Chương 18: Biệt viện

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bành Xương nhíu mày, trâm ngâm một lát, trước ánh mắt khẩn trương của Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ tỉ đệ hai, sau đó hắn nhìn Vương Tông Cảnh rồi trầm giọng nói : “Trong cơ thể hắn kinh mạch, căn cốt có chút không giống người thường.”

Vương Tế Vũ lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói : “Có vấn đề gì sao, sư bá, có ảnh hưởng gì tới việc tu luyện không?”

Bành Xương buông bàn tay Vương Tông Cảnh ra, ngưng thần một lát rồi suy tư một hồi, lăc lắc đầu nói : “Đệ đệ của con kinh mạch căn cốt trong cơ thể thực sự khác người thường, cường kiện vô cùng, hơn nữa khí huyết toàn thân đạt cực điểm, giống như là đã được ăn đại bổ chi vật. Không có ảnh hưởng gì tới việc tu hành đạo thuật, trái lại thân cường khí thịnh lại là điều hữu ích. Cái chính là thường nhân không có loại dị tượng này, thân thể cường tránh như thế, ngày xưa lão phu cũng chỉ có gặp qua trên yêu thú hung mãnh.”

Dứt lời, hắn dò xét Vương Tông Cảnh, nói :”Tiểu huynh đệ ngày xưa ngươi có gặp qua cái gì kỳ lạ không?”

Vương Tông Cảnh chần chừ một chút, thấy tỷ tỷ Vương Tế Vũ cũng đảo mắt qua nhìn mình, không khỏi cười khổ một tiếng, rồi đem sự việc ba năm trước gặp được đơn giản nói qua một lần. Bành Xương đang nghe, thấy nhắc đến người mặc áo đen thần bí kia là Thương Tùng thì sắc mặt cũng khẽ biến một chút, nhưng nhanh chóng ổn định lại. Cuối cùng sau khi nghe Vương Tông Cảnh nói xong, hắn suy tư thật lâu, rồi gật đầu nói:

“Lão phu năm đó cũng có đọc qua Thần Ma Chí Dị tàn quyển, nhớ là trong đó có ‘Kim Hoa Cổ Mãng’ là loại dị thú bản tính hung tàn ham giết chóc, tất nhiên một thân huyết nhục của nó là thứ đại bổ, có thể cường huyết mạch, tráng khí huyết, xem ra quả nhiên là vậy.” Nói xong hắn đảo mắt về phía Vương Tế Vũ, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười nói : “Nếu quả thế, tương lai tu đạo của đệ đệ con không chừng có vài phần cơ duyên, có thể đi được con đường tu đạo thuận lợi hơn một chút”

Vương Tế Vũ nhất thời mừng rỡ, trên mặt không nhịn nổi bật cười, tiến lên từng bước cầm lấy tay áo Bành Xương, nửa mừng nửa lo nói : “Vậy…Sư bá, ngài nói đệ đệ của con đã thông qua bài kiểm tra của ngài?”

Bành Xương mỉm cười nói : “Đúng là..” Nói xong lấy ra trong người một cái lệnh bài bằng đồng lớn nhỏ trên bàn tay, rồi nói :”Quay lại, mang theo tâm lệnh bài này, đi vào biệt viện, tự nhiên sẽ có người dẫn hắn dàn xếp xuống dưới, sau đó chờ một tháng sau, thời điểm Thanh Vân thí luyện chính thức bắt đầu.”

Vương Tông Cảnh như trút được gánh nặng trong lòng, mặt kính cẩn hành lễ nói :”Đa tạ tiền bối.” Vương Tế Vũ ở bên cạnh cũng tươi cười, liên tục cảm tạ.

Bành Xương khoát tay, xoay người muốn rời đi, nhưng lại nghĩ đến cái gì liền quay lại nhìn Vương Tông Cảnh liếc mắt một cái, sắc mặt hơi nghiêm túc nói : “Tuy rằng lão phu từng nói căn cốt của ngươi so với người thường tốt hơn nhưng ngươi cũng chớ nên kiêu ngạo. Phải biết rằng thế gian từ trước tới nay đã gặp rất nhiều anh kiệt, kỳ nhân dị sĩ, đặc biệc Thanh Vân thí vang danh thiên hạ, không ít kỳ tài đã tụ tập, so với ngươi không kém. Hơn nữa danh môn thế gia đệ tử, tư chất đều cực kỳ phát triển, có gia tộc tương trợ, vượt xa ngươi. Ngày sau Thanh Vân thí còn lưu lại một ít người, ngươi có thể trong danh sách đó không, vẫn chưa xác định, ngươi có hiểu không?”

Vương Tông Cảnh cảm thấy rùng mình, Vương Tế Vũ bên cạnh kéo kéo tay áo hắn, thấp giọng nói : “Còn không mau đạ tạ Bành sư bá dạy bảo.”

Vương Tông Cảnh thấy Bành Xương sắc mặt thản nhiên, không có khí thế giận dữ, không dám chậm trễ, vội thấp giọng nói : “Đa tạ tiền bối dạy bảo, Tông Cảnh đã hiểu, không dám buông lỏng việc tu đạo.”

Bành Xương khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Hai người nhìn vị trưởng bối này rời đi, rồi liếc mắt nhìn nhau. Vương Tế Vũ sắc mặt hiện ra vài phần kích động, vui sướng khó có thể giấu, tiến lên nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay Vương Tông Cảnh sau một lúc không nói lên lời, lúc sau mới nghẹn ngào nói : “Tốt quá, Tông Cảnh, chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi.”

Vương Tông Cảnh tâm tình cũng kích động, gật đầu thật mạnh, đồng thời trong lòng sung sướng vô hạn, năm xưa mong ước được vào Thanh Vân Môn, hôm nay đã nó đã ở trước mắt mình, một cánh cửa của nơi này coi như đã mở ra với hắn, còn lại chỉ còn xem chính mình có thể bước vào hay không thôi. Thời khắc này, Vương Tông Cảnh, một thiếu niên mười bốn tuổi, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, hưng phấn mà giao cho mình vô số lời thề, nhất định phải chăm chỉ tu đạo, nhất định phải gia nhập Thanh Vân Môn.

Vương Tế Vũ lau khóe mắt, một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười, sau đó kéo Vương Tông Cảnh hướng đường cũ mà đi, mỉm cười nói : “Đi, để tỷ tỷ mang đệ lên đỉnh núi, cho đệ xem Thanh Vân tiên cảnh.”

Vương Tông Cảnh run sợ một lát, ngác nhiên nói : “Chúng ta không phải đi Thanh Vân biệt viện dàn xếp trước sao?”

Vương Tế Vũ dừng chân lại một chút, lấy tay vịn bức hoành : “Ừ ha…tỷ thật sự cao hứng đến hồ đồ rồi, ngay cả việc này cũng không nhớ, hì hì, để ta mang đệ qua đó.”

Dứt lời, Vương Tế Vũ liền mang Vương Tông Cảnh rẽ trái, lách qua một đám người ở rìa đường, hướng đại môn Thanh Vân viện đi tới. Một lúc sau đã tới , chỉ thấy bảng hiệu có bốn chữ to “Thanh Vân biệt viện” phía dưới, bên trong đại môn có bảy tám đệ tử Thanh Vân, nam có nữ có, mơ hồ đều đã hơn hai mươi tuổi, thần sắc có cẻ thoải mái, một bên nhìn đám người ở ngoài, một bên nói chuyện phiếm với nhau, có nữ đệ tử còn phát ra tiếng cười ha ha.

Đồng thời, trong Thanh Vân biệt viện có mấy người trẻ tuổi không mặc Thanh Vân đạo bào thông qua đại môn ra ngoài mà hoặc chỉ đi dạo ở xung quanh. Đệ tử Thanh Vân cũng không có ý tứ ngăn cản, xem bộ dáng của bọn họ hẳn là cũng đã sớm thông qua kiểm tra chuẩn bị tham gia Thanh Vân thí luyện.

Nhìn Vương Tế Vũ mang theo Vương Tông Cảnh đi tới, đứng ở cửa vài Thanh Vân đệ tử đều quay đầu ra xem, trong đó có hai người sau cùng nhìn Vương Tế Vũ có chút quen thuộc, cưới một cái tiếp đón, trong đó có một thiếu nữ tới, cười nói : “Vương sư muội, hôm nay không phải phiên ngươi trực, sao lại chạy tới đây?”

Vương Tế Vũ là người hiểu biết, nghe vậy cười nói :

“Liễu Vân sư tỷ, đã lâu không gặp, không phải sư tỷ rất nhớ muội sao?”

Vị Liễu sư tỷ kia cười hì hì, ánh mắt dừng lại trên người Vương Tông Cảnh, đánh giá một phen, nói : “A, vị này là ai?”

Vương Tế Vũ mỉm cười nói mỉm cười nói : “Hắn là đệ đệ của muội, tên là Vương Tông Cảnh, lần này xem như cũng có vài phần may mắn, qua được một vòng kiểm tra, về sau sẽ tu hành trong Thanh Vân biệt viện. Ngày sau chư vị sư huynh sư tỷ còn nhớ mặt tiểu muội thì hãy chiếu cố hắn nhiều hơn một chút.”

“Ồ…” Lời vừa nó ra, nhất thời nhiều Thanh Vân đệ tử ánh mắt đều quay về đây nhìn, Liễu Vân mỉm cười nói : “Chúc mừng, chúc mừng, Vương tiểu đệ thật sự là tuấn tú tráng kiện, không biết đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Vương Tông Cảnh thấy mọi người chăm chú nhìn mình nhưng cũng không luống cuống, cười nói : “Mười bốn.”

“Ồ?” Vài Thanh Vân đệ tử nao nao, Liễu Vân cũng nhìn hắn nhiều lần, kèm theo vài phần kinh ngạc, đối với Vương Tế Vũ cười nói : “Vương sư muội, người đệ đệ này của muội dáng người cao lớn, ta còn tưởng ít nhất đã mười bảy mười tám tuổi.”

Vương Tế Vũ cười mà không nói, đúng lúc này, trên con đường nhỏ ở một khúc quẹo một vị nam tử, mặc trang phục của Thanh Vân đệ tử, thân hình cao lớn, so với Vương Tông Cảnh còn cao hơn nửa cái đầu, mặt chữ điền mày rậm, có vẻ thản nhiên lại mang theo một tia uy nghiêm, đi tới đại môn biệt viện.

Rất nhiều Thanh Vân đệ tử nhìn thấy người này thì tự giác tránh sang một bên, xem ra người này ở Thanh Vân môn có thân phận không thấp, nhưng cũng có một số không vì nhìn thấy hắn mà ngưng trọng hay sợ hãi ngược lại vài vị mỉn cười cùng hắn chào hỏi:

“Mục sư huynh, huynh đã đến rồi a.”

Vị Mục sư huynh này gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Vương Tế Vũ cùng Vương Tông Cảnh ở phía sau nàng. Vương Tế Vũ tiến lên trước một bước, cười một tiếng, nói : “Mục sư huynh.” Rồi quay đầu nói với Vương Tông Cảnh :
“Đệ đệ, mau cung kính tới gặp Mục Hoài Chính sư huynh.”

Vương Tông Cảnh thấy phản ứng của mọi người cũng nhìn ra vị Mục sư huynh này có địa vị không nhỏ, lập tức liền cúi đầu hành lễ nói : “Bái kiến, Mục sư huynh.”

Mục Hoài gật gật đầu, nhìn về phía Vương Tế Vũ, mắt có ý thăm dò hỏi : “Đệ đệ của ngươi?”

Vương Tế Vũ cười tủm tỉm sự tình nói ra một lần, Mực Hoài gật gật đầu, nói : “Lệnh bài bằng đồng đâu cho ta xem.”

Vương Tông Cảnh vội vàng cầm khối lệnh bài mà Bành Xương đưa cho chuyển cho Mục Hoài. Mục Hoài tiếp nhận hai mắt xem rồi nói : “Không sai, ngươi có thể đi vào.” Nói xong một chút rồi dừng lại nói : “Thanh Vân thí còn chưa bắt đầu, mấy ngày này nếu muốn thăm thú cảnh trí xung quanh thì kêu tỷ tỷ mang đi. Nhưng sau khi Thanh Vân thí luyện bắt đầu, tuyệt đối phải tuân thủ quy củ, không thể tùy tiện, ngươi hiểu chưa?”

Vương Tông Cảnh đáp lên một tiếng, Mục Hoài Chính đem trả lại khối lệnh bài cho hắn, rồi lại nhìn qua Vương Tế Vũ, nói : “Vương sư muội, ngươi ngày thường cũng phải trực ở đây, nhanh dẫn hắn vào đi?”

Vương Tế Vũ gật đầu nói gật đầu nói : “Vâng.”

Mục Hoài Chính khoanh tay, khoan thai đứng ở đó một lúc lâu, nhìn nhìn đám người ngoài cửa, rồi rời đi ra ngoài. Hắn vừa đi, đại môn biệt viện không khí sôi nổi hẳn lên, Vương Tế Vũ cùng đám người Liễu Vân nói giỡn với nhau vài câu, rồi mang Vương Tông Cảnh đi vào bên trong.

Thanh Vân biệt viện từ bên ngoài nhìn vào có cảm giác cực lớn, đi vào bên trong như lạc vào một thế giới kỳ lạ. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy chỗ này còn lớn hơn so với tưởng tượng của mình, lớn hơn rất nhiều. Bước vào cửa chính trong biệt viện, thứ đập vào mắt trước tiên chính là vách tường có vẽ bức họa Linh Sơn bạch hạc, Vân Phi thác giữa cảnh núi non trùng điệp, những cây tùng cổ bên dòng suối trong ánh bình minh rực rỡ, hào quang phát ra vạn trượng, một con tiên hạc ngửa đầu bay vút lên trời cao, thần sắc vô cùng sống động, phảng phất như thật sự có thể nghe thấy tiếng hạc kêu thanh thúy.

Vòng qua vách họa trên tường, chỉ thấy trước mắt mở rộng, mở ra trong sáng, bảy con đường lớn phương hướng phân biệt bất đồng chạy dài mà đi. Dọc hai bên sườn trên đường là những khu đình viện hình vuông, thỉnh thoảng có người trong đình viện tiến ra tiến vào. Vương Tế Vũ lấy khối lệnh bài đồng, đảo qua nhìn, trên đỉnh có khắc mấy chữ nhỏ “Ất, hai mươi ba, hỏa”, rồi mang theo Vương Tông Cảnh đi lên con đường thứ hai từ bên trái, đồng thời nói :

“Tiểu đệ, đệ hãy nhớ kỹ, từ hôm nay khối lệnh bài đồng này chính là vật thể hiện là người ở Thanh Vân biệt viện, nơi này có bảy con đường lớn, từ trái sang lần lượt là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Thìn, Canh. Trên lệnh bài ghi hai mươi ba, đó là số của đình viện, trên đường đi đệ phải vào sân thứ hai mươi ba. Mỗi sân đều có năm gian phòng, lấy ngũ hành mà phân chia gồm có: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Đệ ở căn phòng ký hiệu ‘hỏa’. Nhớ rõ chưa?”

Vương Tông Cảnh ở trong lòng nhẩm lại một lần, sau đó gật đầu, nói : “Nhớ rồi ạ.”

Vương Tế Vũ theo một đường đi đến, cửa dọc hai bên sườn đường đình viện hoặc là mở cửa hoặc là đóng, nhìn vào mấy chỗ cửa mở bên trong chỉ thấy trồng rất nhiều tùng liễu, cỏ xanh non mơn mởn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hành lang vòng quanh, mái cong vắng vẻ, biểu lộ ra vẻ thanh nhã. Các lầu các trên đỉnh núi Thanh Vân được chú trọng thế nào không biết, chỉ biết phong thái bên trong Thanh Vân biệt viện đã lớn nhiều so với phủ vương gia ở Long Hồ thành.

Vương Tông Cảnh đi được một đoạn, nhìn không được hỏi Vương Tế Vũ : “Tỷ, nơi này bất quá cũng chỉ là một biệt viện, Thanh Vân môn tại sao lại xây dựng xa hoa đến vậy?”

Vương Tế Vũ mỉm cười, nói : “Đệ đệ ngốc, đệ chưa chân chính cảm thấy địa phương khí thái phi phàm đâu, đợi khi mang đệ tới đỉnh Thông Thiên Phong đễ mới hiểu được.” Dừng một chút, nàng nhìn xing quanh, trên mặt lộ ra vẻ tự hào nói : “Đệ cũng biết, Thanh Vân môn đã tồn tại hơn hai ngàn năm, xa không dám nói, riêng lúc này Thanh Vân sơn mạch phạm vi trong vòng ngàn dặm, trí thức phú hào thành tâm cung phụng rài vật, những năm gần đây đã tích lũy như núi, sửa ở chỗ biệt viện cũng không có gì lạ lắm.”

Vương Tông Cảnh trong lòng rung động một chút, đối với Thanh Vân Môn kính trọng trong lòng, nhất thời lại tăng thêm một phần nữa.

Đi qua mấy gian đình viện, Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ cũng dừng cước bộ lại, đằng trước có một đình viện, trên ghi ba chữ ngay ngắn hai mươi ba, cánh cửa hờ khép, cũng không biết bên trong có người không. Vương Tế Vũ quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh mỉm cười nói : “Chính là nơi này.” Lời còn chưa dứt đã thấy Vương Tông Cảnh nhao lên đi vào sân đình viện trước, nàng khẽ cười một tiếng, theo đi vào.

Đẩy cánh cửa hờ khép ra, Vương Tông Cảnh bước vào, đình viện tương đối lớn, chỉ là trong đình viện đám cỏ rộng cả mấy trượng, hai bên trái phải trồng các gốc cây liễu, cành lá mềm mại, rủ xuống, màu sắc xanh mơn mởn, vô cùng dễ thương, đung đưa theo làn gió nhẹ. Dưới tán cây bày biện một cái bàn tròn bằng đá, bên cạnh có bốn gò đá làm ghế ngồi. Ngày mùa hè ánh mặt trời chiếu xuống, nơi này vẫn vài phần râm mát. Bên cạnh đình viện dãy hành lang tròn, vòng quanh một vòng quanh viện, mái cong ngói xanh, cột trụ sơn son, toát lên vẻ cổ kính. Mặt trời khuất dần ở phía tây, ánh sáng nắng tắt dần, chi chít đá trên đường, một tàn ảnh lờ mờ, tịch mịch không tiếng động.

Năm cánh cửa, lấy ngũ hành mà phân ra trong đình viện, năm chữ cân bằng nhau là: kim, mộc, thủy, hỏa thổ. Vương Tông Cảnh chăm chú quan sát, thấy hỏa tự phòng (căn phòng ghi chữ Hỏa) nẳm ở bên trái hướng trước mặt, lập tức hít một hơi thật sâu, rồi đi qua, đẩy cửa mà vào, thời điểm đó không biết vì sao mà trong lòng giây lát nổi lên một trận kích động.

Loại cảm giác này có chút cổ quái mà không sao nói rõ được, nhưng rõ ràng là khác thường. Lúc trước hắn trở lại phủ vương gia ở Long Hồ thành cũng không có loại cảm giác này.

Vương Tế Vũ ở trong đình viện, đứng dưới một cây liễu, cũng không có đi qua, nàng nhìn đệ đệ bóng dáng đã cao lớn, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương, kèm theo sự vui mừng. Không lâu sau Vương Tông Cảnh đi ra, còn cẩn thận khép cửa phòng lại.

Vương Tế Vũ mỉm cười, nói : “Như thế nào?”

Vương Tông Cảnh mặt tươi vui, gật gật, mỉm cười nói : “Không có gì nhiều lắm, nhưng vô cùng đầy đủ, đệ rất thích.”

Vương Tế Vũ nhìn hắn, thật lâu sau, nàng vươn cánh tay giữ chặt Vương Tông Cảnh, nhẹ nhàng nói : “Tiểu đệ, chuyện trong nhà, Minh Dương sư thúc sau khi trở về đã nói hết cho tỷ biết, lòng tỷ cũng rất phẫn uất, bất mãn. Nhưng cuối cùng tỷ cũng đã nghĩ thông, trên đời này chỉ còn tỷ đệ hai người chúng ta, mới cùng cốt nhục. Vương gia và những người khác nếu không xem chúng ta là người một nhà, thì tùy bọn họ đi, chẳng lẽ chúng ta phải cầu xin bọn họ sao?”

Vương Tông Cảnh gật đầu thật mạnh, nói : “Đúng vậy.”

Vương Tế Vũ ngẩng lên nhìn, đem vẻ mặt Vương Tông Cảnh thu vào trong tâm mắt, hốc mắt dường như có chút ướt át, bất qua lâu sau nàng nhẹ nhàng lau lau một chút rồi min cười, nói : “Tốt lắm, không nói về chuyện này nữa.” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói : “Tỷ định mang đệ lên đỉnh Thông Thiên Phong ngắm phong cảnh, đệ biết không Thanh Vân sơn vốn nổi tiếng là linh sơn phúc địa, phong cảnh tuyệt đẹp, trong đó đẹp nhất, nổi tiếng nhất là ‘Thanh Vân lục cảnh’, nhưng trời đã tối, đệ lại đi đường xa tới đây, nên nghỉ ngơi một chút, ngày mai tỷ lại đến mang đệ lên đó, cho đệ thoải mái ngắm nhìn chốn bồng lai tiên cảnh, được không?”

Vương Tông Cảnh tất nhiên là đồng ý, gật đầu xuống đáp ứng, Vương Tế Vũ liền để cho hắn về nghỉ ngơi. Nhưng Vương Tông Cảnh mới vui cười hai tiếng sau vẫn kiên trì đưa Vương Tế Vũ ra ngoài cửa, Vương Tế Vũ khuyên không được, dù sao đường cũng không dài, tỷ đệ hai người lại trở lại đường cũ đi ra.

Dọc theo đường đi, Vương Tế Vũ lại đem một ít chú ý trong tu luyện hằng ngày ở Thanh Vân biệt viện kỹ càng nói một lần, Vương Tông Cảnh đều nhớ rất kỹ, rất nhanh hai người đã đi tới đại môn Thanh Vân biệt viện. Liễu Vân và một số Thanh Vân đệ tử vẫn còn đang đứng ở đằng kia trực. Vương Tế Vũ cười thăm hỏi bọn họ rồi xoay người lại chuẩn bị từ biệt Vương Tông Cảnh.

Ai ngờ phía sau, đột nhiên ngoài cửa Thanh Vân biệt viện truyền đến hét lớn một tiếng hét lớn một tiếng, nghe thanh âm còn đem theo vài phần kinh ngạc lại có vài phần mãnh liệt oán hận, xa xa truyền tới:

“Tiểu tiện nhân, ngươi làm thế nào mà tới được đây!”

Thanh Vân biệt viện tuy rằng mấy ngày gần đây do có nhiều người đến bái sơn nhân số đông hơn, nên không khỏi những tiếng nhốn nháo, nhưng Thanh Vân Môn là môn phái hàng đầu, tất cả mọi người đều cung kính cẩn thận, chưa bao giờ ngang nhiên tranh luận ầm ĩ, lúc này cả Liễu Vân và Thanh Vân đệ tử khác đều giật mình. Sau một lát, mọi người đều đi ra cửa, nhìn về phía cái âm thanh quát to kia, Vương Tế Vũ khẽ cau mày cũng hướng bên kia nhìn đến, phía sau nàng, Vương Tông Cảnh sắc mặt ngạc nhiên lại xẹt qua âm trầm, âm thanh kia tuy nghe ở phía xa, nhưng lại rõ ràng, mạnh mẽ, mà mọi người bên cạnh lại bất đồng. Hắn nghe âm thanh này cảm thấy có vài phần quen thuộc, nếu như hắn nhớ không lầm, người quát mắng này là người mà Tô gia ở Lư Dương phái tới đây chuẩn bị bái nhập Thanh Vân Môn, ngũ công tử Tô gia Tô Văn Khang.

Mà người bị Tô Văn Khang luôn mồm giống như thần căm quỷ ghét kia là ai?

Chẳng lẽ là Tô Tiểu Liên đã bị mất tích? Ở phía trước Thanh Vân sơn môn nhìn đến chỗ kia một chút chỉ thấy chợt lóe lên một thân ảnh quen thuộc, không có nhìn lầm sao?

Ý niệm trong đầu Vương Tông Cảnh nhanh chóng quay ngược trở lại, chân cũng không khỏi theo bản năng nhanh lên vài bước, đi về phía trước.

Phía trước Thanh Viên biệt viện người tụ tập rất ít so với đằng sau, nhưng do một hồi tranh cãi ầm ĩ như vậy, một số người tụ tập, thành từng đám nhỏ đi ra. Liểu Vân và Thanh Vân đệ tử đi tới, đám người đã xúm lại, không thấy rõ tình huống bên trong, chỉ nghe truyền đến vài tiếng mắng chửi thậm chí còn mang theo tiếng đánh nhau rất nhỏ. Vương Tông Cảnh trong lòng đột nhiên sinh ra tức giận, đi chen chúc đi nhanh về phía trước.

Thân thể hắn cường tráng, khí lực lại lớn, không phí nhiều sức mở ra một đường. Phía sau Vương Tế Vũ, Liễu Vân và các Thanh Vân đệ tử cũng theo tiến vào. Đi vào trong đám người Vương Tông Cảnh nhìn, quả nhiên thấy vị Ngũ công tử Tô gia ngạch mao gân xanh (trán nổi lên đường gân màu xanh, ý nói tức giận), đang đánh chửi một tiểu cô nương ở đối diện, ở bên cạnh hắn lục cô nương Tô gia Tô Văn Thanh đang cau mày, không ngừng tức giận khuyên vị ca ca này, muốn kéo hắn lại. Mà những người khác trong Tô gia bao gồm hai vị lão giả cùng với một người trung niên, sắc mặt hờ hững, không hề có ý khuyên can.

Thân ảnh của tiểu cô nương 10 tuổi kia có chút quen thuộc, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn quật cường bi phẫn, cắn răng chịu khổ, giờ phút này không bị bùn che, có vẻ trắng nõn mà sinh đẹp, tuy rằng tuổi hơi nhỏ, nhưng lại có thể mơ mờ nhìn thấy được tương lai sẽ là mỹ nhân, chính là người mất tích thần bí tại bãi tha ma ở ngoài Lư Dương Tô Tiểu Liên.

Vương Tông Cảnh nhìn cảnh này, thấy Tô Văn Khang đang mắng hai câu, giơ nắm đấm lên muốn tiếp đánh, trong lòng nhất thời một trận tức giận nổi lên, nhịn không được sẽ tiến lên, đột nhiên trong đám người phát ra một tiếng gào to:

“Dừng tay!”

Một người hình dáng cao lớn đảo mắt qua mọi người, rồi xuất hiện ở trước người Tô Văn Khang, tùy ý vươn tay phải ngăn cản. Tô Văn Khang nhất thời biến sắc, cánh tay như bị lửa thiêu bắn trở về, rồi hắn ôm tay nhảy ra phía sau.

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn, chung quanh Vương Tế Vũ, Liễu Vân và Thanh Vân đệ tử cùng mở miệng nói:

“Mục sư huynh.”

Người tới kia hình dáng ngôi ngô, mặt chữ điền, mày rậm đúng là Mục Hoài, giờ phút này khuôn mặt trữ điền bày ra kèm theo vài phần tức giận, liếc nhìn Tô Tiểu Liên ở dưới đất một cái, lại đảo mắt qua Tô Văn Khang nhìn lại, lạnh lùng nói : “Ngươi là người phương nào, dám cả gan ở dưới Thanh Vân sơn ỷ mạnh hiếp yếu?”

Vương Tông Cảnh từng bước xông về phía trước, ngồi xổm xuống nâng Tô Tiểu Liên lên, Tô Tiểu Liên quay đầu nói lời cảm tạ, bỗng nhiên thấy mặt Vương Tông Cảnh, thân mình chấn động, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, muốn nói nhưng lại không nói lên lời, một hồi lâu mới thấp giọng nói : “Là huynh?”

Vương Tông Cảnh trong lòng vốn có rất nhiều điều muốn hỏi nàng, nhưng nay cũng không hỏi gì, chỉ cười khổ một tiếng, kéo nàng dậy, thấp giọng nói : “Đừng sợ.” Sau đó trong lúc vô tình, lấy thân mình chắn cho Tô Tiểu Liên, đem nàng ra phía sau mình.

Tô Tiểu Liên theo lưng Vương Tông Cảnh nhìn thoáng qua, trong mặt xẹt qua một tia cảm kích xem lẫn vài phần ngẩn ngơ, không hiểu, nhưng cũng không có nói gì nữa.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!