Chương 29: Khởi bộ

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dưới ánh mặt trời, bên trong căn viện thứ hai mươi ba bỗng chốc trở nên im lặng, một cơn gió nhẹ ngẫu nhiên thổi đến, những nhánh liễu xanh rung rinh lắc lư trước gió. Trông qua những khe liễu tán cây, phòng chữ thủy cửa vẫn đóng kín, cô gái xinh đẹp dịu dàng ngày thường lúc này không biết có phải là đang ngủ say trong phòng, hoặc có thể là trong lúc không bị ai làm phiền vẫn đang tĩnh tâm tu luyện.

Cửu Điêu Tứ chợt quay người sang, không nói một lời bèn quay về phòng chữ kim của mình, “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại, và thế là không còn nghe thấy gì nữa. Ba Hùng và Vương Tông Cảnh âm thầm nhìn theo bóng hình y biến mất sau cánh cửa, không còn hứng thú trò chuyện nữa. Ba Hùng nhếch miệng cười với Vương Tông Cảnh một lúc, rồi cũng đi trở về phòng mình.

Vương Tông Cảnh đứng tại cửa sổ một lúc, sau một hồi đưa mắt nhìn chăm chăm về hướng phòng chữ thủy, cuối cùng hắn cũng đóng cửa sổ lại.

Cửa sổ được đóng lại, trong phòng phút chốc trở nên yên tĩnh, giống như ngăn cách hoàn toàn với những ồn ào nóng bức bên ngoài. Vương Tông Cảnh từ từ đi về phía bàn và ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn về quyển sách bìa vàng để trên bàn.

Ba chữ Thanh phong quyết được xếp theo hàng dọc ngay ngắn, trang nghiêm và đúng qui tắc.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Rất tĩnh lặng.

Yên lặng đến mức khiến lòng người lo lắng, yên lặng đến mức khiến người khác phải ngưng thở. Rồi đột nhiên cơ mặt của Vương Tông Cảnh chợt co giật nhè nhẹ, đưa tay lên, hắn vứt quyển sách ra xa. Ánh mắt hắn có chút rực đỏ, ngay đến hít thở, cũng cảm thấy có chút nặng nề.

Và mãi như vậy, không biết sau bao lâu, hắn cũng thở ra một hơi dài, đứng dậy, đi về phía giường gỗ, rồi sau đó ngồi xếp bằng như ban đầu, từ từ nhắm nghiền mắt lại.

Trước mắt, một màn đêm kịt hiện ra trong giây lát, rồi sau đó tựa như có một luồng sáng từ đằng xa rọi đến, những dòng chữ thần bí mạnh mẽ, lần lượt hiện ra trong đầu hắn từng chữ từng chữ một, không hề có chút sai lệch, giống như đã khắc sâu trong lòng hắn rồi vậy. Hắn khẽ chau mày, hít thở sâu một hơi, với một vẻ mặt đầy căng thẳng về tương lai sắp tới, cộng với một sự kiên cường và dũng mãnh như dã thú và đầy quả đoán, cắn răng, hai tay chấp lại, bắt đầu một ván cược.

Trong trời đất, tạo hóa linh khí, thấy không được và chạm cũng chẳng được, chỉ có người tu đạo mới có thể cảm nhận và hấp thụ được. Chỉ có điều ngày thường khi cảm nhận Vương Tông Cảnh đều khá là thuận lợi, nhưng hôm nay tựa như có chút khác thường, sau một lúc lâu hắn vẫn chưa cảm nhận được linh khí thần bí ấy, Vương Tông Cảnh bắt đầu có chút bất lực, và lập tức bèn cảm thấy trong lòng có chút bức rứt chán chường. Đạo gia tu hành chú trọng chẳng qua là ở một chữ “tĩnh”, còn tâm thần không yên như vậy, thì làm sao mà tu hành được.

Nên hắn bèn lập tức định thần lại, cố gắng trầm lặng xuống. Sau vài cái hít thở sâu, nhắm mắt ngồi thẳng đem hết tất cả những ưu tư phiền muộn đều bỏ xuống, và cứ thử đi thử lại vài lần như vậy, cả người mới thực sự trở nên an định, và cũng sau đó không lâu, hắn đã cảm nhận được từng làn linh khí đất trời đầy huyền diệu ấy.

Phảng phất như rất xa, cũng phảng phất như đang bao xung quanh cơ thể, trong cái ấm áp ấy có đôi chút lành lạnh, Vương Tông Cảnh nhắm nghiền mắt, rồi từ từ thở ra một làn hơi. Tiếp theo đó, chính là bước quan trọng nhất.

Giờ phút này, hắn bèn dùng công pháp bí mật để mở ra trăm lỗ huyệt trên đỉnh đầu, rồi hấp thụ một làn linh khí vào trong cơ thể, đi khắp một vòng, rèn luyện khí mạch toàn thân; mà những văn tự được viết trên quyển sách của Tiểu Đỉnh, những lời lẽ rời xa đạo pháp, lúc này một lần nữa lại hiện ra trước mắt của Vương Tông Cảnh, từng chữ từng chữ một cách rõ ràng.

Hắn nghiến răng, không muốn suy nghĩ nhiều, bên trong cơ thể điều mà không có cách nào có thể cảm nhận được, vào giờ phút này, hắn đã mở ra được một con đường khác.

Từ bách hội khiếu huyệt trên đỉnh đầu, một đường đi xuống, cứ thế mà mở dần ra, mọi thứ đều xảy ra một cách âm thầm, nhưng với Vương Tông Cảnh đang trong cảm giác như nhập định, lại như trông thấy rõ một cảnh tượng kinh hồn bạt vía nhất thế gian này. Toàn thân hắn như một tòa thành trì được phòng hộ nghiêm ngặt, bây giờ lại dưới sự khống chế của bản thân, mở ra những cánh cổng thành chi chít, mà số lượng cổng thành mở ra cũng không ngừng được tăng lên và cũng không ngừng xuất hiện.

Linh khí trong trời đất tựa như bị một luồng sức mạnh yếu ớt nhưng vẫn còn chút sức hút ấy hút vào, từ từ tiến sát đến hắn, vây chặt lấy hắn. Giờ phút đó, Vương Tông Cảnh có một cảm giác như đang đắm chìm trong biển nước, tiếp theo đó, từng li từng tí hơi nước ấy như đang bắt đầu từ từ thẩm thấu vào bên trong cơ thể hắn.

Mở hết tất cả ba trăm sáu mươi lỗ huyệt toàn thân, hấp thụ vào người một lượng lớn linh khí, mãi cho đến khi không dung nạp vào được nữa thì dừng, sau đó đóng lỗ huyệt lại, và bắt đầu đi tuần hoàn khắp một chu thiên.

Đó chính là nguyên văn của nét chữ bí mất màu đen ấy, trong lòng Vương Tông Cảnh âm thầm đọc lên vài câu, nét mặt ẩn hiện một vẻ khẩn trương. Hắn đang cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nếu như đúng như những gì lời lẽ được viết ấy, mở hết tất cả lỗ huyệt của toàn thân, và đồng thời bắt đầu hấp thụ linh khí của đất trời.

Mới đầu, những linh khí của đất trời ấy dường như cẩn thận từng chút một thuận theo những lỗ huyệt dần dần thấm vào, lỗ huyệt của toàn thân được mở ra, từng luồng từng luồng cảm giác lành lạnh thấm vào trong cơ thể, đồng thời như mang theo một gì đó kì lạ. Chỉ là thời gian cứ trôi qua, dưới sự hấp thụ không ngừng của Vương Tông Cảnh, tốc độ thẩm thấu của linh khí dần dần tăng nhanh, số lượng linh khí hấp thụ vào cũng ngày càng nhiều. Mãi đến sau này, Vương Tông Cảnh cảm thấy có chút không ổn, tốc độ chảy vào của linh khí quá mạnh quá nhanh, giống như là sóng cuộn sông trào, ào ào cuồn cuộn. Cùng lúc này, Vương Tông Cảnh nhanh chóng cảm nhận được một chút đau đớn, đó là do khi mạch vốn trống rỗng trong cơ thể giờ đây bị chèn đến căng cứng, và theo sự trao đổi không ngừng trong lúc tu luyện, nỗi đau đớn này nhanh chóng tăng lên. Đến sau cùng Vương Tông Cảnh cũng cảm nhận được kinh mạch khí cốt toàn thân như bị căng đầy bởi linh khí trời đất đang không ngừng tuôn chảy vào. Toàn thân khắp các nơi đều phát ra tiếng đau đớn rên rỉ, nhưng có vô số những cây dao nhỏ đột nhiên xuất hiện trong người, nhưng đang bắt đầu từ từ cắt xén máu thịt.

Cái này tựa như đang chịu tội lăng trì vô hình vậy. Hắn lúc này dường như quay về thời niên thiếu mấy năm về trước, những tháng ngày vì để có thể sinh tồn trong cánh rừng rậm đó, hắn không thể không ngâm mình trong vũng máu của Kim Hoa Cổ Mãng.

Mồ hôi lạnh trên trán của hắn tuôn ra, hắn cắn chặt răng tưởng như không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng rồi sau đó bắt đầu từ từ đóng các lỗ huyệt trên toàn thân lại. Tinh thần và khí lực hao phí lần này lại gấp mười lần so với lúc ban đầu mở các lỗ huyệt. Nó như dày vò hắn ở khắp mọi nơi trên cơ thể, với cảm giác đầy đáng sợ và đau đớn khiến cho người khác phải cắn răng chịu đựng. Nhưng chỉ vài phút sau, hắn mồ hôi đầy trán, sắc mặt trắng bệch.

Nếu đổi lại là người thường thì lúc này đã sớm không chịu đựng được rồi, nhưng Vương Tông Cảnh ngay vào lúc đau khổ nhất này vẫn giữ lại một chút tỉnh táo, giống như là cậu thiếu niên không hề có được sự giúp đỡ năm xưa. Có điều bây giờ toàn thân đau như dao cắt, những cơn đau ấy đều xuất phát từ bên trong máu thịt, muốn bấu cũng chẳng có nơi để bấu, muốn gãi cũng chẳng có nơi để gãi, quả thực muốn khiến cả người như phát điên lên được. Không ngờ trên thế gian này, sao lại có công pháp tu luyện điên cuồng và cổ quái như vậy.Vào giờ phút này, trong đầu Vương Tông Cảnh thậm chí còn lóe qua một ý niệm:

Tiểu Đỉnh mới chỉ là một cậu bé chưa đầy bốn tuổi, nếu tu luyện công pháp này, chẳng lẽ hắn lại có thể chịu đựng được nổi đau kịch liệt này hay sao?

“Rốt cuộc là sai ở chỗ nào vậy!”

Hắn cắn răng chịu đựng. Lúc này đã không còn đường lui nữa, linh khí cuồn cuộn như sóng trào ấy giờ đây đã căng đầy bên trong tất cả gân cốt khí mạch của hắn, phải vận hành một chu thiên xem có thể giải tỏa được hay không. Còn nếu không thì cái đang chờ đợi hắn, chính là kết cục bi thảm cho cái tật tự ý làm bừa này, lúc đó kinh mạch sẽ vỡ vụn, cho dù không chết thì từ đây sẽ phải từ bỏ ý định tiếp tục tu hành.

Nghĩ đến đây,Vương Tông Cảnh chợt quyết lòng mình, như con thú bị quay đầu lại trong lúc bị bao vây, tuyệt vọng kêu gào. Trong nỗi đau như bị lăng trì này, hắn phát tiết lên rồi dung hết sức lực toàn thân để khống chế những dòng linh khí cuồn cuộn sục sôi trong cơ thể, để chúng có thể từ từ lưu chảy trong kinh mạch và khí huyết.

Một lần không được, hai lần không được, lần thứ ba vẫn thất bại.

Nỗi đau đớn mỗi lần thất bại dường như khiến cho hắn đau đến phát điên hơn những lần trước, mồ hồi lạnh cứ nhễ nhại, từ trên trán cứ nhỏ giọt xuống gương mặt đang nhăn nhó vì đau đớn này. Ngay đến cả phía trước ngực áo và sau lưng áo của hắn, lúc này đều đã gần như ướt đẫm cả.

Chỉ là hắn vẫn chưa nản lòng, vẫn chưa muốn bỏ cuộc, vẫn cắn chặt răng, cố gắng giảy giụa trong tuyệt cảnh. Mỗi khi cơn đau ập đến, cho dù cơ thể có bất chợt run lên bần bật, trong tiếng thở hồng hộc đầy nặng nề ấy, hắn vẫn cố dùng một sự quyết tuyệt vô cùng tàn nhẫn để không chế những cơn bộc phát đầy đáng sợ của cơ thể.

Sau buổi trưa trong căn phòng vắng lặng, tiếng thở hổn hển dường như càng lúc càng nặng nề, mỗi lúc một nhanh…

Mỗi một lần thất bại, đều mang đến cho hắn một nổi đau thấu xương, thế nhưng do linh khí chèn ép bên trong khí mạch quả thực quá sung mãn, bất luận hắn điều khiển ra sao, chúng vẫn lặng im bất động, không có cách nào điều khiển chúng di chuyển được. Nên biết rằng, trước giờ Thanh phong quyết mà Vương Tông Cảnh tu luyện, cái mà hắn khống chế chỉ là những luồng linh khí nho nhỏ mà thôi, còn giờ đây linh khí trong cơ thể hắn đâu chỉ là nhiều hơn bình thường gấp trăm lần ngàn lần?

Tuyệt vọng đã ở ngay trước mắt, phía trước là tuyệt cảnh, Vương Tông Cảnh dưới sự xâm thực đầy đau khổ không biết bao nhiêu lần, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cơ thể dường như không còn chịu sự khống chế mà bắt đầu có những trạng thái co giật, thậm chí hắn gần như không còn sức lực để mở miệng kêu la nữa.

Bất lực, từ tư thế ngồi xếp bằng hắn bỗng đổ gục sang một bên, nghiêng người nằm xuống nền giường cứng chắc làm từ gỗ thông. Cái gì mà ngồi xếp bằng, tư thế ngủ tâm đều hướng lên trời, có lẽ đã thay đổi tình trạng từ rất lâu. Vương Tông Cảnh có miệng như không nói ra được, chỉ đành biết thở hồng hộc, từng đợt đau đớn cứ như biển dâng sóng trào, nhìn có vẻ như sắp nhấn chìm cả hắn.

Đột nhiên, đang trong cơn đau đớn co giật tuyệt vọng này, Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm thấy bên trong cơ thể, sâu phía trong máu thịt, những đường kinh mạch khí huyết đang căng đầy ấy chợt co giật, lượng linh khí khổng lồ vốn không hề di chuyển mà cứ đứng yên đấy giờ bất chợt giật mạnh về phía trước. Giờ phút ấy, hắn như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao, nhưng đạo sĩ tu tiên nhìn thấy được ánh sáng bầu trời. Một nguồn sức mạnh không biết từ đâu đến đột nhiên quay trở về người hắn, cho dù sự thay đổi ấy nhỏ bé như vậy, cho dù là lí trí cũng vì một chút điên cuồng này mà phải vứt vỏ.

Hắn phát ra một tiếng gào khẽ, nghe không tựa tiếng người, mà giống như yêu thú. Hắn nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng, cho dù khóe miệng có đang rỉ máu tươi từng giọt, nhưng hắn vẫn như phát điên lên mà bỏ mặc tất cả, để cố gắng nắm bắt lấy cái co giật trong tích tắc ấy.

Linh khí một lần nữa lại chuyển động yếu ớt.

Một lần, một lần, tuy rằng yếu ớt, nhưng vẫn có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng. Vương Tông Cảnh trong phút chốc bèn lấy lại tinh thần, cho dù cơ thể vẫn đang run rẩy trong cơn co giật, vẫn nằm trên tấm giường gỗ mà không có cách nào ngồi dậy. Nhưng trong thời gian quá trưa yên ắng này, hắn vẫn cố gắng kiên trì quyết một trận sống chết với cơ thể của mình.

Linh khí, trong cơn đau khổ ấy tựa như sóng biển giận dữ, giống như người bị thương máu chảy đầm đìa khắp người, nhưng vì một ý định kiên trì đáng sợ, mà đang từ từ tiến lên trước, cứ mỗi một bước tiến lên, đều đem đến cho những nơi kinh mạch đi qua một nổi đau đớn vô cùng. Giờ phút này đây, cả người của Vương Tông Cảnh như rơi vào trong cảnh bán điên cuồng ấy, thậm chí ngay cả đối với nổi đau khổ cũng đều đã có chút đờ đẫn rồi. Trong lòng của hắn, dường như chỉ còn lại một ý niệm duy nhất:

“Không chế linh khí, tiến lên trước, tiến lên trước…..

Đoạn đường này rất dài, dài đến nỗi đã từng khiến cho người ta có cảm giác tuyệt vọng, thế nhưng người có tâm trí kiên nhẫn, cho dù là trong cơn điên cuồng, cũng phải cố đuổi tìm một tia hi vọng ấy, để mà tiến lên và tiến lên trước!

Nỗi đau khổ không biết đã bắt đầu từ từ giảm bớt từ khi nào, dường như ngay sau khi khởi động đầy khó khăn lúc đầu, sự dịch chuyển của linh khí dần dần tạo thành quán tính, và tốc độ bắt đầu tăng lên từng chút một. Vô số linh khí thâm nhập vào trong huyết mạch, sự căng tràn bên trong kinh mạch bắt đầu giãn ra, và đến cả cơn co giật cơ thể cũng đang từ từ dừng lại.

Tiến lên và tiến lên trước!

Trong căn phòng, không biết từ lúc nào đã trở nên tối đen. Vương Tông Cảnh nằm co người trên giường, không một chút cử động, trông giống như đã mất đi toàn bộ sức lực, hơi thở đã sớm bình thường trở lại, hắn ngay đến sức để cử động một đầu ngón tay cũng không muốn bỏ ra, chỉ nằm đờ đẫn ra đấy, mở mắt, nhìn chăm chăm vào bóng đêm mênh mông này.

Sau đó, trong bóng đêm, hắn nhếch miệng trong yên lặng, rồi nở ra một nụ cười lạnh nhạt mà không một ai biết được.

Thanh Vân sơn, Thông Thiên Phong.

Về đêm, Hồng Cầu dần dần ẩn đi sắc màu chói mắt ban ngày, trong bóng tối như hóa thành một chiếc bóng dài hòa vào màn đêm, bắc ngang giữa đỉnh núi hùng vĩ, trong những cơn gió núi lạnh dần. Ở một đầu của cầu Hồng là một đầm nước xanh ngọc bích, mặt nước tĩnh lặng như gương, nhìn từ xa thấy âm u sâu thẳm khó dò. Ngọc Thanh Điện thường ngày đứng trang nghiêm trên đỉnh núi của thềm đá bạch ngọc, lúc này cũng hòa mình vào trong bóng đêm huyền ảo, chỉ có một vài đốm sáng thắp lên, nhấp nháy một cách yếu ớt trong đêm đen sâu thẳm.

Trên thềm đá bạch ngọc lúc này vắng lặng vô cùng, khó mà thấy được hình bóng của đệ tử Thanh Vân môn nào, có lẽ giờ đây họ đều nghỉ ngơi cả rồi. Nhưng trên một thềm đá nơi gần đầm nước xanh biếc, lúc này còn có một bóng hình đang đứng tại nơi đấy, phong thái bất phàm, thần thái tao nhã, thân mặc đạo bào màu xanh đen, đó chính là chân nhân Tiêu Dật Tài- trưởng giáo hiện tại của Thanh Vân môn.

Trong ánh mắt y như chứa đầy vẻ suy tư, im lặng chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc yên tĩnh trước mặt đang đắm chìm trong giấc ngủ, không biết trong lòng y đang suy nghĩ điều gì? Đột nhiên từ đằng xa vang lên một hồi âm yếu ớt, phía trên cầu Hồng có một người đang bước xuống, đi vội đến. Đến khi người đó tiến đến phía trước, nhìn rõ mặt thì ra đó chính là Minh Dương đạo nhân. Hắn đi vội đến phía sau Tiêu chân nhân, gọi khẽ một câu.

“Sư huynh.”

Tiêu Dật Tài vẫn chưa quay người lại, miệng điềm đạm hỏi:

“Sao rồi?”

Minh Dương đạo nhân chần chừ một lúc và nói:

“Lục sư tỉ nói: Ân oán ngày trước đều đã được thanh toán sòng phẳng. Tiêu sư huynh anh hùng tài lược, không có chuyện gì trên đời này là không làm được cả, chuyện gặp mặt thì không cần phải nhắc đến nữa.”

Tiêu Dật Tài im lặng không nói gì, chỉ chắp tay đứng đấy. Minh Dương đạo nhân không hiểu vì sao trong lòng có chút khẩn trương, âm thầm đưa mắt nhìn, thì chỉ thấy bộ đạo bào màu xanh đen đang từ từ chuyển động, bay phất phới.

Đằng xa, giữa mặt nước yên bình ấy có một âm thanh gào khẽ từ trong nước sâu vọng đến, “Sạt” một tiếng, một cái đuôi lớn đến kinh người đột nhiên từ dưới nước vẫy lên rồi đập xuống làm nước bắn tung tóe, rồi sau đó lại lập tức lặn vào trong nước, không xuất hiện nữa, chỉ để lại những làn bọt tăm tầng tầng lớp lớp vang vọng trên mặt nước, khiến cho hình ảnh những ngôi sao soi bóng trên mặt nước phút chốc trở nên mơ hồ, theo sóng nước lăn tăn, không ngừng chuyển động.

Bầu trời đêm nay, tựa như không bờ bến, sâu lắng xa thẳm.

* * *

Buổi sáng, khi ánh mặt trời còn dịu nhẹ chiếu xiên xuống căn viện, Đại Hoàng lười nhác nằm trên nền đất trước cửa phòng chữ mộc, cái đầu của nó đặt giữa hai chi trước, mắt nửa nhắm nửa mở. Bên cạnh nó, Tiểu Hôi đang ngồi xổm một bên, trông như đột nhiên có hứng thú với hai cái lỗ tai Đại Hoàng nên cứ nhìn chăm chăm, sau đó âm thầm đưa tay ra vẹo tai của Đại Hoàng. Vừa mới nắm vào, Đại Hoàng bèn khẽ sủa “gâu gâu”, sau đó lắc lắc đầu như muốn phủi tay của Tiểu Hôi ra. Tiểu Hôi lập tức rút tay về, Đại Hoàng nhìn nó một lúc, rồi lại gập đầu xuống đất.

Nhưng chỉ một lúc sau, Tiểu Hôi lại không kìm được lòng, len lén đưa tay ra sờ sờ đôi tai Đại Hoàng. Đại Hoàng vẫn phản ứng lại như lúc đầu, còn Tiểu Hôi lại cười sằng sặc “khẹc khẹc khẹc khẹc”, sau đó nó vẫn cứ tiếp tục trò chơi đơn giản này hết lần này đến lần khác, có vẻ như không hề biết chán.

Tiếng bước chân bỗng từ đầu bên kia của hành lang vọng đến, Tiểu Hôi quay đầu nhìn ra, trông thấy Vương Tông Cảnh đang đi đến, khi đi qua phòng chữ mộc thì dừng lại nhưng Đại Hoàng và Tiểu Hôi đều tỏ ra hống hách không hề có ý nhường đường.

Vương Tông Cảnh có chút bất lực, chỉ đành giơ chân cẩn thận bước qua người của Đại Hoàng, rồi bước rồi trong phòng. Hắn trông thấy Tiểu Đỉnh đang bận rộn gì đấy trên giường, tay này cầm chiếc áo, tay nọ cầm cái quần, rồi sau nhét vào một chỗ. Nghe thấy phía sau có tiếng động, Tiểu Đỉnh quay đầu nhìn lại, bèn cười và nói:

“Vương đại ca, huynh đến rồi à…í, huynh sao vậy, Vương đại ca?”

Vương Tông Cảnh sờ sờ mặt mình, rồi có vẻ như đang tự giễu cợt, sau đó bèn ngồi lại xuống bên cạnh chiếc bàn. Không cần Tiểu Đỉnh nói rõ ràng, hắn cũng tự biết được bộ dạng của hắn, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt không có thần, khí sắc có vẻ mệt mỏi, điều này đều là do thể lực hao tổn quá mức gây nên, thế nhưng nguyên nhân thì hắn không thể nói rõ được, chỉ cười và nói:

“Huynh không sao.”

“Ừm.” Tiểu Đỉnh quả là trẻ con lòng dạ đơn giản, nghe hắn nói vậy chỉ ừ một tiếng, rồi sau đó lại quay sang làm việc tiếp.

Từ đằng sau nhìn thân hình nhỏ bé mập mập tròn tròn của Tiểu Đỉnh, Vương Tông Cảnh trong lòng bất chợt lại nghĩ đến pháp môn tu luyện khủng khiếp đáng sợ kia, khóe mặt bỗng co giật một cái, trong lòng chợt rung động, không kiềm được bèn hỏi:

“Tiểu Đỉnh, những tháng ngày này đệ tu luyện ra sao rồi?”

Tiểu Đỉnh quay đầu sang nhìn Vương Tông Cảnh, gật đầu và nói:

“Vẫn tốt.”

Vương Tông Cảnh vẫn không dừng ở đó, lại hỏi dồn:

“Đệ có… ừm, khi tu luyện, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

Tiểu Đỉnh xoa xoa cái đầu tròn tròn tóc ngắn lưa thưa của mình, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu và nói:

“Không có, rất là nhẹ nhàng. Vương đại ca, lúc huynh tu luyện khó chịu lắm sao?”

Vương Tông Cảnh dừng lại một lúc, vài phút sau cười khàn nói:

“Vẫn tốt, vẫn tốt.”

Tiểu Đỉnh cười ha ha, chỉ vào hắn và nói:

“Đệ biết rồi, Vương đại ca, thiên chất của huynh không tốt đấy.”

Vương Tông Cảnh giật mình một cái, suýt tí nữa nhảy lên, ngạc nhiên hỏi:

“Tiểu Đỉnh, đệ nói gì?”

Tiểu Đỉnh với vẻ đắc ý, dùng tay chỉ vào ngực của mình và nói:

“Cha đệ đã từng nói qua với đệ, thiên chất của đệ về mặt tu luyện được xem là khá tốt, còn huynh thì lại không giống đệ, vậy thì nhất định là kém rồi.”

Vương Tông Cảnh trợn mắt, rồi nhanh chóng định thần lại, suýt tí nữa là bị tên nhóc này dọa đến tim muốn ngừng đập. Nhìn Tiểu Đỉnh đang thu dọn, hắn bèn thuận miệng hỏi:

“Đệ dọn nhiều quần áo như vậy, lại muốn lên núi sao?”

Tiểu Đỉnh gật đầu và nói:

“Đúng vậy.”

Vương Tông Cảnh “ừm” một tiếng, cũng không cảm thấy kì lạ. Thực tế là từ sau khi Tiểu Đỉnh đến Thanh Vân biệt viện này, cứ năm đến bảy ngày lại lên núi một lần. Mà nghĩ cũng đúng, hắn mới chỉ có bốn tuổi đầu, cha mẹ hắn làm sao mà thật lòng yên tâm được chứ. Mặc dù đệ tử Thanh Vân tại Thanh Vân biệt viện này rất nhiều, nhưng cũng vẫn phải để con trẻ cứ cách một khoảng thời gian lại lên núi gặp cha mẹ thì mới phải lẽ và đúng đạo.

Nhưng có điều Vương Tông Cảnh đến đây không phải là quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt của Tiểu Đỉnh, trong lòng hắn lúc này có quá nhiều nghi vấn, đặc biệt là hôm qua sau khi mạo hiểm tu luyện thử phương pháp do phụ thân của Tiểu Đỉnh chỉnh sửa, không ngờ lại xuất hiện hiện tượng nguy hiểm rồi lại hoàn sinh. Nếu nói là thập tử nhất sinh cũng không quá đáng, tuy rằng đến sau cùng trời thuận theo ý người có thể coi như may mắn thành công. Nhưng lúc ấy hắn suy nghĩ tỉ mỉ, lại cảm thấy công pháp này tuyệt đối không phải chính đạo, chẳng phải thứ mà người thường có thể học được. Cho dù bản thân hắn có thể sống lại trong pháp môn tu luyện như điên cuồng ấy, có lẽ là do bản thân trước đây đã được tắm máu của Kim Hoa Cổ Mãng trong khu rừng kia nên cơ thể mới có thể cường tráng hơn người bình thường rất nhiều.

Cho dù là như vậy, bản thân hắn vẫn là thoát hiểm trong gang tấc. Nhưng lúc này hắn nhìn đi nhìn lại Tiểu Đỉnh vẫn không nhìn ra được cậu bé này rốt cuộc có chỗ nào hơn được mình chứ. Thứ công pháp mà bản thân hắn luyện đến mức thổ huyết đầy đau đớn đến chết đi sống lại, vậy mà Tiểu Đỉnh lại nói là rất nhẹ nhàng, chẳng lẽ, thật sự là do vấn đề về tư chất hay sao…

Vương Tông Cảnh trong lòng đang phân vân nên cứ ngồi thừ người ra đấy, nhất thời không biết phải mở miệng hỏi Tiểu Đỉnh như thế nào. Còn Tiểu Đỉnh ở bên kia đã thu dọn xong quần áo, bọc lại thành một bọc, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Vương Tông Cảnh, cậu bé nắm lấy cái túi vải nhỏ ở sau lưng, kế đó tiện tay nhét vào trong.

Vương Tông Cảnh trợn to mắt, trên chiếc túi vải cũ ấy tựa như có ánh sáng vàng kim chớp lên, một bao quần áo lớn to hơn nhiều so với cái đầu tròn tròn của Tiểu Đỉnh, thế mà thoắt cái đã chui tọt vào trong miệng cái túi vải ấy.

Tiểu Đỉnh vỗ vỗ chiếc túi, xem ra khá là vừa ý, cười hi hi một lát, rồi quay người định đi. Vương Tông Cảnh không kìm được bèn gọi cậu bé lại, nhìn chiếc túi vải rồi hỏi:

“Tiểu Đỉnh, chiếc túi này từ đâu đệ có được vậy?”

Tiểu Đỉnh nhìn hắn với ánh mắt kì lạ, nhưng cũng không giấu giếm cậu, chỉ cười và nói:

“Cha đệ làm cho đệ đấy, nói như vậy thì rất tiện dụng.”

“Cha đệ làm …cho đệ..” Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy đầu óc mình có vẻ không đủ dùng. Lúc này trong lòng hắn trăm ngàn cảm xúc đan xen, cuối cùng không kiềm được bèn kéo Tiểu Đỉnh đến bên cạnh, xoa mạnh hai cái lên đầu cậu bé, cười và mắng vui: “Đồ tiểu quỉ!”

Tiểu Đỉnh nhoẻn miệng cười ha ha, rồi đột nhiên đưa cái túi vải nhỏ lên, cười và nói:

“Vương đại ca, huynh có muốn không, hay là đệ tặng cho huynh?”

Vương Tông Cảnh chớp mắt một cái, lúc đó thật sự là suýt chút nữa hắn đã buộc miệng nói “muốn”, nhưng cũng may là lúc đó đầu óc hắn vẫn còn chút tỉnh táo, vội cắn chặt răng, nhắm mắt lại và thở một hơi, quơ quơ tay cười khổ và nói:

“Huynh không lấy đâu, đây là một món bảo bối, nếu quay về mà cha đệ phát hiện không thấy thì sẽ mắng đệ đấy.”

Tiểu Đỉnh ngơ ngác một lúc, rồi bèn bỏ chiếc tủi vải xuống và nói:

“Ừm, quả đúng vậy thật, nhưng mà cha đệ sẽ không mắng đệ đâu, mà nếu mẹ đệ mà biết, thì sẽ bắt đệ đến mắng cho một trận.” cậu bé lắc lắc đầu và nói: “Cái túi vải này không thể tặng cho người khác được, mẹ đệ đã từng dặn qua như vậy.”

Vương Tông Cảnh gật gật đầu và nói:

“Thì đúng là vậy rồi, nên sau này đệ cũng đừng có nói là đem tặng người khác đó.”

Tiểu Đỉnh cười hi hi và nói:

“Biết rồi ạ.”

Nói xong cậu bé bèn bước đi ra khỏi phòng, đi được một đoạn nhỏ, như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại cười và nói:

“Vương đại ca, huynh có muốn đến nhà đệ chơi không?”

Ngực Vương Tông Cảnh hỏi:

“Nhà đệ ở đâu?”

Tiểu Đỉnh cười và nói:

“Ở trên Đại Trúc Phong. Mẹ đệ có khi còn dẫn đệ đi dạo ở những nơi khác nữa, nhưng mà bà luôn ở cùng cha trên Đại Trúc Phong. Đúng rồi, huynh có muốn gặp cha và mẹ của đệ không?”

Trong lòng Vương Tông Cảnh bỗng có một hồi kích động, lần này bất luận như thế nào cũng không thể nào kiềm được, bèn buộc miệng nói:

“Muốn chứ”

Tiểu Đỉnh cười hi hi gật đầu, nhưng một lúc sau lại dừng lại, xoa xoa đầu, le lưỡi cười và nói:

“Ai ya, không được, đệ nhớ ra rồi, mẹ đệ nói rằng không được dẫn người lạ đến gặp cha đệ, đành thôi vậy.”

Nói xong cậu bé bèn đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa vẫy tay với Vương Tông Cảnh:

“Vương đại ca, lần sau đệ sẽ dẫn huynh lên nhiều chỗ rất vui trên núi nhé.”

Vương Tông Cảnh: “……….”
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!