu không phải là người sống tại Ưu Châu, hoặc đã từng đi đến Ưu Châu, thì khó có thể tưởng tượng được cái hiểm ác đã khiến cho tất cả mọi người đều phải trốn trong thành trì.

Nhưng đối diện với ánh mắt ngây thơ hiếu kì này, Vương Tông Cảnh cũng chẳng muốn nói đến những chuyện gây mất hứng thú, trong lòng hắn rất yêu mến cậu bé linh hoạt thông minh lanh lợi này, nên suy nghĩ một lúc bèn lục lại kí ức về một số loại yêu thú mà hắn đã từng gặp trong cánh rừng nguyên sinh khi ấy để kể lại cho cậu bé nghe.

Trong lúc trò chuyện, hắn sẵn tiện hỏi cả lai lịch của cậu bé, và được biết cậu bé tên là Tiểu Đỉnh, con chó và chú khỉ này đều là vật nuôi trong nhà cậu. Khi hỏi đến nhà cậu bé nằm ở đâu, Tiểu Đỉnh thuận tay chỉ về phía núi Thanh Vân, xem ra quả nhiên là con cái của một hộ dân ở gần đây.

Nghe kể xong, Tiểu Đỉnh như được mở mang kiến thức, đối với những con yêu thú hung tàn đáng sợ mà Vương Tông Cảnh kể chẳng những không hề có một chút sợ hãi, mà trái lại càng nghe càng cảm thấy hứng thú, không ngừng đưa tay ra so sánh, rồi hỏi cặn kẽ, thậm chí hỏi cả việc yêu thú đó cao bao nhiêu, lớn cỡ nào, loại yêu thú đó có bao nhiêu vuốt, vuốt dài cỡ nào, hoặc là loại yêu thú ấy có tiếng kêu như thế nào vân vân…, hỏi đến mức khiến cho Vương Tông Cảnh cũng muốn rối tung cả lên.

Cuối cùng, Tiểu Đỉnh ngồi bịch xuống nền cỏ kế bên Vương Tông Cảnh, vẻ mặt nhởn nhơ nhìn Vương Tông Cảnh và nói:

“Thì ra bên trong Thập Vạn Đại Sơn ở phía nam lại có nhiều yêu thú khủng khiếp như vậy.” Nói đến đây, đột nhiên cậu bé chau mày lại, có vẻ như sực nhờ điều gì đó, lại quay sang nói với con chó vàng và chú khỉ lông xám sau lưng:

“Đại Hoàng, Tiểu Hôi, Linh tôn trên núi chúng ta có được gọi là yêu thú hay không? Ta thấy nó trông rất cổ quái, lại rất hung dữ nữa, rất nhiều người đều sợ nó, chắc chắn cũng là yêu thú rồi nhỉ?”

Con chó vàng không một chút phản ứng, nó vẫn tập trung ngoạm khúc xương trước mặt một cách ngon lành, còn chú khỉ lông xám được gọi là Tiểu Hôi ấy thì lại lấy tay gãi gãi đầu, xem có vẻ như đang động não suy nghĩ gì đó, sau đó kêu lên “ khẹc..khẹc..khẹc…khẹc..” vài tiếng, rồi liền gật gật đầu.

Tiểu Đỉnh bỗng chốc trở nên đắc ý và nói:

“Ta đã nói mà, Linh tôn ấy chắc chắn không phải là tốt lành gì. Mà quả là giống thật, mỗi lần đi qua Bích Thủy Hàn Đàm còn bắt ta phải thi lễ với nó nữa. Lát về chúng ta đi cho nó biết tay.”

Tiểu Hôi tay đang bới lông cho Đại Hoàng bỗng chợt cứng đơ lại, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Đỉnh với một sắc mặt cổ quái.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!