Chương 31: Hà Dương

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nháy mắt đã đến rằm tháng tám.

Ở nhân gian phàm tục thì hôm nay là Tết Trung Thu, ngày tết đoàn viên, và cũng là ngày lễ quan trọng nhất trong một năm tại Thần Châu Hạo Thổ này. Tuy nói rằng người tu đạo đã thoát ra khỏi tam giới, rất ít người để tâm đến những phong tục phàm thế này, thế nhưng bên trong Thanh Vân biệt viện đại đa số đều là những thiếu niên trẻ tuổi, lòng phàm chưa tịnh, cho nên ngày này vẫn náo nhiệt hơn so với ngày thường.

Mặc dù trước đó đã có không ít tin đồn, và Vương Tế Vũ cũng đã từng nói qua, nhưng những sư huynh trưởng bối của Thanh Vân môn quản hạt Thanh Vân biệt viện lại không hề có bất kì chỉ thị gì cả, trong lòng Vương Tông Cảnh vô cùng sốt ruột. Mãi đến sáng ngày mười lăm tháng tám hôm nay, Ba Hùng- người ở chung một căn viện với hắn có giao du rộng nhất và quen biết nhiều nhất quyết định đi thám thính một lúc, sau đó mừng rỡ chạy về báo tin vui cho mọi người. Quả nhiên do trong thành Hà Dương có lễ hội tế thần sông, cho nên ngày hôm nay Thanh Vân môn cho phép đệ tử trong biệt viện đến thành Hà Dương chơi một ngày, nhưng mà trễ nhất là trước khi hoàng hôn phải quay về.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp Thanh Vân biệt viện khiến cho những thiếu niên nam nữ ở đây đều vô cùng phấn khích. Ai nấy cũng đều rủ bạn bè, tụm năm tụm bảy, hoặc cười nói hoặc mắng vui, đều lần lượt đi ra khỏi Thanh Vân biệt viện. Tại căn viện số hai mươi ba nằm trên đường Ất này, Ba Hùng chạy đến cười ha ha báo tin làm Vương Tông Cảnh rất vui mừng. Hắn vốn rất thích hiếu động chứ không thích ngồi một chỗ, có được một cơ hội như vậy nên cũng rất muốn đi ra ngoài đổi không khí.

Nhưng mà người vui vẻ nhất không phải là hắn, mà là Tiểu Đỉnh. Sau khi biết được có thể đến thành Hà Dương chơi, Tiểu Đỉnh vui đến mức nhảy cả lên, liên tục thúc giục mọi người đi nhanh đi nhanh. Vương Tông Cảnh trông thấy bộ dạng vui vẻ khác thường của cậu bé, bèn hỏi qua hắn, mới biết được là cha mẹ của tên nhóc này đều rất thích yên tĩnh, lúc rảnh rỗi không thích ra khỏi nhà, cho nên Tiểu Đỉnh mãi đến bây giờ vẫn chưa bao giờ được đến thành Hà Dương. Trái lại Tề Tiểu Huyên nhỏ hơn hắn một tuổi nhưng lại được theo Điền Linh Nhi đi mấy lần rồi, mỗi lần quay về đều mang cho Tiểu Đỉnh hoặc là đồ chơi đẹp hoặc là đồ ăn ngon, kể cho cậu bé nghe những trò vui, những điều mới mẻ trong thành, khiến cho Tiểu Đỉnh vô cùng thích thú.

Bây giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội, Tiểu Đỉnh đương nhiên là hoan hô vui mừng rồi.

Ba Hùng đứng bên cạnh trông thấy bộ dạng của Tiểu Đỉnh, lắc lư cái bụng phệ của mình, vội chạy đến bên cạnh Vương Tông Cảnh khẽ nói:

“Tông Cảnh à, chúng ta không nên dẫn nó theo. Tiểu Đỉnh mới bốn tuổi, còn nhỏ như vậy nếu như xảy ra chuyện gì, đi lạc thì phải biết tính làm sao?”

Vương Tông Cảnh suy nghĩ một lúc, rồi lại nhìn sang Đại Hoàng và Tiểu Hôi trông có vẻ lười nhác đang đứng cạnh Tiểu Đỉnh, bèn lắc đầu và nói với Ba Hùng:

“Thôi vậy, trưởng bối của cậu nhóc cũng yên tâm để cậu nhóc ở đây, chúng ta cũng không quản nổi nó đâu.”

Nói đoạn, hắn dừng lại một lúc, rồi liếc nhìn sang phòng chữ kim và nói:

“Chúng ta hay là đi rủ Điêu Tứ cùng đi nào.”

Ba Hùng gật gật đầu, đi qua bãi cỏ trong sân, rồi đến gõ vào cửa phòng chữ kim hai cái, và gọi lớn:

“Điêu Tứ, khó có cơ hội được đi ra ngoài như hôm nay, theo chúng ta xuống thành Hà Dương dạo vài vòng nào.”

Trong phòng nhanh chóng phát ra tiếng động, và sau đó có cọt kẹt một tiếng cửa phòng mở ra. Cửu Điêu Tứ bước ra, có hơi chau mày, đầu tiên hắn nhìn Ba Hùng, sau đó đưa mắt nhìn sang Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đang đứng ở dưới gốc cây liễu đằng xa và nói:

“Ta không đi đâu.”

Vương Tông Cảnh cũng bước sang, nhìn về phía Cửu Điêu Tứ, chỉ trông thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi, nên cảm thấy kì lạ bèn hỏi:

“Điêu Tứ, huynh ngủ không được ngon sao?”

Kể từ sau cuộc trò chuyện ban trưa mấy ngày trước đó, Cửu Điêu Tứ tính cách vốn cô quạnh đối xử với Vương Tông Cảnh và Ba Hùng trở nên có chút thân thiện hơn nhiều, có lẽ là do trước đây không rành giao tiếp nên mới tạo thành sự ngăn cách mà thôi. Lúc này nghe thấy câu nói đầu quan tâm của Vương Tông Cảnh, Cửu Điêu Tứ rõ ràng có vẻ do dự, nhưng rồi lắc đầu và nói:

“Ta không sao.”

Ba Hùng đứng bên cạnh cũng nhìn ra được điều gì đó, bèn nói:

“Ta thấy huynh trông có vẻ do ít ra khỏi phòng và không thường xuyên tắm nắng. Thôi, đừng nói nhiều nữa, nhân dịp hôm nay, đi cùng bọn ta ra ngoài đi.”

“Đúng đó, đi thôi đi thôi, nếu không sẽ không kịp đấy!” Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh giậm chân thúc giục với vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Vẻ mặt của Cửu Điêu Tứ trông vẫn còn có chút không tình nguyện, có vẻ như suốt ngày trốn trong nhà thì y mới cảm thấy thoải mái. Nhưng mà lúc này Ba Hùng mập đã nắm lấy tay y cười ha ha và kéo đi:

“Đi thôi đi thôi, huynh xem Tiểu Đỉnh sốt ruột rồi kìa. Ta biết huynh đang muốn nôn nóng tu luyện, nhưng tu luyện cũng đâu mất nhiều thời gian, cùng lắm tối nay quay về rồi hãy luyện. Dù sao những đệ tử luyện thi như chúng ta, một ngày nhiều nhất cũng chỉ luyện có hai lần, nên có thể bổ sung lại rất dễ dàng.”

Cửu Điêu Tứ xem vẻ có chút bất lực, nhưng lúc này cũng không có ý nằng nặc quay trở về phòng, nên chỉ đành cười khổ và nói:

“Được rồi được rồi, ta đi là được chứ gì.”

Tiểu Đỉnh bỗng hoan hô một tiếng, quay đầu chạy ra bên ngoài. Đại Hoàng sủa gâu gâu gâu gâu vài tiếng rồi cõng theo Tiểu Hôi chạy đuổi theo phía sau. Lúc vừa mới chạy ra đến cổng lớn của sân viện, đột nhiên bên ngoài cửa có một bóng người hiện ra, và một người đàn ông bước vào. Tiểu Đỉnh không dừng lại kịp và thế là đụng vào người ấy, loạng choạng vài cái suýt tí nữa ngã nhào ra, lúc này mới đứng vững lại, ngước đầu nhìn lên, sắc mặt tái nhạt đi.

Người vừa bước vào chính là Tô Văn Khang, ngũ công tử của Tô gia tại thành Lư Dương, nhìn vẻ chắc cũng bị giật mình. Khi hắn nhìn lại thấy là một đứa trẻ vẫn còn khá nhỏ tuổi, bèn nhếch miệng, cũng không nổi giận. Sau khi nhìn qua tiểu Đỉnh, bèn đi vào trong viện hướng về phòng chữ thủy, cũng không thèm nhìn đến ba người Vương Tông Cảnh bọn họ.

“Thanh muội, Thanh muội à.”

Hắn đưa tay gõ cửa phòng, đồng thời lên tiếng gọi to, không lâu sau Tô Văn Thanh bèn ra mở cửa tiếp đón. Trông thấy muội muội bước ra, Tô Văn Khang bèn nở một nụ cười và nói:

“Thanh muội, hiếm khi hôm nay được ra ngoài tản bộ, chúng ta cùng nhau ra thành Hà Dương tham quan thôi.”

Tô Văn Thanh cũng không hề chần chứ, bèn mỉm cười và gật đầu đồng ý, kế đó bèn đóng cửa phòng lại và theo Tô Văn Khang bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua sân viện, Tô Văn Thanh thì đáng yêu hơn người ca ca của nàng nhiều, nàng liền gật đầu mỉm cười chào hỏi với ba người Vương Tông Cảnh, lễ nghi chu đáo, khiến cho người ta cảm thấy mát lòng mát dạ mà không hề nảy sinh ý thù địch.

Nhưng mà cũng không hẳn thế, Tiểu Đỉnh đứng ngay cổng nhìn Tô Văn Thanh với một vẻ mặt không vui. Vương Tông Cảnh đi phía sau trông thấy bộ dạng giận dỗi của cậu bé khá đáng yêu, suýt tí nữa là cười ra tiếng, lòng thầm nghĩ cậu nhóc này không phải là vẫn còn nhớ chuyện mà Tô Văn Thanh ngày trước nói rằng muốn con Đại Hoàng mà ghi hận đấy chứ.

Đợi khi huynh muội Tô gia đi xa rồi, ba người Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh lúc này mới bước ra, trông thấy bên ngoài đường lớn của đình viện có rất đông đệ tử, đa số đều đi về hướng Thanh Vân biệt viện. Đa số trên mặt mọi người đều nhìn nhau tươi cười, hòa vào dòng người bước xuống bậc tam cấp.

Quả nhiên suốt dọc đường, những đệ tử Thanh Vân thường ngày bảo vệ nghiêm ngặt giờ không còn ý ngăn cản nữa. Vương Tông Cảnh và mọi người thuận lợi đi dạo theo con đường đi về phía tảng đá lớn có khắc hai chữ “Thanh Vân”, đi thêm một đoạn nữa chính là con đường lớn dẫn đến thành Hà Dương. Lúc này, đa số thiếu niên đến tham gia hội thi Thanh Vân đều đi về phía thành Hà Dương, đám người Vương Tông Cảnh cũng không một chút chần chứ mà cùng nhau đi lên trên con đường lớn.

Tiểu Đỉnh là phấn khởi nhất, trên đường đi cứ nhảy nhót nhìn đông ngó tây, quả thực là vô cùng sung sức. Ba người Vương Tông Cảnh đi phía sau khẽ giọng mà cười. Mặt trời dịu xuống, gió mát nhẹ thổi, trong một ngày đẹp trời như vậy, ngay đến cả Cửu Điêu Tứ bình thường trầm mặc ít nói tính cách cô quạnh, cũng dần dần nở vài nụ cười, lúc trò chuyện với Vương Tông Cảnh và Ba Hùng cũng nói nhiều hơn trước.

Nhưng cả bốn người vừa mới đi ra được khoảng hơn một dặm, sắc mặt của Ba Hùng mập chợt tái đi, cơ thịt trên mặt bỗng co giật lên, rồi sau đó kêu lên hai tiếng “Ây da ây da”, vẻ mặt có vẻ đau khổ. Vương Tông Cảnh và Cữu Điêu Tứ đều giật mình, quay người sang nắm chặt lấy hắn và hỏi:

“Huynh sao vậy?”

“Không xong rồi, bụng ta đột nhiên đau quá, không đi nổi nữa.”

Ba Hùng vừa rên rỉ vừa chau mày nhăn mặt nói.

“Hả?”

Vương Tông Cảnh và Cữu Điêu Tứ nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì. Đại đa số thiếu niên tham gia hội thi Thanh Vân đều uống bích cốc đan, còn có một số người không uống loại đan này thì tất nhiên là dùng loại đan tốt hơn, cho nên chưa từng nghe nói xảy những chuyện như vậy.

Ba Hùng ngước đầu nhìn thấy vẻ mặt kì quái của cả hai, có vẻ như đoán ra cả hai đang nghĩ gì, nên bèn cười khổ và nói:

“Hai người đừng có đoán mò nữa, tôi chỉ là ăn quá nhiều, lúc sáng tu luyện do quá nóng lòng nên nhất thời không cẩn thận đã uống đến hai viên bích cốc đan, không ngờ giờ này nó lại phát ra.”

Vương Tông Cảnh ngẩn người một lúc, không biết phải nói sao, chẳng lẽ tên mập này cũng uống lộn thuốc hay sao? Cửu Điêu Tứ đứng bên cạnh vừa lắc đầu vừa kéo Ba Hùng dậy và nói:

“Hay là, huynh quay về nghỉ ngơi trước đi, ta thấy bộ dạng huynh chắc không thể đi xa được đâu.”

Ba Hùng chau mày nhăn mặt gật gật đầu, sau đó quơ quơ tay với vẻ mệt mỏi và nói:

“Ta không sao đâu, hai người cứ đi đi, đừng lo cho ta.”

Vương Tông Cảnh trông thấy trên gương mặt mập thịt của hắn lại dổ đầy mồ hôi hột, lo lắng vội hỏi:

“Mập huynh, huynh quả thật không sao chứ?”

Ba Hùng quơ tay, vừa quay đầu đi về phía Thanh Vân biệt viện vừa nói:

“Không sao không sao, cả hai đừng lo cho ta, khó có dịp như hôm nay, thôi cứ mau đến thành Hà Dương đi.”

Vương Tông Cảnh quay đầu sang nhìn Cửu Điêu Tứ, Cửu Điêu Tứ nhún vai và nói:

“Nếu như mập huynh cũng đã nói như vậy, chắc có lẽ cũng không có gì đáng ngại. Chúng ta nếu như đã ra đây rồi, thôi thì cứ tiếp tục đi xuống thành Hà Dương vậy.”

Vương Tông Cảnh gật đầu và nói:

“Vậy cũng được.”

Nói xong, cả hai nhìn theo bóng hình bước đi loạng choạng của tên mập một lát rồi sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Ba Hùng lúc mới đầu còn đi chầm chậm, nhưng rồi sau đó trở nên nhanh dần, không biết có phải là do trên người đau đớn khó chịu, khiến cho hắn có sốt ruột.

Thành Hà Dương là tòa thành gần với Thanh Vân sơn nhất, hai nơi nằm cách nhau một quãng đường không quá xa. Nhưng nếu là người bình thường không có đạo thuật thì ít nhất cũng phải đi mất nửa ngày. Dù sao thì Thanh Vân môn cũng là nơi tu đạo cho nên không thể ở quá gần nơi thế tục ồn ào náo nhiệt.

Suốt quãng đường, Vương Tông Cảnh ban đầu vốn không để ý, nhưng rồi dần dần hắn cũng phát hiện ra có chỗ khác lạ. Cả ba người cùng đi với nhau vốn nghĩ chỉ như bình thường, vậy mà tốc độ đi lại nhanh hơn ngày thường rất nhiều. Bất luận là ai, ngay cả Tiểu Đỉnh trên mặt cũng không hề tỏ ra vẻ mệt mỏi. Lúc bức tường thành cao vút của thành Hà Dương xuất hiện trước mặt họ, Vương Tông Cảnh nhìn sắc trời, tính đi nhẩm lại, chỉ thấy đi từ Thanh Vân sơn đến đây có lẽ nhiều nhất cũng chỉ mất có khoảng hơn một nửa canh giờ.

Những ngày tháng này, nhất là sau khi Vương Tế Vũ âm thầm tặng cho hắn một lọ hồ lô “dưỡng nguyên đan”, mặc dù hắn đối với nổi đau đớn như lăng trì này vẫn còn chút e sợ, nhưng vì để sau này có thể thuận lợi gia nhập Thanh Vân môn, Vương Tông Cảnh vẫn phải cắn răng chịu đựng, bắt đầu tu luyện pháp môn cổ quái mà phụ thân của Tiểu Đỉnh đã chỉnh sửa lại.

Mặc dù vẫn có cảm giác đau đớn đến mức chết đi sống lại, vẫn đau như lăng trì ngàn đao vạn cắt, sống không bằng chết, nhưng dưỡng nguyên đan đã phát huy công dụng kì diệu của linh đan thuộc về tiên gia, đó là bổ khí định thần, dưỡng nguyên điều khí, giúp hắn nhanh chóng hồi phục lại sau những mệt mỏi khi vừa mới tu luyện xong. Đồng thời, pháp môn tu luyện kì quái này giúp đạo hạnh của Vương Tông Cảnh tăng lên khá rõ rệt, tuy rằng không phô trương đến mức tu một phát là lên đến tầng thứ ba của Thanh phong quyết, những cảm giác mà linh lực tôi luyện xác thịt đã nhanh chóng được tích lũy với một tốc độ mà Vương Tông Cảnh có thể cảm nhận được.

Chí ít là trong hai ngày này, mỗi lần hắn đến hậu sơn, leo trèo lên những cây to trong khu rừng đều cảm thấy bản thân bất luận là khí lực, sự nhanh nhẹn cho đến độ dẻo dai đều có sự tăng trưởng không ít. Nếu cứ thế này, có lẽ cánh cổng lớn của đạo thuật tiên gia sớm muộn cũng sẽ mở rộng ra để chào đón hắn.

Với thân thể cường tráng hiện giờ của hắn, sau khi đi một quãng đường dài đến được thành Hà Dương mà không mệt mỏi thì không nói, vậy mà cả Tiểu Đỉnh và Cửu Điêu Tứ cũng không hề bị tụt lại phía sau. Nói thật, đối với cậu nhóc với than thế đầy thần bí Tiểu Đỉnh này Vương Tông Cảnh cũng không quá kinh ngạc, nhưng mà Cửu Điêu Tứ lúc này đứng trước cổng thành Hà Dương cùng với bọn hắn, Vương Tông Cảnh cũng phải nhìn y bằng một con mắt khác. Không biết rằng tên thiếu niên tính tình cô quạnh này trước khi tham gia hội thi Thanh Vân đã có chút nền tảng hay chăng, hay là bẩm sinh đã là một thiên tài có căn cốt tuyệt vời, tiến độ tu đạo cực nhanh.

Nhưng lúc trước hình như chưa từng nghe Ba Hùng nhắc đến trong số những thiên tài dần dần trở nên có tiếng trong Thanh Vân biệt viện, lại có tên của tên Cửu Điêu Tứ này?

Bước vào bên trong thành Hà Dương , từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, đầu đường hẻm phố đều giăng đèn kết dây, dòng người đi trên đường nối đuôi nhau như đàn kiến, quả nhiên vô cùng nào nhiệt. Ở đây mọi thứ mà Tiểu Đỉnh trông thấy đều vô cùng mới mẻ, tính cách trẻ con lập tức nổi lên, vui mừng đến nỗi chạy khắp nơi, ngắm ngắm món này xem xem món kia, phấn khởi vô cùng.

Vương Tông Cảnh và Cửu Điêu Tứ đưa mắt nhìn nhau, chỉ biết cười bất lực, nhưng vì tính tình thường ngày của Tiểu Đỉnh cũng chỉ thích chơi thích đùa nên cả hai cũng không cảm thấy có gì kì lạ. Hai người cũng luôn đi theo sau lưng cậu nhóc, ngắm nhìn cảnh huyên náo nhộn nhịp khắp thành, thế tục phồn hoa, quả là cũng phong vị riêng của nó.

Cứ đi như vậy được một lúc, chợt nghe thấy từ đằng xa có tiếng kèn trống ầm trời vọng đến, tiếp đó là tiếng pháo nổ “Lộp bộp lộp bộp” điếc cả tai khiến cho mọi người xung quanh đều phải giật mình, ngay đến cả Đại Hoàng và Tiểu Hôi cứ luôn đi sau lưng Tiểu Đỉnh cũng run người. Tiểu Đỉnh vút một cái chạy đến, thò đầu nhón chân nhìn khắp nơi, nhưng vì dáng vóc quá nhỏ bé nên làm thế nào cũng không thể nhìn thấy cảnh nào nhiệt phía trước, nhất thời nôn nóng kéo tay Vương Tông Cảnh và nói:

“Vương đại ca, bồng đệ lên với.”

Vương Tông Cảnh cười ha ha, khom lưng dùng sức, cảm thấy cậu nhóc này cũng khá nặng. Rồi sau đó hắn dùng hết sức nâng Tiểu Đỉnh qua khỏi đầu, để cậu nhóc ngồi lên cổ mình và cười nói:

“Bây giờ trông thấy rồi chứ?”

Tiểu Đỉnh vỗ tay cười ha ha, chỉ tay về phía trước cười và nói:

“Thấy rồi, thấy rồi, đó là đội ngũ rước thần đấy.”

Tiểu Hôi ngối trên lưng của Đại Hoàng cũng trở nên kích động, tính hiếu động của loài khỉ còn hơn con người, lúc này nhìn trái nhìn phải, “khẹc khẹc khẹc khẹc” kêu lên vài tiếng rồi đột nhiên chạy xộc đến, nắm lấy áo quần của Vương Tông Cảnh vun vút cái trèo lên trên. Lúc Vương Tông Cảnh chưa kịp phản ứng lại thì Tiểu Hôi đã nhanh nhảu trèo lên vai hắn, sau đó lại “hú” một tiếng bắt chước Tiểu Đỉnh. Nó nắm chặt lấy người của Tiểu Đỉnh lúc này đang cười hi hi, và sau đó trèo ngoắt lên ngồi trên cổ của cậu bé, sau đó đưa tay lên trán che ánh nắng, bắt chước như con người nhìn ra xa, xem vẻ vô cùng hài hước.

“Bốp!” nhưng Tiểu Đỉnh lại có vẻ không vui,đưa tay lôi Tiểu Hôi xuống, nói với giọng trách móc: “Tiểu Hôi, mi nặng quá đấy, sau này đừng có bắt chước Đại Hoàng, suốt ngày chỉ biết có ăn.”

Tiểu Hôi suýt nữa ngã nhào từ người của Vương Tông Cảnh xuống, may là tay chân nó nhanh nhẹn nắm lấy được vạt áo, sau đó lại lộn nhào trở lên, lần này ngoan ngoãn ngồi trên vai của Vương Tông Cảnh ngay bên cạnh Tiểu Đỉnh, sắc mặt có chút không vui, nhìn xuống đất kêu “ khẹc khẹc khẹc khẹc”. Một lúc sau, Đại Hoàng ở bên dưới đột nhiên sủa vang hai tiếng “gâu gâu” trừng mắt nhìn Tiểu Đỉnh và Tiểu Hôi.

Đội ngũ gõ chiêng đáng trống bắt đầu từ đằng xa đi đến, trên đường đám đông đều lần lượt chia ra hai bên. Bọn Vương Tông Cảnh đứng bên trong đám đông, nghe thấy những người dân bên cạnh đang cười nói bàn tán với vẻ vui mừng phấn khởi, và biết đại khái đây là lễ tế thần sông mỗi năm một lần, và bá tánh lân cận thành Hà Dương đều sẽ tập trung tại đây để dự lễ. Đoàn người dài vừa đi ngang qua đây chính là đội ngũ đang đưa cống phẩm ra bờ sông lớn ở bên ngoài thành để tế tự, cầu xin thần sông phù hộ mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu.

Bên cạnh đa số người đều là đến xem náo nhiệt, Vương Tông Cảnh và Cửu Điêu Tứ đều có vẻ thích thú, cộng thêm tiếng hoan hô nói cười của bá tánh xung quanh, cảm thấy quả là không uổng phí chuyến đi này. Ngay lúc này, đột nhiên Tiểu Đỉnh đang ngồi trên vai Vương Tông Cảnh vốn đang vô cùng phấn khởi chợt ngơ ngác một lúc, sau đó quay đầu sang đám đông cách đó vài trượng gọi to:

“Lâm thúc, Lâm thúc…”

Vương Tông Cảnh bị Tiểu Đỉnh làm cho giật mình, nhìn về hướng mà cậu bé đang gọi rồi cũng chợt ngơ ngác. Hắn trông thấy trong biển người mênh mông, giữa đám đông đang nồng nhiệt reo hò hoan hô, có một người đàn ông phong thần anh tuấn, mặt mũi khôi ngô, thân mang trường kiếm phát ra ánh sáng màu xanh đang khoanh tay đứng đấy, nhìn chăm chú đội ngũ rước thần, sắc mặt điềm đạm pha chút vô ưu, trông như đang ngẩn người xuất thần. Có rất nhiều người đứng vây quanh người đó, nhưng dường như vẫn không thể che khuất ánh sáng của y, đó chính là ánh sáng xanh của thanh danh kiếm đang lấp lánh sau lưng y, nổi bật giữa đám đông.

Đó chẳng phải là Lâm Kinh Vũ sao?

Vương Tông Cảnh nhất thời buồn vui lẫn lộn. Ở bên đó Lâm Kinh Vũ dường như cũng cảm thấy điều gì đó, quay đầu nhìn sang, trước tiên là nhìn thấy Tiểu Đỉnh, sau đó ánh mắt nhìn sang Vương Tông Cảnh, ánh mắt cũng lóe lên một vẻ kinh ngạc, rồi sau đó đi về phía họ.

Cửu Điêu Tứ đứng một bên cũng phát hiện ra Lâm Kinh Vũ đang đi đến. Người đó vừa nhìn bèn biết ngay là nhân vật bất phàm, trong lòng ngạc nhiên, bèn hỏi Vương Tông Cảnh:

“Người này là ai vậy?”

Vương Tông Cảnh nhất thời không thể kể chi tiết với y, nên chỉ có thể nói:

“Đây cũng là một vị tiền bối của Thanh Vân môn, năm xưa đã từng cứu mạng ta một lần tại Ưu châu.”

Cửu Điêu Tứ ‘ừm’ một tiếng và cũng không nói gì thêm, chỉ đứng một bên nhìn Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ đi đến trước mặt nhìn Tiểu Đỉnh, sắc mặt lóe lên một thần sắc khá phức tạp, nhưng một lúc sau cuối cùng cũng tỏ ra vẻ triều mến và nói:

“Tiểu Đỉnh, sao môt mình con lại chạy đến thành Hà Dương này vậy?”

Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu, cười khì một tiếng và nói:

“Lâm thúc, thúc đừng có đi báo chuyện này với mẹ con nhé!”

Lâm Kinh Vũ nhíu mày, cũng không để ý đến cậu nhóc nữa, mà nhìn sang Vương Tông Cảnh. Nét mặt Vương Tông Cảnh có vẻ vừa vui mừng lẫn kinh ngạc, bèn bước lên một bước và nói:

“Tiền bối, cháu…”

Lâm Kinh Vũ nhìn qua hắn hai lượt, rồi mỉm cười một lúc và nói:

“Xem ra cậu đã thông qua kiểm nghiệm, vào được hội thi Thanh Vân rồi à?”

Vương Tông Cảnh gật mạnh đầu và nói:

“Đúng vậy, điều này cũng cần đa tạ tiền bối lúc đầu đã chỉ điểm.”

Lâm Kinh Vũ lắc đầu và nói:

“Không có gì đáng để đa tạ cả, sau này còn phải trông chờ vào bản thân cậu. Nếu như sau một năm mà cậu có thể lọt vào top bốn mươi người, thì lúc ấy cậu hãy đến tìm ta.”

Vương Tông Cảnh nhất thời gần như không dám tin vào tai mình, ngay đến cả Cửu Điêu Tứ đứng bên cạnh nghe vậy cũng run người, mặt tỏ vẻ kinh ngạc. Vài phút sau, Vương Tông Cảnh cũng không màng đến những lời kêu ca kháng nghị của Tiểu Đỉnh, liền bỏ cậu nhóc xuống đất, sau đó gần như có chút ấp úng, nói với Lâm Kinh Vũ và nói:

“Lâm, Lâm tiền bối, những gì ngài nói lúc nãy có thật không?”

Lâm Kinh Vũ nhìn hắn chăm chăm, mỉm cười mà không nói gì.

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy có một niềm vui mừng dâng lên trong tim, trong tích tắc cả người run lên, cảm giác mình như đang bay trong một giấc mơ thần tiên vậy. Trong nỗi mừng rỡ, hắn chỉ lẩm bẩm không biết nói sao, sau cùng ngàn lời vạn lời trong lòng, chỉ bộc lộ ra thành một câu nói với vẻ mặt ửng đỏ, cắn chặt răng và nắm chặt lấy đấm tay:

“Tiền bối yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cho ngài phải thất vọng đâu!”

Lâm Kinh Vũ mỉm cười, đưa tay ra vỗ vỗ vai Vương Tông Cảnh

Bên cạnh, Tiểu Đỉnh không hề có cảm giác gì khi nghe những lời nói này, mà chỉ la ó rằng bản thân không trông thấy gì cả. Có điều Vương Tông Cảnh lúc này đang kích động, trong mắt lúc này chỉ có một mình Lâm Kinh Vũ mà thôi nên nào có để ý đến cậu nhóc, mặc kệ cậu nhóc kêu đến mấy lần cũng không có chút phản ứng. Tiểu Đỉnh bất lực, chỉ đành kéo lấy Cửu Điêu Tứ, nhờ y cõng cậu lên vai.

Lâm Kinh Vũ nói với Vương Tông Cảnh vài câu, ánh mắt sau đó lại nhìn về phía đoàn người đang rước thần. Vương Tông Cảnh trong lòng vô cùng vui mừng, đang không biết nói sao mới tốt, chợt chỉ nghe thấy Cửu Điêu Tứ đứng bên cạnh bước qua, hỏi Lâm Kinh Vũ một câu:

“Tiền bối, vãn bối có một điều không hiểu, xin được thỉnh giáo ạ.”

Lâm Kinh Vũ quay sang nhìn y, rồi sau đó lại nhìn sang Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh vội nói:

“Huynh ấy là Cửu Điêu Tứ, cũng là đệ tử đến tham gia hội thi Thanh Vân, ở cùng cháu trong cùng một căn viện đấy ạ.”

Lâm Kinh Vũ lúc này mới gật đầu. Cửu Điêu Tứ đứng bên cạnh thấy y không hề có ý cự tuyệt, đồng thời trong lòng cũng có chút kích động, bèn bước lên một bước, trầm giọng hỏi:

“Tiền bối, thành Hà Dương này cách Thanh Vân môn không xa, theo vãn bối được biết, trong địa giới của Thanh Vân sơn đều là những đạo gia tôn thờ tam thanh. Vậy tại sao trong thành Hà Dương này lại có phong tục tế thần song. Một tiểu thần như vậy chưa chắc tương hợp với giáo nghĩa của đạo gia, Thanh Vân môn cũng không có ý nghiêm cấm hay sao?”

Lâm Kinh Vũ có vẻ chau mày, nhìn Cửu Điêu Tứ một mắt, ánh nhìn này cũng không có chút gì ngạc nhiên. Trái tim Cửu Điêu Tứ chợt đập mạnh, y run đến nỗi suýt tí nữa làm ngã cả Tiểu Đỉnh. Lâm Kinh Vũ sau vài phút trầm mặc, rồi điềm đạm mở miệng nói:

“Thần sông này đích thực không giống với giáo nghĩa của Thanh Vân. Nhưng lịch sự tế lễ thần sông này đã có từ rất lâu, e rằng đã hơn cả ngàn năm, có thể coi như là một sự gửi gắm của hương thân phụ lão trong ngoài thành mà thôi, chứ không phải là việc thương thiên hại lí gì cả, cũng chẳng phải bàn môn tà giáo gì cả, chẳng qua cũng chỉ là một dấu hiệu cầu xin mưa thuận gió hòa mà thôi, cho nên Thanh Vân môn cũng không có ý muốn nhúng tay vào việc này. Trái lại là do hương thân phụ lão thành Hà Dương tin tưởng môn phái Thanh Vân chúng ta, năm nào cũng đến mời các trưởng lão trong môn chủ trì lễ tế tự, cho nên lễ tế thần sông này cũng không có xung đột gì với Thanh Vân môn chúng ta cả.”

Y lại quay người sang, nhìn về đằng xa, nhìn cảnh náo nhiệt ấy, đây chính là lúc ấm áp nhất ôn dịu nhất của thế nhân phàm tục. Gương mặt vốn bình tĩnh không hiểu vì sao dường như lướt qua một vẻ thương cảm, và cũng có vài phần ngẩn ngơ, Lâm Kinh Vũ lặng lẽ nói:

“Đội ngũ rước thần như vậy vào mỗi năm, hương thân phụ lão lân cận thành Hà Dương đều đến xem, bất kể là người già, thanh niên, phụ nữ…hay là trẻ con….”

Giọng của y thấp dần, thần thái cũng trở nên lạnh nhạt, chỉ có ánh mắt vẫn âm thầm nhìn chăm chú đội ngũ rước thần đang dần dần đi xa. Nghe những âm thanh chiêng trống hoan hô nói cười cùng đoàn người cũng đang xa dần, giống như đang nhìn lại một đoạn hồi ức của những năm tháng trước đây giờ đã bị chôn vùi, âm thầm đến, và cũng ra đi một cách lặng lẽ, mãi đến cuối cùng hóa thành mây khói cát bụi, rồi lặng lẽ mây tan khói tàn, không hề để lại một tí dấu vết gì cả.

Thời gian như dòng nước, cuối cùng cũng nhấn chìm đi những việc quá khứ, không có cách nào có thể quay trở về nữa.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!