Chương 17: Tỉ đệ

Tru Tiên 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Tiểu Đỉnh bỏ đi, bên cạnh tảng đá to dưới chân núi, một người đệ tử Thanh Vân lại quay sang cười và hỏi Vương Tông Cảnh:

“Còn chưa thỉnh giáo đại danh?”

Vương Tông Cảnh thưa tên họ và nói:

“Làm phiền đạo trưởng rồi.”

Người đệ tử Thanh Vân ấy xem ra đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lưng đeo kiếm dài, thân mặc đạo bào của Thanh Vân môn, dáng vẻ toát ra một khí chất tinh luyện, khi nghe Vương Tông Cảnh nói vậy bèn cười đáp:

“Không phiền gì cả, nói ra thì Tế Vũ sư muội và huynh đều cùng bái một sư tôn, huynh họ Âu Dương, tên là Kiếm Thu, ngày thường cũng có chút giao tình với Tế Vũ sư muội. Đệ cứ ở đây đợi một lát, huynh sẽ lên núi tìm muội ấy.”

Vương Tông Cảnh gật đầu và nói:

“Đa tạ.”

Âu Dương Kiếm Thu lại trông về đằng xa, cười và nói:

“Đệ nếu rảnh rỗi có thể qua đó xem thử, bên đó đều là những người từ khắp nơi của Thần Châu đến đây, hi vọng có thể tham gia vào hội thi Thanh Vân này.”

Nói xong, quay đầu chào các vị sư huynh đệ ở bên cạnh, sau đó đọc bài kiếm quyết, chỉ nghe thấy tiếng trong trẻo vang ra từ bên trong thanh kiếm ở sau lưng, một ánh hào quang nhấp nháy từ từ phát ra, như có ai đó điều khiển, thanh kiếm bỗng bay ra đặt ngang trước ngực của Âu Dương Kiếm Thu.

Động tĩnh ở phía bên đây nhất thời cũng đã kinh động không ít người ở xung quanh, họ đều liếc mắt nhìn sang. Trong ánh mắt của không ít thiếu niên đến đây bái sư học đạo đều lóe lên ánh nhìn đầy ngưỡng mộ. Âu Dương Kiếm Thu nhìn Vương Tông Cảnh mỉm cười, rồi sau đó nhảy lên thanh bảo kiếm đang lượn lờ giữa không trung, phẩy tay một cái, càng toát lên vẻ phong độ. Trong ánh mắt đầy nhiệt thành của đám đông, chỉ nghe một tiếng “vù”, bèn bay thoắt đi, bay thẳng về phía đỉnh núi cao to ấy, chỉ lát sau đã hóa thành một luồng sáng biến mất giữa biển mây mênh mông.

Mọi người xung quanh tán thán ca ngợi, mấy người đệ tử Thanh Vân gác cổng sắc mặt đều rất đắc chí, tỏ ra vẻ đầy tự hào. Vương Tông Cảnh đứng gần nhất, bèn nghe thấy một trong số các đệ tử Thanh Vân ấy nói:

“Xem ra đạo hạnh của Âu Dương sư huynh lại có tiến triển, lần cưỡi kiếm này so với tháng trước, càng có vẻ phong độ hơn, có vẻ nắm bắt khá tự do rồi.”

Một đệ tử Thanh Vân khác ở bên cạnh với dáng vẻ cao gầy cũng nói:

“Đệ biết gì chứ, Âu Dương sư huynh sở dĩ cố gắng như vậy cũng là vì bất đắc dĩ.”

Mấy người đứng bên cạnh cảm thấy hiếu kì, liền vây lại, lần lượt cười hỏi:

“Chẳng lẽ lại có điều gì bí mật hay sao, mau nói đi.”

Gã đệ tử Thanh Vân mặt dài và ốm ấy vừa định mở miệng, đột nhiên như nhớ ra điều gì, khẽ đằng hắng hai tiếng, nhìn xung quanh một lượt, không hề lên tiếng. Những người còn lại ngơ ngác một hồi, quay đầu lại nhìn, trông thấy xung quanh quả nhiên có nhiều người đang đứng đấy, trong đó người đứng gần nhất lại chính là Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Cảnh nhất thời có chút gượng gạo, đương nhiên cũng không đứng ngẩn ra đấy, bèn thi lễ, rồi lùi ra sau vài bước, lập tức quay người đi, nhìn xung quanh, rồi chậm rãi đi về phía đám đông bên ấy. Đằng sau, mấy người đệ tử Thanh Vân trông thấy xung quanh không còn một ai, bèn có người cười nói:

“Trúc Tử, sao còn không nói mau?”

Người được gọi là Trúc Tử đường nhiên chính là đệ tử Thanh Vân có thân hình cao gầy ban nãy, mặc dù cách xa một đoạn nhưng Vương Tông Cảnh với tai mắt tinh nhuệ khác xa người thường vẫn có thể nghe được câu nói ban nãy. Trong lòng hắn thầm nghĩ người cao cao gầy gầy ấy cũng có chút giống với cây trúc thường hay gặp. Nhất thời lòng hiếu kì trổi dậy, Tông Cảnh bèn đi chậm lại, âm thầm dựng tai lên, nghe lén cuộc trò chuyện của mấy người đệ tử Thanh Vân ở đằng sau.

Chỉ nghe thấy người được gọi là Trúc Tử ấy ‘phì’ một tiếng, xem ra có vẻ bất mãn đối với người vừa gọi đến biệt danh của hắn, nhưng rồi sau đó cười nói:

“Chẳng lẽ các người không biết hay sao, Âu Dương sư huynh đối với Vương Tế Vũ sư muội rất là ái mộ đấy!”

“Ồ?” Mấy đệ tử Thanh Vân đứng bên cạnh phát ra tiếng hô khẽ với vẻ khá ngạc nhiên và nói:

“Lại có chuyện này sao?”

“Sao lại không.” Trúc Tử cười nói.

“Chuyện này tuy chưa truyền ra ngoài, nhưng cũng có một số người nhận ra, Âu Dương sư huynh thường hay kiếm cớ đi tìm Vương sư muội, trò chuyện tán gẫu hay xử lí công việc gì đấy, cứ hai ba ngày là chạy đi tìm Vương sư muội. Nói ra thì, Vương Tế Vũ sư muội tuy rằng nhập môn trễ hơn so với chúng ta, nhưng lại có tư chất thông mình, từng được đích thân Tăng trưởng lão khen ngợi qua. Đặc biệt là một hai năm nay, đạo hạnh của Vương sư muội đột nhiên tiến bộ rất nhanh, trong số các đệ tử tiền nhiệm môn hạ của Tăng trưởng lão, Âu Dương sư huynh tuy rằng đạo pháp cao cường, chắc là lo lắng sợ sau này vị Vương sư muội giành mất vị trí đấy thôi.”

“Thì ra là vậy.”

Mấy đệ tử xung quanh đều khẽ cười vang cả lên, còn Vương Tông Cảnh đứng ở đằng xa thì âm thầm không nói gì, nhưng trong lòng chốc lát cũng cảm thấy có vài phần an ủi. Hắn thầm nghĩ tỉ tỉ của mình quả nhiên vẫn rất xuất sắc như trước đây, cho dù là ở nơi nào cũng vậy, bất chợt trong lòng hắn lại tăng thêm sự nhớ nhung, chỉ muốn có thể lập tức gặp được Vương Tế Vũ.

Ngước đầu nhìn lên núi, đỉnh núi chính của dãy núi Thanh Vân này cao lớn đến kinh người, vô cùng hùng vĩ, người đứng dưới chân núi thậm chí không thể nhìn thấy phía trên đỉnh núi, chỉ đến lưng chừng núi, là đã bị những đám mây trắng dày đặc lượn lờ che phủ. Phía trên biển mây ấy, có thể thấp thoáng trông thấy đỉnh núi sừng sững hiểm trở, cho dù là với tốc độ ngự kiếm ban nãy của Âu Dương Kiếm Thu thì cũng khó mà đi đi về về trong thoáng chốc được.

Bất lực, Vương Tông Cảnh cũng chỉ đành đè nén lại nổi khát vọng nhớ nhung ấy, trầm ngâm một lúc lâu, lại vững bước đi về phía đám người đang tham gia cuộc thi Thanh Vân, trong lòng cũng có chút hiếu kì. Hội thi Thanh Vân nổi như cồn này rốt cuộc phải có điều kiện như thế nào mới tham gia được đây?

Đưa mắt nhìn, đám người bên đấy đang tụ tập tại một bãi đất trống cách Thanh Vân sơn môn khoảng hơn năm trượng, có mấy chục cái đầu người đang vây thành một vòng tròn, vừa có chút náo nhiệt vừa có chút huyên náo. Xung quanh còn có một số người đứng riêng lẻ, có người tựa lưng vào thân cây, có người thì ngồi xuống đất, nhưng hầu như sắc mặt đều rất khó coi, trông có vẻ thất vọng và đau khổ, thậm chí có người mắt ngân ngấn lệ, có người khóc cả ra.

Vương Tông Cảnh cảm thấy kì lạ, đang định chen vào trong đám đông ấy xem cho rõ ràng thì đột nhiên trước mắt như hoa lên, trong đám người ấy hình như có một bóng hình trông rất quen thuộc vừa lướt qua. Vương Tông Cảnh nhất thời kinh ngạc, lập tức định mắt quan sát thật kĩ, chỉ thấy trông đám đông toàn là những gương mặt xa lạ, làm gì có ai mà hắn quen biết chứ?

Chẳng lẽ hoa mắt sao? Vương Tông Cảnh chau mày lại lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ kĩ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng đó. Bóng hình lúc nãy có thân hình ốm nhỏ, thon thả, trông có vài phần giống với Tô Tiểu Liên mà ngày trước hắn từng gặp tại thành Lư Dương. Ngày đó, tiểu cô nương kia đã mất tích một cách kì lạ, nhưng làm sao có thể đột nhiên xuất hiện tại Thanh Vân sơn, nơi cách nơi đó cả ngàn dặm chứ?

Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu, bèn gạt bỏ cái ý niệm không thực tế này ra khỏi đầu, rồi nhanh chóng bước lên trước, khi đến phía bên ngoài đám đông, bèn nghe thấy giữa đám đông, một giọng già nua điềm đạm vang lên:

“Kinh lạc quá mảnh, căn cốt không cường tráng, không thích hợp tu đạo…người tiếp theo.”

Lời nói chưa dứt, thì đã nghe thấy tiếng hô hào tỏ vẻ thất vọng phát ra từ bên trong đám đông, lập tức lại nghe có tiếng vài người mở lời thỉnh cầu, nhưng mặc cho lời cầu xin có khẩn khiết đến đâu, nhưng giọng nói già nua ấy vẫn không một chút dung tình mà nói:

“Không thích hợp tu đạo, người tiếp theo nào.”

Đám đông lặng lẽ mở ra một lối đi nhỏ, hai vợ chồng trông áo quần mới tinh có vẻ khá là giàu có bước ra, đi theo sau họ là một cậu thiếu niên mặt mày ủ dột, nét mặt cả ba người đều trông thất vọng não nề, nhưng rốt cuộc vẫn không có cách nào, chỉ đành mang theo nổi hụt hẫng vô hạn rời khỏi Thanh Vân môn.

Xem đến đây, trong lòng Vương Tông cảnh có vài phần hiểu ra, nơi đây là một cửa ải tiến hành kiểm tra đối vói những người ngoài muốn tham gia vào hội thi Thanh Vân, lại thầm nghĩ chắc bản thân hắn cũng phải qua cửa ải này. Vừa nghĩ đến đây, Vương Tông Cảnh cảm thấy có chút khẩn trương. Hắn xuất thân tại Long Hồ Vương gia của Ưu Châu, cũng có thể cho là từ nhỏ đã được tiếp xúc với đạo pháp tu chân, chỉ có điều lúc mà hắn xảy ra chuyện thì tuổi còn khá nhỏ, hơn nữa đang ở độ tuổi ham chơi, chưa từng chăm chỉ luyện tập qua thuật đạo gia truyền. Đương nhiên cũng chưa từng có ai đánh giá qua việc hắn có thích hợp tu đạo hay không. Trước khi khởi hành, hai vị tiền bối của Thanh vân môn là Lâm Kinh vũ và Minh Dương đạo nhân cũng không hề để tâm đến, cũng chẳng hề có bất kì đánh giá gì về tư chất của hắn. Hiện giờ vận mạng của hắn xem ra là nằm trong miệng của vị tiền bối kia của Thanh Vân môn trong đám đông ấy mà thôi.

Hắn có chút thấp thỏm bất an, đột nhiên lại cảm thấy trái tim chợt đập mạnh một hồi, tự nhiên hắn cảm thấy hồi hộp và có chút khẩn trương. Kế đó Vương Tông Cảnh kinh ngạc đến nỗi bất chợt cười, rồi thầm mắng bản thân mình chẳng ra gì, lòng thầm nghĩ làm gì phải khẩn trương đến nỗi như vậy chứ?

Trái tim trước ngực vẫn đập mạnh liên hồi “thình thịch, thình thịch, thình thịch”, sắc mặt Vương Tông Cảnh bỗng trầm xuống, cảm thấy có gì đó khác thường, đứng yên bình khí ngẩn ra một hồi. Hắn đưa tay ra sờ lên ngực. Vài phút sau, tại nơi bên trong tấm áo lót, hắn mò ra một miếng ngọc hình rồng màu đỏ sẫm, là món đồ kì lạ mà hắn đã lấy được bên trong tế đàn cổ xưa tại khu rừng nguyên sinh ở trong thập vạn đại sơn ngày trước.

Sau khi lấy được mảnh ngọc hình rồng này, vật này cũng chẳng hề có trạng thái khác lạ gì, mãi luôn là hình dạng đỏ sẫm ngay đơ như ban đầu. Có lẽ Vương Tông Cảnh cảm thấy hình dáng của miếng ngọc này trông cũng khá được, miếng ngọc cũng không quá nặng nên những ngày tháng này, hắn luôn bỏ nó trong túi áo lót bên trong trước ngực, gần như có vẻ đã quên béng đi. Không ngờ lúc này lại có hiện tượng khác thường như thế.

Miếng ngọc đỏ trong tay hắn như đột nhiên bị cái gì đó kích thích, thân rồng màu đỏ chợt có chút đỏ lên, sắc màu cũng trở nên trong suốt. Vương Tông Cảnh nắm vật này trong tay nhìn ngắm, thấy như có một luồng sắc đỏ nhạt như màu máu đang âm thầm chảy bên trong.

Vương Tông Cảnh đang kinh ngạc, đột nhiên nghe thấy giọng nói già nua trong đám đông lại lãnh đạm vang lên:

“Tư chất rất khá, cầm lấy tấm thẻ này, đi vào trong đi.”

Đám đông xung quanh chợt ồ lên với sự ngưỡng mộ, quả nhiên là đã may mắn qua ải rồi. Gần như cùng lúc, miếng ngọc hình rồng trong tay Vương Tông Cảnh bỗng chợt tối sầm lại, rồi đột nhiên yên lặng, ánh sáng mờ nhạt lặng đi, rồi lại trở lại trạng thái cũ nát lúc ban đầu.

Vương Tông Cảnh chợt chau mày, cầm miếng ngọc trong tay lên quan sát tỉ mỉ, sau phát hiện không có gì lạ bèn dứt khoát đưa lên cao hơn, rồi đưa qua đỉnh đầu chiếu rọi giữa ánh mặt trời vẫn còn sáng rực trên đầu, nhíu mắt lại quan sát tỉ mỉ một lần nữa, nhưng vẫn không thấy có gì khác lạ. Miếng ngọc này trông như không hề xảy ra biến đổi, vẫn im hơi lặng tiếng như lúc ban đầu.

Vương Tông Cảnh lại chầm chậm cất mảnh ngọc vào, trong lòng cảm thấy vô cùng bí ẩn, không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện kì lạ như vậy. Ngay lúc hắn đang vắt óc nghĩ ngợi thì bỗng nhiên cảm thấy như có ai vừa vỗ vào vai mình, rồi một giọng nói như có chút phấn khởi vừa có chút kì vọng, lại mang chút gì đó đau xót, và cả một sự ngẹn ngào, từ phía sau hắn vọng đến:

“Là đệ sao, có thật là đệ không, tiểu đệ?”

Vương Tông Cảnh run người, quay đầu nhìn lại, những tiếng huyên náo của đám đông như chợt bay xa. Sau lưng, cách hắn ba thước, có một cô gái trẻ đang đứng đấy, mắt tú mày ngài ươm ướm lệ như sắp khóc, nhưng lại cố cắn răng kìm nén, nét mặt đầy xúc động. Gương mặt quen thuộc ấy trông xinh đẹp trưởng thành hơn nhiều, nếu không phải là Vương Tế Vũ tỉ tỉ của hắn thì còn là ai nữa chứ?

Vương Tông Cảnh cảm thấy trong đầu như có một tiếng “ông..”, trong chốc lát cả người như đông cứng lại, trong đầu lúc này thoáng qua bao nhiêu cảm xúc và ý niệm, những nổi nhớ nhung ngày đêm trông ngóng, mãi cho đến ngày này hôm nay mới có cơ hội tương phùng, ngàn lời vạn lời, đến cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng gọi :

“Tỉ tỉ…”

Đuôi mắt của Vương Tế Vũ có hơi giật giật, cuối cùng cũng không cầm được nước mắt, những giọt lệ như ngọc lặng lẽ chảy xuống. Nàng tiến lên một bước, đôi tay run nhẹ đưa ra trước, từ từ vuốt ve gương mặt đã sớm trưởng thành của hắn. Gương mặt ấy giờ không còn thơ ngây như lúc trước nữa, mà đã thay bằng vẻ cứng cáp của một người con trai, cái cảm giác xa lạ nơi lòng bàn tay lại khiến cho nước mắt của cô rơi xuống nhiều hơn và càng nhanh hơn.

Cô kéo Vương Tông Cảnh và ôm hắn vào lòng. Vương Tế Vũ ngẹn ngào, nước mắt chảy dài, nói với giọng nhỏ nhẹ:

“Đệ đã quay về, đệ cuối cùng cũng đã quay trở về.”

“Tỉ tỉ….”Trong lòng Vương Tông Cảnh đầy xúc động, dường như quên đi cả tiếng nói của bản thân.

Sau một lúc, Vương Tế Vũ mới chợt tỉnh lại, lau đi những giọt nước mắt ở khóe mi, rồi nhìn xung quanh, bèn thấy trong đám đông xung quanh có vài người đang đứng nhìn với ánh mắt hiếu kì. Nàng bèn kéo Vương Tông Cảnh ra khỏi đám đông, đi đến phía bên cạnh Thanh Vân sơn môn, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay của Vương Tông Cảnh không buông, như có chút cảm giác sợ rằng sẽ mất đi người đệ đệ này lần nữa.

Mấy đệ tử Thanh Vân môn đang đứng bên cạnh tảng đá lớn cũng đều bước đến, bao gồm cả Âu Dương Kiếm Thu, hắn cũng đã xuống đến đây. Trông thấy tỉ đệ Vương Tông Cảnh, hắn ta bước lên, cười và nói:

“Chúc mừng Vương sư muội, tỉ đệ hai người cách biệt lâu ngày giờ mới gặp lại, quả thực đáng để chúc mừng.”

Đôi mắt của Vương Tế Vũ vẫn còn hơi đỏ hoe, thần thái vẫn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh, dùng tay sờ nhẹ gương mặt đáp lại đầy vẻ cảm kích:

“Đa tạ Âu Dương sư huynh.”

Âu Dương Kiếm Thu mỉm cười và nói:

“Sư muội, nếu như Vương huynh đệ đã từ xa đến cũng đừng nên chỉ mãi đứng ở đây. Hay là cứ lên núi trước, có chuyện gì về đến phòng rồi cứ từ từ mà nói không phải tốt hơn sao.”

Vương Tế Vũ gật đầu và nói:

“Đúng vậy”.

Nói xong nàng bèn quay sang nói lời cảm ơn với mấy vị đệ tử Thanh Vân, sau đó nắm tay của Vương Tông Cảnh định đi. Không ngờ Vương Tông Cảnh lại bỏ tay nàng ra và nói với vẻ ngạc nhiên:

“Tỉ tỉ, đợi đệ một chút, đệ còn phải qua bên đấy.”

Nói xong, hắn bèn chỉ tay về phía đám đông đang đăng kí tham gia hội thi Thanh Vân.

Vương Tế Vũ ngơ ngác, rồi ngay sau đó lập tức hiểu ra, dùng tay vỗ nhẹ lên trán, nở nụ cười và nói:

“Thật là, đệ xem suýt chút nữa tỉ lại quên béng chuyện này.”

Nói xong, nàng nắm tay Vương Tông Cảnh đi sang bên đấy. Đồng thời trong miệng luôn nói:

“Mấy ngày trước Minh Dương sư thúc cũng đã từng nói cho tỉ biết đệ sẽ đến Thanh Vân sơn tham gia hội thi Thanh Vân, tỉ cứ luôn nhớ mãi.”

Trong đầu của Vương Tông Cảnh thoáng qua gương mặt của Minh Dương đạo nhân, đồng thời cũng nhớ đến vị tiền bối Lâm Kinh Vũ, bèn mở miệng nói:

“Thì ra ngài ấy cũng đã nói với tỉ à?”

Vương Tế Vũ gật đầu và nói:

“Đúng vậy. Kì thực hôm trước khi nhận được tin tức của Long Hồ Vương gia, nói rằng đệ vừa được Lâm sư thúc cứu ra từ trong thập vạn đại sơn, tỉ định bỏ hết tất cả quay về thăm đệ. Nhưng chẳng bao lâu sao thì Minh Dương sư thúc trở về tìm tỉ nói một số sự việc, và còn nói với tỉ là đệ đã khởi hành đến Thanh Vân sơn, nói rằng nếu giờ tỉ tự mình quay về Ưu Châu chỉ e rằng sẽ không gặp được đệ. Cho nên tỉ mới phải đợi đệ ở trên núi này, ầy, Minh Dương sư thúc cũng quả thật là, nếu như lúc đó thúc ấy trực tiếp đưa đệ về Thanh Vân sơn thì quá tốt rồi. Tỉ sốt ruột chờ đợi đệ suốt cả thời gian qua, lòng thì cứ như lửa đốt vậy.

Vương Tông Cảnh thì không hề quan tâm đến điều đó, cười và nói:

“Vậy thì lại phải làm phiền Minh Dương đạo trưởng rồi. Hơn nữa một mình đệ cũng có thể tự đến đây, không sao đâu.”

Vương Tế Vũ quay đầu nhìn đệ đệ. Nhớ năm xưa lúc đệ đệ mất tích vẫn còn là một đứa trẻ con nghịch ngợm, đến bây giờ dáng vóc trông cao lớn, còn cao hơn cả mình, thân hình tráng kiện, ngay cả đến màu da cũng thay đổi, từ làn da trắng mịn ngày trước của tuổi thiếu niên giờ trở thành một màu đồng nhạt, cho thấy đã từng trải qua biết bao nắng mưa sương gió.

Mấy năm nay, trong ngọn núi sâu thẳm ấy….

Vương Tế Vũ lắc lắc đầu, như muốn vứt bỏ cái ý nghĩ xót lòng ấy. Bây giờ không phải là lúc để đau lòng nữa, nàng nhìn nét mặt của Vương Tông Cảnh rồi mỉm cười, trong kẽ mắt lúc này lại có chút gì đó ươn ướt.

Vương Tông Cảnh vốn định trực tiếp đi vào trong đám đông, nào ngờ đi đến giữa chừng, lại bị Vương Tế Vũ nắm tay kéo đi, quẹo sang một con đường núi ở hướng đông bắc. Vương Tông Cảnh cảm thấy kì lạ, con đường núi này khá rộng rãi, rộng gần hai trượng, nhưng con đường này lại không dẫn lên trên núi mà lại dựa vào thế núi bằng phẳng đi đến một nơi xa khác. Không lâu sau, hai người đi vào trong một rừng cây xanh um tùm.

“Tỉ tỉ, hội thi Thanh Vân không phải còn cần kiểm tra tư chất căn cốt của đệ nữa hay sao?” Vương Tông Cảnh quay đầu sang hỏi. “Đệ thấy mọi người đều tập trung ở đấy mà?”

Vương Tế Vũ mỉm cười, nhếch miệng, trông có chút tinh nghịch, cười khì nói:

“Đệ đệ ngốc à, chẳng lẽ tỉ tỉ lại đi hại đệ sao, dù sao thì tỉ ở trong Thanh Vân môn này đã được ba năm, nghe lời tỉ đi.”

Vương Tông Cảnh đương nhiên là không hoài nghi người tỉ tỉ thân nhất của hắn trên thế gian này, nên bèn đi theo Vương Tế Vũ. Trên đường đi, Vương Tế Vũ không giấu giếm mà nói sơ qua cho hắn biết.

Mấy năm nay, “Hội thi Thanh Vân” danh tiếng ngày càng vang vọng, đặc biệt là lần thi năm nay, những thanh thiếu niên từ khắp nơi đến muốn được vào Thanh Vân môn bái sư học đạo lại càng nhiều hơn. Cho đến hôm nay đã hơn một ngàn năm trăm người rồi, mà lúc này cách hội thi chính thức còn đến hơn nửa tháng. Thanh Vân môn đối với việc này cũng có chút trở tay không kịp, đến nay chỉ đành biết tăng cường nhân lực, một là để canh gác sơn môn, hai là cử thêm người để tiến hành kiểm tra.

“Một ngàn năm trăm người?” Vương Tông hít vào một hơi, nét mặt có chút nhăn nhó, lòng thầm nghĩ lúc còn ở Long Hồ thành đã nghe Minh Dương đạo nhân nói rằng số người tham gia rất là đông, không ngờ rằng lần này lại đông đến đáng sợ như vậy.

Vương Tế Vũ vỗ vỗ vai hắn và nói:

“Người thì đông hơn nhiều so với trước đây, nhưng mà đệ cũng đừng có quá lo lắng. Sau khi trải qua một số cửa ải kiểm tra, cũng sẽ có rất nhiều người bị loại mà thôi.”

Đường núi bằng phẳng, dẫn vào trong rừng cây, cả hai tỉ đệ cùng nhau đi vào trong rừng, cảm giác trên đỉnh đầu có hơi âm u, không khí trong lành, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh. Cũng có không ít người đi đi lại lại trên con đường này, trong số đó ngoài một số ít những người đệ tử thân mặc đạo bào của Thanh Vân môn ra, còn có một số là người bên ngoài đến đây để tham gia hội thi Thanh Vân, lúc này ai nấy cũng đều mừng rỡ đi về phía trước. Vương Tông Cảnh nhanh chóng nhận ra trong tay những người đến tham dự này đều cầm một tấm bài gỗ, trên ấy như có khắc chữ hay hình vẽ gì đấy, do quá nhỏ nên cũng không nhìn rõ là trên đó khắc những gì.

Nghĩ đến cuộc nói chuyện mà hắn nghe thấy lúc đứng cạnh đám đông, trong lòng Vương Tông Cảnh khẽ động, quay đầu sang hỏi Vương Tế Vũ:

“Những người này chẳng lẽ đều đã qua được cửa ải đầu tiên sao?”

Vương Tế Vũ gật gật đầu và nói:

“Đúng vậy, nhưng đó chẳng qua chỉ là cửa ải đầu tiên, phía sau còn có hai cửa ải nữa.”

Vương Tông Cảnh có chút khẩn trương và nói:

“Là gì vậy?”

“Ở phía bên ngoài sơn môn chỉ là kiểm tra sơ lược qua một lần, xem đệ có đủ nền tảng căn cốt tư chất hay không. Nếu như có chút tư chất thiên phú thì sẽ cho vào bên trong, nếu không đạt thì sẽ bảo quay trở về.” Vương Tế Vũ nhìn về phía trước, khẽ nói:

“Còn có hai cửa ải nữa. Qua một cửa ải thì thử thách càng khó hơn, do trưởng lão của bổn môn lần lượt kiểm tra kĩ càng đường kinh mạch của những người đến tham dự hội thi Thanh Vân, đồng thời cũng kiểm tra xem có phải họ đã từng tu luyện qua đạo pháp dị thuật hay không. Những người chưa từng tu luyện qua đạo pháp, hoặc là đã tu luyện qua đạo pháp có xuất thân từ các danh môn thế gia chính phái thì chẳng có trở ngại gì, chỉ cần không xung đột với đạo pháp của Thanh Vân môn là được, nếu không, thì cho dù tư chất có tốt căn cốt có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không cho phép họ tham gia vào hội thi Thanh Vân để rồi bái sư nhập môn.

Vương Tông Cảnh im lặng một lúc, trông như đang suy nghĩ gì đây, sau một hồi bèn khẽ giọng hỏi:

“Có phải là sợ có gian tế của tà đạo phải không?”

Vương Tế Vũ gật gật đầu và nói:

“Ngoại trừ điều này ra, còn có một cửa ải nữa, đó là yêu cầu gia thế phải thanh bạch. Cửa ải này cũng rất là khắt khe, ngoại trừ những người xuất thân có gia thế ra, thì dù là tầng lớp bình dân bá tánh, sau khi tra hỏi rõ ràng thì cũng luôn âm thầm phái người đi điều tra. Nhưng đệ thì không cần lo lắng, trước khi đệ đến đây, tỉ đã nói chuyện với một vị sư bá có trách nhiệm kiểm tra ở đây, bây giờ sẽ dẫn đệ đi tìm ông ấy. Long Hồ Vương gia của chúng ta và Thanh Vân môn cũng có chút giao tình, tỉ cũng đã tu đạo ở đây ba năm rồi, cho nên chỉ cần đệ qua được cửa ải tư chất, thì coi như đã qua được vòng loại của hội thi Thanh Vân rồi.”

Vương Tông Cảnh thở dài, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Có một vị tỉ tỉ tốt quả thật là đỡ được rất nhiều chuyện, nên đối với Vương Tế Vũ càng cảm thấy thân thiết hơn, tâm trạng của hắn cũng được thả lỏng vài phần. Vương Tế Vũ rất tinh tế, quan sát thấy thần sắc trên mặt của Vương Tông Cảnh, bèn cười và nói:

“Đệ đệ ngốc, đi nhanh thôi.”

Vương Tông Cảnh nhún vai không hiểu gì. Mấy năm nay, từ khi được cứa thoát từ khu rừng bên trong Thập Vạn Đại Sơn quay trở về Long Hồ Vương gia, hắn luôn cảm thấy như không thề hòa nhập với cuộc sống xung quanh. Mãi cho đến bây giờ, khi đứng trước mặt vị tỉ tỉ đáng yêu khả kính này, hắn mới trút được nỗi lòng, nở ra một nụ cười từ tận đáy lòng. Đi vội vài bước, hắn đuổi kịp bước độ của Vương Tế Vũ, khẽ giọng nói:

“Đa tạ tỉ tỉ.”

Vương Tế Vũ quay đầu nhìn hắn, hàm răng cắn nhẹ lên đôi môi đỏ thắm, vài phút sau thở nhẹ một tiếng, nắm chặt lấy tay hắn không nói một lời, chỉ là bàn tay như có hơi nắm thật chặt.

Con đường núi bằng phẳng trải dài về phía trước, đường đi cũng khá xa, nhưng suốt đường đi phong cảnh thanh ưu, gió mát nhẹ thổi, chim kêu ríu rít, cũng khiến cho lòng người cảm thấy thư thả. Sau khi đi được hơn nửa tuần trà, Vương Tông Cảnh theo Vương Tế Vũ quẹo sang một góc quanh, trước mắt trở nên quang đãng. Hắn thấy một thung lũng rộng lớn phía dưới chân núi của dãy núi Thanh Vân, hai bên sườn núi nhấp nhô, một bên sườn núi là rừng cây che phủ um tùm, sườn bên kia là nửa rừng cây nữa lùm cỏ, trong đó có rất nhiều những tảng đá lớn nhỏ dựng đứng trên vách núi hoặc trên bải cỏ, đứng sừng sững trước gió.

Bên dưới thung lũng có một dãy viện rất lớn, tường cao ngói xanh, nhìn từ xa đã có hơn cả trăm người đang tụ tập ở đây, trông còn náo nhiệt hơn ở ngoài sơn môn nhiều.

“Có trông thấy dãy biệt viện Thanh Vân ấy không?” Vương Tế Vũ chỉ về phía dãy biệt viện ấy và nói: “Nơi đó được xây để cho các đệ tử đến đây tham gia hội thi Thanh Vân môn trú chân tu đạo. Chỉ cần thông qua cả ba quan ải là có thể vào đó ở, nếu không thì chỉ còn nước quay trở về.”

Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn, quả nhiên trông thấy cánh cổng lớn ở dãy viện ấy đang rộng mở, khí thế thật bất phàm, phía trên cổng có treo một tấm biển lớn, trên ấy khắc bốn chữ: “Thanh Vân biệt viện”

“Đi thôi, chúng ta đi tìm Bành Xương sư bá nào.”

Vẻ mặt của Vương Tế Vũ lúc này cũng có chút khẩn trương, nắm tay Vương Tông Cảnh vội vã đi qua đấy. Hai người đi lòng vòng trong đám đông, Vương Tông Cảnh chầm chậm quan sát, quả nhiên trông thấy có một vài vị tiền bối khí thế bất phàm của Thanh Vân môn đương đứng ngồi tại đây, và đang cẩn thận kiểm tra cả một dãy các nam nữ thanh thiếu niên đang xếp hàng.

Đi được một lúc, mắt Vương Tế Vũ chợt sáng lên, trông thấy có một lão giả đang chắp đứng ở nơi cách đám đông không xa, vẻ mặt điềm tĩnh. Nàng vội dẫn Vương Tông Cảnh bước qua đấy, thi lễ với ông lão ấy và cười nói:

“Bành sư bá, con xin thỉnh an sư bá.”

Ông lão quay đầu sang nhìn nàng, vẻ mặt cũng niềm nở, cười và nói:

“Là a đầu con đấy à, sao hôm nay lại chạy đến đây vậy, sư phụ con có khỏe không?”

Vương Tế Vũ ké Vương Tông Cảnh đến bên cạnh, mỉm cười và nói:

“Sư bá là sư huynh của sư phụ con, làm sao mà có thể không biết được sư phụ con lúc này đang làm gì sao?” Nói xong nàng quay người sang nói Vương Tông Cảnh: “Vị này là Sư bá Bành Xương, là trưởng lão đức cao vọng trọng trong Thanh Vân môn này, mau qua hành lễ nào.”

Lão giả cười ha ha, thần sắc có vẻ thư thái, lắc đầu cười nói:

“Cái lão ấy, đa phần chắc là lại đang nghiên cứu thứ cổ quái gì đó loạn xạ bát nháo đấy thôi. Bỏ đi, mặc kệ lão ta, ồ, cậu thiếu niên này là… ồ, có phải là người đệ đệ ở Long Hồ Vương gia mà ngày trước con đã từng nói với ta phải không?”

Vương Tế Vũ gật đầu, thần sắc cung khẩn và nói:

“Đúng vậy, Bành sư bá à, đệ ấy là đệ đệ ruột duy nhất của con, tên là Vương Tông Cảnh. Tình hình đại khái hôm trước con đã nói với sư bá, mấy năm nay đệ ấy chịu vất vả nhiều rồi, nếu như may mắn được vào Thanh Vân môn, sau này con có thể trông chừng đệ ấy, không cần phải chia cắt hai nơi nữa. Vẫn xin sư bá chấp thuận.”

Bành Xương gật gật đầu, nhìn qua Vương Tông Cảnh một lượt và nói:

“Ừm, nhưng phải xem qua tư chất như thế nào, nếu như tư chất căn cốt không tốt thì không nên miễn cưỡng.”

Vương Tế Vũ vội nói:

“Điều này là đương nhiên, xin sư bá cứ kiểm tra ạ.”

Bành Xương bước đến trước mặt Vương Tông Cảnh, nhìn qua hắn rồi nói:

“Tiểu huynh đệ, đưa tay ra nào.”

Trong lòng Vương Tông Cảnh có chút hồi hộp, hít thở một hơi sâu, rồi đưa bàn tay ra. Một tay của lão giả nắm lấy bàn tay của Vương Tông Cảnh, có hơi nắm chặt. Vương Tông Cảnh cảm thấy có một luồng khí mờ nhạt lạnh lẽo đột nhiên thâm nhập vào lòng bàn tay, nhanh chóng chạy qua kinh mạch của cánh tay, rồi chạy khắp các nơi trong cơ thể.

“Hửm?”

Đột nhiên, vị Bành trưởng lão này chau mày lại, hai mắt lóe sáng lên, ánh mắt sâu thẳm, lại nhìn chăm chú vào gương mặt của Vương Tông Cảnh, nét mặt lộ ra vẻ kì lạ. Biểu cảm có chút khác thường của lão nhất thời đều khiến Vương Tế Vũ và Vương Tông Cảnh đều cảm thấy hồi hộp, trong lòng Vương Tế Vũ có hơi ngập ngừng, không kìm được lòng bèn hỏi:

“Bành sư bá, thế nào ạ?”
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!