Chương 11: Ám trợ

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

So với ngày hôm qua, trên đại đường của Vương phủ người đã ít đi nhiều, xem ra chỉ có bảy tám người, ngoại trừ Vương Thụy Chinh trẻ tuổi nhất ra, còn lại đều là những bậc tiền tối năm sáu mươi tuổi đức cao vọng trọng của Vương gia. Nhưng ở trong đình viện bên ngoài đại đường có rất nhiều người đang đứng đấy, có cả người của Vương gia tứ phòng, nhưng những người không có liên quan đều đứng tương đối xa để quan sát, những người có liên quan đến chuyện này đều được sắp xếp đứng bên ngoài cửa chờ đợi.

Đám trẻ đánh nhau ngày hôm qua, đều đứng bên ngoài cửa đại đường với một bộ dạng như mang tội trên người, chỉ có điều giữa bọn trẻ được chia ra rõ ràng. Vương Tông Cảnh một mình đứng ở bên trái, những đứa trẻ cò lại toàn bộ đều đứng ở bên phải. Cứ cách một lúc, Nam Thạch Hầu từ trong đại đường đi ra gọi một người vào, đứng trước mặt các vị tiền bối của Vương gia để được hỏi chuyện, qua một lúc sau lại đổi người khác, cứ mãi tuần hoàn như vậy.

Vương Tông Cảnh cô độc một mình đứng bên cạnh cửa, sắc mặt bình thản, trong đại đường vẫn vọng ra tiếng hỏi đáp khe khẽ, trong ánh mắt nhìn sang của những cậu thiếu niên đang đứng đối diện với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc này đều rõ ràng mang ý thù địch. Trong nhà ngoài cửa, bầu không khí dường như đều rất lạnh, ngay đến cả những người trong Vương gia đang đứng ở phía xa quan sát cũng chẳng dám to tiếng lớn giọng.

Lại một thiếu niên nữa bước ra, Nam Thạch Hầu đi theo phía sau sắc mặt nặng nề, đưa mắt nhìn sang Vương Tông Cảnh một lúc, sau đó trầm giọng và gọi:

“Tiểu Sơn, con vào đây.”

Tiểu Sơn mập đứng từ nãy giờ ở đằng xa và cũng giữ một khoảng cách với những cậu thiếu niên của Vương gia, khi nghe thấy tiếng gọi của phụ thân, thân người cậu bé run lên một cái, sau đó khẽ vâng một tiếng, rồi từ từ bước qua đấy. Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn sang hắn, có điều trên gương mặt trắng trẻo mập mạp ấy, xem vẻ vô cùng tiều tụy, ngay cả khoang mắt cũng đầy những tia máu, không biết có phải là do cả đêm qua không ngủ hay không.

Lúc đi ngang qua trước mặt Vương Tông Cảnh, Nam Sơn có chút chần chừ, đầu cổ cử động nhẹ như muốn quay đầu nhìn lại, thế nhưng động tác của hắn trở nên cứng ngắc, hắn cắn chặt răng, không quay sang nhìn Vương Tông Cảnh, mà lại đi thẳng vào bên trong đại đường.

Ánh mắt của Vương Tông Cảnh chầm chậm di chuyển theo hình bóng của Nam Sơn, trên gương mặt lạnh lùng ấy lần đầu tiên xuất hiện một biểu cảm có vẻ phức tạp.

Những lời nói mơ hồ trầm khẽ một lần nữa lại vọng ra từ bên trong đại đường, những thiếu niên ở phía bên phải lúc này trông có vẻ khẩn trương, đều vểnh tai lắng nghe thật kĩ, dường như chúng đều rất quan tâm đến câu trả lời của Nam Sơn. Có điều giọng nói dù sao cũng quá trầm khẽ, nên bọn chúng cũng chỉ có thể nghe được ngẫu nhiên một số ít câu đứt quãng. Còn về Vương Tông Cảnh vẫn với một biểu hiện lạnh lùng, đứng ở đấy, cũng không ai biết rằng hắn có nghe thấy câu trả lời ở bên trong nhà hay không.

Ánh mặt trời ngày xuân ấm áp chiếu rọi xuống mặt đất, đặc biệt là trải dài trên căn đình viện rộng rãi này, hoa tươi nở rộ, cỏ xanh mơn mởn.

Đột nhiên, một giọng nói nào đó bên trong đại đường chợt lên giọng, nghe có vẻ như là lớn tiếng quát mắng vài câu, nhưng lại cũng giống như chất vấn nghiêm khắc. Lần này đều khiến cho mọi người đứng bên ngoài cửa đều giật mình, ai nấy cũng đều nhìn vào bên trong đại đường, bầu không khí dường như lập tức trở nên căng thẳng, thế nhưng âm thanh ấy cũng nhanh chóng trở nên im lặng, bên trong đại đường lại trở về dáng vẽ ban đầu, có điều thời gian tra hỏi lần này, rõ ràng là lâu hơn nhiều so với những thiếu niên lúc nãy.

Cuối cùng, sau một thời gian có vẻ khá dài, cuộc tra hỏi đã kết thúc sau hai câu nói khẽ, Nam Sơn từ từ bước ra. Trong đình viện ánh mắt của mọi người bao gồm cả Vương Tông Cảnh nhất thời đều nhìn về Nam Sơn, trông hắn lúc này khá tiều tụy thậm chí sắc mặt có vẻ trắng bệch và xanh xao, Nam Sơn cúi gầm mặt, từ từ bước ra ngoài ngưỡng cửa.

Cứ mỗi đi một bước, dường như đều rất là nặng nề, nhưng khi đi đến bên cạnh người có thân hình cao lớn này, bước chân của Nam Sơn chợt dừng lại, quay đầu nhìn sang, trông thấy Vương Tông Cảnh đang nhìn mình chăm chú, khóe môi có hơi cử động, tựa hồ như một bụng tâm sự đã đến bên miệng, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào, rồi sau đó đi qua bên cạnh Vương Tông Cảnh với sắc mặt nhợt nhạt, sau đó từ từ, chầm chậm đi trở về vị trí của mình phía bên đám trẻ thiếu niên.

Đám trẻ Vương gia đều thở phào một hơi, trên mặt nở ra một nụ cười, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn có người cười hi hi đi đến bên Nam Sơn vỗ nhẹ vào đầu và vai của hắn. Còn Nam Sơn trông cứ như một pho tượng gỗ vậy, không có một chút phản ứng, mặc cho người ta vỗ đánh cười hỏi, chỉ biết cúi đầu từ từ bỏ đi.

Chính vào lúc này, đột nhiên mọi người nghe cái người đối diện ấy gọi một tiếng:

“Tiểu Sơn, qua đây.”

Cả đám trẻ nhất thời ngạc nhiên, còn cả người Nam Sơn chợt cứng lại, sau đó từ từ quay người lại, nhìn sang Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Cảnh nhìn hắn với một sắc mặt điềm đạm, vài phút sau, lại lập lại một câu:

“Tiểu Sơn, đến đứng bên cạnh ta nào.”

Đôi tay vốn cứ luôn rủ thẳng sát người của Sơn mập chợt nắm chặt, những cơ thịt trên quai hàm cũng giật lên một hồi, tựa như đang nghiến mạnh răng, không hiểu vì sao, tầm nhìn trước mặt trở nên mơ hồ, nhưng trông hắn có vẻ như không hề tự chủ, bước sang đấy, chầm chậm bước đến bên cạnh người bạn tốt nhât thuở nhỏ này dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, cúi gầm mặt.

Vương Tông Cảnh không nói gì thêm, ánh mắt của đám trẻ đối điện tràn đấy ý thù địch, hắn cũng tựa như không nhìn thấy, chỉ biết ngước đầu nhìn trời. Bên ngoài hiên nhà, bầu trời xanh ngắt, vài đóa mây trắng trôi bồng bếnh, trời cao đất rộng, hắn hít thở sâu một hơi.

“Xin lỗi….” Từ bên cạnh, vọng đến một giọng nói nhỏ nhẹ đến mức gần như không nghe thấy được, Nam Sơn cúi gầm mặt, chỉ nhìn trân trân mặt đất, không hề nhìn hắn.

Vương Tông Cảnh cũng không nhìn cậu, chỉ là lạnh nhạt nói:

“Đừng nói nữa.”

Người của Nam Sơn run lên một hồi.

Ban nãy bên trong đại đường dường như có chút tranh chấp, nhưng lúc này đã trở nên yên lặng, cho nên Nam Thạch Hầu lại đi ra gọi một thiếu niên khác vào. Nhưng bắt đầu từ lúc này, tốc độ hỏi chuyện lại được đẩy nhanh hơn, những thiếu niên này lúc bước vào trong đại đường cũng không còn vẻ lo sợ, mà chỉ nhìn sang Vương Tông Cảnh với vài ánh mắt lạnh lùng.

Cục diện dường như trở nên hạ nhiệt, không còn ai mở miệng lên tiếng nữa. Nam Sơn im lặng đứng nghe từng người thiếu niên một ra ra vào vào, hắn chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, có vẻ như sắp không chống chịu nổi nữa. Cũng chính vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy bên cạnh vọng đến một giọng nói khẽ:

“Tiểu Sơn, ngươi có muốn rời khỏi chỗ này không?”

Người của Nam Sơn run lên một cái, ngước đầu nhìn sang, chỉ trông thấy Vương Tông Cảnh vẫn đang nhìn khoảng trời xanh bên ngoài hiên nhà, dùng một giọng nói mà chỉ mình cậu mới có thể nghe thấy, lặng lẽ khẽ nói:

“Chúng ta cùng nhau đi, đi ra khám phá cái thế giới bên ngoài.”

Dừng lại một lúc, khóe miệng của Vương Tông Cảnh chợt nở một nụ cười, với một chút gì đó hồi hướng, một vài niềm kì vọng, quay đầu sang, nhìn Nam Sơn, ánh mắt ấy như soi thẳng vào tận tâm can của hắn, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta đến Thanh Vân!”

“Thanh Vân..”

Nam Sơn lập lại một lần cứ như đang nói mê, thần sắc trên nét mặt cứ như đan xen vô số cảm xúc: Áy náy xấu hổ, kinh ngạc, không dám tin nổi và cả một nổi đau thương đột nhiên ùa đến. Hắn chợt cảm thấy khóe mắt có chút ấm nồng, sau đó không nói gì nữa, cúi gập đầu xuống, dùng sức dụi dụi mắt.

Tất cả bọn trẻ đều bị gọi vào bên trong hỏi chuyện, chỉ còn lại một mình Vương Tông Cảnh, cho nên đợi đến khi hắn bước vào trong đại đường, tất cả mọi người đều theo vào, các bậc trưởng lão tiền bối của Vương gia cuối cùng cũng đã có quyết định.

Một chiếc ghế lớn đặt ngay chính giữa, sắc mặt gia chủ Vương Thụy Vũ có chút tối sầm ngồi ở bên trên, hai bên lần lượt sắp xếp những vị trí ngồi, các bậc tiền bối của Vương gia ngồi vào hai bên. Vương Thụy Chinh sắc mặt lạnh nhạt cũng có mặt trong số đó, ánh mắt đôi lúc nhìn sang, ẩn hiện có thể trông thấy vẻ phấn khởi khó mơ hồ trong ánh nhìn của hắn.

“Tông Cảnh, cháu có biết lỗi chưa?”

Đây là câu nói đầu tiên của Vương Thụy Vũ sau khi mọi người đã bước vào đầy đủ.

Không có ai cảm thấy ngạc nhiên cả, nét mặt mọi người hoặc là thờ ơ, hoặc là mỉm cười, nhìn cậu thiếu niên đang đứng phía dưới đại đường với một cái nhìn có vẻ không tốt lành gì, có điều cái mà họ chờ đợi chỉ có sự im lặng.

Vương Thụy Vũ trong mắt lóe lên một tia nóng giận, hừ một tiếng, quơ tay, ra hiệu cho Nam Thạch Hầu tiếp tục nói. Nam Thạch Hầu đằng hắng một tiếng, bước lên trước một bước, đồng thời ánh mắt ông liếc nhìn sang bên cạnh, Vương Thụy Chinh ngồi một bên chỉ cười nhạt một cái, gật nhẹ đầu, dường như vô cùng bằng lòng với biểu hiện của Nam quản gia vậy.

“Cảnh thiếu gia, sau khi thông qua sự bàn bạc của mọi người, đã có quyết định cho chuyện ẩu đã giữa cậu và Đức thiếu gia của tứ phòng vào ngày hôm qua, chuyện này là lỗi của cậu, do việc nhỏ mà gây nên oán hận, không nghĩ đến tình thân mà ra hạ độc thủ, đã xúc phạm đến gia quy của Vương gia. Các vị trưởng lão cho rằng, đối với chuyện bất nhân hiếu nghịch này, thì nên xử phạt nghiêm khắc. Tội phạt như sau:

Đầu tiên, dùng gậy sắt gia quy trước mặt mọi người, đánh thật nặng ba mươi…..”

Lời vừa nói ra, dưới đường lập tức xôn xao. Gia quy của Vương gia rất là nghiêm ngặt, gậy sắt mà dùng để xử phạt do vi phạm gia quy là được đúc từ sắt nguyên chất, vừa nặng vừa cứng, không bao giờ khinh suất dùng đến, cho dù là ngẫu nhiên xử phạt thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh bốn năm gậy, người bình thường vốn không thể chịu nổi hình phạt tàn khốc này, thịt nát da rách chỉ là chuyện nhỏ, nếu như đáng thêm vài gậy nữa là rất dễ mất mạng. Nhưng mà lúc này Nam Thạch Hầu lại mở miệng là ba mươi trượng, như vậy chẳng khác nào là trực tiếp lấy mạng Vương Tông Cảnh đâu.

Nam Sơn quỳ bên cạnh sắc mặt nhợt nhạt, cả người run lên, xem vẻ như muốn nhảy ra nói điều gì đó, nhưng đột nhiên từ sau lưng một cánh tay đưa ra đè cậu xuống. Hắn quay đầu lại, thì ra đó là Vương Tông Cảnh với một nét mặt vô cảm, nhè nhẹ vỗ vào vai hắn hai cái. Khóe miệng của Nam Sơn cử động, cố gắng nghiến chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được xúc động, chảy nước mắt ra.

Nam Thạch Hầu vẫn cứ nói tiếp:

“Thứ hai, phạt cậu một năm tiền tiêu vặt; thứ ba, phạt đến từ đường….”

Giọng của ông có vẻ trầm thấp và có chút khàn đặc, nhưng mà tất cả mọi người đều không còn tâm tư để nghe nữa, cả một đạon dài lê thê ở phía sau, thì có còn tác dụng gì chứ, đánh ba mươi gật sắt, thì người coi như chết chắc rồi. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía người Vương Tông Cảnh, như lại chỉ thấy sắc mặt hắn có vẻ thờ ơ, có vẻ như những hình phạt mà Nam Thạch Hầu đọc ra đều không phải nhắm vào hắn vậy.

Cuối cùng, Nam Thạch Hầu cũng đã đọc xong, cả đại đường trở nên tĩnh lặng. Trầm lặng một lúc sau, Vương Thụy Chinh đứng dậy, lạnh lùng cười một tiếng và nói:

“Nếu đã như vậy, thì bắt đầu hành hình thôi.”

Lời chưa nói dứt, đột nhiên trông thấy phía dưới đại đường Tiểu Sơn mập chợt nhảy lên, nước mắt đầm đìa, lớn tiếng nói:

“Mọi người, mọi người như vậy….không sợ sau này Tế Vũ tỉ tỉ biết hay sao?”

Lời này vừa nói ra, cả đại đường lập tức yên lặng, có một vài vị trưởng lão chau mày lại. Tỉ tỉ của Vương Tông Cảnh là Vương Tế Vũ rời khỏi Vương gia đã ba năm, nhưng người ta là được bái nhập vào Thanh Vân môn, mấy năm nay nghe nói rất được Thanh Vân môn coi trọng, đạo hạnh tinh tiến. Mà Vương Tế Vũ năm xưa yêu thương nhất là người đệ đệ ruột này, điều này trên dưới Vương gia ai cũng biết, nếu quả thật mà gây náo lên, thì cũng sẽ phiền phức.

Nét mặt của Nam Thạch Hầu có hơi biến sắc, trừng mắt nhìn con trai và quát:

“Câm miệng, nơi đây không có chỗ để ngươi lên tiếng, quỳ xuống!”

Vương Thụy Chinh đứng bên cạnh lạnh lùng cười một tiếng, nhìn xung quanh và nói:

“Vương Tế Vũ cũng là con gái của Vương gia chúng ta, đương nhiên là phải tuân theo gia quy của Vương gia, huống hồ nó giờ đây đã vào Thanh Vân môn, một kẻ vãn bối, cho dù là người của Thanh Vân môn, cũng không thể nào quản nổi chuyện của Vương gia chúng ta, còn nếu không, Thanh Vân môn này có lẽ cũng quá hống hách rồi.”

“Í, chuyện này là sao vậy?”

Đột nhiên, từ bên ngoài đại đường vọng lên một giọng nói kì lạ, mọi người đưa mắt nhìn, trông thấy Minh Dương đạo nhân thân mặc đạo bào cười nhạt đang bước vào, nụ cười có vài phần cao ngạo, điềm đạm nói:

“Sao ta vừa vào đến đây, thì lại nghe có người nói Thanh Vân môn chúng ta quá hống hách là sao nhỉ?”

Búng nhẹ một cái, nắp chiếc bình ngọc màu đen run khẽ lên rồi liền hé ra. Từng làn hương thoang thoảng, nhất thời toàn gian phòng ngập tràn mùi dược hương.

Minh Dương đạo nhân ngồi bên mép giường lấy tay hứng lấy giọt cao màu đỏ như máu đang chảy ra, nằm trên giường là Vương Tông Đức đang cởi trần, toàn thân mình mảy bị đánh bầm dập, thỉnh thoảng lại rên lên hừ hừ từng trận. Minh Dương đạo nhận quan sát kỹ vết thương trên người hắn, sau lại cẩn thận đem từng giọt huyết ngọc cao bôi lên đoạn nhẹ nhàng nói:

“Huyết Ngọc Cao là linh dược của bổn môn do Tăng Thư Thư trưởng lão tỉ mỉ luyện thành từ nhiều loại linh sơn diệu dược. Đối với thương thế ngoài da mà nói thì thập phần công hiệu.”

Đứng bên cạnh giường hiện giờ còn có ba người, hai nam, một nữ. Nữ là mẫu thân của Vương Tông Đức tên gọi Tôn Ngọc Phụng, hai nam nhân còn lại là Vương Thụy Vũ cùng Vương Thụy Chinh. Tôn Ngọc Phụng giờ phút này đều dồn hết tâm tư lên người nằm trên giường không chớp mắt, lâu lâu lại nâng khăn lên chấm những giọt nước mắt trên mi, tuy trong lòng lo lắng nhưng trên mặt không dấu nổi vẻ hân hoan. Về phần hai người nam nhân phía sau trên mặt cũng ngập tràn vui vẻ nhưng chỉ lặng im không nói gì.

Một lọ Huyết Ngọc Cao tuy không nhiều nhưng được Minh Dương đạo nhân xoa kín miệng các vết thương trên người Vương Tông Đức. Mùi dược hương trong căn phòng tỏa ra ngày càng nồng đậm, tiếng rên la của Vương Tông Đức ngày một nhỏ dần rồi không lâu sau từ từ chìm vào giấc ngủ.

Minh Dương đạo nhân thấy vậy liền mỉm cười, Tôn Ngọc Phụng đứng ở bên thấy vậy niền vui mừng không cầm được nước mắt nhìn sang lão đạo cảm tạ: “Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng đã cứu vớt, đứa nhỏ này tối qua đã quá đau đớn đến nỗi không ngủ được.”

Minh Dương đạo nhân mỉm cười đáp lại: “Huyết Ngọc Cao ngoài tác dụng chữa ngoại nội thương thì đối với giảm đau cũng có vài phần công hiêu.Ta vừa rồi có xem qua thương thế trên mình Đức thiếu gia, thương thế tuy nhiều nhưng đa phần là ngoại thương, lại được bôi Huyết Ngọc Cao lên thì về sau không còn đáng ngại nữa, phu nhân xin người cứ yên tâm đi.

Tôn Ngọc Dương liên tục gật đầu, Minh Dương đạo nhân lại quay về hai nam tử đứng phía sau nói: “Chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện, chớ quấy rầy Đưc thiếu gia nghỉ ngơi.”

Vương Thụy Vũ cùng Vương Thụy Chinh gật đầu đồng ý rồi cùng nhau đi ra. Tới đình viện thì cả hai liền dừng lại nhìn nhau một chặp rồi ho khan nói: “Đạo trưởng, vừa rồi ý tứ của ngài đối với chúng ta như có điều muốn chỉ dạy, không biết là người có chuyện gì?”

Minh Dương đạo nhân đảo mắt qua hai người rồi nói: ” Kỳ thật cũng không có chuyện gì to tát, bần đạo chỉ thay mặt lầm sư huynh cùng Cảnh thiếu gia hướng đến hai vị có vài lời mà thôi”

Vương Thụy Chinh sắc mặt trầm xuống, đồng tử của Vương Thụy Vũ cũng co rụt lại một lát sau mới mạnh dạn hỏi: “Lâm tiền bối như thế nào đối với Tông Cảnh nhà chúng ta có hứng thú?”

Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói: “Các vị quá lời rồi, Lâm sư huynh thực không có ý đó. Cảnh thiếu gia mất tích suốt ba năm nay mấy ngày trước Lâm sư huynh mới tìm thấy ở trong rừng sâu, nói tới thì thực có chút cơ duyên sâu xa. Bất quá Lâm sư huynh cũng hiểu việc này liên quan đến quý Vương gia, liền không nói nhiều sai ta đến đây xem có việc gì có thể giúp một tay hay không, mặt khác thuận tiện cầu thỉnh các vị một chút nể tình mà sử lý sự việc của Cảnh thiếu gia. Dù sao tuổi tác của vị thiếu gia này cũng còn nhỏ không thực sự hiểu biết nhiều, mong rằng các vị cho hắn thêm một cơ hội đi.”

Vương Thụy Vũ trầm mặc không nói cũng không vội vàng đáp ứng liền quay qua nhìn Vương Thụy Chính. Vương Thụy Chinh tự nhiên thấy được ánh mắt dò xét này, trong lòng mặc dù có chút phẫn hận nhưng dù sao hắn cũng không phải loại thiếu niên nóng máu mà biểu lộ ra. Đối với sự việc trong nhà hắn đều rõ mồn một, lại hiểu rõ tầm quan trọng của Thanh Vân môn nên không thể dễ dàng đắc tội. Huống chi trong đáy lòng hắn còn đang có âm mưu khác, về tương lai lâu dài nhất định phải đoạt được ngôi vị gia chủ nên việc đắc tội với Thanh Vân môn là điều không thể được.

Trong lòng thông suốt như vậy, nét mặt Vương Thụy Chinh dần dịu xuống, cũng không ngoái lại nhìn mặt Vương Thụy Vũ mà liền gật đầu nói: “Thụy Chinh thực cảm phục tấm lòng từ bi của đạo trưởng, khi nãy ta có chút phẫn nộ nhưng cũng bởi vì nhất thời sót thương cho Đức chất nhi. Việc này xin để cho các vị trưởng lão trong nhà bàn bạc thương lượng với nhau quyết định, Thụy Chinh hết thảy đều xin nghe theo.”

Vương Thụy Vũ cũng nhướng mày nhìn sang Minh Dương đạo nhân cười nói: “Nếu đã được Thanh Vân tiền bối mở miệng phân phó, lại được chính tay đạo trưởng chữa chị cho Đức nhi nên việc này tự nhiên có thể thương lượng được.”

Minh Dương đạo nhân nghe vậy liền vỗ tay hớn hở nói: “Như vậy thật tốt quá, tốt quá, nếu không chê chỗ ở của bần đạo thanh bần thì xin đi vào cùng bần đạo thưởng trà một lát, thế nào!”

Hai gã nam nhân họ Vương gật đầu nhưng sắc mặt thực rất phức tạp, cũng không biết trong lòng họ đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng cả hai đều rảo bước theo sau lão đạo mà đi.

***​

Ngày hôm nay quả thực sự rất dài, nhưng rồi hoàng hôn cũng đã kéo xuống. Vương Tông Cảnh đang đứng trong đình viện của mình ngắm nhìn mặt trời đang dần hạ xuống, bầu trời cũng trở nên tối đi.

Tâm tình hắn đang rất nặng nề, trầm mặc thật lâu rồi mới thu ánh mắt lại nhìn về tên béo ú đang đứng bên canh thất vọng nói: “Ngươi thực sự không muốn đi cùng ta?”

Nam Sơn đờ đẫn lắc đầu: “Ta không đi, Cảnh thiếu gia, cha mẹ ta còn ở nơi này, ta thực không muốn rời xa họ.”

Vương Tông Cảnh gật đầu cũng không biết nói gì, nhưng Nam Sơn thì trầm mặc một lát rồi nói: “Cảnh thiếu gia, nếu gia chủ cùng mười sáu nhà kia vì Thanh Vân Môn mà nể trọng mặt mũi Minh Dương đạo trưởng chắc sẽ bỏ qua chuyện cũ, như vậy ngươi sẽ tránh được một kiếp nạn, không bằng người…”

Vương Tông Cảnh ngắt lời: “Ta phải đi.”

Nam Sơn thấy vẻ kiên quyết của Vương Tông Cảnh không khỏi trở nên sửng sốt, lời nói vừa thốt ra đên miệng liền thu trở về, một lát sau mới ấp úng: “Vậy ngươi tính khi nào đi?”

Vương Tông Cảnh mìm cười: “Sẽ nhanh thôi, ngày mai đi.”

Nam Sơn lắp bắp thảng thốt: “Gấp như vậy sao? Chỉ có một đêm để thu thập hành lý, làm sao kịp được đây?”

Vương Tông Cảnh nhìn gã béo một cái, xong lại nhìn chính mình cười nói: “Không cần, hành lý của ta rất đơn giản.”

Quai hàm của Nam Sơn trề ra như muốn nói gì, xong lại vội im lại hai tay nắm chặt. Vương Tông Cảnh nhìn hắn một cái, đi qua vỗ vai một chặp rồi lại mỉm cười: “Không sao đâu, chờ khi ta có đủ bản lãnh, nhất định ta sẽ trở về tìm ngươi.”

Nam Sơn lưỡng lự một chút tựa hồ cười khổ trong lòng những vẫn mạnh dạn gật đầu cái rụp.

Vương Tông Cảnh thở dài nói: “Tốt rồi, hiện giờ đã không còn sơm. Nay chuyện của nhà họ Vương cũng còn lộn xộn, ngươi ở cùng ta một chỗ cũng không phải chuyện hay ho, ngày mai lúc ta đi cũng sẽ không đến gặp ngươi nữa.”

Nam Sơn trầm mặc do dự một hồi cũng đành gật đầu, cuối cùng lại hít một hơi thật sâu rồi cho tay vào trong áo lấy ra một quyển sách nhỏ màu vàng đưa cho Vương Tông Cảnh: “Cái này cho ngươi.”

Vương Tông Cảnh kinh ngạc nhận quyển sách, tiện tay mở ra vài tờ ánh mắt trở nên ngưng trọng lại chuyển sang ngạc nghiên, rồi ngẩn đầu nhìn qua Nam Sơn thấp giọng nói: “Sao lại như vậy, đây không phải là bùa thuật của Vương gia chúng ta sao?”

“Cha ta là tùy tùng của Thụy Võ gia chủ nhiều năm nên được người tín nhiệm truyền lại cho một ít thuật bùa chú của Vương gia. Bất quá phương diện này cũng không có gì quá mức trọng yếu, sách này chỉ ghi lại một ít bùa chú lục phẩm, nói không chừng chính thiếu gia đã học qua. Về chân chính bùa chú chỉ có ba cái, ít nhất cũng đạt đến nhất phẩm.” Nam Sơn nói giọng khàn khàn, thần sắc có chút phức tạp phan lẫn chần chừ. “Nhưng ta nghĩ nay không có người nào truyền thụ cho người, liền ăn trộm của cha đem đến cho người.”

Vương Tông Cảnh nhìn hắn thâm ý rồi lắc tay Nam Sơn nói: “Hảo ý của ngươi ta tâm lãnh, bất quá cái này ta không cần.”

Nam Sơn không khỏi trở nên sửng sốt, lại nghe Vương Tông Cảnh nói: “Về bùa thuật nếu muốn học ta có thể đi tìm Tế Vũ tỷ tỷ, chỉ cần cầu xin nàng một phen tin rằng nàng sẽ truyền thụ cho ta.”

Nam Sơn nghe vậy liền thở phào một hơi gật đầu nói: “Ta đi đây.”

Dứt lời hắn liền xoay người bước đi. Vương Tông Cảnh nhìn theo bóng dáng hắn trầm mặc một lúc bỗng thốt ra: “Tiểu Sơn, ngươi cũng biết bùa thuật kia phải không?”

Nam Sơn hơi khựng lại nhưng không ngoái đầu, Vương Tông Cảnh nhìn bóng dáng hắn chậm chậm nói: “Ngươi từ nhỏ tính tình cẩn thận hẳn rất được cha ngươi thương yêu, nếu không sẽ không đem bùa thuật truyền cho ngươi. Lấy tính cách của ngươi mà nói, cho dù phải động thủ thật thì tên trẻ con kiêu căng Vương Tông Đức kia chỉ sợ không đấu lại ngươi, có phải vậy không?”

Nam Sơn đứng im nơi đó không hề quay đầu rồi lẳng lặng rảo bước, Vương Tông Cảnh nhìn theo bóng dáng người bạn thân đang xa dần trong lòng không khỏi dấy lên một tia mơ hồ kinh sợ, cái thân ảnh kia dường như có nét trở nên xa lạ vậy.

Sắc trời rốt cuộc cũng trở nên tối đen.

Cùng lúc này ở một nơi khác của Vương gia bảo, tại đình viện của đám người Thanh Vân môn tá túc, Lâm Kinh Vũ ngồi trên tấm bồ đoàn đối diện dang nghe Minh Dương đạo nhân nói về mọi việc hôm nay. Sau một hồi Lâm Kinh Vũ gật đầu mấy cái. “Tốt, như thế là rất tôt!”

Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói: “Tên tiểu tử họ Vương kia thật tốt số, bất quá hắn không biết mình được Lâm sư huynh chiếu cố đến, nếu không hẳn đã tìm sư huynh mà bái tạ rồi.”

Lâm Kinh Vũ thản nhiên nói: “Việc này cũng không cần nhắc lại cho hắn biết. Ta với hắn xem như cũng có chút duyên phận, hiện tại cứ đi bước nào hãy hay bước đó. Sau này phải chờ hai chữ cơ duyên.” Tạm ngưng một chút, hắn lại nhìn về lão đạo thần sắc trở nên trịnh trọng, “Nhưng thật ra ngươi nên hồi sơn sớm một chút.”

Minh Dương đạo nhân cũng trở nên trịnh trọng nói: “Sư huynh, ý ngươi là?”

Lâm Kinh Vũ nhíu mày: “Mấy ngày trước ta đã đến Thanh Long hồ tìm kiếm kỹ lưỡng những vẫn không thấy tung tích của Thanh Long Đản, nếu vậy có thể tình báo của chưởng môn sư huynh có chút sai lệch hoặc kẻ nào đó đã nhanh chân hơn một bước. Ngươi hãy hồi sơn một chuyến đem chuyện này bẩm báo sư huynh cho hắn định đoạt.

Minh Dương đọa nhân gật đầu, còn Lam Kinh Vũ cũng trầm ngâm một chút rồi xuất ra một kiện bảo vật đưa cho lão đạo: “Còn một việc quan trọng hơn, ngươi hãy bảo quản vật này cho thật tốt, khi về đến tông môn hãy tự tay giao cho chưởng môn sư huynh.”

Minh Dương đạo nhân nhận thấy sự cẩn trọng của Lâm Kinh Vũ liền không dám khinh thường, hắn cẩn thận tiếp nhận rồi nhìn kỹ một chút, là một tấm ván gỗ hình vuông, bên góc hơi khuyết đi một chút, bề mặt có chút gồ ghề nhưng rõ ràng được khảm một loại hoa văn đơn giản đường nét rất mạnh mẽ thô kêch, thoạt nhìn không giống chim cũng không giống thú lại phảng phất có tư vị cổ xưa không sao đoán được năm tháng.

Minh Dương đạo nhân nhíu mày nhìn Lâm Kinh Vũ nghi hoặc: “Đây là….”

“Vật này trước đây ta thu được tại sâu trong dãy Thập Đại Vạn Sơn, nơi gần với tế đàn của Vu tộc.” Lâm Kinh Vũ âm thanh thập phần bình tĩnh nhưng nghe kỹ lại thấy có phần áp lực, hắn lại trầm mặc một chút mơi tiếp: “Nếu ta nhìn không nhầm thì nét hoa văn này cùng với biểu tượng của ma giáo năm xưa có chút quan hệ.”

“Ma giáo!” Minh Dương đạo nhân hít vào một hơi khí lạnh.

Lâm Kinh Vũ nói: “Vu tộc cổ xưa đã sớm diệt vong, theo lý mà nói hẳn không có gì quan hệ, nhưng năm đó trong đại kiếp Thú thần có vài nét bóng dang của họ, việc này thập phần thần bí nhưng các trưởng lão của bổn môn điều biết đôi ba phần. Hơn nữa Ma giáo hiện nay tuy suy tàn nhưng cũng có quan hệ không nhỏ, chúng ta tuyệt không thể xem thường, ngươi nên cẩn thận hướng qua chưởng môn bẩm báo một chút.”

Minh Dương đạo nhân lấy làm ly kỳ trịnh trọng gật đầu: “Vâng sư huynh!”

Hắn không nhịn được cúi nhìn đồ án trên tấm ván vài lấn rồi cất vào trong áo, đợi cho không khí căng thẳng trong căn phòng dịu đi, sau lại nhớ ra điều gì mỉm cười nói: Ta nhớ năm xưa khi trẻ tuổi chưởng môn chân nhân đã cải trang thân phận lẻn vào Ma giáo, vậy nên về hiểu biết sự tình về Ma giáo tự nhiên không ai có thể sánh được với hắn, đem vật này giao cho hắn tự nhiên là tốt nhất.”

Lâm Kinh Vũ khóe miệng nhếch lên mỉm cười chậm rãi gật đầu, chính là trong lúc này ánh mắt chợt động, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ đến điều gì.

Trong Thanh Vân Môn, người quen thuộc về Ma giáo nhất sao…

Còn có thể là ai đây!
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!