Chương 1: Giận dỗi

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trung Thổ cửu châu lấy Trung Châu làm trung tâm, khu vực có diện tích rộng lớn nhất, lại có dãy núi Thanh Vân vang danh thiên hạ tọa lạc, ngang dọc đông tây nam bắc hơn trăm vạn dặm, dáng vẻ hùng vĩ, động thiên phúc địa khắp nơi. Ngoài nơi này ra, tám châu còn cũng đều là tạo hóa của trời đất, trù phú rộng lớn. Trong đó có một nơi gọi là Ưu châu, gần với Nam Cương, giáp với thập vạn đại sơn. Khi đại kiếp thú thần xảy ra năm ngoái, châu này chịu sự tấn công đầu tiên của bầy thú, và cũng chịu sự tổn hại nghiêm trọng nhất. Mãi cho đến hôm nay, những người sống sót sau tai kiếp ấy, mỗi khi trông về phía nam thập vạn đại sơn đang ẩn mình dưới làn khói trắng dày đặc và đầy vẻ thần bí kia, đều thủy chung tồn tại một cảm giác sợ hãi và hoang mang.

Thập vạn đại sơn là một dãy núi nguyên sinh rộng lớn nhưng đầy hùng vĩ và hiểm trở, rừng rậm dày đặc, nhấp nhô kéo dài vô cùng tận, cộng thêm chướng khí cực độc bao trùm khắp nơi, lại là nơi cư trú của một lượng lớn các loài yêu thú nguyên thủy hung hãn, khiến cho nơi đây trở thành một rào cản chia cắt hai miền nam bắc. Nếu nói về dân số, Ưu châu là nơi có dân số ít nhất trong chín châu, trải qua hào kiếp thần thú lại càng trở nên hoang tàn, nếu không phải mười phòng bỏ chín, ít nhất cũng đã giảm đi sáu bảy phần, có thể nói là một tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Đặc biệt là tại phía nam của Ưu châu, nơi giáp ranh với thập vạn đại sơn, dân cư càng thưa thớt. Thần thú tuy đã chết, cuộc nổi loạn của yêu thú cũng đã sớm bị dập tắt, nhưng sâu hút trong thập vạn đại sơn vẫn còn sót lại rất nhiều yêu thú, lâu lâu lại chạy xuống núi tổn hại dân lành. Những yêu thú này đều rất hung tàn ngang ngược, người bình thường thường không có khả năng chống lại, chỉ có người tu đạo mới có thể hàng phục nổi chúng. Cho nên những người đã từng sinh sống lâu dài tại mảnh đất này nếu không chết trong trận hào kiếp khi xưa, thì cũng đã trốn chạy khỏi đây từ lâu, có lẽ chỉ còn sót lại một số ít người do lưu luyến mảnh đất quê hương mà không muốn bỏ đi, và cũng chỉ có thể dọn đến những thành trì vừa được xây cất lại sau trận hào kiếp năm xưa, nhờ vào sự bảo vệ của những bức tường thành kiên cố mới có thể tránh được sự uy hiếp của bọn yêu thú.

Phía tây nam của Ưu châu, từ trong thập vạn đại sơn trập trùng nhấp nhô ấy vươn ra một dãy núi, cao lớn hiểm trở, thổ dân bản địa gọi đấy là “Đại hoang sơn”. Nguồn gốc của tên gọi này từ lâu đã thất truyền, tuy gọi là hoang, nhưng Đại hoang sơn lại không hề hoang sơ. Trên núi rừng nguyên sinh dày đặc, sự sống tràn trề, chỉ có điều là sương khói che phủ quanh năm, chướng khí ngập tràn, sau tai kiếp thần thú, trong ngọn núi này cũng có không ít yêu thú hung tợn cư trú, và chúng đã làm cho nơi đây trở thành một vùng cấm địa mà ngay cả thổ dân bản địa cũng chẳng dám đặt chân lên.

Cách chân núi Đại hoang sơn hơn hai mươi dặm có một tòa thành tọa lạc, tường thành sừng sững kiên cố, tên gọi là “Long Hồ thành”. Hiện nay trong địa bàn Ưu châu, trong số những thế lực đại tu chân đang phục hưng sau đại kiếp thì Long Hồ Vương gia, là một lực lượng có thực lực không thể nào coi thường được.

Long Hồ Vương gia là một tu chân thế gia, Long Hồ thành là căn cứ sở tại của họ, đương nhiên là phải dốc sức gây dựng. Tuy hiện nay Long Hồ thành chưa thể gọi là một thành trì hùng mạnh, nhưng xem ra khá là có khí sắc, phủ đệ hào môn của Vương gia trông như một thành lũy vô cùng to lớn, chiếm gần một phần ba đất đai của tòa thành .

Hôm nay là một ngày trời trong nắng dịu, tại một hoa viên nằm sâu trong thành lũy của Vương gia, cỏ xanh mơn mởn, cành hoa đung đưa trong gió, hương đưa thoang thoảng, những cánh bướm bay chập chờn, có thể nói là một ngày xuân trong sáng. Một dòng suối trong uốn lượn chảy ra từ trong những khe núi đá nhân tạo, trong vắt tận đáy, phía dưới rải đầy những viên đá tròn trịa, nhẵn bóng, với các màu xanh, đen, trắng. Nước suối chảy róc rách, in bóng những lầu đài đình gác và những tán cây xanh trong vườn, một khung cảnh rất yên bình.

Một tiếng cười khe khẽ chợt vọng ra từ một cái đình nhỏ sáu góc được xây bên cạnh hồ nước trong vườn, trên tấm mái cong của mỗi góc đình đều treo một cái chuông gió thủy tinh, mỗi lần có gió, chuông lại khẽ lay động, uyển chuyển hòa nhịp cùng với tiếng cười, nghe vui tai mà lại có chút du dương man mác buồn, âm thanh cứ thế lan ra trong không gian, vang vọng mãi.

“Tiểu đệ, đệ lại vẽ sai nữa rồi, phải vẽ như thế này….”

Trong đình đặt một bộ bàn ghế đá, có một cậu bé khoảng mười một mười hai tuổi đang ngồi đấy, tay phải cầm bút, đôi mày hơi chau lại đang chăm chú vào những nét vẽ trên một tờ giấy trắng, vẻ mặt đầy bất lực. Đứng sau lưng cậu bé, là một thiếu nữ xinh đẹp, trông chỉ khoảng 16 tuổi, sắc mặt ôn hòa, đang khom người cười nhạt, dùng tay cầm lấy bàn tay phải của cậu bé, bắt đầu chầm chậm vẽ từng nét một.

“Âm hỏa” này tổng cộng có bảy nét vẽ, có mười một khúc ngoặt, mỗi một chỗ đều không thể sai sót, nếu không bức phù trận vẽ ra sẽ chẳng có tác dụng gì cả. Ừm, vẽ xong rồi đấy!” cô gái trẻ cầm tay cậu bé, vẽ ra một bức phù trận kì lạ trên giấy, hình dáng trên nhọn dưới thô, trông như một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy.

Mái tóc đẹp mượt mà xõa xuống hai bên mang tai của cô thiếu nữ, chạm vào gương mặt của cậu bé, và từ trên người cô, phảng phất một hương thơm thoang thoảng.

Ngực cậu bé bỗng nhiên nảy lên, cậu liền bỏ cây bút trong tay ra, dựa người ra sau, nào ngờ vừa động đậy, đầu đã cảm thấy đau điếng, phía sau gáy bị cô gái trẻ vỗ vào một cái, rồi sau đó chỉ nghe thấy giọng cô nói với vẻ thẹn thùng:

“Tiểu Trư, đệ làm gì vậy?”

Cậu bé nổi giận, bỗng chốc trở mặt đáp:

“Từ đầu đến chân, đệ có chỗ nào giống heo chứ, tỉ nói đệ nghe thử nào?”

“Lúc đệ còn nhỏ mập mạp trắng trẻo y như heo con vậy.”

“….đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, sao tỉ vẫn không quên được chứ?”

Cô thiếu nữ mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, ánh mắt đao đảo, nhìn ra bên ngoài đình. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, một vài phiến lá rơi lất phất trên mặt nước, bồng bềnh trôi.

“ Vì đệ bậy giờ là đệ đệ duy nhất của tỉ mà.” Cô gái thở dài, kéo cậu bé đến bên mình rồi ôm vào lòng, xoa xoa đầu cậu, im lặng một lúc rồi khẽ nói tiếp:

“Cha mẹ thì mất sớm, sau khi tỉ đi rồi, đệ ở nhà phải ngoan ngoãn, đừng có nghịch ngợm như lúc trước nữa. Còn thuật bùa chú này, là một môn kì học tổ truyền của Vương gia chúng ta. Long Hồ Vương gia có được cục diện như ngày hôm nay đều dựa vào bùa chú này, cho nên hàng ngày đệ phải tịnh tâm luyện tập, đừng có lười biếng nữa.”

Cậu bé gật gật đầu trông có vẻ thật thà, đôi mắt đảo đảo vài cái và nói:

“Tỉ tỉ à, Thanh Vân môn cách nơi này xa không?”

Cô gái ngẫm nghĩ rồi nói: “Rất xa.”

Cậu bé hứ một tiếng, ra vẻ bất cần và nói:

“Khi không đi xa như vậy để làm gì, Vương gia chúng ta chẳng phải cũng là tu đạo thế gia hay sao, các vị bá phụ thúc thúc đều vô cùng lợi hại, chẳng lẽ lại không bằng Thanh Vân môn sao?”

Cô gái có hơi ngỡ ngàng, sau đó liền cười, nhè nhẹ lắc đầu nói:

“Không giống, không giống nhau đâu. Vương gia chúng ta không thể so sánh với Thanh Vân môn được, cũng giống như, giống như là…”- đôi mày tú lệ của cô gái có hơi chau lại, suy nghĩ một hồi, nhưng ngay sau đó vẫn không muốn đưa ra ví dụ, chỉ mỉm cười nhìn đệ đệ, nhẹ nhàng nói:

“Nói chung, lần này có thể đến Thanh Vân sơn tham gia Thanh Vân hội, thực ra là niềm may mắn của tỉ. Vạn nhất nếu như vào được Thanh Vân sơn môn, nói không chừng sẽ có cơ hội gặp được cái người ở trong truyền thuyết kia nữa…”

Cô gái từ từ hạ giọng xuống, trong ánh mắt trổi lên một cái nhìn đầy ngưỡng mộ, cậu bé nhìn thấy vậy trong lòng cảm thấy có chút kì lạ, thầm nghĩ rằng ngay đến người còn chưa được gặp mà sao lại tỏ ra vẻ như vậy chứ? Cậu đang định đánh thức tỉ tỉ đang ngẩn người ra, đột nhiên nghe thấy ở phía bên kia vườn có tiếng gọi đang vọng lại:

“Tông Cảnh, Tông Cảnh, huynh đang ở đâu vậy?”

Cậu bé lập tức mừng rỡ, nhanh chóng chạy về phía góc vườn hét to:

“Ta đang ở đây.”

Vừa dứt lời quay đầu lại, chỉ trông thấy cô thiếu nữ đang đứng sau lưng vẻ mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn cậu, cậu chỉ cười khì, gãi gãi đầu. Thoáng chốc có thêm hai cậu bé từ bên kia vườn chạy sang, nhìn dáng dấp có vẻ chạc tuổi với cậu bé ‘Tông Cảnh’ này. Cậu bé chạy phía đằng sau dáng vẻ cao hơn nửa cái đầu, trắng trẻo mập mạp, khi chạy thì những thớ thịt trên mặt cũng run theo, dáng vẻ khá là trung thực.

Cậu bé Tông Cảnh ở trong đình chạy ra, đứng tại bậc thềm, nhìn hai người bạn vừa mới đến cười hi hi, một cậu bé chạy phía trước cười và nói:

“Vương Tông Cảnh, sao lại trốn ở đây, làm cho bọn này phải chạy khắp nơi tìm huynh, sắp đến giờ rồi đấy, chúng ta mau đi nhìn trộm quả phụ họ Lưu ở thành Bắc tắm…”

Lời nói chưa dứt, đột nhiên trong thấy nét mắt Vương Tông Cảnh biến sắc, tiếp đó trông thấy một cô thiếu nữ xinh đẹp đứng đằng sau cậu bé quay ngoắt người lại, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn cả hai với ánh mắt lạnh lùng, cậu bé đang nói chuyện bỗng thất thần hoảng hốt, cũng may vẫn chưa nói dứt lời, cậu bé vội nhanh trí, ho vài tiếng rồi lập tức dừng bước, giọng ấp úng:

“…giặt, giặt quần áo.”

Cậu bé Vương Tông Cảnh đứng trong đình và cậu bé mập ú đứng bên cạnh đều ngơ ngác, đồng thời cùng nhìn về phía cậu bé đang nói chuyện với một ánh mắt kì lạ. Bỗng chốc tất cả cảm thấy như có cái gì đó lướt qua trước mặt giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, cô thiếu nữ lúc nãy còn đứng trên đình nay đã đến đứng bên cạnh cậu bé vừa lên tiếng, đưa tay phải ra nhéo lấy tai cậu bé, cười và nói với giọng lạnh lùng:

“Giặt quần áo? Vương Tông Vinh, có tiến bộ đấy, lời nói như vậy cũng dám mở miệng nói ra được, giờ làm phiền đệ nói tỉ nghe xem, cô gái nhà ai giặt quần áo mà lại cần đến bọn đệ đi nhìn trộm vậy?”

Vương Tông Vinh nét mắt nhăn nhó, nghiến răng chếch miệng, liên tục xin tha:

“Tế Vũ tỉ tỉ, đệ sai rồi, đệ sai rồi, ây da, nhẹ thôi, nhẹ tay thôi…”

Vương Tế Vũ hứ một tiếng, bèn bỏ tay ra, Vương Tông Vinh lập tức chạy đến núp phía sau hai câu bé kia, xem ra đã bị nàng dọa cho một phen, còn nét mặt của Vương Tông Cảnh và cậu bé mập ù kia cũng chẳng vui vẻ gì. Có ai mà không biết trong thành lũy Vương gia này, Vương Tế Vũ là một cô gái có cá tính rất mạnh và cũng rất được yêu mến nhất, hơn nữa thượng thiên phú mà cô đang luyện tập lại vô cùng tuyệt đẹp, quả thực là vượt hơn hẳn những người cùng trang lứa. Mấy năm nay ngoại trừ người đệ đệ ruột Vương Tông Cảnh mà cô rất yêu quí ra, thì những đứa trẻ khác trong Vương gia đã bị cô dạy dỗ qua không biết bao nhiêu lần, những cậu bé như Vương Tông Vinh nhìn thấy cô cứ như là chuột gặp phải mèo vậy.

“Không được làm loạn, càng không được đi nhìn quả phụ gì đấy giặt ….quần áo!” Vương Tế Vũ trừng mắt nhìn ba cậu bé, kể cả Vương Tông Cảnh, các cậu bé run lên như ve sầu mùa đông, liên tục gật đầu.

“Còn nếu không nghe lời.”Vương Tế Vũ cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vương Tông Vinh, khiến cho cậu bé sợ đến nỗi rùng mình và nói tiếp:

“Cẩn thận tỉ lột quần đệ ra, dùng một tấm ‘bùa hàn băng’ dán lên mông đệ đấy.”

“Dạ…” Ba cậu bé này như trút được một hơi lạnh, đặc biệt là cậu bé Vương Tông Vinh đứng bên phải, cứ run lẩy bẩy.

Ánh mắt của Vương Tế Vũ lại nhìn tới cậu bé mập ú đứng phía sau, chau mày nói:

“Tiểu Sơn, trong ba người đệ là đứa lớn nhất, phải trông chừng hai đệ đệ đấy.”

Cậu bé Tiểu Sơn ngẩng đầu lên, gương mặt trắng trẻo mập mạp, đôi mắt nhỏ long lanh nhìn Vương Tế Vũ, chỉ ngoan ngoãn dạ một tiếng. Vương Tế Vũ lắc lắc đầu, thở dài với vẻ bất lực, quơ quơ tay và nói:

“Thôi vậy, đệ không bị hai đứa nó bắt nạt cũng là kỳ tích rồi.” Nói xong bèn nhìn qua Vương Tông Cảnh lại nói:

“Ra ngoài cẩn thận đấy, buổi tối nhớ về sớm.”

Vương Tông Cảnh gật đầu vâng lời, Vương Tế Vũ bèn quay người bỏ đi. Đợi đến khi hình bóng xinh đẹp ấy đi khuất hẳn trong vườn hoa, ba cậu bé lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vương Tông Vinh là người đầu tiên chạy sang nắm lấy cánh tay của Vương Tông Cảnh, trách móc:

“Đáng ghét, lão tỉ của huynh có ở đây thế mà lại không nói cho đệ biết một tiếng!”

Vương Tông Cảnh bất lực phủi tay ra và nói:

“Huynh cũng có kịp nói gì đâu, đệ chạy đến như ma đuổi ấy, lại còn hét toáng cả lên.”

Vương Tông Vinh ‘phì’ một tiếng, trợn mắt, sau đó quơ quơ tay:

“Đi thôi, đi thôi.”

Vương Tông Cảnh cười khì nói:

“Còn muốn đi nhìn trộm người ta giặt quần áo nữa không?”

Vương Tông Vinh nói với giọng không vui:

“Xem cái con khỉ.”

Vương Tông Cảnh và Tiểu Sơn cả hai đều cười ồ lên, khoác vai nhau cùng đi.

Trong ba cậu bé này, Vương Tông Cảnh và Vương Tông Vinh đều là con cháu của Long Hồ Vương gia. Trong tộc phổ, Vương gia từ mấy đời trước đây chia đã được làm tứ phòng, Vương Tông Cảnh xuất thân là trưởng phòng, còn Vương Tông Vinh là nhị phòng, quan hệ giữa hai người là anh em họ. Còn cậu bé mập ù bên cạnh thì không phải là con cháu của Vương gia, mà họ Nam, tên Sơn. Long Hồ Vương gia có thể ngày càng trở nên hưng thịnh như ngày hôm nay, thì con cháu gia tộc nhà họ Vương đương nhiên là trụ cột chính, nhưng một thế gia lớn mạnh như vậy không thể chỉ dựa vào sức của những người trong gia tộc, càng huống hồ tộc lớn người đông, tốt xấu lẫn lộn, chưa chắc đều có thể trọng dụng được. Ngược lại, những người trong cùng một tộc đôi khi lại có ý định tranh quyền đoạt lợi. Vì dù sao mọi người đều cùng một họ, tại sao người này dựa vào cái gì mà có thể hô mưa gọi gió, ăn ngon mặc đẹp, còn người kia thì lại phải cúi đầu phục tùng chứ? Với suy nghĩ đó, những huynh đệ ruột thịt cùng chung một tộc có đôi khi lại không yên lòng giao phó công việc cho anh em mà lại giao cho những người ngoài tộc không chút máu mủ nhưng lại rất có tài năng

Cũng như thiên hạ ngày hôm nay, các đại tộc thế gia ai nấy cũng đều cần đến sự giúp đỡ của những người bên ngoài tộc, dần dần, thì trong mỗi gia tộc sẽ đều tập trung không ít những người ngoài tộc sống phụ thuộc vào họ. Tiểu Sơn mập cũng có xuất thân như vậy, phụ thân của cậu bé chính là tâm phúc của gia chủ Vương gia hiện giờ, ở trong gia tộc Long Hồ Vương gia này có thể nói là cũng có chút quyền lực, từ nhỏ cậu bé đã cùng vui chơi và lớn lên với những cậu bé như Vương Tông Cảnh trong cái thành lũy của Vương gia này.

Ngày hôm nay trời trong nắng ráo, bầu trời quang đãng không một gợn mây, gió xuân mát rượi, hai hàng dương liễu xanh biếc hai bên đường. Bước đi trên phố, tinh thần của cả ba cậu bé cũng đều trở nên phấn chấn, đôi mắt của Vương Tông Cảnh cứ ngó nghiêng và nói:

“Bây giờ không thể đi nhìn trộm giặt quần áo được rồi, chúng ta sẽ đi đâu chơi đây?”

Vương Tông Vinh đang ngẫm nghĩ, Nam Sơn mập đứng bên cạnh hai đôi má thịt cứ lắc lư, cười chân chất:

“Hay là chúng ta vẫn đi xem quả phụ nhà họ Lưu nhé!”

Hai huynh đệ họ Vương đều quay sang nhìn cậu, cậu mập bèn ho vài tiếng, đôi mắt nhỏ cứ chớp chớp.

Vương Tông Cảnh vội dẫn đầu chạy trước, vừa chạy vừa nói:

“Vậy còn đợi gì nữa?”

Nam Sơn mập ù quay người, lắc mông chạy theo, kế đó vẫn không quên gọi theo Vương Tông Vinh, Vương Tông Vinh há hốc miệng, đứng yên tại đấy không biết nói gì, vài phút sau mới hằn học nói:

“Đáng ghét, lỡ như xảy ra chuyện gì, bùa hàn băng đâu có dán lên mông của hai người chứ!” Vương Tông Vinh đứng đấy do dự một hồi, rồi giậm chân quay về thành lũy của Vương gia.

Chạy ra khỏi một con phố, Vương Tông Cảnh cảm thấy có gì đó không ổn, bèn vội dừng lại, phía sau vọng đến tiếng ‘lạch bạch’, Nam Sơn mập đang thở hổn hển chạy đến, nhưng nhìn phía sau lại không thấy Vương Tông Vinh đâu cả.

“Cái đồ chết nhát!” Vương Tông Cảnh mắng một câu.

“Không sai!” Nam Sơn xả một hơi, sau đó lại mắng thêm một câu: “Đồ chết nhát!”

Vương Tông Cảnh trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn Tiểu Sơn mập và nói:

“Sơn mập chết tiệt, mi còn dám nói là bản thân không muốn xem để lấy hai bọn ta ra làm bia đỡ đạn à?”

“Làm gì có chứ.” Tiểu Sơn mập lập tức phủ nhận.

“Phì, lần nào cũng giả bộ ngây thơ.” Vương Tông Cảnh vỗ một cái bốp vào đầu của Tiểu Sơn mập và nói tiếp:

“Đồ mập nhà ngươi chỉ có thể gạt những người khác trong nhà, còn dám giả vờ trước mặt ta nữa sao?”

Nam Sơn không hề tức giận, chỉ cười chân chất và nói:

“Cảnh thiếu gia, tôi đây không phải cái gì cũng nghe lời ngài hết hay sao?” Được một lúc, hai mắt cậu bé sáng lên, nói:

“Hay là, chúng ta đi mau thôi, giờ không còn sớm nữa đâu….”

Vương Tông Cảnh trừng mắt nhìn Tiểu Sơn mập:

“Cầm thú!”

Tiểu Sơn mập ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ chắc lẽ hôm nay Cảnh thiếu gia đổi tính hay sao, cuối cùng chỉ thấy Vương Tông Cảnh cất bước chạy vội đi, trong miệng hét vang:

“Nhanh nào, nhanh nào, mau lên nào.”

Tiểu Sơn mập: “……”

Lưu quả phụ giống như một bông hoa của thành bắc, cũng có chút tiếng tăm trong Long Hồ thành, thân hình diện mạo đều rất đẹp. Hai cậu bé nửa mùa nghịch ngợm hồ hởi chạy đến con phố nơi nàng ở, rồi chui vào một con hẻm nhỏ nơi mà đã trở nên khá quen thuộc với hai cậu, bước vào căn hộ thứ năm, nơi đó chính là hậu viện của người phụ nữ ấy.

Sau khoảng hơn nửa nén nhang, Vương Tông Cảnh và Nam Sơn cả hai từ con hẻm nhỏ đi ra, mặt mày ủ dột.

Tiểu Sơn mập mặt mày ủ rủ, tràn trề thất vọng, trong miệng lẩm bẩm:

“Sao lại như vậy được, tại sao cô ấy lại biết cách dùng tấm vải dày che hết các khe hở lại chứ…..”

Vương Tông Cảnh liếc mắt nhìn sang Tiểu Sơn mập và nói:

“Nhất định là do hôm qua lúc nhìn trộm, mi đứng đấy thở hồng hộc, nên làm cho người ta kinh sợ rồi đấy.”

Nói xong bèn đưa chân đá nhẹ Tiểu Sơn mập một cái, lại nói:

“Đã nói với mi bao nhiêu lần rồi, chúng ta làm chuyện xấu thì phải bình tĩnh, đừng đó hồi hộp như vậy có được không?”

Tiểu Sơn mập liên tục lắc đầu và nói:

“Tuyệt đối không có chuyện đó, tôi đâu có thở hồng hộc gì đâu cơ chứ, lúc nãy cậu có thấy tôi thở như vậy không?”

Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ một hồi, bèn ‘ý’ một tiếng rồi nói:

“Thật là, không nghe thấy tiếng mi thở, vậy tại sao hôm qua ta lại nghe thấy sau lưng có tiếng…..”

Nói giữa chừng bỗng nhiên dừng lại, cả hai nhìn nhau, tiếp đó dị khẩu đồng thanh cùng mắng một câu:

“Phế vật, đúng là đồ phá hoại!”

* * *​

Trên đường đi ra, hai cậu bé không đạt được mục đích của mình cảm thấy trở nên nhàn rỗi, Tiểu Sơn mập quay đầu sang hỏi Vương Tông Cảnh:

“Chúng ta bây giờ định đi đâu?”

Vương Tông Cảnh lắc đầu:
“Thôi thì đành quay về vậy, tỉ tỉ ta ba ngày nữa là phải đến Thanh Vân môn rồi, ta phải về trò chuyện nhiều hơn nữa với tỉ ấy, nói không chừng có thể xin thêm một ít tiền tiêu vặt.”

Tiểu Sơn mập hình như sực nhớ ra điều gì đó, bèn nói:

“Đúng rồi, lần này người của Thanh Vân môn đến đây cậu đã thấy qua chưa?”

Vương Tông Cảnh lắc đầu, có vẻ hơi hiếu kì và nói:

“Chẳng lẽ mi đã trông thấy qua rồi sao?”

Tiểu Sơn mập lắc đầu:

“Chưa gặp qua, nhưng mà lúc gia chủ tiếp đãi họ, cha của tôi cũng có mặt ở đấy. Cha lúc về nhà nói chuyện với mẹ tôi, tôi đứng bên cạnh nghe được, vị tiên sư từ Thanh Vân môn đến thực ra là một ông lão, diện mạo phi thường, nhưng trên dưới Vương gia chúng ta bao gồm cả gia chủ, ai nấy đều đối xử với ông lão rất khách khí.

Vương Tông Cảnh tỏ ra ngạc nhiên và hỏi:

“Ông lão ấy lợi hại lắm sao?”

Tiểu Sơn mập nhún nhún vai và nói:

“Cũng chẳng biết nữa, nhưng hình như rất lợi hại. Nghe cha nói, môn chủ đã từng thương lượng với ông ấy rất nhiều lần, nhưng nhiều lần vẫn nghĩ không thông tại sao một hào môn đại phái như Thanh Vân môn lại đột nhiên muốn liên minh với Long Hồ Vương gia của chúng ta. Dù sao thì Long Hồ Vương gia của chúng ta lần này đã trèo hơi cao rồi, có được một trợ giúp mạnh như vậy, thì sau này cho dù là các danh môn thế gia ở phía bắc Ưu châu, chúng ta cũng chẳng cần phải sợ họ nữa.”

Vương Tông Cảnh kinh ngạc than thở:

“Lợi hại như vậy sao?”

Trong lòng cậu đối với Thanh Vân môn lại thêm vài phần ngưỡng mộ, cậu đang nghĩ không biết quay về có nên hỏi thêm tỉ tỉ về tình hình của Thanh Vân môn hay không, thì bèn nghe thấy Tiểu Sơn mập đứng bên cạnh nói khẽ:

“Cảnh thiếu gia, tôi còn nghe trộm được một việc, việc tiên sư đến từ Thanh Vân môn ấy, kì thực không ở lại trong thành Long Hồ, mà lại đang ở trên núi Ô Thạch.”

“Núi Ô Thạch?” Vương Tông Cảnh ngỡ ngàng, cảm thấy có hơi kì lạ. Tên núi này không hề xa lạ với cậu. Thực tế thì núi Ô Thạch nằm ở ngoại thành phía bắc, ở đó có một cái hồ lớn, tương truyền trước đây đã từng có thủy long đến đây uống nước nên mới có tên gọi là Long Hồ, thậm chí tên gọi Long Hồ thành này cũng từ đấy mà có. Còn núi Ô Thạch kì thật chỉ giống một ngọn đồi không cao lắm, nằm ở bên bờ hồ, trên núi có rât nhiều tảng đá đen, trên đỉnh núi còn có một ngôi miếu cũ, đã bao nhiêu năm nay không được tu sửa, sau trận đại loạn yêu thú thì càng không có ai đi đến chỗ ấy, có lẽ cũng đã đổ nát từ lâu rồi.

“Ở ngoại thành không phải nghe nói là sẽ có yêu thú xuất hiện hay sao, chẳng lẽ tiên sư ấy không sợ hay sao?”

Tiểu Sơn mập chau mày nghĩ một hồi rồi nói:

“Có lẽ chẳng sợ đâu, nếu như là đến từ Thanh Vân môn, nói không chừng đạo hạnh thần thông của vị tiên sư ấy cũng lợi hại ngang bằng các vị trong Vương gia của chúng ta .”

Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu, không nói gì cả, Long Hồ Vương gia sở dĩ có thể hưng thịnh, đương nhiên cũng là nhờ vào những nhân vật lợi hại trong gia tộc, ví dụ như gia chủ Vương Đoan Vũ, là một nhân vật nổi tiếng của giới tu chân tại Ưu châu, ngoài ra còn có thêm vài vị thúc bá và một số nhân vật ngoài gia tộc, thực lực cũng không thể coi thường. Một nhân vật như ông lão ấy, tuy rằng không dám nói là có thể đi vào thập vạn đại sơn như đang đi bộ trên phố, nhưng nếu là đi vào nơi đồng hoang ở ngoại thành thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì, vì đối với phàm nhân mà nói khi yêu thú hung hãn dữ tợn xuất hiện trước mặt họ, cũng sẽ không gây ra phiền phức lớn là bao nhiêu.

Cả hai đang nói chuyện, đang định quay về, thì ngay góc phố phía trước bỗng có ba bốn người quẹo ra, cũng là những cậu bé chạc tuổi hai cậu. Khi trông thấy hai cậu, bèn lập tức dừng lại, trong số đó có một cậu bé trông có vẻ kì quái cười với vẻ lạnh lùng và nói:

“Ồ, đây chẳng phải Cảnh thiếu gia của chúng ta sao?”

Vương Tông Cảnh và Nam Sơn cũng nhìn thấy bọn trẻ đối diện, đôi mày bỗng chau lên. Vương Tông Cảnh hứ một tiếng, sắc mặt có hơi trầm xuống bèn nói:

“Lục ca, có chuyện gì vậy?”

Bọn trẻ đối diện này cũng là con cháu Long Hồ Vương gia, đứa đứng đầu tên là Vương Tông Đức, lớn hơn Vương Tông Cảnh một tuổi, nếu xếp theo tộc phổ của Vương gia, thì Tông Đức đứng thứ sáu trong số bọn trẻ này, lớn hơn Vương Tông Cảnh đứng thứ chín vài bậc, cho nên khi gặp mặt Vương Tông Cảnh cũng phải gọi Tông Đức một tiếng lục ca. Tuy rằng lớn về vai vế, nhưng trong Long Hồ Vương gia, thì địa vị của Vương Tông Đức lại không bằng Vương Tông Cảnh, không có nguyên nhân gì khác là, trong tứ phòng của Vương gia hiện giờ, trưởng phòng và nhị phòng thì có quyền uy hơn, còn con cháu của tam phòng và tứ phòng thì thế lực lại kém hơn nhiều, chỉ sống nhàn rỗi qua ngày.

Vương Tông Đức xuất thân từ tứ phòng, những cuộc tranh giành đấu đá trong nội bộ Vương gia cũng ảnh hưởng đến lớp trẻ này, cho nên thường ngày quan hệ giữa bọn trẻ cũng không được tốt, nếu nói là đối địch nhau thì chưa đến nỗi, nhưng không thích nhìn thấy mặt nhau thì lại là thật.

Vương Tông Đức nhìn Vương Tông Cảnh và Nam Sơn một lượt, sau đó lại nhìn xung quanh, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ cười cợt:

“Hai con thỏ con bọn đệ, lại đi làm chuyện gì xấu rồi phải không?”

Vương Tông Cảnh vẫn chưa nói gì, Tiểu Sơn mập đứng bên cạnh đã nói với vẻ nghiêm túc:

“Tuyệt đối không có chuyện này!”

“Phì!” Vương Tông Đức phì một tiếng và nói:

“Tiểu tử nhà ngươi mỗi khi làm chuyện gì xấu xa đều nói câu này cả, không nói thì không có chuyện, còn nói ra thì nhất định là đã có làm rồi.”

Tiểu Sơn mập ngẩn người một hồi, miệng lưỡi cứng đơ đến nửa ngày cũng không biết nói gì cả.

Vương Tông Cảnh bước lên trước một bước, nói:

“Dùng lời dọa đông dọa tây làm chi, muốn gì cứ trực tiếp nói thẳng, nếu như quả thực không giải quyết được, cứ đánh một trận, chẳng lẽ đệ lại sợ huynh sao?” Vẻ mặt Vương Tông Cảnh đầy quả quyết, nhìn chăm chăm vào đối phương, lại không hề vì đối phương người đông và lớn hơn mình đến vài tuổi mà tỏ ra khiếp sợ, xem ra trái lại còn có vẻ khá hưng phấn.

Tất cả đều là tính khí trẻ con, bên cạnh có vài đứa trẻ tỏ ra bất mãn liền mắng vài câu, trông dáng vẻ như muốn xông lên giải quyết một trận thật, nhưng Vương Tông Đức dẫn đầu chỉ hứ một tiếng, ngăn những người bạn của cậu ta lại, rồi trừng mắt nhìn Vương Tông Cảnh và nói:

“Thôi đi, mày không phải ỷ lại có một người tỉ tỉ lợi hại hay sao, tao tạm nhẫn nhịn mày thêm ba ngày. Sau đó tỉ ấy phải đi đến Thanh Vân môn, đến lúc ấy tao mới tính sổ với mày sau.”

Vương Tông Cảnh giận dữ, nói:

“Nói bậy, có lần nào đệ đánh nhau mà lại đi mách với tỉ tỉ chứ?”

Vương Tông Đức trợn tròn mắt, bĩu môi:

“Vậy tại sao sau mỗi trận đánh nhau, bọn này đều bị Vương Tế Vũ nện cho một trận? Lần trước sau khi đánh nhau, cái con cọp cái ấy đã lột quần tao ra, dán lên mông tao tấm bùa hàn băng, suýt chút nữa là tao bị đông đến tàn phế rồi!”

Vương Tông Cảnh, Tiểu Sơn mập: “…..”

Một lúc sau Vương Tông Cảnh cười khan một tiếng và nói:

“Việc này quả thực không liên quan đến đệ.”

Vương Tông Đức xì mũi coi khinh, sau đó quay đầu bỏ đi.

Vương Tông Cảnh đôi mắt đao đảo, rồi đột nhiên mở miệng hét to:

“Lão lục, huynh chờ chút.”

Vương Tông Đức bèn dừng bước, quay người lại và hỏi:

“Làm gì?”

Vương Tông Cảnh cười hi hi và nói:

“Nếu như huynh đã không muốn đánh nhau, hay là chúng ta chơi trò khác vậy, để tránh huynh lại nói đệ ỷ vào tỉ tỉ mà bắt nạt huynh.”

Vương Tông Đức tỏ ra vẻ coi khinh hỏi lại:

“Mày thì biết chơi trò gì chứ?”

Vương Tông Cảnh cũng mặc kệ thái độ của cậu ta, chỉ nói:

“Lần này có một vị sư trưởng của Thanh Vân môn đến đây huynh có biết hay không? Theo đệ được biết thì bây giờ ông ấy không có ở trong thành, mà đang ở trên núi Ô Thạch ở bên ngoài thành.”

Tiểu Sơn mập đứng cạnh Vương Tông Cảnh ngẩn người ra, rồi đột nhiên quay sang nhìn Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Đức đứng đối diện cũng có chút ngạc nhiên. Cậu dù sao cũng là con cháu của Vương gia, sự việc lớn xảy ra gần đây cậu đương nhiên cũng được biết, nhưng lúc này thì cậu lại không hiểu tại sao Vương Tông Cảnh lại nhắc đến chuyện này, bèn hỏi :

“Vậy thì sao chứ?”

Vương Tông Cảnh lạnh lùng cười và nói:

“Nếu huynh có can đảm, thì cùng đệ đi một chuyến lên núi Ô Thạch.”

Bọn Vương Tông Đức và cả Tiểu Sơn mập đứng bên cạnh cũng sững sờ. Nam Sơn âm thầm kéo tay Vương Tông Cảnh một cái, khẽ nói:

“Cậu đừng có nổi hứng chứ, ngoại thành thường có yêu thú hay xuất hiện, nói không chừng có thể kéo cả bầy ra, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

Vương Tông Cảnh nhìn bọn trẻ Vương Tông Đức chăm chú, trong miệng lại lẩm bẩm:

“Yên tâm, lão lục thuộc loại nhát gan, huynh ta nhất định là chẳng dám đi đâu.”

Đứng đối diện, bọn Vương Tông Đức rõ ràng là đã có chút bối rối, bốn đứa trẻ đứng chụm lại bàn bạc với nhau, sau một hồi cũng không biết là đã thương lượng ra sao, bỗng nghe Vương Tông Đức nghiến răng quát lên một câu:

“Đi thì đi, người nào thua thì tự đi tìm một tấm bùa hàn băng mà dán lên mông!”

“Hả?”

Phía bên này Vương Tông Cảnh và Tiểu Sơn mập đều trố mắt ra.

“Sao, sợ rồi chứ gì?” Vương Tông Đức nhìn sắc mặt của hai cậu bé trong lòng lập tức bèn trở nên đắc ý, cười ha ha.

Tiểu Sơn mập thức thời vội kéo Vương Tông Cảnh lại như muốn can ngăn. Nhưng Vương Tông Cảnh máu nóng đã nổi lên, to giọng đáp:

“Ai sợ chứ, đứa nào không dám đi thì đứa đó là đồ thối tha!”

Tiểu Sơn mập sắc mặt khó coi, chà xát hai tay, trông có vẻ bất đắc dĩ, hạ giọng lẩm bẩm:

“Tiêu rồi, thật sự tiêu rồi.”

Chân đá mông, lời đáp lời, bùa hàn băng có thể chịu được, nhưng lại không thể trở thành kẻ thối tha, cho nên bọn trẻ hai bên cứ như ngựa non háu đá, vừa châm chọc, giễu cợt, chửi bới nhau, vừa chạy về phía bắc môn. Có điều các bậc trưởng thượng trong gia tộc từ lâu đã có dặn dò yêu thú ngoài thành vô cùng lợi hại và đáng sợ, cho nên những lời dặn dò ấy không hề bị sự tức giận và những lời nóng nảy làm cho quên mất. Vì thế khi càng đến gần cửa thành, cả hai bên như càng bước chậm lại, nhưng hai bên vẫn không ngừng đấu khẩu với nhau ngày càng ác liệt. Những câu chế giễu, châm chọc cứ thế mà tuông ra, vì dù sao bất luận có đi ra khỏi thành hay không, thì cũng không thể cãi thua đối phương được.

Cứ thế mà vừa đi vừa cãi vừa chần chừ, đường đi vốn không xa nhưng bọn trẻ lại mất rất nhiều thời gian. Lúc đi gần đến cửa thành, thì mặt trời cũng sắp xuống núi, sắc trời dần dần chuyển sang ánh hoàng hôn.

Tiểu Sơn mập nhìn sắc trời, từng thớ thịt trên người run lên, ho khàn vài tiếng, bỗng nhiên ngắt lời bọn trẻ đang đứng đấu khẩu với nhau và nói:

“Này, tôi thấy trời cũng sắp tối rồi, hay là ngày mai chúng ta lại đến….có được hay không?”

Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức lúc này đang ở thế cưỡi hổ khó xuống, tuy là nói rằng muốn đi ra khỏi thành, nhưng thực tình thì hai người cũng không hề cam tâm tình nguyện. Khi nghe Tiểu Sơn mập đứng bên cạnh nói ra câu nói này, thái độ của cả hai đều như thay đổi. Ai ngờ vào chính lúc này, một cậu bé đứng sau Vương Tông Đức có vẻ như không chịu thua, hoặc có lẽ là quá tin tưởng vào Vương Tông Đức, bèn lạnh lùng cười và nói:

“Sao thế này, có phải là Cảnh thiếu gia đã sợ rồi hay không, nếu như sợ thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Đi!” cả hai cậu ấm của Vương gia như đồng thời cùng mắng ra, Vương Tông Cảnh ngoài miệng mắng mỏ, Vương Tông Đức thì thầm mắng trong lòng, cái thằng khốn đi theo không có mắt này, lát về nhất định phải đá văng nó ra.

Có điều là lời nói đã nói ra thì khó có thể rút lại được, Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức mặt mũi hầm hầm, trừng mắt nhìn lẫn nhau, rồi sau đó đi về phía tường thành.

Bên ngoài cổng thành Long Hồ vốn có người canh gác, thường ngày vì để tránh yêu thú, nên cổng lớn không hề được mở, mà chỉ mở một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh. Những vệ sĩ canh giữ cổng thành trên thực tế cũng có thể coi là kẻ dưới của Vương gia, vì dù sao Long Hồ thành này cũng có thể coi như là tài sản riêng của Vương gia. Nhưng bất kể là Vương Tông Cảnh hay là Vương Tông Đức đều chẳng muốn đi về phía cổng thành, vì bất luận như thế nào thì những vệ sĩ này cũng không dám cho hai cậu ấm cành vàng lá ngọc của Vương gia ra khỏi thành được.

Tuy là con cháu của Vương gia, thường ngày chỉ biết chơi đùa, nhưng cũng có không ít mánh khóe. Cả bọn chạy lên phía trên tường thành, vì nơi này không được canh giữ nghiêm ngặt như ở trước cổng thành, trên một đoạn tường thành dài cũng chẳng hề thấy bóng dáng của một vệ sĩ nào cả. Cả bọn tìm một nơi yên tĩnh, lấy ra những sợi dây thừng đã được chuẩn bị sẵn, cột lên người Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức, sau đó chuẩn bị thả cả hai xuống phía dưới bên ngoài thành. Tiểu Sơn mập đứng bên cạnh lòng lo như thiêu đốt, đi tới đi lui, không ngừng nói:
“Thôi bỏ vậy, tôi thấy thôi thì bỏ qua vậy, nếu như đi ra mà gặp phải yêu thú thì coi như tiêu đời……”

Vương Tông Cảnh sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng cảm thấy có chút hối hận, nhưng khi trông thấy bên cạnh cách đó không xa, Vương Tông Đức cũng đang quấn dây quanh thắt lưng, sắc mặt trông có vẻ thảm bại, miệng môi có hơi run run, bỗng chốc cảm thấy lòng kiêu ngạo lại nổi lên, cậu cũng không nói gì nhiều, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, một khí khái anh hùng phong độ liếc nhìn thiên hạ, vẫy vẫy tay nói:

“Thả xuống!”

Vừa hạ lệnh, sợi dây liền được thả xuống, đưa cậu từ từ đáp xuống mặt đất bên dưới. Vương Tông Đức đứng bên cạnh có chút khẩn trương, nhưng mà đến sau cùng, cũng lấy lại một chút bình tĩnh, nghiến răng trừng mắt, hằng hộc hét lên một tiếng:

“Thả xuống!”

Dây cứ thế mà được buông xuống, đằng xa mặt trời đang dần tắt nắng, ánh hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời

* * *

Trên tường thành sừng sững, Tiểu Sơn mập và ba cậu bé còn lại đều vịn tay vào tường thành nhìn xuống. Bên dưới tường thành, Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức đang từ từ đứng dậy, sau đó người trước người sau đi về phía trước, băng xuyên qua lùm cỏ gò đất, đi theo con đường mòn phía trước, thẳng tiến đến Long Hồ ở phía bắc.

Long Hồ cách thành này không xa, nhiều nhất chỉ khoảng hai dặm đường, đứng trên tường thành thậm chí còn có thể nhìn thấy hồ ở đằng xa. Thế nhưng thời gian vào lúc này lại không biết sao lại trôi nhanh đến như vậy, gần như chỉ trong nháy mắt, trời đã sập tối. Đứng trên tường thành nhìn ra xa, cảnh vật trở nên mờ dần, không lâu sau, bóng dáng của hai cậu bé đã gần như mất hút trong bóng đêm.

Bốn cậu bé đứng trên tường thành đưa mắt nhìn nhau, lúc này tất cả đều đang rất sợ hãi. Trời thì càng lúc càng tối hơn, bên dưới tường thành càng trở nên yên tĩnh, không hề có một chút động tĩnh.

Trong cái không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ ấy, cuối cùng cũng có một cậu bé nói với giọng run run:

“Hình như, hình như có điều gì đó không ổn.”

Tiểu Sơn mập dựa người vào tường thành, từng cơ thịt trên mặt cậu bé như săn lại, mồ hôi lạnh trên trán đã nhỏ thành giọt tong tong. Đột nhiên cậu giậm chân một cái, quay người chạy đi, chạy xuống phía dưới tường thành, miệng hét vang:

“Không xong rồi, mau đi gọi người đến giúp mau!”

Ba cậu bé phía sau ngẩn ra một hồi, cũng lần lượt chạy theo, trên mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ lo sợ. Trong cõi hoang vu mênh mông rộng lớn bên ngoài thành, sâu bên trong những dãy núi sừng sững ẩn hiện trong bóng đêm, thỉnh thoảng có tiếng kêu gào thê lương của thú rừng, tiếng kêu ấy cứ vang vọng mãi trong màn đêm mờ mịt của đất trời.
==================
Long Hồ thành Vương gia trấn thủ
Đại hoang sơn sương phủ mây giăng
==================
Làm việc xấu không thành than thở
Dạo phố phường nhắc nhở chuyện Thanh Vân​
==================
Hàn băng bùa “uy anh hiển hách”
Ô Thạch Sơn “tùng bách” thử gan hùm​
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!